Yêu Nghiệt Đại Nhân Cẩm Y Vệ

Chương 16: Đoạt thê tử, giết người!



Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Thẩm Phạn chạy một đường trở về tẩm cung, ngồi trên giường, đôi tay vây lấy hai đầu đầu gối, cuộn tròn cả người lại, cả một lúc lâu sau vẫn không thể hồi phục lại tinh thần.

"Hắn khi nào lại có tâm tư như thế?"

"Thân ảnh kiếp trước thật đúng là hắn."

"Vì cái gì, vì cái gì?" Thẩm Phạn ảo não nghĩ mãi mà không hiểu được.

Phỉ Huyễn Minh đi vào tẩm cung của Thẩm Phạn, tay mang theo mứt hoa hồng nàng thích ăn.

Vừa tiến và, hắn gọi một tiếng: "Phạn Phạn."

Sau đó, chỉ thấy một bóng hình nhỏ nhắn nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.

"Làm sao vậy?" Phỉ Huyễn Minh vuốt ve tóc nàng, quan tâm hỏi.

"Ta không biết nên nói cái gì nữa. Chỉ là trong khoảng khắc này, ta rất nhớ chàng."

Chỉ cần ôm hắn, nàng sẽ cảm thấy an toàn. Chỉ cần có hắn ở đây, mọi thứ liền tốt đẹp.

Phỉ Huyễn Minh nâng cằm nàng lên, nhìn đến ánh mắt hoảng sợ, không tiêu cự của nàng, bằng vào trực giác nhạy bén của hắn khẳng định chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Bằng không làm sao hắn có thể lăn lộn ở vị trí Chỉ Huy này lâu như thế được.

"Có phải là do Thẩm Chi Ngọc hay không?" Phỉ Huyễn Minh nhẹ giọng hỏi.

Nàng cắn môi, mặt quay về một bên, trầm mặc, khóe mặt rưng rưng.

"Đừng sợ, ngoan ngoãn chờ ta trở lại." Toàn thân hắn không ngừng tản ra sát khí, hai tròng mắt nổi lửa, nắm chặt thanh kiếm trong tay bước ra khỏi tẩm cung.

Thẩm Phạn biết không có cách nào ngăn cản hắn, thế nên chỉ có thể vâng theo lời hắn, ngoan ngoãn chờ hắn trở về.

Một chân đá văng cửa thư phòng của Thẩm Chi Ngọc, Phỉ Huyễn Minh rút Tú Xuân Đao hung hăng hướng về phía tên địch nhân, chỉ riêng cổ sát khí nồng đậm này thôi cũng đủ chém những người xung quanh thành những khối vụn.

Thân hình Thẩm Chi Ngọc cũng nhanh chóng tránh né, phi thân lên rút bảo kiếm treo trên tường xuống, không hề sợ hãi mà tiếp nhận khiêu khích.

"Ngươi điên rồi sao, Phỉ Huyễn Minh?" Hắn thất thanh hét lớn.

"Ngươi hẳn là phải rõ ràng hơn ai hết."

"Phạn nhi, nàng ấy làm sao?" Thẩm Chi Ngọc vội vàng hỏi.

Nghe thấy tiếng kêu lớn của chủ tử nhà mình, ám vệ ngay lập tức muốn tiến vào, lại bị Thẩm Chi Ngọc lạnh giọng ra lệnh: "Một người cũng không được đi vào. Ai trái lệnh, giết không tha!"

Thấy thế, ám vệ cũng chỉ có thể bao vây bên ngoài chờ mệnh lệnh.

Chốc lát sau, Phỉ Huyễn Minh đột nhiên quay người, hướng đao về phía sau của Thẩm Chi Ngọc. Đối phương lại ngay chóng lấy vỏ kiếm làm lá chắn, chiêu thức nhanh như gió, không thể không cảnh giác.

Trong nháy mắt, cả hai vũ khí giao tranh với nhau. Những tưởng rằng Thẩm Chi Ngọc bất quá chỉ là học qua vài năm kiếm thuật thôi. Lại không nghĩ rằng, hắn ta thật sự là cao thủ ẩn mình.

Phỉ Huyễn Minh không hề xem nhẹ đối thủ, so với việc đấu với những người không có kỹ thuật, thì việc gặp được đối thủ ngang sức thế này làm hắn có một loại hưng phấn khó tả.

Hai mắt Phỉ Huyễn Minh đỏ ngầu, không ngừng phát ra những thế công kích về phía đối phương. Thẩm Chi Ngọc cũng là một cao thủ ẩn giấu đã bao nhiêu năm, không ngừng đáp trả những chiêu thức ập tới. Trong lúc nhất thời, cả hai bất phân thắng bại.

Tú Xuân Đao ở trong tay Phỉ Huyễn Minh phát ra uy quyền cực đại của nó. Thẩm Chi Ngọc dùng toàn lực mà đối phó, nhưng khổ nỗi đao pháp của đối phương quá mạnh mẽ, ảo diệu, mà hắn cũng dần dần rơi vào thế yếu.

Thoáng cái đã qua mấy chục hiệp.

Phỉ Huyễn Minh nhanh chóng bắt lấy sơ hở của Thẩm Chi Ngọc, phi thân nhảy lên. Thanh đao uy cường liền ngừng ở trước mặt Thẩm Chi Ngọc.

Đôi mắt hắn toát ra hàn ý lạnh lẽo, còn có chút ý cười, "Giết bổn vương đi."

Ám vệ của hắn bao vây ở ngoài, một khi hắn chết, Phỉ Huyễn Minh cũng khó tránh thoát.

Đến lúc đó, điện hạ nên làm sao? Một Phò mã như hắn lại phải gánh lấy tội danh ám sát Nhiếp Chính Vương, quấy loạn triều chính. Về sau, thanh danh bị hủy hoại, bị thiên cổ bêu danh.

Hiện tại, không thể giết hắn ta.

Hắn phải suy xét thời gian, địa điểm, lý do thích hợp cho cái chết của Thẩm Chi Ngọc, nếu không sẽ quá tiện nghi cho tên gian thần này.

Thu hồi Tú Xuân Đao, Phỉ Huyễn Minh hung ác nhìn chằm chằm hắn.

"Ngươi thật đáng thương."

"Ngày đêm mơ tưởng đồ vật không thuộc về chính mình, biết rõ không có khả năng nhưng vẫn cắn chặt không buông, sẽ có một ngày thua rất thảm thiết!"

Thẩm Chi Ngọc giận đỏ mắt, "Ngươi nói cái gì?"

Phỉ Huyễn Minh chỉ nở nụ cười lạnh nhạt: "Chung quy sẽ có một người, ta sẽ tự mình đưa ngươi lên pháp trường."

Thẩm Chi Ngọc lại là bộ dáng không sợ hãi, ánh mắt mang theo sự kiêu ngạo, ngang nhiên: "Để bổn vương xem, ngày đó đến nhanh hơn, hay là ngày giỗ của ngươi nhanh hơn."

"Xin rửa mắt mong chờ, nếu ngươi không muốn Phạn Phạn khó chịu, tốt nhất nên biết điều mà cách xa nàng một chút đi."

Thẩm Chi Ngọc chấn động, không biết nên nói gì cho tốt.