Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Chương 9: Tâm huyết dâng trào



Phong Nhã vẫn thích Cù Triết, Sách Thiệu đã biết rất sớm, y thậm chí từng thấy thư cô viết cho Cù Triết, cũng đã kiểm tra mọi món quà cô tặng cho Cù Triết, chỉ là Sách Thiệu năm đó kiêu ngạo như vậy, vào lúc cùng Cù Triết tâm ý tương thông, y há có thể để bất cứ ai khác ở trong lòng?

Cho nên, không đến một tháng sau cái lần y và Cù Triết khắc khẩu ở quảng trường nhỏ, y biết được Cù Triết muốn cùng người phụ nữ bình thường không thể bình thường hơn kết hôn, lúc đó y thật là khó có thể tin, sau đó, bất lực.

Có lẽ đối phương sao cũng không bằng mình, cố tình, cô chỉ thắng được một thứ, đó chính là, giới tính.

Y và Cù Triết cho dù là chân ái thì thế nào? Làm sai, giới tính không hợp.

Phong Nhã ngẩng đầu nhìn Sách Thiệu, mỉm cười, “Nhiều năm như vậy, cậu dường như không thay đổi nhiều. Thật ra nữ sinh thích cậu thật sự là nhiều lắm, nhưng bộ dạng cậu thật sự là quá xinh đẹp, rất nhiều người chỉ dám xa xa nhìn cậu, lại không nghĩ rằng, cậu kỳ thật thích nam.”

Sách Thiệu cười khẽ, “Đúng a, thích nam, còn thích người đàn ông cô thích.”

Phong Nhã cười lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, “Còn muốn gọi thêm món gì đó không?”

Sách Thiệu nhìn lướt qua, “Không ngờ cô ngay cả tôi thích ăn gì cũng biết.”

“Thích một người thì phải hiểu tất cả của y, năm đó tôi vì muốn tạo mối quan hệ tốt với Cù Triết, ngay cả cậu người thân thiết nhất với y tôi cũng đặc biệt thăm dò một phen, chỉ là không ngờ tới quan hệ của hai người còn thân thiết hơn tôi tưởng tượng.”

Tầm mắt Sách Thiệu không tự chủ lại lướt qua khuôn mặt đứa bé, mặt mày giống hệt, ngồi ở bên bàn ăn tò mò nhìn Sách Thiệu, ngay cả bộ dáng im lặng, cũng giống như đúc. Sách Thiệu ngầm thở dài, “Tên nó là gì?”

“Duy Thiệu, Cù Duy Thiệu.” Phong Nhã nhàn nhạt mở miệng, tầm mắt dừng ở trên mặt Sách Thiệu.

Tay vói vào bao thuốc của Sách Thiệu dừng một chút, từ từ đặt trên đùi, sửng sốt giương mắt nhìn Phong Nhã, “Tên gì?”

“Duy Thiệu, Duy của duy nhất, Thiệu của Sách Thiệu.” Phong Nhã khẽ cười cười, đưa tay sờ sờ mặt đứa trẻ, yêu thương tràn đầy trong mắt.

Sách Thiệu hạ giọng thì thào, “Này tính là gì? Bồi thường sao?”

Phong Nhã lắc lắc đầu, “Là tâm ý. Trong lòng y, chỉ có một mình cậu, đây là tâm ý của y.” Phong Nhã cầm ly nước trên bàn, uống một ngụm, “Thật ra cậu vẫn rất ngạc nhiên, vì sao Cù Triết cuối cùng phải kết hôn với tôi đi?”

Sách Thiệu nhắm lại mắt, “Vì sao?”

“Bởi vì với y mà nói, kết hôn với ai cũng không quan hệ gì.” Phong Nhã cười khẽ, “Hai người cũng không biết nhỉ, lúc trước, là tôi nói cho mẹ y biết quan hệ của hai người, cho nên trước khi bà gặp cậu thì đã hiểu rõ rồi, ngày đó, bà đã làm xong đầy đủ chuẩn bị xuất hiện ở đó, hiểu con không ai bằng mẹ, bà hoàn toàn biết mình nói gì có thể làm cho Cù Triết quay đầu.”

Sách Thiệu rốt cục lấy ra một điếu thuốc đặt ở bên môi, nhưng không châm, Phong Nhã nhìn vẻ mặt của y, nói tiếp: “Ở chung với cậu, đối Cù Triết mà nói, là một con đường tràn ngập hấp dẫn lại đầy nguy hiểm, Cù Triết khi đó nhút nhát, sau đó, y dùng thời gian năm năm mà hối hận lựa chọn ngày đó, có một câu nói là một lần sảy chân để hận nghìn đời, lại thích hợp cực kỳ.”

Sách Thiệu lắc đầu, “Bây giờ nói chuyện đó còn có ích gì đây? Tất cả đều được định cục rồi, y chọn cưới vợ sinh con, thì không nên quay đầu lại cứ tiếp tục men theo đường này đi tới.”

Phong Nhã cười lắc đầu, “Cưới vợ sinh con sao? A, vậy tôi cho cậu biết, Cù Triết đến bây giờ cũng chưa từng chạm vào tôi, cậu tin không?”

Sách Thiệu cả người đều muốn nhảy dựng lên, y chỉ vào đứa bé trên ghế đối diện, “Con mẹ nó chẳng lẻ cô muốn nói cho tôi biết, đứa bé bộ dạng hầu như giống anh ta như đúc, là từ trong khe đá nhảy ra sao?”

Phong Nhã cười, nụ cười trên mặt mang theo chua xót, “Thụ tinh nhân tạo. Tôi nói với Cù Triết, tôi chỉ cần một đứa bé, sau đó, chúng tôi đã đi làm thụ tinh nhân tạo.”

Sách Thiệu lắc đầu, liều mạng lắc đầu, bây giờ này tính cái gì, mọi thứ trước mắt tính là gì? Rõ ràng đã chọn con đường khác biệt, cần gì phải như thế, cần gì.

“Y còn yêu cậu, y từ đầu tới cuối, chỉ yêu một mình cậu.” Phong Nhã thấp giọng mở miệng, “Trừ bỏ thời gian trôi qua năm năm, mọi thứ khác đều như lúc trước, không có bất kỳ thay đổi. Hai người chúng tôi chỉ treo danh phận vợ chồng trên danh nghĩa, đối với cuộc sống của hai người, không có bất cứ ảnh hưởng.”

Còn giống sao? Không có khả năng, Sách Thiệu y, sớm đã không phải là Sách Thiệu ngày xưa, tất cả đã sớm không quay đầu được nữa rồi!

Sách Thiệu từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở, Phong Nhã nhìn mắt y, nhìn không ra cảm xúc gì, “Tôi không nghĩ tới, cô bây giờ vĩ đại như vậy?”

Phong Nhã nhìn thoáng qua đứa bé bên cạnh, cười nói: “Có vài thứ cậu luôn luôn khao khát, sau đó khi cậu rốt cục đạt được, cậu sẽ phát hiện, có lẽ một chút cũng không giống như cậu nghĩ. Tôi hiện tại có Duy Duy, đã rất thỏa mãn.”

Sách Thiệu mở to mắt, nhìn Phong Nhã, “Nếu, các người không tới H thị, nếu đời này chúng ta không cùng xuất hiện nữa, cô còn có thể lần nữa tìm đến tôi, nói với tôi những lời này sao?”

Phong Nhã sửng sốt, Sách Thiệu mỉm cười rốt cục từ trong túi móc ra bật lửa, châm điếu thuốc luôn đặt bên môi, “Có một số việc đã xảy ra, chính là đã xảy ra, có một vài vết thương, cho dù là lành, cũng sẽ để lại vết sẹo thật sâu.” Sách Thiệu đưa tay, chầm chậm xoa nhẹ vai trái mình, “Là Cù Triết lúc trước cho tôi biết cái gì gọi là thích một người, cũng là Cù Triết cho tôi biết, cái gì gọi là bị vứt bỏ.”

“Bất kể cuộc sống giữa hai người trải qua thế nào, đó là Cù Triết y tự chuốc lấy, không có chút quan hệ nào với Sách Thiệu tôi. Y khiến tôi không bao giờ tin tưởng bất cứ ai nữa, không tin cái gọi là tình cảm, ở trong lòng tôi, mãi mãi đều nhớ rõ y từng vứt bỏ tôi, dù cho chúng tôi miễn cưỡng ở chung, chuyện này cũng sẽ giống một cái xương, vẫn vướng trong lòng tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không dễ chịu. Hơn nữa tôi sẽ luôn luôn lo lắng, y từng sợ sệt một lần, có thể lại sợ sệt lần thứ hai, đừng nói với tôi tính khả năng này rất nhỏ, tôi sẽ không đánh cược mạo hiểm như vậy, tôi sẽ không bao giờ cho người khác cơ hội thứ hai vứt bỏ mình.”

Sách Thiệu phun một ngụm khói thật đậm, sau đó khoát khoát tay, “Từ cái hôm hai người kết hôn, chúng tôi đã định trước, mãi mãi cũng không thể quay về.”

Sách Thiệu dưới cái nhìn chăm chăm của Phong Nhã đứng lên, trên cao nhìn xuống cô, “Từ nay về sau, mặc kệ các người hạnh phúc hoặc không hạnh phúc, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” sau đó xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi quán ăn.

Sách Thiệu ra khỏi cửa quán thì đón một chiếc xe, tài xế hỏi y đi đâu, y khoát khoát tay, “Anh tùy ý lái.” Sau đó tựa lưng vào ghế ngồi bắt đầu hút thuốc. Xe taxi chở Sách Thiệu dạo một vòng lại một vòng trong thành, cuối cùng Sách Thiệu dụi tắt điếu thuốc không biết thứ bao nhiêu, báo một địa chỉ nằm ở ngoại thành.

Mục đích chính là một khu biệt thự lớn, Sách Thiệu ngậm thuốc, trả tiền cho tài xế, sau đó kéo lê đôi dép dưới cái nhìn chăm chú của tài xế lắc lư đi vào một tòa lớn nhất trong đó.

Quản gia và hạ nhân lễ độ nghênh đón Sách Thiệu vào, Sách Thiệu ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, vểnh chân nghĩ nghĩ, “Sách Trí đâu?”

“Đại thiếu ở trong phòng.” Quản gia nói xong, lại thêm vào một câu, “Ngài ấy không cho ai tới làm phiền, nhị thiếu nếu ngài có chuyện thì chờ một lát, tôi thử đi báo.”

Khóe mắt Sách Thiệu chầm chậm giương lên, “Anh ấy không cho ai làm phiền? Này thật đúng là thú vị, anh ấy không phải vào trong một mình a?”

Quản gia do dự một chút, thành thực trả lời: “Đại thiếu quả thật dẫn người trở về.”

“Nga?” Sách Thiệu nổi lên hứng thú, Sách đại công tử cũng không giống như Sách nhị thiếu y mỹ danh bên ngoài, có rất ít người có thể lên giường Sách Trí, càng miễn bàn dẫn người về đại trạch, Sách Thiệu khoát tay, “Các người không cần quan tâm tôi, nên làm gì thì làm đi. Tôi quay về nhà mình còn cần các người tiếp đãi sao?”

Sau khi bóng dáng quản gia biến mất Sách Thiệu đi ngay lên lầu, đi tới cửa phòng Sách Trí, nghe ngóng, bên trong quả nhiên có thanh âm không hài hòa nào đó, Sách Thiệu nhất thời tâm tình thật tốt, dạo qua đại trạch từ trên xuống dưới một vòng, cuối cùng tìm được một cây búa lớn, xách ngay lên lầu, quản gia hạ nhân bên cạnh đều bắt đầu núp trốn, làm bộ như không nhìn thấy.

Sách Thiệu nhắm ngay cửa phòng ngủ Sách Trí, dùng sức nện một cái, sau khi nổ to, cửa quả nhiên mở ra, Sách Thiệu ném cây búa qua một bên, dù bận vẫn ung dung dựa vào cửa, hơi hơi giương khóe miệng, “Anh hai, em đã về.”

Sách Trí đang từ trong ngăn kéo đầu giường lần mò súng của mình, nghe thanh âm Sách Thiệu ngẩng đầu, lông mi cao cao nhướn lên, chống tay lộ ra nửa trên thân trần trụi, “Sách Thiệu, em điên rồi?”

Sách Thiệu vui cười: “Anh không phải cứ oán trách em không trở về sao? Em bây giờ về rồi, còn đặc biệt chào hỏi anh.” Y hướng vào bên trong dò xét, nhìn thấy mái tóc đen như mực của cái người được Sách Trí che chở gần như toàn bộ dưới thân. Chăn mền bọc kín cả người kia, nhìn không ra bộ dáng, thậm chí nhìn không ra giới tính, lòng hiếu kỳ của Sách Thiệu càng tăng, cả người cũng vào phòng.

Sách Trí suýt nhảy dựng lên, “Cút, cút ngay đi, có bao nhiêu xa cút bấy nhiêu.”

Sách Thiệu nghiêng đầu cười cười, xoay người ra phòng. Tựa vào tường trên hành lang hút thuốc, quả nhiên nghe thấy trong phòng truyền ra thanh âm mặc quần áo tất tất tác tác, dường như còn có khẽ oán trách.

Một lát sau, Sách Trí áo mũ chỉnh tề từ trong phòng đi ra, vẫn một bộ dáng cấm dục ngày thường, lại làm cho Sách Thiệu không khỏi hất khóe môi, Sách Trí nhìn y một cái, “Dụi thuốc lá, không ai nói cho em biết nhà mình sau này không thể hút thuốc sao?”

Sách Thiệu có chút ngạc nhiên, “Anh cũng cai thuốc sao? Vậy người hôm đó ở chỗ em hút thuốc tàn đầy đất là…là ai?”

Sách Trí trừng mắt liếc y một cái, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng, giống như đang xác định người trong phòng không nghe được lời Sách Thiệu, “Sao em tâm huyết dâng trào trở về vậy?”

Sách Thiệu cười cười, “Tùy ý đi lang thang, thì trở về. Anh hôm nay sao rãnh rỗi như vậy, không có việc gì ở nhà ban ngày tuyên yin (宣淫 /Xuān yín/ Ngang nhiên *** loạn, không hề kiêng kị.)?” Y giương mắt liếc phòng ngủ Sách Trí một cái, “Anh lần này từ đâu tìm được bảo bối như vậy?”

Sách Trí đoạt thuốc lá trong tay y, ném xuống đất dẫm tắt, “Sau này gọi cậu ấy chị dâu.”

Sách Thiệu kinh hãi, “Ai u, thiệt hay giả vậy? Anh vậy mà âm thầm tìm chị dâu cho em, còn không dẫn ra cho em xem xem.”

“Em ban nãy làm ra một trận gặp mặt tràn đầy kinh hỉ, ai còn có mặt mũi gặp em?” Sách Trí liếc y, “Buổi tối nếu không có việc gì, anh dẫn cậu ấy đến chỗ em ngồi một chút, em đuổi hết mấy người bẩn thỉu xấu xa đi hết cho anh.”

Sách Thiệu giờ phút này thật sự là lòng hiếu kỳ càng lớn, “Được, vậy buổi tối gặp.”

Tác giả có đôi điều nhắn nhủ: Sách đại gia người tốt như vậy không phối một CP thật sự là đáng tiếc!