Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Chương 20: Từ từ thẩm thấu



Cù Triết nhìn Sách Thiệu, trầm thấp mở miệng, “A Thiệu…”

Sách Thiệu khoát khoát tay, “Anh đi đi, tôi bây giờ không muốn nhìn thấy anh.” Y khép hờ mắt, rõ ràng đang sốt nhẹ, nhưng sắc mặt tái nhợt, giống như một khắc sau, thì sẽ suy yếu ngã xuống. Cù Triết có chút lo lắng, “Nếu không, anh cùng em đi bệnh viện đi?”

“Tôi lặp lại lần cuối cùng, mời anh rời khỏi đây.” Sách Thiệu giương mắt, lạnh lùng nhìn Cù Triết. Cù Triết trầm mặc vài giây, đứng lên, “Vậy em tốt nhất đi bệnh viện xem một chút.”

Sách Thiệu chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nghe thấy Cù Triết kéo cửa phòng, sau đó dừng bước lại, đột nhiên mở miệng, “A Thiệu, em đối với anh, còn có chút thích nào không? Dù chỉ có một chút, không đành lòng hoặc là không, anh cũng sẽ không buông tha, anh chỉ xin, em cho anh một lần cơ hội, cho mấy năm nay của chúng ta một lần cơ hội. Vì cơ hội lần này, em kêu anh làm gì cũng được.”

Sách Thiệu lặng đi một chút, nâng mắt nhìn Cù Triết, khẽ cười cười, “Cù Triết anh biết không, con người tôi, không tim không phổi, lành sẹo thì quên đau, chỉ cần có người rất tốt với tôi chút, tôi cứ sẽ nhớ mãi. Lúc trước cũng bởi vì anh quá tốt với tôi, cho nên tôi đã quên anh vẫn luôn bị động trả giá tình cảm, lúc ở cùng với anh, tôi luôn luôn suy tính hơn thiệt, bởi vì đoạn tình cảm kia, từ lúc bắt đầu đã không công bằng, từ bắt đầu đã định trước sẽ không vững chắc. Nhưng, tôi bởi vì anh quá tốt với mính, tầm mắt mất phương hướng, cho nên lúc anh rời đi, sẽ trở tay không kịp, thật ra từ khi bắt đầu, tôi nên hiểu rõ, anh thế nào cũng sẽ rời đi.”

Cù Triết cắn môi, “anh, anh lúc ấy thật sự thích em.”

“Tôi biết.” Sách Thiệu quyết đoán cắt ngang lời hắn, “Lúc anh thiệt tình yêu thích tôi, có thể vứt bỏ tôi, anh làm sao khiến tôi tin tưởng, chúng ta xa nhau thời gian năm năm, anh sẽ không bỏ rơi tôi?”

Cù Triết trầm mặc nửa ngày, mới chầm chậm mở miệng, “Chỉ cần em cho anh thêm một lần cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em, anh sẽ không buông tha nữa.”

“Tôi cược không nổi.” Sách Thiệu ngẩng đầu lên, từng chữ từng chữ nói, “Tôi năm nay hai mươi tám tuổi, sớm không phải cái tuổi mười năm trước, vì một đoạn tình cảm, vì một người bất chấp tất cả, tôi cũng sẽ không gửi gắm hạnh phúc của mình vào trên người ai nữa, cho nên, tôi sẽ không cho anh thêm cơ hội.”

Tay Cù Triết chầm chậm khoát lên nắm cửa, chậm rãi mở miệng, “Anh sẽ không vứt bỏ em, sẽ không buông bỏ lần thứ hai. Lúc trước em chờ nhiều năm như vậy anh mới dám cùng một chỗ với em, anh cũng sẵn lòng đợi em, đợi em bằng lòng ở cùng anh.”

“Tùy ý anh.” Bên tai truyền đến thanh âm cửa từ từ đóng lại, sau đó là thanh âm xuống lầu, Sách Thiệu nâng tay nhẹ nhàng lau mặt một cái, một mảnh ướt át. Y cười lắc lắc đầu, bản thân xem ra thật sự là nóng đầu rồi.

Sách Thiệu mặt không chút thay đổi nằm một hồi, từ từ ngồi dậy, đang chuẩn bị xuống giường, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Sách Thiệu trợn to mắt, thấy An Đức đi vào, anh mặc trên người một cái áo thun đơn giản màu trắng, cười lên muốn bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu. Trong tay anh xách theo một cái túi, sau đó dưới cái nhìn soi mói của Sách Thiệu, từ bên trong lấy ra một cái camen giữ ấm, đặt ở đầu giường, “Em tối qua uống rượu nhiều như vậy, anh tưởng em còn muốn ngủ thêm một lát chứ.”

Sách Thiệu liếc mắt nhìn anh, “Đây là cái gì?”

“Anh kêu dì nấu cháo cho em.” An Đức mở camen giữ ấm, đổ ra một chén, đưa tới trước mặt Sách Thiệu, “Em húp trước đi, anh có đồ để ở dưới lầu, đi lấy lên.”

“Lấy cái gì?” Sách Thiệu bị mùi thơm của cháo làm cho kích thích khẩu vị, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

An Đức cười nhìn y, “Một lát em sẽ biết.” Nói xong, thì xuống lầu.

Cháo nóng hổi húp vào trong bụng, làm Sách Thiệu cảm thấy ấm áp, y cầm thìa lơ đãng khuấy chén cháo, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy mở, An Đức mang theo một cái rương da có thể nói là to lớn đặt dưới đất. Tay Sách Thiệu run lên, muỗng rớt xuống ra giường, y nhìn An Đức, nửa ngày mới mở miệng, “Anh đừng nói với tôi, anh mang theo một cỗ thi thể qua đây.”

An Đức lắc đầu, “Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ vào ở đây.”

Sách Thiệu sửng sốt một chút, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, “Anh nói cái gì?”

“Tối qua em đồng ý với anh.” An Đức mở miệng, “Em nói em đối với anh ấn tượng không tệ, dù sao em cũng một mình, trong khoảng thời gian anh duy trì cảm giác mới mẻ với em, em bằng lòng chơi đùa với anh.”

Sách Thiệu nâng tay gõ đầu mình, “Đây là cách chơi anh lựa chọn?”

“Xem như thế đi.” An Đức như trước vẫn duy trì ý cười, sóng lớn không sợ hãi đưa cái tay vẫn luôn giấu sau lưng ra, “Đây là quà tặng mang đến cho em.”

Sách Thiệu để camen giữ ấm trong tay sang một bên, nhìn thấy một cái ***g sắt trong tay An Đức, trong ***g sắt có một con thoạt nhìn rất giống là một sinh vật tròn tròn lông mềm như nhung, Sách Thiệu híp mắt nhìn một hồi, “Đây là con chuột hay con thỏ?”

“Hamster.” An Đức đưa ***g sắt cho Sách Thiệu, “Em đặt tên cho nó đi?”

Sách Thiệu ôm ***g sắt nghiêng đầu nghĩ một lát, nâng mắt nhìn thấy quần áo y giặt trước đó trên ban công, đột nhiên mở miệng, “Cứ kêu quần lót đi.”

An Đức lặng đi một chút, “Cái gì?”

“Anh có ý kiến?” Sách Thiệu hình như rất vừa lòng với cái tên mình đặt, mở cửa ***g sắt ra, hamster nhỏ nhô đầu ra, tò mò cọ cọ tay y, xúc cảm mềm mềm khiến Sách Thiệu cảm thấy hết sức hài lòng, y gật gật đầu, “Xem trên địa vị quần lót, anh tạm thời có thể ở lại.”

An Đức không khỏi buồn cười, bản thân lại phải dựa vào một con hamster mà giành được quyền tạm trú.

Lúc tối qua, anh nhìn thấy Sách Thiệu say rối tinh rối mù ngã trên giường, trong lòng có chút khó chịu, lần này có phải cảm giác mới mẻ hay không, tự anh rõ ràng nhất. Nhưng anh không ngờ, lần đầu tiên mình thực sự động tâm, lại gặp một người không hề tin tưởng tình cảm. Anh bắt đầu có chút ghen tị với cái người có thể giành được chân tâm nhất của Sách Thiệu.

Anh suy nghĩ thâu đêm, cuối cùng quyết định, từ từ thẩm thấu cuộc sống của Sách Thiệu. Anh cái gì cũng sẽ không nói, cũng sẽ không làm cam đoan, anh chỉ là muốn để người này hiểu được, một người rời khỏi bạn, không có nghĩa là tất cả mọi người sẽ bỏ rơi bạn, anh chung quy sẽ chứng minh cho y.

An Đức anh một khi nhận định, tuyệt đối, sẽ không buông tay.

Tâm tình Sách Thiệu thật tốt thời gian chơi cùng quần lót rất lâu, An Đức ở trong phòng y vòng vo một hồi, dọn dẹp ngăn nắp hộc tủ rối loạn của Sách Thiệu, sau đó xếp từng thứ mình mang đến vào, đổ sạch cháo thừa trong camen giữ ấm, rửa sạch sẽ, ném quần áo Sách Thiệu thay chưa kịp giặt vào máy giặt.

Sách Thiệu dựa ở trên giường, nhìn quần lót chạy vui vẻ trong bánh xe, ngẩng đầu nhìn căn phòng đã được An Đức dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, rực rỡ hẳn lên, thoạt nhìn rốt cục chẳng phải một cái ổ chó. Thật ra căn phòng này của Sách Thiệu lúc trang hoàng, y tốn không ít công sức, mỗi một chi tiết, đều là y tốn tâm tư nghiên cứu, chính là để bản thân ở thoải mái. Nhưng một chàng trai độc thân, bạn muốn bảo y giữ gìn sạch sẽ, cũng thật sự là khó khăn.

Sách Thiệu lười biếng duỗi lưng một cái, nhìn căn phòng sạch sẽ đột nhiên cảm thấy, giữ người này lại kỳ thật không tồi, có người dọn dẹp phòng, có người chăm lo một ngày ba bữa, còn thêm ấm giường, không tồi.

An Đức từ trong phòng tắm đi ra, trên đầu là mồ hôi lóng lánh, Sách Thiệu nâng mắt nhìn, đột nhiên ngồi dậy, nửa quỳ trên giường vươn tay, ở trên đầu An Đức lau một cái, An Đức bị động tác bất thình lình của y toàn thân trở nên cứng đờ, bàn tay nòng ấm phủ trên đầu anh, làm anh cảm giác hết sức không chân thật.

Sách Thiệu giúp An Đức lau mồ hôi, lại dựa vào giường, vươn ngón tay cái có cái không rung quần lót, không chút để ý mở miệng, “Anh một đại thiếu gia, chạy chỗ tôi làm việc nhà, bị người trong nhà anh biết, còn không băm tôi?”

An Đức ngồi xuống bên giường, “Thật ra anh không như em nghĩ được nuông chiều từ bé, anh lớn lên ở nước ngoài, phương thức giáo dục căn bản không giống như trong nước. Lúc đại học, anh đã bắt đầu tự lực cánh sinh. Trước khi anh về nước, vẫn ở bên ngoài một mình.”

“Nha.” Sách Thiệu đáp một tiếng, rũ mi mắt, thuận miệng nói, “Tôi lúc trước xém chút nữa cũng ra nước ngoài học.”

An Đức cười cười, “Vậy sao em không đi, Sách Trí hẳn là không thiếu chút tiền này đi?”

Sách Thiệu không hé răng. Y từng là sinh viên top đầu của C đại, thiết kế nội thết, y vẫn rất muốn ra nước ngoài học, nhưng cuối cùng, bởi vì muốn cùng người kia gần nhau mà bỏ qua giấc mộng của mình. Sau đó, y thi đậu nghiên cứu sinh, nhưng cuối cùng không đi học, ở bên cạnh Sách Trí ngồi không gần một năm, cuối cùng Sách Trí mở quán bar này cho y.

Thấy Sách Thiệu không nói gì, An Đức không hỏi nữa, anh biết trong lòng người này có một khúc mắc, anh không thể đụng vào, nhưng cuối cùng có một ngày, anh sẽ tháo gỡ cho y.

Sách Thiệu đột nhiên tự giễu cười cười, “Tôi chỉ là đang nhớ lắm thời gian vô cùng ngu ngốc của bản thân lúc trước. Khi đó, tôi còn tin tưởng, chỉ cần tôi nỗ lực, thì chắc chắn sẽ được hồi báo. Nhưng, sau này, tôi mới hiểu được, tình huống này mãi mãi sẽ không xảy ra. Cho nên, tôi vĩnh viễn sẽ không trả giá lần nữa.”

An Đức bỗng nhiên cầm tay Sách Thiệu, trầm thấp mở miệng, “Em có thể mãi mãi cũng không phải trả giá, em chỉ cần nhìn, chờ đợi đón nhận.”

Sách Thiệu lặng đi một chút, y nâng mắt nhìn An Đức, trong mắt người đàn ông này, một mảnh chân thành, khiến Sách Thiệu không dám nhìn thẳng. Xem như bây giờ là chân thành thì sao, hiện tại trả giá thì sao? Trên đời này, mãi mãi không có vĩnh hằng.

Sách Thiệu rút tay về, “Anh cứ không đi làm, thật sự được chứ?”

An Đức cười cười, “Yên tâm, bây giờ không còn ai có thể sa thải anh. Anh định một lát xuống bếp làm vài món cho em, muốn ăn gì, em có thể mặc sức chọn, nhưng, có thể làm ra bộ dạng em muốn không, thì không dám đảm bảo.”

Sách Thiệu ném một nắm hạt dưa vào ***g sắt, nhìn quần lót gõ từng hạt, nhân hạt dưa vứt một bên, “Anh tùy ý đi, dù sao một hồi tôi muốn đi chỗ Sách Trí, buổi tối sẽ không về ăn.”