Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Chương 12



Hai cô gái sau khi đã “xử lí” ta xong thì dẫn ta đến trước một căn phòng lớn.

“Bên trong có người đang đợi. Vào đi!” Cô gái nóng nảy đẩy ta một cách thô bạo.

Hừ… Đẹp mặt hơn ta thì sao chứ? Cứ như vậy mà khinh người sao? Bất quá, ta nhịn. Đợi sau khi ta thu phục được vị đại gia bên trong, cho ngươi xem là ai lợi hại!

Lấy một bộ dáng thục nữ, ta khẽ đẩy cửa bước vào bên trong. Oaa…, kiến trúc cổ đại quả thật không sai nga~ Bên trong căn phòng là một không gian rộng, khuếch đại với màu đỏ làm chủ đạo, giữa phòng là một cái bàn gỗ và ba cái ghế cũng bằng gỗ, mặt bàn nhẵn nhụi, bên trên có đặt một cái tích… Mà điều này không quan trọng, trước hết ta phải quan tâm đến vị khách đầu tiên của ta, không phải sao?

Phóng tầm mắt nhìn khắp phòng, ta… đứng hình! Ha~ Xa xa kia, trên chiếc giường đỏ thẫm, một tên nam nhân thân hình phì lũ đang hiếp mắt nhìn ta mỉm cười. Thiên… Ta thật muốn nôn a…

“Tiểu mĩ nhân, đại gia chờ ngươi đã lâu.” Tên đó dùng đầu ngón tay vẽ lên cái môi dầy, trễ xuống của mình. Động tác này nếu như là Bạch Hồ làm thì còn có khả năng câu dẫn được ta, chứ còn tên này thì… Phi! Lại nghĩ đến Bạch Hồ, ta chẳng lẽ là kẻ thích ngược đãi sao? Soái ca ban nãy dẫu sao vẫn có vẻ thích hợp hơn!

“Gia~ Ta nhận thấy có lẽ ta không hợp khẩu vị của ngài, hay là ta gọi các tỷ tỷ khác đến hầu hạ ngài đi?” Gượng nhìn vào mặt tên béo mà cười ngọt, ta khéo léo từ chối.

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong tâm lại thắc mắc liệu nếu ta gọi thì các cô nương kia sẽ đến giải vây cho ta sao? Vẫn là cười vào mặt ta đi? Trước mắt còn phải xem tên này có hay không chịu phối hợp. Ta chờ…

Im lặng…

Vẫn là im lặng… Đang giận dữ sao? Thiên nha, ta thật sự không thích bị ngược!

Thụt lùi lại thụt lùi, sau đó, ta liền bỏ chạy lấy người. Mở cửa ra thì thấy hai cô gái kia, dường như họ đã được chỉ định đứng đây đợi ta.

“Đi đâu?” Cô gái nóng nảy dang tay ra chặn lại đường rút của ta.

“Hắc hắc… Ta cảm thấy…” Ta gãi gãi đầu. Cô nãi nãi, làm ơn đi, chẳng lẽ thật sự bắt ta phải trải qua đêm đầu tiên với tên mập đang bốc hỏa kia sao?

“Đúng vậy.” Cô gái kiệm lời trả lời.

Ta há hốc mồm kinh ngạc. Di? Thật sự đọc được suy nghĩ của ta sao?





“Hồ ma ma đã đặc biệt lựa chọn người cho ngươi rồi.” Cô gái kiệm lời thấy ta bất động bèn lên tiếng.

“Ta nghe nói nam nhân mập thì cái đó rất nhỏ, lần đầu tiên của ngươi nếu để hắn làm thì sẽ ít đau hơn. Hồ ma ma thật sự suy nghĩ chu toàn cho ngươi nha.” Cô gái nóng nảy liếc nhìn ta một cái đầy châm biếm.

“Ngươi cũng không cần phải như vậy, chính là kỹ nữ mà thôi, cũng đâu thể chọn lựa hầu hạ người này, không tiếp người kia.” Như thể thấy ta còn chưa chịu đủ đả kích, cô gái nóng nảy bồi thêm.

Phi!!!!!!!!!!!! Ta nhịn đủ rồi a! Một tên mập như vậy thì vẫn chưa là gì với ta đâu! Các ngươi chống mắt lên mà xem!

Và vì thế, ta xoay người, hùng dũng tiến vào trong một lần nữa. Bên ngoài gió đã bắt đầu nổi lên, thổi tóc ta bay tứ tung, chớp cũng đã bắt đầu nổi lên. Ta thấy mình thật giống một anh hùng đang lâm trận!

Nhưng là, đến khi ta tiến lại gần, ta phát hiện tên mập đã ngủ… Uy, ngươi ngủ sao không nói trước, hại ta cứ nghĩ là ngươi đang tức giận đâu! Ta dùng chân đá đá cái đống thịt đang nằm trên giường. Bất tỉnh nhân sự? Thấy được vẻ đẹp hoàn mĩ của ta liền chìm vào trong mộng? Ha ha… Ta quả là đã xem nhẹ nhan sắc của mình mà~

Tự kỉ còn chưa đủ thì hai cô gái liền tiến vào dẫn ta đi. Gì? Ta vẫn chưa làm gì liền dẫn ta đi sao?

“Bàng gia đã muốn nghỉ ngơi, ngươi chờ đến lần khác, sẽ có người giúp ngươi phá trinh.” Cô gái kiệm lời nói.

“Hay là ngươi còn muốn qua đêm với hắn ta?” Cô gái nóng này chen vào.

“…” Ta không trả lời.

“Trước hết về phòng của mình.” Cô gái kiệm lời nói tiếp. Mà thật sự, ta thấy cô ấy cũng không tới nỗi ít nói.

Sau đó, ta đi theo hai người nọ. Vừa đi vừa đánh giá. Quả thật không hổ danh là thanh lâu đệ nhất kinh thành. Đình gác hoa lệ, điêu khắc hoàn hảo, sông núi uốn lượn, liễu xanh buông. Có một cảm giác rất quen thuộc, nhưng cũng mơ hồ khó tả. Là gì nhỉ? Là gì? A! Đúng rồi, hương thơm mà ta đang cảm nhận, chính là rất giống hương thơm trong sơn cốc. Thoang thoảng, nhè nhẹ. Ân, thật làm người ta cảm thấy thoải mái. Nó làm ta nhớ lại những điều tươi đẹp. Là những buổi chiều đi rong bắt bướm, bắt xong rồi lại thả, thả rồi lại bắt. Là những buổi sáng tinh mơ có một kẻ bất thường cứ dúi vào tay ta những bông hoa đầu ngày. Hay là những buổi tối trăng thanh gió mát, sẽ có một kẻ phiền phức cứ vác ta lên trên mái nhà, ngồi ngắm trăng sao. Khoảng thời gian đó, ngắn ngủi, nhàm chán có, mệt mỏi có, nhưng cũng không thể nói là không có vui vẻ. Bạch Hồ vẫn luôn đối ta như thế, bá đạo có, ôn nhu có, phiền phức có, đáng yêu có, đôi khi hắn còn rất ma quái nữa…

(Ngoài lề đôi chút: hình như hương thơm đề cập ở trên có tác dụng gần giống như ma túy, làm cho người khác có cảm giác lâng lâng và sinh ảo giác, đồng thời xóa đi mùi yêu khí của yêu hồ tại Tầm Hoan. Tuy nhiên, ta vẫn chưa có căn cứ nhất định, tùy theo ý tác giả thôi, nhưng theo nội dung của truyện thì hình như là vậy.)