Yêu Lầm Giận Vội

Chương 2



Trong các chị em Lizzie là người thẳng thắn nhất

Làng Longbourn Oaks thành hình từ thế kỷ thứ X, nằm cách thị trấn Meryton mở rộng khoảng 8 dặm. Làng rất tự hào vì có một nhà thờ Saxon, hai quán rượu (quán “An hem nhà Gardiner”, địa điểm yêu thích của người dân địa phương, và quán “A – ti – sô”, nơi mà ai cũng tránh xa như tránh bệnh dịch hach), một bưu điện, một cửa hang tổng hợp, và nhà hát Barn nổi tiếng khắp vùng (vốn được cải tạo từ một cái chuồng bò, là mái ấm của tất cả các diễn viên nhà hát Longbourn).

Với Lydia Bennet, những chi tiết này chẳng có gì hấp dẫn. Nhưng có hai sự việc khác đã khiến cô rũ bỏ hoàn toàn cái vẻ ủ rũ, cáu kỉnh, và quên cả phản đối việc cả nhà chuyển về sống ở cái nơi mà cô gọi là tận cùng của thế giới. Sự việc đầu tiên là mẹ đứa bạn thân nhất của cô, Amber Forster, vừa qua đêm với người tình mới của bà ở ngay làng bên. Sự việc thứ hai là cách làng chỉ nửa dặm, trên đường đến Pitswell, có trường Longbourn chuyên nghiên cứu về ngựa. Chẳng phải mấy con ngựa có gì hay ho; cái hấp dẫn Lydia nhất là tối thiểu hai phần ba sinh viên ở đó là nam.

‘Bố Denny là Hiệu trưởng’, cô nói với hai chị trên đường về nhà. ‘Họ sống trong một căn nhà gỗ rộng lớn, trên một khoảnh đất với vườn tược mênh mông. Denny kể rất nhiều sinh viên năm cuối thường tụ tập ở đây để tham gia các cuộc phỏng vấn xin việc vào kỳ nghỉ hè, tham gia đua ngựa trong các cuộc trình diễn và các việc tương tự. Tối qua em còn gặp một anh chàng nữa tên là Zak, anh ấy có một cái xe máy kiểu quad và anh ấy bảo sẽ chở em đi chơi vào tuần tới. Rồi còn có Tim, bạn thân nhất của Denny. Tim có ngựa riêng; anh ấy cưỡi ngựa rất cừ. Anh ấy còn ở đây suốt mùa hè, giúp thiết kế khóa học thường xuyên quốc gia và Amber rất quý anh ấy, nhưng em nghĩ…’.

Lydia còn tiếp tục lảm nhảm không biết mệt cho đến khi Jane rẽ vào đường để xe trong ngôi nhà mới ở khu công viên Priory. Khu này gồm 9 tòa nhà, trước đây nó là khu trang trại gia đình Priory, về sau gia chủ nhận ra rằng xây nhà cho những người khao khát có nhà riêng có thể kiếm lời hơn nhiều lại không phải vất vả đối phó với việc chính phủ cắt giảm chi tiêu, thế là họ biến khu đất thành một khu biệt thự. Thực ra ban đầu, người ta chỉ định xây 8 ngôi nhà thôi, để khu vườn của nhà này không phải là sân sau của nhà khác, tất cả đều hướng ra sân gôn 18 lỗ mới thiết kế ở phía tây, hoặc rừng sồi Longbourn ở phía bắc và phía đông hoặc sông Mere ở phía nam.

Ngôi nhà hai mặt tiền của gia đình Bennet được xây bằng đá màu kem, nó tọa lạc ở cuối con đường. Ngôi nhà có hình chữ L với những cửa sổ lớn, ống khói to, có không phải là một mà đến hai nhà kính. Nhà kính nhỏ nằm bên hông nhà chính, và nhà kính to ở phía đằng sau, bà Bennet nhất định gọi chúng là phòng Ban mai. Chawngrp hải vì mỗi ngày bà dung bữa sáng ở đó, mà vì Geneva Jevington từng viết một bài báo trên tờ Độc lập nhấn mạnh rằng, kiểu phòng này đang sống dậy trong giới thượng lưu, được coi như biểu tượng của lối sống thanh tao.

Song khi Lizzie kéo cái vali của mình qua cánh cửa trước bằng gỗ sồi nặng nề để vào sảnh, cô vẫn confn gửi thấy mùi sơn mới, và không khí chẳng có vẻ gì là thanh tao cả. Cô chưa kịp thở thì đã thấy cô em bé nhất của mình, Katie, lao từ cầu thang xuống, mặt hầm hầm như sắp nổ tung đến nơi.

‘Hừm, đồ bò cái! Chị chỉ biết đi chơi một mình thôi!’, Katie hét lên, đẩy Lizzie ra và túm lấy tay Lydia. ‘Chị đã hứa là nếu em làm bài đia cho chị, chị sẽ cho em đi cùng. Thế mà…’.

‘Ôi, em miệng đi! Dễ chị phải làm bảo mẫu cho em trong suốt phần đời còn lại ấy’, Lydia vặn.

Đến đó thì Katie òa khóc. Katie rất mau nước mắt. Mặc dù cặp sinh đôi này chỉ ra đời cách nhau có 7 phút, nưng lại khác nhau một trời một vực. Lydia, 15 tuổi nhưng cứ như đã 25 tuổi, là một trong số những cô gái lúc nào cũng nghĩ rằng thế giới nợ mình một cuộc sống. Cô chẳng bao giờ thèm quan tâm đến trường lớp, hay bất cứ luật lệ quy tắc gì. Cô thay đổi màu tóc hàng thàng, gần đây nó màu táo đỏ đậm bong với dải “hight- liaght” kiểu lõi ngô. Cô vốn có năng khiếu bẩm sinh về phong cách, lại thêm sự tự tin không chút nao núng về vẻ duyên dáng có sức hút chết người của mình. Mẹ cô nhận xét trong tất cả các cô con gái, Lydia sẽ là đứa tiến xa nhất. Bố cô cũng nói ông tin là mẹ đánh giá đúng, có điều ông không biết theo hướng nào thôi.

‘Lúc nào chị cũng xử tệ với em!’. Katie than vãn, còn Lydia nôn nóng nhún vai. Tất nhiên Katie cũng đã 15 tuổi. Và đó là điểm chung duy nhất giữa hai cô bé. Trong khi Lydia cự kỳ liều lĩnh thì Katie sợ sệt tất cả mọi thứ. Lydia to khỏe như có thể ăn cả nước Anh vào bụng, với gò má bầu bĩnh hồng hào của mẹ; còn Katie thì lại gầy giơ xương, xanh rớt và kén ăn kinh khủng, cứ như thể mỗi hạt đậu đều có thể đầu độc mình vậy. Katie chỉ có mỗi một tham vọng trong cuộc sống: đó là được cô chị sinh đôi ủng hộ về mọi chuyện. Song Lydia hiếm khi ủng hộ em gái, và cô chỉ làm khi điều đó có lợi cho chính cô mà thôi.

‘Thôi nào, giữ sức mà thổi cháo, cái đồ ủy mị’. Lydia ngắt lời. ‘Em trẻ con quá đấy!’

‘Này, cả hai có thôi đi không?’. Meredith gào lên từ phòng khách. ‘Chị đang phải nghe bản tin về đồng hồ sinh thái’.

Meredith lại càng chẳng giống ai trong số các chị em của mình. Cô không có những nét thanh tú với mái tóc vàng tung bay của jane hay nước da ngăm ngăm và mái tóc màu hạt dẻ ngỗ ngược của Lizzie. Cô chẳng thích tụ tạp quảng giao như Lydia. Cô càng không bao giờ lo lấy lòng người khác như kiểu Katie. Điều duy nhất mà cô thừa hưởng từ bộ gen di truyền của gia đình Bennet là chiều cao cũng như cái vẻ lỗi mốt của bố. Cho dù yêu bố bao nhiêu đi nữa, Lizzie vẫn phải thừa nhận rằng, ngay cả khi đóng bộ đến văn phòng, thì ông Harry, với chiều cao 1m92cm, cũng vẫn giống hệt một cái giá treo mũ. Trên đó, một kẻ cẩu thả đã treo lên đủ loại trang phục, chẳng cái nào hợp với cái nào, mà cuối cùng chúng sẽ được quẳng cho một cửa hàng quần áo từ thiện, và giống như một bà cô khó tính – cô giám sát việc tái chế đồ dung, rầy la mẹ mỗi khi mẹ mua chuối với giá cao hơn bình thường, và liên tục giảm nhiệt độ lò sưởi phòng khách đồng thời luôn miệng giảng giải cho các chị em gái về hiện tượng khí hậu nóng lên. Thực ra những điều đó đều tốt cả, Lizzie cũng rất ngưỡng mộ em mình về điều đó. Cô chỉ mong cô em vui vẻ hơn một chút.

‘Ơ, chị Lizzie, chị về rồi à’, Meredith nói, cố sức xóa vệt nhọ trên cánh mũi. ‘Thật là tố. Em cần chị và chị Jane ký vào bản kiến nghị mà em vừa soạn ra’.

Cô chợt ngừng lại, vì đúng lúc đó, căn bếp đằng sau cánh cửa đóng lúc bỗng rung lên như sắp vỡ

‘Không hiểu sao anh có thể nghĩ tới điều đó được? Nó u? Ở đây ư? Sau tất cả những gì đã xảy ra?’. Giọng bà Bennet rít lên the thé, mỗi lúc một to.

‘Alice, em hãy vừa phải chứ, chỉ là …’. Lizzie nghe thấy bố cô lẩm bẩm.

‘Em ư? Anh mới là người quá đáng. Anh chỉ việc nói không, nói với nó như thế…’

‘Anh sẽ nói là cả nhà mình đón chào cậu ấy!’

Lizzie và Jane liếc mắt với nhau. Hiếm khi bố cô quả quyết như thế. Thường thì ông chọn giải pháp hòa bình chứ chưa bao giờ trực tiếp đối mặt với bà vợ đáo để của mình.

‘Có chuyện gì thế chị?’. Lydia thì thầm với Lizzie.

‘Chị nghĩ mình sẽ biết ngay thôi’. Lizzie nói, khi cánh cửa bếp bật mở, và mẹ cô, mặt tím tái, lao về phía sảnh.

‘Các con muốn biết cái gì đang xảy ra hả?’, bà Alice gào lên, đẩy ông chồng đang đứng cạnh bậu cửa ra và ném cho ông một cái nhìn tóe lửa. ‘Hỏi bố các con ấy! Trời ơi!’.

Bà ngừng lại, nhìn Lizzie một cách ngạc nhiên.

‘Con về rồi à. Tốt! May ra con có thể giúp bố con nhìn ra lẽ phải!’.

‘Vâng, cảm ơn mẹ, con đã có một kỳ nghỉ tuyệt vời’, Lizzie nói giọng chua chat. ‘Nhưng cụ thể là hỏi bố cái gì bây giờ?’

‘Ồ, chào con yêu, cả nhà đều nhớ con’, bố cô hôn gió cô. ‘Chẳng có việc gì đâu. Sáng nay ở văn phòng, bố nhận được một thư điện tử. Thế thôi. Thư điện tử của Drew ấy mà’.

‘À’. Lizzie thở dài. Mọi thứ bắt đầu trở về đúng chỗ của mình rồi.

‘Drew? Drew là ai?’. Lydia lập tức trở nên hoạt bát khi nghe nhắc đến một cậu con trai.

‘Em biết mà’, Jane nhắc em. ‘Drew, con đỡ đầu của bố. Sống ở Mỹ’.

‘Ồ, là anh ấy hả? Em tưởng anh ấy tên Andy cơ mà’.

‘Đó là tên hồi nhỏ’, bố cô giải thích, một nụ cười thoáng qua trên mặt ông. ‘Nó tự xưng là Drew kể từ khi bắt đầu phải cạo râu’.

‘Thế cuối cùng thì có việc gì với anh ấy ạ?’. Lizzie hỏi.

‘Bố các con sẽ nói cho các con biết có chuyện gì với cậu ta!’. Mẹ cô lại bừng bừng lên. ‘Cậu ấy tự cho mình cái quyền đến ăn bám chúng ta đến hai tuần liền. Và bố các con đồng ý để cậu ta làm thế’.

‘Alice, vì Chúa!’ ông Harry hét lên. ‘Nó không ăn bám, nó…’

‘Thật thế ư? À, thì bố mẹ nó suốt đời ăn bám nên em chắc là cái tính đó cũng ăn vào máu nó ròi’, bà Alice đáp trả. ‘Nhưng anh thì tất nhiên chẳng biết gì rồi, cho dù mọi thứ có sờ sờ ra trước mắt anh…’.

Bà Bennet ngừng đột ngột vì cái chuông cửa điện tử mới đang réo rắt những âm thanh đầu tiên của bản “Lễ rước các thánh”. Lizzie, hãi hùng vì thứ nhạc chuông mẹ cô chọn, nhẹ nhàng né người đi về phía cầu thang, trong bụng mừng thầm, may nhờ có thế mà cô được trốn về phòng ngủ của mình.

‘Ôi lạy Chúa, nếu đó là Denny thì sao nhỉ?’. Lydia òa lên. ‘Con vẫn chưa sẵn sang. Con còn chưa kịp ngó lại mặt con nữa!’

‘Mẹ thì không thể gặp ai’, mẹ cô hét lên. ‘Mẹ lú lẫn hết cả rồi… ôi trời!’

Đúng lúc đó thì Katie, rõ ràng là muốn làm gì đó để ngừng cuộc cãi cọ đang đi chệc hướng, bèn chạy ra mở cửa trước. Đứng ở bậu cửa là một người đàn bà cao lớn, mặc quần bằng vải linen trắng và áo sơ mi bằng tơ tằm màu anh đào, bà cẩm trong tay một bó giấy, và khuôn mặt hình như hơi sửng sốt.

‘Ồ, vậy là tôi tìm đúng nhà rồi’, bà nói. ‘Vì nghe như trong nhà có tiếng cãi cọ, nên lúc đầu tôi cứ nghĩ là tôi đi nhầm’.

‘Ôi bà Bingley!’. Nếu Lizzie hiểu mẹ hơn, hẳn cô đã không quá sửng sốt vì sự thay đổi tức thì của mẹ: đang rít lên như một nữ thánh tử vì đạo, bà bỗng trở thành một quý phu nhân vô cùng lịch thiệp. ‘Bà đến đúng lúc cả nhà tôi đang chơi một trò nho nhỏ vui vui để giúp Kaite và Lydia dượt trước bài tập kịch ở trường’.

Jane lẳng lặng úp hai tay khịt khịt mũi, trong khi Lizzie, để cố tỏ ra bình thản, cứ phải dán mắt vào mấy chi tiết trên bức tranh màu nước vẽ cối xay gió Clayton treo trên tường.

‘Không biết ai mà làm mẹ im lặng được như thế nhỉ? Bầy giờ ấy’, Lydia lẩm bẩm, và nhún nhảy đi lên cầu thang.

‘Ồ hóa ra thế! Thật thú vị’. Những giọng bà Bingley chẳng có vẻ gì chứng tỏ bà thấy thú vị cả. ‘Có việc này…’.

‘Các con ơi, đây là bà Bingley’, bà mẹ giới thiệu. ‘Bà ấy sống ở nhà Nethrgield’.

Lizzie lại thở dài vì cái kiểu mẹ cô nhấn mạnh vào từ cuối cùng.

‘Dạ, chào bà’, Lizzie và Jane đồng loạt vâng lời một cách ngoan ngoãn.

‘Ồ Chùa lòng lành, các con gái bà mới dễ thương làm sao, mà bà đông con nhỉ!’. Bà Bingley lẩm bẩm, mắt liếc vào sảnh. ‘Nhưng giờ thì tôi không thể vào được, bà Alice ạ. Hôm trược khi bà mời tôi đến chơi, tôi đang vướng mầy việc chuẩn bị cho hoạt động gây quỹ của nhà hát Barn khu chúng ta, vì thế tôi quên mất không mời bà đến tham dự một buổi gặp mặt vào tối mai. Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu – chỉ có rượu Pimm, và bánh mỳ cắt lát dùng với phomat thôi. Tôi muốn mời được càng nhiều người trong làng càng tốt vì… À, thôi, tôi sẽ giải thích sau. Bà đến chứ? Đúng 7 giờ đấy nhé’.

‘Ôi bà Bingley, tất nhiên là tôi sẽ đến rồi’. Mẹ Lizzie run lên.

‘Ồ, cứ gọi tôi là Vanessa’. Bà Bingley lịch thiệp nói. ‘Và đừng ngại đưa cả gia đình đến. Hai đứa con tôi cũng ở nhà. Cháu Charlie còn rủ thêm một người bạn nữa đến chơi nhân dịp hè. Vì thế thật tuyệt nếu tất cả chúng ta được gặp nhau. Caroline luôn rên rỉ là chẳng có việc gì để làm vì chúng tôi đã bán mất con ngựa Chelsea của nó! Vậy nhé!’

Nói rồi bà Vanessa quay đi, gõ gót giày cao 9cm đóng đinh vàng đi về phía đường ô tô.

‘Thế nào bây giờ đây!’, bà Alice nói, rồi khép cánh cử lại. ‘Thật tuyệt phải không? Pimm và pho mát – Rất thôn dã nhé!’

Bà quay về phía ông chồng. ‘Bà ấy thật tốt bụng vì đã mời mình phải không?’

‘À, cứ nhìn cái kiểu em liên tục quấy rầy bà ta gần như mỗi ngày, anh đoán bà ấy nghĩ đây là cách duy nhất để thoát khỏi em’, ông chồng nói.

Lizzie cười toe toét. Cô và bố mình cùng có khiều hài hước, và điều đó khiến mẹ cô vô cùng khó chịu.

Khi bà Alice quay vào phòng bếp, ông bố ôm lấy Lizzie.

‘Chí ít thì sự kiện này cũng giúp mẹ tạm quên việc Drew sẽ đến thăm nhà mình’, ông cười.

‘Con không tin là thế đâu’, Lizzie trả lời. ‘Bố biết mẹ rồi đầy, mẹ mới chỉ bắt đầu thôi’.

‘Cuối cùng thì cũng được yên!’. Mười phút sau Lizzie tự nhủ, sau khi đóng chặt cửa phòng ngủ, và nằm dài trên giường (cái giường bị đặt ở một vị trí hoàn hoàn sai lầm, và vì thế, mỗi sáng mai thức dậy, cô luôn bị chói mắt bởi ánh sáng của ngày mới). Dù cô vẫn chưa cảm thấy hoàn toàn thoải mái với ngôi nhà mới như là nhà của mình, nhưng ít ra nó cũng có một lợi thế rõ rệt. Đó là cô có một căn phòng của riêng mình. Tất nhiên, hồi chưa chuyển nhà, cô vẫn ở một mình suốt học kỳ. Song vào các kỳ nghỉ, khi Jane từ trường Goldsmiths về hai cô lại buộc phải ở chung như hồi còn bé. Trong tất cả các chị em, Lizzie thân với Jane nhất; nhưng chia sẻ phòng với một người mà chỉ một đôi tất lộ ra ở dưới giường cũng gây căng thẳng cho người đó thì quả là quá sức. Từ giờ trở đi, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, bất cứ khi nào cô thích.

‘Em ơi, chị vào được không?’. Jan ló vào. ‘Chị cần một chỗ trú ẩn!’

Lizzie thầm rên lên và cắn lưỡi.

‘Vâng, được chứ’, cô nói, vỗ nhẹ giường. ‘Có chuyện gì thế chị?’

‘Katie thì khóc vì Lydia cứ trêu chọc nó; Meredith thì đang đề ra các bảng về mục tiêu tái sinh; Mẹ thì mải cãi nhau với bố về Drew nên đã làm cháy cả nửa bữa tối; còn Lydia mượn cái áo sơ mi màu hồng của chị và làm dính hết đồ trang điểm lên cổ áo. Phù, chị có cần kể nữa không?’

Lizzie mỉm cười đầy cảm thông.

‘Em tự hỏi không biết cuộc sống sẽ thê nào nếu bố mẹ để tâm hơn một chút đến việc tổ chức lại trật tự gia đình nhỉ’, cô trầm ngâm. ‘Ý em là, em yêu bố mẹ nhưng…’.

‘.. chỉ từng lúc thôi và không phải tất cả mọi lúc chứ gì?’, Jane vừa kết thúc vừa cười phá lên. ‘Chị hiểu ý em mà’.

Cô đột ngột ngừng lại vì tiếng cửa đóng sầm ở dưới nhà.

‘Hẳn đây là vì Drew rồi’, cô tiếp tục. ‘Chị thực sự không hiểu. Ý chị là, có phải bố dành hết cả thời gian cho anh ấy đâu. Lần gần đây nhất bố gặp anh ấy là khi anh ấy 10 tuổi, và giờ thì sao? Anh ấy đã 22 tuổi rồi. Có gì quá lắm đâu nhỉ?’

‘Vấn đề là’, Lizzie nhắc chị, ‘anh ấy là con trai của cô Felicity’.

Hồi bố Lizzie còn học đại học, ông và Felicity từng như hình với bóng. Đó là một khoảng thời gian đáng nhớ. Lizzie được anh của bố, bác Guy, kể cho nghe một số chuyện. Ông nói cô Felicity cực kỳ thông minh, tham vọng và rất giàu có.

‘Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng khi nào tốt nghiệp hai người sẽ đính hôn;, Bác Guy thuật lại, ‘nhưng rồi mẹ cháu xuất hiện’.

Đó chỉ là một phần nhỏ trong câu chuyện mà các cô gái thích nghe khi còn nhỏ. Một chiều thứ bảy, mẹ các cô lúc ấy là sinh viên một trường nghệ thuật gần Meryton đang ngồi ở vỉa hè trung tâm thị trấn ve tranh bằng phấn, còn một số bạn khác của bà chơi nhạc ở bên ngoài thư viện để kiếm ít tiền phụ thêm vào khoản học bổng ít ỏi. Điều xảy ra tiếp theo đã làm thay đổi mãi mãi cuộc đời của ít nhất ba người. Mẹ Lizzie kết luận là vì khi đó sao Thủy đang suy, còn sao Kim lại đang vượng. Bố các cô thì nhận xét đó là bàn tay của định mệnh. Còn những gì Felicity nói thì không thể nhắc lại ở đây được. Chỉ biết là một buổi chiều nọ, vào lúc 3 giờ, khi Harry và Felidity đang vội vã hòa cùng dòng người sôi nổi đi về phía phố High, Felicity la hét hết cỡ, còn Harry, người không bao giờ muốn thể hiện bản thân thì vờ như là mình không có mặt bên cô bạn. Felicity đang rẽ vào góc phố thì đâm vào Jo, một người bạn của Alice, lúc đó đang thổi bài “The Entertainer” bằng kèn Clarinet. Rõ rang Felicity chẳng hề nhìn thấy Alice đang ngồi xổm trên mặt đất ngay phía trước cô. Cái gót đinh của Felicity đâm phập vào chính giữa tay Alice. Còn Alice, vốn là một người yếu bong vía, ngay lập tức ngã ngất vào giữa bức tranh cô đang vẽ chuột Mickey trong một quả khing khí cầu.

‘Đó là lúc bố đem lòng yêu mẹ’, bố Lizzie thích thú nhớ lại. ‘Khi đó mẹ các con thật xanh xao và nhỏ bé’.

(Cứ đến đoạn này là mấy cô gái lại cười khucsk hích, vì sau khi sinh liền năm cô con gái, mẹ các cô đã trở thành một quý bà phốp pháp, má phúng phính và sức khỏe thì khó ai địch nổi).

Chính Harry là người gọi xe cứu thương, rồi ngồi đợi trong phòng cấp cứu khi bác sĩ băng bó cái tay cho Alice. Cũng chính Harry đã nín nhịn dung giấy ăn lau chiếc quần bò của mình khi Felicity đổ cả một lon coca – cola vào ông và đùng đùng bỏ đi vì giận dữ.

‘Ngay tối hôm đó, bố đã rủ mẹ đi chơi’, bà Alice kể lại đầy tự hào, ‘mặc dù mẹ còn đau chết đi được và người thì toàn mùi bệnh viện’.

‘Quá nhiều thông tin không cần thiết’, Meredith càu nhàu. Những ai chưa biết Meredith lắm có thể sẽ gọi cô là Merry. Nhưng những ai biết rồi thì chẳng bao giờ gọi thế vì thành thực mà nói, cô chẳng vui vẻ tí nào cả. Lizzie liên tục nhắc cô em phải vui tươi lên. Jane cố tỏ ra không khắt khe mà bảo rằng vì Meredith thấy cuộc sống quá đỗi khắc nghiệt. Nhưng Meredith phủ nhận gay, rằng cuộc sống của cô chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là mọi người trong gia đình có vấn đề mà thôi.

‘Bác nghĩ’, bác Guy, khi kể lại câu chuyện lần thứ mấy chục, thì thầm với Lizzie vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của cô rằng, ‘chính việc bố mẹ cháy yêu nhau là lý do khiến ông bà nội cháu quyết định bán nhà và mua một căn hộ ở khu Porto Banus. Ông bà cứ đinh ninh bố cháu sẽ lấy cô Felicity, nhưng mẹ cháu điệu kinh khủng và bác nghĩ bố cháu choáng ngợp vì điều đó’.

Nói rồi ông đánh mắt về phía bà Alice – người vốn thừa biết rằng mình có thể địch nổi bất cứ ai về sự màu mè.

‘Chị phải thừa nhận’, Lizzie bảo Jane, đang ôm một cái gối ôm và nằm duỗi dài ra giường, ‘hẳn là mẹ sẽ dễ chịu hơn nhiều nếu cô Felicity biến đi, thay vì lẵng nhẵng bám theo bố hàng tháng trời. Rồi sau đó lại đột nhiên cưới người bạn thân nhất của bố, bố nói về việc đó ra sao nhỉ? À, là điều kỳ quặc’.

‘Cưới chú Amborse’, Jane đáp. ‘Quả là quái gở’.

‘Chính thế’, Lizzie cười phá lên. ‘Rồi sau đó, tất cả bọn họ lại còn quyết định làm ăn cùng nhau nữa chứ. Thế là lúc nào cô Felicity cũng sờ sờ trước mắt mẹ’.

‘Và quan trọng hơn là trước mắt bố nữa chứ’, Jane thêm vào. ‘Nhwg em phải thừa nhận là bố chẳng khéo léo và khôn ngoan chút nào, đúng không?’

‘Đáng lẽ bố không nên nhận lời làm cha đỡ đầu cho con cô ấy’, Lizzie gật đầu. ‘Điều đó khiến mẹ phát điên lên’.

‘Sự việc có thể cũng không đến nỗi quá tệ nếu chú Ambrose không nhờ bố làm người đồng bảo trợ cho đứa bé khi chú qua đời’, Jane nhận xét, ‘rồi chú bỏ đi và cuối cùng là chết. Nhưng công bằng mà nói, chị nghĩ là chú Ambrose không mảy may dự tính những việc xảy ra sau khi chú ấy nhắm mắt xuôi tay và cũng không chủ ý bỏ dở việc kinh doanh trong lúc rối bời như thế’.

‘Đúng vậy’. Lizzie gật đầu. ‘Nhưng em vẫn không hiểu tại sao Andy à, Drew lại chọn đến nhà ta vào thời điểm này nhỉ? Em vừa nghĩ tới việc đó khi mẹ anh ấy tai hôn và sang sống ở Mỹ, lúc ấy mới là thời điểm thích hợp chứ. Bố đã gửi quà sinh nhật và Giáng sinh. Chu đáo quá còn gì’.

‘Chị chẳng rõ’, Jane nhún vai. ‘Chị đoán mình sẽ biết trong bữa ăn muộn. Hy vọng là đồ ăn chưa bị cháy hết và vẫn còn đủ cho chúng ta’.

‘Con không ăn đâu ạ’. Nửa giờ sau Lydia thông báo. ‘Con ra ngoài đây’.

‘Con yêu, nhưng con đã ở ngoài cả ngày rồi’, mẹ cô nói, tháo cái tạp dề để sang một bên. ‘Con đã ở đâu thế? Con đi mua đồ à?’

‘Ôi, làm gì có hả mẹ. Con chỉ ra ngoài để tập thể thao thôi’, Lydia cười phá lên. ‘Còn gì nhỉ, à con đã thắng đấy!’

‘Con đúng là con khỉ nhỏ’, mẹ cô thở dài vẻ trìu mến rồi vuốt vuốt mớ tóc của Lydia.

Jane và Lizzie đưa mắt nhìn nhau tức tối. Lúc nào hai cô cũng sưng sốt vì cái cách cô em khéo léo lách được những lời khiển trách. Nếu hai cô mà làm thế thì thể nào cũng bị lên lớp cả tuần rồi. Nhưng Lydia lại là con gái yêu nhất của mẹ. Thường thì các bậc cha mẹ khác luôn tỏ ra công bằng với con cái, nhưng bà Alice lại chẳng buồn che giấu rằng bà yêu quý Lydia nhất. Thay vì chê trách cái cách xử sự kiểu trẻ con của cô bé, bà lại tự hào vì điều đó.

‘Bố nghĩ con không nên đi đâu cả, Lydia ạ’, bố cô xen vào. ‘Ngồi xuống và ăn đi’.

‘Không thể thế được! Con có hẹn. Con đã nói với Denny rồi’.

‘Vậy hẹn lại đi’, bố cô đáp. ‘Bạn học thì ngày nào mà chẳng gặp được’.

‘Bạn học đâu mà bạn học? Nói thực nhé, chẳng đời nào con đi chơi với ai trong số những đứa chán ngắt ấy cả’, Lydia gay gắt trả lời. ‘Denny không học cùng trường với con. Anh ấy học đại học, đến hè còn đi làm thêm và làm cho bố anh ấy nữa’.

‘Cho dù anh chàng đó có được tuyển vào làm phục vụ cấp cao ở cung điện Buckingham thì bố cũng chẳng quan tâm’, ông Harry thở dài. ‘Nào ngồi xuống đi!’

‘Nếu bố không cho con đi, con sẽ chết đầy’, Lydia rên rỉ.

‘Nhớ giữ lời nhé?’. Meredith lẩm bẩm.

‘Mẹ, mẹ xin hộ con đi’. Lydia van nài mẹ, rồi thè lưỡi về phía cô chị.

‘À, mẹ nghĩ nếu bố đã có ý kiến…’. Bà Alice bắt đầu.

‘Còn nữa’, ông Bennet tiếp tục, vẻ khá thận trọng, ‘chừng nào Drew đến, chúng ta sẽ có những bữa tối gia đình đúng nghĩa, đầm ấm, không điệu bộ, không cãi vã ẩm ương…’.

‘Tất nhiên là con được đi con yêu ạ’. Ngay lập tức, bà bennet nói, trừng trừng nhìn chồng và quay sang phía Lydia. ‘Con cứ mặc sức vui vẻ nhưng phải ăn chút gì đi đã chứ’.

‘Denny sẽ mua đồ ăn ở quầy bar cho con, mẹ ạ’, Lydia vui vẻ đáp.

‘Lydia, em không thể để cậu ấy trả tiền được. Em nói cậu ấy là sinh viên cơ mà’, Jane xen vào. ‘Tin chị đi, sinh viên thì chẳng lấy gì làm dư dả đâu’.

Lydia nhăn nhó một chút rồi lại hào hứng ngay. ‘Vâng, thế là con có thể xin tiền tiêu vặt sớm phải không ạ?’, cô quay về phía mẹ hỏi. ‘Và nhiều hơn bình thường chứ mẹ nhỉ, giờ nhà mình giàu rồi mà?’

‘Chắc chắn là không rồi’, bố cô trách, trong khi bà Alice đứng dậy đi về phía tủ nơi bà để ví. ‘Hôm nay mới là 25/7. Giờ là lúc con cần phải học để biết rằng tiền rất…’

‘Ôi con cưng của mẹ, con hư quá cơ!’, mẹ cô càng trêu tức, cắt ngang lời chồng. ‘Nhưng chỉ lần này thôi đấy’.

Bà với lấy cái ví.

‘Phải rồi. Giờ thì ý kiến của tôi chẳng còn chit ý nghĩa nào ở cái nhà này nữa. Tôi mang đồ ăn vào phòng làm việc đây’. Ông Harry giận dữ nghiến răng, đứng dạy bê theo đĩa.

‘Bố đừng đi, bố’, Lizzie kêu lên, phát cáu vì sự nuông chiều của mẹ đối với Lydia. ‘Bố cho chúng con biết đi, khi nào thì Drew đến?’

‘Một tuần nữa tính từ ngày mai’, bố cô nói giọng sắt lại, trong khi vẫn chằm chằm theo dõi bà vợ đang lục túi xách để tìm ví. ‘Khi đó tất cả các con sẽ nghỉ hè và có thời gian chơi với cậu ấy’.

‘Bố nhấp thêm một ngụm nhỏ rượu, chấm chấm miệng rồi phấn chấn nói tiếp, dù vẫn không chịu ngồi xuống ghế.

‘Cậu ấy đến Anh theo chương trình đào tạo về quản lý khách sạn. Nghe có vẻ thú vị…’.

‘Không đâu’, Lydia lẩm bẩm.

‘Dù sao thì cậu ấy cũng muốn đi thăm nơi này nơi kia và xem vài trận đấu crike. Bố nghĩ Toby có thể đưa cậu ấy đi xem’.

‘Ôi’. Lizzie bắt gặp ánh mắt Jane; mặt cô dài ra.

‘Ồ thôi nào Elizabeth’, bố cô vỗ về. ‘Không gặp Toby một buổi thứ 7 cũng chẳng chết đâu. Hai đứa gặp nhau suốt còn gì. Mà…’

‘Ồ không, bọn con không gặp nhau nữa’, Lizzie cắt ngang. ‘Chúng con chia tay rồi’.

‘Các con đã làm gì cơ?’

Mẹ Lizzie sửng sốt đến mức đánh rơi cả ví, bao nhiêu xu lăn hết ra sàn nhà gỗ.

‘Con đã làm gì thế? Sao con lại để điều đó xảy ra cơ chứ?’

‘Con đã làm gì à?’. Lizzie giận bừng bừng. ‘Con làm điều phải làm, mẹ à. Mẹ, con còn chưa đến 18 tuổi. Con không muốn cặp kè với một người mà thậm chí từ giờ đã lập kế hoạch sẽ có bao nhiêu đứa con với con’.

‘Tốt đấy, Lizzie’, bố cô lẩm bẩm.

‘Nhưng cậu ấy đã như một thành viên của gia đình mình’, bà Alice rên rỉ, ném cho chồng một cái nhìn chết người. ‘Cậu ấy giống như một đứa con trai mà bố mẹ chưa bao giờ có, và hai con thì thật là một nửa hoàn hảo của nhau. Thế ngài Bộ trưởng nói gì?’

Thay vì gọi tên, bà Bennet toàn gọi bố Toby bằng một chức vụ hoàn toàn sai. Song Lizzie chẳng bao giờ biết mẹ làm thế là vì cái thói trưởng giả học làm sang hay chỉ là vì không thể tỏ ra bình thản khi nhắc đến một người luôn hãnh diện vì cái họ Xenophon.

‘Và tôi phải làm gì với cái thằng Drew bây giờ?’. Bà Bennet tiếp tục, trước khi Lizzie kịp trả lời. ‘Nếu không có Toby giúp chúng ta việc đó’.

Đến đây thì chồng bà đang đứng phía cửa ra, dằn mạnh cái đĩa xuống bàn và giận dữ nhìn bà.

‘Đừng có nói kiểu đấy về con trai người bạn thân nhất của tôi’, ông vặn lại. ‘Ambrose và tôi từng sát cánh bên nhau…’

‘Và vì nghe theo những ý tưởng ngu ngốc của ông bạn đó nên anh đã mất hàng đống tiền phải không’, Alice đáp trả, dằn cái ví xuống bàn. ‘Số tiền ấy đáng lẽ dành cho các con gái chúng ta đi học trường tư và…’.

‘Drew chẳng có lỗi gì ở đây cả’, ông Harry trả đũa. ‘Thêm nữa, cậu ấy cũng chẳng cần Toby mới có thể đi chơi hay giải trí được. Anh sẽ nghỉ việc vài hôm, còn nữa, các con mình cũng sẽ thích đưa cậu ấy đi chơi và thăm thú quanh đây’.

‘Con có thể đưa anh ấy đi nhặt rác trong rừng Rockingham’, Meredith đề xuất.

‘Ôi anh ấy sẽ chết vì sướng điên lên mất’, Lydia lẩm bẩm rồi vươn tay lấy tờ 20 bảng mẹ cô tìm thấy trên sàn. ‘Anh ấy… phong độ chứ bố?’

‘Phong độ hả? Ờ, bố chưa thấy nói cậu ấy ốm bao giờ’, bố cô đáp.

‘Bố! Phong độ là hấp dẫn, đầy sức sống, hay có sức quyến rũ ấy’.

Bố cô thở dài. ‘Bố không biết đâu’, ông nói. ‘Nhưng cậu ấy nói cậu ấy rất thích trò ghép chữ’.

‘Ôi trời’, Lydia lẩm bẩm, ‘cái đó thì chẳng có gì hấp dẫn cả’.

Tin nhắn!

Lizzie đang định tắm thì chiếc điện thoại di động của cô rung lên.

Cậu về rồi hả? Mong gặp cậu quá! Cuộc sống ở đây thật chán. Mai gặp nhau nhé? Tớ yêu cậu, Emily.

Mấy ngón tay của Lizzie lướt trên bàn phím. Cô rất quý Emily, nhưng bây giờ không phải lúc để nghe cô ấy than thở, ví dụ như ‘Mãi tớ chẳng có anh chàng nào cả, tớ quá vô dụng, cuộc sống của tớ thật buồn tẻ, tớ lại xấu xí…’. Sự tự ti đó không hoàn toàn là lỗi của cô ấy. Bố mẹ Emily lúc nào cũng so sánh cô với cô em gái Maria, một kiểu sinh viên mẫu mực toàn điểm A và khá xinh. Còn Emily, phải vất vả lắm cô mới theo được hai năm cuối ở trường trung học. Bạn bè cô, ai tốt tính một chút thì bảo, cô có một khuôn mặt thú vị, nhưng chính bố cô cũng bảo khuôn mặt cô tẻ nhạt hết chỗ nói. Lizzie đang tiến hành một chiến dịch nhằm thay đổi bộ mặt cho bạn mình, nhưng không phải tối nay.

Trước khi cô kịp nhắn tin trả lời, điện thoại lại vang lên những nhịp đầu tiên của bản Ecstatics kỷ lục mới nhất.

Toby gọi. Lizzie nhắm mắt, để điện thoại chuyển sang chế đọ trả lời tự động. Từ lúc họ cãi nhau đến giờ, Toby gọi và nhắn tin gần như từng giờ. Cô biết là cô nên nói chuyện với cậu. Nhưng để làm gì chứ? Cậu ấy chẳng có gì mới mẻ để nói cả. Đấy chính là vấn đề của Toby; lúc nào cô cũng đoán trước được mọi điều về cậu. Lizzie biết cô chẳng thể tránh mặt cậu ta mãi. Mặc dù cả hai đã thi xong bằng A và chính thức rời trường, song giống như rất nhiều học sinh đã học xong. Toby được trả tiền để làm huấn luyện viên thể thao cho đội tennis hầu hết các buổi sáng, còn Lizzie thì tham gia các buổi tập chuẩn bị cho buổi hòa nhạc cuối kỳ của hệ 3. Thế nào rồi họ chẳng đụng nhau.

Nhưng, cô đã quyết rồi. Cô sẽ gặp khi nào không thể tránh nổi nữa. Còn giờ thì đơn giản là tắt điện thoại, kệ cho cậu ta để lại lời nhắn. Lại một câu muôn thưở như hang loạt tin nhắn mà cậu đã gửi cho cô thôi. ‘Anh yêu em. Anh không thể sống thiếu em. Gọi cho anh nhé. Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn’.

Đó mới là vấn đề. Cậu ấy sẽ làm tất cả. Ngoại trừ một điều cô muốn là để cho cô yên.

‘Lizzie, em phải nói chuyện với chị. Nếu chị không giúp em thoát khỏi chuyện này, em sẽ không bao giờ nói chuyện với chị nữa!’

Lizzie vừa mới tắt đèn, chuẩn bị ngủ thì Lydia lao vào phòng chị.

‘Vì chúa, Lydia, đã 11 giờ rồi!’

Phải chịu đựng cái thói đỏng đảnh quá mức của Lydia vào lúc này thật quá sức với cô.

‘Ôi em xin lỗi, nhưng mà điều này cực kỳ quan trọng’, em cô lắp bắp. ‘Chị phải giúp em’.

Lizzie nhìn kỹ cô em gái. Mặt Lydia đầy nước mắt và mắt cô thì đỏ một cách đáng ngờ.

‘Có chuyện gì thế?’, cô hỏi dịu dàng hơn.

‘Bố đấy, bố đúng là một con khủng long. Chị biết bố đã làm gì không? Bố vừa cho em một bài’.

‘Hẳn là liên quan đến việc em đi chơi mà không được bố cho phép chứ gì? Em lại về muộn hả?’

Lydia gật gật.

‘Đặt giờ giới nghiêm lúc 10 giờ 30 phút chẳng hợp lý gì cả’, cô bé rên rỉ. ‘Amber được phép đi đến tận nửa đêm’.

‘Amber là một đứa hư hỏng’, Lizzie nói. Amber là bạn thân nhất của Lydia từ hồi tiểu học. Cô bé ấy là kiểu trẻ con có thể điều khiển mẹ chỉ bằng một ngón tay. Nó thường dọa mẹ nó là sẽ ghét bỏ bất kỳ người đàn ông nào đến vowid mẹ.

‘Nó không hư! Chẳng qua là mẹ nó có tư tưởng rất thoáng mà thôi’.

‘Bỏ cái đoạn tư tưởng ấy đi thì may ra em đúng’, Lizzie lẩm bẩm.

‘Sao cũng được. Có điều em đã có kế hoạch của em rồi’.

Lizzie thầm rên lên. Vài năm gần đây, những kế hoạch nổi đình nổi đám của Lydia đã đưa cô bé vào bệnh viện cấp cứu khẩn cấp hai lần, vào đồn cảnh sát một lần, và số lần phải ở lại trường thì nhiều đến mức Lizzie không thể nhớ hết.

‘Này, nếu dính đến chị thì…’. Cô bắt đầu.

‘Không hề. À thì cũng có, nhưng chỉ tích tắc thôi…’.

‘Nói tiếp xem nào’. Lizzie cố giục, mong sớm thoát khỏi cô bé để đi ngủ.

‘Denny cũng sẽ đến nhà bà Bingley vào tối mai. Anh ấy chơi với bọn trẻ nhà đó mà. Đó là lý do duy nhất khiến em đồng ý đi đến bữa tiệc. Vấn đề là anh ấy định tụ tập cả nhóm bạn ở trường đến Meryton sau bữa tiệc. Anh ấy đã rủ em rồi. Amber cũng sẽ đến vì cô ấy, sao nhỉ, muốn cặp với Tim. Em nói với chị về Tim rồi đấy, phải, anh ấy là người…’.

‘Lydia, vào đề đi nào’.

‘Vấn đề là, em sẽ đi với Denny, và…’.

‘Bố không đời nào đồng ý đâu’, Lizzie nói ngay. ‘Nhà mình chưa bao giờ cho ai đi đến Meryton vào tối thứ bảy ở tầm tuổi em bây giờ’.

‘Thế này nhé! Em sẽ giả vờ ốm, chị sẽ đưa em về nhà, sau đó em sẽ chuồn ra khỏi nhà, và vào lúc cả nhà từ bữa tiệc trở về thì mọi việc đã an bài rồi’.

Cô bé nhìn Lizzie đầy hào hứng. ‘Chị đồng ý nhé?’

‘Không’.

‘Không là sao? Chị phải giúp em! Nếu em không đi, Denny sẽ tìm một cô gái khác, và cuộc đời của em thế là chấm hết’.

‘Ồ, chị đâu có tin điều đó. Đi ngủ thôi, Lydia’.

‘Chị biết gì không, Elizabeth Bennet? Chị tự phụ quá đấy. Chẳng hay ho gì đâu!’

Lydia đóng cửa đánh sầm, mạnh đến nỗi làm nứt cả một vết trên trần nhà mới sơn, Lizzie bỗng thấy mình trào nước mắt. Chẳng phải cô buồn vì lời nói của em gài, mà chỉ vì Lydia dung đúng những từ mà Toby đã hét vào mặt cô 24 giờ trước đây.

Nhưng không đúng. Cô không hề tự phụ. Cô chỉ đánh giá mọi người đúng như bản chất của họ mà thôi. Và nếu họ không thích thế, thì đó là việc của họ.