Yêu Lầm Giận Vội

Chương 11



Tuần tiếp theo bận rộn đến mức Lizzie chẳng có thời gian nghĩ về bất cứ việc gì đang diễn ra ở nhà. Cô đi học, ghi chép, chơi đàn ghi ta, hát trong tất cả các buổi luyện giọng và giai điệu. Cô đọc háng tá sách về trị liệu bằng âm nhạc trong thư viện của Trung tâm, rồi tham gia nhóm Những giọng ca nổi tiếng, một nhóm dân ca trong vùng. Thật may là tuy trẻ con ở đây đến từ mọi nơi trên thế giới, và tiếng Anh là ngôn ngữ chính, nhưng bà LeFevre lại rất ấn tượng với tiếng Pháp của Lizzie. Thế nên lúc nào bà cũng bảo cô dịch các bài dân ca địa phương ra tiếng Anh. Vào lúc rảnh rỗi, Claudine Picout trẻ hơn Lizzie vài tuổi, một trong các nhân viên chính thức ở đây, thường lấy ca nô chở cô đi trên sông Célé, kể cho cô nghe về một loại nấm và một loại nghệ tây trong một quán rượu nhỏ ở Marcilhac. Đến chủ nhật tiếp theo thì Lizzie đã đem lòng yêu Figeac-Cajarc rồi. Với cô thì chỉ cần một thứ nữa thôi là nơi này trở nên hoàn hảo. Đó là George.

Một buổi tối, cô nhận được một e-mail dài ngoẵng của Drew. Anh ta kể không những đã gặp bà Katrina De Burgh ( trong vài tuần tới, bà ấy sẽ ở khách sạn để giám sát công việc khi những đoàn khách đầu tiên đến), mà bà ấy còn hết lời khen ngợi anh ta với tất cả mọi người. Rồi thì nhờ có ảnh hưởng của anh ta mà Emily( Thực ra anh ta gọi bạn cô là Emily tuyệt vời; khiến Lizzie cảm thấy có vẻ hơi quá lời) đã được nhận làm phục vụ bàn.

Một ngày sau khi nhận được e-mail của Drew, trong khi Lizzie đang cố chuyển một bài dân ca Pháp sao cho hợp với chất giọng của mình thì điện thoại reo.

George! Theo bản năng cô nghĩ. Nhưng đó không phải là George, mà là Emily.

‘Mình đang ở đây này, mọi thứ thật tuyệt vời’, cô bạn lắp bắp. ‘Mình muốn cả nhóm mình gặp nhau. Mình có bao nhiêu chuyện để kể cho cậu. Mình đến chỗ cậu bằng cách nào được nhỉ? Hay cậu đến đây đi?’

‘Mình không biết nữa’, Lizzie thú nhân. ‘Mình được nghỉ ngày thứ ba, nhưng mình không biết gì về xe buýt ở đây, còn đi xe đạp thì lại xa qua. Mình sẽ tìm vài thông tin rồi gọi lại cho cậu nhé’.

Nhưng rồi mọi việc xảy ra cứ như được sắp xếp sẵn cho Lizzie. Ngay sáng hôm sau, bà LeFevre- Giám đốc, gọi cho cô lên. Bà nói bà rất hài lòng vì những tiến bộ của cô. Và bà hứa sẽ viết một bức thư giới thiệu tốt nhất để Lizzie nộp vào trường nhạc Guildhall.

Rồi bà nhắc đến một bữa tiệc tối.

‘Bữa ăn tối đó nhằm gây quỹ cho Trung tâm’, bà nói với Lizzie bằng một thứ tiếng Anh hoàn hảo. ‘Nó sẽ được tổ chứ ở Lâu đài Hoa hồng đỏ là một khách sạn mới – trước kia là nhà của một người bạn rất thân của ta’.

‘Khách sạn Hoa hồng ạ?’ Lizzie nhắc lại. ‘Cô phải ở Balaguier không ạ?’

‘Cháu biết khách sạn ấy hả?’

‘Dạ, cháu có bạn đang làm ở đó’, cô thú nhận. ‘ Thực ra, cháu muốn tới thăm các bạn những còn chưa biết làm cách nào để đi đến nơi’

‘Tuyệt vời’. Madeleine thốt lên ( mỗi khi phấn khích là bà lại chuyển sang nói tiếng Pháp). ‘Vậy được rồi, chiều nay ta sẽ cùng đi… Ta sẽ thu xếp để cháu có thể thăm các bạn của mình’

Bà mỉm cười với Lizzie.

‘Rồi cháu sẽ chuẩn bị cho buổi dạ hội nhé’, bà tuyên bố. ‘Sẽ là một cơ hội tốt cho cháu đấy, phải không?’

‘Các bé sữ được chơi nhạc chứ ạ?’, Lizzie kinh ngạc, nghĩ bụng hẳn đó sẽ là một bước tiến vượt bậc của Trung tâm. ‘Ôi nếu thế Lucien chắc sẽ trình diễn với bộ trống. Bé sẽ thích lắm đấy, còn Lules có thể...’

‘Ôi, cô cháu gái bé bỏng của ta, không có trẻ em đâu. Ta sợ là các vị khách chưa sẵn sàng cho điều đó. Chỉ có cháu hát thôi cháu ạ!’. Bà cười phá lên. ‘Cháu sẽ hát cho các vị khách nghe. Cháu sẽ hát’

‘Cháu không làm được điều đó đâu’. Lizzie kinh ngạc.

‘Ồ, tất nhiên là con làm được chứ, con yêu quý, và con sẽ làm. Giọng hát của con tuyệt đẹp’.

‘Nhưng…’

‘Không nhưng gì cả’, bà đáp. ‘ Ta quyết rồi’.

***

‘Ôi, tuyệt vời!’.

Lizzie dán mắt vào cửa sổ ngắm quang cảnh tòa lâu đài trong khi bà LeFevre lái xe chầm chậm lên con đường dẫn đến khách sạn. Tòa nhà nằm trên một ngọn đồi trông ra mấy khu vườn được xén tỉa kỹ lưỡng và một cái hồ rộng lung linh. Trong ánh nắng của buổi chiều muộn, những bức tường đã ánh lên màu nâu óng, những viên gạch lát đá đen trên các ngọn tháp sáng lấp lánh sau cơn mưa. Một bên đường ô tô, những người công nhân đang hoàn thiện nốt một sân golf 9 lỗ mới, Xa xa vượt khỏi những rặng cây óc chó, Lizzie còn nhìn thấy ai sân tennis và một mái vọng lâu đang xây dở.

‘Ta vẫn còn nhớ khi khu này còn là nhà của một gia đình’, Madeine thở dài, xoay vô lăng rồi dừng ô tô phía ngoài cổng vào. ‘Jamie và Johrnie vẫn thường chạy ra từ các bụi cây và dọa các vị khách: Quỷ xanh đây! Nhiều lần bọn chúng khiến ta suýt vỡ tim ấy chứ!’

Bà tắt động cơ, mở cửa và ra hiệu cho Lizzie đi theo.

‘Trong vài giờ tới, ta sẽ bận. Vì thế hãy đi gặp bạn bè của con nhé và… À, các chàng trai yêu quý của ta đây. Chúng đã ở đây cả rồi!’

Ba chạy lên bậc thềm, dang rộng vòng tay đón hai chàng trai đứng nơi cửa ra vào.

Lizzie như đông cứng lại khi nhìn cảnh đó.

Mỉm cười đầy vui vẻ với bà là một thanh niên cao, tóc màu vàng mà cô không quen. Nhưng người có tóc sẫm thì cô biết quá rõ.

James Darcy.

Giống như một thước phim quay nhanh trong đầu, mọi thứ bỗng trở lại đúng vị trí của nó.

Dì Kay ở Pháp...

James hơi khó ở. Đáng lẽ cậu ấy phải ở Pháp trong lâu đài của gia đình cơ…

Đúng lúc đó, James ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt cô. Nhận ra anh ta sửng sốt vì sự xuất hiện bất ngờ của mình ở đây, Lizzie cũng thấy đôi chút hả hê.

***

‘Ồ, thật vui được gặp cô!’. Hóa ra chàng trai tóc màu vàng là Johnnie Fitzwilliam, một người anh họ của James, và cũng là một hội viên trẻ trong một công ty về kiến trúc, từng tham gia vào việc cải tạo tòa lâu đài ‘Tôi đã nghe kể rất nhiều về cô’.

‘Thật sao?’ Lizzie cau mày, đi theo họ vào phòng giải lao trong khách sạn.

‘Đúng rồi, hôm qua James vừa nói về cô xong’

‘À vậy chắc là anh được nghe toàn các lỗi lầm và thiếu sót của tôi phải không? James không ưa tôi đâu’, Lizzie cười phá lên, ngấm ngầm vui vì nhận ra Jamrs gần như không nói năng được câu nào và đang nhìn Johnie với vẻ khó chịu thấy rõ.

Johnnie mỉm cười.

‘Ngay bây giờ thì tôi đoán cậu ấy không thích lắm đâu’, anh ta đáp, hạ giọng khi James quay sang nói chuyện với bà Madeleine. ‘Cậu ấy ghét việc tòa lâu đài bị biến thành khách sạn. Mặc dù cá nhân tôi thấy việc này cũng hợp lý. Song đó là mối liên hệ duy nhất còn lại với mẹ cậu ấy – đấy vốn là ngôi nhà của ông bà ngoại James mà, cô biết chứ’.

‘Tôi không biết điều đó’, Lizzie lẩm bẩm.

‘Dì Kay thì cam đoan là tòa lâu đài này thuộc quyền thừa kế của dì. Sau cái chết của mẹ James, đã có biết bao cuộc tranh cãi thật là kinh khủng. Nhưng bây giờ mọi sự đã được cho vào dĩ vãng rồi’

Cô thở dài.

‘James không thích bất kỳ sự thay đổi nào, cô biết đấy. Cậu ấy ghét sân golf, nghĩ là dì kay lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, tiền, làm sao để có thật nhiều tiền..’

Trước khi Johnie kịp nói thêm, cánh cửa bên bật mở và một người phụ nữ thanh lịch, cao ráo, mặc một chiếc áo captan bằng tơ tằm màu vàng và nâu, với một cái mũ không vành cùng màu đi qua sảnh, hồ hởi đến ôm hôn bà Madeleine.

‘Medeleine, thật vui vì lại gặp lại chị ở đây!’

‘Ôi em, Katrina. Lúc nào trông em cũng thật tuyệt vời!’

Vậy ra đây là bà Katrina De Burgh nổi tiếng, cô của James. Và là sếp của Drew.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đúng lúc đó Drew cũng xuất hiện ở cửa.

‘Drew, rất vui được gặp anh’, Lizzie nói dối. ‘Emily có đây…’

‘Không phải bây giờ Lizzie ạ’, anh ta suỵt suỵt. ‘Anh đang làm việc’.

Anh ta rụt rè đi đến bên bà Katrina.

‘Thưa bà De Burgh, việc chỉ dẫn cho các nhân viên mới…’

‘Ừ, phải rồi, Drew, việc đó sao nhỉ?’

‘Dạ, nó bắt đầu lúc 5 giờ. Tôi đoán là bà sẽ muốn có mặt ở đó và…’

‘Drew, nếu có mỗi việc chỉ dẫn cho một nhúm nhân viên về việc phục vụ bàn thế nào mà anh cũng không làm được thì tôi lấy làm thất vọng vì anh đấy. Anh không phải ở đây để an dưỡng. Bây giờ anh đi ra và thu xếp công việc đi.’

‘Ồ, tất nhiên rồi ạ, thưa bà De Burgh, chắc chắn là thế, thứ bà De Burgh…’

Tránh cái nhìn giễu cợt những đầy vẻ cảm thông của Lizzie, Drew vội vã quay trở lại bằng chính con đường lúc trước.

‘Anh chàng đó thật ngu ngốc’, James nhận xét. ‘Tại sao dì lại cho anh ta làm ở đây?’

‘À, ta có một món nợ với bố dượng cậu ấy’, bà Katrina trả lời. ‘Và điều lớn nhất ta có thể nghĩ ra là sa thải cậu ấy trong vài tháng nữa. Còn bây giờ chị Madeleine hãy đến đấy chọn một món rượu khai vị rồi chúng ta sẽ bàn về buổi hòa nhạc’.

‘Trước khi bắt đầu’, bà Madeleine nói, ‘ hãy gặp chú chim sơn ca của ta đã! Lizzie có giọng hát của một thiên thần. Cô ấy sẽ… Ồ cháu yêu, tiếng Anh là gì nhỉ? Cô ấy sẽ khiến cả tòa nhà rung lên?’

‘À, cô ấy sẽ gây một cơn chấn động cho tất cả mọi người’, bà Katrina cười phá lên rồi bắt tay Lizzie. ‘Ta mong sớm được nghe cháu hát’.

‘Vâng, dì nên nghe dì ạ’, James nghiêm nghị xen vào. ‘Cô ấy có một giọng hát thật sự tuyệt vời. Cháu đã được nghe cô ấy hát trong lễ hooij các dàn đồng ca nhà thờ hồi tháng trước.’

‘ Anh đã đến xem ư?’ Lizzie sửng sốt.

James mỉm cười. ‘Phải, tôi đã đến xem. Cô là điều duy nhất đáng giá để tôi hy sinh một trận đấu bón crickê đấy’.

Trước khi Lizzie kịp nói thêm, thì bà Katrina đã xen vào.

‘Ồ, Johnnie yêu quý, cháu lại đây xử lý giúp ta cái chương trình máy tính chết tiệt này đi. Ta cần cho bà Madeleine xem sân khấu tối nay’.

Johnnie mỉm cười. ‘Ồ, cái đó thì đến đứa trẻ 5 tuổi cùng làm được mà’, anh ta pha trò, rồi bảo Lizzie. ‘tôi sẽ trở lại ngay. Em đừng có biến mất đấy nhé’.

John vừa đi thì James quay sang phía Lizzie.

‘Thật vui găp lại cô, mặc dù cũng hơi ngạc nhiên’, cậu nói. ‘Tôi nghe nói cô đang ở Pháp, những không biết là cô ở ngay gần đây. À, thế gia đình cô vẫn khỏe cả chứ?’

‘Vâng, cám ơn anh. Ai nói cho anh biết tôi đang ở Pháp vậy?’

‘À…’

‘Caroline phải không, tôi đoán thế’, Lizzie nói. ‘Chị Jane gặp cô ấy ở Luân Đôn hôm trước. Chắc cô ấy nói cho anh biết, tôi nghĩ thế’.

‘Không, tại sao phải là cô ấy nhỉ?’. James đáp cộc lốc, rồi quay đi với vẻ nhẹ nhõm vì được giải thoát khi John lại xuất hiện. ‘Johnnie, em đi bơi đây. Anh đi chứ?’

Johnnie lắc đầu.

‘Không, anh phải giám sát việc xây tường chuồng ngựa và kiểm tra một số việc đang làm ở đó’, john nói.

‘Họ lại phá tòa lâu đài thêm một chút nữa phải không?’. James thở dài. ‘Thôi, dù sao thì em cũng đi đây’.

Cậu liếc về phía Lizzie, tiến đến trước mặt cô rồi dừng lại

‘À, tôi sẽ gặp lại cô sau được chứ? Ít nhất là tại buổi lễ gây quỹ của bà Medeleine?’

‘Vâng, tất nhiên rồi’. Đầu óc Lizzie đang chạy đua với suy nghĩ. Cô giật cả mình khi Johnnie chạm vào tay cô.

‘Cô có muốn tôi dẫn cô đi xem mọi thứ xung quanh đây một chút không, cũng trên đường tôi đi ra chuồng ngựa thôi? Nhân tiện trong lúc cô chờ Drew và bạn cô xong việc hướng dẫn cho nhân viên mới?’

‘Thế thì tuyệt quá’, Lizzie nói. Cô biết là James vẫn đang nhìn cô chằm chằm nên thấy không thoải mái tí nào. ‘Anh dẫn đường cho tôi nhé!’

***

‘Được lớn lên ở một nơi như thế này hẳn là tuyệt lắm nhỉ’, Lizzie nói, nhìn ra xa nơi có những khu rừng.

‘Ừ’, Johnnie tán đồng. ‘Tất nhiên không phải lúc nào James và tôi cũng cùng ở đây, chỉ trong các kỳ nghỉ thôi. Cậu ấy học ở trường, đầu tiên thì ờ Scotland sau đó thì Heddingfield’.

‘Anh có học ở đó không?’

‘Tôi hả? Rất tiếc là không. Cha tôi không muốn tôi học trường có cả nam và nữ. Ông sợ tôi bị phân tán tư tưởng vì những cô gái đang mơn mởn! Tất nhiên, việc đó chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Tôi dành tất cả thời gian rảnh rỗi để di tán tỉnh bất kỳ cô nào mà tôi gặp, tạo ra những mối quan hệ kinh khủng trong các kỳ nghỉ với những cô gái hoàn toàn không phù hợp tí nào!’

‘Anh nói giống hệt James’, Lizzie thở dài.

‘Ồ, cậu ấy không dễ bị lừa như tôi’, Johnnie cười phá lên. ‘Không ai có thể đẩy cậu ấy đi quá xa trong một mối quan hệ - Thực ra ngược lại thì đúng hơn. Rất thận trọng – đó là bản chất của James. Ai đó sẽ phải mất hàng năm trời mới chiếm dược lòng tin của cậu ấy. Và theo những gì mà cậu ấy nói với tôi trên đường từ sân bay về đây ngày hôm qua thì cậu ấy vừa được cậu bạn thân nhất của mình thoát khỏi sự lừa gạt của một cô gái mà cậu kia chẳng biết gì cả’.

Dạ dày của Lizzie xóc lên. Đây là cơ hội để cô phanh phui sự thật. Chẳng phải cái gì ghê ghớm cả. Jane nói James đã gặp chị ấy. còn James nói cậu không hề gặp chị cô. Và cô muốn biết cô phải tin ai.

‘Người bạn thân nhất của anh ta?’ Cô giả bộ thản nhiên

‘Ừm – Là Charlie Bingley’, Johnnie nói. ‘Họ quen nhau ở trường đại học. Hai cậu ấy học cùng nhau’.

‘Anh có biết anh Charlie đó không?’

‘Tôi chỉ gặp cậu ấy có một lần thôi. Cậu ấy có vẻ dễ thương, thực sự thì James và cậu ấy giống thế này này’, Johnnie đan chéo hai ngón tay. ‘Nhưng dù sao thì cậu Charlie ấy đã chọn một cô gái khá xinh đẹp và thông minh nhưng không phải là người có thể tin tưởng được. Chúng ta vẫn thường gặp họ, phải không? Và gia đình cô ấy nữa chứ! Cô phải nghe cậu ấy giả bộ đóng làm bọn họ mới được. Một cô em giọng khàn như vịt đực, một đứa con gái xấc xược thiếu giáo dục thực sự! Còn người mẹ… Trời ơi, chết mất.’

‘Thật thế á?’. Bỗng nhiên, mặt trời hình như sáng bừng lên. Những ánh bạc phản chiều từ mặt hồ như những mũi kim chọc vào mắt Lizzie, khiến mắt cô đầy nước.

‘Cô biết James nói gì không? Cậu ấy đoán nhà đó trúng xổ số nên…’

‘Lạy Chúa, đã đến giờ chưa?’. Lizzie suýt òa lên, nhưng gắng không khóc trước mặt Johnnie. ‘Tôi phải đi tìm Emily đây, Tôi chắc là cô ấy họp xong rồi’

‘Có lẽ thế. Thật tuyệt vời được gặp cô, và...’

‘Vâng, thật tuyệt, cảm ơn anh!’. Lizzie chạy vội, tìm cô như sắp nổ tung. Sao anh ta dám chứ.! Sao anh ta dám nói Jane không đáng tin. Chị ấy là người đáng tin cậy nhất trên đời, là người dịu dàng nhất trên đời. Những lời chê trách gia đình cô cũng thật tồi tệ. Nhưng ít nhất cô cũng biết

là chúng có đôi chút căn cứ. Còn việc nói xấu Jane! Không nghi ngờ gì nữa, anh ta là đồ chuột hèn hạ, đáng căm thù, đáng khinh nhất mà cô từng gặp.

Thế là đủ, cô nghĩ. Mình thề không bao giờ nói chuyện với anh ta nữa. Không bào giờ. Cô nghĩ là. Sau khi mình sẽ nói toẹt vào mặt anh ta chính xác những gì mình nghĩ về anh ta.

Càng sớm càng tốt.

***

Suốt cả buổi tối hôm đó, Lizzie không thấy James đâu. Emily cố gắng cả nửa giờ mới làm Lizzie hạ hỏa được đôi chút. Phải đến khi Drew xuất hiện với một đĩa đầy pho mát. Nho, bánh mỳ que và một chai rượu ( Mà anh chàng huênh hoang tả kỹ lưỡng đến chi tiết, rồi khăng khăng với cô là rất hợp gu. – anh ta phát âm ‘au fail’ thành ‘oi fete’- một loại rượu địa phương), Lizzie mới cảm thấy thoải mái hơn và bắt đầu vui vẻ trò chuyện với bạn.

‘Ừ, anh ấy đúng là hơi tự phụ, mình biết’. Emily nói, sau khi Drew biến mất để đi lấy thêm nho. ‘Nhưng cậu biết không? Mình đang ở đây- ở Pháp, với một công việc và một tá các anh chàng đẹp trai trong làng, mỗi ngày đến đây làm việc. Mình có rất nhiều thời gian rỗi. Bố cho mình tiền đủ để nuôi cả một đội quân. Và Drew - ồ, anh ấy thực sự thích mình, lúc nào cũng ầm ĩ lên về mình. Và cuối cùng thì mình thích tất cả mọi người ở đây, mình đã có một anh bạn trai.’

‘Không phải ai cũng có’. Lizzie cười phá lên.’ Mình, chẳng hạn.’

‘Đó là lỗi của cậu thôi, không phải của ai khác.’ Emily nhắc nhở bạn. ‘Chỉ vì không có một anh chàng nào đủ tốt cho cậu cả…mặc dù mình thực sự nghĩ là James có vấn đề với cậu đấy.’

‘Emily’, Lizzie nói. ‘Đừng có uống thêm tí nào nữa nhé. Đúng là rượu không bình thường rồi.’