Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 91: Chương 91 (Kết thúc)



Giản ChiếnNam theo người nhà về bệnh viện, mẹ Giản nhìn thấy Giản Chiến Nam nằmxuống nghỉ ngơi mới yên tâm rời đi, thật ra bà cũng đã không chịu nổinữa. giản Chiến Nam nằm đó, không nói một lời, để mặc cho bác sĩ kiểmtra cho hắn, bác sĩ cùng y tá đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn mình hắn.

Nhắm mắtlại, trong đầu chỉ còn hình ảnh của Mạc Mạc, từ lúc bọn họ gặp nhau,quen nhau, yêu nhau rồi kết hôn, từng chi tiết một cùng với chuyện hômnay, lời nói của Mạc Mạc vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn.

Anh ấy là bạn trai của tôi, Hoa Ngạn Xuyên!

Anh ấy là bạn trai của tôi, Hoa Ngạn Xuyên!

Một câu nóilần lượt quanh quẩn không chịu ngừng khiến cho hắn thống khổ không chịunổi! Hắn hít thở thật sâu để giảm bớt đau đớn trong lòng, lông mày nhíuchặt lại, hắn bắt mình mở to mắt ra nhưng trong đầu vẫn tràn ngập hìnhảnh của Mạc Mạc, trái tin cũng không ngừng đau đớn.

Xe để lạitrước cửa nhà hàng, Hoa Tử cùng Mạc Mạc chậm rãi đi trên đường, cảm xúccủa Mạc Mạc đã nguôi bớt, cô im lặng không nói lời nào, anh cũng lẳnglặng theo sau cô.

Lòng Mạc Mạc vẫn bị mẹ Giản và Giản Chiến Nam quấy nhiễu, không nhịn được mà hồitưởng lại những năm tháng đã qua, cũng là đoạn tình cảm đã làm tổnthương cô cùng cuộc hôn nhân thất bại.

Bởi vì NhãNhi mà cô kết bạn với Giản Chiến Nam, yêu hắn, yêu toàn tâm toàn ý, cũng bởi vì Nhã Nhi mà cô cùng Giản Chiến Nam chia tay trong đau đớn, quahết những năm tháng xa cách, rốt cuộc hai người cũng quên hết những ânoán trước kia mà bước vào chiếc lồng hôn nhân, nhưng cũng bởi vì sự xuất hiện của Nhã Nhi mà cuộc hôn nhân xuất hiện vết nứt.

Cho rằng Mạc Bảo là con của Nhã Nhi nên hôn nhân của bọn họ bắt đầu không còn êm ả,cô đau khổ không thể tiếp nhận đứa con do người đàn ông của mình vàngười phụ nữ khác tạo nên, nhưng cuối cùng mới biết được Mạc Bảo lại làcon của cô và Giản Chiến Nam.

Những đaukhổ kia, những dằn vặt kia vốn không nên có, tuy nó đã tra tấn cô rấtlâu, Nhã Nhi, Mạc Mạc hận cô ta độc ác chia lìa cô và Mạc Bảo, hận cô ta đối xử không tốt với Mạc Bảo, cũng bởi vì mẹ Giản bắt tay với Nhã Nhisắp xếp nên cuộc hôn nhân của họ tràn đầy nguy cô, bởi vì một mầm móngtai họa mà cô chọn cách ly hôn nhưng Giản Chiến Nam không chịu, cuốicùng bởi vì bệnh của mẹ Giản mà Giản Chiến Nam đã dứt khoát buông tay,cuối cùng cô và Giản Chiến Nam cũng đi tới bước đường ly hôn.

Đáng tiếc,không có hôn nhân ràng buộc nhưng Giản Chiến Nam vẫn không buông tha cho cô, ích kỉ muốn giữ cô bên cạnh, cách yêu thương một người của GiảnChiến Nam vẫn luôn có vấn đề, Mạc Mạc không phủ nhận Giản Chiến Nam yêucô, nhưng tình yêu của hắn quá phách đạo, tình yêu của hắn có tham muốnchiếm giữ quá mạnh mẽ, khi yêu hắn muốn mình phải xem hắn là trung tâm,hắn chưa từng tôn trọng cô, tình yêu của hắn làm cho cô ngột ngạt, đãkhông còn cảm giác vui vẻ, hạnh phúc và tự do nữa.

Hôn nhân điđến ngõ cụt thật ra cô và Giản Chiến Nam đều có lỗi, tuy nói là do mộttay mẹ Giản tạo nên nhưng hôm nay mẹ Giản không còn là chướng ngại trong cuộc hôn nhân của bọn họ, cũng không còn ảnh hưởng đến bọn họ nữa.

Như mẹ Giảnnói, chỉ cần cô trở lại bên cạnh Giản Chiến Nam thì ba người một nhà cóthể hạnh phúc bên nhau, như vậy Mạc Bảo cũng có một gia đình đầy đủ,nhưng tất cả đã không còn cách nào quay đầu lại, giống như thơi giankhông thể quay ngược, cuộc sống vẫn tiến về phía trước, không bị quá khứ chi phối.

Nhưng khinhìn thấy Giản Chiến Nam đau khổ tiều tụy như vậy, vì sao lòng cô lạiđau nhói như vậy, khi nào thì cô mới có thể từ giã quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới mà không bị quá khứ chi phối đây.

Mạc Mạc vẫnchìm trong dòng suy nghĩ của mình, đến khi có người vỗ vai cô mới hoànhồn lại, Hoa Tử đang nhìn cô, đôi mắt thâm thúy có vẻ lo lắng, Mạc Mạcnhớ lại mình đã dùng Hoa Tử làm tấm chắn mà anh ta cũng giải vây thaymình, đang định mở miệng nói chuyện thì Hoa Tử lại nói: “Tôi không muốn nghe em nói câu cảm ơn hoặc xin lỗi đâu.”

Mạc Mạc mởmiệng ra rồi khép lại, đó chính là lời cô muốn nói, anh đã đoán được,hình như nói vậy cũng không hay lắm, Mạc Mạc cúi đầu tiếp tục đi, Hoa Tử lại vượt lên trước cản đường cô: “Em muốn đi đến Nam Cực luôn sao? Mặc dù vậy cũng không cần phải đụng vào tường nha.”

Mạc Mạc ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Hoa Tử mới thấy một vách tường, cô đã đi vào ngõ cụt, “Anh…sao anh không nhắc tôi sớm.”

Hai tay HoaTử ghì lên vai Mạc Mạc, bóng dáng cao lớn bị kéo thật dài dưới ánh đèn,anh nhìn xuống cô từ trên cao, tạo thành một vệt tối trên mặt cô, anhnhìn chằm chằm vào cô, giống như đang muốn nhìn thấu linh hồn cô.

“Phải làm thế nào mới có thể khiến em vui vẻ?!” Giọng điệu của anh vẫn nhàn nhạt như đang bàn luận chuyện chúng ta ăngì, nhưng trong ánh mắt anh đều là vẻ tìm tòi nghiên cứu, giống như anhđang nghiêm túc nghĩ cách để khiến cô vui.

Vui vẻ làthứ người khác có thể cho sao? Mạc Mạc nhịn không được nghĩ, có thể chứ, bởi vì cô nhìn thấy con mình sẽ thấy vui, nhìn thấy con sẽ cảm thấyhạnh phúc thỏa mãn. Hoa Tử thấy Mạc Mạc không nói gì nên vỗ vỗ bờ vai cô nói: “Được rồi, về thôi, tôi đi lấy xe, để tôi đưa em về.”

Mạc Mạc cũng không trì hoãn nữa, theo đường cũ trở về trước cửa nhà hàng, lúc đangđi đến chỗ đậu xe thì trong nhà hàng có người đi ra, cả trai lẫn gái cókhoảng bốn năm người, trong đó có một người đàn ông gọi Hoa Tử, “Tổng giám đốc Hoa, anh hay thật đấy, quẳng chúng tôi lại rồi tự mình đi lãng mạn với mỹ nữ à.”

Trong đó có một người phụ nữ cười nói: “Hoa Tử, không giới thiệu một chút à?”

Hoa Tử rất không khách khí ôm lấy vai Mạc Mạc, mặt không mang theo bất kì cảm xúc nào, rất tự nhiên giới thiệu, “Bạn gái của tôi, Mạc Tiêu Hữu.”

“Tôi không phải.” Mạc Mạc nhịn không được lên tiếng.

Hoa Tử không thèm để ý đến, khóe môi khẽ nhếch lên, nói với mấy người bạn kia: “Mặt cô ấy mỏng.”

Một người đàn ông hơi thấp một chút nói: “À, làm công tác giữ bí mật cũng không tệ.”

“Giờ cũng sắp chiều rồi, bữa khác phải tạ tội vì đã thất hẹn đấy.”

“Được, chúng tôi đi trước đây.”

“Tạm biệt”

Mọi ngườichào hỏi rồi đi, chỉ còn lại Mạc Mạc và Hoa Tử, Mạc Mạc trừng mắt nhìnHoa Tử, người đàn ông này đúng là không lãng phí cơ hội.

Hoa Tử không thèm nhìn vẻ khinh bỉ của Mạc Mạc, dắt tay cô đi về phía bãi đỗ xe. Mạc Mạc nhìn Hoa Tử, nghĩ thầm cô nói với người nhà họ Giản anh ta là bạntrai mình, không phải anh ta tưởng thật đấy chứ?

Lên xe, Hoa Tử khởi động xe rồi đi, lúc chạy trên đường, Mạc Mạc do dự một lát rồi mới nói: “Hoa Tử này, tình huống vừa rồi là do tình thế cấp bách nên tôi có hơi lợi dụng anh một chút, anh đừng tưởng là thật nha.”

Hoa Tử lạnh lùng xì một tiếng, “Em thật là thẳng thắn.”

Mạc Mạc mặt dày nói: “Thẳng thắn là ưu điểm của tôi mà.”

“Mạc Tiêu Hữu, đi hay ở khó khăn đến vậy sao?” Mặt Hoa Tử rất nghiêm túc, chỉ nói một câu rồi không nói gì nữa, tronglúc nhất thời Mạc Mạc cũng không biết phải nói gì, vì sao anh ta luônđâm thẳng vào lòng cô chứ, vì sao anh ta luôn có thể đoán được sự đauđớn cùng dằn vặt trong lòng cô chứ?

Hai ngày nay Mạc Mạc đều nghĩ đến câu nói của Hoa Tử, đi hay ở khó đến vậy sao? Rấtkhó ư, cô cũng tự hỏi mình. Buổi sáng khi đi làm Mạc Mạc nhận được mộtphần điện tín, mở ra mới biết là của Hoa Tử gửi. Cô nhìn thấy một tấmhình, một ngọn núi, Mạc Mạc nhìn thật kĩ, đột nhiên lòng chấn động, níulấy Tiểu Hàn ngồi cạnh hỏi: “Tiểu Hàn này, ngọn núi này có phải núi mỹ nhân ngủ mà em nói không?”

Tiểu Hàn nhìn thoáng qua rồi nói: “A, đúng vậy đấy, ai gửi tới thế, bạn của chị sao? Hì hì, góc độ chụpcủa bức ảnh này rất đẹp, nếu chỉ chệch một chút sẽ không nhìn đẹp nhưvậy đâu.”

Mạc Mạc ngẩn cả người, thật sự là núi mỹ nhân ngủ sao? Thật là giống mỹ nhân ngủnha, muốn eo có eo, muốn ngực có ngực, tóc dài xõa ra phía sau tạo thành một dãy núi chạy dài, nếu như có tuyết trắng phủ lên nhất định sẽ càngxinh đẹp.

Vừa khôngngừng tán thưởng sự thần kì của thiên nhiên, lòng Mạc Mạc vừa không nhịn được mà rung động, nhưng mà nghĩ lại tại sao Hoa Tử lại có tấm hìnhnày, chẳng lẽ anh đã đến đấy rồi sao?

Mạc Mạc do dự một lát rồi bấm điện thoại, “Này, Hoa Tử.”

“Sao thế tiểu ngốc nghếch.” Giọng nói có hơi hổn hển của Hoa Tử truyền đến từ đầu bên kia, mang theo mộtchút trêu ghẹo cùng hương vị sủng nịnh. Mạc Mạc cảm thấy hơi thở của Hoa Tử truyền qua từ điện thoại nóng phỏng tay, nhịn không được cắn môi nói: “Anh đang ở đâu thế? Đang leo núi à?”

“Ừ, cũng chưa tới mức quá đần.”

“Hoa Tử…” Mạc Mạc nhất thời im lặng, có lẽ bởi vì hành động như vậy của Hoa Tử khiếncô khiếp sợ, cô không nghĩ Hoa Tử sẽ vì một câu nói của cô mà chạy đếnthành phố nhỏ kia, cô đoán anh không muốn cô sẽ bỏ qua mùa đông này, “Hoa Tử, leo núi xong anh tranh thủ thời gian trở về đi, tôi đã nhìn thấy rồi, thật sự rất đẹp, anh chụp vô cùng đẹp.”

“Biết rồi, cúp đây, lát nữa chắc không có sóng đâu.”

“À, anh…phải chú ý an toàn biết không?”

“Tôi sẽ chú ý.” Hoa Tử nói xong thì cúp điện thoại, Mạc Mạc ngơ ngác nhìn điện thoại,trong đầu nhớ tới lời nói của Hoa Tử, anh nói phải làm sao mới có thểkhiến em vui vẻ? Anh làm như vậy là muốn cô được vui vẻ sao? Để cho côthông qua anh mà cảm nhận được vẻ đẹp cùng sự tráng lệ của núi cao, anhđang tìm cách để khiến cô vui vẻ…

“Này, ngẩn người cái gì đấy, bạn trai à?” Tiểu Hàn dùng khuỷu tay húc vào Mạc Mạc, Mạc Mạc hoàn hồn, “Làm gì có, chỉ là bạn bình thường thôi.”

Tiểu Hàn cười cô, “Vẻ mặt động xuân tâm thế mà còn không chịu nhận.”

Mạc Mạc nhéo má Tiểu Hàn, “Tranh thủ mà hoàn thành bức tranh của em đi, tranh mà chưa xong thì khuya hôm nay chuẩn bị mà đi tăng ca đi.”

Mạc Mạc lênmạng tìm cái thành phố nhỏ kia, lái xe từ thành phố C cũng phải mấtchừng mười tiếng, chỗ đó lạnh hơn thành phố C, cái tên ngốc kia, trờilạnh như vậy còn đi leo núi.

Sáng hôm sau Mạc Mạc gọi điện thoại cho Hoa Tử nhưng vẫn còn ngoài vùng phủ sóng,Mạc Mạc có hơi lo lắng. Ba mẹ Hoa Tử qua đời từ rất sớm, ông nội đã nuôi anh lớn lên, hai năm trước ông đã qua đời, dường như Hoa Tử đã khôngcòn người thân nữa, mẹ nói những người bà con thân thích kia vì lợi íchmới qua lại, cũng không thân lắm. Trong nhất thời Mạc Mạc không biếtliên lạc với ai, chỉ có thể cầu cứu mẹ.

Rốt cuộc mẹcô cũng liên lạc được với lai xe của Hoa Tử, lái xe cũng đến thành phốnày nhưng lại không chịu lạnh được nên không đi leo núi.

Thật sựkhông ngờ đến là ngày Hoa Tử đi leo núi bên ấy lại có một trận tuyết lớn hiếm thấy, tuyết dày lên nửa đường, gia thông hầu như tê liệt, núi cũng bị tuyết bao phủ mà Hoa Tử vẫn chưa xuống núi.

Lái xe đãbáo cảnh sát, cũng tìm người địa phương đến cứu viện, đáng tiếc tuyếtquá dày nên nhân viên cứu nạn không thể lên núi, hơn nữa thành phố nàynhỏ nên căn bản không có đội cứu nạn chuyên nghiệp, hiện giờ anh ta cũng đang nghĩ cách.

Mạc Mạc chưa nghe mẹ nói hết thì điện thoại trong tay đã rơi xuống mặt đất, nỗi sợhãi cùng lo lắng bao phủ trong lòng, Hoa Tử đã bị trên tuyết lớn giamtrên núi! Hoa Tử đã ở một đêm trên ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, Mạc Mạc không thể tưởng tượng được Hoa Tử sẽ vượt qua như thế nào đây!

Tuyết dàynhư vậy, phải mất bao lâu mới có thể tan, Hoa Tử không có cách nào xuống núi chẳng phải là sẽ bị nhốt trên đỉnh núi sao. Dưới tình thế cấp bách, Mạc Mạc xin nghỉ rồi từ công ty đi thẳng về nhà.

“Mẹ bên ấy có tin tức gì không?” Mạc Mạc vừa vào cửa đã gấp gáp hỏi.

“Vẫn đang nghĩ cách.” Lương Tĩnh Thu an ủi, “Đừng có gấp, nhất định sẽ không sao đâu.”

Mạc Mạc đan hai tay vào nhau, bực bội bất an nói: “Con phải đi tìm Hoa Tử, con phải đi tìm anh ấy…”

Nếu nhưkhông phải vì tâm nguyện của cô thì Hoa Tử sẽ không đi, Lương Tĩnh Thunhìn Mạc Mạc đã mất bình tĩnh, tuy lo lắng cho Hoa Tử nhưng Mạc Mạc cóđến cũng có làm được gì, “Mạc Mạc, con có đi cũng không giúp được gì, trận tuyết lớn đã phong tỏa cả ngọn núi, con có đi cũng không lên núi được đâu.”

Mạc Mạc nóng lòng nói: “Nhưng mà con không thể chờ ở đây mãi, đến đó tối thiểu con có thể biết rõ mọi tin tức, nhất định sẽ giúp được chút gì đó.”

“Mẹ à chú Hoa nhất định sẽ không sao đâu, mẹ đừng quá lo lắng.” Mạc Bảo đứng dậy từ ghế sa lon đến bên cạnh Mạc Mạc, “Mẹ à lát nữa chú Hàn đến đón con tới chỗ ba ba và bà nội rồi, Mạc Bảo không thể ở bên mẹ được.”

Mạc Mạc kéo Mạc Bảo lại, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, “Bảo bối à mẹ phải ra ngoài mấy ngày, mấy ngày tới con ở nhà phải nghe lời có biết không?”

“Mẹ phải đi tìm chú Hoa sao?”

“Đúng vậy, mẹ phải đến đó tìm chú Hoa về.”

Mạc Bảo gật đầu nhưng trong lòng vẫn lo lắng khi mẹ đi một mình, cũng lo lắng cho chú Hoa Tử, hy vọng chú ấy không sao.

Mạc Mạc sắpxếp mọi chuyện xong thì bảo Tiểu Lưu lái xe đi cùng cô một chuyến, Lương Tĩnh Thu chưa kịp gọi lại thì Mạc Mạc đã vội vã xông ra ngoài.

Một lát sauMạc Bảo được đưa vào bệnh viện với, Mạc Mạc trò chuyện vài câu với bànội nhưng vì tinh thần bà không được tốt nên đã ngủ mất, bé đến với Giản Chiến Nam.

Giản Chiến Nam nói được mấy câu với Mạc Bảo thì nhận được điện thoại của Tiểu Lưu, chỉ nghe anh ta gấp gáp nói: “Anh Giản, anh đang bệnh tôi vốn không nên làm phiền nhưng phu nhânmuốn đến thành phố A, nhưng chỗ phu nhân muốn đến lại đang có bão tuyếtlớn.”

Ngực Giản Chiến Nam thắt lại, “Vì sao Mạc Mạc nhất định muốn đến thành phố A?”

“Mộtngười bạn của phu nhân bị kẹt trên một ngọn núi, phu nhân muốn đến tìm,tuyết đã phủ kín ngọn núi, cũng không có cách nào tìm được, tôi sợ phunhân có chuyện gì nhưng lại không ngăn được.”

Giản Chiến Nam nhíu mày, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Trạm xăng dầu XX.”

“Kéo dài thời gian”

“Vâng anh Giản.”

Giản ChiếnNam nhíu mày, lòng tràn ngập lo lắng, nếu như chỗ đó cũng bị tuyết baophủ thì làm sao Mạc Mạc đi xe đến được, Giản Chiến nam nói với Mạc Bảo: “Mạc Bảo con đi tìm ông nội và bà nội thuận tiện bảo chú Hàn đến đây.”

“Dạ” Mạc Mạc gật đầu xoay người đi ra ngoài.

Lúc Hàn Chấn Dạ vào đã nhìn thấy Giản Chiến Nam thay bộ quần áo bệnh nhân ra, mặc đồ vest, đôi mắt đỏ ngầu nhíu lại, không khỏi hỏi: “Anh Giản, anh đang làm gì vậy, có việc gì thì cứ sai Khâu Chí và Lương Ba đi làm là được rồi, sức khỏe quan trọng hơn.”

Mặt Giản Chiến Nam đầy vẻ lo lắng nói: “Theo tôi ra ngoài một chuyến.”

Thân thể đã như vậy không nghỉ ngơi cho tốt còn muốn ra ngoài, Hàn Chấn Dạ nhíu mày, “Anh Giản, thầy thuốc phải đồng ý thì tôi mới đưa anh ra ngoài được.”

Giản Chiến Nam nhăn mặt lạnh lùng quát, “Thế nào, cậu không nghe lời của đại ca tôi đây từ khi nào thế, đi thôi.”

Giản ChiếnNam dứt khoát rời khỏi bệnh viện, Hàn Chấn Dạ lái xe đưa Giản Chiến Namra nhà ga, lúc này anh ta mới biết là vì Mạc Tiêu Hữu.

Mạc Mạc ngồi trong xe chờ, người trong trạm xăng dầu máy móc nói có một chút vấn đềnên phải chờ một chút, Mạc Mạc lo lắng không thôi, giờ phút này cái đáng sợ nhất chính là chờ đợi.

Đang ngồi chờ thì Mạc Mạc trông thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ bên cạnh xe cô, cô thấy Giản Chiến Nam bước từ trên xe xuống.

Hắn tới đâylàm gì? Lúc Mạc Mạc đang nghĩ thì Giản Chiến Nam mở cửa xe ra, ngồixuống, Mạc Mạc trông thấy gương mặt gầy gò của hắn trước tiên.

“Anh có chuyện gì thế?” Mạc Mạc lên tiếng hỏi hắn.

Hắn không để ý tới cô, trực tiếp nói với Tiểu Lưu: “Lái xe về.”

Mạc Mạc nhíu mày, “Giản Chiến Nam, anh đừng có gây chuyện nữa được không, anh không cóquyền can thiệp vào chuyện của tôi, anh xuống xe đi, Tiểu Lưu mau lái xe theo hướng tôi nói.”

Giản Chiến Nam nhịn đau, lạnh lùng nói: “Mạc Tiêu Hữu, em đi có thể giải quyết vấn đề sao?”

Sao hắn biết được chứ? Mạc Mạc nhìn về phía Tiểu Lưu, Tiểu Lưu mang vẻ mặt áy náy, Mạc Mạc biết Tiểu Lưu đã nói cho hắn biết.

Mặt khôngnhịn được trở nên căng thẳng, Mạc Mạc không có thời gian cãi nhau vớiGiản Chiến Nam, cô chỉ muốn tranh thủ thời gian đến thành phố A thôi, cô nói lý với Giản Chiến Nam, “Anh ấy vì tôi nên mới đến đó, nếu như anh ấy gặp chuyện không may thì cả đời này tôi sẽ không được yên lòng.”

Giản ChiếnNam nhất thời thấy buồn cười, hắn hiểu người Mạc Mạc muốn đi tìm là HoaTử, Hoa Tử vì cô mà đến thành phố nhỏ kia, có lẽ Mạc Mạc thích ngọn núikia, hắn trầm mặt một lát rồi nói: “Em có đến gần thành phố A thì cũng không có cách nào vào được, em còn muốn đến sao?”

“Tôi…” Đúng vậy, cô sẽ đến được sao, nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy, dưới tình thế cấp bách, mắt Mạc Mạc đỏ lên, “Chắc chắn sẽ nghĩ ra cách, nhất định có thể mà không phải sao?”

Giản Chiến Nam nghẹn lời, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách, nhất định có thể mà không phải sao? Hắn trầm mặt một lát, “Giao cho anh xử lý.”

“Anh?” Mạc Mạc quay đầu nhìn Giản Chiến Nam.

“Cứu người quan trọng hơn, muốn cứu anh ta thì đừng bận tâm nhiều như vậy, Tiểu Lưu lái xe đi.”

Tiểu Lưu không còn do dự lái xe đi về phía trước.

Tuyết trắngbao phủ cả ngọn núi, hai chiếc máy bay trực thăng quần phía trên, tìmkiếm du khách bị kẹt trên núi, theo như người trong thôn dưới chân núinói thì có khoảng năm sáu du khách bị kẹt bên trên.

Sau bốn giờ ngồi máy bay, Mạc Mạc cùng Giản Chiến Nam đáp trực thăng xuống thành phố nhỏ, ở trong khách sạn chờ tin tức đến.

Nhưng mãicho đến khi trời tối cũng không thấy tin tức, lòng Mạc Mạc thật sự nóngnhư chảo dầu, vẫn luôn nghĩ trời lạnh như vậy một người làm sao có thểchịu được.

Giờ cơm tốiMạc Mạc không ăn miếng nào, thấy sắc mặt Giản Chiến Nam tái nhợt cô bảohắn ăn tối rồi đi nghỉ ngơi nhưng mình lại một đêm không ngủ.

Rạng sángngày hôm sau, có người gõ cửa, Mạc Mạc theo phản xạ nhảy từ trên giườngxuống chạy ra mở cửa, cô thấy Hàn Chấn Dạ thì trái tim đập loạn xạ, làtin tức tốt hay là…tin xấu đây.

“Đã tìm thấy người, bây giờ đang trên đường đưa tới bệnh viện.”

Tâm trạng căng thẳng của Mạc Mạc rốt cuộc cũng thả lỏng, gấp gáp nói: “Giờ chúng ta đến bệnh viện thôi, tôi muốn đi ngay bây giờ!”

“Đi thôi, bệnh viện ở gần đây.”

Mạc Mạc mặcáo lông vào đi bộ theo Hàn Chấn Dạ khoảng vài phút đã đến trước cửa bệnh viện, ngoài đường lạnh buốt, Mạc Mạc hà hơi, cùng đợi xe cấp cứu đến.

Lúc Mạc Mạclấy điện thoại ra xem giờ thì nghe thấy tiếng xe cấp cứu tới, cũng nhìnthấy hai chiếc xe cấp cứu màu trắng chạy như bay dừng gấp trước cửa bệnh viện.

Mạc Mạckhông nhịn được tiến lên nhưng bị Hàn Chấn Dạ ngăn lại, cửa xe mở ra,Mạc Mạc trông thấy có người bệnh được khiêng xuống từ trên xe.

Cô nhìnngười bị khiêng xuống, không phải Hoa Tử, mãi cho đến khi người thứ tưđược đưa vào cấp cứu Mạc Mạc cũng không thấy Hoa Tử đâu.

Nỗi sợ hãivây lấy lòng Mạc Mạc, cô như sắp phát điên nhào đến trước cửa xe cấpcứu, trên mặt đều là nước mắt, tầm mắt mơ hồ trông thấy một thân ảnh cao lớn đang ngồi trong góc khuất.

“Hoa Tử!” Mạc Mạc nức nở nghẹn ngào gọi tên anh, dùng cả tay chân leo lên xe,nhào tới bên cạnh anh, vươn tay sờ mặt anh, lành lạnh, không có hơi ấm.

Mạc Mạc ômchặt lấy Hoa Tử, sợ hãi nghĩ anh đã chết rồi ư, anh đã chết rồi ư, vìsao anh không để ý tới cô, Mạc Mạc khóc gọi tên anh.

Lúc Mạc Mạcđang khóc không thể khống chế được thì có một đôi tay vòng qua eo cô,Mạc Mạc mở to mắt ra nhìn, kéo khoảng cách ra một chút nhìn Hoa Tử, chỉthấy anh mở mắt ra, vô lực nhìn cô.

Trong vài phút ngắn ngủi lòng Mạc Mạc đã trải qua khảo nghiệm giữa lửa và băng, cô ngừng khóc, nở nụ cười, kích động gọi, “Hoa Tử, anh không chết…anh không chết!”

“Mạc Mạc!” đôi môi khô khốc của Hoa Tử gọi tên Mạc Mạc, “Anh…có phải đang nằm mơ không nhỉ!”

Mạc Mạc lắc đầu, vệt nước mắt chưa khô rơi xuống, “Không phải là mơ, không phải, anh có thấy không thoải mái ở đâu không?!” Đột nhiên Mạc Mạc ý thức được vì sao người khác đều bị khiêng đi mà Hoa Tử lại ngồi một góc ở đây không có ai trông nom?

Hoa Tử có vẻ yếu ớt dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Mạc Mạc, giọng khàn khàn nói: “Thật sự xin lỗi, vốn muốn cho em vui, không ngờ tới lại khiến cho kinh hãi.”

Nước mắt của Mạc Mạc không nhịn được mà rơi xuống rồi lại vui mừng cười, “Anh không sao là tốt rồi, anh được bình an mới là quan trọng nhất.”

Hoa Tử buông Mạc Mạc ra, mở khóa kéo trang phục leo núi ra, tay vươn vào tìm cái gì đó, đến khi tay của anh lấy ra thì Mạc Mạc nhìn thấy trong tay anh cómột con sóc nhỏ, anh cẩn thận đặt nó vào trong lòng bàn tay cô, “Hãy xem trọng nó…đây là anh em của anh!”

Lông xù thật là đáng yêu! Tầm mắt Mạc Mạc rơi vào trên chú sóc, đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn Hoa tử thì hai mắt anh đã nhắm nghiền.

Một bác sĩ trung niên đứng trước cửa ra vào giọng điệu khó chịu hỏi: “Hai người đã xong chưa hả, thật là buồn nôn, có muốn nằm viện không đây?”

Mạc Mạc trả lời nhỏ: “Muốn! Muốn nằm viện!”

Hoa Tử ngủmột giấc thật sâu, ngày hôm sau tinh thần đã khá hơn nhiều, Mạc Mạc vẫn ở bên cạnh trông nom Hoa Tử, bị nhốt trên núi hai ngày hai đêm mà anh lại như có kì tích chỉ bị tổn thương rất nhỏ do giá rét, so với những người khác thì khá hơn nhiều, lúc nhân viên cứu nạn tìm được anh thì anh vẫncòn có thể đùa giỡn với người khác, giống như người bình thường, sau khi kiểm tra và sơ cứu đơn giản xong, anh ngoại trừ bị đói, mệt mỏi thìnhững thứ khác không sao cả.

Thì ra anhkhông để cho mình được ngủ, không để cho mình ngã xuống, vẫn luôn hoạtđộng, vẫn luôn kiên trì, nhưng những người khác lại không thể kiên trìđược nữa.

Chỉ có hai chiếc xe cấp cứu tới, bởi vì không đủ cáng mà sức khỏe của anh lại tốt nhất cho nên chỉ ngồi trong góc.

Mạc Mạc muacho chú sóc một chiếc lồng sắt xinh xắn, đặt ở đầu giường rồi cho nó ănrất nhiều quả hạch. Một tay của Hoa Tử bị tổn thương do giá rét cho nênMạc Mạc phải đút từng muỗng một cho anh ăn, tay kia lại loay hoay cầm DV trong tay, trên đường đi anh đã chụp được rất nhiều cảnh, còn có cảcảnh tuyết bay tán loạn, có một đoạn Hoa Tử không cho Mạc Mạc xem, MạcMạc có kháng nghị cũng không có hiệu quả.

Ăn điểm tâmxong, hai người trò chuyện một lát rồi Hoa Tử lại ngủ, Mạc Mạc rón réncầm lấy chiếc DV dưới gối Hoa Tử, bên trong xuất hiện hình ảnh vừa nãy,Mạc Mạc nhìn lại một lần nữa mới thấy được đoạn Hoa Tử không cho cô xem. Chỉ thấy mặt Hoa Tử, không nhìn thấy cảnh vật xung quanh anh, mặt củaanh đỏ lên vì lạnh, hơi thở ra cũng có khói trắng, hàng lông mi thật dài kết băng, trở thành màu trắng.

“Mạc Mạc, anh đã tới nơi mà em muốn đến nhất, thật giống như là đã đi vào lòngem. Em hỏi anh nơi anh muốn đến nhất là ở đâu, thật ra thì nơi anh muốnđến nhất chính là lòng của em.

Anh muốnđi vào thế giới nội tâm của em, muốn trở thành nguồn suối khiến em vuivẻ nhất, bởi vì em chính là suối nguồn vui vẻ của em, mỗi một lần nhìnthấy em lòng anh như trẻ ra mười tuổi…Anh không biết có thể xuống núiđược nữa hay không…Mạc Mạc…Nếu như anh còn có thể xuống núi được nữa…anh nhất định sẽ cầu hôn em…Bây giờ anh rất muốn em hôn anh…như vậy anh sẽcàng có thêm động lực để xuống núi…”

Hình ảnhxoay tròn một cái, Mạc Mạc nhìn thấy một màu trắng chói mắt, không còngì khác, hốc mắt không biết đã ướt từ lúc nào, Mạc Mạc tắt DV đi, ngẩngđầu nhìn Hoa Tử, anh ngủ rất sâu, dáng ngủ rất điển trai, không hề lạnhlùng, giống như một đứa trẻ ngây dại, Mạc Mạc cúi người xuống, ma xuiquỷ khiến hôn lên mọi Hoa Tử, đôi môi khô nứt, có hơi ngưa ngứa, khi Mạc Mạc rời khỏi môi anh thì nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cô nhìn HoaTử quá mức chuyên chú nên không hề để ý tới bóng dáng Giản Chiến Namngoài cửa, cô không thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, không thểnhìn thấy ánh mắt thống khổ của hắn, càng không thể nhìn thấy nỗi đautrong lòng hắn.

Giản ChiếnNam cứng còng đứng đó, không có cách nào rời đi thật nhanh, cũng khôngcó dũng khí bước vào, hắn nhìn thấy Mạc Mạc hôn người đàn ông kia.

Giang Xuyênđã từng hôn Mạc Mạc, hắn tức giận nhưng không đau lòng, bởi vì hắn biếtđấy không phải do Mạc Mạc nguyện ý, Mạc Mạc không yêu Giang Xuyên.

Mà giớ khắcnày, Mạc Mạc lại dùng tấm lòng hôn Hoa Tử, dùng tình cảm của cô, dườngnhư Giản Chiến Nam đã nhìn thấy trong mắt Mạc Mạc ngoại trừ Hoa Tử thìkhông còn thấy thứ gì khác, lòng của cô đã bị người đàn ông khác lén lút tiến vào chiếm giữ.

Hắn đau lòng nhưng lại nở nụ cười, hắn cười vì Mạc Mạc còn có thể mỉm cười vì ngườimình yêu, để Mạc Mạc sống trong đau khổ, sống trong quá khứ, sống trongthứ tình yêu mà hắn đã tạo thành bóng ma trong lòng Mạc Mạc là một việctàn nhẫn, Mạc Mạc hẳn là phải đuổi tình yêu đó ra khỏi lòng mình, khôngcần phải bị tổn thương thêm nữa!

Nỗi đautrong lòng dần dần tan đi, Giản Chiến Nam chậm rãi xoay người rời đi về phía hành lang, Hàn Chấn Dạ đi phía sau, hai người đi thẳng ra khỏibệnh viện, Giản Chiến Nam nhìn tuyết trắng xóa cả thế giới, hắn hạ thấpgiọng nói: “Chúng ta trở về thôi.”

Hàn Chấn Dạ nói: “Em đi chuẩn bị.”

Cùng ngàyGiản Chiến Nam và Hàn Chấn Dạ đi trực thăng rời khỏi thành phố nhỏ, vềphần Mạc Mạc, có lẽ có thể đợi đến khi tuyết tan sẽ về sau, có thể ở lại cùng Hoa Tử trong thế giới một màu xám trắng này, mà hắn sẽ trở vềvương quốc cô độc kia, một mình gặm nhấm vết thương…

Hoa Tử và Mạc Mạc dắt tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim, giữa của hai ngườicòn có một vật bé nhỏ sôi nổi, đúng là Mạc Bảo. Ba người trông như người một nhà, Mạc Bảo cũng coi như đã chấp nhận Hoa Tử bởi vì bé nhận rađược chú Hoa Tử rất thương mẹ cho nên bé chỉ cần làm tốt bổn phận củamột đứa con là được rồi, tuy bé cũng hy vọng ba ba sẽ có người thươngnhưng mà…mẹ sẽ không còn thương ba nữa…

Bóng lưng ba người rời đi đã rơi vào tầm mắt của một người phụ nữ, ánh mắtcô ta ngập tràn vẻ phẫn hận, hung hăng gắt lên một tiếng rồi trở về xerời đi, chạy thẳng đến khu nghĩa trang.

Xe dừng ngay chỗ đậu xe, cô ta tìm đến một bia mộ, trên đó ghi tên MụcLinh, ánh mắt cô ta có lạnh lùng mỉa mai, có oán độc, hai tay khoanhtrước ngực, vẻ mặt trào phúng cười, lành lạnh lẩm bẩm: “Biết khônghả, người trong lòng mày sắp kết hôn, mày thật đáng thương, uổng côngvứt bỏ cả tính mạng, không đúng, là hai sinh mạng mới phải. Mày yêu anhta thì thế nào, không phải anh ta sẽ kết hôn với người khác sao, mà màythì nằm trong cái bia mộ lạnh băng này, haha… Nhưng mà mày yên tâm, taosẽ không để cho anh ta lấy người phụ nữ khác đâu, tao mà không chiếmđược thì kẻ khác đừng có mơ… Anh ta hại tao ngồi tù, anh ta cũng đừng mơ mà sống yên…”

Sau khi tan việc Mạc Mạc đến cửa trường học đón Mạc Bảo, mấy ngày hôm nayMạc Bảo vẫn luôn ở nhà ông nội cho nên Mạc Mạc cũng chỉ đến nhìn MạcBảo, lúc đến trước cửa thì nhìn thấy Giản Chiến Nam cũng tới, hai ngườikhách sáo chào hỏi, khóe mắt Giản Chiến Nam lơ đãng chứng kiến một chiếc xe con dừng lại lúc cô bước khỏi cửa xe một chút rồi đi, Giản Chiến Nam nhạy cảm nhận ra được người trong xe hình như đang nhìn Mạc Mạc.

Trường học mở cửa, các bọn nhỏ đi tới, Mạc Mạc trông thấy Mạc Bảo nên bế con lên, “Hi hi, con à, có nhớ mẹ không?”

Mạc Bảo ôm chặt cổ Mạc Mạc, rất chân thành nói: “Có ạ, hôm qua Mạc Bảo còn mơ thấy mẹ nữa, nhưng mà mấy hôm nay ông nộivẫn còn rất đau lòng, Mạc Bảo phải ở cùng ông nội đến khi ông nội khôngcòn buồn nữa thì Mạc Bảo sẽ về nhà cùng với mẹ.”

Mạc Mạc hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của con, cười nói: “Bảo bối nhà chúng ta thật là hiểu chuyện:.

Mạc mạc hôn một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Bảo, cười nói: “Bảo bối nhà chúng ta thật hiểu chuyện, phải nghe lời biết không?”

“Dạ” Mạc Bảo gật đầu.

Hai mẹ con trò chuyện một lát, Mạc Mạc buông Mạc Bảo xuống, đúng là cậunhóc này đã lớn rồi, không mè nheo gì nữa, Mạc Bảo nói bye bye với MạcMạc sau đó lên xe của Giản Chiến Nam.

Mạc Mạc nói lời tạm biệt với Mạc Bảo xong cũng lên xe của mình, Tiểu Lưulái xe đi, Giản Chiến Nam nhìn thấy xe Mạc Mạc chạy đi thì cỗ xe khảnghi vừa rồi hắn nhìn thấy cũng từ bãi đỗ xe rời đi, đuổi theo Mạc Mạc,chân mày Giản Chiến Nam cau lại, bảo Hàn Chấn Dạ đưa Mạc Bảo về nhà cònmình đón một chiếc xe taxi.

Giản Chiến Nam trông thấy Mạc Mạc đi vào một nhà hàng còn chiếc xe lúc nãyđi theo Mạc Mạc đã không thấy đâu nữa. Hắn thấy kiến Mạc Mạc ngồi gầncửa sổ, hắn có thể trông thấy rõ ràng Mạc Mạc nói chuyện với phục vụ,trông thấy phục vụ rót trà cho cô, cô đang đợi ai đó, đoán đại cũng biết Mạc Mạc đang đợi Hoa Tử, Giản Chiến Nam lẳng lặng nhìn Mạc Mạc, nhìn cô yên lặng ngồi đó, đợi người mà cô phải đợi, mà người Mạc Mạc đợi lạikhông phải là hắn.

Có lẽ hắn thật sự đã quá đa nghi, lúc đang định bảo lái xe rời đi thì độtnhiên trông thấy chiếc xe khả nghi kia chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, chiếc xe kia quả nhiên đã theo tới, Giản Chiến Nam bảo lái xe chạy xexuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, hắn chứng kiến chiếc xe kia dừng lại, một thanh niên bước xuống từ chiếc xe, hai con ngươi của hắn trầm xuống,vội vàng bảo lái xe lái ra ngoài, hắn xuống xe, đi vào trong nhà hàngthì thấy Mạc Mạc vẫn bình yên vô sự ngồi đó.

Hắn đi qua, Mạc Mạc vừa vặn cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy gương mặt đỏ ứng của cô, hồng hào mê người.

Mạc Mạc trông thấy Giản Chiến Nam thì có vẻ nghi hoặc, “Sao anh lại ở đây? Không đưa con về nhà sao?”

Con ngươi đen láy của Giản Chiến Nam nhìn lướt qua mới nói: “Anh tới gặp một người bạn, không ngờ em cũng ở đây.”

“À” Mạc Mạc khẽ lên tiếng, Giản Chiến Nam lại hỏi: “Đang đợi Hoa Tử à?”

“À…ừm”

Giản Chiến Nam nói: “Vừa khéo bạn của anh cũng chưa tới, anh ngồi xuống được chứ?”

Mạc Mạc nhìn thoáng qua ánh mắt Giản Chiến Nam, cười nói: “Ngồi đi, uống chén trà này.”

Phục vụ rót trà cho Giản Chiến Nam xong thì lùi về sau giữ khoảng cách, ngón tay thon dài của Giản Chiến Nam vuốt ve miệng tách trà, yên lặng mộtchút rồi nói: “Định khi nào kết hôn?”

Hai người đã chia tay lâu như vậy, thật ra Mạc Mạc đã không còn nhìn thấyGiản Chiến Nam được nữa, không biết có phải hắn vẫn còn yêu cô không,nếu như yêu, cô trả lời vấn đề này không nghi ngờ gì sẽ làm hắn khóchịu, Mạc Mạc đánh giá qua Giản Chiến Nam, giọng điệu của hắn thoải máitự tại, tựa như một người bản thiện ý hỏi thăm, vẻ mặt cũng bình tĩnhkhông gợn sóng, do dự một lát rồi trả lời: “Định đến quốc khánh.”

Đến quốc khánh bảo bối Mạc Mạc đã trở thành cô dâu của người khác, tay Giản Chiến Nam nắm chặt tách trà, bưng lên, uống sạch bằng một ngụm, “Chúc mừng”. mặt vẫn mang nụ cười nhạt nhưng lòng lại đau nhói.

“Cám ơn.”

Rốt cuộc không người không còn chuyện gì để nói nữa, Mạc Mạc cảm thấy khátnước, không nhịn được dùng tay day trán, đầu cũng choáng váng, cô khôngkìm được lắc đầu. Giản Chiến Nam buông tách trà ra, nhíu mày nhìn MạcMạc, “Sao vậy?”

Mạc Mạc lắc đầu, nói lung tung: “Thấy không thoải mái lắm, em muốn về nhà.” Nói xong thì đứng dậy, nhưng không ngờ vừa đứng lên chân đã nhũn ra,thiếu chút nữa đã ngã xuống, may mà Giản Chiến Nam vươn tay đỡ kịp.

Giản Chiếm Nam trầm giọng gọi cô, “Mạc Mạc!”

Mạc Mạc tựa vào lòng Giản Chiến Nam, “Em không sao.” Nói xong đi ra ngoài, Giản Chiến Nam lo lắng theo ra ngoài, thấy MạcMạc leo lên xe taxi sau đó thấy chiếc xe khả nghi kia, chiếc xe kia đitheo Mạc Mạc làm gì?

Hắn vội vàng lên một chiếc taxi khác đi theo, Mạc Mạc đang đi về nhà mình,hắn nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, lấy điện thoại ra bấm mộtdãy số gửi bảng số xe đi, hắn phải biết được chủ chiếc xe này là ai.

Giản Chiến Nam theo xe Mạc Mạc đi vào chung cư của Mạc Mạc, mà cỗ xe khảnghi kia hình như đã cảm thấy được gì đó nên mau chóng đuổi theo. GiảnChiến Nam xuống xe, trông thấy Mạc Mạc cũng xuống xe, bước chân của côtập tệnh tựa như lúc nào cũng có thể té ngã.

Mạc Mạc cảm thấy toàn thân vô lực, bức bối khó chịu, thân thể có một ngọnlửa dường như muốn bùng cháy, cô hoảng hốt cầm điện thoại lên, dùng mộtchút lý trí cuối cùng gọi cho Hoa Tử, đáng tiếc tầm mắt mơ mơ màng màngkhông thể nhìn thấy gì.

Tỉnh táo lại, về nhà, cô phải tắm rửa, tắm bằng nước lạnh, Mạc Mạc bước đithật dài nhưng thiếu chút đã ngã về phía sau, may mà Giản Chiến Nam ởsau lưng đã vươn tay vịn chặt lấy cô, Mạc Mạc không biết là ai, chỉ yếuớt giãy giụa, “Ai đấy… buông ra…”

“Mạc Mạc là anh đây, Giản Chiến Nam đây.”

Mạc Mạc cố gắng mở to hai mắt nhìn Giản Chiến Nam, nhưng mơ mơ hồ hồ khôngnhìn thấy gì, chỉ có thể vươn tay vòng qua vai Giản Chiến Nam, giống như người rơi xuống nước bắt được một thanh gỗ, thân thể mềm mại tựa vàolồng ngực hắn, miệng lầm bầm không rõ lời, “Ưm, uống trà mà cũng say…sao em lại không đứng vững nữa rồi…thật là khó chịu…”

Ngực Giản Chiến Nam cũng bắt đầu nóng lên, trong cơ thể tựa hồ như có mộtngọn lửa đang phun trào, thân thể của Mạc Mạc cũng như một ngọn lửathiêu đốt hắn, hắn gắng gượng kéo cô đi, trong lòng thầm rửa một tiếng,không phải là trà có vấn đề đấy chứ?

Cứ đưa Mạc Mạc vào nhà rồi nói sau, hắn bế cô lên, đi thật nhanh vàotrong, dùng thang máy lên lầu, đến trước cửa nhà Mạc Mạc, lấy chìa khóatừ trong túi của cô ra rồi mở cửa đi vào, lúc đóng cửa lại, môi Mạc Mạcchum lại như vô tình mà cũng đang cố ý lướt qua cổ, cằm cùng đôi môimỏng của hắn.

Thân thể hắn đẫm mồ hôi, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn biếtrõ hai người đã gặp chuyện, vấn đề ở ấm trà ư, phản ứng của hắn và MạcMạc như vậy không thể nghi ngờ là đã bị người ta bỏ thuốc, chết tiệt,chuyện gì đang xảy ra?

Trong lòng là người phụ nữ mềm mại mà hắn yêu, là người phụ nữ hắn khátvọng, nhưng hắn không thể muốn Mạc Mạc như vậy, thừa lúc hắn còn một tia lí trí, hắn ôm lấy Mạc Mạc đi vào nhà tắm dùng nước lạnh thức tỉnh mình và Mạc Mạc, chỉ tiếc lí trí của hắn cũng nhanh chóng bay mất… Trước mắt mơ hồ cũng không còn cách nào suy nghĩ được gì, chỉ có thể cảm nhậnthân thể Mạc Mạc mềm mại trong lòng.

Không cách nào buông ra được, dây dựa cùng nhau, nụ hôn kịch liệt, gặm cắn,lôi kéo quần áo của nhau, ngã vào mặt đất trong phòng ngủ, thân thể cảhai đều đẫm mồ hôi, cùng tan ra hòa vào nhau, hắn thuần thục tiến vàocô, hai thân thể kết hợp thành một, triền miên kịch liệt…

Hai người triền miên không hề chú ý đến có người đang bước vào, thân ảnhkia cứng nhắc đứng trước cửa phòng ngủ, ngọn đèn nhàn nhạt từ phòngkhách chiếu vào phòng ngủ, tuy yếu ớt, mờ ảo nhưng có thể chứng kiếntường tận chuyện xảy ra bên trong.

Sắc mặt người kia tái nhợt không còn chút máu, sau đó là phẫn nộ, anh muốnxông lên nhưng cuối cùng lại nắm chặt tay, thống khổ nhắm mắt lại, lénlút lui ra ngoài. Nhà Mạc Mạc có ba cái chìa khóa, Mạc Mạc một cái, MạcBảo một cái, một cái khác ở trong tay Hoa Tử…

Mạc Mạc tỉnh lại, cơ thể như bị nghiền nát, đầu cũng đau muốn nứt ra, cô mở đôi mắt kèm nhèm ra, trước mắt là một mảng màu mật ong, hai tay đặt lên một mảng da thịt ấm áp, Mạc Mạc nghi hoặc trong một khắc rồi sau đó như bị kinh hãi đột nhiên tỉnh táo lại, hung hăng đẩy một cái, cô cũng thất kinh lùi về sau.

Giản Chiến Nam tỉnh lại, mở mắt ra nhìn vẻ mặt thất kinh của Mạc Mạc, hắnnhìn Mạc Mạc rồi cúi đầu nhìn chính mình cũng đột nhiên ngồi dậy, không, đây không phải là hắn, hắn lại tổn thương đến Mạc Mạc nữa, đáng chết,hắn ảo não muốn bóp chết mình, “Mạc Mạc….!”

“Bốp!” Mạc Mạc tát một cái lên khuôn mặt gầy gò của Giản Chiến Nam, nước mắt cũng không ngăn được mà rơi xuống, “Giản Chiến Nam sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, sao có thể chứ!!”

Mặt Giản Chiến Nam căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Mạc, vội vàng giải thích: “Mạc Mạc ấm trà có vấn đề, anh không muốn làm tổn thương đến em, hãy tin anh.”

“Trà?” Hai tay Mạc Mạc ôm gối cúi đầu nhớ đến hôm qua lúc chờ Hoa Tử có uốngmột chút trà, về sau Giản Chiến Nam đến, cô cảm thấy không thoải mái sau đó về nhà, nhưng về đến dưới lầu Giản Chiến Nam lại xuất hiện, về sauchỉ còn cảnh tượng triền miên, trí nhớ không còn gì khác.

Cô ngẩng đầu mắt đỏ ửng nhìn Giản Chiến Nam, “Vì sao anh lại có mặt ở nhà hàng, đồng bọn của anh là ai?! Vì sao lạitrùng hợp như vậy, thành phố C lớn như vậy, vì sao hết lần này đến lầnkhác anh lại xuất hiện cùng một chỗ với tôi, anh nói đi!”

Giản Chiến Nam nhíu mày, vội trả lời: “Anh không có đồng bọn, anh thấy có một chiếc xe đi theo em, anh chỉ lo lắng cho em….”

“Đủ rồi!” Mạc Mạc đau khổ quát to một tiếng cắt đứt lời giải thích của Giản Chiến Nam, cô khói chịu nói: “Tôi nghĩ anh đã thay đổi, nhưng tôi đã sai rồi, anh vẫn là anh, là một tên khốn nạn, hèn hạ vô sỉ!”

Hèn hạ vô sỉ! Đây là định nghĩa của Mạc Mạc với hắn. đúng thôi, ai bảo lúctrước hắn dùng quá nhiều thủ đoạn như vậy, bây giờ Mạc Mạc cho rằng hắnđã sắp xếp tất cả, cũng đúng thôi. Bất kể là do ai sắp đặt thì việc bọnhọ triền miên cũng là sự thật.

Bây giờ Mạc Mạc là người phụ nữ của Hoa Tử, bây giờ hắn chỉ có quan hệchồng trước với cô, không còn là gì trong lòng Mạc Mạc nữa. Mắt GiảnChiến Nam trở nên đỏ hồng, có lẽ là bởi vì thống khổ cũng có lẽ vì làgiận dữ, hắn kéo chăn lên, nhặt lấy quần áo mặc vào từng cái từng cáimột.

“Mạc Mạc, tin em đính hôn khiến cho anh rất khó chịu, em nói em sắp kết hôn, lòng của anh đau như muốn nứt ra nhưng anh cũng rất vui mừng, tối thiểu em còn có thể tiếp nhận người khác, có dũng khí yêu một người khác,anh hy vọng em được hạnh phúc, như vậy chứng minh những thương tổn anhđã gây ra cho em không hoàn toàn hủy hoại em, anh mừng cho em.

Từ ngày em dùng cái chết chống cự lại việc ở bên cạnh anh thì anh đã quyết định hoàn toàn buông tay, chuyện ngày hôm qua anh thành thật xin lỗi…Tin hay không tùy em…” Có ai biết hắn sợ hãi bao nhiêu, sợ hãi chính mình lại một lần nữa hủyhoại hạnh phúc của cô! Thời khắc hắn xoay người bước đi, lòng đau đếnrách toạc.

Sau khi Giản Chiến Nam rời đi, tâm trạng Mạc Mạc rất rối bời, không biếtphải đối mặt với Hoa Tử thế nào, ổn định lại tâm trạng xong, tắm quanước nóng mới cảm thấy thả lỏng một chút, lúc bước ra khỏi phòng tắm thì Hoa Tử cũng gọi điện tới.

“Mạc Mạc, ngày hôm qua thật có lỗi đã thất hẹn.”

“Hoa Tử, nếu như em phạm sai lầm anh có tha thứ cho em không?”

“Có, chỉ cần không phải việc em muốn rời khỏi anh.”

“Hoa Tử…em…”

“Mạc Mạc, mặc kệ em đã làm sai việc gì anh đều sẽ tha thứ cho em, cho nên đừng nói gì cả, tối nay anh đến tìm em.”

“Được…!”

Giữa trưa Mạc Mạc ăn đại thứ gì đó rồi ra ngoài một chuyến để mua một ítnguyên liệu về nấu cơm, lúc bốn giờ đang chuẩn bị làm thức ăn thì cóngười nhấn chuông cửa, Mạc Mạc mở cửa ra xem thì thấy là người từ tiệmhoa, tấm thiệp trên bó hoa viết tên Hoa Tử, là Hoa Tử gửi tới, Mạc Mạccười kí nhận.

Bởi vì còn bận nấu cơm nên Mạc Mạc thuận tay đặt bó hoa trên bàn phòngkhách, vào nhà bếp, vừa định rửa rau lại nghe thấy tiếng chuông cửa, côvội vàng ra mở cửa, nghĩ Hoa Tử tới nhưng không ngờ vừa mở cửa ra lạinhìn thấy Giản Chiến Nam, sắc mặt của hắn rất lạ.

“Anh tới đây làm gì?” Mạc Mạc nhíu mày định đóng cửa lại thì Giản Chiến Nam vươn tay ra chặnđộng tác đóng cửa của cô, cũng chen người đi vào, hắn vội vàng hỏi: “Vừa rồi có ai đến tìm em không?”

“Không có, sao vậy? Anh lại muốn làm gì đây?”

“Trước tiên hãy theo anh rời khỏi chỗ này đạ…” Giản Chiến Nam nhí mày nhìn quanh một vòng, một bó hoa rất đáng chú ý,hắn bắt lấy tay Mạc Mạc muốn kéo cô ra ngoài nhưng Mạc Mạc không rõ đãxảy ra chuyện gì nên chỉ lùi về sau, không chịu đi cùng Giản Chiến Nam,cũng không biết đột nhiên vì sao hắn lại nổi điên.

Khi cô đang muốn mở miệng nói chuyện thì nghe một tiếng nổ cực lớn, mộtluồng sóng nhiệt tập kích, trước mắt cô là mảng ánh lửa, cảm giác nhưtrời long đất lở, có người ôm lấy thân thể của cô, té nhào xuống mặtđất, cô muốn mở mắt ra xem đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ nhìn thấy máutươi, ngọn lửa bừng bừng, dường như căn nhà sắp sụp xuống, từng khối vật cưng rơi xuống, tầm mắt của Mạc Mạc dần trở nên mơ hồ, trước mắt tốisầm rồi mất đi tri giác.

Đầu đau quá, lửa, đều là lửa, từng tiếng nổ mạnh như muốn làm điếc lỗ taicô, chạy mau, chạy mua, Mạc Mạc cầm lấy tay Giản Chiến Nam muốn chạynhưng có thế nào cũng không chạy được, cô kinh hoàng gọi Giản ca ca! Rồi đột nhiên tỉnh lại, cô mở to mắt, hoảng sợ nhìn lên trần nhà, cô ý thức được mình đang nằm trong bệnh viện.

“Mạc Mạc, em tỉnh rồi.”

“Giản Chiến Nam, anh ấy đang ở đâu? Anh ấy thế nào rồi? Em muốn gặp anh ấy, anh ấy đang ở đâu?” Mạc Mạc vội vàng bắt lấy tay Hoa Tử, vẻ mặt bất an cùng bối rồi, muốn xuống giường chạy đi nhưng lại bị Hoa Tử giữ lại.

Hoa Tử vuốt vuốt tay Mạc Mạc, trần an tâm trạng của cô, “Mạc Mạc, đầu của em bị thương, không được lộn xộn, Giản Chiến Nam anh takhông sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, đã xuất viện rồi.”

Mạc Mạc cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim vẫn còn hồi hộp vì vụ nổ lúc nãy, cô bất an nói: “Anh ấy thật sự không sao chứ, anh để em đến gặp anh ấy đi.”

“Mạc Mạc, em đã hôm mê mấy ngày nay rồi, anh ta không sao nên đã xuất viện,công ty có việc nên anh ta đã xuất ngoại, khi nào về anh ta sẽ đến thămem.”

Mắt Mạc Mạc đỏ bừng, trái tim bị nỗi sợ hãi bao phủ, tâm tình vô cùng kích động, thì thào nói: “Không, anh gạt em, anh gạt em, em được anh ấy ôm trong lòng cho đến khi bấttỉnh, làm sao mà anh ấy không sao được, em không tin, anh gạt em!”

“Mạc Mạc!” Hoa Tử giữ lấy vai Mạc Mạc, “Anh ta thật sự không sao, không tin em cứ hỏi Mạc Bảo xem.”

“Mẹ”

Lúc này Mạc Mạc mới nhìn đến Mạc Bảo đứng bên cạnh giường, khuôn mặt nhỏnhắn đầy lo lắng, Mạc Mạc vội vàng vươn tay ra ôm lấy Mạc Bảo, “Bảo bối, có thể nhìn thấy con thật là tốt, Mạc Bảo là ngoan nhất, mau nói cho mẹ biết ba ba…ba ba đi đâu rồi?”

Mạc Bảo nói: “Ba ba đi Mĩ với chú Khâu Chí rồi ạ, công ty xảy ra chuyện gì đó, ba sốtruột cho nên không có cách nào chờ mẹ tỉnh lại, mẹ nghỉ ngơi thật tốtđi, bằng không Mạc Bảo sẽ rất lo lắng, đầu mẹ còn đau không?”

“Một chút thôi, mẹ chịu được.”

Lòng Mạc Mạc vốn bất an giờ hơi an lòng một chút. Lúc cô nói chuyện với MạcBảo thì ba mẹ cô cũng tới. Tất cả mọi người đều sợ, nếu Giản Chiến Namkhông tới chỉ sợ cô sẽ không sống nổi, Lương Tĩnh Thu còn nói Mạc Mạcphải nhanh chóng dưỡng bệnh, đến khi Giản Chiến Nam từ nước ngoài vềnhất định phải cảm ơn hắn đã cứu mạng.

Bởi vì tinh thần không tốt nên Mạc Mạc vừa uống thuốc xong đã ngủ ngay, khi tỉnh lại phòng bệnh chì còn Hoa Tử, Hoa Tử lo cho Mạc Mạc ăn cơm tối,ôm Mạc Mạc trong lòng, lồng ngực anh lạnh buốt, anh vẫn còn đang nghĩ mà sợ, “Mạc Mạc, xin lỗi, anh đã không bảo vệ được cho em!”

Mạc Mạc vỗ vỗ lưng Hoa Tử, nói khẽ: “Em không trách anh, không phải em đã không sao rồi ư? Chỉ là không biết ai muốn hại em?”

“Còn nhớ trước đây anh đã từng kể về Tư Đồ Thiến với em không?” Giọng nói của Hoa Tử đầy vẻ tự trách, “Là anh không tốt, Mạc Mạc.”

“Tư Đồ Thiến?” Mạc Mạc tức cười, vợ trước của Hoa Tử muốn cô chết sao? Mạc Mạc ngheHoa Tử nói tiếp, theo như Tư Đồ Thiến khai với cảnh sát thì trước đó côvà Giản Chiến Nam bị bỏ thuốc, thật ra chuyện với Giản Chiến Nam làngoài ý muốn, cô ta vốn bỏ thuốc Mạc Mạc rồi tìm ngường cưỡng hiếp MạcMạc, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Giản Chiến Nam nên đành phảitương kế tựu kế để cho Hoa Tử nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nhất ân ái với người đàn ông khác sau đó sẽ đưa Mạc Mạc về tây thiên.

Tư Đồ Thiến giả trang thành người đưa hoa tới và giấu bom vào hoa tươi.Mạc Mạc nhớ lại ngày đó, khó trách người đưa hoa lại đội mũ lưỡi trai,đầu luôn cúi thấp.

Sở dĩ Tư Đồ Thiến chọn thủ đoạn độc ác như vậy là vì trong mấy năm cô tangồi tù đã mắc phải bệnh nan y, cho nên cô ta muốn trước khi chết phảikéo theo Hoa Tử cùng Mạc Mạc chết cùng, mà tất cả những gì cô ta làm đều là vì yêu, cô ta yêu Hoa Tử nên không thể nhìn những người phụ nữ kháccó được Hoa Tử.

Mục Linh cùng cái chết của mình để cho Hoa Tử nhớ kỉ cô ấy, mà Tư Đồ Thiếnmuốn Hoa Tử chết cùng cô ta, kẻ điên, Mạc Mạc cảm thấy đúng là kẻ điên,tâm lí của Tư Đồ Thiến đã sớm méo mó, đầu tiên là hại em gái mình, bâygiờ lại muốn hại cô và Hoa Tử chết.

Mạc Mạc không khỏi nhớ tới hôm đó, cô đã mắng Giản Chiến Nam, cô tưởng Giản Chiến Nam bỏ thuốc, cô không tin hắn, còn dùng lời như vậy mắng hắn, cô thật sự hối hận, cô nhất định phải xin lỗi hắn, nhất định phải nói.

Mạc Mạc đã xuất viện nửa tháng cũng không thấy Giản Chiến Nam, gọi điệnthoại cho Giản Chiến Nam thì người nhận điện là trợ lý của hắn, Mạc Mạcmuốn điên lên, cô không nhịn được mà nghĩ…có phải Giản Chiến Nam đã chết rồi không? Mỗi một lần có ý nghĩ này cô lại muốn điên lên, nếu nhưGiản Chiến Nam chết thì cô cũng không muốn sống nữa.

Tất cả mọi người đang gạt cô việc gì đó, cô có thể cảm nhận được, mà ngaycả lời nói của Mạc Bảo cô cũng không tin. Thỉnh thoảng cô lại chạy đếnbệnh viện của tập đoàn Hồng Nghiệp, rốt cuộc có một ngày cô nhìn thấy ba Giản, Mạc Mạc đi theo thì thấy ba Giản vào phòng làm việc của một bácsĩ, rất lâu không thấy ra.

Mạc Mạc chờ, hy vọng sau khi ba Giản đi rồi sẽ vào hỏi bác sĩ, nhất định sẽ biết Giản Chiến Nam đang ở đâu. Rốt cuộc cũng thấy ba Giản cùng bác sĩrời khỏi phòng, hẳn là bác sĩ ra tiễn ba Giản, Mạc Mạc nhìn cánh cửakhép hờ, mở cửa đi vào.

Trên bàn làm việc đặt một bệnh án, Mạc Mạc do dự một lát rồi mở ra, cô thình lình nhìn thấy tên Giản Chiến Nam, trong lòng bỗng rét lạnh, sợ hãi, cô run rẩy mở bệnh án ra, đọc từng chữ từng chữ một, chân phải cắt từ đầugối trở xuống….

Không!

Mạc Mạc chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, nắm chặt bệnh án trong tay, gào thét khóc rống lên, “Không mà…Giản ca ca không thể như thế…nhất định chỉ là trùng tên…không phải Giản ca ca….không phải!”

Bệnh án trong tay rơi xuống đất, Mạc Mạc khóc xé gan xé phổi, gian nan đi ra ngoài, tay chân cô lạnh buốt ngồi dưới mặt đất trên hành lang bệnhviện, đau lòng khóc nghẹn ngào, chân Giản ca ca không còn nữa, không còn nữa.

Điện thoại di động trong túi vang lên một tiếng rồi lại một tiếng, tiếngchuông chỉ thuộc về một mình Giản Chiến Nam, người tình bí mật, Mạc Mạckhông ngừng rơi lệ đột nhiên ý thức được gì đó, cô vội vàng móc điệnthoại ra nhấn nút nghe.

“Mạc Mạc” Tiếng gọi nhẹ nhàng làm cho nước mắt của Mạc Mạc càng lên tràn làn, cô cắn môi không để mình khóc thành tiếng.

“Mạc Mạc, anh đang ở nước ngoài, có thể phải mất một thời gian mới về được,cho nên không thể đến thăm em, Mạc Bảo phải giao cho em vậy…Em xuất viện rồi đúng không?”

Hắn gạt cô, hắn gạt cô, căn bản hắn không hề ra nước ngoài, hắn chỉ đang bị thương, không muốn để cô biết, không muốn cô phải đau long, không muốncô tự trách, không muốn làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô.

Mạc Mạc muốn nói chuyện nhưng dường như có người đang bóp lấy cổ họng cô,khiến cho cô không có cách nào lên tiếng, không thể hô hấp, ngực đau đến chết.

“Sao không nói gì?” Giọng nói lên kia dừng lại, trái tim Mạc Mạc cũng run lên, có phải hắnđang rất đau không, đau đến mức ngay cả nói chuyện cũng không nổi, côvội vàng lên tiếng, “Em đang nghe đây.”

“Có phải còn đang giận không?”

“Em không có…giận…em đang nghe anh nói đây…thật sự xin lỗi…” Mạc Mạc dùng sức hít thở, đè nén tiếng khóc trong cổ họng, cố gắng làmcho giọng nói của mình không có vẻ nghẹn ngào nhưng rất khó khăn.

“Mạc Mạc…có còn nhớ mật mã ngân hàng anh đã tạo cho em không?”

Mạc Mạc bụm miệng lại, đau lòng như bị đẩy ngã, “Nhớ…em nhớ…”

“Không biết sao anh lại quên mất rồi… Mạc Mạc…có thể đọc lại cho anh nghe một lần không…”

Mạc Mạc nghẹn ngào đọc mật mã, “211314,211314, yêu anh suốt suốt một kiếp, yêu anh suốt đời suốt kiếp…”

“Anh cũng vậy… Mạc Mạc…Anh phải họp rồi, lần sau lại gọi cho em.” Anh cũng vậy, yêu em cả đời.

Trong điện thoại không còn giọng nói của Giản Chiến Nam, lòng Mạc Mạc bị bachữ anh cũng vậy của Giản Chiến Nam vò nát, cô cũng không còn cách nàokìm nén nỗi bi thống trong lòng, nghẹn ngào khóc rống lên, nước mắt chảy xuống từ gò má tái nhợt…

Lúc Hoa Tử tìm được Mạc Mạc, nhìn thấy Mạc Mạc đang vô cùng thương tâm, côngồi trên mặt đất trong hành lang bệnh viện, không để ý đến ai mà khóc,trên mặt đều là nước mắt, đau đớn bất lực như một đứa trẻ lạc đường.

Nhất định cô đã biết được gì đó, nhất định đã biết, Hoa Tử đi qua ngồi xổmxuống bên cạnh Mạc Mạc, ôm Mạc Mạc yếu ớt đau khổ vào trong lòng, “Mạc Mạc…” Thật sự xin lỗi, anh đã lừa em, không nói cho em biết Giản Chiến Nam đã xảy ra chuyện.

Mạc Mạc níu lấy áo Hoa Tử, nức nở nghẹn ngào gào khóc, “Hoa Tử, chân của Giản ca ca không còn nữa…chân của Giản ca ca khôngcòn nữa… Vì sao người bị cưa chân không phải làm em…tại sao lại là Giảnca ca…”

Hoa Tử ôm lấy Mạc Mạc, một câu cũng không nói nên lời, chỉ ôm chặt lấy MạcMạc, vì sao người bị cưa chân không phải là anh mà là Giản Chiến Nam của Mạc Mạc, Giản Chiến Nam đau bao nhiêu thì Mạc Mạc cũng đau đớn bấynhiêu…

Đảo mắt lại đến mùa đông, tháng chín trôi qua, Mạc Mạc vẫn không thể tìmđược Giản Chiến Nam, công ty lại do ba Giản tiếp quản một lần nữa, GiảnChiến Nam vẫn không xuất hiện, Mạc Mạc biết Giản Chiến Nam vẫn còn sống, chỉ là hắn đang tránh mặt cô ở một nơi nào đó chữa thương. Ngày đó khibom nổ, hắn đã bảo vệ cô trong lòng, mà hắn lại mất đi thân thể kiệntoàn.

Giản Chiến Nam chặn mọi thông tin cho nên Mạc Mạc không thể nào hỏi cũngkhông có cách nào biết Giản Chiến Nam đang ở đâu, mặc dù chuyện GiảnChiến Nam bị thương mọi người đều đã biết, chỉ có cô là người biết trễnhất.

Mạc Mạc đến nhiều bệnh viện trong thành phố C, hy vọng có thể tìm được Giản Chiến Nam nhưng vẫn không có kết quả. Hắn không muốn cô nhìn thấy dángvẻ hiện giờ của hắn, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn tự trách củacô.

Mạc Mạc lại đến bệnh viện của tập đoàn Hồng Nghiệp một lần nữa, mặc dù côbiết Giản Chiến Nam muốn trốn tránh cô nên sẽ không xuất hiện ở đâynhưng cô vẫn còn ảo tượng, không cam lòng mà tìm kiếm hắn. Cô giống nhưmột u hồn đi trên hành lang bệnh viện, nhìn người thân của những ngườibệnh đi qua bên người.

Đôi mắt vô thần trông thấy một người đàn ông đang chống nạng đi cùng y tá,bước đi rất gian nan, cô trông thấy bóng lưng quen thuộc kia, rất giốnghắn, trái tim Mạc Mạc nhảy lên kịch liệt, gấp gáp đuổi theo, ôm eo người kia, sợ hắn sẽ bỏ đi.

“Giản, là anh đúng không? Là anh phải không?”

Thân thể người đàn ông cứng đờ, vội vàng nói: “Không…tôi không phải, cô nhận nhầm người rồi.”

“Không, là anh, đừng trốn tránh em nữa.” nước mắt Mạc Mạc thấm vào lưng hắn, chậm rãi buông tay ra đi đến trướcmặt hắn, ánh mắt người đàn ông lảng tránh ánh mắt cô, cúi đầu vội vàngxoay người đi, rống thật to, “Biến đi, biến đi, tôi không biết cô, cút ngay!”

“Em là Mạc Mạc đây, đừng trốn tránh em nữa mà…”

Mạc Mạc đuổi theo nhưng người đàn ông lại bước nhanh hơn, đáng tiếc bước đi của hắn không được tiện nên ngã nhào xuống đất, Mạc Mạc đau lòng khôngdứt, muốn tiến lên nhưng người đàn ông lại cúi đầu quơ cây nạng trongtay, không cho Mạc Mạc đến gần, trán Mạc Mạc bị gõ một cái, rất đau đớn.

“Vị tiểu thư này, phiền cô đừng quấy rầy bệnh nhân của tôi, ngài ấy đã nói không biết cô, cô hãy đi đi.” Ý tá đỡ người đàn ông dậy, vịn hắn đi từng bước một, biến mất khỏi tầm mắt Mạc Mạc.

Mạc Mạc đau đớn ôm lấy đầu, ngã ngồi dưới đất, trong đầu đều là giọng nóitrống rỗng của người đàn ông, Giản Chiến Nam, mặc dù hắn đã biến thànhbộ dạng như bây giờ nhưng cô cũng có thể chắc chắn đó là Giản Chiến Nam, hắn đã mất đi một chân…thậm chí trên mặt cũng bị thương, để lại vếtsẹo.

Mạc Mạc thất hồn lạc phách trở về nhà ba mẹ, Hoa Tử đã ở đó, thấy dáng vẻcủa cô nên chạy tới, Lương Tĩnh Thu ôm lấy Mạc Mạc ngồi trên ghế salon,lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Mạc Mạc đau khổ nói: “Mẹ, con thấy anh ấy…nhưng anh ấy lại không chịu nhận con…”

Hoa Tử nhìn Mạc Mạc, có hơi lo lắng, nói với Lương Tĩnh Thu: “Để con nói chuyện với cô ấy.”

Lương Tĩnh Thu gật đầu, suốt chín tháng trời Mạc Mạc như người mất hồn suốtngày đi tìm Giản Chiến Nam, giờ đã thấy rồi lại càng thêm đau khổ, làmthế nào mới tốt đây, Lương Tĩnh Thu cùng Tần Vạn Lý đều ra ngoài, trongphòng khách chỉ còn lại Mạc Mạc và Hoa Tử.

Hoa Tử bắt lấy bả vai Mạc Mạc hỏi cô: “Mạc Mạc tìm được anh ta thì sẽ thế nào?”

Mạc Mạc mờ mịt nhìn Hoa Tử, “Tìm được anh ấy em muốn chăm sóc cho anh ấy, cùng anh ấy…”

Hoa Tử nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Mạc, “Vậy còn anh thì sao? Em tính làm gì với anh bây giờ?”

Mạc Mạc thống khổ lắc đầu, “Hoa Tử, bây giờ em không có cách nào kết hôn với anh được, không có cách nào…xin lỗi…thật sự xin lỗi…”

Hoa Tử nghẹn họng, khó chịu hỏi: “Vậy…Vậy em ở bên chăm sóc anh ta là vì cái gì, yêu anh ta, thương hại anh ta hay vì đau lòng!”

“Em không biết, đừng ép em, em không biết!” Mạc Mạc bịt lỗ tai lại, thống khổ gầm nhẹ.

Hoa Tử cầm tay Mạc Mạc, bắt cô phải tỉnh táo lại, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Mạc Mạc, Giản Chiến Nam rất yêu em, vì em…anh ta có thể chết. Anh ta không muốn gặp lại em bởi vì anh ta sợ em không chịu nổi.

Anh ta không muốn em vì áy náy mới ở bên cạnh anh ta, cũng không muốn emthương hại anh ta, bởi vì tình yêu không cần sự thương hại, anh ta đãmất đi một chân, mất đi dung mạo, anh ta không muốn lòng tự trọng cũngmất luôn, nhất là khi anh ta rất xem trọng sĩ diện, anh ta không muốn bị người phụ nữ mình yêu nhất thương hại, cho nên nếu như em không yêu anh ta thì cũng đừng quấy rầy anh ta… Chúng ta không thể nào hiểu được nỗisợ hãi của một người có thân thể hoàn chỉnh đột nhiên mất đi một chân,nhất định anh ta không muốn em chứng kiến bộ dạng của anh ta hiện giờđâu…”

Hai mắt Mạc Mạc đẫm lệ nhìn Hoa Tử, không yêu anh ta thì đừng quấy rầy anh ta!

“Em còn yêu anh ta chứ? Mạc Mạc, nói cho anh biết đi.”

Còn yêu anh ấy không?

“Yêu không?!” Hoa Tử gầm nhẹ.

Mạc Mạc vẫn không trả lời.

Cô không có cách nào nói yêu hắn, cũng không có cách nào nói không còn yêu hắn.

“Em còn yêu anh ta, Mạc Mạc.” Hoa Tử giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, “Còn nhớ không, ngày em bị Tư Đồ Thiến bỏ thuốc, lúc đó anh đã đến nhà em,anh nhìn thấy em và anh ta ở bên nhau… Anh cũng không biết hai người bịbỏ thuốc, lúc ấy anh muốn ngăn cản em tuy là đã chậm, anh còn nghĩ sẽtách em ra, nhưng anh lại nghe thấy em gọi tên anh ta, gọi anh ta làGiản ca ca, lúc ấy căn bản em không hề thanh tỉnh, nhưng em lại gọi tênanh ta, cũng là cách xưng hô thân mật nhất của hai người.

Lúc em hôn mê đã cầm lấy tay anh, cũng đã gọi Giản ca ca, không phải anh.Mạc Mạc, anh rất muốn nghe em gọi tên anh! Anh cho là anh đã có thể đivào lòng em, nhưng mà không có, thật ra anh ta vẫn còn trong lòng em, em đã đóng băng anh ta lại, chỉ cần có cơ hội anh ta sẽ tỉnh lại tronglòng em…Nhưng em không muốn thừa nhận anh ta đã tỉnh lại trong lòng emđúng không?”

“Hoa Tử…”

“Xuỵt…đừng nói gì cả.” Hoa Tử đưa tay chặn môi Mạc Mạc lại, “Em cần phải tỉnh táo suy nghĩ lại, anh sẽ cùng em…”

Giản Chiến Nam, Hoa Tử… Mạc Mạc không biết mình muốn thế nào, nhưng tronglòng vẫn thấy có lỗi với Hoa Tử, lúc nói lời xin lỗi cô đã biết đáp ántrong lòng mình, mặc kệ thế nào cô cũng sẽ ở bên Giản Chiến Nam, đến khi hắn hồi phục lại.

Mạc Mạc lại đến tìm Giản Chiến Nam lần nữa, ngươi trong bệnh viện nói GiảnChiến Nam đã đi rồi, Mạc Mạc đi tìm ba Giản, ba Giản cũng chỉ nhận đượcđiện thoại của Giản Chiến Nam, hắn đã rời khỏi thành phố này, đến mộtquốc gia khác, khi nào hắn có thể đứng lên một lần nữa hắn sẽ trở về.

Mạc Mạc thất hồn lạc phách rời khỏi biệt thự nhà họ Giản, hắn đã đi, ngaycả con cũng bỏ lại, không biết khi nào sẽ trở về, ngực cô đau nhói,không nhịn được ngồi xổm xuống đường khóc lên.

Giản Chiến Nam đứng trên một con ngõ xa xa, nhìn Mạc Mạc đau lòng khóc, màhắn chỉ có thể dựa vào cây nạng đứng ở đây, hắn vẫn là một một vị vươngtử cao không với tới, hắn cũng có giới hạn của mình, mất đi một chân,hắn cũng từng rất phẫn uất, từng rất đau lòng, hắn không còn có thể đilại như người bình thường, không còn cách nào đặt con trên vai mà đi,không còn cách nào cõng người phụ nữ hắn yêu lên cầu thang, chỉ có thểđứng dựa vào vách tường.

Một kẻ tàn phế, nhìn lại chính mình cũng cảm thấy gương mặt ác mộng củamình, hắn không còn cách nào đối mặt với người bên cạnh. Hắn không muốnnhìn thấy ai, kể cả người thân, thế giới của hắn chỉ còn có bác sĩ y távà nỗi thống khổ.

Hắn không cần sự đồng tình của Mạc Mạc, cũng không muốn Mạc Mạc thương hại, hắn phải ra đi lúc này, đến khi hắn đã vượt qua được chướng ngại tâm lý kia, hắn sẽ trở về. Lúc đó Mạc Mạc đã quên hắn rồi, quên đi sự tựtrách, đau lòng, hạnh phúc bên cạnh Hoa Tử, như vậy là đủ rồi!

“Thật sự muốn đi tìm anh ta sao, nước Mỹ lớn như vậy, em làm sao mà tìm được?” Hoa Tử nhìn Mạc Mạc, quyết định của Mạc Mạc anh đã hiểu, một trận nổ cũng đã phá tan tình cảm anh và Mạc Mạc đã tạo dựng.

Giản Chiến Nam vì cứu Mạc Mạc mà mất đi một chân, thậm chí tính mạng cũngkhông cần, mặc kệ Mạc Mạc vì yêu hay vì áy náy thì sau này cô cũng không thể nào ở bên cạnh anh nữa.

“Hoa Tử, thật sự xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỉ của em, em phải đi tìm anhấy, em không thể để cho anh ấy chịu đau đớn một mình.” Hốc mắt Mạc Mạc đỏ bừng, cũng đã khô không còn nước mắt, cô đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay Hoa Tử, “Thật sự xin lỗi.”

Hoa Tử xiết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, “Mạc Mạc, anh sẽ chờ em, đến thời khắc cuối cùng.”

Mạc Bảo nắm tay Mạc Mạc, dặn dò, “Mẹ à, nhất định phải tìm được ba ba về, không tìm thấy cũng không sao, mẹ phải an toàn trở về, con và mẹ cùng nhau chờ ba về.”

“Mẹ biết rồi, bảo bối hãy chờ mẹ tìm được ba về.”

Mạc Mạc tạm biệt từng người thân, lên máy bay đến Mỹ, cô phải tìm được Giản Chiến Nam, cùng hắn đứng lên một lần nữa. Cô thật sự xin lỗi Hoa Tử vìđã phụ anh, hy vọng Hoa Tử có thể tìm được một người con gái có thể đivào lòng anh, làm cho anh thấy ấm áp.

Hai năm sau

Giản Chiến Nam trở về cố hương, nhìn thấy tất cả cảnh vật quen thuộc trướcmắt, trong lòng khát vọng được trông thấy người thân không gặp đã lâu,mặt của hắn trải qua cuộc phẫu thuật đã không còn vết sẹo, hắn lại trởvề như trước.

Chân của hắn là chân giả, hôm nay hắn đi lại đã không còn vấn đề gì nữa, cho dù cõng Mạc Mạc chạy 1000m cũng khôn sao, nhưng hắn đã không còn cơ hội cõng Mạc Mạc nữa, bởi vì Mạc Mạc đã là vợ của Hoa Tử.

Hai năm qua hắn nhẫn tâm không liên lạc với ai, ba, con trai, bạn bè, đếnkhi hoàn toàn đứng lên được, rốt cuộc hắn đã vượt qua được chướng ngạitrong lòng mình, hắn không phải kẻ tàn phế, hắn vẫn là hắn lúc trước.

Đi trong đám người, hắn vẫn là người đàn ông mê người, vẫn hấp dẫn ánh mắt của nhiều thiếu nữ, hắn vững vàng bước ra khỏi sảnh sân bay, có ai nhìn ra hắn đi bằng chân giả đâu.

Về nhà,thật sự về nhà rồi, gương mặt Giản Chiến Nam xuất hiện nụ cười đầu tiên trong hai năm qua!

Mạc Mạc tìm Giản Chiến Nam một năm trời nhưng không có kết quả nên chỉ cóthể về nước, cô không thể bỏ lại con trai. Tìm một năm, chờ đợi một nămmà Giản Chiến Nam vẫn chưa về.

Có đôi khi Mạc Mạc nghĩ có lẽ hắn đã kết hôn rồi. Cô cũng không biết tạisao mình lại như vậy, chờ đợi hắn thì sao, gương vỡ lại lành sao? Côkhông chắc chắn, những thương tổn cùng tình yêu mãnh liệt dường như đãphai nhạt theo năm tháng, tất cả đã lắng đọng lại, có lẽ cô chỉ muốntrước khi hắn tìm được hạnh phúc có thể cô đơn cùng hắn.

Mạc Mạc một mình bước đi dưới tàng cây bạch quả trong công viên, bãi cỏxanh, rừng cây rậm rạp khiến cho cô nhớ lại những kỉ niệm với Giản Chiến Nam, những kí ức tốt đẹp nhất.

Cô như thấy được khi mình mười bảy tuổi đầy thẹn thùng đứng trước ngườicao lớn điển trai như hắn, hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt ngập đầy thâmtình, cô nhìn hắn, mê muội vì hắn, hắn cúi đầu hôn lên gò má hồng hồngcủa cô, khiến cho mặt cô càng đỏ hơn.

Mạc Mạc nở nụ cười, tầm mắt cũng vì nước mắt mà trở nên mơ hồ, cô đưa taydụi mắt, hình ảnh hắn và cô mười bảy tuổi biến mất trước mắt, lòng dânglên cảm giác cô đơn, cúi đầu đi tới, đi qua từng dấu chân bọn họ đã từng qua, một trang giấy bị thổi đến dưới chân cô thì không bay nữa, Mạc Mạc trông thấy người được vẽ trong trang giấy.

Cô cúi người nhặt lên, nhìn thật kĩ gương mặt người kia, tóc dài tung bay, gương mặt tràn ngập nụ cười ngây thơ, người được phác họa trong bứctranh đen trắng càng trở nên nhiều màu sắc, con ngươi như hồ nước, áo sơ mi trắng, váy đồng phục màu xanh, trên đầu là kẹp tóc nơ con bướm màuhồng, Mạc Tiêu Hữu mười bảy tuổi sinh động trên mặt giấy.

Hình như bức chân dung này là cô, dáng vẻ mười bảy tuổi của cô, trái tim Mạc Mạc kinh hãi, giống như một con nai đang chạy, hắn đã trở lại, nhấtđịnh hắn đã trở lại, cô xiết chặt trang giấy trong tay, xoay người nhìnchung quanh, tìm lấy hình bóng kia, “Giản Chiến Nam…!”

Lúc này nhất định phải bắt được hắn, bắt lấy hắn thật chặt để cho hắn không còn trốn tránh được nữa, cô la lớn tên của hắn, thân ảnh nhỏ bé cũngchạy ra khỏi rừng cây bạch quả, tìm kiếm bóng dáng của hắn, nhưng lạikhông tìm thấy hắn, hắn đang trốn tránh cô, Mạc Mạc đứng trên cây cầuhình vòm, tìm kiếm hắn trong đám người, nhưng mà không có, không có hắn, Mạc Mạc trở lại rừng cây, dùng hết sức la lớn: “Giản Chiến Nam, anh ra đây, ra đây!”

Đáp lại cô là ánh mắt khác thường của mọi người, Mạc Mạc nắm chặt tay, cô gấp đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống, “Giản Chiến Nam, nếu anh không ra đây em sẽ nhảy xuống ngay!”

Không được! Không được! Hắn vẫn không ra, Mạc Mạc nhấc chân đặt lên lan cancây cầu, thân thể nhoài về phía trước, bùm một tiếng đã nhảy xuống hồ.

“Có người nhảy hồ, có người nhảy hồ.”

Du khách la lớn làm mọi người vây lại xem, lúc có một du khách tốt bụngmuốn nhảy xuống cứu thì một thân ảnh đã thoăn thoắt đi vào, nhảy thậtnhanh vào trong nước, mọi người đứng trên lo lắng chờ đợi kết quả, àomột tiếng, mặt nước xuất hiện hai người.

Mạc Mạc nắm thật chặt bả vai người đàn ông, cánh tay người đàn ông nâng lấy eo cô, vững vàng đứng trong nước, mực nước chỉ tới ngực hắn, Mạc Mạcnhìn gương mặt người đàn ông quen thuộc khiến cho cô đau lòng. Ngón taycô vuốt ve mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Anh đã trở lại…”

“Sao lại ngốc như vậy.” người đàn ông hỏi.

“Ai bảo anh trốn tránh em.” Trên mặt Mạc Mạc không rõ là nước mắt hay nước hồ, đẫm nước.

“Không phải gặp mặt không bằng không gặp sao?”

Mạc Mạc dùng tay vỗ vỗ mặt hắn, “Giản Chiến Nam, anh đi đâu phẫu thuật thẩm mĩ vậy? Đẹp nhỉ!”

“Em không cần làm, hỏi cái này làm gì.”

“Vì sao lại trốn em?” Mạc Mạc cẩn thận hỏi, “Anh kết hôn chưa?”

“Chưa”

“Có người phụ nữ khác không?”

“Không có.”

“Theo em về nhà đi.”

Giản Chiến Nam trừng to mắt hỏi Mạc Mạc, “Em vẫn chưa kết hôn sao?”

“Không có, em đang đợi anh về.”

Giản Chiến Nam nhíu mày, rồi sau đó vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng, Mạc Mạckhông có kết hôn, không có gả cho Hoa Tử, cái thằng nhóc Khâu Chí kialừa hắn, lừa hắn là Mạc Mạc đã lập gia đình, hắn không nhịn được cườimắng: “Tên khốn Khâu Chí kia lừa anh.”

“Này, hai người còn muốn bơi trong nước bao lâu nữa hả, mau lên đây đi!” Trên chiếc cầu hình vòm có người gọi, Mạc Mạc cùng Giản Chiến Nam quayđầu lại nhìn đã thấy Khâu Chí với nụ cười xấu xa đang phất tay với bọnhọ.

“Ba, mẹ, đứng trên mặt đất nói chuyện yêu đương sẽ dễ hơn nha!” Mạc Bảo quơ quơ bàn tay nhỏ bé cười hì hì gọi.

Mạc Bảo?

“Mạc Mạc à, mau lên đây đi, cảm lạnh bây giờ.”

Mạc Mạc há hốc miệng, ba cùng mẹ sao? Sao đều ở đây cả vậy?!

Mạc Mạc, em đã chờ được người cần chờ, nếu không đợi được anh vẫn sẽ đợiem. Hoa Tử thấy thế hai tay bắt lấy thanh chắn, ánh mắt lạc lõng, bênmôi nở nụ cười, nụ cười phúc chúc.

“Mạc Mạc, em còn chờ gì mà không mau lên đây đi, em không nhớ Giản Chiến Nam thiếu nửa cái chân à.” Cẩm Tử mà lên tiếng thì không thể giống người thường, Mạc Mạc vội vàng muốn đỡ Giản Chiến Nam lên bờ nhưng Giản Chiến Nam lại không buông tay ra,con ngươi đen láy nhìn Mạc Mạc, “Mạc Mạc hãy tin anh, anh có thể cõng em chạy 1000m.”

Mạc Mạc nở nụ cười, trán hai người tựa vào nhau.

Em tin anh có thể cõng em chạy 1000m! Chạy tới bến bờ hạnh phúc!