Yêu, Không Giải Thích

Chương 3



Chiều hôm sau, cô đi học.

Cuối cùng anh đã có cơ hội để gặp cô. Tan học, anh đợi mọi người ra khỏi lớp gần hết, mới gọi :

- Hoàng Lâm!

Nghe tiếng anh gọi, cô đang ra đến cửa lớp, bèn quay lại.

- À, chào anh! - Cô mỉm cười.

- Mấy hôm nay sao cô không tới lớp vậy?

- Tôi... Nhà tôi có chút việc, tôi phải về quê... - Cô hơi ngập ngừng.

- Hôm trước, tôi... tôi xin lỗi, lẽ ra không nên để cô về muộn như thế.

- Không sao, chuyện đó mà anh vẫn áy náy à?

- À ừm... Dù sao cô cũng là con gái mà... Về muộn như vậy... Tôi cũng vô ý quá!

Cô hơi giật mình một chút. Tại sao anh lại áy náy chuyện đó như thế? Chẳng nhẽ anh đã thấy được gì rồi sao?

- Gia đình tôi đâu có phàn nàn gì! Tôi cũng lớn rồi mà! Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa!

Hai chữ "gia đình" nói ra thật gượng gạo.

Anh biết cô nói dối. Nhưng chuyện cô không muốn kể, anh không dám ép buộc. Vả lại, nếu cứ tiếp tục, sẽ lộ ra là tối đó anh bám theo cô về mất. Thế nên anh giả vờ như tin lời cô, cười tươi nói:

- Vậy à? Có lẽ tôi cũng hơi lo xa rồi! Nhưng dù sao cũng phải chuộc lỗi chứ! À, gần đây có quán chè rất ngon, tôi mời cô đi ăn!

- Không được, anh đã mời tôi một lần rồi, tôi không thể mặt dày mà đi nữa!

- Gì chứ, chỉ cốc chè thôi, đâu có to tát gì!

- Nhất định không được! Thế này đi, để tôi mời, chúng ta ngồi nói chuyện một lát! Nếu anh không đồng ý thì tôi nhất định không để anh mời tôi nữa đâu!

Cô cười, kiên quyết. Kì kèo một lát, cuối cùng anh đành đồng ý. Cô cũng thật cứng đầu!

Đi một đoạn, anh dẫn cô vào trong một quán chè giản dị mà gọn gàng, sạch sẽ. Xung quanh có một vài sinh viên đang vừa ăn vừa gẫu chuyện.

Anh và cô vừa tới ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ, bác bán chè trông thấy hai người đã niềm nở chạy tới:

- Vũ đấy à? Lâu rồi không thấy cháu ghé qua nhỉ? Lần này còn dẫn cả bạn theo nữa! Cháu ăn gì để bác làm luôn!

Anh cười đáp:

- Cháu chào bác! Dạo này cháu cũng hơi bận một chút nên không qua, cháu cũng thèm lắm rồi! Cháu ăn chè thập cẩm! Lâm ăn gì? Chè ở đây đảm bảo ngon không chê luôn!

Cô cũng cười chào bác bán chè, nói:

- Bác cũng cho cháu giống anh ấy đi!

- Ừ được, đợi bác chút, có ngay!

Dứt lời, bác bán chè quay vào, nhanh chóng làm hai cốc chè. Đúng lúc có một nhóm khoảng năm, sáu sinh viên cũng đi vào gọi chè.

Anh quay sang cô nói:

- Đợi chút, tôi ra bưng chè, bác ấy cũng bận rồi!

Cô gật đầu. Anh đứng lên qua chỗ bác bán chè, anh còn nói gì đó với bác, nhưng vì anh quay lưng lại nên cô không thấy. Anh cầm hai cốc chè, tươi cười trở lại chỗ ngồi.

- Đây, cô thử xem rồi cho nhận xét!

- Ừm, cảm ơn anh!

Hai người cùng đảo cốc chè, rồi ăn.

- Ừm, ngon thật! Sao anh tìm được chỗ này hay vậy? Tôi cũng hay đi loanh quanh mà không thấy chỗ này.

- Tại quán hơi nhỏ mà lại khuất, xung quanh toàn cửa hàng lớn, cũng nhiều người không thấy lắm! Quán này cũng mới có hơn một năm nay thôi!

- Anh giỏi thật, tìm ra chỗ này! Quán mới mà có vẻ anh đã thành khách quen rồi nhỉ?

- Tôi hay vào đây, ngồi đúng bàn này ngắm phố. Nhìn ngoài đường xô bồ, ngồi một góc yên tĩnh ngẫm nghĩ cũng rất thú vị!

Vừa nói, anh vừa đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Giờ cô mới để ý, qua song cửa sổ nhỏ bé yên tĩnh này, là cả một thế đang bận rộn, náo nhiệt không ngừng nghỉ. Bỏ lại những bon chen ở bên ngoài, ngồi lặng một góc phố suy ngẫm, thu tất cả vào trong tầm mắt, nhâm nhi mấy thứ đồ ăn vặt, quả thực là một bức tranh sống tuyệt đẹp.

Cô đưa mắt qua nhìn anh. Anh ngồi lặng, trầm tư, sâu lắng. Từ sâu trong ánh mắt, cô nhận ra nỗi cô đơn, nỗi cô đơn sâu sắc hơn bao giờ hết. Có lẽ trong thế giới của anh, có một chỗ trống không thể, chưa thể lấp đầy. Luôn có một sự buồn bã, chán nản ở sâu trong anh, được anh giấu kín trong ánh mắt kia.

Ở góc nhìn của cô, sự trầm lặng càng làm tôn lên vẻ đẹp của anh. Từ đôi môi mỏng, mũi cao, thẳng đều nổi bật, khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ. Đúng là với vẻ đẹp này, cộng thêm mác đại thiếu gia, không có gì lạ, rất nhiều cô gái sẵn sàng bám chặt lấy anh, săn đón anh mọi lúc mọi nơi.

Khi cô đang chăm chú nhìn anh, anh đột nhiên quay qua nhìn cô.

Bốn mắt vô tình chạm nhau. Anh và cô đều giật mình, tim đập mạnh, nhìn thẳng vào đối phương.

Vài giây sau, hai người như bừng tỉnh, ánh mắt cùng chuyển qua chỗ khác.

- Ừm... Tôi có chút việc, chúng ta về nhé! - Cô mở lời

- Để tôi đưa Lâm về!

- Không cần, tôi tự về được mà! Thực sự không cần đâu!

Thấy cô kiên quyết, anh cũng không đòi đưa cô về nữa. Sau hôm nay, anh đã biết, một khi cô đã quyết định việc gì rồi thì khó cách nào có thể suy chuyển. Anh và cô cùng đứng lên, đi tới chỗ bác bán hàng. Cô rút ví ra, nói:

- Của bọn cháu hết bao nhiêu tiền ạ?

Bác bán chè cười tươi:

- À, Vũ nó trả rồi mà cháu!

Cô liếc mắt qua anh. Anh nở một nụ cười tinh nghịch nhìn cô, không đời nào anh lại để phụ nữ phải trả tiền cả. Thấy thế cô bật cười, anh cũng thật là, đã giao hẹn rồi mà còn làm vậy.

- Vậy bọn cháu xin phép! - Cô quay ra bác bán chè - Chè của bác rất ngon ạ!

- Cảm ơn hai đứa! Lần sau Vũ lại dẫn bạn gái tới ủng hộ bác nhé! Hai đứa rất đẹp đôi đấy!

Cô đứng hình. Đang định lên tiếng thanh minh, cô và anh chỉ là bạn bè bình thường, thì anh đã nói trước:

- Vâng, lần sau bọn cháu lại đến! Cháu chào bác! - Anh quay qua cô - Mình về thôi Lâm!

Nghe vậy, cô cũng chào bác bán chè, hai người cùng đi ra.

- Lúc nãy, sao anh không đính chính lại? - Cô hỏi

- Đính chính gì cơ? - Anh biết mà giả vờ không biết

- Ờm, chuyện... Bác ấy bảo... tôi là bạn gái... Rồi thì đẹp đôi..

Anh cười, cuối cùng cũng ép cô nói ra rồi.

- À, chuyện đó... Nếu nó đã sai rồi, không sửa được, vậy thì cho nó thành đúng luôn đi!

Cô ngạc nhiên. Anh đang nói gì vậy chứ? Là do cô hiểu sai sao?

- Tôi... Tôi không hiểu ý anh...

- Lâm hiểu mà! Rất hiểu là khác! Mà thôi muộn rồi, Lâm về đi kẻo muộn!

- À... Chào anh! Anh về cẩn thận!

- Ừ, Lâm cũng về cẩn thận!

Cô đi thẳng, tới trạm xe bus gần đó, tâm trạng bối rối.

Đúng như anh nói, cô hiểu ý của anh.

Anh và cô mới chỉ biết nhau, gặp nhau mới hai lần, nói anh thích cô, nghe có vẻ không hợp lý.

Nhưng rõ ràng ý của anh là như vậy mà!

Không thể nào! Anh được bao nhiêu cô gái theo đuổi, sao có thể thích một cô gái bình thường như cô một cách nhanh chóng vậy chứ? Hay là anh cũng chỉ coi cô như những cô gái đó, chóng đến rồi lại chóng đi? Anh không phải loại người đó mà! Vậy thì tại sao anh lại muốn cô trở thành bạn gái của anh?

Mọi câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu cô như vậy. Bỗng có một tiếng gọi làm cô giật mình, tạm thời thoát khỏi mọi suy nghĩ mông lung:

- Cô gì ơi, xe lại sắp đi rồi kìa?

Thì ra là bác lao công gần đó thấy cô đã ngồi rất lâu rồi mà chưa lên, thấy lạ nên gọi cô.

- A! Cảm ơn bác! - Cô rối rít cảm ơn, rồi vội vàng lên xe đi về.