Yêu Khi Có Thể

Chương 6



Chiếc xe đạp hướng cổng trường phóng thẳng vào nhà giữ xe, tôi thì cười toe toét phía sau, hắn tập trung lái xe phía trước. Vừa vào cổng trường tôi đã nhận được một số ánh mắt không mấy thân thiện từ một đám bánh bèo kia rồi, tôi nở một nụ cười vô cùng ngây thơ khiến mấy con bánh bèo kia càng tức hộc máu. Đến giờ phải công nhận rằng cái trình giả ngu của tôi đã đạt tới cấp độ tối đa!- Em vào trước nhé!

Tôi nói với hắn, nhanh chóng phóng xuống xe đạp hướng tới sân trường có một lũ bánh bèo đang bốc khói. Chưa đợi hắn ta gật đầu tôi đã vọt đi mất dạng.

Sân trường giờ này vẫn còn ít người, tôi cố ý đi gần một đứa bánh bèo gần đó để gây sự chú ý, y chang như tôi suy nghĩ, con bé đó đã nắm cổ tay tôi, mặt mũi tức giận, giọng chua loét :

- Cái loại xấu xí như mày làm sao lại được đi chung với thần tượng của tụi tao? Thật là không xứng đôi, hay mày đã làm gì anh ấy rồi phải không? Đồ lồ ly tinh!

Sau mấy câu nói của con nhỏ đó, cả đám bánh bèo ướt sũng còn lại cũng hùa theo chỉ trích tôi, nhưng mà tôi là ai chứ? Là Đình Khả Lam đấy! Con này méo ngán đứa nào đâu nhé, tụi nó mà làm quá thì e rằng sự nhẫn nhịn của tôi là không đấy. Gái trai gì tôi cũng xử đẹp, miễn là chúng nó làm tôi nóng máu. Tôi cười khẩy, giọng cũng chua không kém con kia :

- Mày công khai nói tao xấu nhưng mày không biết tao có một vẻ đẹp ẩn giấu. Sẵn đây nói cho mà nghe nhá, cái thằng tụi bây gọi là thần tượng là bạn trai tao đấy, sao có ý kiến gì không? Nếu có thì bước lên cho bố mày xem mặt nào, xem thử con nào láo thế.

Hơ hơ, tôi không hiền đâu, sẵn sàng xù lông để trả thù đấy. Còn ba chữ 'Hồ ly tinh' của con bé kia, thực sự là tức không chịu nổi. Tôi mà là hồ ly tinh thì cả dòng họ của con này không yên với tôi đâu!

Một đứa khác ghen ăn tức ở với tôi, nó giận tới mức định tát tôi một cái đấy, mà nhiều năm quậy như vậy, kinh nghiệm cũng tràn đầy một bụng nhé. Tôi phản xạ cực nhanh nắm lấy cổ tay nhỏ xinh của con bé thật chặt. Mặt nó biến dạng vì đau, liên tục hất tay ra khỏi tôi, răng tiếp xúc với môi ngày một mạnh đến ứa cả máu thì tôi mới buông tha nó.

Con bé đỏ hoe đôi mắt, ánh mắt oán hận nhìn tôi. Kiếm chuyện trước rồi giờ muốn khóc là khóc à? Xin lỗi chị đây không sợ nước mắt đâu, huống hồ lại là nước mắt cá sấu. Liếc bảng tên của mấy con này, tôi biết nó học lớp mười, khối C-D, đa số là 10C5. Mà kệ, có nhiều đứa ghét mình vậy rồi thêm mấy đứa nữa cũng không sao!

Mặt hất lên ngày càng cao, nhưng do vấn đề chiều cao nên đành chịu nhục vậy, tôi khoanh tay trước ngực, giọng cảnh cáo như một đàn chị đích thực đang cảnh cáo mấy đứa láo thích làm màu :

- Từ nay thấy mặt tao thì tránh xa ra, đừng có tưởng là tao không dám đánh tụi mày, cái loại tiểu thư như tụi bây thì về nhà yên ổn sống trong vòng tay bố mẹ đi.

Tôi nói với một cái giọng chua cay hết sức, khí thế cực kì bức người. Cuộc sống không có ba mẹ từ nhỏ đã rèn luyện cho tôi cái tính lưu manh khi cần thiết này, yếu đuối cho ai xem chứ? Cảm xúc đang dần trở nên tồi tệ hơn, tránh cho bản thân mình càng gây họa nên tôi bước từng bước như khủng long về phía lớp 10D7.

~*~

Những hành động của Khả Lam đã lọt vào mắt Vũ Nguyên, anh mỉm cười nhìn lên bầu trời trong xanh, tham lam hít vài ngụm không khí, gương mặt lại trở về trạng thái ấm áp ban đầu, tâm tư bắt đầu phức tạp, đôi mắt ấm áp ấy, thực sự không đơn giản.

- Tôi đã tìm được một điểm khác nhau giữa em và cô ấy.

Anh nói nhẹ nhàng, nhìn về khoảng không vô định, lại khẽ cười. Người con gái ấy đến cướp đi của anh trái tim, rồi ra đi nhẹ nhàng và dứt khoát để lại anh một nỗi đau vô hình, một sự tổn thương sâu sắc. Hôm nay anh lại gặp phải một cô gái có đôi mắt giống như người đã làm tổn thương anh, nhưng... Họ có tính cách khác nhau, anh tin người con gái sau này sẽ không như chị mình mà đánh đổi tình yêu để trả thù, anh sẽ không yêu cô gái đó theo cách mà anh đã từng yêu người con gái kia, vì họ khác nhau... (Viết đoạn này hại não vãi ra)

~*~

Tôi bước vào lớp, thì gặp ngay bản mặt Thảo Anh đang chăm chú vào cái gì đó, tôi hỏi :

- Hôm nay có gì vui không mậy?

- Không

- Hôm nay mày học bài chưa?

- Chưa

- Hôm nay mày có gặp bọn du côn hôm bữa rượt mình không?

- Có

- Thảo Nguyên, em gái của anh Vũ Nguyên ý. Đẹp ha!

- Ừ

- Mày thương em ý lắm hả?

- Ừ

...

...

...

Được một hồi lâu tôi cáu, con này hình như nó chưa bao giờ để ý tôi nói gì ý chứ, cứ ừ cho qua chuyện không à. Bỗng trong đầu tôi chợt xuất hiện một ý định cực hay. Tôi hô :

- Tụi bây, ăn kẹo cao su không? Tao có này!

Cả lớp ùa lại, đứa nào đứa nấy lấy như điên mặc dù không biết có ăn hết không. Tôi suýt té ghế vì sự xô đẩy vô nhân đạo của tụi trong lớp.

- Tao có ý này hay lắm, để tao nói cho nghe.

Tôi mỉm cười tà ác, bắt đầu tuyên truyền kế hoạch trị bà cô được mệnh danh là ''dẹo'' nhất trường, cô Thúy!

- ~!@#$%&*(%@!~

Sau khi nghe kế hoạch cả đám trong lớp cười khanh khách. Tụi nó vốn chẳng ưa gì cái bà già đó hết, vừa già, vừa xấu, vừa hung dữ, vừa ế...

- Trống vào học rồi, tụi bây mau vào chỗ đi. _ Thằng Tùng la lớn

Tụi học sinh khôi phục vẻ mặt bình thường, tôi thì cười đểu vô cùng nhìn cái ghế trên bục giảng, cô bước vào, hôm nay nhìn bà ý lòe loẹt trong chiếc áo dài bảy màu, đã vậy còn đeo kính màu đỏ và bới tóc cao, thêm một cái nơ hồng to tướng trên đầu. Nhìn ngứa mắt không chịu nổi, rồi cô sẽ phải bại dưới tay em mà thôi!

-*-*-*-*-*-

P/s : Con tác giả nó rất mong nhận được comment nhận xét từ mọi người.

~ Thân hoangbaohan1999 ~