Yêu Hận Triền Miên

Chương 41: Ai tới cứu cô?



Editor Cát

"Tại sao?" Những người vây quanh bên cạnh hai người rốt cuộc cũng tản đi, Nhược Tuyết ngước khuôn mặt tái nhợt lên biết rõ là không nên hỏi nhưng cô vẫn hỏi.

"Bởi vì nỗi đau của tôi, tôi sẽ trả lại cho em gấp trăm nghìn lần”. Biết rõ sẽ không chịu nổi khi nghe được đáp án nhưng tại sao vẫn muốn tự rước lấy nhục?

Ở một bữa tiệc đêm náo nhiệt như vậy Nhược Tuyết lại lần nữa thấu hiểu được lòng của mình. Bởi vì nghe được lời nói kia mà toàn thân của cô nhũn ra, giống như muốn quỵ xuống, một đôi bàn tay nhanh chóng ôm lấy cô.

"A Cánh đưa cô ấy đi nghỉ ngơi. Lương Úy Lâm nhẹ nhàng nói một câu, cả buổi tối cũng không có nhìn thấy anh ta đâu thế nhưng lại xuất hiện ngay phía sau: "Tiểu thư, đi theo tôi."

Sắc mặt Nhược Tuyết tái nhợt, vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt muốn ngã xuống của cô nhưng nghĩ đến cô là người phụ nữ của chủ nhân, không có chủ nhân cho phép không ai dám đỡ cô huống chi chủ nhân đang đứng ở trước mặt.

Nhược Tuyết đã chịu đựng nỗi đau được nhiều năm như vậy rồi, cần gì quan tâm đến lời nói vừa rồi của anh ta chứ! Dù sao trốn cũng trốn không thoát, không bằng đi nghỉ ngơi một lát, chân của cô đứng lâu cũng đau đến không chịu đựng được nữa rồi.

Vất vả chống đỡ thân thể co quắp đứng lên, Nhược Tuyết rốt cuộc đã đi đến phòng nghỉ ngơi. Cho đến khi ngồi lên cái ghế sa lon mềm mại cô mới cảm giác là mình còn sống.

Phòng nghỉ ngơi không giống như bên ngoài xa hoa rực rỡ, chỉ một cánh cửa thôi nhưng lại biến thành một thế giới yên tĩnh không chút ồn ào. Sau khi đưa cô đi vào A Cánh lại không biết đã đi nơi nào.

Nhược Tuyết cởi giày cao gót ra, cuộn cả người lại nằm trên ghế sa lon. Hệ thống sởi thổi khí ấm áp tới bên người, cô mệt mỏi nên mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng có người lại không muốn cho cô nghỉ ngơi!

"Dáng vẻ không tệ nhưng vóc người này làm sao Lương tổng của chúng ta chơi hoài không chán đây?” Đôi tay trước mặt xoa xoa gương mặt của cô, Nhược Tuyết chợt giật mình tỉnh lại, trợn to mắt nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, người lúc cô vừa vào hội trường, ánh mắt như muốn lột quần áo của cô. Lúc này hắn nhìn thẳng cô dường như muốn đem cô nuốt vào trong. Ánh mắt quỷ quyệt khiến lòng cô sợ hãi run rẩy, sống lưng lạnh lẽo, chỉ muốn sau này không bao giờ phải nhìn thấy ánh mắt đó lần nữa.

Người đàn ông này sao có thể vào trong này? A Cánh không phải ở bên ngoài sao? Nhược Tuyết tự nói với chính mình phải tỉnh táo đừng hoảng sơn nhưng tâm cô run sợ dữ dội.

"Ngươi là ai, tránh ra. Không nên tới gần tôi."

"Sau này tôi sẽ cho cô biết tôi là ai”. Người đàn ông chợt đứng lên.

"Tôi là…… em gái của Lương Úy Lâm”. Không biết thân phận này có hù dọa được hắn không? Người đàn ông kia không phải lúc nãy đã ở trước mặt mọi người nói như thế sao? Chẳng lẽ hắn không biết?

"Nếu như cô thật sự là em gái của Lương Úy Lâm thật sự tôi không dám động đến cô”. Rất nhanh cởi áo khoác của cô xuống, từng bước tiến gần đến cô, thật là một tiểu mỹ nhân! Xem ra là một người rất hồn nhiên và khéo léo, không trách có thể ở bên cạnh Lương Úy Lâm.

Hắn thích nhất loại phụ nữ này, có chút yếu đuối xinh đẹp nhỏ nhắn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn cảm thấy rất khó chịu đau đớn khó nhịn nhưng e ngại vì cô vẫn sống ở bên cạnh Lương Úy Lâm cũng một phần bởi vì cha hắn khuyên hắn không nên động đến cô. Hiện tại lại là cơ hội tốt hắn không thể điều khiển được, tất cả dòng máu trong người như muốn sôi trào lên.

"Chỉ là, tôi và cô đều biết cô chẳng qua chỉ là tình nhân của anh ta mà thôi. Hơn nữa cũng không có được coi trọng gì…” Nếu như Lương Úy Lâm có chút quan tâm cô cũng không giới thiệu cô là em gái của anh. Em gái? Bớt nói nhảm đi! Thật sự là em gái thì tại sao hắn ta sao lại nhìn cô với ánh mắt đầy dục vọng như thế?

Ở trong ngành này Lương Úy Lâm là người máu lạnh vô tình, ai ở đây đều không biết chứ? Đặc biệt đối với phụ nữ anh ta căn bản không có tình cảm gì. Cho nên hắn mới dám ra tay với người phụ nữ này. Hắn tin rằng Lương Úy Lâm sẽ không vì người phụ nữ này, làm khó hắn dù sao cha của hắn cũng là Trần Tín!

Trần Tín là ai? Chính là lão già vừa rồi mới chào hỏi Lương Úy Lâm lúc vào cửa. Từng là người đàn ông hô phong hoán vũ trong giới tài chính, con ông ta làm sao đến nỗi kém cõi? Muốn có người phụ nữ sẽ không dễ dàng lắm sao?

"Cút ngay, tên đàn ông ghê tởm này.” Sắc mặt trắng bệch của Nhược Tuyết sợ hãi co rút thân thể. Cô làm sao có thể chạy thoát đây? Lương Úy Lâm tại sao lại đẩy cô vào tình cảnh như thế này? Anh ta cố ý muốn bỏ cô lại?

Đúng vậy, cô sao có thể quên anh ta đã nói muốn làm cho cô đau khổ gấp nghìn lần chứ! Vậy bây giờ có phải anh ta muốn cô có kết quả như thế này?

Cô cho rằng ở trước mặt mọi người anh công bố cô là em gái của anh đã là vũ nhục lớn nhất rồi xem ra cô đã lầm rồi, thủ đoạn của anh ta sao chỉ có thể là vậy?

"Cút sao? Sau đó tôi sẽ làm cho cô phải cầu xin cô không để cho tôi đi.” Dục vọng như sói đói nhào tới của người đàn ông. Xem ra hắn rất biết cách đối phó với phụ nữ, không có trực tiếp hôn lên Nhược Tuyết, sợ cô dùng răng làm hắn bị thương. Hắn bắt lấy tay của cô dùng sức bắt chéo hai tay ở sau lưng bắt đầu xé quần áo trên người cô.

Âm thanh vải cao cấp bị xé rách lọt vào trong tai cô vừa châm chọc vừa kinh sợ, cô hô to nhưng người đàn ông kia cầm lấy tay cô che miệng cô lại để cho cô không thể kêu lên được.

Dùng hết sức của cơ thể Nhược Tuyết đưa chân không có bị khống chế lên hung hăng đá tới nơi hiểm yếu của người đàn ông kia.

Người đàn ông bị trúng hình như cũng không phải nhẹ nhưng hơi sức của Nhược Tuyết cũng không đủ để làm cho hắn buông cô ra, hắn vô cùng tức giận, động tác thô lỗ đẩy cô té lên ghế sa lon, hung dữ tát trên mặt cô một cái: “ Tiện nhân xem ra sức lực của Lương Úy Lâm không đủ để thuần phục cô. Hôm nay ta sẽ giúp anh ta dạy dỗ cô một chút để cho cô biết ở trên giường đàn ông nên làm như thế nào.”

Làm sao ngươi biết anh không đủ sức lực? Ngươi không có cùng anh ta lên giường. Những lời này Nhược Tuyết không có nói ra, bởi vì toàn thân cô đều đang rất đau.

Cô không nghĩ đến hắn sẽ đánh cô, không chút thương hoa tiếc ngọc, dùng sức rất mạnh làm cho cô đau đến chóng mặt, trên mặt xuất hiện vết đỏ liền đã sưng đỏ lên.

"Cứu. . . . . ." Cả thân thể bị người ta khống chế không thể nhúc nhích, Nhược Tuyết mở to miệng hô cứu mạng, nhưng sau một giây, miệng của cô lại bị hắn che lại.

Đôi môi nóng hừng hực của người đàn ông hôn lên bả vai cô, tham lam mút trên da bóng loáng của cô, da trắng như tuyết giống như một loại sữa vừa thơm vừa trơn kích thích người đàn ông càng nổi điên hơn dùng tay kéo cô rất nhanh lễ phục trên người Nhược Tuyết bị tụt ra, chỉ còn lại quần áo lót.

Bị hắn hôn trên cổ trắng noãn, cô liều mạng tránh né không ngừng lắc đầu, nhưng không tránh được cảnh bú liếm, nước miếng ẩm ướt dính trên da cô, khiến cho cô cảm thấy rất buồn nôn, chỉ muốn ói, trong dạ dày từng đợt sôi trào.

Hoảng sợ còn có nhục nhã, hai mắt của cô trừng lớn thay vì để cho hắn làm nhục không bằng cô đập đầu chết đi. Hắn thật độc ác. Mắt thấy cái tay ghê tởm kia chuẩn bị cởi quần lót của cô…

Ai đó tới cứu cô?