Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 37: Món quà



Thẩm Thế Mạt nhìn thấy Sơ Địch tay trong tay cùng Ninh Hoắc Đông bước vào Ninh gia. Không biết Ninh Hoắc Đông đã nói những gì với cô mà thỉnh thoảng hắn thấy Sơ Địch cười rất hạnh phúc. Thẩm Thế Mạt đột nhiên nhớ tới lời cô từng nói, cô nói cô là can tâm tình nguyện ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông. Trước kia Thẩm Thế Mạt không tin, nhưng hiện tại hắn đã tin rồi!

Thẩm Kiệt ngồi trên ghế lái cũng nhìn vào Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông chăm chú. Tuy Thẩm Kiệt không lên tiếng nhưng nhìn vào đôi mắt của hắn cũng có thể nhìn ra hắn vô cùng hận Ninh Hoắc Đông. Lần này Thẩm Kiệt trở về chính là muốn rửa hận!

[ … ]

Sau khi Quan Hàm Dương nhậm chức bộ trưởng bộ kinh tế, tài nguyên được đổ vào tập đoàn Ninh thị ngày một lớn hơn. Trong giới thương trường, lúc này mọi người đều đã biết chống lưng của Ninh Hoắc Đông trong giới chính phủ chính là Quan Hàm Dương. Vậy nên bọn họ đứng trước miếng bánh béo bở là Ninh thị chỉ có thể thèm thuồng chứ không dám động vào.

“Sắp tới tập đoàn chúng ta sẽ tiến hành mở rộng trên thị trường nước ngoài, mọi người không có ý kiến gì chứ?”.

Ninh Hoắc Đông gõ chiếc bút máy xuống mặt bàn, không nóng không lạnh lên tiếng hỏi. Hôm nay là cuộc họp thường kỳ vào đầu mỗi tháng của Ninh thị, tất cả những người có chức vị trong Ninh thị đều đến tham dự cuộc họp. Vẫn như thường lệ Ninh Hoắc Đông ngồi ở chính giữa, bên phải là Sơ Địch còn bên trái là Ngụy Sinh.

Mọi người tất nhiên là không có ý kiến bởi việc Ninh thị tiến dần ra thị trường nước ngoài là chuyện tốt, chỉ có kẻ ngốc mới phản đối!

Ninh Hoắc Đông hài lòng, hắn quay sang nhìn Sơ Địch, Sơ Địch hiểu ý hắn liền tiếp lời.

“Tập đoàn quốc tế S là tập đoàn Ninh thị chúng ta lựa chọn để mở rộng thị trường quốc tế. Trước hết, tập đoàn S là một tập đoàn chuyên về những lễ hội, vậy nên việc sử dụng rượu vang là không thể thiếu được. Trước mắt, qua cuộc họp trực tiếp ngày hôm qua, chúng ta đã chốt được với bên đó là mười nghìn chai rượu vang sẽ được chuyển đi vào cuối tháng. Đây là đơn hàng lớn đầu tiên chúng ta có được ở thị trường quốc tế, tôi muốn mọi người làm việc cẩn thận. Bộ phận truyền thông nhanh chóng chuẩn bị phương án tuyên truyền. để rượu của chúng ta đã biết đến một cách nhanh nhất, rộng nhất”.

Khi Sơ Địch nói chuyện, Ninh Hoắc Đông nhìn cô rất chăm chú. Nhưng ánh mắt mà hắn dành cho Sơ Địch rất kỳ lạ. Không phải là ánh mắt nghiêm khắc khi nói tới công việc, cũng không phải là ánh mắt lạnh nhạt ngày thường mà khi nhìn Sơ Địch, ánh mắt Ninh Hoắc Đông ngập tràn ấm áp. Hắn dường như không giấu nổi tình cảm mà hắn dành cho cô.

Sơ Địch không phải kẻ mù, đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt nóng như lửa của Ninh Hoắc Đông vẫn đặt trên người mình. Nhưng cô không muốn quá để tâm bởi vì Sơ Địch cảm thấy không cần thiết. Quan hệ hiện tại của Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông đúng là không tồi, nhưng cũng chỉ là diễn kịch mà thôi! Để kế hoạch từng bước từng bước thành công, Sơ Địch không thể không diễn một vở kịch tình cảm với Ninh Hoắc Đông.

Cuộc họp kết thúc, Sơ Địch muốn đến xưởng sản xuất để kiểm tra mọi thứ nhưng lại bị Ninh Hoắc Đông kéo về văn phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, cơ thể to lớn của hắn liền áp sát cơ thể nhỏ bé của Sơ Địch. Hơi thở nóng bỏng liên tục phả vào chóp mũi cô.

“A Địch”.

Giọng Ninh Hoắc Đông trầm đi. Một sự ham muốn nguyên thủy của người đàn ông lúc này đang cuộn trào trong người hắn. Hắn rất khó chịu, trong lòng hắn thôi thúc rằng; hắn muốn có cô ngay bây giờ!

Sơ Địch chỉ cần nhìn vào đôi đồng tử màu hổ phách của Ninh Hoắc Đông là đã hiểu hắn muốn thứ gì. Cô rất chủ động, hai cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ hắn, cánh môi mềm nhuận đặt nhẹ lên môi Ninh Hoắc Đông.

“Nhẫn nhịn một chút đi, nơi này là nơi làm việc”.

Hai cánh môi Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông hành hạ đến sưng tấy, thậm chí còn bật cả máu. Sơ Địch đưa tay quệt vết máu dính trên môi đi, không vui nói.

“Chúng ta vào phòng nghỉ”.

“Ninh Hoắc Đông!”.

Sơ Địch thật sự không muốn làm chuyện ấy vào lúc này, chính vì không muốn nên cô mới chủ động hôn Ninh Hoắc Đông chỉ là bản thân Sơ Địch không biết chính hành động của cô đã càng châm cho ngọn lửa trong lòng Ninh Hoắc Đông lớn hơn.

Sơ Địch trước sau đều không phải là đối thủ của Ninh Hoắc Đông. Cô yếu thế đành khuất phục trước hắn. Ninh Hoắc Đông cứ thế bế cô vào phòng nghỉ, thỏa mãn thú tính của hắn.

[ … ]

Thẩm Thế Mạt đứng trước cửa sổ sát sàn. Ánh mắt nhìn vào cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Trên tay hắn cầm theo một ly rượu vang rất đầy.

Chợt trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng điện thoại. Thẩm Thế Mạt nhíu mày một cái, hắn dường như không thích cái cảm giác bị người khác làm việc. Thế nhưng hắn vẫn xoay người, đi đến bàn làm việc nhận lấy điện thoại. Thẩm Thế Mạt vừa bắt máy, ở đầu bên kia đã truyền đến tai hắn một giọng nữ trong vắt.

Thẩm Thế Mạt nhất thời tưởng người gọi đến là Sơ Địch, nhưng rất nhanh hắn đã trở nên tỉnh táo. Cô không biết hắn trở về thành phố Cảnh Dương làm sao có thể gọi cho hắn được chứ?

“Hòa tổng muộn như thế này rồi còn gọi cho tôi, không biết là có việc gì?”.

Thẩm Thế Mạt nhấp một ngụm rượu. Hương vị đắng chát nơi đầu lưỡi nhưng đến khi chảy vào trong cổ họng lại hóa thành ngọt ngào.

“Ninh thị sắp tới sẽ tiếp nhận một dự án lớn ở thị trường quốc tế. Cuộc điện thoại tối nay của tôi chỉ để báo cáo cho Thẩm tổng mà thôi, còn việc phải làm như thế nào Thẩm tổng chắc chắn đã có dự tính trong lòng, đúng không?”.

Hòa Mỹ mỉm cười.

“Hòa tổng cứ yên tâm. Tin tức này tôi đã sớm nhận được rồi. Dự án lớn ấy trước sau đều sẽ là của Trường An mà thôi. Vậy nên tôi khuyên cô nói thông báo xuống dưới xưởng bắt đầu sản xuất rượu là được rồi đấy!”.

Thẩm Thế Mạt nói với ý tứ mập mờ, nhưng hắn tin với sự thông minh của Hòa Mỹ cô chắc chắn sẽ hiểu. Thẩm Thế Mạt muốn cướp dự án trong tay Ninh Hoắc Đông, sau đó để Hòa Mỹ đảm nhận dự án này. Đây là món quà đầu tiên hắn dành tặng Ninh Hoắc Đông, không biết hắn ta có thích hay không?

[ … ]

Chớp mắt đã đến cuối tháng, hôm nay là ngày giao hàng của Ninh thị. Mười nghìn chai rượu vang đã được đóng hàng xếp lên máy bay để vận chuyển, chỉ đợi đến đúng thời gian là máy bay sẽ cất cánh.

Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông lúc này để ở văn phòng để chờ đợi tin tức. Đây là đơn hàng lớn đầu tiên của Ninh thị ra thị trường quốc tế, khó tránh khỏi căng thẳng.

Điện thoại của Ninh Hoắc Đông vang lên, hắn cứ nghĩ là Ngụy Sinh gọi điện đến báo cáo. Ninh Hoắc Đông tiện tay ấn mở loa ngoài, để Sơ Địch cùng nghe.

“Mọi thứ đều đã…”.

Ninh Hoắc Đông còn chưa nói hết câu, hắn đã bị một giọng nói ngập tràn tức giận ngăn lại.

“Ninh tổng, sao đến tận hôm nay anh vẫn chưa giao hàng cho chúng tôi? Đã trễ mấy ba ngày rồi! Ninh tổng, tập đoàn chúng tôi không muốn hợp tác với Ninh thị nữa, chúng ta cứ làm theo quy định hợp đồng mà xử lý đi”.

Cả Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch nhất thời ngẩn ra, lần này Sơ Địch phản ứng nhanh hơn. Cô nói xen vào.

“Không phải hôm nay mới là ngày gửi hàng sao? Chúng tôi đã gửi hàng đến tập đoàn các người rồi, sao lại nói chúng tôi chậm trễ những ba ngày?”.

Nói chính xác hơn là ba giờ chiều ngày hôm nay mới phải giao hàng đi, Ninh thị tuyệt đối không thể chậm trễ những ba ngày.

Giọng nói ở đầu bên kia càng trở nên nặng nề hơn.

“Chúng tôi đã gửi email muốn Ninh thị đẩy nhanh tiến độ giao hàng trước một tuần rồi, không phải các người cũng đồng ý rồi sao?”.

Sơ Địch sững sờ, còn sắc mặt Ninh Hoắc Đông thì không có biểu hiện gì nhưng đôi mắt màu hổ phách của hắn lại mang một màu xám u ám. Ninh Hoắc Đông đưa tay ngắt điện thoại.

“Dự án này tôi giao cho em quản lý. Tập đoàn S cũng đã nói họ gửi email cho em muốn em đẩy thời gian giao hàng lên một tuần nhưng vì sao em không nói cho tôi? A Địch, em có biết mất dự án này Ninh thị chúng ta lỗ bao nhiêu tiền không?”.

Giọng Ninh Hoắc Đông lạnh đi rất nhiều. Hắn ngửa người ra phía sau, chắp hai tay trước ngực mà trách vấn Sơ Địch.

Sơ Địch không đáp lại hắn. Cô dùng điện thoại để kiểm tra email, đúng là tập đoàn S đã gửi thông báo muốn cô đẩy lịch giao hàng lên một tuần, chỉ là không hiểu vì sao tin nhắn ấy đã nằm trong hộp thư rác. Sơ Địch biết dù cô có nói ra Ninh Hoắc Đông cũng sẽ không tin cô nên chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.

“Xin lỗi, là tôi đã thất trách”.

Nhìn dáng vẻ cúi thấp mặt của Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông đột nhiên không biết nói gì nữa. Hắn hiện tại đã rất tức giận vì Sơ Địch đã để mất dự án lớn đầu tiên trong thị trường quốc tế, nhưng nhìn vào dáng vẻ hiện tại của cô, Ninh Hoắc Đông lại không nỡ lên tiếng trách vấn.

Ninh Hoắc Đông cầm lấy điện thoại và một bao thuốc rời khỏi phòng làm việc. Hắn một mình đứng trên sân thượng của Ninh thị, trên tay cầm một điếu thuốc đã được châm lửa.

“Điều tra mọi việc cho rõ ràng. Tôi muốn biết toàn bộ thông tin của việc này”.

Ninh Hoắc Đông lạnh nhạt nói vào trong điện thoại, hắn căn dặn Nguy Sinh. Năng lực làm việc của Ngụy Sinh đã được tôi luyện rất nhiều năm ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông, thế nên việc điều tra này đối với hắn chỉ là một chuyện nhỏ. Rất nhanh Ninh Hoắc Đông đã nhận được cuộc điện thoại hồi đáp của Ngụy Sinh.

“Dự án hợp tác với tập đoàn S của chúng ta đã bị tập đoàn Trường An cướp mất. Sau khi chúng ta ký hợp đồng với tập đoàn S chưa lâu, thì tập đoàn của Trường An đã bắt đầu để ý đến dự án này”.

“Hòa Mỹ không đủ sức động đến Ninh thị, nói xem người đứng sau cô ta là ai?”.

“Hiện tại vẫn chưa thể điều tra”.