Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 7: Đua xe lên núi



“Tôi thì ghét mấy đại thiếu gia phong lưu chuyên khoác áo quý tộc đi quyến rũ phụ nữ lên giường.” Diệp Hân Đồng bước sang một bước cách xa anh.

Anh ta khiến cho người khác có cảm giác áp bức vô hình.

Anh cười xoay người đi, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.

Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ đuổi theo.

Xe chạy rất nhanh, lắc trái lắc phải luốn lách qua người xe nườm nượp.

Diệp Hân Đồng nắm chắc tay cầm bên cửa xe cố định thân thể, đôi mắt đẹp trừng lên với Mặc Tử Hiên, mà anh ta thì đeo kính đen, cô không biết là hắn đang nghĩ gì, nhìn ra đằng trước xe đã vào đường cao tốc.

Anh ta muốn đi đâu?

Vừa vào đường cao tốc, xe vọt lên tốc độc 180km/h, mọi vật xung quanh trôi qua vù vù, chỉ thiếu nước cái xe này cũng trôi đi luôn.

“Này, anh điên rồi à?” Đi cùng với anh làm cô sợ phát run.

Mặc Tử Hiên quay đầu lại, cô ngoái nhìn rồi lại cúi xuống, chỉ thấy tám cái răng trắng như tuyết của anh ta.

Một chiếc Chevrolet màu xanh dương đang thong thả đón gió trước mặt, trông như sắp đâm phải.

“A, nhìn đằng trước kìa.” Diệp Hân Đồng kêu lên.

Mặc Tử Hiên kịp thời đánh tay lái chui vào giữa hai chiếc xe con.

Suýt thì đâm vào rồi.

Diệp Hân Đồng nhắm mắt, xe đột nhiên phah lại. Cô lao về phía trước, đập đầu.

“A”. Trán cô không biết đập phải cái gì, hơi đau.

Cô trừng mắt nhìn về phía Mặc Tử Hiên, chưa kịp oán trách, chiếc xe đã tiếp tục lao đi. Cô lập tức nắm lại tay cầm xe …

Xe rẽ vào một con đường vắng vẻ. Đường núi lắc lư khiến cô suýt nôn.

“Này, anh định đi đâu thế?” Diệp Hân Đồng quát lên với Mặc Tử Hiên. “Á”

Xe đi vào một ổ gà, người cô lắc lư, đầu va vào cửa.

Mặc Tử Hiên khẽ liếc mắt, nở một nụ cười hả hê, đạp chân ga, xe lao vùn vụt qua một lối thông lên đỉnh núi.

“Anh rốt cuộc muốn đi đâu vậy?” Diệp Hân Đồng hỏi lại.

“Tôi cũng không biết. Tôi vừa tới Trung Quốc, không quen thuộc nơi này.” Anh thản nhiên trả lời như không hề có vấn đề gì.

“Không quen?” Với hoàng tử quý tộc mà cô ở cùng một ngày này không có chút cảm tình. “Xuống đi, để tôi lái.” Diệp Hân Đồng nghiêng người tháo dây an toàn.

Tay anh ngăn lại hành động của cô.

“Cô không thấy phong cảnh trên núi rất đẹp à?” Cái hành động quyết liệt cùng khuôn mặt phát ngán chết không đền mạng của hắn chả hợp chút nào.

Diệp Hân Đồng giật tay ra, tức giận quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Sắc trời tối dần, đường núi gập ghềnh khiến cô run sợ, có lúc cô còn nghe thây tiếng đá lăn xuống.

Đột nhiên xe dừng lại ở một ngã rẽ. Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn hai con đường, đường lên núi thì hẹp còn cái ngã ba kia rất rộng trải xi măng.

“Rẽ hả” Diệp Hân Đồng phán đoán.

“Tôi cũng muốn nhưng xe hết xăng rồi.” Giọng điệu Mặc Tử Hiên vẫn hết sức ung dung.

Diệp Hân Đồng ngó nhìn, lượng dầu chỉ còn nửa vạch. Ở đây không có trạm dầu Liên Sơn nào, đừng nói đến khu đường núi gập ghềnh này.

Diệp Hân Đồng cảm thấy khóc không ra nước mắt.

“Này, tôi đã bảo anh, không biết đường còn mò mẫm lung tung làm gì?” Diệp Hân Đồng tháo dây an toàn, trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Mở máy, không đợi gì lập tức gọi điện cầu cứu Tiểu Khả.

“Tút tút tút”. Điện thoại báo bận.

“Không thấy không có sóng à?” Mặc Tử Hiên ngồi bên này mát mẻ.

Diệp Hân Đồng xuống xe, một hơi nóng phả vào mặt mang theo không khí ẩm ướt, cô giơ cao tay, vẫn không có tín hiệu.

Diệp Hân Đồng lại trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, ánh mắt sắc như dao, phăm phăm đi về phía anh.

“Anh ngồi im trên xe, đừng có đi đâu, con đường này đang sửa chữa, tôi đi theo đường kia, chắc sẽ gặp được ai đó, nhờ họ tìm cứu viện tới đón anh.”

Mặc Tử Hiên nhếch miệng, cô cũng không đến nỗi đần, đừng ngu ngốc thì trò chơi mới thú vị.

“Trong cốp sau có nước, cô có muốn mang đi một chai không.” Anh ấn nút mở cốp.

Diệp Hân Đồng liếm đôi môi khô khốc, thật sự cô rất khát, gần như cả ngày chưa uống nước, cũng không ăn gì. Bụng đã đói rồi.

Cô đi ra phía sau mở cốp, phát hiện ra bên trong chỉ có một chai nước.

Hơi sửng sốt, sau đó cô đưa chai nước duy nhất cho Mặc Tử Hiên. Anh hơi kinh ngạc. Con mắt đen càng thêm sâu thẳm, kiên định không hề chớp.

Nhìn anh không có vẻ gì sẽ nhận, Diệp Hân Đồng ấn chai nước vào tay anh.

“Nếu đến sáng vẫn chưa thấy tôi quay lại, anh đi lên đỉnh núi, ở trên cao có cơ hội nhìn thấy gì đó.” Nói xong cô đi vào bóng đêm hun hút.

Mặc Tử Hiên vặn một nút nhỏ, một chiếc mui xe khó phát hiện động đậy, anh quay kính xe xuống, nước phun ra, bắn trên mặt đất.

Sắc mặt lạnh lùng như băng giữa mùa đông, ánh mắt xuất hiện một sắc thái khác lạ.