Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu

Chương 8



“Tiểu Hà, mình biết ngay cậu nhất định được tuyển!”

“Thật tốt quá, chúc mừng cậu!”

Trong phòng nghỉ của người mẫu truyền đến những tiếng hô kinh ngạc, náo nhiệt gấp mấy lần so với bình thường.

“Cảm ơn mọi người, nhờ có sự khích lệ của mọi người, còn có người luôn ở sau giúp đỡ em – anh Lam!” Sở Mạn Hà quay đầu nhìn Dương Lam đang đứng trong đám người, thật lòng nói.

Mặt Dương Lam vẫn mang theo nụ cười như cũ, chỉ là ánh mắt lại thêm một chút dịu dàng.

“Để ăn mừng Tiểu Hà thuận lợi được chọn, giờ anh mời mọi người đi ăn thịt bò bít tết!” Có thể thấy được Dương Lam đang vô cùng vui vẻ. “Mọi người đi thay quần áo, hôm nay có thể nghỉ sớm một chút!”

“A! Anh Lam vạn tuế!” Thoáng chốc, các người mẫu rối rít nhảy lên lớn tiếng hoan hô.

Đối mặt với không khí vui mừng này, Sở Mạn Hà chỉ có thể gượng ép nở nụ cười.

Một nhóm người cười đùa tản ra đi làm việc, chỉ có Dương Lam vẫn đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn cô.

“Anh biết em nhất định làm được.”

“Anh Lam…” Cô muốn nói lại thôi. Không biết vì sao, một chút vui mừng cô cũng không có, thậm chí chỉ muốn chạy trốn.

Mấy ngày qua, cô không dám nhận điện thoại, không dám nhắc tới bất kì chuyện gì liên quan đến Lương Tuấn, giống như con đà điểu vùi đầu vào cát, chỉ muốn có được sự yên bình ngăn ngủi.

Thậm chí… thậm chí chuyện xảy ra vào tối hôm đó cũng không dám hồi tưởng lại, đôi môi cực nóng in lại dấu vết của anh trên người mình như thế nào, anh điên cuồng chiếm lấy nhưng lại mất hồn như thế nào…

Nghĩ đến chuyện có một ngày hợp tác với công ty ‘Siêu việt’, về sau mỗi ngày muốn tránh anh lại càng khó khăn, lòng của cô không khỏi hoang mang.

Cô vốn đơn thuần muốn giải thích mọi chuyện hiểu lầm, không ngờ lại khiến chuyện này càng thêm rắc rối, về sau chỉ sợ ngay cả gặp mặt cũng làm hai bên lúng túng.

Cô… còn cơ hội đổi ý sao?

Cô suy nghĩ nhường cơ hội bao người cầu còn không được cho người khác, làm bộ như tất cả đều chưa từng xảy ra…

Cô biết, trong mắt Lương Tuấn, cô chỉ là một người phụ nữ phóng túng vô sỉ, chỉ một ý nghĩ sai lầm, khiến cho cô mang trên lưng tiếng xấu.

Cô và Lương Tuấn căn bản là không cùng một thế giới, cũng không có khả năng xuất hiện cùng lúc, nhưng nghĩ đến ánh mắt xem thường của anh, lòng Sở Mạn Hà lại không khống chế cảm thấy đau đớn.

Cô thậm chí không dám nghĩ tới, mình để lý trí đắm chìm như thế nào, lại đem thân thể trân quý của chính mình giao cho anh; tâm tình phức tạp không thể nói rõ bị anh khơi dậy đến tột cùng là cái gì, cô chỉ sợ chân tướng cuối cùng làm mình sợ.

Hôm nay, biện pháp tốt nhất chính là, nhanh chóng đem chuyện chệch đường ray ngoài ý muốn này rơi vào quên lãng, cẩn thận giữ khoảng cách với anh, người đàn ông như Lương Tuấn, không phải là người cô có thể dễ dàng đụng đến…

Gia thế của anh, thân phận phó tổng hiển hách của một công ty lớn, mà cô chỉ là một người mẫu bình thường, thậm chí còn có một người anh trai làm cho người ta xấu hổ…

“Tiểu Hà, em làm sao vậy?” Dương Lam cuối cùng cũng chú ý đến vẻ mặt chán nản của cô.

“Anh Lam, em…” Muốn buông tha cơ hội này!

Sở Mạn Hà vừa ngẩng đầu, nhìn ánh mắt chứa đựng sự khích lệ và quan tâm, lời đến khóe miệng lại không thể nào nói ra…

“Em chỉ muốn nói lời cảm ơn.” Cô thật sự không đành lòng khiến anh thất vọng.

“Bé ngốc, em còn khách khí với anh làm gì?” Giọng nói Dương Lam có sự thân mật hiếm thấy, nhẹ nhàng trách móc.

Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Mạn Hà giật mình, trong lòng có chút khó chịu.

Cô biết anh Lam luôn chăm sóc cô, quan tâm cô , cũng… thích cô, nhưng cô luôn xem anh như một người anh, anh che chở chăm sóc, khiến lòng cô tràn ngập ấm áp và cảm kích, không hơn.

“Đừng nghĩ nữa, đi thôi, tối nay cùng nhau ăn mừng đi, đừng để mọi người đợi lâu!”Thấy cô như có điều suy nghĩ, Dương Lam vuốt tóc cô, kéo tay cô đi về phía cửa chính.

Cả đêm, một nhóm người vui vẻ cười đùa, lập tức được lên các trang thông tin điện tử lớn, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tiến được vào lòng Sở Mạn Hà, trong lòng luôn chỉ có một bóng dáng hỗn loạn không ngừng.

Vất vả cầm cự đến đem khuya, đoàn người rốt cuộc cũng chịu giản tán, Sở Mạn Hà như trút được gánh nặng, nhưng vẫn không từ chối được sự kiên trì của Dương Lam, để anh đưa mình về tận nhà.

Đến trước cửa nhà trọ, Dương Lam thân thiết mở cửa xe cho cô, Sở Mạn Hà nói tiếng cảm ơn, nhìn xe anh đi xa, mới xoay người lấy chìa khóa chuẩn bị vào nhà.

“Thật là một hình ảnh thân mật khiến người ta hâm mộ!”

Đột nhiên, một bóng dáng thon dài xuất hiện trước mặt, chặn lại đường đi của cô.

Nghe thấy giọng nói đó, cô hít vào một hơi khí lạnh.

Anh trước mắt cao lớn, nhìn qua âm trầm dọa người như vậy, giống như sự giả địa ngục tới đây để báo thù… trời ạ, cô lại đang suy nghĩ lung tung cái gì? Sở Mạn Hà kịp thời ngăn cản ý nghĩ hoang đường.

“Lương Tuấn?” Tròng lòng cô dâng lên một loại rung động khó hiểu, cảm xúc mâu thuẫn như là…muốn gặp anh thế nhưng lại sợ anh.

“Em cho rằng em có thể trốn sao?” Giọng nói lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run.

Nhìn sắc mặt sợ hãi của cô, Lương Tuấn lập tức nhận định cô chính là đồng phạm.

Nét mặt cô khiếp sợ, chột dạ, trước khi tới đây, anh gần như tin tưởng cô vô tội, tin tưởng đây là một sự hiểu lầm, nhưng, nét mắt bất an của cô lúc này đã nói rõ tất cả.

Anh thình lình xuất hiện, khiến cho tay chân cô luống cuống.

Cho dù chuyện đã xảy ra nhiều ngày như vậy, cô vẫn không có dũng khí đối mặt với anh, cô ngây thơ cho là, chỉ cần trốn tránh một chút, chuyện này sẽ rất nhanh bị anh quên đi, trở thành một chút chuyện phong lưu trong tình yêu của quá khứ, không ngờ anh sẽ chủ động tìm tới mình.

Cô không biết đối mặt với anh như thế nào, cũng không biết giải thích như thế nào, dù sao anh luôn cho cô là một người phụ nữ phóng đãng, cho dù cô giải thích nhiều hơn nữa, cũng không cách nào để anh tin tưởng.

Lập tức, cách duy nhất cô nghĩ tới chỉ có… trốn!

Cô xoay người chạy, mặc kệ đèn xanh đèn đỏ bên đường, cô thậm chí không thèm nhìn chạy về phía bên kia.

Bóng dàng mảnh khảnh chạy vào lòng đường, tiếng còi chói tai nhất thời vang lên.

Lương Tuấn không chút nghĩ ngợi, chạy vào trong lòng đường.

“Đáng chết!” Anh cực kì tức giận giữ lấy tay cô, không nhịn được mở miệng mắng. “Em không cần tính mạng sao?” Cô chằng những tính kế anh, còn muốn anh mang trên lưng tôi danh mưu sát?!

Kéo cô tới ven đường, Lương Tuấn hận chết người phụ nữ khiến cho người khác không cách nào nắm giữ này, rồi lại không cách nào không chú ý đến, mới vừa rồi tim anh gần như dừng lại.

“Em trốn không thoát đâu, dù chân trời góc biển anh cũng tìm ra em!” Lương Tuấn giữ chặt cánh tay cô không buông, ngược lại còn từ từ dùng sức.

“Anh có ý gì?” Cô bị đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, không hiểu, cô chỉ không chào mà biệt, vì sao anh lại phẫn nộ giống như bị cô lừa.

“Đến lúc này, em còn muốn giả ngu?” Cảm xúc tức giận khiến khuôn mặt anh vặn vẹo, cứng ngắc.

Anh không quan tâm tiền, thậm chí chỉ cần cô mở miệng, anh sẽ nguyện ý cho cô vô điều kiện! Nhưng anh hận việc lừa gạt, giống như vứt tôn nghiêm của anh xuống lòng bàn chân mà giẫm đạp.

Tình cảm và rung động khó hiểu như có như không bị cô khơi dậy, cuối cùng biến thành trò cười.

Thế nhưng anh lại cho rằng, anh từng động lòng vì người phụ nữ tham lam, giỏi tính toán này? Đã từng vì cô đặc biệt xinh đẹp, cặp mắt trong suốt tinh khiết mà không kiềm chế nổi tình cảm?

Trời ạ, anh đúng là một tên ngốc buồn cười!

“Đây chính là thủ đoạn trước sau như một của em?” Anh cười lạnh. “Trước đó thiết kế một mánh khóe lừa người cao siêu, sau lại dùng khổ nhục kế để tranh thủ sự đồng tình?”

“Mánh khóe bịp người?” Sở Mạn Hà mờ mịt lắc đầu. “Em… em không hiểu ý của anh?” Cô đã làm gì?

“Đừng nói với anh, em không biết chuyện năm mươi triệu! Hai anh em các người một người đáp một người hát, phối hợp thật sự không chê vào đâu được!”

“Năm mươi triệu?” Mấy chữ này hoàn toàn dọa cô sợ hãi. “Anh nói mọi chuyện rõ ràng!” Tâm như bị người ta giữ chặt trong lòng bàn tay, đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cô biết Sở Triển Đường muốn tiền đến điên rồi, chính anh ta, dù làm điều trái với lương tâm, những chuyện làm tổn thương người khác cũng làm ra được.

“Em xác định còn muốn tiếp tục đóng vai nhân vật vô tội đáng thương?” Anh đùa cợt nhìn chằm cô.

“Nói cho em biết!” Cô gắng giữ hai chân sắp xụi lơ nói từng chữ một.

“Anh trai em mở miệng muốn anh đưa cho anh ta năm mươi triệu tiền che giấu, vì anh chơi em gái anh ta.” Giọng anh không có chút độ ấm.

Trong nháy mắt, giống như có trận gió lạnh vụt qua đầu cô, tất cả suy nghĩ trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Sở Triển Đường đòi Lương Tuấn năm mươi triệu? Tại sao anh ta lại biết chuyện đêm hôm đó?

Tại sao Sở Triển Đường phải làm như vậy? Cô đã hi sinh vì anh ta quá nhiều, cũng làm quá nhiều, cô không thể tin thậm chí ngay cả tôn nghiên của cô anh ta cũng vứt đi!

“Tôi thật sự không thể biết được!” Khóe miệng Lương Tuấn giương lên. “Kế hoạch kín đáo hoàn mĩ như vậy, gần như không có nửa điểm sơ hở…” Lần đầu tiên trong đời, anh bị một người phụ nữ tính kế, khiến cho tôn nghiêm của anh hoàn toàn mất đi.

Sở Mạn Hà mím chặt môi, không có ý định giải thích cho mình cái gì.

Muốn giải thích cái gì? Đem chuyện xấu không thể chịu nổi trong nhà bày ra trước mặt anh? Còn thừa nhận đêm đó mình ý loạn tình mê, khiến cho đồ bỏ đi Sở Triển Đường có dịp nhân cơ hội!

Lương Tuấn sao có thể tin tưởng cô? Anh coi cô như loài rắn độc, coi cô như một miệng đầy lời nói dối, người phụ nữ có tâm cơ thâm trầm, đã sớm không ngóc đầu lên được…

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống từ đôi mắt đau đớn của cô, tim giống như bị ánh mắt ôm hận của anh đâm cho ngàn nhát đao.

Đáng chết? Lương Tuấn liếc nhìn cô, trong lòng khẽ nguyền rủa một câu.

Rõ ràng là một người phụ nữ đáng chết, giờ phút này cô lại như một người vô tội đáng chết!

Trong đôi mắt cô phủ kín một tầng hơi nước, mông lung giống như buổi chiều sau núi, lông mi thật dài mang theo hai giọt nước mắt trong suốt, khiến cho anh liên tưởng đến bông hoa hồng sáng sớm ở trên cao…

Giờ phút này, khi anh hận không thể bóp chết cô, lại vẫn bị vẻ đẹp của cô khiến cho tâm thần đại loạn.

“Nếu em nói em hoàn toàn không biết chuyện này, anh có tin không?”

“Dĩ nhiên sẽ không!” Lương Tuấn cắn răng nói từng chữ.

Đó là điều đương nhiên… nhắm mắt lại, Sở Mạn Hà hít sâu một cái, dựa vào cái hít sâu này mà giảm bớt căng thẳng trong ngực, cũng muốn tránh khỏi ánh mắt đốt người của người kia.

“Em… hiện tại em không có biện pháp trả lại tiền cho anh, nhưng em sẽ nghĩ biện pháp…”

“Anh không muốn tiền!” Mặt anh không đổi nhìn cô, giống như một pho tượng không có nhiệt độ.

“Anh muốn gì? Lòng cô trầm xuống, hít thở cũng không thông.

“Hợp đồng của em!” Con ngươi lãnh khốc của anh nhíu lại.

“Hợp đồng gì?”

“Rời đi ‘Lam’, Từ nay về sau chỉ được làm việc ở ‘Siêu Việt’, chuyên môn người mẫu, từng cử động, mỗi lời nói phải chịu sự quản lí của ‘Siêu Việt’.”

“Không!” Nghe vậy, Sở Mạn Hà kích động khẽ hô lên. “Em không thể rời đi!” Anh Lam có ơn với cô, cô không thể đi.

“Dùng năm mươi triệu để mua thì em dư giả mà? Hoặc em lập tức trả lại anh nhay bây giờ?” Anh giương lên nụ cười tàn độc.

Sắc mặt cô đột nhiên trắng xanh.

Nhìn cô chán nản rũ đôi mắt nhỏ xuống, đáy mắt cố nén nước mắt, ép mình coi thường, lồng ngực lại đau đớn không thôi.

“Anh đã đủ nhân từ, dùng năm mươi triệu cũng có thể kí kết hợp đồng với nghệ sĩ lớn, mà không phải một người mẫu vô danh tiểu tốt, em không cần giương bộ mặt đáng thương uất ức!” Anh hung hăng châm chọc.

“Em hiểu rồi.” Cô miễn cưỡng trả lời.

Cô hiểu rõ, là cô để mặc Sở Triển Đường, bây giờ phái trả giá đắt.

Trong thời gian ngắn ngủi hai ngày, Sở Mạn Hà rời khỏi nơi đã làm việc trong ba năm ‘Lam’. Không chỉ là điều ngoài ý muốn của tất cả đồng nghiệp, Dương Lam càng kinh ngạc không hiểu.

Vốn cô chưa kí một hợp đồng nào với ‘Lam’. Chỉ cần phát triển tốt, muốn rời đi, Dương Lam chưa bao giờ gây khó khăn, cho nên anh chưa từng dùng hợp đồng để giữ chặt người mẫu của mình.

Cũng bởi vì Dương Lam khoan dung và chăm sóc, nhiều năm qua, trừ những nhân tố từ gia đình và bên ngoài, gần như hiếm có người mẫu nào chủ động rời khỏi.

Lần này, Sở Mạn Hà bỗng nhiên rút lui, làm nhưng đồng nghiệp khác bàn luận ầm ĩ, bắt đầu có lời đồn cô nhận được sự khen ngợi của ‘Siêu Việt’, sắp lên truyền thông ti vi, bắt đầu tự cao tự đại, đã không để ‘Lam’ vào mắt.

Cũng có người đồn quan hệ của cô với phó tổng giám đốc công ty ‘Siêu Việt’ Lương Tuấn không tầm thường, bởi vì nghe có người nói từng nhìn thấy họ ăn cùng nhau trong nhà hàng…

Lời đồn vong ân phụ nghĩa truyền đi, nhưng một câu Dương Lam cũng không nói, vẫn giữ vững lập trường kiên định ngăn cản tin đồn từ mọi người, nguyên nhân là như thế, mới khiến cho Sở Mạn Hà cảm thấy áy náy.

“Đi đi, anh không hỏi lí do, nhưng anh tin tưởng em nhất định có lí do không thể nói.” Dương Lam cố nén đau lòng, mỉm cười.

Anh nâng niu con bướm nhỏ trong lòng bàn tay, cuối cùng muốn phá kén ra, biến thành cánh chim rời đi anh.

Sở Mạn Hà không quan tâm người khác nói mình như thế nào, cô chỉ quan tâm cảm nhận của anh Lam, mà câu nói tin tưởng bao dung của anh lại làm cô hỏng mất.

Trên đường về nhà, nước mắt cô thế nào cũng không dừng được, có chua cay, có uất ức, còn có một chút cảm giác mình đã phản bội anh Lam, qua nhiều năm như vậy, nếu không có anh, chỉ riêng việc Sở Triển Đường ba ngày hai bữa lại tới tìm cô gây phiền toái, cô đã sớm không chống đỡ nổi rồi.

Nước mắt mông lung mở cửa nhà, lại phát hiện trong nhà có một đống người xa lạ, dùng năng suất cực nhanh, xách đồ của cô.

Mà Lương Tuấn đứng ở một bên, tư thái cao ngạo lạnh lùng giống như một vương giả cao quý.

“Làm gì vậy?” Cô dùng sức lau khô nước mắt hỏi.

“Anh muốn em lập tức dọn nhà, vào ở trong nhà của anh, bạn bè của em đều phải qua sự đồng ý của anh.”

“Anh không có quyền sắp đặt tất cả của em!” Sự phẫn nộ mãnh liệt, đột nhiên bột phát.

Cô nắm chặt hai đấm, hung hăng trừng anh.

“A? Anh không có sao?” Anh châm chọc cười. “Hoặc là em muốn trả tôi năm mươi triệu ngay bây giờ, còn có mười triệu tiền vi phạm hợp đồng cho anh?”

Nghe vậy, hai vai Sở Mạn Hà đột nhiên rũ xuống.

Không sai, cô căn bản không có điều kiện trả giá, ngày hôm qua, cô đã kí vào hợp đồng hai năm, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là gần mười triệu.

Mặc dù phía trên đảm bảo lương tháng hiện tại là gấp hai, nhưng cô một chút cũng không vui, cô tình nguyện mình chỉ là một người mẫu nhỏ, tối thiểu cô còn có chút tôn nghiêm.

“Em là người, không phải sủng vật anh mua được!” Giọng nói của Sở Mạn Hà tràn đầy tuyệt vọng.

“Muốn hợp tác với ‘Siêu Việt’ thì phải như vậy, anh không hi vọng người phát ngôn của tập đoàn có cuộc sống tự do, phá hỏng hình tượng tập đoàn chúng tôi khổ cực gây dựng.” Anh lạnh lùng nói.

“Anh nói đúng, em đúng là không hợp, vậy sao anh không dứt khoát chọn một người có tiêu chuẩn phù hợp.” Sở Mạn Hà tự giễu hỏi.

Trong đáy mắt trong veo của cô, Lương Tuấn cảm thấy mình giống như bị lạc.

Anh không tiếc dùng điều kiện nghiêm khắc này để trói chặt cô, không tiếc dùng thủ đoạn cực đoan hạn chế tự do của cô, chẳng lẽ chỉ là vì số tiền đó? Hay… trả thù cho trái tim bị cô làm cho đau đớn?

Anh chật vật rời tầm mắt khỏi cặp mắt đó, không dám, cũng không muốn biết đáp án của mình.

“Anh chỉ muốn em!” Anh đột nhiên dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn cô. “Đừng quên, em còn thiếu nợ anh!”

Sở Mạn Hà bị ánh mắt thâm trầm đầy oán giận dọa.

Anh nói đúng, trừ làm việc cho anh, để mặc anh định đoạt, cô căn bản không thể trả nổi, cô đã trở về hai bàn tay trắng rồi.

Ngày đó, cô vào căn hộ cao cấp ba mươi mét vuông do Lương Tuấn sắp xếp.

Đối với việc ở một người, cũng thường ở trong phòng thuê nhỏ, việc này đối với Sở Mạn Hà mà nói, không gian nơi này to đến dọa người, nhất là căn hộ cao cấp này nằm ở khu vực giàu có nhất Đài Bắc này, ngay cả việc bố trí cũng thể hiện khí phái hào hoa.

“Anh cho rằng em sẽ vui mừng mà nhảy lên, hét chói tai?” Sau lưng, Lương Tuấn nói ra lời châm chọc.

“Có người sẽ hét chói tai khi thấy căn phòng giam cầm mình?” Cô không có cảm xúc nhìn anh.

Hậm hực nhếch môi, anh phát hiện mình như một con sư tử nóng nảy, tùy thời có thể nhào lên cắn cô một ngụm, phải nhìn cô hoảng hốt bối rối mới cam tâm.

“Nếu không có chuyện gì, anh nhắc em đừng chạy loạn khắp nơi, đừng quên, bây giờ từng hành động của em đều bị anh quản lý!”

“Anh yên tâm, em rất rõ hoàn cảnh của mình, sẽ không gây phiền toái cho anh!” Ngôn từ của cô sắc bén, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Từ lúc chuyện xảy ra tới nay, cảm xúc Lương Tuấn hết sức đè nén, rốt cuộc bị cô chọc giận.

“Đáng chết!” Anh bước nhanh mấy bước về phía trước, nhanh chóng giữ chặt hai tay của cô, hung tợn trừng cô. “Em cần buộc anh mất khống chế như thế này sao?”

Nhìn ra được cô còn muốn nói thêm cái gì, nhưng anh lại bị phẫn hận trong mắt làm dừng lại.

“Thật xin lỗi.” Cô nhẹ nhàng nói một câu.

Nhìn đôi mắt trong suốt của cô, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, đột nhiên hất cô ra… trời ạ, anh vẫn có cảm giác đối với cô?

“Tuần sau, quảng cáo sẽ bắt đầu, anh sẽ tới đón em.”

Bỏ lại một câu, anh không quay đầu lại mà đi luôn ra cửa.

Nhìn căn phòng trống rỗng, thân thể cô giống như bị hút hết sinh lực.

Mấy ngày kế tiếp, cô làm theo lời cảnh cáo của Lương Tuấn, không dám tùy ý ra cửa, trừ lúc mua chút thức ăn và đồ dùng cần thiết.

Nhưng ở trong nhà buồn bực đến đáng sợ, cô không nhịn được đi dạo xuống dưới lòng đất lên tàu điện ngầm đi đến hiệu sách dạo một buổi chiều, mua cho mình một túi sách lớn.

Mắt thấy thời gian không còn nhiều, phải trở về, đang chuẩn bị xuống lòng đất đáp tàu điện ngầm, cũng không chú ý liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn rúc bên dưới cầu thang, bóng dáng gầy yếu khiến người ta không đành lòng.

“Cô làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?”

Cô đi lên trước, nhẹ giọng hỏi, rất sợ hù dọa cô gái đó.

Nâng lên khuôn mặt ngây thơ nhút nhát.

Cô gái còn rất nhỏ, không lớn hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt lớn chừng bàn tay cũng không xấu xí, chỉ là bộ quần áo rộng thùng thình, đầu tóc rối mù, kiểu tóc cũng không được, làm người khác thấy có chút không đành lòng.

Nhất là cô gái không hề tự tin, bộ dạng sợ hãi, càng khiến khuôn mặt cô ảm đạm không có chút ánh sáng, khiến người khác không dám nhìn thẳng lần thứ hai.

Cô gái thấy mặt Sở Mạn Hà tràn ngập quan tâm, cảm xúc cả ngày nhất thời vỡ tan.

Cô không nhịn được khóc, gióng nói khàn khàn nghe qua có vẻ đã khóc một lần.

“Đừng khóc, em có gì khó khăn có thể nói cho chị biết, nếu như làm được, chị sẽ đồng ý giúp đỡ.” Sở Mạn Hà ngồi xuống, vỗ nhẹ bả vai cô gái trấn an.

“Em… em muốn thay đổi, trở nên đẹp hơn.” Cô thút thít nói.

Cô gái giống như không có tự tin vào chính bản thân mình, Sở Mạn Hà rất rõ ràng, cô không giúp được bất kì ai, chỉ là cô gái trước mắt với ánh mắt tuyệt vọng, lại khiến cho cô không khỏi đau lòng.

“Em tên là gì?”

“Trình Phàm Phàm.” Cô gái lau nước mắt trả lời.

“Em ở đâu vậy? Có cần chị đưa về không?”

“Không cần.”

Trình Phàm Phàm dùng sức lắc đầu, cầm túi lớn bên cạnh lên, đứng dậy.

“Em phải đi.”

“Đợi đã nào…!” Sở Mạn Hà chú ý tới hành lý trong tay cô gái, vội vàng kéo tay cô. “Em phải đi đâu?”

“Em… em…” Vừa nghĩ đến tình cảnh thảm hại của mình, Trình Phàm Phàm không nhìn được lại tiếp tục khóc.

Trên người cô một xu cũng không có, chính cô cũng không biết mình phải đi đâu.

“Xảy ra chuyện gì? Em có thể nói cho chị biết không?” Sở Mạn Hà kiên nhẫn hỏi.

Có lẽ ánh mắt dịu dàng của cô hòa tan Trình Phàm Phàm, cô gái cuối cùng cũng mở miệng nói.

“Em dùng một khoản tiền đến Bắc Kinh phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng xuống xe bị lừa, tiền bị cướp, đến tiền về nhà cũng không có…” Hai mươi vạn, cô khổ cực làm việc hai năm để dành, chỉ mấy phút ngắn ngủi như vậy liền biến mất.

“Đừng khóc!” Sở Mạn Hà vội vàng vô vỗ cô gái, lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt cô.

Trên người mặc một bộ quần áo hình nhân vật hoạt hình, tóc thắt thành hai bím, xem ra cũng rất dễ thương.

“Như vậy đi, sắc trời bây giờ cũng đã muộn, trước hết em đến nhà chị ở qua đêm đi, ngày mai chị dẫn em đi xe lửa, thế nào?” Sở Mạn Hà dịu dàng nói.

Trình Phàm Phàm giật mình nhìn người phụ nữ trước mặt, hoài nghi có phải mình gặp thiên sứ rồi không.

Người phụ nữ trước mặt thật xinh đẹp, làn da trắng nõn không tỳ vết, đôi mắt to xinh đẹp, còn có một nụ cười dịu dàng, càng nhìn cô, càng cảm thấy cô thật xinh đẹp, nhưng cũng cảm thấy càng tự ti.

“Không cần, em cảm thấy tự mình tìm cách thì tốt hơn…” Cô gái xoay người muốn trốn, lại bị một đôi tay ấm áp kiên định kéo lại.

“Đừng khách khí với chị, nhà chị cách đây không xa, đi qua mấy trạm là có thể đến!”

Còn chưa kịp suy nghĩ, Trình Phàm Phàm đã bị kéo đi về phía trạm tàu điện ngầm.

Đưa Trình Phàm Phàm về nhà, Sở Mạn Hà nấu mì hoành thánh đơn giản làm bữa tối, Trình Phàm Phàm lập tức cầm đũa lên ăn, đã mấy ngày cô không ăn cơm rồi.

Nhìn dáng vẻ như hổ đói của cô gái, Sở Mạn Hà rất đau lòng. “Em bao nhiêu tuổi rồi?” Cô tò mò hỏi.

“Hai mươi.” Cô gái thừa dịp nuốt mì trả lời qua loa một câu.

“Ba mẹ em biết em đến Đài Bắc không?”

Trình Phàm Phàm sửng sốt một chút, sau đó dùng sức lắc đầu, tiếp tục nhét mì vào miệng.

“Không sao, lát nữa gọi điện về nhà báo bình an, nói với ba mẹ ngày mai em sẽ về…”

“Không, em không muốn trở về!” Trình Phàm Phàm đột nhiên nhảy lên. “Em muốn ở lại đây, cho đến khi em trở nên xinh đẹp mới thôi!” Đây là lời thề cô nói lúc ở trong nam, không thay đổi mình, thì tuyệt đối không trở về!

Nhìn ánh mắt của cô, Sở Mạn Hà biết cô thật sự nghiêm túc.

“Phàm Phàm, thật ra thứ quan trọng nhất của một người phụ nữ không phải là sắc đẹp.” Sở Mạn Hà lẳng lặng nhìn cô.

“Vậy là cái gì?” Trình Phàm Phàm mờ mịt chớp mắt mấy lần.

“Trái tim đầy tình yêu thương.”

“Mới không phải, không có vẻ ngoài xinh đẹp, người ta căn bản không thèm liếc em một cái, người giống như chúng em, tấm lòng coi như lương thiện cỡ nào, vẫn sẽ bị ghét bỏ.” Trải qua hai mươi năm, cô đã chịu đựng đủ rồi.

Sở Mạn Hà nhìn Trình Phàm Phàm cô đơn bất lực, cực kì giống mình trước kia.

Cô đột nhiên kích động, nắm chặt tay cô.

“Không sao, em có thể ở lại đây, ngày mai chị với em tìm việc.” Đây là giấc mộng của cô, Sở Mạn Hà giúp cô hoàn thành.

“Có thật không?” Trình Phàm Phàm không dám tin nhìn cô, “Nhưng… có phải làm phiền chị không?”

“Không đâu, chị ở một mình, có em thì chị có thêm một người bạn!”

“Cảm ơn chị, cảm ơn chị!” Trình Phàm Phàm cảm động đến mức vừa khóc vừa cười.

Nhìn Trình Phàm Phàm cảm động rơi nước mắt, Sở Mạn Hà cũng nhịn không được, hốc mắt cũng trở nên ấm nóng.