Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 13: Trời hại hay người hại



“Cô cho rằng nên là cái gì? Chỉlà một tờ giấy thôi mà.”

* * *

Trước cổng trường của Hồ Bất Động không thiếunhững màn kịch mất mặt, cô lái chiếc xe cà tàng, lướt qua chỗ mấycô ả phấn son lòe loẹt đang mặc cả giá tiền với mấy người đàn ôngtrung niên, rồi còn cả mấy em học sinh ngoan ngoãn bị mấy gã thanhniên bất lương ép sát vào góc tường, và không thể thiếu được đươngnhiên là những cặp tình nhân, lúc nào cũng đứng trước cổng trườngtự gánh vác trách nhiệm tuyên truyền yêu sớm cho các em học sinh củatrường tiểu học đối diện.

Cô vẫn vứt chiếc xe của mình ở khu vực cấmdừng xe nhưng hôm nay không nhìn thấy chiếc xe lúc nào cũng đổ nghiêngđổ ngã của Huỳnh Nhất Nhị đâu. Cô bĩu môi, vừa ngó nghiêng xung quanhvừa khom người khóa xe. Cô nhét chìa vào trong ổ khóa, vặn qua vặnlại, chiếc khóa ấy chẳng mới nữa, cô mở rồi lại khóa, khóa rồilại mở, cho tới khi ngay cả mình cũng chẳng nhìn rõ là đang mở haykhóa, cô mới thở dài, đứng thẳng người lên, giơ tay quẹt miệng hai cáinhư đang muốn phủ định điều gì, rồi quay người chực bỏ đi …

Điện thoại trong túi bỗng dưng rung lên, cô vộilấy ra xem, trước mắt cô chỉ là một dãy số nhảy nhót trên màn hình.Ngón tay theo phản xạ bấm nút nhận cuộc gọi, nhưng vừa nghĩ lại, côchau mày, khóe miệng bật ra một tiếng “xì”.Cô ngẩng lên trời ngó lơ, rồi lại nhét điện thoại vào túi. Mới điđược hai bước, cô lại cắn môi, móc điện thoại ra lần nữa, dãy sốkhông biết xấu hổ kia vẫn nhảy nhót trên màn hình. Cô lại bĩu môi, hokhan hai tiếng coi như hắng giọng, rồi mới ấn nút nghe, giọng nóitỉnh bơ: “Làm gì vậy?”.

“…” Đầu bên kia hoàn toànim l

“Tốt nhất là anh đừng nói vớiem, anh quên khóa bàn phím điện thoại, sau đó không cẩn thận ấn nhầmsố của em.”

“Không, anh đang nghĩ, mỗi lần emnhận điện thoại của anh đều phải chuẩn bị công phu thế này sao? Bộdạng xem ra rất vất vả.” Một giọng nói nghe có vẻ như đang đăm chiêunghiên cứu vang lên trong điện thoại. Cô hít một hơi thật sâu, đang địnhtìm kiếm xung quanh xem tên tiểu nhân đáng ghét kia nấp ở xó nào thìbị một bàn tay tóm chặt lấy cổ mình, kéo lại phía sau.

Điện thoại của cô bị kéo lệch khỏi tai, cảngười giật lùi về phía sau, cô ngã vào vòng tay kẻ nào đó, cánh tayanh sải rộng quàng lấy vai cô, cô loạng choạng mấy bước, nhào vàongực anh. Anh cười chọc ghẹo, thản nhiên dùng cánh tay phải giữ chặtcô trong lòng, tay trái thì ấn ấn vào đầu cô. “Anh đã biết, em tuyệtđối không có cái dây thần kinh xấu hổ. Nếu muốn nhào vào lòng anhthì ít nhất cũng phải đợi đến khi không có người ngoài chứ.”

Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy cánh tay đang đặt lênvai mình không nhẹ chút nào, đang định mở miệng càu nhàu thì pháthiện cậu bạn lêu lổng Trác Duy Mặc của anh đang ở cùng một cô bạnmới. Cậu ta châm điếu thuốc, nheo mắt quan sát cô hồi lâu mới quay đi,rồi đưa tay nới cà vạt ở cổ, lại nhìn Huỳnh Nhất Nhị, cất giọngkích động: “Tối nay cậu không đi sao?”.

“Chiếc xe máy của mịnh bị lấytrộm rồi, cậu bảo mình lấy cái gì đua đây? Chạy bộ đuổi các cậu sao?Đừng có đối xử tàn nhẫn với mình như thế chứ? He he.”

Tay của anh vẫn khoác trên vai cô, giọng nói sangsảng trên đỉnh đầu. Sự tự nhiên hơi thái quá của anh khiến cô cóchút ngượng ngùng, liền ngẩng đầu nhìn cằm anh

“Mình định đợi cô ấy tan học, sauđó kéo cô ấy đi hẹn hò, tha cho mình một hôm đi”, anh mỉm cười, bổsung thêm.

Cô trợn tròn mắt nhìn người đang giúp mình sắpxếp thời gian biểu kia.

“Cậu nhìn xem cô ấy trợn mắtđáng sợ quá kìa, cứ như là mình rất lạnh nhạt với cô ấy vậy.” Anhmóc ngón tay, kéo cằm cô lên “Có cần anh thề độc không?”.

“…” Cô lạnh lùng đứng đó,chờ đợi câu tiếp theo của anh, hoàn toàn không có ý ngăn cản.

“Này, tại sao em không ngăn anh,thông thường các cô gái chẳng phải đều sẽ ngăn bạn trai mình thề độcsao?”

“Sai rồi, thông thường con gái đềuđợi bạn trai của mình thề độc xong rồi mới giả vờ áy náy ngăn cản,thề đi, em đang chờ đây.”

“Được thôi, nếu anh không đến, sẽbị xe đụng, thế nào?” Anh giơ tay như thể muốn đầu hàng, lại mỉmcười nói tiếp, “Sau khi tan học không được chạy lung tung, biết chưa?Anh đã thề rồi nhưng em thì chưa. Không tìm được em, anh sẽ nổi khùnglên cho em xem”. Anh vừa cố ý nhướn cao mày vừa nói.

“Nói thật lòng, em rất muốn thấyanh nổi khùng.” Cô lí nhí. Đúng là quen anh nhiều năm như vậy, cái gìcô cũng thấy rồi, chỉ là chưa thấy Huỳnh Nhất Nhị nổi khùng, chuyệnđó có lẽ không phải cầu mà thấy được. Kể ra tính khí của anh chẳngphải tốt đẹp gì, không bao giờ biết nhẫn nại, thậm chí tối qua, cáimồm quạ của anh ứng nghiệm, một chiếc tất thối từ trên trời rơi trúngđầu anh, anh cũng chỉ cắn răng, vứt toẹt no xuống đất, bực mình giẫmthêm mấy cái.

“Được, lần sau anh sẽ nổi khùngcho một mình em xem.” Anh cố khom người thì thào vào tai cô.

Cô nén nhịn nụ cười đã sắp nở trên môi, chỉlách khỏi cánh tay anh. “Cổ em sắp bị anh đè gãy rồi, em lên lớpđây.”

Nói xong, cô đút tay vào túi quần, sải bước bỏđi.

“Tôi đột nhiên phát hiện cô gáinày cũng có chút nữ tính.” Anh nhìn cô đi xa, mỉm cười mỗi lúc mộttươi. “Chính là cái tính nghĩ một đằng nói một nẻo.”

“Cậu có biết điểm đáng ghétnhất của cậu là gì không?” Trác Duy Mặc cười nhạt, buông cô gái vẫnôm trong lòng nãy giờ ra. “Chính là làm việc gì cũng kiếm cớ, đi đuaxe cũng có cớ, không đi cũng có cớ, tìm phụ nữ có cớ, không tìmcũng có cớ. Này, cậu ôm lấy cô ấy, lại là mượn cớ gì đây?”

“…” Nụ cười trên môi dầntắt lịm, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, lạnh lùng im lặng,hồi lâu sau mới lấy lại vẻ thản nhiên như thể việc chẳng liên quanđến mình, nói tiếp: “Cậu có biết điểm khiến người ta ngưỡng mộnhất của cậu không?”.

“Điểm gì?” Trác Duy Mặc nhướnmày, dụi tắt điếu thuốc đã hút hết.

Anh chưa kịp trả lời thì nghe tiếng điện thoạirung trong túi. Móc điện thoại ra và nghe máy, giọng anh bỗng đổi sangdịu dàng: “Chị à?”.

Anh vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phíagóc tường. Trác Duy Mặc chẳng lấy gì làm lạ, vẫn đứng nguyên chỗcũ, châ một điếu thuốc khác. Hút xong điếu thuốc đó thì Huỳnh NhấtNhị cũng nghe xong điện thoại và trở lại.

“Nói xong rồi à?”

Anh gật đầu, đưa tay về phía Trác Duy Mặc. “Chomình mượn xe máy.”

“Chẳng phải định đi hẹn hò sao?”Trác Duy Mặc vừa móc chìa khóa, vừa cố ý nhướn mày lên hỏi.

“…” Anh trèo lên chiếc xedựng ở đó, nổ máy phát ra tiếng động cơ giòn tan. “Đúng rồi, vừarồi nói đến đâu nhỉ?” Anh quay đầu lại, nói nốt câu còn bỏ dở.

“…”

“Điểm khiến người khác thíchnhất ở cậu, vừa hay lại là điểm mình không có.” Nói xong, anh rồ ga,bỏ lại phía sau một vệt khói đen ngòm.

“Cậu muốn đi đâu?”

“Đi ứng nghiệm lời thề độc.” Anhkhông quay đầu, chỉ ném lại một câu.

“Nhìn thấy rồi chứ, xe của anhbị người ta lái mất rồi.” Trác Duy Mặc quay người nói với cô bạngái nãy giờ vẫn đứng bên. “Buổi hẹn hò tối nay hủy bỏ.”



Những giọt mưaất phất càng lúc càng mau hạt.Hồ Bất Động đứng trú dưới một mái hiên cách chỗ cô dừng xe không xa,nhìn ra màn mưa đáng ghét bên ngoài. Biết Hồ Bất Động cô hôm nay đihẹn hò nên ông Trời liền dùng cách này để phục vụ cô. Cứ coi như côsớm đã lường trước chuyện xui xẻo, cũng sớm có sự chuẩn bị nhưngvẫn không ngờ thời tiết sẽ mưa gió thế này. Nhìn chiếc ô của mấyngười qua đường bị gió thổi nghiêng, rồi nhìn lại chiếc ô đã anhdũng hi sinh của mình, cô thở dài buồn bã. Có vậy mới biết không nênnói trước chuyện gì. Sáng nay cô đã nói những gì nhỉ? Xui xẻo… cũngkhông có gì không tốt. Nghe kìa, nghe kìa! Một câu thật tội lỗi…

Tự mình gây tội nghiệt đây mà!

Cô lại móc chiếc điện thoại gần hết pin củamình ra. Thực sự, cô rất muốn khâm phục kiệt tác của ông Trời, saocó thể sắp xếp cuộc sống của cô một cách chuẩn xác và vô nhân tínhnhư thế này?

“Này, Hồ Bất Động”, chợt cótiếng một cô gái gọi cô ở phía sau.

Cô quay đầu nhìn, là nữ sinh hồi sáng e ấptrong vòng tay Trác Duy Mặc. Cô ta trang điểm đậm, váy ngắn, theo đúngkiểu một nữ sinh trác táng. Ở một ngôi trường không tốt, mọi thứđều lấy cái xấu làm chuẩn và phải nhún nhường trước nó. Cô lậptức như con rùa rụt đầu, chỉ gật đầu với cô gái kia, cười khan haitiếng.

“Yêu đương vụng trộm thú vị lắmnhỉ? Cô và anh Huỳnh lén lút hẹn hò phải không?”, giọng nói đầy vẻkhinh bỉ thốt ra từ đôi môi đỏ chót, “Tôi đã gặp bạn gái của anhHuỳnh, đó là một cô gái rất có khí chất nữ sinh, cô ta đã đi vớianh ấy mấy lần rồi, không ngờ anh Huỳnh cũng là loại đó. Nhưng cũngmay anh ấy xấu xa, mà đã xấu thì xấu cho chót, ít ra nên kiếm mộtngười như tôi đứng bên cạnh mới xứng đôi vừa lứa.”

“…”

“Kể ra cô cũng không đến nỗi đầuđất đâu. Trên lớp lúc nào cũng làm bộ ngoan ngoãn, chẳng khác gìngười vô hình, hại tôi phải hỏi thăm cả nửa ngày trời. Cứ tưởngngười được anh Huỳnh để mắt đến, phải là nhân vật ba đầu sáu taythế nào chứ. Tôi còn nghe nói cô từng xuất gia làm ni cô, chắc đầu óccô bị kinh Phật làm cho có vấn đề rồi? Người ta đã coi cô là ngườitình, thế mà cô đến một chút phản ứng cũng không có. Nhìn cô là tôithấy mất mặt rồi.”

“Tôi… chỉ là không thích nóichuyện với người lạ mà thôi.”

“Không thích nói chuyện với tôi?Ha ha! Được đó, vậy người lạ là tôi đây nói cho cô biết một tin vui.Huỳnh Nhất Nhị sẽ không đến đâu, anh ta chẳng qua chỉ muốn trêu đùa cômà thôi. Đúng là cô ngốc. Cô đợi lâu như vậy rồi, phải tự hiểu rachứ.”

“Tôi… có thể mượn điện thoại củacô một chút không?” Mấy từ này được chủ nhân rít qua kẽ răng.

“Cô đúng là ni cô lâu ngày đếnnỗi hồ đồ rồi! Đến bây giờ vẫn chưa chịu bỏ cuộc sao? Anh ấy lái xecủa Duy Mặc đi rồi, nếu không thì tôi có cần phải đứng đây mà dàidòng với cô không? Bạn trai tôi đến đón tôi rồi, cô cứ từ từ màđợi.”

“…” Cô chỉ cuối đầu nhìnmặt đất ướt sũng, nổi đầy bong bóng mưa. Cô gái kia chạy xuống thềm,khuất dần trong màn mưa. Cô ta may mắn hơn cô, bởi còn có người đếnđón.

Chợt một chiếc ô đen, ướt dầm nước mưa lọt vàotầm mắt của cô. Cô chầm chậm ngẩng lên, một cái đầu ướt sũng, nướcmưa trên tóc chảy từng giọt, khiến cô giật thót.

“Cô về nhà đi.” Trác Duy Mặc đưacho cô chiếc ô.

Bạn gái cậu ta đang cầm một chiếc ô khác, đứngdưới mưa, nhìn về phía cô, bĩu môi.

“Giờ đã là lúc nào rồi mà anhcòn cố ý chơi xỏ tôi?” Cô rụt tay lại, không nhận chiếc ô của anh ta,lùi về phía sau mấy bước, cho đến khi chạm vào tường.

“…” Anh quay đầu, nhìn vềphía cô bạn gái vẫn đang đứng trong mưa, rồi chẳng nói gì thêm, vứtchiếc ô trong tay xuống đất, đi đầu trần ra ngoài trời.

Cô nhìn chiếc ô trên mặt đất, nghe tiếng bướcchân dần xa. Cô chầm chậm ngồi xổm xuống. Ngồi xổm mệt rồi, liềnngồi bệt, ngồi bệt chán lại đứng dậy, đứng mệt lại dựa vào tường,lưng lạnh cứng rồi lại ngồi xổm.

Trời bắt đầu tối, cô cố gắng hít thật sâu,cảm nhận rõ sống mũi mình cay sè. Cô nhặt chiếc ô bị vứt dưới đấtlên, muốn mở nó ra. Không biết Trác Duy Mặc cố ý chơi cô hay cô thựcsự có thể xui xẻo đến như thế, chiếc ô đó không thể mở ra được. Côđã cố hết sức nhưng kết quả nó vẫn cứng đầu không chịu che mưa chắngió giúp cô. Còn ép cô làm một việc rất chi là đần độn đó là cầmchiếc ô hỏng đi bộ dưới mưa to gió lớn.

Cô thuận theo ý Trời, cầm chiếc ô đi trong mưa.Một làn nước lạnh băng chảy từ đầu xuống dưới chân. Cô thở dài, điđến chỗ chiếc xe cà tàng của mình và dắt nó ra khỏi trường.

Khi Hạ Thiên Lưu mở cửa ra, nhìn thấy người nàođó cầm chiếc ô không mở được trong tay, toàn thân ướt như chuột lộtđứng ở ngoài cửa. Cô hỏi anh: “Tại sao đến chiếc ô cũng ghét bỏ tôi?Rõ ràng là tôi không làm sai điều gì. Tôi chỉ mới nghe qua có tai họado lửa thôi, anh có nghe tai họa d chưa?”

Anh mím môi, với dáng vẻ tội nghiệp, cô ngồixổm xuống, co rúm thành một khối.

“Thì ra đúng là lúc gặp xui xẻođến uống nước lã cũng bị mắc răng. He he…” Cô dường như đang tự cườinhạo mình.

“…” Anh thả tay nắm cửara, lạnh lùng đứng đó, một tràng nấc nghẹn ngọt ngào xối vào taianh. Anh nhăn mày, khó hiểu nhìn cô khắp người ướt sũng, ngồi thu lutrên mặt đất, vừa khóc vừa nức nở vừa khe khẽ run rẩy, nom bộ dạngrất khổ sở. Đã là khổ sở hà tất phải vờ kiên cường? Kiên cường choai xem chứ?

“Chiếc xe cà tàng của tôi bịnước mưa làm hỏng rồi, ô không mở ra được, bị người khác cho leo cây,còn bị một cô gái xấu xa lên mặt dạy đời, cuối cùng về đến nhàthì phát hiện mình không mang chìa khóa, ấn chuông rất lâu, anh mới ramở cửa cho tôi.” Cô vừa chỉ trích bản thân vừa không quên trách mócanh.

Cô xê dịch đôi chân đã ngồi xổm đến mức tê dạicủa mình, đang định mở miệng nói tiếp thì nghe một giọng nói lạnhnhư băng từ trên dội xuống: “Không phải lúc nào tôi cũng có thời giannghe cô cằn nhằn”.

Cô nghẹn ngào. Nghe câu nói chẳng có nổi nửaphần an ủi kia, đột nhiên thấy bộ dạng phong tình của mình bị mộtcâu nói của anh thoắt cái đã biến thành sự nịnh hót. Xem ra lời cảmơn sáng nay của cô không đổi được bác sĩ tâm lý miễn phí tương lai,trái lại còn bị người ta khinh thường.

Cô uất ức mếu máo, đầu cuối càng thấp hơn,duỗi chân cởi chiếc giày đã uống no nước mưa của mình, vẫn ngồi imbất động ở cửa, nghe hết những lời quá đáng của anh. Dường như thấybộ dạng của cô vẫn chưa đủ mất mặt nên một chút thể diện cuối cùnganh cũng không muốn giữ

“Chẳng phải tôi đã nói với côrồi sao, đừng thích anh ta nữa.” Anh buông ra một câu nhẹ như gióthoảng và tự cho rằng nó rất có lý. Bàn tay đang tháo dây giày củacô sững lại, rồi nắm chặt, những khớp xương trắng hiện hẳn lên.

“…”

“Số mệnh là do trời định, cô thayđổi không nổi đâu.” Anh chẳng rào trước đón sau, nói ra sự thật phũphàng.

“Anh thì hiểu gì chứ? Hồi ấy,sau khi xuống núi, tôi chuyện gì cũng không biết, đầu trọc lốc, chẳngcó ai muốn nói chuyện với tôi cả. Anh ấy là người đầu tiên đến bắtchuyện với tôi, là người đầu tiên cười với tôi, là người đấu tiên rõràng biết sẽ gặp xui xẻo cũng không hề ghét bỏ tôi. Anh có biết cảmgiác bị người khác ghét bỏ khủng khiếp thế nào không? Anh có biếtsống một mình rất khổ sở không? Anh chẳng biết gì cả, chỉ biết nóihai tiếng xanh rờn ‘đừng thích’. Anh coi tình cảm của con người là gìchứ!”, giọng cô ướt nước mắt, lúc đầu, chỉ như thì thầm, mà cuốicùng cứ như thể đang hét lên vậy.

“Vậy theo cô thì là gì? Chẳng qualà một trang giấy mà thôi.” Một câu trả lời đầy chế giễu lại đượcthốt ra từ cặp môi mỏng dính, rồi anh đắc ý nhìn bộ dạng cứng lưỡicủa cô. Mạnh mồm như vậy, tưởng cô tự tin lắm chứ? Tình cảm của côđược hay mất chẳng phải chỉ dựa vào tờ giấy của người khác thôisao? Cô cho rằng đó là thứ đồ vĩ đại lắm hả?

“…” Cô chột dạ quay mặttránh đi, sự tự tin vốn có bị một lời của anh phá tan. Nếu là sángnay, trên khóe môi kia vẫn còn lưu lại hơi ấm của người nào đó, cólẽ cô sẽ ngẩng cao đầu mà đáp trả lại anh, cái gì mà giải mệnhnhân duyên, cô chẳng tin, tốt nhất là anh nên biến đi. Nhưng bây giờ, bộdạng của cô như thế này thì thuyết phục nổi ai cơ chứ

“Bây giờ, tôi đang đợi cô hối hậnvì những lời nói sáng nay, để xem cô kiên trì được bao lâu.” Anh nhếchmiệng, nở nụ cười gian tà, khác hẳn bộ dạng ngái ngủ, đờ đẫn sángnay.

“Nếu dùng sợi dây nhân duyên củangười khác … vậy cô ấy có vấn đề gì không?”

“Cô thử rồi khắc biết.” Anh thảnnhiên như truyện không liên quan đến mình.

Cô nhìn anh hờn trách. Cuối cùng cũng tháođược chiếc giày đầy nước mưa, cô đi chân trần vào phòng. Phạn Đoànđang nằm bò ở phòng khách, làm bài tập, thấy cô bước vào, nó chớpmắt hỏi: “Chị Hồ, chị về rồi à? Em đang thắc mắc sao bố em đi mởcửa mà mất tích luôn vậy? Hôm nay, ông tự về nhà đó, may mà chịnghĩ ra cách hay. Haizzzz, chị làm gì vậy?”.

Cô lập tức nhớ tới chút thành ý của mìnhsáng nay dành cho anh. Lúc đi qua chiếc lư hương vẫn tỏa ra mùi khóithơm nghi ngút, cô bực mình co chân đá đổ nó xuống, vênh cằm như thịuy, rồi trừng mắt với đám tro hương văng đầy trên sàn nhà. Sau đó quayngười nhìn gã đang dán mắt vào ti vi.

“Bố, hai người cãi nhau à?”, PhạnĐoàn mấp máy cái miệng nhỏ, “Bố đừng cãi nhau với chị ấy trướcbữa tối nhé, chị ấy sẽ ngược đãi chúng ta đó.”

Hai mắt anh chẳng rời khỏi bộ phim tình cảm đangphát trên ti vi, khẽ cười nhạt, nói: “Con phải nhớ, là con người,cuối cùng ai cũng ích kỷ”.

“Bố, con cảm thấy, bố sẽ hốihận.” Thằng nhóc cầm bút lên, cúi đầu, viết tiếp.

“ Anh quay sang phíathằng bé, suy nghĩ một chút về lời dự đoán chắc nịch của nó, rồiquay lại cặp nam nữ đang ôm nhau trên màn hình. “Hừ…”

Hồ Bất Động vừa lấy khăn mặt lau khô nước mưavừa cắm điện sạc pin cho di động, không thèm đoái hoài tới Hạ ThiênLưu nữa. Cô sốt ruột mở nguồn điện thoại, đợi màn hình từ từ sánglên, rồi lại đợi máy có tín hiệu, lập tức có năm, sáu tin nhắn, côvội mở hòm thư đến.

Tin thứ nhất: Dự báo thời tiết. Ném cái dựbáo thời tiết này đi, cô đã ướt sũng toàn thân thế này, còn báocái nỗi gì chứ! Xóa đi!

Tin thứ hai: Đường dây nóng kết bạn, bạn muốncó một đêm thật thú vị không? Lẽ nào cô ra nông nỗi thế này còn chưađủ “thú vị” sao? Tin nhắn vớ vẩn này sao cứ nhằm cái lúc thê thảmmà đến chứ?

Tin thứ ba: Là chuyện cười mà người bạn họccùng gửi đến chia sẻ. Giữ lại, đợi việc chính giải quyết xong sẽđọc.

Tin thứ tư:

“Anh đang nằm trong bệnh viện, nếuem co thời gian thì đến viện tìm anh hẹn hò, mang cả món canh của ôngchủ quán đồ ăn đêm nhé. By Nhất Nhị.”

Cô ngây ra hồi lâu, không phản ứng gì. Tin nhắnthứ năm:

“Có một tên đần độn, lái xe quátốc độ, bị tai nạn đã được đưa vào bệnh viện. Đúng là, kẻ xấusống dai, hắn vẫn thoi thóp thở. Nếu em rảnh thì đến thăm hắn mộtchút. By Nhất Nhất.”

Lúc này cô đã hiểu, thì chiếc tất thối từtrên trời rơi xuống kia không phải là sự trừng phạt đối với bọn họ,mà sự trừng phạt ở phía sau ấy, nghiêm trọng hơn chiếc tất thối rấtnhiều.

“Bây giờ tôi nói một đằng làmmột nẻo có còn kịp không?” Tại sao cô có thể nói ra một câu kémcỏi, vô dụng như vậy được nhỉ? Cô cũng không hiểu nữa. Chỉ là khikịp ý thức được hành động của mình thì cô đã cuối đầu, đứng trướcmặt Hạ Thiên Lưu.

“…” Anh ngẩng đầu nhìn cô,rồi đứng dậy, sau đó quay người lại nhìn cô lần nữa. “Đi theo tôi.”

Chân cô run rẩy nhưng cuối cùng vẫn quyết địnhnhấc chân đi theo anh.

Phạn Đoàn nhìn hai người một trước một sau rờikhỏi phòng khách, nó ưỡn thẳng lưng, miệng mấp máy: “Con rất muốnbiết, trong hai người ai sẽ hối hận trước”.