Yêu Em Như Người Ấy Đã Từng Yêu

Chương 36: "Đối với anh, em là gì..."



Sáng sớm, không khí thật trong lành mát mẻ. Bao trùm cả không gian là màu xanh thật dễ chịu. Trên bầu trời, thỉnh thoảng điểm những đám mây xốp trôi bồng bềnh. Gió nhè nhẹ thổi nhưng cũng đủ để các cành phải rung lên nhè nhẹ. Trên các bãi cỏ xanh mượt, những giọt sương còn đọng lại long lanh trong nắng sớm

Uyển Tinh chạy thật nhanh lên sân thượng, đi lại ngồi bên cạnh Âu Phong, nhìn anh nở nụ cười ấm áp, nụ cười đẹp hơn cả ánh nắng ban mai, ánh mắt cô giờ đây không còn đau thương sầu muộn, ánh mắt ấy đang chứa chan niềm hạnh phúc, yêu thương vô bến bờ

Âu Phong mở mắt ra, thấy cô nhìn mình như vậy liền ngạc nhiên

"Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?"

"Hì, không...không có gì đâu!"

Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh như muốn xoáy sâu vào ánh mắt cô

Cô quay đi nơi khác, tránh đi ánh mắt của anh

Âu Phong bất giác đưa tay lên cổ Uyển Tinh, kéo xuống sát khuôn mặt của anh, cô cảm thấy khó thở vô cùng, tim đập loạn xạ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn

"Đồ ngốc!"

Anh buông tay ra, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp

Cô xấu hổ quay mặt đi, thầm trách anh là đồ đáng ghét nhưng nào có dám nói ra

Anh đứng dậy, bước đi khỏi đó

"Có vào lớp không đấy?"

"Á! Đợi em với!"

Uyển Tinh chạy theo, câu lấy tay anh, mỉm cười ấm áp

Chuyện Thành Dương và Phi Phi quay lại với nhau, chuyện Âu Phong và Uyển Tinh quen nhau đã làm náo loạn cả ngôi trường danh giá này mấy hôm nay. Đi đâu cũng nghe thấy bàn tán về chuyện này. Không những thế, mức độ lan truyền còn khủng hơn cả những phương tiện truyền thông hiện đại. Tin này đã khiến cho biết bao

người khóc thầm chết lặng. Trong đó "tam đại tiểu thư" là những kẻ căm hận nhất, họ hận Phi Phi và Uyển Tinh dường như là khắc vào tận tâm tận tủy

* * *

Âu Phong và Khiết Luân sánh bước bên nhau trên sân trường rộng lớn. Cả hai đều im lặng không nói gì, đối với hai người, đều này quả thật rất khác thường

"Âu Phong này!"

Khiết Luân lên tiếng xóa tan không khí ngột ngạt ấy

"Sao?"

"Cậu có yêu Uyển Tinh thật lòng không?"

Âu Phong thoáng chốc im lặng

"Tôi hỏi thật lòng đấy!"

Khiết Luân quay qua nhìn Âu Phong như chờ đợi câu trả lời

"Có!"

"Vậy được rồi!"

Khiết Luân khẽ mỉm cười, ngước lên nhìn bầu trời cao vời vợi

"Cậu thích Uyển Tinh đúng không?"

"Ừ! Nhưng trái tim cô ấy...đã dành cho cậu mất rồi"

Âu Phong im lặng không nói gì, anh cũng khẽ ngước nhìn lên khoảng không vô định

"Nhưng không sao! Tôi sẽ biết tự bỏ cuộc, chỉ là tôi mong cậu sẽ mang đến hạnh phúc cho cô ấy"

"Tôi biết điều đó! Chỉ mong cậu sớm tìm được ý trung nhân thôi"

"Tôi biết rồi! Người anh em tốt!"

Cả hai cùng phì cười, nụ cười ấm áp hòa cùng tia nắng lung linh

* * *

Uyển Tinh sánh bước cùng Âu Phong giữa phố đông người, cô vừa đi vừa kể chuyện cho anh nghe, chốc chốc lại phá lên cười một mình, Âu Phong vẫn bình bình thản thản lắng nghe cô kể, có lúc thấy cô cười như thế thì đưa tay kí nhẹ vào đầu cô

"Ngốc!"

Những lúc như thế cô chỉ đưa tay xoa xoa đầu rồi chu cái mỏ hết sức đáng yêu kia ra

"Anh nhìn kìa! Con gấu kia đẹp quá à!"

Lúc đi ngang qua cửa hàng gấu bông, Uyển Tinh nhìn vào liền bắt gặp chú gấu bông hết sức dể thương, bản tính trẻ con nổi lên, cô liền nắm lấy tay anh đi vào, mè nheo nũng nịu

"Âu Phong! Em muốn con gấu đó!"

"Lớn rồi, còn mua gấu bông làm gì?"

Uyển Tinh tính vờ giận dỗi với anh nhưng liền bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của anh nên lại thôi

"A! Bó hoa kia cũng đẹp lắm nè!"

Uyển Tinh liền kéo anh qua cửa hàng hoa

"Này, chọn cái gì thực tế một chút đi!"

"Thế cái chuông gió kia thì sao?"

"Nhảm nhí!"

"Mấy món đồ trong cửa hàng lưu niệm kia?"

"Trẻ con!"

Trong buổi tối hôm đó, không biết Uyển Tinh bị Âu Phong phản đối bao nhiêu lần, chỉ biết lúc ra về, khuôn mặt cô thật sự rất khó coi. Cô đã cố gắng kiềm chế để không phải hét vào mặt anh, dường như là cô rất tức giận

Âu Phong định lấy xe đưa cô về nhưng Uyển Tinh một mực nói "không cần!"

Và rồi cô tự bắt taxi về, anh nhìn theo lắc đầu

"Đồ ngốc!"

Uyển Tinh vừa về đến phòng liền nằm úp xuống giường, tay đấm vào gối, miệng luôn mồm mắng Âu Phong là đồ đáng ghét

Phi Phi thấy thái độ của cô như thế liền phì cười, đi lại ngồi bên cạnh cô

"Của cậu nè!"

Phi Phi đưa hộp qùa lại cạnh Uyển Tinh

"Gì đấy?"

Uyển Tinh ngồi dậy, hết nhìn món quà rồi lại nhìn Phi Phi

"Tớ làm sao biết được, cậu cứ mở ra đi"

Uyển Tinh từ từ mở gói quà ra, cô khá bất ngờ về món quà này. Đó là một chiếc áo dơi màu trắng, quần jean ôm sát cùng đôi bốt da màu đen trông rất cá tính, nhìn vào là biết chúng toàn hàng hiệu nổi tiếng

"Âu Phong tặng đấy!"

Phi Phi nhìn Uyển Tinh mỉm cười

"Anh ấy có nói gì không?"

"Anh ấy bảo cậu ngày mai mặc nó, vậy thôi"

"À, hì"

Uyển Tinh mỉm cười, đâu đó trong tim chợt hé lên một niềm vui khó tả

* * *

Biệt thự Đàm gia hôm nay dường như đông vui hơn thường ngày

Du Du và Phi Phi được phân công đi chợ, còn Uyển Tinh thì lo phần nấu ăn

Uyển Tinh loay hoay trong bếp, nhìn Âu Phong đang ngồi đọc tạp chí ngoài phòng khách với Khiết Luân và Thành Dương, cô nhìn anh nhăn nhó khổ sỡ

"Âu Phong! Giúp em với!"

Âu Phong nhìn cô thờ ơ

"Đó là việc của con gái, em tự làm lấy đi!"

Nói rồi anh lại dán mắt vào cuốn tạp chí, để cô ở trong bếp với bộ mặt có vẻ như đang giận dỗi

Sau bữa ăn tối, Phi Phi và Thành Dương ngồi trên ghế sôfa, vừa xem phim vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ

Uyển Tinh thu dọn bát đĩa, Âu Phong thấy vậy liền ngăn lại

“Thôi, để mai rồi dọn!”

Uyển Tinh cứng đầu không chịu

“Từ nhỏ em quen ăn xong phải dọn ngay rồi"

Vừa nói cô vừa tiếp tục thu dọn bát đũa. Đột nhiên một bàn tay to lớn nào đó giữ chặt tay cô

“Để đó cho anh!”

Vâng “Để đó cho anh!” tức là cô vinh hạnh được Đàm thiếu gia rửa bát thay mình. Trong lòng hơi hốt hoảng nhưng khi định thần lại thì Âu Phong đã đứng trước bồn rửa chén. Hình ảnh người con trai mặc áo thun, ánh đèn dịu dàng bao phủ, tay đeo găng tỉ mẩn chùi chùi rửa rửa đống chén đũa ấy thật sự có sức “sát thương” rất lớn, khiến trái tim đập thình thịch liên hồi.

Uyển Tinh chăm chú nhìn dáng người cao lớn của Âu Phong đang rửa bát. Có người bảo, đàn ông hấp dẫn nhất là khi tập trung làm việc, nhưng Uyển Tinh lại cho rằng người đàn ông hớp hồn nhất là khi làm những công việc nội trợ. Hoặc ít ra điều này cũng đúng với Âu Phong, vì bây giờ nhìn anh dịu dàng, dễ gần hơn nhiều so với bề ngoài lạnh lùng vốn có

Âu Phong không biết mình đang bị Uyển Tinh nhìn lén nên vẫn chăm chú rửa bát. Ánh mắt nghiêm nghị dịu dàng đi mấy phần, thiếu gia nhà họ Đàm chưa từng động tay động chân mà phải rửa bát. Âu Phong vừa nghĩ vừa cau mày, nếu tin Đàm thiếu gia đeo găng tay rửa bát mà truyền ra ngoài chắc hình tượng lạnh lùng, nghiêm khắc của anh chắc tiêu tan mất.

Trong khi mải mê suy nghĩ, Âu Phong bất cẩn làm bắn một vệt xà phòng lên má mình. Đang loay hoay định tháo bao tay kiếm giấy lau mặt thì đột nhiên, bàn tay thon dài của Uyển Tinh đang nhẹ nhàng lau đi chỗ xà phòng đó. Với tính cách sạch sẽ của anh thì bình thường đã hất tay Uyển Tinh rồi, nhưng không hiểu sao bàn tay ấy chạm mặt anh liền truyền đến một cảm giác tê dại mà ấm áp, khiến Âu Phong không thể dứt ra được, nếu không còn chút lí trí thì anh đã để rớt cái bát đang cầm trên tay.

“Hihi, không ngờ anh cũng có lúc mặt mày tèm lem bọt xà phòng thế này”

Cảm xúc đang “thăng hoa” thì Uyển Tinh buông một câu chọc ghẹo khiến Âu Phong sầm mặt đương nhiên là cô cảm nhận được nguy hiểm nên sau khi chọc tức anh, liền chạy ra ngoài phòng khách xem phim

Trong khi đó, Uyển Tinh chạy đi rồi mà Âu Phong vẫn đứng như trời trồng, ba giây sau đó, khóe miệng anh đột nhiên nở một nụ cười kì lạ.

Khiết Luân nhìn thấy cảnh đó liền nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy sao lại đau buồn đến thế

Khiết Luân đi dạo ngoài vườn, đến cạnh hồ sen thì ngồi xuống, nhìn vu vơ

Từ đâu, một bóng dáng thanh tú từ từ tiến lại gần, ngồi cạnh bên anh

"Du Du!"

Khiết Luân quay qua nhìn người bên cạnh

"Sao anh không vào chơi với mọi người cho vui? Ngồi đây làm gì?"

Du Du ngước lên nhìn bầu trời về đêm, đôi mắt cô thật đẹp, tựa như những vì tinh tú ở trên cao kia

"Anh thích ngồi đây ngắm trăng hơn"

Khiết Luân ngã người ra, gối đầu lên tay, nằm dài trên thảm cỏ xanh mượt

"Anh thích chị Uyển Tinh phải không?"

Khiết Luân thoáng chốc im lặng

"Anh Luân!"

Du Du quay qua nhìn anh

"Sao em biết?"

"Anh nên nhớ rằng, em là người rất nhạy cảm đó nha!"

Khiết Luân quay qua nhìn Du Du, ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ

"Cái con bé này! Em thích ai rồi đúng không?"

Du Du thoáng chốc sững sờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hướng ánh nhìn về phía màn đêm

"Em thích người ta nhưng người ta thích người khác mất rồi"

"Đừng nghĩ ngợi nhiều về chuyện đó làm gì, một người con gái tài giỏi xinh đẹp như em, có biết bao người phải mơ ước đấy!"

"Đối với anh, em là gì?"

Khiết Luân nhìn Du Du đầy khó hiểu

"Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?"

"Em muốn biết"

"Là đứa em gái mà anh thương yêu nhất!"

"Anh chỉ xem em là em gái thôi sao?"

"Du Du, em sao vậy?"

Khiết Luân đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại

"Không...không có gì đâu"

Du Du xoay đi, tránh đi ánh mắt của anh

"Anh nhìn kìa! Bầu trời đêm nay đẹp quá phải không?"

Khiết Luân định nói thêm điều gì nhưng nhìn thấy biểu hiện của cô như thế nên lại thôi

"Ừ! Đẹp thật!"

Khiết Luân ngước lên, nhìn bầu trời đêm, Du Du tinh nghịch nằm gối đầu lên người anh, cùng anh ngắm bầu trời về đêm rực rỡ.