Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 6: Qui linh cao



Quilinh cao – chống khô và bảo vệ da, điều chỉnh tạng phủ, thanh nhiệt giải độc,cho dù đắng, cũng là thứ ngọt.

Thời điểm buổichiều, tòa nhà Đông y người ở rất thưa thớt, Hà Tô Diệp ngồi xổm ở phòng chếthuốc, giúp dược tễ sư* đun thuốc.

(*dược tễ sư: làngười điều chế, bốc thuốc)

Anh là bác sĩchủ nhiệm, căn bản không cần tự mình đi đến hiệu thuốc đun thuốc làm gì, nhưnglàm bác sĩ đông y luôn thật nhàn rỗi, anh lại thích các dược liệu đủ hình dáng,thích xem chúng quay cuồng trong nồi đất nung, sau đó mùi vị lan tỏa khắp nơi,mùi đắng bên trong mang theo hương ngọt. Phòng thuốc Đông y vừa tuyển ngườimới, rất không quen tay, nắm vững không chắc độ lửa, luôn cần người ở một bênthay đổi một chút lửa to hoặc lửa nhỏ.

Anh cầm lấy đơnthuốc, vẫn là chính mình viết ra, Thẩm Tích Phàm, nhìn qua cái tên thật hay,nhưng đọc lên, tại sao giống— “cháo” như vậy? Cháo thịnh hành? Người nhà cô ấythật đúng là thực dụng quá đi!

Hoàng liên thậtđắng, nhưng các thuốc khác vị ngọt tính bình, có lẽ không phải là thuốc khóuống, uống xong lượng của tháng này, viết cho cô ấy loại cháo Bách tửnhân*,hoặc là say một ít bột Toan táo nhân* bổ trợ trị mất ngủ.

(* loại cháoBách tử nhân này chữa suy nhược thần kinh)

(*Toan táo nhân:là một loại táo chua gì đó trong đông y) — haizz mấy cái tên thuốc thật muốnđiên cái đầu. Soái ca thật giỏi nhớ được từng em một, mỗi loại tác dụng gì,thật khâm phục, soái ca không chỉ có mỗi cái mã a ╮(╯▽╰)╭ ).

Chỉ là, anhkhông dám xác định, cô gái này có thể lại sinh ra cái tật xấu nào haykhông, tần suất hai tuần lễ gặp mặt ba lần, đối với bác sĩ đông y cùng bệnhnhân mà nói, xác định có hơi cao.

Nhưng ở trênngười cô, hình như luôn tràn ngập những điều ngoài ý muốn cùng kỳ tích.

Sau đó, Y táphòng khám tìm đến: “Bác sĩ Hà, Liêu chủ nhiệm bộ phận nhập viện gọi điện thoạitìm anh.”

Anh bỏ lại đơnthuốc trong tay, dặn dò dược tề sư để ý độ lửa, sau đó một mạch tới bộ phậnnhập viện.

Liêu chủ nhiệmsớm ở văn phòng chờ,rồi tiếp đón anh: “Tiểu Hà, cháu theo chú đi phòng bệnhkhám, gần đây bỗng nhiên nhiệt độ hạ thấp, có vài bệnh nhân ho khan, dùngbenproperine* trị hiệu quả cũng không rõ ràng, chú lại không dám thử các loạithuốc tương tự mà đáng ra phải đợi nguyên nhân, cháu khám thử xem có thể viếtmột ít thuốc đông y hay không? Đây là khả năng đăc biệt nhất mà cháu họcđông tây y kết hợp ha!”

(*benproperine:một loại thuốc ức chế ho)

Hà Tô Diệp hơingại: “ Cháu sẽ cố hết sức!”.

——–

Anh cẩn thận bắtmạch, viết thuốc, vài bệnh nhân này là bệnh nhân thuộc khoa tiêu hóa, cho nênbình thường đều có bệnh giống nhau ở vị tràng, anh không dám dùng thuốc mạnh,lại xem xét cho thêm một ít thuốc sơ can lí khí, ôn vị hòa trung*.

(*sơ can lí khí,ôn vị hòa trung: khai thông gan chỉnh khí, ổn định dạ dày điều hòa bêntrong)—hic mấy cái từ chuyên môn thật khó dịch. ::>_

Một bệnh nhânhỏi anh: “ Bác sĩ, tôi mỗi ngày uống thuốc đông y đều bị nôn ra dịch dạ màuvàng xanh, sao lại thế này?”.

Anh nhìn xembệnh án, giải thích: “Có thể bột sâm tam thất có chút kích thích, nhưng khôngcó trở ngại, nếu anh cảm thấy không thoải mái có thể hỏi bác sĩ chủ trị củaanh, đem một ngày uống ba lần giảm xuống hai.”

Liêu chủ nhiệmlấy lại xem: “A, là bệnh nhân tiểu Hứa, tại sao lại không nghe anh ta nói qua?”

Bỗng nhiên, đènbên trong phòng bệnh phụt tắt, vào buổi chiêu mùa đông vốn là trời sớm đã tối,bệnh nhân đều cả kinh, lập tức có y tá đã chạy tới: “Khả năng mất điện, sẽ lậptức có điện ngay!”.

Có điện rồi, làbên trong bệnh viện có máy phát điện, chỉ cung cấp cho bộ phận cấp cứu và bộphận nằm viện, Liêu chủ nhiệm hảo tâm: “Tiểu Hà, ngày mai cháu để y tá tới lấythuốc đi, tòa nhà đông y của cháu không có điện, ở đâu cũng nhìn không rõràng”.

Hà Tô Hiệp gậtgật đầu: “ Cháu trước đem đơn thuốc cầm đi, nếu có điện, cháu để cho bọn họ lậptức liền đun thuốc mang tới.”

Liêu chủ nhiệmvỗ vỗ vai anh: “Cũng được, giúp chú chuyển lời hỏi thăm bố cháu!”

Hà Tô Hiệp gậtđầu, chính là anh nhớ, bản thân đã bao lâu rồi không cùng bố gặp mặt.

—–

May mà trong nhàkhông mất điện, Hà Tô Diệp đang chuẩn bị mở cửa, phía sau truyền đến tiếng bướcchân, sau đó anh nghe thấy âm thanh quen thuộc, hữu khí vô lực: “Hà Tô Diệp,anh hảo tâm thưởng cho chúng em một bữa cơm đi!”

Anh quay đầu,kinh ngạc: “Lí Giới, Phương Khả Hâm*, các em tới đây làm gì?”

(* Tên bạn Hâmnày không phải là hâm đơ mà là chữ Hâm trong hâm mộ, cảm động nhé! ^_^).

Lí Giới buồnbực: “ Trường học mất điện, Hà Tô Diệp, anh có biết, trường học chúng em đángthương muốn chết, khu nhà chẳng có máy phát điện, nhà ăn lại không cung ứngcơm, tiệm cơm nhỏ xung quanh cũng không mở cửa….”

“Cho nên cứ tớiđây kiếm cơm ăn?” Hà Tô Diệp cười cười “Vào đi, trong nhà không có đồ ăn gì,các em chấp nhận một chút.”

Cơm chiều tuyrằng đơn sơ, nhưng Hà Tô Diệp tay nghề rất khá, bọn họ vừa ăn vừa liên tục trầmtrồ khen ngợi.

Lí Giới là sư đệcủa Hà Tô Diệp, hai nhà cũng có quan hệ mấy đời, anh vẫn xem Hà Tô Diệp là anh, lại coi nhà của anh giống như nhà của chính mình mà tự nhiên như ruồi,cơm nước xong liền vứt lại bát đũa lên mạng chơi điện tử, ngược lại Phương KhảHâm xấu hổ: “ Hà Tô Diệp, đã làm phiền anh rồi.”

Hà Tô Diệp cườicười: “Không có việc gì, làm sao có thể để cho khách dọn dẹp chứ, để anh đi rửabát.”

Phương Khả Hâmđành phải ở trong phòng đi lại, nhà của Hà Tô Diệp giống như chính anh vậy, đơngiản, ngăn nắp, trên bàn học ở thư phòng xếp đầy từ điển thuốc các loại, sáchvề các phương thuốc, luận văn đã viết được một nửa. Cô bỗng nhiên nhớ lại mộtlần nào đó, hai năm trước, khi Hà Tô Diệp cùng Trương Nghi Lăng chia tay.

———

Không ai biết 4năm trước cô thầm mến Hà Tô Diệp, lúc ấy cùng Lí Giới là học sinh trung học,lại thi vừa khéo vào cùng trường Đại học, tự nhiên thành bạn tốt. Cô luôn khôngngừng từ trong miệng Lí Giới nghe nói vị đàn anh này thành tích học tập caochót vót, con người lại siêu cấp tốt, là thần tượng hắn sùng bái từ nhỏ, cũngluôn vì bản thân mà quýt làm cam chịu.

Lần đầu tiêncùng Lí Giới đi ăn cơm, chính là lúc nhìn thấy Hà Tô Diệp mỉm cười để TrươngNghi Lăng gắp sủi cảo cho mình, anh cũng không động đến chiếc đũa, chuyên chúnhìn Trương Nghi Lăng, ánh mắt chiều chuộng dịu dàng, mà chính mình hình nhưnhìn một lần đã thích Hà Tô Diệp, một người con trai tuấn dật ôn nhu nhưvậy,trong nháy mắt, cô tin tưởng vào nhất kiến chung tình*.

(* nhất kiếnchung tình: nhìn một lần đã yêu, tình yêu sét đánh)

Nhưng cô có cáitư cách gì đi quấy rầy, Hà Tô Diệp cùng Trương Nghi Lăng là đôi tình nhân tiêubiểu mà mọi người đều biết, quen bọn họ mọi người sẽ cảm thán ông trời tác hợpcũng chỉ có thể được như thế mà thôi, bản thân đành phải ngoan ngoãn trước mặtanh làm một tiểu sư muội, yên lặng chú ý nhất cử nhất động của anh, cố ý vôtình bắt trước cách ăn mặc của Trương Nghi Lăng, tìm một ít ca bệnh đến hỏi,chỉ vì tham lam khoảnh khắc ngốc nghếch ở bên anh, dù cho, anh không phải họckhoa thị giác. Cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ kết hôn, sau đó sẽ có đứa nhỏ đáng yêu,làm bạn với nhau đến bạc đầu, nhưng tất cả đã theo Trương Nghi Lăng đi nước ngoàivẽ lên một dấu chấm hết.

Cô thật sự khônghiểu, yêu nhau như vậy hai người nói thế nào chia tay liền chia, chân trời gócbể, không một nửa phần quan hệ.

Cô tiếp tục nhớlại Hà Tô Diệp nói với Trương Nghi Lăng, ở cái đêm mưa ấy, trước mặt cô cùng LíGiới, nói: “Cô muốn đi thì đi đi, đi rồi mong cô không cần hối hận, lựa chọncủa cô tôi tôn trọng, cũng xin cô tôn trọng cảm nhận của tôi.”

Đêm đó, Hà TôDiệp lần đầu tiên uống say mèm, Trương Nghi Lăng chỉ trầm mặc lại trầm mặc, côliền ẩn ẩn cảm thấy, Trương Nghi Lăng đi nước ngoài chuyện này nhất định khôngđơn giản, nhưng là rốt cục như thế nào, cô có lẽ vĩnh viễn không thể biết được.

Trương Nghi Lăngđi rồi, Hà Tô Diệp mất tích một thời gian dài, ngay cả Lí Giới cùng tìm khôngthấy anh.Thế rồi, bỗng nhiên có một ngày, cô thấy trên lưng Hà Tô Diệp là ba lôleo núi từ xe buýt đi xuống, tiều tụy gầy yếu rất nhiều, hỏi anh, anh nói chínhmình đi vùng núi chữa bệnh từ thiện ba tháng, anh tươi cười có chút gượng ép,cô khó chịu, cô đau lòng, vì thế đối với Hà Tô Diệp tốt gấp bội, cô không dámvọng tượng thay thế được địa vị của Trương Nghi Lăng, cô chỉ muốn làm cho anhtốt một chút,thế là đủ rồi.

Thẳng đến có mộtngày, Hà Tô Diệp nói với cô: “Khả Hâm à, tìm một người có thể đối tốt với em,anh… không đáng!”

Cô mới hiểuđược, trong lòng cô suy nghĩ vốn cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng Hà TôDiệp cái gì cũng đều biết, anh vẫn bằng cách khéo léo nhất cự tuyệt chính mình,tăng ca, luận văn, có việc, cô thế nhưng lại nghĩ anh thật sự bận rộn như vậy.

Cô cuối cùngcũng nghĩ thông suốt, Hà Tô Diệp là người có nguyên tắc nhất, yêu đó là yêu,chỉ cần yêu một người kia là đủ rồi, không yêu đó là không yêu, cũng sẽ khôngtham lam ấm áp nhất thời, chỉ là, bản thân vĩnh viễn làm không được người kiacủa anh.

———

Nhà của Hà TôDiệp có rất nhiều dược liệu, đều là tiêu bản trong trường học làm thành,TrươngNghi Lăng chỉ thích duy nhất những dược liệu tên có chữ “Hương “ở cuối: đinhhương, hoắc hương, cây mộc hương, hoài hương, trầm hương, thanh mộc hương, antức hương, xạ hương, huân lục hương, mà chính mình từ tranh ảnh học được, rấtnhiều dược liệu đều kể không ra hết, duy chỉ mấy vị thuốc đông y này, cô đãnghiên cứu cẩn thận qua.

Bản thân thèmăn, cho nên thích nhất hoài hương, còn gọi là hồi hương, đại hồi hương là đạihồi, luộc cá nướng thịt không thể thiếu, tiểu hồi hương có thể sào ăn; cùngcanh giới gói bánh bao, gói sủi cảo; đều có thể cùng đinh hương, đậu ván làmmón thịt bò tinh hoa.

Chỉ là người âmhư hỏa vượng* không nên ăn nhiều.

(*âm hư hỏavượng: là một triệu chứng theo đông y, biểu hiện thường là: hoa mắt, chóng mặt,ù tai, miệng khô, đắng, ít ngủ, mạch huyền sác (mạch nhanh, cứng) và hay cáugắt.. hay gặp ở phụ nữ trẻ).

Cô cầm lấy mộtgói tiểu hồi hương nhìn đến thất thần, Hà Tô Diệp đi tới, hướng cô giải thích:“Tiểu hồi hương vị cay, ngọt, có tác dụng lí khí kiện vị*, tán hàn giảm đau làquan trọng nhất, còn có thể giống canh giới, làm sủi cảo ăn.”

(*lí khí kiệnvị: dùng thuốc lưu thông khí huyết, tăng sức khỏe cho dạ dày).

Phương Khả Hâmgật gật đầu: “Em thích nhất ăn cái này, đại hồi hương cũng rất thơm sư huynhlàm món thịt bò tinh hoa là tuyệt vời nhất.”

Hà Tô Diệp cóchút ngượng ngùng: “ Anh làm thực bình thường, nhưng một ít đại hồi này rất hạithân thể, dễ dàng phát hỏa, hãy cứ ăn ít đi thì hơn.”

Cô tươi cười, cóchút giảo hoạt: “ Hình như lẩu dê hôm nay rất phát hỏa a!”

Hà Tô Diệp chỉchỉ phòng khách: “ Anh có ý làm một ít chè đậu xanh quy linh cao, mau ăn đi,đừng bị Lí Giới tên quỷ tham ăn kia cướp sạch!”.

Tuy rằng chỉ làchè đậu xanh bình thường cùng quy linh cao, nhưng ăn vào rất ngon miệng sảngkhoái, thật thích hợp dùng ăn sau những món mặn đầy dầu mỡ.

Lí Giới chỉ lochiến cho hết, ngược lại Phương Khả Hâm lại hỏi: “Hà Tô Diệp, quy linh cao nàylàm như thế nào? Ở nhà có thể làm sao?”

“Có chút phức tạpđấy, ở nhà có thể mua bột quy linh cao để làm, nhưng quy linh cao chân chính làmai rùa, thổ phục linh, thương thuật, sâm đắng, cây trinh nữ, cây kinh giớituệ,sinh địa, kê cốt thảo… hơn hai mươi loại dược liệu đông y làm thành, tư âmbổ thận, chống khô và bảo vệ da, tiêu trừ các vết thương bầm tím, điều chỉnhtạng phủ, thanh nóng giải độc.”

Lí Giới xem mồm:“Anh à, sau khi chị Nghi Lăng đi rồi không thấy anh làm qua.”

Phương Khả Hâmtrừng hắn: “Từ từ ăn đồ của cậu cho tốt đi, đừng hết chuyện rồi lại lôi chuyệnkhác!”

Ngược lại Hà TôDiệp cười rộ lên: “ Hình như thật lâu rồi không làm. Tính ra hơn một năm TrươngNghi Lăng đi rồi nhỉ?”

Phương Khả Hâmkinh ngạc, hai năm nay cô đây là lần đầu nghe thấy Hà Tô Diệp nói đến TrươngNghi Lăng.Cô vẫn cho rằng đây là cấm kỵ của anh, vết thương chôn ở đáy lòng chỗsâu nhất, sẽ không dễ dàng chỉ ra cho mọi người,không nghĩ tới anh hiện tại tùyý như thế, giống như việc thảo luận về thời tiết vậy.

Sau một lúc lâuPhương Khả Hâm mới phản ứng lại: “Hà Tô Diệp, anh hiện tại đối với sư tỷ côấy…”

“Mọi việc đều đãqua gần hai năm rồi.” Hà Tô Diệp cười nói: “ Tội gì bản thân dày vò triền miên,đây là lựa chọn của cô ấy, anh phải tôn trọng, huống hồ cô ấy ra đi kiên quyếtnhư vậy, anh chính là có lưu luyến lại cũng giữ không nổi, cho nên, tất cả đềuđể trôi qua đi.”

Trong mắt Hà TôDiệp đó là sự thản nhiên thuần túy, không có cảm giác thương tổn, không có cựckỳ bi ai, cùng với cái đêm mưa hai năm trước hoàn toàn không giống nhau.

Anh buông tayrồi, bỏ được rồi, mà chính mình, cùng với những người trên thế giới bị vây hãmtrong quá khứ, lại không biết đến khi nào mới có thể buông tay, nếu như buôngkhông được, thì cả đời này hạnh phúc như thế nào.

——-

Sau khi ăn xong,hai người liền cáo từ, Hà Tô Diệp lại một mình một người nhìn tiêu bản trongthư phòng thất thần.

Những thứ nàyđều là Trương Nghi Lăng từ trường học mang về, nói cần phải nhìn quen mắt mớicó thể học tốt đông y, cô luôn luôn là một cô gái mạnh mẽ nhất, luôn không chophép bản thân mình thất bại, thành tích tốt nhất, quần áo độc đáo nhất, sau đóngay cả bản trai cùng phải tìm người tốt nhất, nhưng chính mình là người tốtnhất sao?

Bởi vì thànhtích thi của cô luôn không cao bằng anh, nhất là đông y học.

Vốn dĩ một côgái thật mạnh mẽ, cuối cùng vẫn là lựa chọn không đường về, Anh còn nhớ rõ mùathu ngày ấy có chút lạnh, viện trưởng gọi hai người bọn họ vào văn phòng, nóirất chân thành: “ Ở đây có một cái danh sách do nhà nước cử đi nước ngoài,trong viện nhất trí biểu quyết trong hai người các em lấy một, về phần là ai,các em tự chính mình thương lượng đi.”

Anh biết họcđông tây y kết hợp rất khó có cơ hội đi nước ngoài, đặc biệt là thiên về đôngy, sau đó anh có chút trầm mặc, bởi vì anh thấy trong ánh mắt Trương Nghi Lănglộ vẻ khát cầu cùng mong ước .Anh lập tức mềm lòng, anh luôn cho Trương NghiLăng những gì tốt nhất, lần này, anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng anh đãtính nhầm rồi, anh cho rằng Trương Nghi Lăng sẽ trở về cùng anh trao đổi, anhcho là cô sẽ thuyết phục bản thân anh từ bỏ, nếu thật cô làm như vậy với anh,anh cũng chấp nhận, cũng cam tâm, anh sẽ thả cô đi, ai bảo chính mình lại yêucô như vậy.

Nhưng, ba ngàycô đều không trở về, ngày thứ tứ, anh thấy cô đứng ở trước giường nói: “Hà TôDiệp, em phải đi, trong khoa thông báo xuống, cử em đi Mỹ du học.”

Anh cười rồinói: “Chúc mừng em”, thật ra anh thập phần thương tâm, rồi bỗng nhiên thấy trêncổ của Trương Nghi Lăng có vết bầm tím, lập tức liền phản ứng lại, mãnh mẽ tómlấy cánh tay của cô, anh hét lên: “ Danh sách cuối cùng của em làm thế nào cóđược, nói cho anh đi!”

Trương Nghi Lăngđẩy anh ra một cách lạnh lùng: “Dùng chính bản thân tôi đổi lấy, có thể chứ! HàTô Diệp, tôi biết chỉ cần ông của anh lên tiếng, viện trưởng nhất định sẽ đembản danh sách đưa cho anh, cho nên tôi chỉ tiên hạ thủ vi cường thôi*.”

(*thiên hạ thủvi cường: ra tay trước để chiếm thế thượng phong).

Hoàn toàn thấtvọng, chỉ là chuyện tới giờ này, anh còn có thể nói cái gì, anh nhắc cho cô:“Nếu em nói em muốn danh sách, em biết anh nhất định sẽ đưa cho em, em việc gìphải chà đạp bản thân mình!”

Cô thản nhiênnhìn anh: “ Tôi không muốn thiếu nợ anh ân tình, bởi vì tôi muốn đi liền đikhông vướng bận!”

Hay cho một cái“không vướng bận”, anh đành phải hỏi: “Trương Nghi Lăng, cô cuối cùng có từngyêu tôi hay không?”

Anh không hề mongđợi đến cái đáp án này, nhưng có điều anh rốt cục đã đợi được.

Trong đêm mưa ấyTrương Nghi Lăng đi phía trước, cô nói: “ Tôi từ nhỏ thích chính là những thứtốt nhất, thành tích tốt nhất, quần áo tốt nhất, khi ấy tôi nói với bản thânmình, tôi cần một người bạn trai tốt nhất, một người chồng tốt nhất, cho nên,Hà Tô Diệp, tôi đã từng yêu anh, nhưng tôi cái tôi yêu thích là cái tốt nhấtcủa anh, tôi sẽ đi nước ngoài, sau này cơ hội tới sẽ ngày càng tốt hơn, chonên, tôi không thể yêu anh.

Chân tướng rõ ràng,đây là một cô gái quá mạnh mẽ, cần một người đàn ông chỉ là một người có thểxứng đôi với cô ta, mà không phải Hà Tô Diệp .

Anh thở dài mộttiếng, sắp xếp lại suy nghĩ, bắt đầu dọn dẹp phòng bếp, sau đó mở tủ lạnh, nhìnxem nguyên liệu bữa sáng ngày mai. Kết quả trứng gà, bánh đều đã hết, anh mặcthêm áo, chuẩn bị đi siêu thị của tiểu khu mua ít đồ.