Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 3: Hoắc hương



Hoắchương –hương thơm biến loạn, chỉ là quá sâu cay, nhưng thuốc đắng dã tật.

Cơm nước xong, Thẩm Tích Phàm vốn tính đi ngủ sớmmột chút xem,đem những hồi tưởng toàn bộ mọi thứ đáng chết vào giấc ngủ làxong, kết quả thấy trưởng nhóm một đường chạy chậm tới: “Giám đốc Thẩm, đã xảyra chuyện!”

Cô lập tức dựng thẳng lưng, hoàn toàn cảnh giác: “Cóviệc gì?”

“Khách biệt thự số 7 khu C trách cứ room service*!”

(* phục vụ phòng, mình để nguyên cho giống vớinguyên bản)

Huyệt tái dương của cô vô cớ lại bắt đầu đau: “ Số 7khu C, số 7 khu C, Lăng… cái gì kia à?”

Nhóm trưởng gật gật đầu.

“Đi xem”.

Bắt đầu buổi tối mùa đông cực lạnh, Thẩm Tích Phàmchỉ mặc bộ đồ bình thường, vải dệt mỏng manh căn bản chịu không được lạnh, KhuC lại là nơi nước xanh, gió lớn càng lạnh, cô đông lạnh run rẩy, liên tục hắtxì vài cái.

Nhìn tới cửa biệt thự số 7 mở, Lăng Vũ Phàm tựa vàobên cửa, cúc áo sơ mi chỉ cài một cái, ngắm nghía cái kính mắt, cúi đầu cười,đứng bên cạnh một nhân viên phục vụ, tóc hỗn độn, bả vai không ngừng co rúm,nhìn kỹ nước mắt đầy mặt, trang điểm đều đã mờ.

Đại khái có thể đoán phát sinh chuyện gì, nhưng vẫnphải trước mặt vị thiếu gia này giả dạng ngu ngốc, Thẩm Tích Phàm thật cẩn thậnhỏi: “ Xin chào ngài, ngài Lăng , xin hỏi ngài đối với room service của chúngtôi có chỗ nào không hài lòng?”

Lăng Vũ Phàm nheo lại đôi mắt hoa đào, đánh giá ThẩmTích Phàm, chậm chạp phun ra: “Room service của quý khách sạn hạng mục thậtđúng là nhiều, tôi cũng không nghĩ tới còn bao gồm cả hạng mục… cùng khách lêngiường?”

Cô có chút uất giận, vẫn là ngữ khí bình thản: “NgàiLăng không ngại nói rõ ràng, chúng tôi có chỗ nào không đúng nhất định sửalại!”

Hừ lạnh một tiếng: “Giám đốc Thẩm chẳng lẽkhông nhìn thấy xảy ra chuyện gì sao?”Hắn không cài chặt, áo sơ mi bị gió thổitung, lộ ra dáng người rắn chắc, tinh tráng.

Thẩm Tích Phàm nhẫn nại tính khí mà giải thích: “Tôinghĩ chuyện này nhất định là hiểu lầm, ngài Lăng thật sự xin lỗi, tôi không đểý tốt nhân viên của mình, khiến cho ngài một phiền toái lớn như vậy, mong ngàitha thứ!”

“Hiểu lầm? Làm sao có thể là hiểu lầm đây? Ha ha,giám đốc Thẩm thật sự có thể nói truyện cười, tôi chỉ là muốn bữa ăn khuya,Room attendant* của các cô liền đem tôi như đồ ăn ngon, việc này giải thích nhưthế nào?”

(* người phục vụ )

Trong lòng Thẩm Tích Phàm một trăm lần cũng khôngtin nhân viên phục vụ phòng chủ động hướng trên người hắn tấn công, trái vớilương tâm cô nói: “Ngài Lăng, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, buổisáng ngày mai sẽ cho anh một câu trả lời vừa lòng thuyết phục, để biểu đạt sựxin lỗi của chúng tôi, tôi sẽ cử người đưa tới thẻ khách quý, ngài còn có thểsử dụng sân golf lần tới, cũng miễn phí trở thành hội viên. Đối với hành động sơsẩy tạo thành ngoài ý muốn của chúng tôi, mong ngài bỏ qua!”

Lăng Vũ Phàm nở nụ cười, tươi cười với Thẩm TíchPhàm xem ra một nửa là khiêu khích một nửa là khinh thường, bỗng nhiên, hắn épsát người vào Thẩm Tích Phàm, thở ra hơi thở ái muội: “Việc kia giám đốcThẩm có đồng ý “tự mình” bồi thường tôi hay không?”

Thẩm Tích Phàm nhắm mắt làm ngơ, biểu tình nhưthường, hướng hắn cúi đầu: “Nếu ngài Lăng không còn việc gì, tôi trước tiên xincáo từ, đối với việc xử lý chuyện này, ngày mai chúng tôi sẽ thông bao chongài, chúc ngủ ngon!”

Lăng Vũ Phàm hơi sửng sốt, đem kính mắt đeo lên,nghiền ngẫm nhìn Thẩm Tích Phàm liếc mắt một cái, phát hiện ánh mắt cô kiênđịnh không sợ, hắn bỗng nhiên cảm thấy mới mẻ, nhìn người nhân viên phục vụcùng trưởng nhóm một cái, đá cửa vào trong, cô thế này mới thở phào nhẹ nhõm.

——-

Ba người cũng không lên tiếng,đã cách Khu C, đi lênđường nhỏ, Thẩm Tích Phàm vội hỏi : “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

Cô gái kia khóc nức nở: “Giám đốc, thật sự khôngphải em, chỉ là đưa bữa ăn khuya vào, kết quả hắn, hắn liền muốn em cùng hắnviệc kia…”

Đôi mi thanh tú chớp lên: “Chỉ sợ không đơn giản nhưvậy đi? Là hắn chủ động, kết quả cô liền mắc câu, không nghĩ tới bị hắn cắnngược, có phải hay không?”.

Cô gái nói không thành tiếng, cắn môi còn muốn tranhcãi: “Giám dốc Thẩm, em…”

Cô giận tái mặt nói: “ Muốn chủ động xin thôi hay làchúng tôi xa thải, tự mình quyết định đi!”

“Giám dốc Thẩm!” Mang theo tiếng khóc nức nở, tiểucô nương cầu xin: “Van cầu chị không cần đuổi em đi, được không?”.

Cô bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, thanh âmnghe thấy có chút suy yếu: “Ngày mai tới phong kế toán thanh toán tiền lương,việc khác tôi không muốn nhiều lời, cô làm cho tôi thật thất vọng, bởi vì cóđôi khi, cái sai của người vi phạm là cái sai trí mạng, một khi đã sai thìkhông có sơ hội sửa lại, tôi sẽ niệm tình nhận sai của cô mà không đề cập tớisự việc này, cô chủ động thôi việc là được rồi.”

Dừng lại một chút, cô thở dài: “ Chị Trương, chịtrước tiên đi cùng cô ấy về, tôi đi chỗ khác xem xét, đừng để xảy ra chuyện gìnữa”.

Đi trên con đường nhỏ trong rừng cây cô suy nghĩ cóchút rối loạn, nhớ rõ bản thân mình trước kia cũng bởi vì một sai lầm, bị hộihọc sinh cắt chức,lúc ấy cô chạy tới khóc lóc kể lể với Đái Hằng, Đái Hằng liềnnói cho cô, có một ít sai lầm phạm phải vốn không có cơ hội sửa lại, cho nêntốt nhất chính là cả đời không cần phạm vào. Cô lúc ấy vẫn còn chưa thể lýgiải, cô không hiểu, rõ ràng không phải là giết người, phóng hỏa, cướp bóc, tạisao lại không thể cho cô thêm một cơ hội nữa, hiện tại, cô liền hiểu được, ĐáiHằng nói đúng vậy, theo nguyên tắc, sai lầm là điều không thể được tha thứ.

Đái Hằng, Nghiêm Hằng, trong tim cô lại buồn phiền,rầu rĩ, đành phải dựa vào ánh trăng, dời khỏi suy nghĩ của chính mình.

—–

Vốn dĩ cô tính từ khu C chuyển sang khu F, sau đóquay trở lại khu A cùng khu B, nhưng nhớ tới người con trai ấy đang ở tại khuF3; ngay tại cửa khu F cô dừng bước, dặn quản lí trực ca giúp cô xem một chút,sau đó điện thoại báo cho cô.

Trong khi lơ đãng, cô hướng mắt tới khu F3, đèn đuốcsáng trưng, tình cảnh rất quen thuộc—Đái Hằng không thích đi tới phòng tự học,thư viện, mỗi khi ở kí túc xá tự học liền thích đem đèn toàn bộ bật lên, anhnói đây là thói quen nhiều năm của anh, nói trước đây mẹ không có ở nhà, bảnthân sợ hãi, đem hết đèn trong nhà bật lên, mới cảm thấy an tâm.

Mà khi đó bản thân bỗng cảm thấy Đái Hằng chính làmột ngọn đèn, ở bên cạnh anh, chính mình sẽ cảm thấy an tâm.

——

Ngày hôm sau, Thẩm Tích Phàm liền cảm giác khôngthoải mái, cả người mềm nhũn nâng người liên tục không động đẩy nổi.Khi mới bắtđầu sáng sớm,Lâm Ức Thâm ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng nhòm cô, lúc tan họp,hắn hỏi: “Tiểu Phàm, mặt cô tại sao mà đỏ thế?”

Hứa Hướng Nhã nghe vậy, cũng lại gần xem,sờ sờ cáitrán của cô, kêu lên: “ Ai nha, Cháo, cô sốt rồi!”

Cuối cùng đến Trình tổng cũng kinh động,: “Giám đốcThẩm đi tới bệnh viện trước xem sao, hôm nay không phải phụ trách”.

Cô thầm than xui xẻo,nhưng cũng không dám chậm trễ,về nhà đo một chút nhiệt độ cơ thể, không phải quá cao, 37 độ 6, cổ họng cũngkhông đau, càng không thể a- mi đan nhiễm trùng, cô từ nhỏ là số có bệnh, trongbệnh viện y tá, bác sĩ đều quen biết cô, sau khi lớn thể chất tốt hơn nhiềurồi, nhưng thường thường bị cảm mạo.

——-

Vẫn ngoan ngoãn đi bệnh viện khám bệnh, không dám nóibản thân mình sốt, sợ bị làm bệnh nhân SARS cho đi cách li, đã đăng kí số thứtự ở phòng khám bệnh khoa hô hấp, may mà người không nhiều lắm, lập tức tớilượt cô.

Cô có chút lo lắng: “Bác sĩ, tôi sẽ…sẽ không bị SARSchứ?”

Bác sĩ chủ nhiệm chắc chắn khẳng định nói cho cô:“Tuyệt đối không phải, chỉ là cảm lạnh, a-mi-đan không nhiễm trùng, lại khôngho khan, chỉ sốt nhẹ, không cần phải tiêm, uống ít thuốc cảm là được rồi”.

Do do dự dự hỏi: “ Nhưng uống thuốc sẽ quá chậm haykhông, tôi gần đây công việc rất bận!”

Lão bác sĩ đề nghị một cách hòa khí: “ Cô dùng thuốcĐông y chữa cảm, thì trị có vẻ nhanh hơn, nếu không thì cô đi đăng kí số thứ tựkhoa nội Đông y xem?”.

——

Vẫn đi đăng kí số thứ tự khoa nội Đông y, chỉ là hômnay tòa nhà Đông y người vô cùng nhiều, đều là những người chuẩn bị làm mẹ còntrẻ tuổi cùng các ông lão với bà lão, Thẩm Tích Phàm đành phải đưa ra bệnh ánđặt trên cái bàn phía trước , ngồi ở một bên, đợi gọi đến số của mình.

Phòng Đông y đối diện truyền đến từng trận mùi vịđắng chát, xen lẫn vài luồng khí nóng, vốn ngạt thở liền khiến cô càng thêm mêman mệt mỏi hoàn toàn,trên người càng nặng nề đến mức vô tri vô giác, trong lúccô ngẩn ngơ, nhớ lại thời đại học khi bản thân có bệnh.

Lúc ấy chính mình vẫn là bảo bối của Đái Hằng, anhcực kì chiều cô, nghe theo cô, lo lắng cho cô, một cơn gió thổi đến cô sổ mũi,ho khan anh đều phải lo lắng nửa ngày, kết quả khi mùa đông năm thứ hai,bảnthân mình thật sự bị cảm nặng.

Nhớ rõ mấy ngày ấy, Đái Hằng cũng bỏ học cùng cô đibệnh viện truyền, nước thuốc lạnh lẽo đưa vào tĩnh mạch, làm cho cánh tay côphát lạnh, Đái Hằng hay dùng bàn tay của chính mình làm ấm tay cô, cô liền dựatrên vai anh mà mê mê man man, giấc ngủ bập bõm, cầu cho nước thuốc chậm nhỏgiọt một chút; cô ăn không có khẩu vị, anh liền cho cô ở kí túc xá nấu cháorau, sau đó dùng áo bông bọc lấy cô, từng thìa từng thìa ép cô ăn, mà chính anhđành phải ăn cơm thừa lạnh như băng của nhà ăn; khi anh dời đi, hôn môi cô, lờinói gắn bó, một chút đều không để ý tới viruts cảm cúm sẽ lây sang anh.

Chỉ là sau này, anh không cần cô, cùng với người congái khác bên nhau, bản thân cũng nắm không nổi trái tim anh. Ngày thứ hai cùnganh chia tay, bởi vì dầm mưa cả một ngày, cô lại vào viện, lần này không có mộtngười quan tâm, cô đành phải một mình đóng tiền truyền nước, gửi tin nhắn choĐái Hằng: “Em bệnh rồi, anh có thể đến thăm em không?”

Kết quả anh chỉ nhắn lại: “ Thẩm Tích Phàm, chúng tahiện tại một xíu quan hệ đều không còn rồi, tại sao em vẫn còn đối với anh làmphiền không chịu tỉnh?” Nước mắt cô từng giọt từng giọt, giọt nước đang truyềndịch ở trên tay, trong lòng mặc niệm, đúng vậy, mình hiện tại chỉ có một mình,một mình cũng phải cố gắng sống tiếp, chỉ là mình tại sao vẫn nhớ nhung như thếnày, về khoảng thời gian sinh bệnh, về sự ấm áp của anh bên cạnh.

Thẩm Tích Phàm cả một người ngây ngây ngô ngô, chỉnghe thấy bên tai có người gọi tên mình, cô mới đột nhiên mở to mắt, phát hiệnkhóe mắt đã hơi hơi ẩm ướt, cô quay đầu,hoảng sợ: “….. Bác sĩ Hà….”

Anh có chút ngạc nhiên, sau đó ngữ khí nhẹ nhàngcùng cô giải thích: “ Y tá đã nói “chào cô” vài lần rồi, mà không có người trảlời, hiện tại đã trưa rồi, đều không có người, tôi ra ngoài mới phát hiện cô ởđây, sao vậy ? sinh bệnh rồi?”

Cô hít hít cái mũi một lát: “Tôi sốt!”

Hà Tô Diệp cười cười: “ Sốt liền khóc nhè? Vàotrong, tôi giúp cô khám một chút”.

Thẩm Tích Phàm kinh ngạc nhìn bác sĩ, đứng lên, đitheo phía sau anh, bờ vai anh rộng lớn, làm cho người ta cảm thấy thật tin cậy.

“Chỉ là đơn thuần sốt mà thôi” Hà Tô Diệp an ủi cô:“ là viêm phổi điển hình, hiện tại có thể yên tâm rồi? Không thể lại khóc chứ?”

Cô cảm thấy băn khoăn: “ Thật sự làm phiền anh, bácsĩ Hà”

“Không có việc gì, chẳng qua là ngoại cảm phátnhiệt, uống hai thang thuốc bắc là khỏi rồi”.

Thẩm Tích Phàm thì thào tự nói: “Ngoại cảm phátnhiệt? Ma hoàng quế chi thang?”

Hà Tô Hiệp phì cười “Cô cũng không thể uống cái đó,cái đấy thuốc rất mạnh, càng ra mồ hôi thân thể cô ốm như vậy khẳng định khôngchịu nổi. Anh dừng một lát : “Cô làm sao mà biết có đơn thuốc này?”

Cô có chút ngượng ngùng: “Khi đi học trước kia tôicó nhận phiên dịch 1 tài liệu về đông y,lúc ấy tìm thật nhiều sách mới thấyđược, tự nhiên có ấn tượng sâu sắc một chút.”

Hà Tô Diệp lấy bút bắt đầu viết phương thuốc, vừaviết vừa đọc: “Hoa kim ngân, liên kiều, chao, bồ công anh, sài hồ, hoàng kì thìtránh gió; phục linh, hoắc hương, pháp bán hạ, gừng dại, táo đỏ, thế được rồi!”

Cô chỉ vào “Hoắc hương” nói, “Tôi đặc biệt thích tênnày!”

Hà Tô Diệp gật gật đầu: “Hoắc hương – hương thơmbiến loạn, kích thích ăn uống dừng nôn, tác dụng giải cảm, dùng cho phát nhiệtác hàn, làm ấm cơ thể; ngực, dạ dày hết khó chịu”.

Cô không biết nói tiếp như thế nào, đành phải gậtđầu, cầm đơn thuốc chuẩn bị đi.

Hà Tô Diệp gọi cô lại: “Cô còn sốt, như vậy đi, côtrước tiên đóng tiền, tôi tới hiệu thuốc mang cho cô thuốc sắc sẵn, sợ buổichiều cô không muốn tới lấy, có thể đợi nửa tiếng không?”

Thẩm Tích Phàm ngây ngẩn cả người, bác sĩ này tâmnhư thế nào mà tốt như vậy, chỉ biết nói lời cảm tạ một cách máy móc: “Thật sựlàm phiền anh, bác sĩ Hà!”

Quả nhiên, hơn 30 phút sau, Hà Tô Diệp cầm một góithuốc đi ra, cô vừa sờ vẫn còn nóng bỏng, bác sĩ dặn: “Một ngày ba lần, liêntục hai ngày, đừng nhớ lầm nữa!”

Thẩm Tích Phàm sầu mi khổ kiểm* :”Bác sĩ Hà, tôi sắpbị chìm trong thuốc Đông y rồi!”

(* mặt mày ủ dột, đăm chiêu)

Anh bày ra biểu tình “ Cô bệnh nhân này tại sao khómở mang đầu óc như vậy” : “Cô uống cái này như đã nói, cái kia có thể không cầnuống, nhưng nếu cô cảm thấy không đủ, hai loại thuốc cũng không công kích lẫnnhau!”

Cười một cách ngượng ngùng, Thẩm Tích Phàm tintưởng, trừ bỏ có đôi khi bác sĩ này thích “tạt nước” bên ngoài cô ra thì nhữngmặt khác vẫn còn rất tốt.

—–

Quay trở về đến nhà, lập tức lấy thuốc ra, vẫn cònnóng, đổ vào trong bát, ngửi thấy hơi hơi có hương vị cay nồng, nhưng rất thơm,cô nghĩ đến thuốc lần này giống lần trước có vị ngọt, liền không chuẩn bị tâmlý, uống một ngụm, lập tức muốn nhổ ra – thật sự phi thường đắng.

Cô đành phải cố nén ghê tởm, một hơi uống cho xong,dùng nước lọc súc mấy lần miệng, mới trở lại bình thường, lần này trong miệnglà mùi vị mơ hồ, nhất định là hương vị của hoắc hương cùng gừng dại, nhưng lạinồng đậm cay cay, sau đó lại làm cho người ta cảm giác dư vị không dứt.

Tục ngữ nói thuốc đắng dã tật tốt cho bệnh, cô sốtkhông ra mồ hôi, lại bị thang thuốc đông y này làm cho xuất hiện, chỉ trongchốc lát, trên trán liền bắt đầu đổ mồ hôi, cô có chút vui sướng, bò lêngiường, đắp chăn thật dày, ngả đầu liền ngủ.

Nửa đêm ra một thân mồ hôi, lại sờ cái trán, độ ấmbình thường, trong lòng cô vui vẻ, thì thầm một tiếng, thuốc đông y thật hiệunghiệm, sau đó lật người, tiếp tục ngủ.

Buổi sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, thần thanh khísảng, chỉ là trên áo ngủ toàn là mồ hôi, cô liền đi tắm rửa, lúc tắm được mộtnửa, tiếng chuông di dộng mãnh liệt kêu, cô không để ý tới,qua một lúc lâu, lạivang lên mấy lần.

Mặc quần áo đi ra, thì thấy là Hứa Hướng Nhã gọitới, cô cười cười, không để ý, mở tủ lạnh lấy ra nước trái cây cùng trứng gà,nướng vài miếng bánh mì, đặt lên trên bàn, ánh mặt trời ấm áp, bắt đầu ăn bữasáng.

Di động lại vang, cô chậm chạm ấn phím nghe, sau đóbên kia truyền đến âm thanh oán niệm của Hứa Hướng Nhã: “Cháo, cô nói NghiêmHằng rốt cuộc muốn ăn cái gì đây? Hỏi mấy lần những người ở đây nhưngcũng không có ý kiến, tôi đanh phải tìm đến cô.”

Cô sửng sốt, bánh mì đang ngậm rơi xuống, Hứa HướngNhã vẫn ở đầu bên kia bất bình: “ Nếu không tôi đã mua ít thức ăn cho chó đitính toán với anh ta cho rồi, buổi sáng hôm nay lúc đưa bữa sáng, nhân viênphục vụ nói anh ta nhìn đến bữa sáng rồi nhíu mày, chỉ ăn mấy miếng rồi khôngđộng vào nữa.”

Đái Hằng cực kì kén ăn, Thẩm Tích Phàm biết việcnày, cô hỏi: “ Cô buổi sáng đều chuẩn bị cái gì?”

“Trứng ốp la, bánh mì lúa mạch, sữa chân giò hunkhói mứt hoa quả loãng”

Cô thở dài: “ Trứng ốp la phải tám phần chín, giữlại đường tâm, bánh mì lúa mạch đổi thành bánh mì sữa; mứt hoa quả loãng, anhta chỉ ăn mứt hoa quả làm từ quả sơ ri màu trắng thôi, sữa phải ấm, tốt nhất làhãng Mộng Ngưu hoặc Elie, chân giò hun khói thì đổi thành khoai tây”

Hứa Hướng Nhã hít một hơi: “Thực, con mẹ nó khótính!” Cô ta lại tò mò: “Cháo, cô làm sao mà biết nhiều như vây a? Trên tàiliệu rõ ràng không có?”

Không thể nói rõ là loại tư vị gì, Thẩm Tích Phàmđành nói dối: “Tôi ngày hôm qua vừa tìm được, khi đi làm nhắc cho cô một chút.”

Hứa Hướng Nhã than thở: “ Cô tốt nhất sớm đến đâymột chút, vị đại gia miệng mèo này vẫn phải đợi cô vì hắn mà chuẩn bị đồ ănđấy!”

—-

Trở lại khách sạn, Trưởng ca của Cảnh các tới báocáo: “Giám đốc Thẩm, sự việc tối hôm qua đã xử lí tốt rồi, chỉ là ngài Lăng mớisáng đã tới “Khai Bác” họp rồi.”

Cô day day huyệt thái dương của mình theo thóiquen,: “Được rồi, buổi tối mang thẻ khách quý chuẩn bị như thế nào cho tốt,cùng tôi đi sang bên đó nói cho rõ ràng” dừng một chút “ Trình tổng biết chuyệnnày chưa?”

“ Đã báo lên rồi, Trình tổng đồng ý với cách xử líphương án, đồng thời để toàn bộ nhân viên lấy đây làm bài học”.

Sau đó Hứa Hướng Nhã đến tìm cô, than thở: “ Đầu nămnay làm việc mệt mỏi, mệnh của chúng ta đều là hầu hạ người, nếu sống ở cổ đại,tôi chính là mệnh nô tài, chủ tử bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây…”

Thẩm Tích Phàm cầm lấy ly trà: “ Ít nói nhảm đi, chỉnghe là tốt rồi, anh ta chỉ ăn thịt nạc, thịt lợn cùng thịt bò, thịt gà bìnhthường; thích ăn cháo, nhất là cháo chính tông Quảng Đông; rất ít ăn cay, nhưngvới lẩu thì cực thích lẩu cay tê của Trùng Khánh*;Thích uống canh bổ các loạinấm cùng thuốc đông y hầm chung; thích ăn hải sản, nhưng không khoái ăn cá;Thích ăn điểm tâm nhỏ kiểu dáng Tây Âu, nhất là bánh ngọt pho mát; thực đơn hômnay lấy món ăn Giang Tô, Chiết Giang làm chủ, canh phối hợp hầm với thực phẩm,ngọt một chút dùng bột sắn, bữa ăn khuya là cháo gà xé cùng một ít món khai vịnhỏ.”

(*Về các món ăn của Trùng Khánh, người Trùng Khánhthích các món ăn cay tê là chính, họ rất thích ăn lẩu. Đến du ngoạn tại TrùngKhánh mà không nếm thử món lẩu cay tê của Trùng Khánh thì thật là một điều đángtiếc. Khi ngồi ăn, chỉ thấy nồi nước nhúng màu mỡ đỏ, có ớt, hoa tiêu. Còn thứcnhúng thì có tới mấy trăm loại như: Sách bò, lươn, cá hố, các loại rau, nấm,v.v…)

Hứa Hướng Nhã sợ hãi than: “ Cháo, cô thật lợi hại,cái chức quản lí nhà bếp này nên để cho cô làm a!” cô ta cầm laptop, vội vàngchạy đi, miệng còn kêu : “ Nhanh, nhanh , nhanh, tôi đi đây!”.

Thẩm Tích Phàm cười khanh khách, bản thân lợi hại ởđâu đây, ở cùng Nghiêm Hằng 3 năm, tự nhiên quen thuộc khẩu vị của anh, anh talà người thích ăn, nhưng cực kì khó tính, chính mình từng vì anh rửa tay nấucanh, thế nào có thể không biết những điều anh thích hay ghét chứ.

Trong miệng có loại vị đắng và cay cay, có lẽ là mùivị của hoắc hương, cô đã uống khá nhiều nước, vẫn cảm nhận được vị sâu cay, đắngngắt.

—–

Buổi trưa Nghiêm Hằng đi ăn, phát hiện khách sạn vìanh những món ăn chuẩn bị cực vừa miệng, liền khen Hứa Hướng Nhã, cô ngượngngùng, giải thích với anh: “Ngài Nghiêm, may nhờ có giám đốc Thẩm bộ phậnPhòng, ngài nên cám ơn cô ấy!”

Dừng lại đôi đũa, Nghiêm Hằng giật mình, đúng vậy,trên thế giới này, trừ mẹ của anh ra, vẫn còn có ai đó hiểu rõ khẩu vị của bảnthân như thế này, anh đối với đồ ăn cực khó tính, mặc dù như vậy, Thẩm TíchPhàm vẫn kiên nhẫn vì anh nấu cơm, anh không thích ăn, cô cũng từ trước tới giờkhông oán trách, luôn nói tài nấu nướng của bản thân chưa tinh, nhưng tại saocho tới tận khi anh rời xa cô thật lâu về sau, mới biết cô có bao nhiêu điềutốt đẹp.