Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 11: Toan táo nhân (Táo nhân)



Toantáo nhân- kiềm khí an thần, hòa vị vận tì, bình can lí khí, chua chua, cóchút hương vị của tình yêu.

Giường của anh thật mềm mại, trên chăn có mùithơm thanh dịu của hương chanh, hơi trà gừng bốc lên Thẩm Tích Phàm có chútthất thần, chỉ chốc lát lỗ chân lông trên người như bị mở ra, khoan khoái cùngnỗi buồn phiền trong tim nói không lên lời,.

Vừa định đem cái bát đưa cho Hà Tô Diệp, cô thấy anhbình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Làm sao vậy?”.

Hà Tô Diệp thu hồi tầm nhìn, sóng mắt lay động: “Cóánh nắng!”

Quả nhiên, hết mưa rồi, ánh mặt trời ngày đông nhưthứ văn chương trôi chảy, từ cửa sổ bằng kính thủy tinh xuyên vào, bướng bỉnhxoay chuyển phương hướng, ánh lên quanh người Hà Tô Diệp một tầng vầng sáng ấmáp.

Thẩm Tích Phàm xem đến ngây người.

Anh nhận lấy cái bát, kết quả, đụng phải ánh mắt ngơngẩn của Thẩm Tích Phàm, vừa ngây thơ lại mê hoặc, trái tim khẽ rung động, taykhông tự chủ được gạt lên sợi tóc trước trán của cô, như có như không chỉnh lạiđám tóc, nhẹ giọng dặn dò: “Ngủ một lúc đi, tỉnh dậy sẽ khỏe.”

Cô thế mới thu lại thần hồn, gật gật đầu, Hà Tô Diệpđứng dậy, nhẹ nhàng đem cánh cửa khép lại.

Trong phòng, sự yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng timđập của cô.

——–

Khoảng chừng đến lúc giữa trưa, anh đi mở cửaphòng, muốn gọi Thẩm Tích Phàm dậy ăn cơm, nhưng cô vẫn chưa dậy, còn đang gặpChu công.

Trên khuôn mặt có nét trẻ con, biểu tình ngủ say làsự thoải mái cùng thỏa mãn, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên gối, sự khônkhéo, tinh ranh toàn bộ biến mất, cô lúc này, hoàn toàn là tư thái không phòngbị và chân thật nhất.

Đáy lòng Hà Tô Diệp dâng lên một thứ tình cảm kì lạ,anh bỗng nhiên nhớ tới lúc nãy châm cứu cho cô, tuy rằng đứng ở góc độ củangười bác sĩ, nhưng làn da trắng nõn, mùi hương của cơ thể như có như không củacô lại khiến cho anh có chút tâm hoảng ý loạn, khi ấy không cảm thấy gì, nhưnghiện tại nghĩ lại, đã thành không chỉ còn là hoang mang nữa…

Anh vội vàng đi ra ngoài, lắc lắc đầu có chút ảonão, chuyển hướng tới thư phòng, nhìn vào cái đơn xin làm visa cho tu nghiệpsinh, rồi lại rơi vào trầm tư.

Không biết qua bao lâu Thẩm Tích Phàm mơ mơ màngmàng tỉnh lại, sờ sờ bụng hít sâu hai cái, phát hiện đã hết đau, tâm trạng lậptức tốt lên, muốn nhìn xem mấy giờ rồi, lại thấy di dộng không có điện, vì thếtính nhanh chóng về nhà, dù sao, hôm nay cô đã làm phiền Hà Tô Hiệp lâu rồi.

Cô vừa xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, chợt nghebên ngoài phòng khách có chút ầm ĩ, giọng Lí Giới truyền đến: “Hà Tô Diệp,chẳng lẽ anh giấu kim ốc tàng kiều* hay sao, không việc gì đóng cái cửa này vàolàm gì?”.

(*”Kim ốc tàng Kiều: nhà vàng cất người đẹp)

Sau đó, chính là âm thanh vội vàng của Hà Tô Diệp:“Này, đừng có mở!”

Nhưng, đã chậm một bước, cửa “ké..t..” một cái bị mởra, Lí Giới kinh ngạc mở to con mắt, nửa ngày mới phun ra một câu: “Anh giaià,… anh đúng là tàng Kiều*!”

(* tàng kiều: giấu người đẹp)

Thẩm Tích Phàm xấu hổ, đứng không được ngồi cũngchẳng xong, lắp bắp nói tiếp: “ Thật… thật khéo ha!”

Tóc mai cô lộn xộn, hai bên má đỏ hồng, chỉ khoácmột cái áo lông mỏng, chân lộ ra bên ngoài, có vẻ xinh xắn đáng yêu, Lí Giớixem cô, nhìn nhìn lại Hà Tô Diệp, hét to một tiếng “Phi lễ chớ nhìn”, liền bachân bốn cẳng chạy vào thư phòng, chỉ còn lại cô cùng Hà Tô Diệp đối diện bốnmắt nhìn nhau.

Hà Tô Diệp tiến lên hỏi: “Tỉnh dậy lúc nào vậy, LíGiới đánh thức cô? Bây giờ còn đau không?”

Cô lắc đầu, vội vàng xỏ tất, nói năng lộn xộn:“Không.. không… đều không phải!”

Hà Tô Diệp cảm thấy buồn cười, có đôi khi cô nhócnày xác thực nói chuyện chẳng ra đâu vào đâu; anh cũng sẽ không so đo: “Mặcquần áo cho ấm rồi ra ăn cơm đi,đã hơn ba giờ chiều!”.

Cô há mồm ra muốn nói “Tôi về nhà được rồi”, nhưngcái đầu của Lí Giới không biết từ lúc nào thò ra, hò hét: “Ăn cơm, ăn cơm, emcũng đói bụng!”.

———-

Hà Tô Diệp cầm bát đũa đưa cho hai người, Lí Giới ănuống không chút khách khí, Thẩm Tích Phàm vốn dĩ muốn rụt rè một chút, ai biết,múc một bát canh củ nâu, mới vừa uống vào, canh nồng đậm theo yết hầu nhẹ nhàngtrôi xuống, miệng chép chép, hương thơm lưu lại thật lâu trong miệng.

Củ nâu mềm nhừ vô cùng, một chút vị chát đều khôngcó, kết hợp với nước cốt canh xương, lửa nhỏ hầm kĩ, quả thật chính là cựcphẩm, ăn quen mấy món ăn của nhà bếp khách sạn cô đều không kìm được mà tánthưởng.

Thật sự, lại không ngờ rằng tay nghề Hà Tô Diệp cóthể tốt như vậy, làm cho bản thân cũng cảm thấy hổ thẹn.

Cô nhận ra anh dường như không có gì không làm được.

—–

Sau khi ăn cơm no, cô tựa không còn sức lực mà đứnglên, Hà Tô Diệp lại bưng tới một bát canh long nhãn mộc nhĩ trắng, cô kêu rên:“Hà Tô Diệp, anh sao không nói sớm cho tôi biết còn có món khác, tôi… hết bụngđể chứa rồi….”

Lí Giới cười rộ lên: “Ha ha, đều là của ta…” Xoa taymà đưa cái môi hướng vào bát canh kia, Hà Tô Hiệp một phen đoạt được thìa,trừng mắt: “Ăn! Em còn muốn ăn, lần trước đo đường huyết, người nào đó khôngphải son sắt lời thề nói phải kiềm chế cơn thèm ăn sao, không cho phép ăn nữa!”

Mặt Lí Giới lập tức dài như cái bơm, tay cũng khôngan phận, cầm lấy đũa khều khều đám mộc nhĩ, Hà Tô Diệp bất đắc dĩ: “Không cóthìa em còn dùng đũa? Lí Giới buổi trưa chưa ăn cơm à?”

Lí Giới lắc đầu, chỉ chỉ một đống gì đó ở trên bàn,than thở: “ Em mang vài cái tài liệu này tới rồi quay lại, giáo sư nói ngày kiađưa cho ông ấy, ông giời ơi! Muốn em xoay chong chóng mệt muốn chết a a a!”

Thẩm Tích Phàm tò mò: “Cái gì vậy?”cầm lên vừa thấy,nhẹ nhàng đọc ra: “Toàn tiếng Anh? acupuncture treatment, châm cứu trị liệu?”.

Giọng nói đang từ suy sụp, ánh mắt Lí Giới lập tứcsáng ngời, vội vàng hỏi: “Thẩm Tích Phàm, cô biết những từ ngữ này?”

“ Tôi…..” Thẩm Tích Phàm do dự một chút, thận trọngtrả lời: “Biết thì biết thôi, chỉ là đánh liều nói ra, làm sao vậy?”

Lí Giới nhanh chóng đem bát canh kia đặt đến trướcmặt cô: “Đều cho cô hết, chỉ mong cô giúp tôi một việc, giúp tôi đem một ít bảntiếng Trung của mặt sau dịch thành tiếng Anh được chứ!”.

Hà Tô Diệp ngắt lời: “Lí Giới! Cậu cũng không thửhỏi người ta có bận hay không, tùy tùy tiện tiện mà….”

Thẩm Tích Phàm vội vàng xua xua tay: “Không sao,không sao, có thể giúp tôi nhất định làm hết sức, lại nói, các anh đã giúp tôikhông ít việc…” nhất là Hà Tô Diệp, cô trong lòng ghi tạc trầm lặng, chỉ làkhông dám nói ra.

Cầm trên tay, cô tỉ mỉ xem, nhíu mày nói với LíGiới: “Tôi với các danh từ chuyên môn như thế hiểu được không phải nhiều, nhưngkết cấu câu để tôi dịch thì sẽ không có vấn đề, chi bằng anh trước tiên dịch ranghĩa đại khái, tôi giúp anh sửa lại?”

Hà Tô Diệp nhận lấy tài liệu, nhỏ giọng hỏi cô:“Thật sự sẽ không làm phiền cô sao? Không được thì đều bỏ lại cho tôi là đượcrồi!”

“Không sao, thật mà!” Thẩm Tích Phàm nhấn mạnh mộtlần nữa: “Ở đại học, tôi học chuyên ngành tiếng Anh, trước kia cũng nhận phiêndịch một ít tài liệu, không ít trong số ấy đều là về phương diện y học, khôngthành vấn đề.”

Hà Tô Diệp mỉm cười nhìn cô, sau đó hướng phía LíGiới nói: “Tiểu tử, sau khi giúp em dịch xong, mời chúng tôi ăn cơm!”

Đầu Lí Giới gối đống lớn tài liệu, nói mê như lalên: “Thật khốn khổ, ôi, Hà Tô Diệp, anh nói cái gì thế, em cái gì cũngđều chưa nghe được…”.

Thẩm Tích Phàm nhìn tới những từ chuyên ngành châmcứu đọc thầm: “Lấy mạch thủ túc Dương Minh làm chính, mạch thủ túc Thiếu Minhlà phụ, huyệt Thiên Trụ, Bách Lao, Đại Chùy, Hậu Khê… thật nhiều huyệt vịnha….”

Đề tài của cô lại chuyển: “Hà Tô Diệp, Lí Giới,nhiều huyệt vị như vậy các anh làm thế nào có thể nhớ rõ được?”.

Hà Tô Diệp cùng Lí Giới đều sửng sốt, sau đó nhìnnhau, cười rộ lên, Lí Giới cướp câu trả lời: “ Cô không biết thầy giáo chúngtôi lúc ấy dạy như thế nào đâu, không thể cũng cho ông ấy vẽ mới xong, đại sưhuynh, lúc chúng ta học khoa chính quy thầy giáo châm cứu đều là Vương Vĩ Trọngnhỉ?”

Hà Tô Diệp gật gật đầu, quay mặt qua chỗ khác vụngtrộm cười, làm cho Thẩm Tích Phàm càng thấy kì quái.

Lí Giới tiếp tục nói: “Chúng tôi học châm cứu, huyệtvị là từ trên đầu mà tiến hành, thí dụ huyệt Tình Minh với huyệt Toàn Cơ, ôngấy liền bắt đầu theo mã sinh viên rồi gọi người, chỉ gọi nam không gọi nữ, cầmmột cái bút nhớ dòng, vừa giảng huyệt vị vừa sẽ ở trên người cô đánh kí hiệu.Sau đó, giảng đến phần thân thể tứ chi, nam sinh luân phiên cởi quần áo, cóngười vai trần, có người mát đùi, lại có người được trưng bày lưng với ngực,miễn bàn về nhiều màn khôi hài đi. Đã vậy ông ấy càng tuyệt tình hơn, tùy tiếtkiểm tra, nếu cô hoàn toàn không biết gì cả như vậy ngày hôm sau đi học thìchuẩn bị mà thoát y cho tốt— ngày ấy lớp chúng tôi rất nhiều nam sinh bị đenmặt, có vài nữ sinh cầm di dộng chụp ảnh, cho mặt ghép thành Mosaic* rồi đănglên trên trang web của trường, khi ấy kéo theo sóng to gió lớn— tôi cũng bị đenmặt hai lần, một lần là lưng, một lần là đùi…. Thật đau lòng nha!”

(* Mosaic có nguồn gốc từ thời Hy Lạp cổ đạivới ý nghĩa nguyên thủy là “loại nghệ thuật xứng đáng với trí tưởng tượng baybổng và lòng kiên trì vô biên”, là một môn nghệ thuật cắt ghép, lấy từng mảnhnhỏ thường là đá tự nhiên ghép thành bức tranh phong cách tự do).

Thẩm Tích Phàm cười to, chuyển hướng Hà Tô Diệp:“Anh lúc ấy thoát y mấy lần?”

Hà Tô Diệp cười gian xảo, hơi hơi nhếch lên khóemiệng còn mang theo một tia đắc ý: “Vẻn vẹn một lần thôi, chỉ là cánh tay, hơnnữa khi đó lại là đầu thu, mặc áo sơ mi, một chút cũng chưa thành ở trần”.

Lí Giới thật buồn bực: “Khi đó tôi trúng ngày đạihàn mùa đông, mặc quần đùi vào lớp học, để cho lão gia này vẽ đùi, người takhông biết lại cho rằng đầu óc tôi có vấn đề cũng nên!”.

Ba người cười ngả nghiêng, không khí xấu hổ lúctrước trở thành hư không.

Bỗng nhiên Lí Giới đề nghị: “Hà Tô Diệp, anh đem bộbảo bối kia của anh đưa cho em dùng thử, đau đầu quá, ngủ không được ngon!”

Hà Tô Diệp đành phải vào trong phòng lấy chiếc hộp,Lí Giới làm bộ thần bí cùng Trầm Tích Phàm nói: “Đợi một lát xem cho cẩn thận, châmcủa đại sư huynh chính là vô giá.”

Thẩm Tích Phàm kỳ quái: “Chẳng lẽ nó là từ vàng làmra, quý báu như vậy?”

Lí Giới cười hì hì, cái bút xoay trên tay phát ra âmthanh “vèo vèo”: “Không sai biệt lắm, vàng cũng không cốt yếu đáng giá như vậy,đồ gia truyền nhà anh ấy, không dễ dàng cho người khác xem, hiện tại tìm khôngtới chín châm, cơ bản đều dùng kim châm cứu, một bộ kia của anh ấy tất cả đềucó!”

Cô vừa hỏi cái gì là chín châm, cái gì là kim châmcứu, Hà Tô Diệp đã đi ra, bưng theo chiếc hộp, không có ý tốt nhìn Lí Giới:“Tiểu tử, em muốn chính mình châm hay anh giúp em?”

Sắc mặt Lí Giới chợt biến: “Em tự mình làm, tự mìnhlàm, nào dám phiền anh giai!”

Kết quả, anh thật sự tự mình đâm vào, một bên tay díchâm, một bên cùng Thẩm Tích Phàm giải thích nguyên lí cơ bản của châm cứu,Thẩm Tích Phàm xem tới kinh hồn bạt vía, Hà Tô Diệp cũng cầm một cây châmthưởng thức, nhìn tay trái của bản thân, liền như vậy đâm vào.

Thẩm Tích Phàm không thể tin nhìn hai người, kimchâm đối với bọn họ xem ra quả thật chỉ là món đồ chơi, thích cũng dí châm vàongười, khó chịu cũng đâm một cái, nào có giống như cô hôm nay, mới có một châmmà đã đau đến muốn chết đi sống lại.

Nhìn thấy cô nghi hoặc khó hiểu còn mang theo ánhmắt kinh ngạc, bất an, Hà Tô Diệp vội vàng giải thích: “ Tôi cũng không giốngLí Giới vô công rồi nghề đi tìm việc mà đâm một châm, đây là do hôm kia lúcchơi bóng rổ làm tay bị thương.” Rồi chỉ chỉ vào cánh tay của Lí Giới : “Huyệtvị kia của nó gọi là Thanh Linh, thuộc về thủ thiếu âm tâm kinh, có thể giảmđau đầu, chống lạnh, viêm quanh khớp vai.”

Thẩm Tích Phàm hiếu kì nhìn cây châm và huyệt vị,ánh mắt lấp lánh, tán thưởng không ngừng: “Các anh thật là lợi hại… rất thần kìnha…”.

——

Ba người cho tới khuya mới đi, Hà Tô Diệp đưa ThẩmTích Phàm về nhà, ôm đống lớn tài liệu, Thẩm Tích Phàm một bên sôi nổi, so vớicái loại đau khổ buổi sáng đã trở thành hư không, hiện tại thoạt nhìn tinh thầnrất tốt.

Ngắm cô khiến anh thật thỏa mãn, sinh lý đau tuyrằng không phải căn bệnh gì nặng, nhưng tự mình chữa khỏi cho cô, anh cảm thấyvui mừng thật lớn, cho dù mỗi ngày điều trị trên trăm bệnh nhân, cũng khôngthực tại vui mừng như đối với cô.

Không biết vì sao, có thể là cảm thấy anh được mộtngười cần đến.

Anh nghĩ, vốn dĩ bản thân là một người bình tĩnh,cẩn thận nhưng thật ra cũng có chút hư danh, cũng cần người khác không ngừngkhẳng định.

Ánh đèn rực rỡ của tiểu khu mới bật sáng, mặc dù,không được coi như nhà nhà lên đèn, nhưng khung cảnh này vẫn thật ấm áp, thỉnhthoảng có chiếc xe hơi lái qua, dung nhập vào trong đêm tối, phía xa truyền đếntiếng cười “khanh khách” khe khẽ của trẻ nhỏ.

——–

Nhanh đến cửa khu F, Thẩm Tích Phàm trong lúc vô ý,ánh mắt chợt lướt qua, hơi hơi nhíu mi — Nghiêm Hằng?

Kỳ thật bọn họ cách nhau khá xa, anh đứng ở dướithân cây của tiểu khu trồng ven đường, lưng dựa vào một chiếc BMW màu đen, cùngThẩm Tích Phàm cách nhau một cái hàng rào sắt. khói thuốc trắng trắng lượn lờtrên tay anh, trong đêm đen có loại hương vị của sự tiêu tán, ánh lửa như vậy,cùng ánh đèn đường mờ ảo mỏng manh, làm nổi lên bật khuôn mặt ấy, nét tuấn lãngdường như lại thêm vài phần tịch liêu.

Anh kinh ngạc nhìn Thẩm Tích Phàm cùng Hà Tô Diệp,khói thuốc còn dư, quanh quẩn, gió thổi qua, mê loạn tầm mắt.

Nhưng Hà Tô Hiệp cũng không chú ý tới, anh nhìn ThẩmTích Phàm đang có cái ánh mắt ngây ngốc, tức giận vuốt nhẹ mái tóc củacô: “Cô nhóc, sao mà suốt ngày ngẩn người như thế?”

Thẩm Tích Phàm mới thu lại thần hồn bay lạc, luốngcuống tay chân nhận lấy chồng tài liệu: “Không có việc gì, không sao, trời rấtlạnh suy nghĩ đều đình trệ, đến nhà của tôi rồi, đống tài liệu này đưa tôi làđược, ngày mai tôi tới tìm anh.”

Hà Tô Diệp giúp cô đem đám tài liệu sắp lại cho gọn,khuôn mặt giống như vì sao đêm đông lạnh lùng nghiêm nghị, lại mang theo mộttia chiều chuộng: “Nếu dịch không xong cũng không việc gì, nghỉ ngơi cho tốt.”

Cô bày ra một vẻ tươi cười: “Không thành vấn đề,ngày mai tôi gọi điện cho anh, chúc ngủ ngon!”

Hà Tô Diệp gật gật đầu, rồi vẫy vẫy tay, theo đườngcũ đi về, Thẩm Tích Phàm nhìn bóng dáng Hà Tô Diệp, đúng lúc dung nhập vàotrong bóng đêm, thần thái khí chất xuất chúng mà lại mang cái vẻ trấn định tựnhiên, vẫn là khiến cho người ta có cái cảm giác thật an toàn.

Cô chợt thấy rung động, một người con trai tốt nhưvậy, vì sao lại có thể không có bạn gái ?

Lập tức ánh mắt Thẩm Tích Phàm nhẹ nhàng dừng ở trênngười con trai kia, khuôn mặt rất quen thuộc, tư thái rất quen thuộc, hơi thởcũng rất quen thuộc, quen thuộc tới mức ba năm sau thế nhưng lại cảm thấy quáxa lạ.

Anh khi nào học người ta hút thuốc?

Anh vì sao sửa lại họ, vì sao ở nước Mỹ phát triểnnhư mặt trời ban trưa có thể đột nhiên trở về nước, vì sao nhiều lần xuất hiệnở trước mặt bản thân như vậy, vì sao hiện tại lại ở trước nhà chờ cô?

Thẩm Tích Phàm cảm thấy một cảm giác chán ghét ùađến, vì thái độ ái muội không duyên cớ của Nghiêm Hằng,cũng vì bản thân cònthật vô sỉ đem anh nhớ thương ở trong lòng.

Chỉ thấy anh đã giập mất tàn thuốc, từ lối nhỏ bênkia xuyên qua đến, Thẩm Tích Phàm trái tim chợt chấn động, hoàn toàn không cóchủ chương, thầm nghĩ chạy trốn. Cô luôn luôn không có sự can đảm, xác thật mànói, dưới đáy lòng của cô ẩn ẩn sợ hãi một cái thời khắc như vậy sẽ đến.

Mới chạy lên tầng hai, nghiêng tai lắng nghe, cũngkhông có động tĩnh gì,cô không khỏi thở phào một hơi, nhanh tay định ấn đèn cảmứng tầng trên, còn chưa chạm được vào, một bàn tay khác đã bắt được cánh taycủa mình, cứng nhắc, không thể cựa quậy.

Chỉ là cô bị dọa, tài liệu trong tay lập tức toàn bộrơi xuống, giấy trắng bóng nghiêng ngả rơi xuống sàn, vương vãi trên mặt đất,trắng xóa một mảng, gió lạnh thổi bay, “loạt xoạt” rung động.

Giống như đã từng quen biết.

Thẩm Tích Phàm nỗ lực khống chế bản thân mình khôngquay đầu lại, đem hết toàn lực thoát ra khỏi bàn tay ấy, nửa cầu xin nửa là bấtđắc dĩ: “Đừng như vậy, buông tay, tài liệu toàn bộ đều rơi hết rồi!”

“Tên con trai vừa rồi là ai?” Một khẩu khí chất vấnđương nhiên, Nghiêm Hằng không ý thức tới lúc ấy bản thân nói ra đã mang theosự ghen tuông mười phần.

Cơn tức giận không kìm nén được bùng lên trong đầu,ủy khuất cùng phẫn nộ tràn ra, cô dũng cảm nhìn lại, phát hiện trong mắt anhlóe lên sự tức giận cùng không cam lòng, cô liền tuôn ra khỏi miệng: “Liên quangì đến anh, anh có tư cách gì quản việc của tôi! Buông tay! Tôi bảo anh buôngtay!”

Ai ngờ tay Nghiêm Hằng mạnh mẽ lôi một cái, cả ngườicô ngã vào trong ngực anh, hơi thở quen thuộc, mang theo mùi thuốc lá dụ hoặc,cô bỗng nhiên cảm thấy hai tay của chính mình, buông thõng không phản ứng lại.

Bởi vì, cô quá mệt mỏi, đã không còn có sức lực cùngdũng khí mà đáp lại cái ôm.

Cằm anh liền để ở trên cái trán của cô, có thể cảmnhận được đám râu rất nhỏ ấy, anh thở ra luồng khí ấm áp, cánh tay siết chặtlấy cô gắt gao, giống như cô ở giây tiếp theo sẽ hư không mà biến mất.

Lại giống như che chở cho một thứ trân quý còn sótlại duy nhất trên thế giới này.

Anh cuối cùng mở miệng, đánh tan sự im lặng: “Buổisáng hôm nay nhìn thấy sắc mặt của em thật không tốt, lo lắng, gọi cho em thìđiện thoại báo tắt máy, vì thế anh ở trước cửa nhà em đợi hơn hai tiếng, chờánh đèn trong nhà, em bây giờ khỏe chứ?”.

Hoàn toàn là lời nói quan tâm yêu thương, Thẩm TíchPhàm không biết trả lời như thế nào, chỉ là trầm mặc, lời của anh nói như vậycó phải quan tâm lưu ý đến bản thân hay không, dựa theo tình huống hiện tại cóphải nên vui vẻ nở nụ cười? Nhưng, trong tim cô có chỗ bị lạnh lẽo đến hóa đá,như thế não cũng cười không nổi.

Hay là nên cảm động mà khóc ra? Nhưng, khóc cũngkhông được, cô cảm thấy giờ phút này dùng hai từ “ Chết lặng” để hình dung bảnthân là chuẩn xác nhất.

Bỗng nhiên điện thoại Nghiêm Hằng vang lên, ThẩmTích Phàm giãy ra khỏi cái ôm của anh, đến một cái liếc mắt cũng không dámnhìn, ngồi xổm xuống nhặt tài liệu, chỉ nghe thấy anh trả lời: “Được, tôi biếtrồi, tôi lập tức tới, bên kia nước Mỹ? Không thành vấn đề!”

Ngắt máy, anh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, xoay ngườigiúp cô sắp xếp: “Thật xin lỗi, Tiểu Phàm, anh đã quá xúc động, em không sao làtốt rồi.”

Khi đem tập tài liệu cuối cùng đặt lên tay cô, anhlại thở dài: “Anh phải đi rồi, ngày mai gặp em, ngủ ngon nhé.”

Cô rũ xuống mi mắt: “Cám ơn anh, ngủ ngon.”

Sau đó không quay đầu lại, lên tầng mở khóa, đóngcửa, đi lấy cho chính mình một chén trà, cô phát hiện, Nghiêm Hằng đứng bêncạnh cái xe BMW, nhìn chằm chằm nhà cô một lúc lâu, mới mở cửa, rồi lái xe màđi.

Tâm phiền ý loạn.

Cô kiềm chế trái tim đập mạnh mẽ, chuẩn bị dịch tàiliệu, vừa nhìn hai trang, nhớ tới cái di động hết điện, vì thế lấy túi xách đểdi dộng, vừa mở ra, liền giật mình.

Một lọ thuốc đoan đoan chính chính nằm ở trongtúi,bên trên kèm theo một tờ giấy, lại là nét chữ quen thuộc “Một thángthuốc uống xong, cô không tới khám, tôi cũng không biết cô hiện tại còn mất ngủhay không, nếu tình trạng bệnh thuyên giảm, cũng không nhất thiết phải uốngthuốc Đông y, lọ bột toan táo nhân này có thể phụ trợ việc điều trị. Toan táokiềm khí an thần, hòa vị vận tì, bình can lí khí, nhuận phế dưỡng âm, ôn trunglợi ẩm, kiềm khí hạn chế mồ hôi, tốt cho trí não định thần, thông taisáng mắt. Quan trọng hơn là không đắng, trực tiếp cùng với nước có thể dùng. Chẳngqua, phải kiên trì uống, không thể bỏ dở giữa chừng được.”

Thẩm Tích Phàm cẩn thận mở ra lọ thuốc kia, bột phấnmàu đỏ nâu, chất bột mịn nhẹ tựa như nhẹ nhàng một hơi có thể đem thổi bay hết,hiển nhiên là thứ đã được chuyên tâm nghiền kỹ.

Cô mang tới chiếc thìa, đổ ra một chút bột toan táonhân, cùng một ít nước, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng, vừa ngọt lại vừa chua.

Có lẽ đây là tư vị tình yêu. Ê ẩm, ngọt ngào.

Cô nhớ lại từng đọc qua một bộ tiểu thuyết, trí nhớmơ hồ không rõ lắm.

“Tư vị chua chính là độ chua của dấm, con gái ăn dấmchua đều là dáng điệu thơ ngây khả ái, mơ mơ màng màng, ích kỷ đáng yêu. Hơnnữa, con gái Trung Quốc ăn dấm chua đều hàm súc mà cơ trí. Tư vị ngọt ngàochính là lúc người con trai đến gặp bạn gái mua đến một quả lựu, bọn họ ngồi trênchiếc ghế dài của công viên cùng nhau ăn. Quả lựu có màu hồng phấn lúc chín,giống hồng đậu của miền nam, đại biểu cho sự tương tư. Anh một miếng em mộtmiếng, vừa nói vừa ăn, có thể ăn tới hết một buổi chiều dài.”

Cô trước đây từng nói qua với Nghiêm Hằng: “Em hyvọng tình yêu của chúng ta là câu chuyện như thế này, đồng cam cộng khổ, tôntrọng lẫn nhau, bình thản như nước. Em ở trong sự trường tồn của năm tháng tìmđược người ấy, dựa vào người ấy, đem cả đời giao phó cho người ấy.Làm vợ củangười ấy, mẹ đứa con của người ấy, vì người ấy nấu cơm, giặt quần áo, khâu mộtcái cúc áo bị rơi. Sau đó, chúng ta cùng nhau theo thời gian rồi già đi. Có mộtngày, người ấy sẽ rời xa em hoặc em sẽ xa rời người ấy, trong cái thế giới kia,chờ đợi để tiếp tục mối duyên tiền kiếp, đến lúc đó, chúng ta còn có thể nóivới nhau một câu mộc mạc nhất ‘Tôi nguyện ý’ ”.

Chỉ là, người ấy…. không biết là ai.

Toàn bộ sự phòng bị rũ bỏ hết, tĩnh mịch trào lêntrong lòng, cô cuối cùng không thể kiềm chế nổi, nắm chặt lọ thuốc trong tay,nước mắt rơi như mưa.