Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 2



Ba ta là một chủ thầu xây dựng lớn ở miền nam, ‘bầy đàn thêthiếp’ của ông xa nhất chỉ có thể rải rác ở phía nam Đài Trung đến phía bắcBình Đông. Ở tại Đài Trung, tất nhiên là mẹ ta; còn ở Bình Đông, là người vợchính thức vì sự ghẻ lạnh của ba mà bị gởi đi lưu đày ở vùng xa xôi đó; ba ngườithiếp thất khác toàn bộ đều ở tại Đài Nam, nhà mỗi người ở cách nhau trong vòngbán kính 20 km. Kỳ lạ là, ba ta luôn khăng khăng ở riêng một mình, khi muốn ngườiđàn bà nào, sẽ tự mình lên đường đi tìm hoa, tuyệt không giữ một người đàn bànào qua đêm trong nhà ông.

Ta nghĩ, đó là ta chỗ duy nhất ta giống ông.

Từ khi ta lên Đài Bắc học đại học, mẹ mua cho ta một căn hộ ởtầng hai mươi, nhà của ta cũng chưa từng có người ngoài nào được bước chân vào;còn mẹ, mỗi lần lên Đài Bắc cũng sẽ đến biệt thự của ba để nghỉ ngơi, để mặcngôi nhà nhỏ của ta cho ta toàn quyền sử dụng. Gần bảy năm qua, thế giới vũ trụcủa ta chưa từng chia sẻ với ai. Mẹ ta nói, ta là một đứa bướng bỉnh lại khépkín, nhưng bà chưa bao giờ có ý định thay đổi ta; bởi vì bà nói mỗi người nêncó nhân cách độc lập tự chủ riêng. Không nên vì ai mà thay đổi.

Mấy ngày gần đây mẹ thường xuyên lên Đài Bắc, vì chuyệnphòng tranh của bà; nên ta liền có cơ hội thường xuyên gặp bà.

Hôm nay là ngày hẹn. Sáng sớm ta ăn mặc gọn nhẹ, son phấnkhông tô điểm, tóc tai không chải bới. Quá giang xe đến Nội Hồ bái kiến mẫuthân đại nhân của ta. Khiến bà nhìn hình thù ta bằng con mắt hình viên đạn.

Vài năm gần đây mẹ ta không mở cuộc triển lãm tranh nào, tuyrằng vẫn có tác phẩm, nhưng không có dự định công khai, bà thích cống hiến đề bạttài năng trẻ hơn, bởi vì đối với nghề “hoạ sĩ” bà không còn hứng thú, ngược lạicó tham vọng lớn đối với nghề “bán tranh”. Cũng trùng hợp trong số các học tròbà đã dạy có một người rất có tiềm năng. Lần này lên đây, mẹ ta chính là muốnxem tình hình sáng tác của học trò mình, cũng như thảo luận xem làm thế nào để‘lăng xê’ một hoạ sĩ.

Khi ta đến biệt thự, vị tài năng trẻ kia còn chưa tới; ta vàmẹ ngồi trên ban công uống trà trái cây.

“Còn nhớ nguyện vọng của con khi tốt nghiệp đại học là gìkhông?” Mẹ hỏi, chiếc áo khoác trắng bị gió xuân thổi phật phù, vô cùng duyêndáng.

Ta nhìn mê mẩn, trả lời: “Làm một chiếc bình hoa.”

“Khi Chung tiên sinh nghe mẹ thuật lại, ổng phun hết cả tràtrong miệng ra.” Bà cười sang sảng.

Mẹ luôn gọi ba là Chung tiên sinh trước mặt ta, còn lúc bìnhthường khi hai người ở chung chỉ gọi ông là Chung, khiến ta mãi đến năm mười tuổivẫn không biết tên đầy đủ của ba là gì.

“Lúc đó ba đã đuổi theo tới Đài Bắc nói rằng phải lôi con vềnhà.” Tuy rằng ta không theo họ Chung, nhưng ta vẫn là con gái duy nhất củaChung Thiệu Chính. Bất kỳ một người cha bình thường nào cũng sẽ không cho phépcon gái của mình suy đồi đến mức bán phấn buôn hương, hơn nữa ba lại chính làngười chuyên chơi bời ong bướm, nên đặc biệt càng không thể chấp nhận.

“Cho tới hôm nay ông ấy vẫn còn oán trách mẹ đã phóng túngcho con.” Mẹ nhìn mặt ta: “Nhưng mẹ luôn cảm thấy con biết cách làm cho mình hạnhphúc. Giá trị cuộc sống còn gì hơn điều đó.”

Ta tựa đầu trên vai mẹ, nhẹ giọng nói:

“Trước mắt con muốn nếm thử tư vị tình yêu.”

“Ồ! An toàn không?” Mẹ lay lay mớ tóc dài của ta, thì thàobên tai ta: “Tin nhầm người có thể sẽ thê thảm lắm. Có một số đàn ông sẽ yêu conđến chết, lỡ dính vào, đến chết cũng dứt không ra. Rất phiền phức.”

“An toàn, hắn là một kẻ lăng nhăng, phong lưu đến độ khôngcó trái tim, tuyệt đối an toàn. Con cũng không mong chờ tình yêu, con chỉ địnhdành chút thời gian chơi bời một tí, nếu đã muốn chơi, thì phải tìm một taythánh thủ tán gái mới đáng giá.”

Đôi mắt mẹ thoáng sửng sốt: “Đó là kết quả mà con đã vất vảgiả dạng bình hoa đó sao?”

“Lúc đầu thì không phải, nhưng có được kết quả này con rấtthích. Con chỉ muốn nếm thử tư vị của một kẻ bị người người phỉ nhổ xem thếnào, hợm hĩnh, diêm dúa, tham tiền, con đang phô bày dục vọng vốn có trong lòngmỗi con người một cách rất khoa trương, không ngờ ai ai cũng phỉ nhổ. Mẹ à,lòng người thật sự rất thú vị! Nếu con cứ ngoan ngoãn đứng ở chuyến tuyến đạo đứctrong mọi việc, làm sao thấy được trăm ngàn sắc thái của con người được? Làmkhông tốt còn bị thêm mấy tên bừa bãi bám lấy, vậy con trốn đi đâu?” Mẹ lại hỏi:“Trưởng phòng Phương kia đã giải quyết ổn thỏa chưa?”

“‘Tâm’ vô hình bị vỡ thêm vài lần đối hắn cũng có lợi, bảo hắnvề sau mở to mắt một chút, nồi nào úp vung nấy, đừng quá vọng tưởng.” Ta bàixích tính si tình, đặc biệt là ở những kẻ bội nghĩa. Theo ta cảm nhận, tình yêucũng là một loại dục vọng mà con người luôn tìm cách cường điệu hóa, có thể tồntại, nhưng vì sao kết quả của sự tồn tại là phải trói buộc hai con người tự dochung sống cả đời chứ? Kết thúc cuộc đời ở tuổi hai mươi, ba mươi thật sự làquá u ám, ta tuyệt đối không chấp nhận. (Maroon: một triết lý đáng ngưỡng mộ)

Mẹ dịu dàng vỗ vỗ vào gáy ta, ta tiện thể nói tiếp sự bấtcam trong lòng: “Mẹ à, con nhất định sẽ lên giường với hắn, nhưng con không địnhđể cho hắn chiếm ưu thế, như vậy sẽ khiến cho hắn muốn nghiên cứu con. Mẹ biếtđó đàn ông đều có phức cảm tự tôn về ‘trinh nữ’, kiểu như ai mở bao thì kẻ đólà chúa tể. Con phải làm thế nào để cho hắn biết đêm đầu tiên của con không phảilà giữ gìn vì hắn, và chắc chắn có một tình huống nào đó, để hắn trùng hợp trởthành người tới trước?”

“Vậy hãy tìm một thằng trẻ tuổi khỏe mạnh lên giường trước.Đợi cậu trai lát nữa tới cũng được lắm, làm không tốt thì cũng là xử nam, hai đứatìm hiểu thử xem.” Mẹ nghiêm túc nghĩ cách cho ta.

Nếu là xử nam, ta có thể sẵn lòng hơn, vì thế ta không hề phảnđối, nếu để cho Lâu Phùng Đường nhìn thấy lạc hồng của ta mới là hỏng bét! Là xửnữ không quan trọng, phải tìm ra một đống lý do giải thích mới oan uổng; ta tộigì phải mệt như vậy?

“Con định chơi với gã đó bao lâu?”

Mẹ biết tính ta không đủ kiên nhẫn.

“Hắn trung bình ba tháng bỏ một cô, con nhiều nhất chỉ kéodài nửa năm, đến lúc đó con sẽ bỏ việc; dù sao những thứ đáng chơi của cái côngty kia cũng đã chơi hết, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa. Aha! Sau này con có thể rấtđắc ý mà dẫn con cháu đến đứng trước tòa nhà Lâu thị khoe khoang cái thành tựuvĩ đại của con.” Nếu khi đó kẻ đứng đầu Lâu thị chính là Lâu công tử thì càngtuyệt hơn.

Mẹ chỉ khuyên ta một điều: “Đàn ông trăng hoa thì phải đềphòng một chút. Mỗi lần nhất định phải dùng bao cao su, nếu không, có đượckhoái hoạt mà còn thuận tiện mang căn bệnh chữA(bệnhaids) trở về, thì con thực có lỗi với mẹ đó.”

Ồ! Điều này ta lại không nghĩ tới! Đích xác phải đề phòng mộtchút, ai biết trên người hắn có tiềm ẩn thứ gì dơ bẩn hay không.

“Oa!Mẹ à! Năm đó mẹ cũng can đảm thiệt. Không thèm dùng bao?” Nếu không sao có tađược?

Mẹ lập tức đẩy ta ra, thở dài: “Lần đó bao bị rách. Hại mẹsau khi có thai sợ cũng mắc mấy thứ bệnh lây qua đường sinh dục, sau khi xác địnhkhông có việc gì mới cho phép ba của con đến gần mẹ. Mẹ rất sợ chết! Khi đóChung tiên sinh rốt cục cũng biết mẹ thật sự chỉ yêu tiền của ông ấy, chứ khôngtiếp tục cho rằng mẹ thật sự yêu ổng.”

Nói thực ra, ta cảm nhận được, cho dù sau mẹ ta, ba còn có mộtcô vợ bé nữa, nhưng người ba yêu thương hết thảy vẫn là mẹ, có điều người mẹphóng-túng-mà-lý-trí này của ta lại thẳng thừng cự tuyệt. Nếu nói cả đời bà cóngười nào bà không thể không yêu, thì chỉ có mình ta, bởi vì ta là cốt nhục củabà; năm đó nếu đã là bán thân thể đổi lấy tiền tài, bà sẽ không trả giá thêm gìkhác để cho bản thân phải chịu lỗ vốn như vậy. (ý là không chịu có con)

Ba thì có chút tham lam, không xứng đáng chiếm được.

Dưới lầu truyền đến tiếng chuông điện, ta và mẹ cùng đi xuống.Còn lại chút thời gian riêng tư, mẹ ôm ta nói:

“Congái à, con nhất định phải hạnh phúc, đường có rất nhiều lối rẽ, mà chúng ta thìchỉ có một mình. Bỏ lỡ rất nhiều cơ hội là tất nhiên. Nhưng con chỉ cần chọnđúng con đường mình cần đi là tốt rồi.”

“Conbiết.” Ta đáp lời. Trái tim đã bay đến dưới lầu, muốn xem thử tên xử nam mà mẹđề cử kia có xuất sắc hay không, ta chỉ muốn có thêm vài điều kiện có lợi chomình khi tham già vào trò chơi tình ái với Lâu Phùng Đường mà thôi.

Ta là một nữ đấu sĩ không muốn bại trận.

***

Ứng Khoan Hoài chính là ứng cử viên sáng giá mà mẹ ta chọn.Aizz, đáng tiếc ta lại không cùng anh ta lên giường.

Không phải anh ta không hợp nhãn ta, cũng không phải takhông hợp nhãn anh ta. Trên thực tế anh ta đem so với danh hiệu “kẻ bừa bãi”thì còn cách xa một vạn tám nghìn dặm. Dựa trên góc độ họa sĩ mà nói, có thểxem anh ta là một người nổi bật, cộng thêm dáng người cao gầy, chưa kể gương mặtanh tuấn pha chút khí chất giữa nhã nhặn và cuồng quyến[1], một người rất hấp dẫn;nhưng mà, tình cảm nóng bỏng của anh ta chỉ thích hợp dành cho mẹ ta thôi. Anhta đúng là cuồng luyến, âm thầm yêu mến mẹ ta, mới khiến cho anh ta giờ tuy đãhai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa chạm đến đàn bà; đương nhiên, có chết anh tacũng sẽ không đụng vào ta, bất quá chúng ta rất hợp ý nhau.

Đúng là yêu ai yêu cả tông chi họ hàng, sau khi mẹ ta trở vềĐài Trung, Ứng Khoan Hoài vẫn rất chiếu cố ta, ta cũng không mấy bận tâm đến việctrở thành bạn của anh ta. Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông rất hấp dẫn.Lúc này, ta cần thêm nhiều người bạn khác phái để hiểu được quan điểm của đànông, nếu không khi đối mặt với trò chơi mới của ta, e rằng chỉ cần vô ý mộtchút, ta sẽ bị chết rất thảm; Lâu Phùng Đường không phải dễ xơi.

Hôm nay lúc tan sở, anh ta mời ta đến nhà ăn cơm; dù saocũng tiện đường, ta liền ghé qua.

Sau khi thấy tác phẩm của anh ta, thật sự khiến ta có chút hốitiếc. Người này là một kẻ tài hoa có thừa, lại vì việc hợp tác với kế hoạch củamẹ mà đi vẽ những tác phẩm theo sở thích người khác. Lần trước ở biệt thự xemtranh, chỉ cảm thấy thanh nhã mỹ lệ, không chút tỳ vết, lại vô cùng tinh tế.Trong tranh vẽ truyền thống Trung Quốc, thì lối vẽ công bút[2] là tinh xảo,tráng lệ nhất, nhưng bởi vì rất khó học, nên rất ít người theo, nhưng mà giátranh lại luôn rất cao, mẹ nhắm đến thị trường này, quyết tâm bồi dưỡng ỨngKhoan Hoài thành một hoạ sĩ công bút. Theo ta biết, tranh công bút bất kể đượcvẽ hoành tráng đến mức nào, cũng chỉ có thể được gọi là “độc đáo”. Bởi vì quá tảthực, quá tinh xảo, chú trọng miêu tả kỹ thuật, sự đánh giá của nó không giốngnhư các loại tranh thuộc trường phái ấn tượng. Thế giới hội hoạ kỳ thực cũngkhiến cho người ta rất khó hiểu phương pháp ứng dụng tiêu chuẩn.

Tranh thuỷ mặc của Ứng Khoan Hoài có thể khiến người ta cảmthấy một bầu không khí an lành trong cái cô độc, ta nghĩ, đây chính là cái gọilà cảnh giới chăng! Nhưng mẹ lại không cho anh ta bộc lộ bản thân trong phươngdiện này, vì sao? Lần tới gặp mẹ nhất định phải hỏi mới được.

“Tranhcủa anh có phong cách của Tịch Đức Tiến[3].” Ta đứng trước một bức tranh nhậnxét.

Ứng Khoan Hoài bưng ra một đĩa mỳ Ý lớn và một tô súp khoaihải sản, đặt lên bàn ăn rồi bước đến, mỉm cười:

“Bứctranh này được vẽ cách đây bốn năm rồi, khi đó học vẽ thủy mặc, nên chép bức “HảiSơn tương chiếu” của Tịch Đức Tiến, sau đó sửa đổi thành bức này.” Anh ta nhìnta: “Nhãn quang không tồi, vì sao không kế thừa nghề họa sĩ của cô?”

“Emrất ghét tay bị bẩn, chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng thưởng thức thôi.”

Anh ta đứng yên chăm chú nhìn ta một hồi lâu.

Ta đưa tay ra trước mắt anh ta huơ huơ:

“Đừngtìm nữa, trên người em không có khí chất của mẹ em đâu, tướng mạo cũng chỉ giốngnăm phần mà thôi.”

Anh ta thở dài, kéo ta đến bàn ăn ấn xuống ghế, gắp mì múccanh cho ta.

Ta hai tay chống cằm, ghẹo anh ta:

“Emkhông đẹp sao?”

“Rấtđẹp.”

“Cóngười nói em đẹp hơn mẹ.”

Anh ta gật đầu, khẩu khí có chút buồn buồn:

“Nóivậy chắc ba em rất bảnh.”

Ta cười to, ghẹo anh chàng này rất dễ a. Ta thật sự không thểtưởng tượng được một người đàn ông hai mươi tám tuổi lại có thể ái mộ một phụ nữ‘già’ đã bốn mươi tám tuổi. Đúng vậy, mẹ ta tuy vẫn còn phong tình quyến rũ,nhưng dấu vết năm tháng không hề lưu tình khắc hoa trên khuôn mặt bà, sao còncó thể có người không có mắt mà đi ái mộ chứ? Hơn nữa còn ái mộ suốt bảy năm trời,thật sự là lãng phí thời gian! Hơn nữa nhất định còn không được hồi báo.

“Ănđi, hy vọng hợp khẩu vị của em.”

Ta nhận bát mì, ăn khí thế. Nhoáng một cái đã ăn xong, đưabát cho anh ấy múc thêm, ta hỏi:

“Mộtngười đàn ông nếu chỉ thích chơi bời, giải tỏa nhu cầu sinh lý của mình, vậyanh ta sẽ mong muốn tìm một cô gái như thế nào để chơi?”

Anh ấy giương mắt nhìn ta quái lạ, sau đó dùng ánh mắt sắcbén của một nghệ thuật gia nhìn ta một hồi mới nói:

“Emthật sự muốn đùa với lửa ư?”

Thành thực mà nói, từ hôm Chủ Nhật lúc mới gặp nhau lần đầuta đã dọa anh ấy đến phát khiếp; chào hỏi xong ta liền hỏi anh ấy có muốn lêngiường với ta, giúp giải quyết phiền muộn của ta không. Sau đó ảnh thà chết cựtuyệt nhưng cũng rất thắc mắc lý do vì sao ta lại làm như vậy. Ta chỉ nói rằngcảm thấy chán cảnh làm ‘trinh nữ’ mà thôi; xem ra tối nay anh ấy không có tâmtrạng để đùa rồi, quyết tâm bằng mọi giá hỏi cho ra lẽ.

“Thếnào gọi là đùa với lửa chứ? Cuộc sống rất ngắn ngủi lại quý giá như vậy, sao emcó thể sống lãng phí trong dốt nát và tuân theo những khuôn phép cũ rích? Nghệthuật gia các anh không phải so với người bình thường càng nổi loạn hơn sao?Sao có thể cho rằng hành vi của em không thích hợp?”

“Chỉcần em thật sự hiểu được mình đang làm cái gì, và thực sự hưởng thụ điều đó, màsẽ không bị trò chơi làm tổn hại.” Anh ta lắc đầu: “Em phải đủ lạnh lùng mới được,nhưng em đâu phải.”

Ta nhướn mày:

“Ôi,hiểu em nhanh vậy sao? Em thật sự trong sáng nha!” Không bận tâm chuyện ngườikhác bình luận mình thế nào là phương thức làm việc của ta, bởi vậy đối vớicách nói của anh ta, ta không định biện hộ, chỉ cười. Anh chàng này rất dễ dàngquan tâm đến người khác. Khó trách sẽ tùy tiện lãng phí một phần tình cảm củamình.

Nhưng thân là một nhà nghệ thuật, trong tính cách tất nhiênphải có xu hướng bướng bỉnh và cuồng quyến, mới có thể định ra phương hướng vàđặc thù riêng cho sáng tác của mình, cho nên ta không làm hoạ sĩ là vậy! Cuộc sốngnếu cứ đơn giản định ra phương hướng và tâm tính, vậy chẳng phải là vô cùng tẻnhạt hay sao?

Ta vẫn khăng khăng vấn đề vừa mới hỏi:

“Trảlời em đi. Để em quyết định.”

Anh ta bỏ đũa xuống, ngón tay sờ sờ cằm, suy nghĩ thật lâu:

“Anhkhông biết gã mà em muốn đùa giỡn có điểm đặc biệt nào không, nếu hắn chỉ là mộtkẻ trăng hoa bình thường, như vậy hắn sẽ kỳ vọng em xinh đẹp, nghe lời, khônggây phiền toái cho hắn, sau đó dùng tiền bạc là có thể giải quyết gọn lẹ, sẽkhông đòi hỏi tình yêu hay hôn nhân từ hắn; trên TV không phải đều diễn như vậysao? Anh có vài đứa bạn cũng làm như vậy. Bọn họ sẽ cưới những cô gái dịu dàngthuần khiết làm vợ, nhưng đối tượng tình dục của bọn họ tốt nhất phải là loạikinh nghiệm tình trường, quyến rũ nhiệt tình. Hoàn toàn không nói đến chuyện đạođức khi sống buông thả. Cách nghĩ này của đàn ông rất xấu, tốt nhất trước tiênem hên hiểu được điểm này.”

Nếu Lâu Phùng Đường thật sự có thể xấu xa cho đến tận cùng,như vậy trò chơi mới thêm phần thú vị! Nói chung, đàn ông vì sợ phiền toái, từtrước đến nay công tư phân minh, rất ít người chịu để bạn tình của mình ở trongcông ty từ sáng tới chiều, bởi vì có một áp-lực-không-lời luôn hiện hữu mọinơi, một cô gái với năng lực của một bình hoa thì có thể phân về phòng ban nàomới được đây? Những cô gái bình hoa phiền phức thường hờn dỗi, nổi cáu với hắnbất kể lúc nào, không phân biệt chuyện công chuyện tư, còn có thể dính dáng đếnnhững gã đàn ông khác nữa. Bởi vậy ta chọn hắn, thực ra cũng tò mò sao hắn cóthể không nhớ lấy bài học này, ngược lại liên tục lặp lại việc xem thư ký vàngười tình là một mà sử dụng? Nhưng hắn cũng là kẻ vô tình, một khi có cô thưký nào không tuân theo quy củ trò chơi của hắn, thì ngay lập tức cắt đứt hết thảyquan hệ, cho một số tiền rồi bảo cô ta biến đi.

Thực chất, ta luôn tán thưởng loại đàn ông trăng hoa kiểunày, nhưng phải vô tình cho đến cùng. Đủ cường hãn! Đùa giỡn mới thú vị.

Cảm giác này có chút giống như chơi trò nhảy BUNGEE[4]. Chỉkích thích trong khoảnh khắc giữa sống và chết.

Aizz, vậy sẽ bắt đầu như thế nào đây?

Ta chuyển lên tầng mười sáu mới được ba ngày, mà ba ngày nàylại đúng lúc Lâu công tử đi nước ngoài. Ta liền nhờ trưởng phòng thư ký hướng dẫnlàm quen nghiệp vụ.

Đến ngày mai. Hắn sẽ trở về, ta – bình hoa này – phải cố gắngdiễn cho tốt phong thái mà một bình hoa nên có. Không được làm cho mọi người thấtvọng a! Ha ha ha!

***

[1] Thanh cao không làm chuyện xấu

[2] Công bút là lối vẽ tả thực, tỉ mỉ công phu trau chuốt từngchi tiết nhỏ.

[3] Một họa sĩ của TQ

[4] Trò buộc chân lại rồi nhảy từ trên cao xuống

Ta đang đánh máy tài liệu trong tay. Chiều nay hai giờ họpphải dùng, mà giờ phút này ta mới đánh được có một phần hai. Dựa vào thành tíchđánh máy bốn mươi từ một phút ở trường của ta, thì hiệu suất trước mắt chỉ cóthể gọi là “rùa bò”, một phút đồng hồ mà chỉ có năm chữ được đánh lên màn hìnhđúng là làm trò hề.

Không phải ta cố ý lãng phí thời gian, thật ra là với khảnăng của một bình hoa đang khoe hàng thì không thể làm việc quá bán mạng được,nếu cướp sạch hết hào quang của những nhân viên không có khả năng ‘khoe sắc’thì chỉ có thể khiến người ta ghen ghét mà thôi. Lâu công tử sáng nay chỉ giaocho ta mỗi công việc này, nên ta cứ từ từ mà làm, dựa vào năng lực nhận định củahắn mà hoàn thành công tác.

Ở công ty này một năm rưỡi nay, ta làm việc không phải vìthăng chức, cũng không phải vì cần tiền, đương nhiên cũng sẽ không bán mạng đểlàm những chuyện vượt quá mức lương được hưởng, cũng không cướp công của ai,khi làm việc không phạm lỗi, làm tròn phận sự một cách xoàng xoàng; mà trong vôsố các bình hoa, ta cũng không phải chói sáng nhất, chỉ bình chân như vại sử dụngké chút ánh sáng chói chang của những bình hoa khác tỏa ra mà thôi. Ta chỉ biếngnhác thưởng thức trăm kiểu thái độ của cuộc đời; nếu muốn có thể thờ ơ nhìnthiên hạ, ở ngoài cuộc chơi, phương pháp tốt nhất chính là làm cho mình thất sắcxoàng xĩnh, trước tiên đừng gây sự chú ý của người khác.

Tuy nhiên, có thể khiến Lâu Phùng Đường nhìn trúng là chuyệnngoài ý muốn, cũng do ta tính sai, mới có thể giữa ban ngày ban mặt trở thành mụctiêu để những kẻ rỗi hơi đàm tiếu. Vậy cũng tốt! Không phụ sự mong đợi của mọingười trình diễn một bộ phim truyền hình đặc sắc! Dù sao ta chỉ chơi nửa năm rồisẽ biến.

Tiếng giày cao gót lọc cọc từ xa bước đến, át cả âm thanh gõbàn phím của ta, ta rốt cục miễn cưỡng rời mắt khỏi tài liệu mà ngẩng đầu lên,nhìn thấy gương mặt một thiếu nữ rất xinh đẹp. Đáng tiếc cho một dung mạo xinhxắn, nhưng mày thì cau có, môi thì xuôi xị.

“Nghenói cô là bồ mới của anh hai tôi? Tên gì?”

Cô gái này xem chừng không quá hai mươi tuổi, khẩu khí thì bừngbừng sát khí như muốn khai chiến với ta vậy. Nếu không phải cô ta nói rõ mìnhlà em gái của Lâu công tử, ta còn tưởng là cô nhân tình nào của hắn đến để thịuy nữa chứ! Mấy cô em gái thời nay đều kiêu ngạo như vậy sao? Ta đưa một tay rasau cổ, hất mái tóc dài khoe vẻ quyến rũ, cất giọng oanh vàng thỏ thẻ trả lời:

“Ôi.Thì ra là Lâu tiểu thư, nhanh như vậy đã đến bái kiến chị dâu rồi sao? Miễn lễmiễn lễ! Sau này còn phải nhờ cô em chiếu cố!”

”Cô…… đồ không biết xấu hổ! Bớt khoe mẽ đi! Anh trai tôi chỉ muốn đùa giỡn vớicô thôi, cô thật sự cho rằng mình là phượng hoàng sao? Nói cho cô biết, con dâutương lai của Lâu gia chúng tôi là thiên kim của tập đoàn Thang thị. Cô đến cảmóng tay cũng không bằng người ta đâu!”

Phải chăng cô thư ký nào cũng đều nếm phải bom mìn của conranh này? Là thiên kim của chủ tập đoàn bộ hay lắm sao. Có điều, hắc hắc. Xin lỗinha, trong tiền lương của ta không có khoản chi trả để chịu cho người khác vênhmặt hất hàm sai khiến, cho nên nó chẳng ăn nhằm gì tới ta, đùa giỡn với connhóc này cũng vui, dù sao ngày tháng cũng thật nhàm chán mà.

“Emchồng tương lai à, nhìn xem, lửa bốc hết lên đầu rồi kìa. Người em cần chỉtrích không phải là chị, mà là ông chủ đã khâm điểm chị đang ngồi trong vănphòng kia mới đúng, chị cũng bởi thân bất do kỷ mà thôi!” Khoác lên vẻ mặt vô tội,ta nhìn thấy da mặt thiên kim Lâu thị run lên từng hồi, dần dần ửng đỏ đến mứcsuýt chút nữa là đạt tiêu chuẩn sung huyết não, cũng không biết màu đỏ kia làdo tức quá, hay là do nhất thời tìm không ra lời để mắng chửi người khác mà bịnghẹn khí gây nội thương nữa? Mi thật là xấu xa quá nha! Sao lại có thể đemtính khí của một nữ sinh nhỏ bé ra mà đùa bỡn như vậy chứ? “Ây da! Em chồng à,sao mặt lại đỏ như vậy? Em không cần quá hổ thẹn, bởi vì chị sẽ không trách cứtính láo xược vô lý của em đâu, uống một ly nước nha? Chịu không–”

Cái trò mèo khóc chuột của ta kết thúc bằng tiếng hét kinh hồncủa cô nữ sinh bé nhỏ.

“Côim ngay! Đồ đàn bà hư hỏng, tôi sẽ xé xác cô ra–”

Hơ! Mười ngón tay nhọn hoắc lao tới, ta nhanh nhẹn vọt sangmột bên. Thật là dã man quá đi! Vì sao mấy ngày nay luôn có người muốn giơ caolá cờ chính nghĩa đòi tiêu diệt ‘cô gái hư hỏng’ ta vậy? Cứ cho là đàn bà hư hỏngthì đáng bị đuổi đánh đi, nhưng cũng phải đợi người ta làm ra chuyện xấu mới phảinhận báo ứng chứ? Thật là bất công quá đi, cho đến bây giờ ta còn chưa làm chuyệngì mà.

Đôi giày cao gót mười phân của ta không hữu dụng mấy trongviệc tẩu thoát, ta tránh được đòn tấn công của con nhỏ ngang ngược kia, nhưng lạibị mất đà ngã ra phía sau, mắt thấy sắp ngã cái rầm vào cửa phòng phó tổng rồi– chết toi rồi, không lẽ mình bị báo ứng nhanh như vậy sao? Thật là bất côngquá đi, ta căn bản còn chưa gây ra sóng gió kia mà!

Một cánh tay mạnh mẽ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã ôm lấyphía sau eo ta, ta ngã vào trong một lồng ngực tráng kiện, ngửi thấy một mùi nướchoa nhàn nhạt. Là hắn! Lâu công tử. Ta cố gắng nặn ra hai giọt lệ, xoay ngườiôm chầm lấy hắn nức nở:

“Phótổng, cứu em với! Em không hiểu vì sao cô ấy vừa vào đến nơi liền đánh người!”

Lâu Phùng Đường đẩy ta rời ra, cúi đầu nhìn ta một cái, ánhmắt đó hàm chứa chút giận dữ và không kiên nhẫn, sau đó lại dùng ánh mắt gay gắtđó trừng về phía cô em gái phá phách của hắn:

“PhùngHân! Em tốt nhất là nên có lý do chính đáng! Vào đây.”

“Anhhai à, em—”

“Vàođây!” Giọng nói trầm tĩnh của hắn không cần phải quá lớn cũng đủ uy nghiêm khiếncho người khác phải khuất phục.

Ta liền vội ôm lấy cánh tay hắn. Lả lơi dán mắt vào hắn:

“Phótổng, trước khi anh giải quyết chuyện nhà, phải chăng nên bảo em gái anh xin lỗiem một tiếng?”

“Đừngcó mơ! Cô đang toan tính chuyện gì!” Lâu tiểu thư cao ngạo tức tối lên tiếngtrước.

Lâu Phùng Đường hiển nhiên cũng cho rằng ta không nên có yêucầu này, chỉ lãnh đạm nói:

“Tôisẽ bồi thường cho em bằng cách khác. Phùng Hân, vào đây.” Nói xong, đẩy tay tara, đi vào văn phòng của hắn trước. Lâu tiểu thư bước theo sau đuôi còn quaysang ta làm mặt quỷ một cái rồi mới đi vào.

Ta không hề tức giận, quay lại ngồi vào bàn làm việc củamình, nghiền ngẫm hai con người thuộc hàng “cao cấp” kia; xem ra bọn họ thật sựphân loại ta vào nhóm người thứ đẳng.

Sự phân chia giai cấp mới kỳ lạ làm sao, bọn đàn ông khi muốnchơi bời, không thể thiếu đám bình hoa chúng ta, nhưng trong tận đáy lòng thì lạivô cùng xem thường, hoàn toàn không có một chút xíu tôn trọng nào. Lâu công tửcó vẻ như cho rằng ta không đủ tư cách đứng ngang hàng với hắn.

Tình dục là một cái gì đó rất lạ lùng, đàn ông khi cần giảiquyết nhu cầu hoàn toàn không nói đến chuyện yêu hay không yêu, thích hay khôngthích, thậm chí sẵn sàng đi tìm những cô gái mà mình vốn khinh thường, chứkhông tìm con nhà tử tế; bởi vì bọn họ không muốn chịu bất cứ trách nhiệm nào,không muốn chỉ vì nhu cầu tình dục mà hủy hoại cả cuộc đời. Đàn ông quan hệ vìnhu cầu, còn con gái nhà đàng hoàng thường dùng tình dục để đổi lấy tình yêu,đây là cái giá mà đàn ông không dám hưởng, thà đi tìm những cô gái đổi thân thểlấy tiền còn hơn. Nhưng đồng thời, cũng cân đo đong đếm kỹ càng, cho nên đến mộtlúc nào đó buộc phải kết hôn, bọn họ sẽ tìm đến các cô gái con nhà đàng hoàng;còn những kẻ như chúng ta chỉ đáng bị đá văng xa mười vạn tám nghìn dặm.

Nhưng người đàn ông trước mắt này, thậm chí ta còn chưa chơiđùa với hắn. Ta còn chưa cho hắn cắn miếng nào, mà hắn đã khinh thường ta như vậy,một khi quan hệ sâu hơn, oa, vậy thật đúng là trăm phần trăm ứng với câu ‘chơichán thì bỏ’ rồi.

Ta khẽ huýt sáo một tiếng, bắt đầu nghĩ xem mình có nên moichút tài sản kha khá rồi mới phủi đít đánh bài chuồn hay không. Hắn khoái đànbà mê tiền, ta đây sẽ không phụ mong muốn đó mà hám của như điên!

Nhìn quanh gian phòng thư ký rộng mười mét vuông này, ước chừngđêm nay hắn sẽ có hành động. Nếu trước mắt bạn tình của hắn là ta, tin rằng hắnsẽ không khách khí, nghe đồn hắn không thể thiếu đàn bà quá ba ngày, như vậy trừphi ba ngày đi công tác kia có mỹ nữ theo hầu, nếu không hắn không thể nhịn lâuhơn được nữa. Sự tò mò của ta đối với hắn lại tăng thêm một chút, ở trong vănphòng thì thiết diện vô tư nhìn ta, còn ở trên giường thì sao? Hắn sẽ điều chỉnhhai trạng thái tâm lý đó như thế nào? Hay là…… hàhà…… ngay cả trên giường hắncũng trương ra bộ mặt lão K[1]? Thật có thể như thế sao? Oa oa oa! Vậy thì thậtđáng ngạc nhiên; nếu hắn thật sự có thể mặt không đổi sắc, ta sẽ kính cẩnnghiêng mình ngã mũ chào hắn, bo thêm ba cái dập đầu[2]!

***

[1] Lão K = King.

[2] Vái lạy

Ta bắt đầu hiểu rõ một chút nguyên nhân vì sao Lâu Phùng Đườnglại dùng “bình hoa” làm thư ký.

Trong khi xử lý công việc, có lẽ một thư ký xinh tươi đầu rỗngkhông thể đạt hiệu suất cao đến mức thập toàn thập mỹ, nhưng trong xã giao, hắnlại thu về hiệu quả gấp bội.

Rất nhiều khách hàng khó chơi đều thích bàn chuyện làm ăntrên bàn rượu, mà nếu trọng dụng một cô bướm xinh đẹp làm thư ký, thì khi lui tớiquán rượu chẳng phải sẽ có người hỗ trợ hắn bàn chuyện làm ăn sao.

Đúng là một tay điếm thúi. Có thể ‘tri nhân thiện nhậm[1]’phát huy hết mức năng lực công dụng của cấp dưới, hoàn toàn không lỗ vốn! Theota, vị giám đốc trước của ta không được thông minh như vậy, chỉ biết nuôi bồnhí, mà không biết tận dụng giá trị; như bình hoa chúng ta đây nếu chỉ dùngtrên giường không thôi thì quá lãng phí, nếu có thể đa giác hóa[2] kinh doanh mớicó thể danh lợi song thu[3] được!

Oh oh! Đúng là Lâu Phùng Đường có khác.

Tối nay tan sở, hắn lập tức muốn ta về nhà trang điểm chưngdiện một chút để đi chiêu đãi khách. Sau đó liền đưa ta đến nhà hàng hoa lệ nàyđể tiếp một khách hàng Nhật Bản.

May mắn tiếng Nhật của ta cũng tàm tạm, ngồi giữa đám kháchNhật Bản, đối với biểu hiện động tay đông chân của bọn họ không những không cựtuyệt mà còn điệu đàng hưởng ứng, từ đầu đến cuối trông như bị ăn sạch đậu hủ,nhưng lại chẳng chịu tổn thất gì; có được điều này là nhờ ta ở chung với Điền TụPhương kia nên cũng học được không ít công phu. Đương nhiên đậu hủ của ta cũngkhông tính là bị ăn sạch sẽ, sau khi thỏa thuận được ký kết, ta viện cớ này nọrồi quay lại ngồi bên cạnh Lâu Phùng Đường. Tiếp đó, một cô gái mới vào sau đãlàm mê muội ông khách Nhật Bản. Xem như ta công thành rút lui, cũng còn đủ thờigian đến ‘hầu’ Lâu công tử.

Trong căn phòng này người đàn ông nổi bật nhất đương nhiên làLâu công tử, nên cũng có vài cô nàng muốn sáp lại gần. Ta trừng mắt với từngcô, vòng cả hai tay trên vai hắn, nũng nịu yêu kiều nói:

“Anhxấu quá đi, phó tổng, lợi dụng em như vậy.” Hơi thở phả vào tai hắn, định thửxem khả năng kiểm soát của người đàn ông này giỏi tới mức độ nào.

Một tay hắn ôm lấy eo ta, mắt long lên gian tà, hoàn toàn lộra bộ dạng của một công tử phong lưu phóng đãng, còn tay kia kéo cằm của ta xuống,nói:

“Emđúng là thông minh.”

“Khôngthông minh sao có thể lên làm cô thư ký thứ năm của anh được?” Ta hiểu rõ sựthông minh mà hắn nói đến chính là không tỏ vẻ ta đây là thánh nữ ở trước mặtkhách hàng, mà ngược lại thuận theo ý định của hắn sắm vai lãng nữ[4], để cho hợpđồng được thuận lợi ký kết thành công.

“Tôisẽ không bạc đãi em. Xem ra chúng ta sẽ có một mối quan hệ hợp tác thú vị.” Hắncúi đầu hôn lên má ta.

Vừa ra khỏi chỗ làm, hắn quả nhiên lộ nguyên hình một kẻphóng đãng, ta thật sự phải bội phục hắn. Hoàn toàn không còn chút vẻ lạnh lùngvô tình như trong giờ làm việc. Phơi bày bộ mặt phong lưu của hắn; nhưng ta cảmgiác đưa ra bộ mặt này chỉ là một cách mà hắn thả lỏng bản thân. Dưới bộ dạngphong lưu, hắn có một trái tim lạnh lùng và khép kín, bất kể ai cũng không thểnào chạm tới được.

Ta vô cùng thoải mái trong tư thế “dây leo” quấn quanh ngườihắn, một chút cơ hội cũng không hở ra cho bất kỳ cô nàng nào, chiếm hữu 100%,đây là cử chỉ nên có khi đeo bám con nhà tỷ phú; mà hắn xem ra cũng vô cùng hưởngthụ. Khi hắn đang bô lô ba la bằng tiếng Nhật với ông khách Nhật Bản, ta cầmbàn tay hắn đang đặt trên eo ta lên xem, trên cổ tay trái của hắn đeo một chiếcđồng hồ kim cương. Không phải Rolex, mà là kiểu dáng được thiết kế riêng độc nhấtvô nhị trên thế giới, giá cả tuyệt không thấp hơn Rolex, không những thế còn rấtthẩm mỹ; trên ngón tay út của hắn đeo một chiếc nhẫn, hoàn toàn phù hợp vớithân phận địa vị của hắn, tuyệt không hề xa hoa khoa trương. Cũng không mất đicảm giác quyền uy; người đàn ông này rất có khiếu thẩm mỹ, cũng rất biết cáchthể hiện khí thế của mình.

Có lẽ vì ta cứ ngắm mãi cái đồng hồ kim cương của hắn, gợicho hắn một sự liên tưởng gì đó, trong lúc đang nói chuyện, hắn ghé vào bên ngườita:

“Tôisẽ tặng cho em một cái, giá không dưới ba mươi vạn. Xem như bồi thường tổn thấttinh thần sáng nay cho em.”

“Thậtkhông?” Ta đúng lúc làm cho hai mắt sáng rỡ vì tiền, hưng phấn nhào tới ‘muah’trên mặt hắn một dấu môi đỏ mọng. Cô gái mê tiền đang ‘tạ chủ long ân’!

Hắn hoàn toàn không nhận ra ta đang ‘quyến rũ’ hắn, chỉ sáplại gần ta vô cùng quyến rũ: “Món quà nhỏ của tôi chỉ đáng giá một nụ hôn lênmá thôi sao?”

Thành thực mà nói, trái tim ta thật sự bị chấn động, ta chưatừng trải qua loại thế trận kiểu này, dưới sự khiêu khích của một người đàn ônggợi cảm đẹp trai. Máu nóng cuồn cuộn thật đúng là không thể nào nói nổi. Bấtquá ta sẽ cố gắng thích ứng.

“Nếukhông, phải cảm tạ anh như thế nào mới được đây?” Ta cong môi, dụ dỗ nụ hôn củahắn. Ta không thể chủ động hôn hắn, nếu không sự thiếu kinh nghiệm sẽ làm ta bểmánh. Chờ hắn hôn ta trước, thì ta có thể học được kỹ xảo từ trên cơ thể lãoluyện của hắn, và hắn cũng sẽ không nhận ra. Đối với ta mà nói tương đối antoàn.

Nhưng hắn hoàn toàn không có hứng thú ở trước mắt mọi ngườidiễn trò thân mật, chỉ dùng một ánh mắt nhận lời, nói:

“Đêmnay, em sẽ biết cách cảm ơn mà tôi muốn.”

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trái tim ta vẫn nhảynhư điên, phải cảm ơn ánh sáng mờ ảo của nhà hàng, đã che giấu an toàn cho bộ mặtnóng bừng của ta.

Đêm đã khuya, mà giữa ta hắn, chỉ vừa mới chính thức bắt đầu.

Lúc một hai giờ sáng, chúng ta mới tiễn chân vị khách Nhật Bản,sau đó, ta lên xe của hắn.

“Tôiđưa em về.” hắn nói.

“Không,nếu chúng ta muốn ở cùng nhau đêm nay, tốt hơn nên tìm khách sạn!” Chiếc giườngtrong căn hộ của ta, chỉ có thể có mùi của ta, những người khác đừng mơ bướclên đó.

Hắn có vẻ khó hiểu, nhưng cũng không có nài ép, cười nói:

“Vậy,đến căn hộ của tôi đi!”

“Nếukhông phiền.” Có lẽ Lâu công tử có một căn hộ chuyên dụng để phụ nữ qua đêm vớihắn. Ta tin rằng, hắn nhất định có một thế giới riêng của mình, cũng hoàn toànkhông cho ai xâm nhập vào. Nếu sau này Lâu công tử trả ‘phí chia tay’ nhiều mộtchút, có lẽ ta cũng có thể mua căn phòng dùng để qua đêm với đàn ông. Rất tuyệt,cứ vậy đi.

Chiếc Ferrari màu xám bạc chạy êm ru một mạch hướng về căn hộcủa hắn ở khu đông, ta cúi đầu trong ánh sáng lờ mờ tìm một vật trong túi ách.

“Tìmgì vậy?”

“Baocao su.” Ta lấy ra rất nhiều loại.

Vẻ mặt của hắn như đang thấy chuyện lạ.

“Emmuốn tôi dùng sao? Em chưa uống thuốc hả?”

Có thể thấy kẻ này là người muốn hưởng lạc tối thượng màkhông muốn hy sinh một chút lạc thú nào; nghe nói đàn ông đều không thích mangbao.

“Dùngbao an toàn hơn.” Ta vứt từng cái một trở lại trong túi.

“Tôicho rằng em cũng mong mình có thai chứ.”

Ta lắc đầu nguầy nguậy:

“Giỡnchơi sao, anh thể nào chẳng muốn em thu gọn chiến trường, không đời nào vì cáithai mà cưới em. Em tội gì phải để mình mang thai? Anh biết em rất thông minhmà, em rất biết thân biết phận.” Nói đùa sao; chơi thì chơi, nhưng cũng phảiquan tâm đến cuôc sống của mình, ta chẳng cần loại đàn ông này làm chồng làmgì. Cùng lắm theo hắn nửa năm cũng là may lắm rồi. Điều quan trọng nhất làkhông để cho hắn truyền bệnh tật cho ta, ai biết kẻ “thân kinh bách chiến” nhưhắn có ủ thứ bệnh quái gì trong người.

Lâu Phùng Đường bình tĩnh nhìn ta:

“Rấtít cô gái nào thông minh như em. Hoặc có thể nói, có lẽ dã tâm của em còn lớnhơn nữa, đúng không?”

Người đàn ông này luôn cho rằng tất cả phụ nữ đến muốn bámdính lấy hắn, cho nên tấm chắn phòng hộ của hắn quả thực không gì đâm thủng nổi;gặp phải một người không muốn làm vợ hắn như ta, cũng khó trách hắn không tin,luôn để tâm nghi ngờ rằng có lẽ ta còn có mục đích khác thâm hiểm hơn.

Đẩy hắn một cái:

“Thấyghét, đừng có nhìn người ta như vậy chứ! Chỉ là em biết rõ thân phận mình hơnso với người khác thôi; huống chi Lâu công tử luôn luôn hào phóng như vậy. Tinchắc sẽ không bạc đãi em, cho nên em sẽ không làm khó anh, sao lại không tinngười ta?”

“Vậysao?” Hắn cười nhạt, “Đường xa mới biết sức ngựa.”[5]