Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh

Chương 25: Đau răng không phải là bệnh



Type: Bạch Đóa

Về mặt tác phong và mọi chuyện là như nhau, thứ duy nhất không già cỗi là trái tim thiện lương.

-Balzac –

Triệu Thủy Quang cảm thấy dạo gần đây bản thân rất đen ủi, ở trường, môn nào không đi học là y như rằng môn dó bị điểm danh. Trên đường ngồi xe về nhà, điện thoại di động của cô bị người ta móc mất. Cùng Hi Diệu dạo phố cũng có thể gặp người không muốn gặp.

Tiết trời tháng Sáu, Nam Kinh đã vô cùng nóng nực. Triệu Thủy Quang chọn kem đá bào đậu đỏ, đứng trò chuyện với Hi Diệu, đột nhiên ngh thấy sau lưng có người gọi: “Em gái Tiểu Quang”. Triệu Thủy Quang đúng thật chưa từng bị người phụ nữ nào gọi như vậy, run rẩy vài chặp, rồi quay người lại.

Chỉ thấy Hàn Hi Hi đứng phía sau, cô ta mặc bộ Âu phục màu đen chững chạc, áo ren trễ ngực bên trong, phối hợp cùng chiếc váy bó sát, lộ ra cặp đùi săn chắc màu nâu nhạt. Một người phụ nữ hiện đại xinh đẹp. Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa trưa, quả là có bản lĩnh, trời nắng là thế, không ngờ mặc như vậy cũng cũng không bị cam nắng.

Mẫu chốt là lớp phấn trang điểm trên khuôn mặt không bị nhòe đi, thật là chuyên nghiệp.

Triệu Thủy Quang có ấn tượng sâu đậm với Hàn Hi Hi, rất nhanh đã đáp lại: “Chào chị”, ngẫm nghĩ, vẫn nở nụ cười với Hàn Hi Hi, mặc dù trong lòng không biết cô ta muốn làm gì.

Hi Diệu chồm qua, len lén hỏi Triệu Thủy Quang: “Cô ta là ai thế?”

Triệu Thủy Quang khẽ giọng: “Bạn của thày Đãm”.

Về phần là bạn như thế nào, cô cũng không rõ. Cô có mắt để nhìn, có tai để nghe, cô biết Hàn Hi Hi đối với Đàm Thư Mặc rất khác biệt, nhưng cô cũng hiểu giữa Đàm Thư Mặc và cô ta không có gì.

Đối với chuyện tình cảm, con gái mười tám, mười chín tuổi khó tránh khỏi lo được lo mất. Triệu Thủy Quang cũng vậy, trong lòng cũng chua xót, nhưng cô hiểu những thứ tốt đẹp Đàm Thư Mặc dành cho mình. Đối với người đàn ông như vậy, cô có thể ngờ vực cái gì chứ!

Hàn Hi Hi cười, công việc của cô ta đã quen với việc mỉm cười. Với đối phuongw, nên mở khóe miệng bao nhiêu độ, dùng ánh mắt thế nào, cô ta đã thông thạo từ lâu. Cô ta hỏi: “Giờ em có bận gì không? Cùng uống chút gì rồi trò chuyện nhé?”, tay chỉ về quán cà phê bên cạnh.

Triệu Thủy Quang lấy làm lạ, tầm thường quá, tầm thường quá, không ngờ tình huống này cũng xảy đến với mình. Mẫu phụ nữ như Hàn Hi Hi vô cùng thông minh, không có chiều hướng độc mồm độc miệng, không lời lẽ đe dọa người ta chỉ nói chuyện: Trò chuyện tán gẫu. Nhưng, Triệu Thủy Quang và cô ta có chuyện gì để nói chứ?

Hi Diệu vốn đứng bên cạnh ăn kem đá bào, ngẩng đầu, chỉ về cửa hàng tổng hợp bên cạnh, lớn tiếng: “Tiểu Quang, dép xăng đan chị nói với em lần trước, Golden Eagle đang giảm giá đấy, đi thôi, đưa chị qua đó xem thế nào”, rồi kéo Triệu Thủy Quang đi.

Triệu Thủy Quang buồn cười vô cùng, Hi Diệu này ngoài miệng quở trách cô, nhưng chuyện không thể chịu đựng nổi nhất chính là cô bị người ta khi dễ.

Triệu Thủy Quang quay đầu, nở nụ cười áy náy với Hàn Hi Hi: “Thật ngại quá, em đang đi dạo cùng bạn”.

Hàn Hi Hi cũng không gây khó dễ, giọng điệu mềm dẻo: “Vậy được, hôm khác nhé, chị liên lạc với em bằng cách nào nhỉ?”, nghe kỹ lại là sự cứng cỏi không thể diễn tả bằng lời.

Người như vậy, trong công việc chắc hẳn sẽ đạp bằng mọi chông gai, không có sức mạnh nào địch nổi, Triệu Thủy Quang nghĩ vậy, trước giờ cô không học được khí thế ấy. Cô thở dài, quay người nói: “Thật ngại quá, chị Hàn, em nghĩ em sẽ không có cơ hội trò chuyện với chị, những điều chị muốn nói, em đều có thể đoán được, nếu đã là chuyện em không muốn nghe, tại sao em phải ép mình đi nghe chứ?”.

Mỗi lời cô nói đều là những suy nghĩ trong lòng, ánh mắt trong veo trung thực.

Khuôn mặt không cần trang điểm bị ánh mặt trời chiếu rọi đỏ bừng, mặc dù nét đường nét gương mặt có phần non nớt, nhưng người trẻ tuổi vốn dĩ tùy hứng như vậy.

Hàn Hi Hi không ngờ rằng cô gái trẻ Triệu Thủy Quang này lại thẳng thắn đến thế. Cô ta thoáng ngẩn người, quả thật không biết phải nói gì.

Đi học, du học, đi làm, gặp nhiều người, cô ta đã quen với việc phân tích câu nói của người khác, cân nhắc từng bước đối với hành động của mình, tính toán để mọi việc đặt được lợi ích lớn nhất.

Hàn Hi Hi bổng nhiên có chút ghen tị với Triệu Thủy Quang, cô bé sống thản nhiên, có bạn bè quan tâm, có người yêu che chở, sinh mệnh của cô ấy căng tràn sức sống. Còn mình, bắt đầu từ bao giờ, những cô chấp kiên định đối với tình bạn, sự thuần khiết, nồng nhiệt đối với tình yêu, khát khao sục sôi đối với tương lai, đã dần nguội lạnh trong sự ơ hờ của tình người?

Lời của Hàn Hi Hi có phần sắc nhọn: “Chuyện tình cảm, lên lên xuống xuống, hiện giờ ở bên nhau không có nghĩa là sau này sẽ ở bên nhau. Em gái, tuổi chị lớn hơn em, từng đối mặt với nhiều chuyện hơn em, có lòng nhăc nhở em một câu, con người là động vật cực kỳ dễ dàng đổi thay. Yêu hay không yêu chỉ trong chớp mắt, huống hồ giữa hai người con ngăn cách bởi nhiều thứ như vậy”.

Triệu Thủy Quang kéo Hi Diệu, biết Hi Diệu sắp lên tiếng mắng chửi, nhưng đây là chuyện của Triệu Thủy Quang, không né được thì phải tự giải quyết.

Triệu Thủy Quang gật đầu, nói: “Cảm ơn, em hiều, chuyện của sau này ai có thể nói trước? Nhưng nếu đã là chuyện sau này mới xảy ra, lo lắng sớm hay muộn cũng vậy cả thôi, chi bằng giờ cứ vui vẻ đã, chuyện sau này, sau này phiền não. Hơn nữa, con mắt của em đây khá nông cạn, chỉ nhìn thấy hạnh phúc phía trước, biết trân trọng là được. Sau này, bất luận nó trở thành hồi ức hay khổ đau, em sẽ cố gắng chấp nhận”.

Hàn Hi Hi luôn cho rằng Triệu Thủy Quang là cô nữ sinh đạo hạnh non nớt, lại không ngờ có lúc tuổi tác cũng là một sức mạnh. Nhưng Hàn Hi Hi tuyệt đối không nhận thua, trong chuyện tình cảm cô ta càng dung mãnh, cười lạnh nói: “Mong là như vậy, tôi chống mắt chờ trông”, rồi quay người bỏ đi. Nực cười, cô ta đã không tin trên đời này còn có thứ tình cảm thuần khiết như thế đã lâu.

Triệu Thủy Quang nghĩ, vẫn nên gọi cô ta lại: “Chị hàn, nếu chị không thích gọi en là Tiểu Quang, hoặc em gái Tiểu Quang, có thể gọi thẳng tên em là Triệu Thủy Quang”.

Không nhìn Hàn Hi HI thêm nữa, cô kéo lấy Hi Diệu, đi xa

Có một số chuyện, bất kể có tính nguyện hay không, chúng ta đều phải làm. Đời người nếu đã bất đắc dĩ như thế, vậy thì những chuyện bản thân có thể quyết định, sao lại không hoàn thành nó theo tâm ý của bản thân? Sống thẳng thắn, thành khẩn một chút, chí ít không phụ lòng chính mình.

Mấy ngày sau, Triệu Thủy Quang nhận được điện thoại của mẹ: “Gần đây bận gì thế hả, con bé này, ngoan ngoãn ở trường đấy nhé, hôm qu mẹ nằm mơ, thấy con đi ra ngoài chơi, kết quả một lát sau đã không thấy đâu nữa rồi, mẹ lo lằng chết đi được, chạy đi tìm khắp nơi”.

Triệu Thủy Quang nghe xong cảm thấy thật buồn cười. Chuyện này là sao chứ, hiện giờ mẹ Triệu đá cô ra khỏi nhà, tuần nào cô cũng phải về nhà, lại còn chạy mất không thấy, sao có thể? Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cô vẫn vâng vâng dạ dạ: “Mẹ, không đâu ạ, con đang ở trường mà, bận bịu bao nhiêu chuyện như thế, đâu có thời gian rảnh để chạy nhảy ạ”.

Mẹ Triệu phàn nàn một tràng, trước khi cúp máy còn bổ sung thêm một câu: “Chính bởi vì con thường ngày quá khiến người ta nhọc lòng nên mẹ mới nằm mơ như thế đấy”.

Triệu thủy Quang dở khóc dở cười, nghĩ, bắt đầu từ khi nào cách giao tiếp với cha mẹ đã có sự khác biệt thế này.

Hồi còn nhỏ, cha mẹ nói gì cũng đúng, cô luôn cho rằng cha mẹ không có chuyện gì không làm được. Trưởng thành rồi, phát hiện cha mẹ cũng là con người. cũng có lúc phạm sai lầm, cũng có những điểm chưa đúng. Sự sụp đổ của thế giới mộng ảo, đi kèm với nó là việc sản sinh ra một loại gen có tên gọi “chống đối”. Sau khi vào đại học, đã thích nghi với môi trường nơi đây, bắt đầu từ lúc nào, cô đã thoát ra khỏi phía đối lập với cha mẹ, phát hiện ra cha mẹ khi già đi cũng cần có người chăm sóc, lòng thương yêu nảy sinh một cách tự nhiên, ý thức trách nhiệm bỗng nhiên dâng trào.

Triệu Thủy Quang bất chợt nhớ lại, có một hôm mẹ ăn cơm ở nhà, tựa như lơ đãng hỏi: “Trong trường, có ai thích hợp hay không?”.

Miếng cơm đương nằm trong miệng, suýt chút nữa thì phụt ra ngoài. Phải biết rằng năm đó khi cô và Hi Vọng ở bên nhau, đã phải vắt hết óc tiến hành “địa đạo chiến”, bất chợt có một ngày trở mình giải phóng thế này, được làm địa chủ, thật sảng khoái. Nhưng nếu mẹ Triệu biết “người thích hợp” chính là thầy Đàm, không biết bà có ngất xỉu hay không.

Tuần trước, Hi Diệu mới thi đỗ bằng lái xe, khoe khoang lái con Hummer của cha đến trường đón Triệu Thủy Quang. Lời đồn có liên quan đến Triệu Thủy Quang còn tuyên truyền điên cuồng, nhanh nhạy hơn cả chất xúc tác. Có bao nhiêu phiên bản, rút đại một phiên bản:

A: Triệu Thủy Quang lớp (1) Thương mại Quốc tế, tuần nào cũng có xe khác nhau đưa đón, thật ngầu.

B: Không phải chứ, được người ta bao nuôi rồi à? Cô gái đó trông thế nào?

A: Không biết, nghe nói cũng thường thôi, còn bảo có lần thấy cô ta lên xe BMW, giống hệt xe của thầy Đàm khoa Quản lý Công Thương!

B: Không phải đấy chứ!

Triệu Thủy Quang vô cùng bất đắc dĩ, từ khi chen chúc trên xe bus làm mất điện thoại tới giờ, lũ bạn không ngừng hỏi han. Hi Diệu chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, liền sai khiến nhóm Đơn Dương đến đón cô. Lúc Đàm Thư Mặc rảnh, cô đương nhiên sẽ đi nhờ xe anh. Có lúc Đàm Thư Mặc không yên tâm lắm, đến cả Audi của Sở Phi Phi cũng xuất hiện.

Cô đã từng trúng phải độc “lời đồn đại”, cô biết người ta hảo tâm, lại không tieejnj từ chối, người đến đón cô gọi điện đến, cô đều nói họ đỗ xe bên ngoài, cách trường một đoạn, nhưng sức mạng quần chúng quả thật quá mức vĩ đại!!

Trong phòng, Dương Dương là người thẳng tính, nói: “Bạn Triệu à, nghe nói bạn gần đây rất nổi tiếng, nào, giải thích xe!”.

Vừa dứt lời, người trong phòng đều gác việc đang làm sang một bên, Triệu Thủy Quang nói giọng nhàn nhạt: “Đó đều là xe của bạn tớ”, cô biết, chuyện này giải thích càng nhiều càng kích động, người ta càng hoài nghi.

Hứa Oánh nâng cằm Triệu Thủy Quang lên, nói: “Này cô gái, cô lấy đâu ra nhiều bạn có xe như thế, gần đây cô nổi tiếng lắm đấy nhé, mau mau giới thiệu đi”.

Triệu Thủy Quang ôm Hứa Oánh, nói: “Ôi, thật không ngờ rằng dám hoài nghi tấm chân tình của ta!”.

Những người khác đều nổi da gà, sách vở trong nháy mắt bay tới.

Về sau, Triệu Thủy Quang nhắn tin đến độ suýt phải lấy cái chết ra để bày tỏ niềm mong mỏi, giảm bớt số lần về nhà cuối tuần, chuyện này cũng coi như phai nhạt đần.

Tục ngữ có câu, đau răng không phải là bệnh, nhưng khi cơn đau phát tác thì quả thật như muốn lấy mạng người, hiện giờ Triệu Thủy Quang tán đồng sâu sắc với câu nói này.

Thời gian này, sắp đến kỳ thi cuối kỳ, cô không thể về nhà, đều ở lại trường ôn tập. Bắt đầu từ tuần trước, răng bên phải đau buốt, cô tưởng là sâu răng nên không quan tâm. Qua vài ngày, cơn đau ngày một dữ dội, đẫn đến chân răng cũng bắt đầu đau buốt. Vào một buổi sáng nọ, Dương Dương nói: “Tiểu Quang, sao mặt cậu một bên to, một bên nhỏ vậy?”.

Triệu Thủy Quang cầm gương lên xem, quả nhiên là vậy, một bên mặt sung lên. Cô liền bị Hứa Oánh kéo đến phòng y tế của trường.

Phòng y tế chỉ có một bác sĩ, là người phụ nữ mập mạp ngoài bốn mươi, đang ngồi đó nói chuyện điện thoại. Thấy Triệu Thủy Quang vào, bà ta nói chuyện thêm một lúc, rồi cúp máy trong tình trạng khó chịu, hỏi: “Có bệnh gì hả?”.

Triệu Thủy Quang muốn cười, đây là mắng chửi người ta hay là cái gì vậy, nhưng răng đau, nói cũng mập mờ không rõ, Hứa Oánh nói: “Răng bên phải của bạn ấy bị đau ạ”.

Người phụ nữ kia đang chuẩn bị đeo găng tay, Đằng Dương bỗng bước vào, Triệu Thủy Quang lại một lần nữa thầm mặc niệm vận đen của bản thân.

Đằng Dương cười với cô, mặt cô đã sung phù nhưng vẫn nhếch miệng cười. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đằng Dương, cô điềm nhiên như không quay mặt đi. Thấy Hứa Oánh nhướng mày, cô biết ngay là khuôn mặt này đã dọa chết người

Bác sĩ mập hỏi Đằng Dương làm sao, Đằng Dương nói: “Cháu không sao, để bạn ấy khám trước đi ạ”, rồi chỉ chỉ Triệu Thủy Quang.

Bác sĩ mâp chẳng đoái hoài đến lời Đằng Dương, cậu ta đành nói mình hơi sốt, cằm nhiệt độ lên đo, quả nhiên là siêu vi rút cảm đẫn đến sốt, ngồi một bên truyền nước.

Bác sĩ mập quay lại đeo găng tay y tế, banh miệng Triệu Thủy Quang ra, chiếu đèn vào một hồi lâu. Liếc mắt nhìn bộ dạng đang ngồi bên cạnh quan sát của Đằng Dương, Triệu Thủy Quang không muốn sống nữa.

Một lát sau, bác sĩ mập bỏ găng tay ra, nói: “Vị trí răng khôn bị chệch, chân răng bị viêm”.

Viết xong bệnh án, bác sĩ mập hỏi cô: “Đi vào thành phố khám, hay là lấy thuốc?”

Triệu Thủy Quang nghĩ đến một đống sách chưa đọc, nói: “Lấy thuốc trước đi ạ”, nếu không ổn, cô tự về nội thành.

Bác sĩ ngước mắt nhìn cô, nói: “Tôi đi kiểm tra xem còn loại thuốc đó không”. Trong trường học đa phần đều nhập thuốc cảm, hiếm khi nhập thuốc trị đau răng.

Bác sĩ mập vừa ra khỏi cửa, Triệu Thủy Quang đã kéo Hứa Oánh tìm chỗ ngồi xuống. Ba người im lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng truyền dịch nhỏ giọt, bầu không khí vô cùng lúng túng.

Đột nhiên, điện thoại cảu Triệu Thủy Quang rung, giải cứu cô, cô chẳng xem người gọi đến là ai, liền bấm nút nhận ngay tức thì, giọng lành lạnh của Đàm Thư Mặc truyền tới: “Em đang làm gì đấy?”.

Triệu Thủy Quang liếc nhìn Đằng Dương ngồi thẳng có chút cứng ngắc, cúi đầu, mặt cô đã sung phồng lên rồi, còn ú a ú ớ: “Ở bên ngoài”.

Đàm Thư Mặc vừa nghe giọng cô là biết ngay hôm nay cô có vấn đề, nói: “Giọng em sao vậy, rốt cuộc em đang ở đâu?”.

Triệu Thủy Quang biết không thể giấu nổi anh, bèn vâng dạ: “Em ở phòng y tế trường”, còn muốn nói: Chỉ là đau răng thôi, liền “phịch” một tiếng, điện thoại đã ngắt.