Yêu Em Anh Dám Không?

Chương 1-2: Cuộc chạm mặt không mong muốn



Nó uể ỏai vác cáithân đang buồn ngủ của nó tới trường:“ Haizz....Buồn ngủ quá ba má ơi”nó nghĩ. Thế la nó đánh liều vừa đi vừa...ngủ. Chưa đi được mấy bướcthì....”RẦM””BỊCH“. Nó đụng trúng hắn, lại trong cơn buồn ngủ thế là nóngã ra đất ngủ ngay tại chỗ.

- Bạn gì ơi! Bạn ơi! Bạn có sao không?- hắn kêu rát cả họng mà nó vẫnkhông dậy, hắn đành bồng nó vô trường dưới bao nhiêu con mắt cứ nhìnchằm chằm vào nó từ ghen tị cho tới ngưỡng mộ...v...v.... Hắn bồng nó vô phòng y tế bàn giao nó lại cho cô y tế. Sau đó hắn đi về lớp, trênđường đi hắn gặp cô chủ nhiệm nên đi chung với cô vê lớp luôn.

- Chào các em! Hôm nay lớp chúng ta sẽ có bạn mới. Em giới thiệu bản thân đi.

- Chào các bạn, mình tên Trần Nhật Phong.

Tiếng xì xào trong lớp vang lên:

- Nghe nói bạn đó đánh nhau ở trường rồi bị đuổi học đó- nam 1.

- Đẹp trai quá mà mỗi tội là côn đồ- nữ 1.

- Côn đồ mới bảo vệ được mình-nữ 2.

Cả lớp ồn đến nỗi cô giáo phải đập bàn mới yên lặng được. Cô giớithiệu cho hắn chỗ ngồi kế nó đang chỉ thì “RẦM” tiếng cửa lớp đóng lại,nó vừa tỉnh dậy ở phòng y tế đã vội chạy về lớp.

- Bảo Như, em đi học trễ lần thứ mấy rồi hả? Em thích phòng y tế hay sao mà sáng nào cũng ngủ ở trển vậy!

- Em xin lỗi cô.

- Em cầm tập lên tôi khảo bài.

- Dạ.

Nó cầm tập lên, bà cô chỉ hỏi tựa bài nhưng mà...nó chẳng hề học chữnào. Nó nhìn xuống lớp với ánh mắt xin giúp đỡ, chẳng ai giúp nó cả chỉcó người duy nhất là hắn, hắn nhép miệng, nó cũng nhép giống y changhắn. Kết quả 10 điểm trả bài. Nó sung sướng về chỗ viết gì đó trong tờgiấy đưa cho hắn.

”-Cảm ơn

- Cô đừng cảm ơn vội. Cô có chuyện sắp phải xi....”

Bà cô giật tờ giấy ra khỏi tay hắn.

- Bảo Như. Em không học thì để bạn học chứ. Em xuống cuối lớp đứng cho tôi.

- Bạn cũng viết mà cô.

- Em không viết trước thì bạn đâu trả lời lại.

Nó hậm hực đi xuống cuối lớp, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn bàcô hám trai “Ế mà còn bày đặt ra giá” nó bực tức nghĩ thầm trong bụng.

Reng....reng....reng....

Tiếng chuông hết giờ đã cứu nó. Nó về chỗ nằm dài ra bàn.

- Cái đồ lười biếng kia. Dậy ngay.

- Sao vậy? Có vụ gì vậy? Trời sập hả?

Nó luống cuống định bỏ chạy nhưng bị hắn kéo lại.

- Hồi sáng cô đụng tôi rồi bây giờ định bỏ chạy hả? Tưởng đụng tới Phong là dễ thoát lắm hả? Xách cặp cho tôi.

Hắn quăng cái cặp về phía nó. Nó vác cái cặp đi sau lưng hắn đang đi thì “BỤP” đụng hắn lần hai.

- Bị điên hả đang đi tự nhiên đứng lại.

Nó nhắm mắt nhắm mũi chửi hắn. Khi mở mắt ra thì mới biết là bọn du côn trong trường nó chặn đường hắn.

- Học sinh mới hả? Phải chào mừng chứ.

Bọn chúng lao lại định đánh hắn thì kết quả là bị hắn đánh te tua.

- Nhà cô ở đâu vậy?

- Đi theo tôi.

Nó lên trước dẫn đầu. Nhà nó chỉ là một căn nhà nhỏ bình thường. Đangđi vào nhà thì nó bị xe đạp một người nào đó đụng trúng. Hắn vội vàngchạy lại đỡ nó dậy.

- Cô có sao không?- hắn quay qua người lái xe đạp- Cô có mắt không? Chạy xe đạp mắt để trên trời hả? Tông trúng người ta rồi nè.

- Tôi xin lỗi- cô gái đó rụt rè.

- Không sao đâu.- nó nói với hắn.

- Không sao gì? Chảy máu rồi nè- hắn làu bàu.

- Máu hả?- nó nhìn xuống đầu gối, máu chảy ít nhưng vừa thấy máumặt nó đã tái mét, miệng lắp ba lắp bắp- Máu...máu kìa....máu....- nórụt vào người hắn.

Nhìn biểu hiện của nó khi đó hắn đã đủ biết nó sợ máu. Vẫn tiếp tục lắp bắp, tay nó ôm đầu như nhớ ra cái gì đó kinh hoàng lắm nhưng nókhông nhớ được. Hắn bồng nó vào nhà, trước khi đi vẫn kịp liếc ngườiđụng trúng nó. Khi hắn đi khuất, cô ta nhoẻn miệng cười:

- Đẹp trai thật. Được rồi anh phải là của tôi.

Cô ta đứng lên, đỡ chiếc xe đạp dậy, tiếp tục chạy. Trong nhà nó, hắn đang băng bó cho nó, nó cũng đã đỡ sợ hơn.

- Có chuyện gì xảy ra sao? Sao cô lại sợ máu?

- Tôi chẳng nhớ chỉ nhớ là khi tôi thấy máu thì hình ảnh ngườiđàn bà đầy máu ôm một đứa trẻ còn bên cạnh là người đàn ông nằm bất động trên người cũng đầy máu, cả gia đình đó chết chỉ có mỗi đứa bé là cònsống.

Hắn im lặng không nói gì, nhìn xung quanh nhà, chẳng thấy gì đặc biệt cả chỉ mỗi cái bàn thờ là làm hắn rùng mình.

- Tôi về đây.

- Biến đi cho khuất mắt tôi.

Cả hai người họ đâu biết rằng có một sợi dây vô hình đã gắn kết họ...