Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng

Chương 29: Diệc Huân bán tiếng ca còn chúng ta thì bán mình



Lúc Trì Diệc Huân đẩy cửa vào Chúc Lương Cơ mới vừa tắm xong, cậu tiện tay ném khăn tắm lên bộ đồ ngủ trên giường. Da thịt bại lộ bên ngoài hiện ra sức sống khỏe khoắn của người trẻ tuổi, cơ thể mảnh mai trắng nõn. Trì Diệc Huân liếc mắt nhìn rồi vội vã dời đi: “Cậu có thể để ý chút được không?”

Chúc Lương Cơ suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được ý cậu ta: “Tôi cởi trần ở trên chứ đâu phải ở dưới, tôi cảm thấy tôi đã rất để ý rồi.”

Chúc Lương Cơ đợi một lát nhưng không nghe đáp lại, cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt phức tạp của đại thiếu gia, ánh mắt của đối phương làm cậu cảm thấy hơi ớn lạnh: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Trì Diệc Huân không lên tiếng, cầm quần áo cùng khăn tắm bước vào nhà tắm, thời điểm hai người lướt qua nhau cậu nghe thấy Trì Diệc Huân nhỏ giọng nói: “Cậu và hắn cũng như thế này phải không?”

Chúc Lương Cơ không nghe rõ: “Cái gì?”

Trì Diệc Huân hung hăng gắt lên: “Cậu yếu vậy à?”

Chúc Lương Cơ: “…”

Hôm sau lên đường từ Bát Túc đến Nhiên Ô, Chúc Lương Cơ nhìn phong cảnh đẹp như tranh xung quanh cũng không còn cảm thấy kích động nữa. Vượt qua núi An Cửu Lạp sẽ tới đường 72 nổi danh, lúc xuống dốc chỉ cảm thấy mắt như ở trên thiên đường, còn thân thể như ở địa ngục. Tối hôm đó tập thứ hai của 《Đạp xe đến Lạp Tát》 phát sóng, vì quá mệt mỏi nên Chúc Lương Cơ chỉ mới xem một lát đã ngủ thiếp đi. Hôm sau cameraman theo cậu phải điên cuồng đập cửa bên ngoài mới đánh thức được Chúc Lương Cơ, lúc ăn sáng Chúc Lương Cơ dùng di động lướt Weibo xem đánh giá, sau khi xác định không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì mới yên lòng.

Mấy ngày sau đó bọn họ lần lượt đi qua Bomê, Lunang với Bayi, ngày đến Gongbo’gyamda tất cả mọi người đã mệt như chó. Vẻ đẹp cao nguyên dọc đường sắp khiến bọn họ chết lặng, Gongbo’gyamda là trạm cuối cùng trước khi đến Lạp Tát cho nên khi tổng đạo diễn tuyên bố bọn họ rốt cục đã đến Gongbo’gyamda thì tất cả mọi người đều có loại cảm giác giải thoát vui sướng.

Tổng đạo diễn thấy bọn họ vui vẻ như vậy, bất thình lình dội xuống một gáo nước lạnh: “Bởi vì kinh phí chương trình eo hẹp nên sau khi đến Lạp Tát mỗi đội khách mời chỉ có thể nhận được 1000 tệ để du lịch, xin mời mọi người ghé thăm bất kỳ điểm tham quan nào trong bốn địa điểm và mang về một món quà lưu niệm từ mỗi điểm tham quan.”

Điên à, 1000 tệ, bình quân mỗi người 500 tệ, Lạp Tát có tới bốn điểm tham quan? Thực sự Chúc Lương Cơ nghe xong đã muốn đánh người.

Khương Hạo tham khảo trên app du lịch: “Vé vào cửa cung điện Potala 700 tệ một vé, chùa Đại Chiêu 85 tệ, tu viện Sera 50 tệ…”

Hứa Tra: “1000 tệ, tôi đi xong cung điện Potala thì không làm gì được nữa.”

Không chờ bọn họ kháng nghị, tổng đạo diễn lại nói: “Tại Thành Đô chúng tôi từng nói đội khách mời đầu tiên đến Lạp Tát sẽ được nhận thêm 1000 tệ tiền thưởng du lịch. Cho nên ngày mai mọi người phải cố gắng.”

Nụ cười lúc cuối của tổng đạo diễn nhìn thế nào cũng thấy giả dối. Hứa Tra khoác vai Khương Hạo: “Đi, Tiểu Hạo Hạo, đêm nay ngủ một giấc thật đã, bốn giờ ngày mai chúng ta lên đường.”

Khương Hạo đáp lời. Hạ Tê Xuyên cũng vỗ vỗ Chúc Lương Cơ: “Buổi tối đừng đánh Vương Giả, ngủ sớm một chút.”

Chúc Lương Cơ vừa định đáp ứng, Hạ Tê Xuyên lại nói: “Nếu như trước khi đi ngủ tôi mở Vương Giả Vinh Diệu ra mà phát hiện cậu đang online,” hắn dừng một chút: “Đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”

Chúc Lương Cơ: “…” Có chút hiếu kỳ lòng dạ độc ác của thần tượng là cái dạng gì.

Vì ngày mai phải đến Lạp Tát thật nhanh nên tất cả mọi người đi ngủ rất sớm, sáng sớm năm giờ Hạ Tê Xuyên đến gõ cửa phòng cậu, Chúc Lương Cơ trùm chăn không muốn rời giường, Hạ Tê Xuyên ngoài cửa nói: “Bọn họ đều đã đi rồi.”

Toàn bộ đám người này điên hết rồi à?

Chúc Lương Cơ nhanh chóng rửa mặt thay quần áo chuẩn bị xuất phát, Hạ Tê Xuyên để cho cậu đi ăn sáng, Chúc Lương Cơ lấy hai chiếc bánh quy nén từ trong balo: “Đưa em bình nước, em vừa đi vừa ăn.”

Hạ Tê Xuyên: “…”

Hắn nói: “Kỳ thực tôi chỉ lừa cậu thôi, bọn họ cũng mới vừa rời giường.”

Chúc Lương Cơ: “…”

Lúc bọn họ ăn sáng xong trùng hợp đụng Khương Hạo và Hứa Tra mới vừa xuống lầu, nhìn thấy Chúc Lương Cơ với Hạ Tê Xuyên chuẩn bị xuất phát, Hứa Tra vừa ngáp vừa cảm khái một tiếng trâu bò.

Thời điểm rời khỏi Gongbo’gyamda trời còn chưa sáng, xe Land Rover của chương trình chiếu sáng phía trước, Chúc Lương Cơ đạp xe theo sau, mặt đường rộng rãi, chân trời nhuộm màu đỏ hồng của mặt trời mới mọc. Đường từ Gongbo’gyamda đến Lạp Tát rất ổn, ngoại trừ phải vượt qua núi Mira, đoạn đường này đi vô cùng thuận lợi. Lúc sắp đến thành phố Lạp Tát Trì Diệc Huân với Khương Tử Thù theo sát phía sau, Chúc Lương Cơ sâu sắc cảm nhận được nguy cơ chức quán quân có khả năng bị người khác cướp mất. Khi xuống dốc Trì Diệc Huân không cẩn thận bị văng ra ngoài, sau đó lăn nhanh xuống một hố nước nhỏ ven đường. Chúc Lương Cơ nhìn mà sững sờ.

“Dừng một lát!” Cậu hô lên với phía trước: “Có người bị ngã.”

Chúc Lương Cơ dừng xe lại rồi đi xuống đường, tiểu thiếu gia bị xe đè lên người, trước tiên cậu hỗ trợ dời xe đạp qua, sau đó đỡ Trì Diệc Huân dậy: “Có bị thương không?”

Trì thiếu gia không nói lời nào, Chúc Lương Cơ hét lên: “Té tới ngu người rồi à?”

Trì Diệc Huân vẫn còn đang đội mũ bảo hiểm, giọng cậu ta hơi mơ hồ: “Cậu không sợ giải nhất bị cướp đi sao?”

Chúc Lương Cơ: “Quả nhiên té tới ngu người rồi, giờ nào rồi mà còn nghĩ đến giải nhất.”

Hạ Tê Xuyên cũng dừng xe rồi đi xuống: “Sao vậy?”

Chúc Lương Cơ: “Hình như vừa nãy tốc độ xuống dốc nhanh quá nên bị lao ra ngoài.”

Khương Tử Thù nhìn thấy bộ dáng Trì Diệc Huân thì sợ hết hồn, vội vàng hỏi: “Diệc Huân có bị thương không?”

Nhìn thấy đồng đội tiểu thiếu gia lúc này mới không tự nhiên nói mình không sao. Hạ Tê Xuyên lại hỏi thăm tình huống của cậu ta một chút, sau khi xác định Trì Diệc Huân chỉ bị bong gân nhẹ, Hạ Tê Xuyên bảo đợi Trì Diệc Huân nghỉ ngơi một lát rồi đỡ cậu ta đứng lên. Lúc này trên đường truyền đến một giọng nói.

“Này!” Là Hứa Tra: “Có cần giúp một tay không?”

Chúc Lương Cơ phía dưới ra dấu OK: “Chỉ bị trặc chân.”

Khương Hạo nhìn bốn người phía dưới kia, sắc trời đã tối lại, ánh chiều tà như lửa đỏ đang phủ kín chân trời xa xôi, đi về phía trước mấy cây số nữa chính là thành phố Lạp Tát. Cậu ta nói với Hứa Tra: “Nếu không chúng ta đi trước…?”

Hứa Tra hơi do dự, Chúc Lương Cơ liếc nhìn vẻ mặt Khương Hạo: “Mấy người đi trước đi, gặp lại ở Lạp Tát.”

Tai nạn này vừa xảy ra, bốn người vốn có khả năng thắng nhất đều đến nơi rất muộn, ngược lại Khương Hạo với Hứa Tra lại đến Lạp Tát nhanh nhất. Đạp xe nhiều ngày như vậy rốt cục cũng đến nơi, bất luận kết quả ra sao Chúc Lương Cơ vẫn rất có cảm giác thành công. Bọn họ quyết định đến khách sạn đã đặt cất hành lý, thu dọn qua loa xong rồi đi ăn tối cùng tổ đạo diễn. Hứa Tra la hét đòi đi uống rượu: “Du lịch mà, có rượu có mơ có cô nương mới coi như hoàn chỉnh, cô nương thì tôi không tính, rượu thì phải có một chút chứ?”

Tổng đạo diễn nói không lại hắn, thêm vào một đường chịu cực tất cả mọi người đều muốn thả lỏng. Sau khi lên mạng tìm kiếm một vòng bọn họ quyết định tới một quán bar được đánh giá khá tốt. Quán bar trang trí theo phong cách Tây Tạng, ngoài rượu lúa mạch là đặc sản của Tây Tạng ra còn có rất nhiều loại rượu pha chế khác. Chủ quán bar là một đôi vợ chồng trẻ đam mê du lịch, nhìn thấy bọn họ bước vào đôi mắt bà chủ như muốn phát sáng: “Cái kia, ký tên được giảm giá.”

Hứa Tra: “Giảm như thế nào? Ký một cái giảm 90%?”

Bà chủ: “…”

Giữa lúc ký tên Trì Diệc Huân nhìn một vòng quán bar, cậu chú ý tới vũ đài nhỏ ở trung tâm, dàn âm thanh cùng micro trên đó thoạt nhìn vẫn còn như mới, trên sân khấu không có ca sĩ Sau khi hỏi thăm bà chủ thì mới biết ca sĩ làm việc ở đây hôm nay có việc nên xin nghỉ, Trì Diệc Huân bỗng nhiên nói: “Chị xem thử em có thể lên đó hát không?”

Ánh mắt bà chủ sáng lên, máy quay chương trình vẫn chưa tắt, nếu như Trì Diệc Huân hát ở đây thì lúc chương trình phát sóng sẽ có không ít fans nghe danh mà đến, sau khi kích động cô lại hơi do dự nói: “Giá hát ở đây của chúng tôi không được cao cho lắm.”

Trì Diệc Huân: “Chị trả cho ca sĩ hát một tiếng bao nhiêu thì đưa em bấy nhiêu, được không?”

Bà chủ lập tức liên tục nói đồng ý.

Chúc Lương Cơ nhìn không hiểu Trì thiếu gia định làm gì, Trì Diệc Huân hỏi tổng đạo diễn: “Vậy tiền kiếm được có thể tính thành tiền thưởng du lịch không?”

Tổng đạo diễn suy nghĩ một chút: “Lao động là vinh quang, có thể.”

Tuy rằng không biết ca sĩ hát ở đây một tiếng được bao nhiêu tiền, nhưng Khương Hạo với Hứa Tra đạt giải nhất nên có 2000 tệ, Trì Diệc Huân ca hát cũng có thể kiếm thêm một ít, cứ theo đà này thì cậu với Hạ Tê Xuyên là nghèo nhất. Chúc Lương Cơ nói với Trì Diệc Huân: “Vé vào cửa buổi biểu diễn của cậu không phải từ 800 tệ trở lên sao? Tôi không cho cậu đối xử với chính mình như vậy.”

Trì Diệc Huân bị cậu làm phiền đến không chịu được, thừa dịp cameraman không chú ý tới bọn họ bên này thì dứt khoát nói: “Ông đây nhận được tiền liền chia cho cậu một nửa được chưa?”

Chúc Lương Cơ lập tức thay đổi: “Mời thiếu gia.”

Trên sân khấu có một cây đàn ghi ta gỗ, Trì Diệc Huân bước lên sờ sờ hai lần, sau khi xác định không có vấn đề gì cậu ta mới điều chỉnh micro cùng ghế tựa. Người đến quán bar chơi đều là thanh niên nên có thể nhanh chóng nhận ra mỹ thiếu niên đẹp đến nao lòng trên đài kia là ai, lập tức có người thét to: “Thật sự là người thật a a a a! Máy quay ở đâu? Tôi được lên truyền hình rồi!”

“Trời ạ! Anh ấy muốn hát cái gì?!”





Có mấy người trời sinh tựa hồ nên đứng trên sân khấu, sau khi ngón tay Trì Diệc Huân gảy dây đàn, quán bar vì sự xuất hiện cảu cậu ta mà bùng nổ rốt cục cũng yên tĩnh lại, loa bass khuếch tán khúc nhạc dạo đầu bằng đàn ghi ta.

“Không dám quay đầu nhìn lại, chỉ dám âm thầm, rụt rè quan sát xung quanh,

Ngay cả bắt chuyện mà cũng thấp thỏm không yên…”

Trì Diệc Huân là ca sĩ, mặc dù Giang Đạo Môn theo kiểu lò đào tạo idol hàng loạt nhưng thực tập sinh có thể ra mắt đều nắm giữ thực lực ưu tú. Trì Diệc Huân hát live gần như không khác mấy với bản ghi âm. Hứa Tra ở bên cạnh chống mặt: “Giọng hát này, mở miệng liền muốn quỳ.”

“Ánh đèn lụi tàn, ánh sáng trái tim anh mượn nơi em chợt lóe rồi chợt tắt,

Tự cười những cảm xúc dư thừa của bản thân mình chỉ như một thước phim cô độc,

Tự giễu cũng đã thành thói quen vừa nhạy cảm lại khó gần.

Cúi đầu khẽ nỉ non, tình yêu anh dành cho em có phải đã quá mức rõ ràng,

Anh như một chú hề cứ quẩn quanh mãi u sầu.”

Chúc Lương Cơ nhíu mày, cậu luôn cảm thấy lúc Trì Diệc Huân hát ánh mắt luôn vô tình hữu ý nhìn về phía mình, mà bài hát này quá mức lưu luyến thâm tình. Cậu cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, sao tiểu thiếu gia có khả năng nhìn cậu mà hát một bài hát thầm mến được chứ. Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên kề sát vào bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Lần này chúng ta thành người nghèo nhất rồi, làm sao bây giờ?”

Chúc Lương Cơ: “Em cũng không biết.”

Hạ Tê Xuyên: “Nếu không chúng ta đi đứng đường đi, Diệc Huân bán tiếng ca còn chúng ta thì bán mình.”

Chúc Lương Cơ bật cười: “Đừng đùa.”

Nhìn thấy Chúc Lương Cơ cười với Hạ Tê Xuyên, ánh mắt Trì Diệc Huân ngồi ở giữa sân khấu dần dần ảm đạm.

“Mặc cho em bước đến, em mỉm cười, em ra đi, em không nhìn anh,

Ngây thơ không rõ nguyên do,

Thôi bỏ đi.”

Lời tác giả: Bài hát này là bài Non nửa của Trần Lạp, cụm “光是明是暗” trong câu gốc “我的心借了你的光是明是暗”, (ánh sáng trái tim anh mượn nơi em chợt lóe rồi chợt tắt) tôi đã đổi thành “光时明时暗” do lần đầu tiên nghe bài hát này thì nghe sai thành “光时明时暗”, cảm thấy đây thực sự là ví dụ chuẩn xác nhất, khi thầm mến tôi sẽ trao hết trái tim mình cho anh.

Thiếu gia vĩnh viễn sẽ không tỏ tình với A Kê, hát bài hát này là điều duy nhất cậu ấy làm để bày tỏ lòng mình.

D.: Hai cụm 光是明是暗/ 是 đọc là shì, 光时明时暗/ 时 đọc là shí. Mình có tra nghĩa thì thấy hai cụm từ này có nghĩa tương đương nhau, nhưng cụm gốc có nghĩa vẫn còn ý lửng lơ, không biết là sáng hay tối, mập mờ ấy. Còn cụm tác giả sửa lại thì nó mang ý khẳng định hơn, kiểu hiểu rõ bản chất hơn, với trường hợp của Diệc Huân thì hiểu rằng cậu ấy hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Lương Cơ.