Yếu Đuối

Chương 7



16

Trang Tư Nùng đi phía nam một chuyến, mang về một nam nhân giấu ở Viên Cảnh Đạo.

Ban đầu hắn còn nhọc lòng che giấu một phen, nhưng nhẫn nại không đủ, không lâu sau liền bệnh cũ tái phát, lại ở bên ngoài nuôi đồ chơi nhỏ mới.

Đồ chơi nhỏ này không có đầu óc, dã tâm lại lớn, giấu Trang Tư Nùng mang người đến Viên Cảnh Đạo nháo loạn.

Người tổng phụ trách khai phá Viên Cảnh Đạo, lúc đó cũng ở đó, lầm tưởng người là do Trang Yến Đình nuôi, vì vậy liền gọi một cuộc điện thoại đến lấy lòng.

Trang Yến Đình có nghe qua chim hoàng yến được nuôi dưỡng ở Viên Cảnh Đạo, nhưng không chú ý, hiện tại có người hiểu lầm còn đặc biệt gọi điện thoại đến, y cũng không nói gì.

Đối phương lại bởi vì hiểu lầm này, thay bên kia giải quyết phiền phức ở Viên Cảnh Đạo.

Sau đó ở trường đua ngựa gặp phải, người kia lại đây lấy lòng, lời trong lời ngoài đều nhắc tới Viên Cảnh Đạo.



Trang Yến Đình lúc đó cũng không có biểu tình gì, trong lòng lại nhớ kĩ Viên Cảnh Đạo.

Sau vì sự cố y phải đi một chuyến đến công trình phụ cận Viên Cảnh Đạo, nửa đêm gặp phải bão lớn, nước ngập chặn đường khiến cho không có cách nào trở về, vừa vặn nhớ tới căn phòng ở Viên Cảnh Đạo, y liền đi đến đó.

Đó là lần đầu tiên Trang Yến Đình nhìn thấy Hà Cảnh Tú.

Lúc đó mưa to gió lớn, ngoài cửa hoa cùng cây xanh cơ hồ là gãy một nửa, người hầu ân cần đưa đến nước nóng cùng khăn mặt. Trang Yến Đình chỉ lấy qua khăn mặt lau nước ở trên vai, sau đó cởi áo khoác cùng giày da liền đi vào.

Người hầu đã để sẵn nước nóng cho y, chờ y tắm xong trở ra vừa vặn liền nghe được động tĩnh dưới lầu.

Có người hỏi: "Trang tẩu, phòng khách sao lại bật đèn?"

Trang tẩu trả lời cậu: "Trang tiên sinh tới đây."

Người kia hỏi: "A Nùng?"

Trang tẩu: "Không phải. Là phụ thân của tiểu tiên sinh."

Trang Yến Đình liền biết là vật nhỏ mà Trang Tư Nùng nuôi, lúc đang chuẩn bị xoay người lại nghe dưới lầu người kia nhẹ nhàng nói: "Trang lão tiên sinh đến?"

Y so với những thanh niên này còn phải lớn hơn một vòng, nhưng y tự giác nghĩ mình còn chưa đến mức phải mang theo chữ lão.

Trang Yến Đình vịn lan can phóng tầm mắt xuống phía dưới, dưới đèn treo có một thanh niên đang đứng.

Cậu mặc áo ngủ đang cùng Trang tẩu nói chuyện, nói mãi liền chuyển đến ghế sopha, cuộn mình lên giống như một con mèo.

Vốn dĩ nếu cậu đứng, Trang Yến Đình nhiều nhất chỉ nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, bây giờ cuộn người lên ngược lại có thể nhìn thấy càng nhiều.

Đặc biệt là hai chân đang khoát lên ghế sopha mềm mại bằng da thật, màu da phấn bạch, ngón chân êm dịu, chụm lại với nhau thỉnh thoảng lại cong lên động hai lần. Đó là động tác theo quán tính mà chính cậu cũng không phát hiện.

Hà Cảnh Tú hỏi Trang tẩu: "Tôi phải tránh đi sao?"

Trang tẩu: "Ngài không đi hỏi thăm sao?"

Hà Cảnh Tú: "Tôi cho là Trang lão tiên sinh sẽ không thích tôi."

Trang tẩu uyển chuyển nói: "Hà tiên sinh rất tốt, chỉ là có thể sẽ không hợp với Trang tiên sinh."

Đâu chỉ là không hợp.

Y căn bản sẽ không phản ứng thứ đồ chơi mà Trang Tư Nùng nuôi.

Trang Yến Đình nghĩ như vậy, xoay người trở về phòng mình.

Ban đêm lúc ngủ, trong đầu tất cả đều là bàn chân trắng hồng cùng ngón chân tròn tròn, trơn bóng, y nhất thời tâm hỏa dồi dào khiến cho không ngủ được. Lập tức rời giường xuống lầu, người hầu đều đã đi ngủ, bởi vậy lúc này dưới lầu rất yên lặng.

Y mở một bóng đèn nhỏ tiến vào nhà bếp lấy rượu, lại nghe phía bên ngoài có tiếng vang.

Tiếng vang từ xa đến gần, Trang Yến Đình lui về phía sau một bước, đứng ở mặt sau kệ bếp, vừa khéo bị cột đá hoa cương ngăn trở thân ảnh. Y có thể nhìn thấy người đang đi vào mà không bị người ta thấy được.

Một thanh niên đi vào cửa, bộ dáng vô cùng trẻ tuổi, giống như tân sinh vừa mới lên đại học. Cậu tựa hồ đã ngủ được một giấc ngắn, bên má trái có vết hồng hồng, trong mắt có thủy quang óng ánh, tóc tai cũng có chút rối loạn.

Áo ngủ mở rộng để lộ ra lồng ngực trắng nõn, thời điểm khom lưng tìm đồ vật trong tủ lạnh còn có thể mơ hồ nhìn thấy hai điểm càng sâu.

Hồng nhạt.

Trang Yến Đình không hề có một tiếng động uống rượu lạnh, trong lòng lại thoáng qua từ này.

Hà Cảnh Tú cực kì khát, ở trong tủ lạnh tìm được nước đá, mở ra liền trực tiếp uống vào, một ít nước bị tràn ra, dọc theo cằm chảy vào trong lồng ngực làm ướt áo.

Phúc chốc, Trang Yến Đình cảm thấy rằng, rượu xác thực không thể giải khát.

Y phát hiện càng uống càng khát, phảng phất như đi thật lâu trong sa mạc, cuống họng khát đến bốc hỏa. Lửa này còn cháy lan đến lồng ngực, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng cũng đều đang vặn vẹo rít gào.

Lửa cháy thật lâu, cháy đến mức khô cạn nóng rực. Trang Yến Đình bị đè nén bao lâu, nó liền thiêu đốt bấy lâu.

Mới đầu chỉ là một cái liếc mắt hiếu kì, sau đó là dục niệm phát sinh không cách nào ngăn cản. Cử chỉ giống như điên rồ, vẻn vẹn chỉ một buổi tối liền bị câu đến thần hồn khuynh đảo.

Trang Yến Đình tốt xấu sống hơn bốn mươi năm, định lực so với người trẻ tuổi tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cho nên y khắc chế bản thân đến hai tháng không động đến Hà Cảnh Tú.

Hai tháng sau, y ở trong mơ động vào Hà Cảnh Tú.

Vì vậy ngọn lửa này, liền triệt để thiêu đốt y hoàn toàn.

Trang Yến Đình muốn Hà Cảnh Tú, không cần biết cậu là ai, hoặc là người của ai, đến cuối cùng cũng sẽ là của y.

Y điều tra quá khứ của Hà Cảnh Tú, biết được Hà Cảnh Tú cùng Trang Tư Nùng cũng không phát sinh quan hệ gì thực chất.

Chẳng qua bởi vì Hà Cảnh Tú đã giúp Trang Tư Nùng một tay, trùng hợp cậu ở quê nhà không sống nổi, vì vậy Trang Tư Nùng liền dẫn cậu trở về.

Bề ngoài là quan hệ tình nhân, nhưng thực tế còn chưa xác định được.

Bất quá đây cũng chỉ là vấn đề thời gian, Trang Tư Nùng sớm muộn cũng sẽ di tình đến trên người Hà Cảnh Tú.

Hà Cảnh Tú là người lí trí tỉnh táo, nhưng cậu cũng thiếu tình yêu, so với người thường lại càng khát vọng tình yêu.

Giả như tình yêu cùng nhiệt tình của Trang Tư Nùng đều cho Hà Cảnh Tú, Hà Cảnh Tú sớm muộn cũng sẽ hồi báo lại hắn.

Đến lúc đó, Trang Yến Đình chính là có phí thêm nhiều tâm tư hơn, y cũng sẽ cướp không được Hà Cảnh Tú.

May mắn chính là khi đó y còn có cơ hội chen chân vào, chỉ là cần phải từ từ tiến tới, đợi đến khi tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, mới có thể một đòn tức trúng.

Trang Yến Đình là một kẻ đi săn ưu tú, y có đầy đủ nhẫn nại. Tiêu hao hai năm thậm chí thời gian nhiều hơn để bện một cái lưới khá lớn, đem Hà Cảnh Tú trói đến bên cạnh y.

Hà Cảnh Tú là của y.

Là người yêu tuổi trẻ duy nhất của y.