Yếu Đuối

Chương 6



12

Từ sau đêm nói chuyện ở phòng kính, Hà Cảnh Tú liền phát hiện số lần mình nhìn thấy Trang Yến Đình ngày càng nhiều lên.

Sinh hoạt của cậu vẫn như cũ, không có bao nhiêu biến hóa.

Bọn họ ở chung cũng không có nhiều biến hóa lớn, Trang Yến Đình từ đầu tới cuối đều duy trì khoảng cách, không quá phận, giống như một vị Phật, không nóng không lạnh ngồi ở chỗ đó. Nhưng vô luận Hà Cảnh Tú đi tới chỗ nào, đang làm gì, y đều rõ rõ ràng ràng.

Hà Cảnh Tú tính tình vốn là nước chảy bèo trôi, nếu sinh hoạt an ổn, cậu cũng thích ứng sự an ổn này, đối với Trang Yến Đình cũng không nhấc lên lòng phòng bị.

Dần dần, Hà Cảnh Tú cũng thích ứng sự tồn tại của Trang Yến Đình.

Hà Cảnh Tú đến hoa viên trồng hoa, có lúc cùng người làm vườn đi cắt mấy bông hoa tường vi mọc ngoài tường, quay đầu lại xem có thể nhìn thấy ở ban công xa xa Trang Yến Đình đang ở phía sau cửa sổ sát đất.

Trang Yến Đình cúi đầu xử lí công vụ, cũng không phải lúc nào cũng nhìn cậu.

Hà Cảnh Tú luôn có thể biết được sự tồn tại của y, có lúc là đưa tới một ly nước ấm, có lúc lại đưa một cái áo khoác chắn gió, có lúc là quản gia lại đây giục cậu đi nghỉ trưa.

Hà Cảnh Tú biết tất cả những thứ này đến từ dặn dò của ai.

Cậu cảm thấy kinh ngạc, lúc bắt đầu còn không thể nào thích ứng, nhưng cái loại ôn nhu lặng yên không một tiếng động này, thực sự khiến người không nhịn được say mê.

Hà Cảnh Tú phụ thân quá nghiêm khắc, mẫu thân quá mềm yếu, mà anh chị em của cậu cũng không thích cậu trầm mặc cùng yên tĩnh, cho nên từ nhỏ đến lớn cũng không có người coi cậu là một đứa bé để chăm sóc.

Sau đó lại bị Trang Tư Nùng mang đi nuôi dưỡng ở Viên Cảnh Đạo, nhưng hắn cũng có sinh hoạt của chính mình, hắn chỉ đem Hà Cảnh Tú xem là một người trưởng thành cũng không cần quá mức chăm sóc.

Có lúc, hắn ngược lại còn muốn từ Hà Cảnh Tú rút lấy sự yên tĩnh.

Hà Cảnh Tú lần đầu tiên được xem như là một hài tử mà chăm sóc, cho cậu ấm áp, quan tâm cùng tôn trọng.



Lớp học làm gốm.

Phôi đồ gốm ở trong lòng hai bàn tay từ từ chuyển động đúng nhịp, giống như một bản nhạc tình ca, bất tri bất giác khiến lòng người an bình.

Hà Cảnh Tú cụp mắt, ánh mặt trời buổi chiều đánh vào trên gò má của cậu, khiến cho gò má của cậu dát lên một tầng kim quang nhạt nhẽo. Cậu vốn lớn lên dễ nhìn, hiện tại lại đang đắm mình trong dương quang, phảng phất giống như tinh linh trên đỉnh tháp, không cẩn thận rơi xuống nhân gian.

Đồng học trong lớp học không khỏi ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí một mê muội nhìn cậu. Trong đó có một người, ánh mắt càng mê muội, tràn ngập độc chiếm cùng dục niệm, nhưng lại rất nhanh biến thành vặn vẹo căm hận cùng ác ý.

Hà Cảnh Tú đối với việc này không hề có chút cảm giác nào.

Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Hà Cảnh Tú đi đến phòng rửa tay. Mới vừa rửa tay xong đi ra liền bị một người chặn lại, cậu vừa thấy người này sắc mặt liền lạnh.

Hà Nhuệ nắm lấy cánh tay của Hà Cảnh Tú không ngừng áp sát: "A Tú, cậu không nhớ rõ tôi? Còn không chịu nhận thức tôi? Cậu có phải là sợ tôi đối với nhóm bọn họ nói cậu thích câu dẫn nam nhân? Có phải là sợ tôi đem việc cậu bị nam nhân bao dưỡng nói ra?"

Hà Cảnh Tú cau mày, nỗ lực tránh thoát trói buộc của Hà Nhuệ.

"Hà Nhuệ! Cậu thả ra!"

Hà Nhuệ sững sờ, Hà Cảnh Tú lập tức tránh thoát liền nhanh chóng chạy trốn.

Để lại Hà Nhuệ một người tại chỗ, trong lòng tràn đầy sung sướng cười rộ lên: "Cậu nhớ được tôi? Cậu còn nhớ tôi---- quả nhiên là đang câu dẫn tôi!"

Hà Cảnh Tú trải qua việc quấy rầy này cũng không còn tâm tư đi học, cậu thu dọn đồ đạc xin nghỉ rồi rời đi.

Tản mạn tiêu sái không mục đích trên phố lớn, Hà Cảnh Tú không chú ý tới có bao nhiêu người đang trộm nhìn cậu. Mãi đến khi cậu bị một người trung niên tự xưng là người đại diện của minh tinh ngăn lại, người này liên tiếp thổi phồng giới giải trí tấc đất tấc vàng.

"Mặt của cậu không có vấn đề quá lớn, chỉ cần giả bộ một chút liền có thể xuất đạo, đến lúc đó một đống người đuổi theo đưa tiền lên cho cậu dùng. Tôi nói thật, cậu cân nhắc----"

"Em ấy không cần cân nhắc."

Tinh thám đang lải nhải thổi phồng bị cắt ngang, hắn nhìn về phía người đang đi tới. Lúc đối phương đem một cái áo choàng dài khoác lên trên người Hà Cảnh Tú, tinh thám mắt sắc nhìn thấy nhãn hiệu kia liền cấm khẩu, phẫn nộ đứng ở một bên không nói.

Chỉ giá trị của cái áo choàng dài kia thôi, cũng đều đủ lệ phí di chuyển cho một chương trình gameshow.

Hà Cảnh Tú nhìn về phía Trang Yến Đình đột nhiên xuất hiện, hơi kinh ngạc.

Trang Yến Đình: "Đi thôi." Y mở cửa xe: "Lên xe."

Hà Cảnh Tú sau khi tiến vào không bao lâu, Trang Yến Đình cũng ngồi vào.

Hà Cảnh Tú hỏi: "Ngài là trùng hợp đi ngang qua sao?"

Không gian trong xe khó giải thích được có chút chật hẹp, Hà Cảnh Tú nghe thấy được mùi nước hoa nam sĩ từ trên người Trang Yến Đình truyền đến, còn có một cỗ mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Trang Yến Đình hướng tài xế nói một chỗ, sau đó nhìn về phía Hà Cảnh Tú: "Tới tìm em. Không phải đang trên lớp sao?"

Hà Cảnh Tú nặn nặn vành tai: "Không muốn đi."

Trang Yến Đình: "Vậy thì chuyển sang nơi khác."

"Hả?"

"Em muốn tiếp tục đi học sao?"

Hà Cảnh Tú dối với học tập không có bao nhiêu hứng thú, cậu chỉ thích loại chương trình học thủ công, bởi vậy sau khi tốt nghiệp trung học lại đi học một cái không ra sao đại học, sau đó còn chưa tốt nghiệp liền từ bỏ.

Cậu lắc đầu: "Tôi học tập không giỏi."

"Đến học đại học dành cho nghệ thuật. Làm gốm, mỹ thuật, hoặc là thiết kế điêu khắc, kiến thức ở đại học chuyên nghiệp có thể học tập nhiều hơn so với lớp năng khiếu."

Hà Cảnh Tú khá động lòng, nhưng cậu muốn vào trường nghệ thuật này đó thì phải khảo thí, chưa kể còn tiêu tốn rất nhiều tiền.

Trường nghệ thuật chính là tiêu kim quật.

"Em muốn đi liền gật đầu." Trang Yến Đình áp sát đến, không cho Hà Cảnh Tú tránh né: "Những chuyện khác để tôi giải quyết."

Hà Cảnh Tú nhìn đôi mắt sau chiếc kính gọng vàng kia, chủ nhân của cặp mắt kia dường như có ma lực khiến người khác tín nhiệm cùng ỷ lại, bất tri bất giác sẽ dần thả lỏng toàn bộ phòng bị, tiến đến giao phó tin cậy toàn tâm toàn ý.

"Được."

"Ừm." Trang Yến Đình nắm cái cổ của Hà Cảnh Tú nhẹ nhàng xoa xoa, hình như là dùng động tác này để khen cậu ngoan.

Hà Cảnh Tú rốt cuộc cũng không còn đến lớp năng khiếu, tất cả thủ tục đều giao cho trợ thủ của Trang Yến Đình đi làm. Bao gồm cả việc xử lý Hà Nhuệ, ngay cả Hà Cảnh Tú cũng không biết Hà Nhuệ rốt cuộc làm sao không còn xuất hiện, nhưng cậu không quan tâm lắm.

Hà Nhuệ người này vẫn luôn rất kì quái, trước đây cũng đã từng nỗ lực cưỡng bách cậu.

Hà Cảnh Tú không thích Hà Nhuệ, đương nhiên sẽ không để tâm đến.

Tuy rằng cậu đồng ý đi học đại học nghệ thuật, nhưng Trang Yến Đình sau này cũng không có động tác rõ ràng, thật giống như là nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.

Đợi đến khi Hà Cảnh Tú cho là chuyện này, bất quá chỉ là do Trang Yến Đình nhất thời tâm huyết dâng trào, quay đầu liền quên, nhà cũ bỗng nhiên đến vài vị giáo viên thâm niên.

Hà Cảnh Tú bối rối, cậu mờ mịt tìm kiếm thân ảnh Trang Yến Đình.

"Tiên sinh?"

Trang Yến Đình dường như nhớ tới cái gì đối với cậu nói: "Bọn họ đến phụ đạo cho em, đến lúc đó em cũng đồng thời tham gia thi đại học. Điểm văn hóa không cao, em có thể thi qua."

"..."

Hà Cảnh Tú nắm vành tai nghĩ thầm, còn phải tham gia thi đại học a.

Tuy rằng thi đại học đã qua năm, sáu năm, nhưng khi đó ngày đêm khổ học bi tráng đến nay vẫn khắc sâu trong kí ức.

Sớm biết-----

Hà Cảnh Tú liếc nhìn nhóm danh sư đang đứng một loạt, phía sau là Trang Yến Đình đang xem văn kiện, bên trái là chồng sách ôn tập cao như núi, bên tay phải là trường nghệ thuật ngưỡng mộ trong lòng, chậm rãi sụp vai xuống.

Sớm biết thì cậu cũng vẫn gật đầu.

Ai bảo trường nghệ thuật kia, nhưng thật ra là giấc mơ thời niên thiếu của cậu chứ?

13

Hà Cảnh Tú mang một mái tóc ướt nhẹp còn đọng đầy nước đến nhà kính trồng hoa ngồi xếp bằng ngẩn người, sau một hồi, cậu đột nhiên hỏi: "Tiên sinh, ngài đến cùng biết bao nhiêu bí mật của tôi?"

Trang Yến Đình bên cạnh cũng không ngẩng đầu lên: "Em có bí mật?"

Cậu ở trong mắt Trang Yến Đình chính là trong suốt.

Hà Cảnh Tú ý thức được như vậy.

Trang Yến Đình biết được ước mơ của cậu, biết được quá khứ của cậu, cũng mặc kệ tính cách chậm rì rì của cậu, bao dung dáng vẻ lười biếng không có dã tâm này của cậu. Một bên vừa kiên trì chờ cậu thông suốt, còn tay dắt tay dẫn cậu đi về phía trước, làm cho cậu trở thành người ưu tú hơn.

Hà Cảnh Tú phát hiện so với Trang Tư Nùng, Trang Yến Đình mới chính là bạn lữ lý tưởng nhất.

Y thành thục săn sóc mà không thiếu bá đạo, ở trong quan hệ tình nhân y đứng ở vị trí chủ đạo nhưng vẫn luôn dành sự tôn trọng khiến đối phương thoải mái cùng tự do. Y sẽ an bài tốt tất cả, sẽ kiên trì cùng bạn lữ trẻ tuổi đi về phía trước.

Y sẽ ngăn trở nguy hiểm từ bên ngoài, nhưng sẽ không cố chấp phong tỏa tiểu bạn lữ chủ động tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Y tìm một nơi thư thích, hơn nữa tiểu bạn lữ cũng sẽ thích nơi này, sau đó chậm rãi chờ cậu trưởng thành.

Hà Cảnh Tú hoảng hốt cảm thấy được, cậu có thể sẽ không còn cách nào cự tuyệt Trang Yến Đình được nữa.

"Tiên sinh."

"Ừm."

"Trang tiên sinh."

"Làm sao?"

"Ngài vẫn luôn theo đuổi tôi sao?"

Trang Yến Đình tựa cười mà không phải cười: "Đừng nói với tôi em bây giờ mới phát hiện, trước đây hẳn là tôi đã nói cho em biết."

Hà Cảnh Tú nâng cốc trà lên uống, sau khi dừng lại một lát, đầu ngón chân lại cuộn tròn lên. Cậu nói: "Ngài sẽ bỏ qua sao?"

Trang Yến Đình đứng dậy, hôn lên khóe môi Hà Cảnh Tú, thấy cậu không có ý tứ chống cự liền hôn tiếp gò má của cậu, sau đó mới cắn mũi của cậu một chút nói: "Không biết."

Hà Cảnh Tú có chút do dự, cuối cùng vẫn là kiên định ôm lấy Trang Yến Đình, chôn ở trong lồng ngực của y ngửi mùi vị đã quen thuộc từ lâu kia.

"Ồ."

Trang Yến Đình bật cười: "Chỉ như vậy?"

Hà Cảnh Tú không nói lời nào, mặt cũng giấu đi không cho y nhìn.

Trang Yến Đình nghĩ, tiểu bằng hữu da mặt mỏng nên không cần miễn cưỡng cậu.

......Mới là lạ!

15

Hà Cảnh Tú là mặc áo khoác âu phục của Trang Yến Đình được ôm rời khỏi nhà kính trồng hoa, lúc đó đã uể oải ngủ mê man rồi.

Quản gia không cẩn thận nhìn thấy, lại nhanh chóng coi như chưa thấy gì đi xuống lầu luộc trứng đỏ.

Trang Tư Nùng lại cùng Thẩm Gia Chân cãi nhau, không vui liền trở về nhà cũ, lúc này lại về trước giờ giới nghiêm.

"Tiểu Cảnh đã ngủ chưa?"

"Ngủ."

Trang Tư Nùng bởi vậy liền bỏ đi ý nghĩ lên lầu tìm Hà Cảnh Tú, hắn thấy quản gia đang luộc trứng gà đỏ thì không khỏi hiếu kì: "Nhà ai sinh đứa nhỏ?"

Quản gia bình tĩnh: "Đây là trứng đỏ chúc mừng tân hôn."

Trang Tư Nùng cảm thấy buồn cười: "Ai vậy?"

Quản gia: "Đến lúc đó ngài sẽ biết."

Trang Tư Nùng mất hứng: "Há, hay là tôi nhận thức a."

Tâm hắn phiền táo, căn bản không hứng thú gì tán gẫu tiếp, vung vung tay liền đi đến gian phòng của mình.

Quản gia đem từng cái trứng gà nhuộm đỏ, bỏ vào bên trong lồng hấp hấp chín, theo nguyên tắc đưa tặng từng nhà.

Dù sao cũng là đại sự hạng nhất a!

Tác giả có lời muốn nói: Lão Trang thành công ngủ Tiểu Cảnh Tú.

Có khả năng sẽ bổ sung thêm một chương dưới góc nhìn của Lão Trang liền kết thúc.

Lão Trang đại khái bốn mươi tuổi đi.