Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 136: Đồng chí không phục sao?



Sau ba hồi còi, mọi người ào ra khỏi phòng, nhanh chóng xuống dưới tập hợp. Trên thao trường, ánh đèn sáng lóa chiếu thẳng vào bọn họ. Ba mươi nữ binh tự động sắp xếp, đứng theo hàng thẳng. Mục Ảnh Sanh loáng thoáng có thể nghe thấy khu vực ký túc xá nữ đối diện cũng vang lên tiếng tập hợp, bên kia là khu vực huấn luyện nam binh. Mọi người đều tự động tập hợp theo vị trí đã đứng lúc sáng.

Có hai người xuất hiện trước mặt bọn cô, một nam một nữ. Nữ sĩ quan huấn luyện trông vào khoảng 30 tuổi, cầu vai là một gạch hai sao. Cô ta tiến lên một bước. Ánh mắt lướt qua bọn cô rồi đi đến đứng trước một người.

“Đồng chí, bước ra khỏi hàng.”

Nữ binh bị cô ta gọi tên lên một bước. Nữ sĩ quan huấn luyệt quét mắt trên người cậu ta: “Hít đất 100 cái. Bắt đầu làm ngay.”
Người nọ trừng lớn mắt, dường như vẫn chưa hiểu vì sao mình lại bị phạt. Nữ sĩ quan huấn luyện nhìn đối phương: “Sao? Không phục? Xuống lầu tập hợp mà đến cả móc cài áo cũng không cài không được, đồng chí tưởng mình vẫn là tân binh à?”

Mục Ảnh Sanh mở to mắt nhìn, hôm nay bọn cô mới chỉ là ngày đầu tiên bọn cô đến. Trước đó mọi người đều đang nghỉ ngơi nên cô gái này mới không chú ý như vậy.

“Hít đất 100 cái, nếu không làm, đồng chí sẽ bị phạt thêm 100 cái nữa.”

Mục Ảnh Sanh không biết cô gái đó vẻ mặt như thế nào thì thấy cô ấy nằm sấp xuống, bắt đầu hít đất. Nữ sĩ quan huấn luyện trở lại vị trí ngay chính giữa, quét mắt nhìn những người khác.

“Nghiêm, nghỉ, nghiêm.”

“Tôi là Chiếm Tuyết Liên, sĩ quan huấn luyện được phân về phụ trách huấn luyện cho các đồng chí.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên, trước tiên chạy mười vòng quanh thao trường.”

“Tất cả chú ý, bên phải quay. Chuẩn bị.”

Ánh mắt cô ta dừng lại chỗ bên cạnh Mục Ảnh Sanh, vị trí đó chính là chỗ của Khưu Ngưng: “Đồng chí bước ra.”

Khưu Ngưng tiến lên một bước, đi lên trước hàng. Chiếm Tuyết Liên đi đến trước mặt cậu ta, sắc mặt âm trầm nhìn cậu ta chòng chọc: “Vẻ mặt vừa rồi của đồng chí là có ý gì?”

“Báo cáo sĩ quan huấn luyện, không có ý gì.”

“Không có ý gì là ý gì?” Chiếm Tuyết Liên gần như nhìn xuyên qua đầu Khưu Ngưng, nhưng cậu ta vẫn không hề sợ hãi: “Không phục?”

“Báo cáo sĩ quan huấn luyện, không có. Chỉ là cảm thấy hôm nay chúng tôi mới đến ngày đầu tiên, trước đó chỉ đạo viên đã cho phép chúng tôi nghỉ ngơi.”

“Ngày đầu tiên?” Chiếm Tuyết Liên cười khẩy một tiếng, cứ như là vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy: “Lúc đồng chí lên tiền tuyến gϊếŧ địch thì kẻ địch có quan tâm đến đồng chí mới đến ngày đầu tiên không?”
“Đồng chí. Hít đất 200 cái.”

Nhìn vẻ mặt Khưu Ngưng, Chiếm Tuyết Liên lại nói thêm: “Đồng chí, sau khi làm xong, theo đội ngũ chạy mười vòng.”

Mục Ảnh Sanh đảo mắt về phái Khưu Ngưng, không thể hiểu vì sao cậu ta lại gây chuyện vào ngày đầu tiên như hôm nay.

“Tất cả chú ý. Chuẩn bị. Chạy.”

Chiếm Tuyết Liên không hề quan tâm đến người khác đang nghĩ gì, vừa ra lệnh một tiếng, 30 nữ binh trên thao trường liền cùng nhau bắt đầu chạy quanh sân. Thao trường này có thể phải lớn gấp đôi thao trường ở trường. Chạy một vòng ở đây phải tương đương với hai vòng thao trường ở trường. Trước đây tối nào Mục Ảnh Sanh cũng chạy bộ, thậm chí về nhà cũng không nghỉ cho nên đối với cô chạy bộ chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi.

Một vòng, hai vòng, ba vòng…

Trước kia lúc ở trường Mục Ảnh Sanh vẫn thấy thể lực của mình tốt. Bởi lần nào chạy đến vòng thứ mười, tốc độ của cô vẫn không hề suy giảm, hơn nữa lúc nào cũng nhanh hơn người khác nửa vòng. Còn bây giờ, nhìn phía sau các chiến hữu đều đang theo rất sát, cô biết, cô ở trong nhóm người này vẫn phải cố gắng hơn nữa, phải khiến bản thân càng ưu tú hơn mới được.
Cô tranh thủ liếc mắt qua nhìn Khưu Ngưng, cô bạn lúc này cũng đang bắt đầu chạy. Cô đang tập trung chạy nên không thể nhìn rõ được vẻ mặt của Khưu Ngưng, nhưng trong lòng cô có cảm giác, Khưu Ngưng này e rằng sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy.

Từ sau khi trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên Mục Ảnh Sanh cảm thấy có chút tò mò về một ai đó.