Yêu Anh Từ Một Lần Đánh Cược

Chương 13



Sáng hôm sau, Lăng Vân Phi thức dậy với thân thể đau nhức. Hắn phát hiện mình đang nằm trên giường, mà mình được ôm về giường lúc nào cũng không biết. Trí nhớ của hắn chỉ dừng lại ở đoạn bị người đàn ông ấy tàn nhẫn đặt dưới thân đâm thọc. Ha ha, lần đầu tiên đã bị chịch đến hôn mê, thật sự là xấu hổ chết đi được.

Có điều nếu trách thì phải trách động tác của Long Ký Hạo quá mạnh quá kịch liệt, vì thế chẳng trách hắn lại đến nông nỗi này. Không biết nên nói hắn may mắn hay là xui xẻo, khi lần đầu tiên đã đụng phải một người có kỹ thuật cao siêu như vậy, tuy rằng hiện giờ từ phần eo trở xuống của hắn đã đau buốt không còn cảm giác, chỗ kín đằng sau phỏng chừng cũng sưng đỏ hết rồi.

Nhưng không thể phủ nhận cái cảm giác hôm qua bị xông vào thân thể nó khác hẳn cảm giác hắn đi vào thân thể người ta, khác biệt cả một trời một vực. Thứ của Long Ký Hạo thật to thật thô, mang lại cho hắn cảm giác đầy căng, hơn nữa... Lăng Vân Phi vỗ vỗ đầu, a! A! Phiền chết đi được, Lăng Vân Phi ơi sao mày sa đọa thế, vốn định chịch người khác, giờ lại bị người ta chịch xỉu, ấy thế mà không cảm thấy nhục, trái lại còn thấy vô cùng hưởng thụ.

Lăng Vân Phi thật sự tự nhận mình có hơi mất mặt, song từ khi hắn tỉnh lại đến giờ, một nam chính trong câu chuyện vẫn chưa từng lộ diện. Lẽ nào anh ấy ăn mình no nê rồi phủi mông bỏ đi sao. Mà ai thèm anh ta ở đây chứ, đi rồi càng tốt, đỡ khi hắn tỉnh lại rồi hai người lại mắt to trừng mắt nhỏ vô cùng lúng túng.

Rõ ràng ngoài miệng hắn giận dỗi nói không thèm để ý, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy ê ẩm.Tuy rằng mình là một thằng đàn ông, không cần lo việc sẽ dính bầu, không cần chịu trách nhiệm, nhưng cũng đừng trốn nhanh thế chứ! Ở lại một lúc với hắn thì mất gì, dám làm hắn bị thương nhiều chỗ, hừ hừ, Long Ký Hạo thối tha, đồ sói đội lốt cừu, ghét quá, ghét quá, hận anh chết đi được.

Lăng Vân Phi hùng hùng hổ hổ dùng sức túm chặt lấy chăn bông, coi nó thành Long Ký Hạo. Nhưng dù nắm thế, hắn cũng có chút không nỡ, sau đó lại trải chiếc chăn đã nhăn nhúm ra. Hắn phát hiện chỉ cần mình vữa nghĩ đến việc nó là vật thay thể cho Long Ký Hạo đã không thể thốt lên một lời nguyền rủa ác độc gì với nó, dù chỉ là một chiếc chăn, càng không nỡ động thủ.

Lăng Vân Phi vô cùng cạn lời với hành vi không có tiền đồ của mình. Lẽ nào mình cũng bị ám ảnh với lần đầu tiên, cũng bởi vì đây là lần đầu tiên dâng cho Long Ký Hạo, thế nên hắn liền khăng khăng quyết một lòng với người ấy. Không được, hắn không nên chẳng có tiền đồ như thế, sao hắn lại biến thành bộ dạng này chứ. Rõ ràng trong lòng tự dặn mình không nghĩ nữa, đừng để ý, thế nhưng lệ cay trong mắt cứ bướng bỉnh trào ra rơi trên chăn. Lăng Vân Phi lau nước mắt đang rơi: "Khóc cái quần què chứ khóc." Nhưng mà càng nghĩ thì những giọt nước lại càng tuôn dữ dội hơn, căn bản hắn không thể khống chế được.

"Lăng Vân Phi, tên ngốc này, cái thằng không có tiền đồ. Tên kia ăn sạch mày xong liền phủi mông bỏ đi, mày còn ở đây khóc lóc sướt mướt, ngu ngốc, ngu ngốc."

"Tôi vừa ra ngoài một hồi đã bốc hỏa lớn thế, mắng ai đó?"

Vừa nghe đươc thanh âm quen thuộc, Lăng Vân Phi đã vui mừng quay đầu lại: "Anh chưa đi hả?"

Long Ký Hạo đến cạnh giường ngồi xuống: "Tôi vừa ra ngoài hút thuốc một chút."

Nghe người ấy vừa nói thế, Lăng Vân Phi đúng là ngửi được mùi khói thuốc khá nồng. Có phải là chuyện lên giường với hắn khiến người ấy rất khổ não không, dù sao anh cũng là người có gia đình, người bình thường gặp phải chuyện như vậy đều rất khó tiếp nhận. Hơn nữa bình thường Long Ký Hạo cũng không hay hút thuốc.

Lăng Vân Phi cúi đầu, căng thẳng dùng ngón tay vặn vặn góc chăn: "Ký Hạo, xin lỗi anh. Chuyện tối qua là do cả hai chúng ta cùng uống say, anh, anh đừng để ý nhé." Sau khi dứt lời Lăng Vân Phi lại khinh bỉ mình thêm lần nữa. Mình thật sự càng lúc càng nhục. Lạy mày, rõ ràng mày mới là đứa bị xoạc được không, sao giờ cứ như mày làm người ta thế. Lăng Vân Phi, mày căng thẳng con ciu gì? Nhưng thật ra trong lòng hắn không hề muốn người đàn ông ấy bơ mình.

Nhìn Lăng Vân Phi đang căng thẳng lắp ba lắp bắp, Long Ký Hạo phì cười. Anh cầm lấy cánh tay bị thương của Lăng Vân Phi, hắn lập tức vì đau mà hít một hơi.

"Đau không?" Cánh tay vốn trắng nõn giờ đã trở nên xanh tím vì bị thắt lưng trói một đêm.

"Xin lỗi, tối qua tôi thô lỗ quá."

"Không sao không sao, chúng ta đều uống say mà, giờ chẳng có chuyện gì đâu, ha ha."

Long Ký Hạo đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lăng Vân Phi lập tức kéo tay anh lại: "Ký Hạo, anh đi đâu thế?"

"Vân Phi ngoan nào, nãy tôi có nhờ nhân viên phục vụ đưa thuốc đến, để tôi bôi cho cậu." Nói xong anh đi ra ngoài lấy thuốc, sau đó nhanh chóng trở về. Anh đổ thuốc tiêu viêm ra dịu dàng bôi lên cổ tay sưng đỏ của Lăng Vân Phi. Tuy động tác của anh rất mềm rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Lăng Vân Phi hít hơi không ngừng.

"Kiên nhẫn một chút, xoa thuốc sẽ tốt hơn." Anh xức xong rồi nói: "Được rồi, thuốc này hiệu quả lắm."

"Ký Hạo, cảm ơn anh."

"Ngốc, cảm ơn gì? Tôi khiến cậu bị thương, cậu còn cảm ơn tôi?"

Lăng Vân Phi cúi đầu: "Là em tình nguyện không được sao?"

"Cái gì, tình nguyện?"

Lăng Vân Phi nhất thời đỏ mặt: "Không có gì, em nói lung tung ấy mà."

Long Ký Hạo câm nín.

"Nhếch mông lên một chút, để tôi bôi mặt sau cho cậu."

"Cái gì? Không cần đâu, để tự em thoa thuốc là được rồi, không cần phiền anh đâu."

"Tự cậu bôi được à? Nhanh lên chút, phía sau cậu bị thương rất nghiêm trọng, nếu nhiễm trùng vào bệnh viện thì tôi không quản đâu."

Sao cơ, còn phải vào viện nữa á? Không được, tên tuổi lừng lẫy một đời của hắn, đến lúc đó bác sĩ hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì thì hắn biết nói sao đây? Lăng Vân Phi hoài nghi nhìn Long Ký Hạo: "Thật sự nghiêm trọng vậy hả anh?"

Nhìn người nọ trịnh trọng gật đầu, Lăng Vân Phi sao có thể đến bệnh viện được? Hắn nghiến chặt răng, đã làm rồi thì không thể ngừng, Lăng Vân Phi gắng lật người lại, phơi bày chỗ tư mật nhất trước ánh mắt của người đàn ông kia. Lăng Vân Phi thẹn thùng vùi gương mặt đã đỏ lựng như máu của mình vào sâu trong gối.

Long Ký Hạo nhìn chốn phía sau của Lăng Vân Phi, đúng là bị thương rất nghiêm trọng. Màu sắc hồng phấn nguyên bản đã biến thành đỏ thẫm, sưng tấy vô cùng tệ, múi thịt mềm bên trong cũng đã lòi ra. Long Ký Hạo quết một ít thuốc nhẹ nhàng bôi ở bên ngoài.

Lăng Vân Phi cố gắng để mình đừng bật ra âm thanh gì, nếu không thì mặt mũi hắn để đâu bây giờ? Bôi thuốc cũng có thể rên rỉ dục cầu bất mãn à?

Long Ký Hạo thoa hết những vết thương bên ngoài, lại quết thêm chút thuốc nữa, nhẹ nhàng dò ngón tay thọc vào trong cái miệng nhỏ.

"Á, anh làm gì thế?"

Thanh âm Long Ký Hạo không hề biến đổi: "Thoa thuốc chứ làm gì, bên trong cũng bị thương nặng lắm."

"Thôi khỏi, anh lấy ngón tay ra đi. Em không muốn bôi, anh làm ơn ra ngoài, ra ngoài đi."

Long Ký Hạo đè Lăng Vân Phi đang vặn vẹo giãy dụa: "Nghe lời, Vân Phi. Cậu quên tối qua tôi đã cắm chỗ này sâu thế thế nào à, nếu như không bôi thuốc vào trong thì cậu sẽ rất đau."

"A ghét quá, anh đang nói gì thế?" Kỳ thật Long Ký Hạo chẳng có ý gì khác cả, anh chỉ muốn nói sự thật, bên trong hắn bị thương đúng là rất nặng. Nhưng Lăng Vân Phi vừa nghe đã lập tức rầu rĩ không lên tiếng. Thẹn quá, sao lại nói như vậy, còn đùa giỡn hắn nữa, đáng ghét.

Long Ký Hạo vì muốn bôi thuốc đều nên không ngừng chuyển động ngón tay trong cơ thể Lăng Vân Phi, điều này càng làm khổ hắn hơn.

"Ưm, nhẹ chút, đừng." Hắn không khỏi nổi lên phản ứng, âm thanh nhuốm phần tình dục, nhưng chuyện này cũng không trách hắn được, ai bảo người ấy hung hăng quấy rút ngón tay trong cơ thể hắn chứ?

Nhất thời Lăng Vân Phi không ngừng kêu khổ, rốt cuộc sau rất nhiều nỗi khó chịu, Long Ký Hạo cũng đã bôi thuốc xong. Anh nhẹ nhàng lật người Lăng Vân Phi lại, phát hiện khóe mắt hắn hàm xuân tình, gò má ửng đỏ nhìn mình, sau đó choàng tay qua cổ anh: "Ký Hạo, anh đừng đi mà."

Long Ký Hạo nhận được sự quyến rũ này, cúi đầu xuống. Lăng Vân Phi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, tiếp nhận nụ hôn của người ấy. Hai người quấn quýt dây dưa, Lăng Vân Phi ôm cổ người đàn ông ấy thật chặt. Lúc tách ra, hắn tựa vào ngực Long Ký Hạo, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, lẩm bẩm: "Ký Hạo, anh đừng đi, ở lại với em một lúc được không anh. Em thích anh, thật sự rất thích anh."

Long Ký Hạo kéo chàng thanh niên đang lẩm bẩm, nhoẻn cười: "Cậu nói gì? Thích tôi?"

Vừa nhìn thấy nụ cười của anh, Lăng Vân Phi đã biết anh không tin. Hắn cảm thấy lòng mình thật khó chịu, lệ vừa lau khô lại tuôn trào: "Anh không tin cũng được, em nói đùa đấy, anh không cần tin đâu."

Rõ ràng hắn nói là đùa, nhưng giờ đây lại khóc nức nở. Long Ký Hạo bất đắc dĩ lau nước mắt giúp Lăng Vân Phi: "Thích tôi? Tại sao lại thích tôi?

"Em cũng không biết. Ban đầu em chỉ muốn làm bạn bè với anh thôi, thế nhưng sau đó khi nhìn thấy anh và Diệp Tinh Tinh cùng chúc mừng sinh nhật cho con trai anh ở nhà hàng, không hiểu có chuyện gì mà lòng em cảm thấy rất khó chịu. Em cảm thấy rất xốn mắt, em không muốn hai người các anh ở bên nhau, em cũng không biết mình bị làm sao nữa."

Hắn ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt không hề có cảm xúc của Long Ký Hạo, tiếp tục nói: "Ký Hạo, anh có thể cảm thấy em rất buồn cười. Em vốn lăng nhăng, không hề nghiêm túc với tình cảm, nhưng em không biết mình bị sao. Em thích ở bên anh, mỗi ngày em đều mong được nhìn thấy anh, cùng anh ăn cơm. Ngày đó lúc em đổ bệnh, người đầu tiên em nghĩ đến là anh, có anh, em cảm thấy rất an tâm."

Lăng Vân Phi tiếp tục rơi nước mắt: "Hóa ra cảm giác của em với anh giống như muốn thử đồ ăn. Em cảm thấy mình sẽ không nghiêm túc quá lâu, nhưng em không thể khống chế được mình. Chuyện tối qua với anh, em rất vui, thật sự, em cảm thấy em không giống chính em, không giống như nguyên bản trước đây của em."

Nhìn chàng trai mặt đẫm lệ đang tỏ tình với mình, Long Ký Hạo không biết nên đáp lời thế nào. Quả thật là anh cũng có hảo cảm với Lăng Vân Phi, nhưng anh đã có gia đình, có con trai, anh không thể làm những chuyện khác được. Dù anh không yêu Diệp Tinh Tinh, thế nhưng vì người kia, nhất định anh phải...

"Được rồi, Vân Phi, đừng khóc nữa. Tôi đã có vợ, tôi không thể đáp lại cậu. Chuyện tối qua tôi rất xin lỗi cậu, nhưng thật sự tôi không thể tiếp nhận tình cảm của cậu được. Xin lỗi, cậu nghỉ ngơi một lúc đi, tôi xuống mua chút cơm cho cậu."

Long Ký Hạo chuẩn bị rời đi. Anh nhất định phải ra khỏi gian phòng này ngay lập tức, nếu không còn tiếp tục nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt này, có thể anh sẽ đổi ý mất.

Lại bị từ chối, Lăng Vân Phi cảm thấy vô cùng cay đắng, đồng thời hắn cũng biết, nếu hôm nay Long Ký Hạo rời khỏi đây, sau này họ thật sự sẽ không gặp nhau nữa.

Không muốn, hắn không muốn như vậy.

Vừa nghĩ đến việc sau này có lẽ họ sẽ như người dưng nước lã, Lăng Vân Phi liền cảm thấy lòng mình đau quặn, đau vô cùng tận. Hắn không muốn giữa mình và người ấy có kết cục này. Mặt mũi gì, mỹ nhân gì chứ, tất cả đều không quan trọng bằng người đàn ông trước mắt. Vốn hắn cảm thấy mình có thể tiêu sái buông tay, nhưng khi thật sự lạc vào kỳ cảnh, hắn phát hiện mình căn bản không thoải mái được như mình nghĩ.

Xem ra, lần đầu tiên mình đã đặt một người rất quan trọng vào tim rồi. Thì ra trong lúc vô tình, hắn đã nảy sinh tâm tư yêu thương, cương quyết một lòng với người đàn ông này. Không có lần lên giường với Long Ký Hạo, hắn còn có thể tự lừa mình dối người, nhưng sau khi chuyện xảy ra, hắn thổ lộ và không được Long Ký Hạo đáp lại, hắn căn bản chẳng có khả năng buông tay được nữa. Tình cảm đối với người này đã vượt xa tưởng tượng của hắn.

Kết hôn thì sao? Kết hôn còn có thể ly hôn. Hắn mặc kệ, nhất định hắn phải có được người đàn ông này, không tiếc bất cứ giá nào.

Tác giả có nhời: Không biết dưới tình huống này để Lăng tiểu thụ tỏ tình thì có vội vàng quá không nhể??????????????