Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Chương 28



PHẦN II: TÌNH YÊU CHƯA BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN.


Bảy năm đôi khi là những ngày giày vò đằng đẵng, nhưng có đôi khi cũng chỉ là cái chớp mắt.

Bảy năm sau. Mười giờ sáng. Chuyến bay từ New York, Hoa Kỳ đã hạ cánh an toàn xuống sân bay Nội Bài sau hơn 26 giờ bay qua chặng Tokyo, Nhật Bản.

Một chàng trai khôi ngô tuấn tú với làn da rám nắng khỏe mạnh và mái tóc nâu nỏ đặc trưng bước ra khỏi chiếc máy bay. Anh mặc một chiếc áo sơ mi bó màu đen cổ lớn. Chiếc áo nổi bật hơn cả bởi điểm nhấn là ba chiếc cúc ở cổ và cổ tay cứng bản rộng. Anh cầm chiếc complet màu xám nhẹ trên tay. Trên mắt anh đeo một chiếc kính râm hình giọt kiểu cách. Tất cả toát lên vẻ giản dị mà sang trọng hiếm thấy. Tuy nhiên, nếu không phải người trong ngành, khó ai có thể nhìn ra, chúng đều là hàng hiệu được sản xuất riêng của nhà thiết kế nổi tiếng – John Smith.

Anh đứng trước cửa máy bay ngẩng đầu nhìn bầu trời đất mẹ, hít một hơi rồi mỉm cười tiếp bước tới chỗ chiếc xe buýt dùng để đón khách khi xuống sân bay vừa được chuyển tới. Anh ngồi vào chiếc xe buýt rồi tiến vào đại sảnh. Sau khi làm thủ tục và lấy hành lí xong, anh ra ngoài tầng một – tầng dành cho hành khách bay về VN. Những cô gái ở tầng một và những người có trong đại sảnh hay đi qua đều ngoái nhìn anh với ánh mắt thèm khát. Anh chỉ dửng dưng đứng đợi. Năm phút sau, một chiếc Lamborghini Veneno vừa tới và đỗ ngay sát chân anh tên tài xế bước ra, đặt hành lí vào sau xe rồi giao chìa khóa cho anh.

- Tổng Giám Đốc Trần, xe của ngài đã tới rồi ạ!

- Được rồi, cậu lấy tiền đi taxi về đi.

Nói rồi anh lấy ví đưa 100 USD cho người tài xế ấy. Anh ngồi lên xe, lướt đi sau một cái chớp mắt của người tài xế.

***.

Cùng lúc đó, tại trụ sở của đài truyền hình VVT một cô gái đang say sưa với buổi lên sóng của mình.

- Xin chào tất cả quý vị và các bạn, các bạn đang theo dõi chương trình thời tiết trưa của đài truyền hình VVT.

Vẫn là cô với nụ cười ấy, gương mặt ấy, con người ấy, nhưng có lẽ giờ đây, cô đã hay cười hơn, tươi tắn hơn và quyến rũ hơn. Xa rời hơn với vẻ đẹp trong trắng của một cô gái tuổi teen, cô đã có chút gì đó thiên về một vẻ đẹp đằm thắm mặn mà của một cô gái trưởng thành. Phong cách thời trang cũng phần nào mà thay đổi đi. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Điểm nhấn nằm ở chiếc cavart bằng vải mềm cùng màu với áo được nới lỏng theo dạng nơ. Cổ tay bản rộng bó sát. Chiếc váy quây màu đen cùng với nơ bản to ở eo. Đôi giày cao gót hở ngón cùng tông với váy, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh. Tất cả hòa quyện vào với nhau tạo cho cô một sự quyến rũ và sức hút lạ kì. Cái vẻ đẹp và quyến rũ của người con gái bước sang tuổi hai mươi tư.

Sau khi buổi ghi hình kết thúc, cô bước ra ngoài với nụ cười rạng rỡ. Các đồng nghiệp đều khen cô hoàn thành tốt. Có lẽ quyết định của cô khá đúng khi chọn vào Đài truyền hình này.

Cô nhớ lại, bảy năm trước, khi anh cất bước ra đi, cô đã tự tu thân trong phòng nhiều ngày. Trong những ngày đó, cô chợt nhận ra rằng, đấu đá với anh, thực ra chỉ là cái cớ, nó chẳng có ý nghĩa gì nữa. Hơn hết, anh đã đi rồi, chẳng còn lí do gì để cô phải tiếp tục như vậy cả. Cô sẽ quyết tâm theo đuổi ngành mà mình mong muốn và có khả năng tham gia. Nghĩ sao làm vậy, sau khi đỗ tốt nghiệp, cô thi vào trường Kinh tế A theo nguyện vọng của Đỗ bố. Năm đó, cô là một trong số mười thủ khoa đầu vào của trường. Cố gắng học tập bốn năm, cô tốt nghiệp với bằng giỏi.

Nhưng ngay sau khi tốt nghiệp, cô nhất quyết chọn sang ngành Truyền hình để làm. Đây là nguyện vọng mà mong muốn của cô. Nhờ mối quan hệ của bố, cô được nhận vào làm tại tòa soạn báo TNTN. Dù có ô lớn hộ đỡ, bỏ qua mọi rèm pha, cô cố gắng học tập và học hỏi bạn bè. Ở môi trường này, cô dần thay đổi. Từ một cô gái trầm tính, ít nói, cô trở nên năng động hơn, ăn nói cũng có duyên hơn. Tuy báo Thanh Niên Thời Nay là báo in, không đúng với ngành cô mong ước, nhưng thời buổi kinh tế thị trường khó khăn như ngày nay, không mất đồng nào mà đã có công việc là may lắm rồi.

Báo TNTN là một tờ báo Việt Nam, phát hành hàng ngày, có hai trụ sở chính tại Hà Nội và TP.HCM. Tuy mới được xây dựng ba năm, nhưng hiện tại, với đội ngũ công nhân viên tài năng, thông tin cập nhật có uy tín, nhanh báo TNT N là một trong những tờ báo có lượng phát hành lớn nhất VN với khoảng ba mươi vạn bản một ngày. Cô gia nhập vào ngôi nhà chung này cũng thấy rất tốt, đồng nghiệp đối xử với nhau như bạn thân, cấp trên đối với cấp dưới thì như người thân trong gia đình vậy.

Cũng nhờ bệ phóng này mà sau hai năm, với một ngoại hình ưa nhìn, giọng nói trong trẻo mà ấm áp, lối hành văn phong phú, mạch lạc cô đã có một địa vị vững chắc trong ngành báo giới cũng như trong lòng khán giả. Không những đạt được giải nhất cuộc thi Duyên dáng truyền hình mà cô được các đài truyền hình uy tín mời lên sóng dẫn chương trình, đóng quảng cáo ... Có lẽ, cuộc đời luôn tồn tại luật nhân quả, cô dám làm thì sẽ gặt hái được một thành công nhất định.

Đang mải mê với dòng suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại cô chợt vang lên. Cô lấy điện thoại ở trong túi ra rồi nghe. Nhìn qua màn hình, cô biết đó là chị Vân - tổ trưởng tổ phóng viên:

- Alô, chị Vân ạ, chị gọi em có gì không, em đang ở đài truyền hình VVT.

- Ừ, chị biết em đang ở đó rồi, nhưng bây giờ ở tòa soạn không có ai cả, em tới 152, Cầu Giấy phỏng vấn nhà văn Hoa Nhan giúp chị nha. Bài này khá gấp, em cố nhé.

Cô vâng vâng dạ dạ định cúp mấy thì nghe thấy tiếng Thanh Vân gọi với:

- À, em nhớ đi nhanh về nhanh, chiều nay, khoảng hai giờ có Đại Boss về đó.

- Ùi, nhanh thế hả chị? Mà chắc ổng chỉ thăm lung tung chứ gì?

- Không đâu, lần này Đại boss về “cắm cọc” luôn ở tòa soạn đấy. Em liệu mà tính, gây thù kết oán là không dễ sống đâu.

- Được rồi, em biết rồi chị, cảm ơn chị nhé, em cúp máy rồi đi luôn đây.

Dương cúp máy, cô nhanh chóng tạm biệt mọi người rồi xuống nhà xe lấy chiếc Vespa của mình. Đi trên đường mà lòng cô còn bao thắc mắc. Từ khi cô gia nhập tòa soạn tới giờ, vị Đại boss này cũng chỉ được nghe qua vài lần chứ chưa bao giờ được diện kiến.

Nghe mọi người nói thì anh ta không hề tầm thường chút nào, anh ta là người Mỹ gốc Việt, tuổi trẻ mà đã lập một công ti sản xuất thiết bị điện tử gây được tiếng vang trên thị trường quốc tế, trụ sở chính hình như ở New York, Mỹ. Việc lập công ti, chèo lái nó đã khiến anh ta thành công, đưa anh ta vào top mười triệu phú trẻ TG. Hơn nữa, trong top đó, anh ta là người trẻ nhất.

Ba năm trước, chẳng biết nổi hứng thế nào mà anh ta thành lập ra cái tòa soạn khỉ ho cò gáy này. Chẳng bao lâu sau, tòa soạn này cũng có một chỗ đứng riêng trong ngành báo in. Những năm qua anh ta điều hành tòa soạn đều qua phương tiện hiện đại và internet hết, sao lần này lại về nước điều hành trực tiếp?

Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, xã hội thật bất công. Tại sao cùng tuổi mà một người được săn đón như vậy, một người lại dầm mưa dãi nắng đi lấy tin cho hắn. Đã thế tí nữa về tòa soạn còn phải chạy đến xun xoe cái đuôi để mong những ngày sau này dễ sống. Xã hội thật bất công a! Cô gào to trong lòng mình.

Đúng lúc trong lòng cô giằng xé thì tiếng còi lanh lảnh cất lên. Cô giật mình thì thấy anh cảnh sát giao thông “yêu quý” đang vẫy vẫy “nhiệt tình” ý như muốn bảo cô táp vào lề. Phạch … phạch … phạch … quạ đang bay thành từng đàn trên đầu cô. Cô nghĩ. Mình phạm lỗi gì nhỉ? Đi đúng lòng đường rồi còn gì? Nghĩ vậy nhưng cô vẫn táp vào lề. Anh cảnh sát giao thông lên giọng.

- Phiền cô xuất trình giấy tờ xe, điền vào biên bản sau.

- Tôi phạm lỗi gì vậy? –Dương ngơ ngác hỏi lại.

- Cô còn hỏi à? Sao cô đi đường mà không đội mũ bảo hiểm?

“Hả?” – Cô giật mình, não ngừng hoạt động 1/1000 giây. Thấy vẻ mặt của cô, anh cảnh sát thản nhiên hỏi lại:

- Cô bị nặng tai à?

Lúc này Dương mới giật mình sờ lên đầu. Đúng là không có em mũ bảo hiểm thân yêu hiện diện thật. Thôi chết rồi, làm sao đây? Nếu bị phạt bây giờ và không lấy được tin chắc cô bị chị Vân xử chém mất. Cô còn muốn sống nữa mà. Nghĩ vậy cô chuyển qua gương mặt dễ thương nài nỉ anh cảnh sát:

- Anh tha cho em lần này được không? Em là nhà báo, đang trên đường đi lấy tin, vội quá nên quên mất.

- Vậy cứ nhà báo là được tha à? – Anh cảnh sát hỏi vặn.

- Không phải, ý em không phải thế. Lần này em chót dại, anh tha cho em đi.

- Thế cứ đi vội là được tha, nếu cô gây tai nạn thì chúng tôi biết làm thế nào? Hơn nữa mũ bảo hiểm là bảo vệ cho cô, có phải cho tôi đâu. Là Luật thì phải chấp hành.

Cô nói dát cổ bỏng họng mà anh cảnh sát vẫn nhất quyết phạt cô. Đưa tay xem đồng hồ. Cô giật mình khi thấy đã mất ba mươi phút. Chỉ còn 15 phút nữa là cô phải tới địa điểm phỏng vấn rồi, cứ tình hình như vậy thì cô bị trễ mất. À, phải rồi, cô nhớ ra một người.

- Anh cảnh sát, anh tha cho em đi, em đảm bảo không gây phiền phức gì đâu.

- Sao cô lắm lời thế nhỉ?

- Anh có biết Bộ trưởng Hoàng không?

- Cô định giở chiêu gọi điện thoại cho người thân đấy hả? Cũ rồi, đổi chiêu khác đi.

- Em hỏi lại, anh có biết Bộ trưởng Bộ công an Hoàng Việt không?

Lúc này anh cảnh sát đó đã có chút lúng túng. Anh ta nghĩ. Sao cô ta lại hỏi thế nhỉ? Cô ta biết bộ trưởng à? Nếu thế thì mình tiêu đời rồi, nhưng nếu không phải thì sao, cô ta hù mình mà mình tin thì chắc ăn cám mất.

- Cô hỏi như vậy làm gì?

- Tôi là bạn của anh ấy.

- Lấy gì mà tôi tin cô.

- Vậy được, bây giờ tôi sẽ gọi cho anh ấy, anh nói chuyện trực tiếp luôn, được chứ?

Dương chẳng thèm đợi anh cảnh sát ấy trả lời mà đã rút điện thoại gọi luôn. Bên kia đầu dây, Hoàng Việt đang họp thì nhận được cuộc gọi. Anh cau mày rút điện thoại ra, nhìn màn hình thấy hiển thị số của Dương, anh mừng thầm trong lòng. Anh giả vờ làm mặt lạnh nói với cấp dưới.

- Mọi người cứ thế mà làm, tôi có chút việc.

Nói rồi anh ra ngoài. Đầu anh hiển thị một đống câu hỏi to đùng. Sao cô lại gọi anh nhỉ? Có chuyện gì chăng, ngày thường cô chẳng bao giờ gọi cả. Gạt đống câu hỏi ấy sang một bên, anh nhấc máy:

- Alo, Dương à?

- Vâng, em có chuyện cần nhờ anh gấp đây.

Khẽ sờ mũi, Hoàng Việt nhíu mày nói:

- Có chuyện gì mà em cần nhờ tới anh vậy?

Dương liếc nhìn ra phía anh cảnh sát kia rồi mỉm cười nói vào điện thoại. Vị cảnh sát kia thấy vậy thì đã chột dạ tới tám phần:

- À, thật ngại quá, em đang trên đường đi lấy tin nhưng quên không mang mũ bảo hiểm, anh nói một tiếng với cấp dưới để em đi được không?

- Ồ, thì ra là chuyện này. Lâu rồi anh em ta không gặp nhau, anh tưởng nhà báo trẻ hẹn anh đi ăn, thế mà.

- Hì hì, để hôm khác nhé, thất lễ quá... – Cô cười tươi.

- Được rồi, chuyển máy anh nói cho.

Cô đưa máy cho anh cảnh sát nói truyện cùng Hoàng Việt. Sau một hồi nói chuyện, anh cảnh sát tươi cười trả máy cho cô rồi nói.

- Xin lỗi vì làm lỡ thời gian của cô, cô có thể đi được rồi.

- Cảm ơn anh nhé.

Anh cảnh sát trả bằng lái, xé biên bản rồi tạm biệt Dương với một nụ cười. Cô cầm lấy rồi nhanh chóng lên đường. Trên đường đi cô không khỏi thầm cảm ơn Hoàng Việt. Như các bạn đã thấy, hiện nay Hoàng Việt không kế nghiệp con đường kinh doanh của cha mà dấn thân vào chính trị, anh đang là Bộ trưởng bộ công an nhiệm kì này.

Nhớ năm xưa, sau khi Vũ đi, anh cũng hiểu được trái tim cô đã có chủ. Hoàng Việt cùng Tâm chỉ suốt ngày ở bên an ủi cô. Theo cô thấy thì Hoàng Việt thật lòng chăm sóc, còn Tâm có vì ham mê trai đẹp mà tới thì cô cũng không rõ. Dần dần, cô đã coi anh như người anh trai của mình, có lẽ cô phải cảm ơn anh nhiều lắm.

Cô may mắn khi tới địa điểm hẹn phỏng vấn chỉ trễ một chút. Với tài ăn nói ngày càng hoàn thiện của mình, cô đã khéo léo xin lỗi nhà văn Hoa Nhan rồi phỏng vấn một cách thành công. Buổi phỏng vấn kết thúc, cô còn được nhà văn Hoa Nhan mời cơm. Nhưng cô đã từ chối. Cô nhìn đồng hồ. Đã là ba giờ chiều. Cô chợt nhớ tới lời chị Vân nói. Vội vã từ địa điểm phỏng vấn về tòa soạn mà vẫn chưa có gì bỏ vào bụng. Cô uể oải bước vào phòng phóng viên. Cùng lúc đó, chị Vân cũng bước ra. Thanh Vân liếc nhìn cô rồi hỏi:

- Dương, em về rồi hả?

Cô dạ một tiếng rổi uể oải ngồi vào chỗ. Thanh Vân ôm chồng tài liệu đi qua thấy vậy bèn dừng lại hỏi:

- Sao lại mệt mỏi thế này?

- Em đi gấp nên trưa đã được miếng nào vào bụng đâu, đang đói gần chết rồi đây.

Thanh Vân lo lắng nói:

- Sao em không ăn gì? Để đói như vậy không tốt đâu.

- Không sao đâu chị à, cùng lắm thì tí nữa em chốn việc xuống căn tin ăn đỡ gì đó là được rồi mà – Dương nói xong nở một nụ cười lém lỉnh.

- Con bé này, ăn với nói thế đấy.

Chị Vân cốc một cái vào đầu Dương. Dương lấy tay xoa đầu.

- Ui da, đau đó chị.

Thanh Vân chẳng để ý đến cái mặt nhăn như khỉ của cô nói luôn:

- Em còn biết đau à, mà báo cho em một tin, em không cần chào hỏi CEO[16] nữa đâu, Đại Boss có chuyện nên ra ngoài rồi.

- Vậy ạ, may quá, em ghét nhất là phải nịnh bợ người khác đấy.

[16] CEO: Tổng giám đốc (Giám đốc điều hành) (tiếng Anh: Chief executive officer - CEO) là chức vụ điều hành cao nhất của một tập đoàn, công ty hay tổ chức, phụ trách tổng điều hành một tập đoàn, công ty, tổ chức hay một cơ quan.

Trong văn hóa kinh doanh, một số công ty thì tổng giám đốc (CEO) cũng thường là chủ tịch hội đồng quản trị. Cá biệt, một người thường đảm nhiệm chức chủ tịch hoặc tổng giám đốc khi một người khác nắm quyền chủ tịch hoặc có thể trở thành giám đốc điều hành (Chief operations officer - COO). Vị trí chủ tịch và tổng giám đốc có thể được tách biệt nhưng vẫn có những sự dính líu đến nhau trong sự quản lý công ty.

Thế nên anh Vũ có thể được gọi là: chủ tịcHh, Tổng giám đốc, CEO, hoặc Đại Boss.

Dương nói xong, phòng phóng viên bùng nổ:

- May gì mà may, bà chưa gặp Đại Boss nên nói thế thôi. – Vy Vy, cô bạn thân nhất với Dương ở phòng phóng viên thò đầu ra nói.

Chị Thanh Thanh, người già nhất phòng đã có chồng và hai con lên tiếng.

- Đúng đó, chị có chồng rồi mà nhìn Đại Boss vẫn thấy ... thèm, ha ha.

- Chị nói thế không sợ chồng chị đánh cho à? – Bảo Nam, người mới vào làm lên tiếng.

- Đánh là đánh thế nào? Ai dám đánh chị mày, chị chẳng xiên thịt ngay ý chứ, vớ vẩn nào! - chị Thanh Thanh lên tiếng biện minh.

- Tổng Giám Đốc thực sự có sức hút vậy sao? – Dương nói.

- Đúng vậy, đẹp trai cực kì, như bước ra từ tiểu thuyết vậy, ông trời sao bất công vậy nhỉ, người lắm tài, nhiều tiền, lại còn cho thêm vẻ đẹp trai nữa, hỏi sao mấy ông phòng này không lấy được vợ. – Vy Vy mói mát.

- Này, bà đang xỉa xói ai thế hả? Bỏ ngay cái thói ấy đi nhé.

Dương mỉm cười đi về chỗ của mình. Phòng phóng viên vẫn vậy, mọi người mà không nói cạnh khóe nhau là không được. Nhất là Vy Vy và Bảo Nam, hai người đều hơn cô một tuổi, nhưng tính tình trẻ con vô cùng. Cô nhớ đến Boss, cũng may là không phải diện kiến Trần má mì, chứ nếu không thì cô cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi thảm cảnh chân dung mình.

- À, mọi người, tin vui đây. – Chị Vân đi đâu về tươi cười nói.

- Có lương hả chị?

Bảo Nam nhanh nhảu ra bám càng chị Vân hỏi. Mọi lần chị Vân sẽ đá bay cậu ta không thương tiếc, nhưng hôm nay lại tươi cười đáp lại:

- Cậu chỉ được có thể là nhanh. Nhưng lần này cậu đoán trúng rồi.

“Yeah!” – cả phòng hô vang. “Suỵt...” – chị Vân đặt ngón tay lên miệng như nhắc nhở mọi người giữ im lặng – “muốn bị đuổi việc hết hả? Nói khẽ thôi chứ, có vui cũng để về nhà mà hét.” “Suỵt...” – cả phòng lại thi nhau làm theo chị Vân. Sau khi đợi mọi người bình tĩnh lại, chị Vân nói tiếp:

- Còn một thông tin nữa. Tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi.

“Yeah!” – mọi người lại một lần nữa hét lên thích thú. “Suỵt... yên lặng!” – chị Vân hét – “mấy cô mấy cậu muốn tháng sau ăn mỳ tôm cả tháng hết hả? Từng người đi nhẹ nói khẽ cười duyên lên nhận lương.”.

- Chị ơi, em có ý kiến, lãnh lương mà cũng đi nhẹ nói khẽ cười duyên ạ, em tưởng vào bệnh viện thì thế thôi chứ! – Bảo Nam láu cá hỏi.

- Cậu này, tôi cắt lương cậu bây giờ.

Bảo Nam nghe thấy tiền lương của mình đang bị đe doạ khủng khiếp liền câm lặng nhận tiền rồi về chỗ. Dương nhìn thấy mà ngao ngán. Vẫn bài ca đó. Bài ca cắt lương, các sếp trên ca từ đời này sang đời khác mà sao vẫn có uy lực như thế nhỉ. Có lẽ tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền là không có tất cả. Và chúng ta, không có tiền sẽ chẳng có cơm mà ăn. Chúng ta đành chịu bóc lột. Hức. Dương nghĩ rồi lên nhận lương. Khi nhận đủ, cô định quay về chỗ ngồi thì đột ngột thấy thắc mắc. Cô hỏi:

- Chị ơi, sao tiền thưởng tăng đột ngột thế?

- Ừ, có sếp về mà, tăng là đúng rồi.

Cô nhận lương rồi về chỗ ngồi. Tiền tháng này đúng là dày lên không ít, cô chợt thấy vui vui, trong đầu đã hiện lên đủ kế hoạch chi tiêu chúng, nhưng khi nhìn thấy đống công việc chất cao như núi bên cạnh mà cô mém ngất.

Tư bản đúng là tư bản, một mặt cho chúng ta tiền thưởng, tiền lương cao hậu hĩ, một mặt bóc lột sức lao động của chúng ta tới sức cùng lực kiệt, chẳng cả cho về sớm, cuối tuần còn phải tăng ca, trong khi họ thì chưa hết giờ nghỉ trưa đã chẳng thấy có mặt. Cô thở dài thiểu não rồi lao vào làm việc. Phải cố mà làm thôi, không làm, tám chuyện thì chẳng có ai cho cô tiền lương và tiền thưởng đâu. Đành cố, công việc của mình mà. Cô nghĩ rồi lao vào làm việc.

Năm giờ chiều, tan sở, cô tạm biệt mọi người rồi về khu trung cư của mình. Trên đường về, cô có tạt qua cửa hàng cơm bình dân gần nhà để ăn chút cơm lót dạ. Tình cờ, cô nhận thấy một bóng hình. Đúng là anh rồi, cô phải đuổi theo mới được. Nói rồi cô phóng xe đuổi theo.