Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

Chương 2



Thời gian êm đềm trôi qua, nhưng để lại dấu vết rất rõ ràng, mới hôm nào còn là bé trai, bé gái vô tư đáng yêu, trong nháy mắt, đã không thể dùng từ "nhỏ" để hình dung bọn họ nữa.

Lúc này chàng trai và cô gái mới lớn đang có một tí tình cảm mập mờ, nhiều hơn một tí không khí ám muội, hai người nói chuyện hình như cũng không thể tự nhiên được như xưa, hiện tại nói xong, mặt cũng thường đỏ lên, đồng thời nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Nam sinh tương đối chậm hiểu, thật không sai, nhưng Uông Xảo Ninh là nữ sinh, đối với tình trạng khác thường này cô cũng hồ đồ không hiểu, cô chỉ biết cô rất thích đi chung với Quý Thạch Khiêm, thích nghe giọng nói trầm thấp của anh, thích nhìn bộ dạng anh chuyên tâm học bài, thích nhìn bộ dạng đẹp trai của anh khi đá bóng, thích nhất khi thấy anh mất hứng, nhìn chằm chằm cô muốn cô làm bài tập.

Có lẽ cô không hiểu những điều này đại diện cho cái gì, nhưng Uông Xảo Ninh biết, Thạch Khiêm là người mà mỗi ngày cô muốn được gặp nhất, cũng là người để cho cô cảm thấy vui vẻ... Về phần Quý Thạch Khiêm, anh không quá để tâm nghĩ loại chuyện đó, có lẽ vì tuổi còn trẻ, anh nghĩ không có chuyện nào quan trọng hơn so với việc chuyên tâm học tập, nhưng anh phải thừa nhận, bình thường nếu cô gái này ở bên cạnh anh sẽ khiến anh mất tập trung, nhưng nếu cô không ở bên cạnh anh, anh càng không cách nào tập trung được.

Cô gái này, nhất định có ma lực... Có lẽ giữa bọn họ đều cho rằng quan hệ hiện tại của hai người rất thích hợp, không cần đi chọc phá, chuyện sau thì để sau này hãy nói.

Trong nháy mắt, hai người từ lớp mười non nớt đi tới lớp mười một chín chắn hơn, qua kỳ nghỉ hè, sẽ phải tiến vào lớp mười hai quan trọng. Nhưng quan trọng, chỉ đối với Quý Thạch Khiêm người muốn tiếp tục đi học đại học, không bao gồm cô hàng xóm Uông Xảo Ninh phải cố gắng lắm mới thi đỗ cấp ba.

Hôm đó là một buổi chiều ngày thứ bảy, Quý Thạch Khiêm đi xe đạp đến trường học đọc sách, đồng thời cũng chờ Uông Xảo Ninh. Cô gái này hôm nay phải đến trường đi thi lại, tránh cho thầy giáo vung đại đao không thả người, buộc cô lưu ban.

Cô hẹn anh thi xong sẽ bắt xe buýt đến trường học của anh, sau đó anh sẽ chở cô về nhà bằng xe đạp. Chuyện này tương đối rắc rối, tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng cô thích làm như vậy.

Cô thích ngồi sau xe đạp của anh, ôm hông anh, nhìn tấm lưng rộng rãi của anh, có cảm giác rất mãn nguyện.

Quý Thạch Khiêm khoác cặp sách thấy vừa đến thời gian đã hẹn, dắt xe đạp đi ra cổng trường.

Nhưng vào lúc này, một cô gái tuổi tác xấp xỉ bằng anh, bộ dạng xem ra cũng là học sinh cấp ba đang đi về phía anh gọi: "Thạch Khiêm!"

Quý Thạch Khiêm nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn người đang đi đến, vừa nhìn, anh hơi buồn bực, người này là ai? Khá quen, nhưng anh không nhớ ra tên.

"Cậu chắc còn nhớ rõ tớ đi!" Cô gái rất tự tin nói xong, vừa nói vừa giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc, muốn thể hiện hình ảnh một cô gái thẹn thùng.

Quý Thạch Khiêm mím môi, không nói một câu, nhưng có điểm bất đắc dĩ bị gãi đúng chỗ ngứa, trong lòng suy nghĩ: thật hỏng bét, tớ thật sự không nhớ rõ cậu là ai... Cô bé kia phát hiện anh không nói một câu, người cứng đờ, vội vàng tự giới thiệu bản thân: "Tớ học ở trường nữ sinh bên cạnh, lần trước hai lớp chúng ta đã từng gặp nhau ở buổi giao lưu kết bạn, cậu có nhớ không?"

Giao lưu kết bạn, nói đến giao lưu kết bạn, vậy không cần nói đến cũng được, anh không kịp từ chối đã bị bạn cùng lớp kéo đi, nói muốn làm đẹp hơn đội hình con trai trong lớp, tránh cho các bạn nữ vừa nhìn thấy đã chạy lấy người.

"Bố tớ là chủ một xí nghiệp lớn nổi tiếng, ở mấy vùng lân cận cũng có công xưởng may của bố tớ... Ai nha! Sớm nói cái này thì anh đã nhớ ra, Quý Thạch Khiêm nhớ tới buổi giao lưu hôm đó lúc cô gái này tự giới thiệu bản thân đều bày ra bộ dáng vênh váo tự đắc, lập tức khiến anh cảm thấy thật kỳ lạ.

Là bố cô ta kiếm ra tiền, không phải cô ta, vậy cô ta muốn kiêu ngạo cái gì chứ? Anh thật không hiểu.

"Cậu có chuyện gì không?"

Cô gái này tên là Hà Mỹ Linh, là viên ngọc quý của nhà họ Hà, nhà họ Hà mở công ty ở Cao Hùng, ở mấy vùng nông thôn quanh đây cũng có mở công xưởng may, có thể nói rất nhiều người dân ở đây kiếm sống nhờ vào nhà họ Hà.

Xuất thân giàu có, khiến Hà Mỹ Linh có điểm kiêu ngạo, nhưng cô gái vừa nhìn thấy Quý Thạch Khiêm, cả người như bị bắt mất hồn, đẹp trai, chững chạc, lạnh lùng lại thông minh, quả thật Quý Thạch Khiêm chính là hình mẫu bạn trai lý tưởng trong lòng cô ta, so sánh với những nam sinh bằng tuổi kia, Quý Thạch Khiêm hấp dẫn hơn nhiều.

"Tớ tình cờ đi ngang qua đây, nhìn thấy cậu nên chạy lại chào hỏi một chút."

Quý Thạch Khiêm cúi đầu sửa sang lại xe đạp, nghe nói như vậy thì nhíu mày, nhìn cô ta "võ trang đầy đủ", mặc váy ngắn, đeo dây chuyền, hình như còn thoa son môi, vậy mà gọi là tình cờ đi ngang qua? Cô ta đi dạo cũng thật là xa.

Anh nói: "Ồ!"

"Phản ứng của cậu chỉ có như vậy?" Hà Mỹ Linh nhìn anh không có phản ứng gì, hơi mất hứng.

Quý Thạch Khiêm nhún nhún vai nói: "Cậu đã nói xong, vậy tớ có thể đi rồi chứ?"

Nghe anh nói như vậy, cô ta càng thêm mất hứng, tính tiểu thư của Hà Mỹ Linh nổi lên nói: "Chẳng lẽ cậu bỏ tớ một mình ở nơi này sao?"

Thân hình của Quý Thạch Khiêm cao ráo, nhìn cô ta so với anh thấp hơn một cái đầu, trong lòng rất buồn bực, thật kỳ lạ, chiều cao xấp xỉ như nhau, vì sao nhìn Uông Xảo Ninh, anh không có một chút cảm giác phiền não nào, thường chỉ muốn cười; nhưng khi nhìn cô gái trước mắt này, anh lại cảm thấy rất phiền.

Anh khẳng định cô ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận để nghị này nên nói: "Vậy thì lên xe, tớ đưa cậu về?”

Cô ta sửng sốt hỏi: "Ngồi chiếc xe đạp này?”

Quý Thạch Khiêm gật đầu, giống như vấn đề cô ta hỏi rất ngu ngốc.

Vẻ mặt cứng đờ, Hà Mỹ Linh không hề cử động, hoặc nói cô ta còn không biết ngồi như thế nào. Từ trước tới nay, cô đều ngồi xe hơi, chưa bao giờ ngồi xe đạp, hơn nữa cô ta đang mặc váy, điều này càng làm cho cô ta chần chờ.

"Rốt cuộc cậu có lên xe hay không?" Chính là chắc chắn cô ta không thể nào lên xe, Quý Thạch Khiêm mới dám đề nghị như vậy.

Hiện tại anh nhìn người đã rất chuẩn, nhất định cô gái này được ăn sung mặc sướng, đừng nói đi xe đạp, đi bộ chắc cũng rất ít, nói không chừng xe ô tô riêng của nhà cô ta đang chờ ở cách đó không xa.

Đúng lúc này, có tiếng gọi từ một bên truyền tới, cuối cùng Uông Xảo Ninh đã đến.

Từ đằng xa cô đã nhìn thấy anh, nhưng khi nhìn thấy một nữ sinh khác đang nói chuyện với anh, nội tâm của cô lập tức báo động, ba bước làm thành hai bước, thậm chí bước đi như bay chạy vội tới trước mặt anh nói: "Thật xin lỗi, thật xin lổi, tớ tới muộn."

Đứng ở bên cạnh xe đạp, Uông Xảo Ninh thở hổn hển, nhưng kiên trì phải đứng ở chỗ ngồi phía sau xe đạp của Quý Thạch Khiêm, cố ý biểu thị chủ quyền công khai.

"Bạn học gì đó, xin lỗi, nếu như cậu không cần tớ đưa về, vậy tớ phải hộ tống người khác rồi." Chân dài của anh để trên bàn đạp, Uông Xảo Ninh phối hợp rất ăn ý mau chóng lên xe, cô không để ý đang mặc váy, coi như ngồi nghiêng một bên cũng muốn ngồi chỗ ngồi dành riêng cho cô.

Quý Thạch Khiêm đạp xe trên đường, hai ba cái đã biến mất, để lại Hà Mỹ Linh một mình đứng hờn dỗi ở hiện trường.

Nữ sinh kia là ai? Không phải mặc đồng phục nữ sinh cấp ba, nhìn qua bộ dạng rất ngốc, tại sao Quý Thạch Khiêm lại muốn chở cô ta? Rất nhiều câu hỏi, nhưng không biết nên hỏi người nào.

Xe đạp đang đi trên đường, Uông Xảo Ninh ngồi ở ghế sau, đôi tay nhẹ nhàng ôm hông của Quý Thạch Khiêm, không dám ôm quá chặt, thành thật mà nói, hành động tiếp xúc nhẹ nhàng này, đã đủ khiến cô đỏ mặt.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, ánh mặt trời chiều chiếu vào mặt nhưng không cảm thấy nóng bức, ngược lại có cảm giác thoải mái, làm cho cả người cũng thư thái.

Nhưng cô vẫn muốn hỏi: "Thạch Khiêm, nữ sinh kia là ai vậy?"

Chàng trai ngồi phía trước hình như cũng rất hưởng thụ cảm giác do gió mát mang lại, âm thanh trả lời cũng rất thoải mái.

"Học sinh của trường nữ sinh bên cạnh, quen qua buổi giao lưu kết bạn."

"Giao lưu kết bạn?" Giọng nói của cô đột ngột cao lên, dường như không thể tin được.

Anh đi giao lưu kết bạn lúc nào? Làm sao cô lại không biết, thật quá đáng, lén giấu cô chạy đi giao lưu kết bạn cùng nữ sinh khác? Nhất định đã gặp được rất nhiều nữ sinh thật đáng yêu xinh đẹp chứ gì? Người này xuất sắc như vậy, khó trách những nữ sinh kia sẽ bám lấy anh, quả nhiên đẹp trai chính là nghiệp chướng a!

Trong lòng tức giận nghĩ, sức lực tay cô đang ôm eo của anh cũng tăng thêm.

Quý Thạch Khiêm không có phản ứng, nhưng nếu nhìn trước mặt anh, có thể phát hiện anh giống như đang cười, đang cười nữ sinh ngồi phía sau xuất hiện phản ứng như thế.

"Giao lưu kết bạn à! Chơi thật vui đó!" Cô ê ẩm nói xong, càng nói giọng càng nhỏ.

Chơi thật vui... đúng ra mà nói thật kỳ lạ, buổi giao lưu kết bạn hôm đó anh cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là đi đến bờ sông, sau đó người của hai lớp làm gì anh đều nhớ không được.

À!

Đúng rồi, anh nhớ... "Đúng vậy! Thịt nướng ăn thật ngon."

Cô vừa dùng sức nhéo thịt bên hông của anh vừa hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Không có, tớ không nhớ được."

"Sao nhớ ít vậy..." Uông Xảo Ninh lầm bầm nói, trong lòng rất khó chịu, anh đi giao lưu kết bạn, cũng không nói với cô một tiếng, còn đi với trường nữ sinh bên cạnh... Ngộ nhỡ ở đó anh thích cô gái khác thì làm thế nào?

"Cô phải làm thế nào đây?” Suy nghĩ một hồi rồi cô nói: "Lần sau lớp các cậu đi giao lưu kết bạn, cho tớ đi cùng được không?"

Anh nói: "Chúng tớ là trường nam sinh mà!"

Cô nói: "Tớ có thể nữ giả trai, trên ti vi đều diễn như vậy."

Nghe cô nói xong anh chợt cười lớn: "Ha ha ha…"

Cô bất mãn kháng nghị: "Không nên cười á! Tớ nói thật đấy."

"Ha ha ha..." Anh vẫn cười từ chối cho ý kiến. Tiếng cười hòa cùng tiếng bánh xe đang đi trên đường, cùng với những cơn gió nhẹ quất vào mặt, những âm thanh đó quanh quẩn bên tai, bên má thật dễ nghe.

Thấy anh cười, cô cũng cười, đây là câu chuyện đẹp nhất lúc hai người tuổi còn trẻ, là hình ảnh đẹp nhất trong trí nhớ của cô, bóng lưng của anh, chỗ ngồi phía sau xe đạp, cô không nhìn thấy, nhưng lại nghe được rõ ràng tiếng cười của anh.

Thời gian học cấp ba nháy mắt đã qua, sắp tới hai người họ sẽ phải đối mặt với bước ngoặt lớn đầu tiên trong đời - dĩ nhiên Quý Thạch Khiêm muốn tiếp tục học lên, hơn nữa thuận lợi thi đỗ nguyện vọng một, sắp lặn lội đường xa, đến Đài Bắc đi học đại học.

Còn Uông Xảo Ninh sau khi tốt nghiệp cấp ba, quyết định không muốn học lên nữa.

Cuộc sống có rất nhiều con đường dễ đi, không nhất định phải đi học, trong lòng cô vẫn ôm chặt suy nghĩ lạc quan đó, cô tin tưởng dựa vào cố gắng, nhất định cô sẽ tìm được con đường của riêng cô.

Lo lắng duy nhất của cô chính là nghe nói nữ sinh tên Hà Mỹ Linh đó cũng học cùng trường đại học với Quý Thạch Khiêm, đi học cùng một trường, cô biết rõ loại tình cảm nảy sinh tự nhiên khi sống chung lâu ngày, vì vậy trong lòng cô rất lo lắng.

Nghe nói bố của Hà Mỹ Linh đánh giá rất cao Quý Thạch Khiêm, chủ động bày tỏ ý muốn tài trợ anh đi học, nhưng với điều kiện sau khi tốt nghiệp, anh phải vào làm ở công ty của nhà họ Hà, nghiễm nhiên thể hiện ý muốn bồi dưỡng chàng rể hiền.

Nhưng Quý Thạch Khiêm từ chối, ngoài mặt anh nói cám ơn, trên thực tế anh nói cuộc đời của anh không lí gì lại nằm trong tay người khác.

Uông Xảo Ninh nhìn khuôn mặt anh tuấn chững chạc kia, lần đầu tiên cô có cảm giác, khoảng cách của bọn họ thật xa, xa tới nỗi giống như ở hai thế giới khác nhau vậy.

Cô không tài giỏi như Hà Mỹ Linh, càng không có một người bố giàu có, có thể giúp đỡ được Thạch Khiêm, thậm chí ngay cả muốn cùng anh học chung một chỗ cũng không thể.

Khi chúng ta lớn lên cũng là một chuyện phiền phức, không thể tiếp tục ở chung thoải mái với nhau như hồi nhỏ, suy nghĩ lung tung thành ra mỗi lần cô nhìn thấy anh sẽ giả vờ đang bận rộn.

Còn anh có lẽ vẫn không đổi, mỗi lần từ Đài Bắc về nhà vẫn như xưa ngồi ngoan ngoãn đọc sách, vẫn ngồi ở chỗ cô có thể nhìn thấy anh, nhưng cô lại không biết có nên đến nói chuyện với anh hay không? Cô sợ làm phiền đến anh, càng sợ một khi cô mở miệng sẽ lộ ra sự kém cỏi trước mặt anh.

Suy nghĩ của cô, anh không hiểu, anh nghĩ, anh không thay đổi, cũng không cần thay đổi, anh muốn cất giấu sự yếu đuối ở sâu dưới đáy lòng, mới có thể giúp anh có thể kiên cường hơn để đối mặt với thế giới bên ngoài.

Mà cô, Uông Xảo Ninh, chính là phần nội tâm yếu đuối nhất của anh.

Anh biết trong lòng của cô đang có sự thay đổi, lại không biết nói thế nào để cho cô ngốc này hiểu, có lẽ điều đó thể hiện cho sự lớn lên, trưởng thành.

Ngay tại lúc bọn họ đang thể nghiệm loại biến hóa kỳ diệu này thì những biến cố lớn trong cuộc đời bất ngờ ập đến, khiến hai người vẫn chỉ là những đứa bé mới lớn không kịp đối phó!

Trong một đêm công xưởng mà mẹ cô và mẹ anh đã làm việc nhiều năm đột ngột đóng cửa, ông chủ không hề thông báo trước, đi khỏi vùng nông thôn này trong đêm, trên một trăm nhân viên sau một đêm bị thất nghiệp, rất nhiều người không biết kiếm tiền ở đâu để nuôi gia đình, ở trong thôn, khuôn mặt người nào cũng buồn bã.

Mẹ anh biết con trai bà vẫn đang đi học ở Đài Bắc, cần dùng tiền, vì vậy mẹ anh và mẹ cô đi xin việc ở công xưởng may vùng lân cận.

Mà công xưởng đó chính là của nhà Hà Mỹ Linh mở!

Uông Xảo Ninh cũng đi theo mẹ cô làm việc, tại Đài Bắc xa xôi Quý Thạch Khiêm dĩ nhiên cũng biết chuyện này, ba người họ đều cổ vũ muốn anh chuyên tâm học tập, không phải lo lắng.

Anh cắn răng, thừa nhận trong cuộc sống có đủ loại khó khăn, càng thêm chăm chỉ đọc sách, bởi vì anh biết, ở quê hương có người anh nhớ nhung nhất, đang mong đợi anh có thể sớm công thành danh toại.

Vốn tưởng rằng điều xấu cứ như vậy đi qua, sự thật lại không phải vậy!

Ở một buổi chiều trời mưa, mẹ anh vừa tan việc, đi xe đạp chuẩn bị về nhà, ngày đó mẹ cô và cô phải làm thêm giờ ở công xưởng, vì vậy mẹ anh về nhà trước, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mẹ anh trên đường về nhà gặp tai nạn xe, đối phương gây tai nạn rồi bỏ chạy, mẹ anh ở trong bệnh viện mấy ngày thì qua đời.

Đây quả thật là một đòn nặng nề đánh sâu vào nhận thức của Quý Thạch Khiêm, anh đang bận thi vài ngày nữa sẽ được nghỉ về nhà, vậy mà lúc này anh đã mất mẹ.

Dùng tiền tiết kiệm trong nhà, còn có nhà họ Uông giúp đỡ, Quý Thạch Khiêm xin nghỉ về nhà xử lý hậu sự. Lúc ngồi trông linh cữu Quý Thạch Khiêm đều trầm mặc không nói, chỉ có vẻ mặt tiều tụy và ánh mắt yếu ớt tiết lộ nỗi đau của anh.

Uông Xảo Ninh khóc, nhìn anh trầm mặc, không khóc cũng không nói chuyện, cố gắng đè nén nỗi đau, cô càng cảm thấy khổ sở thay anh, chỉ có thể ở bên cạnh nắm tay anh thật chặt muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh, an ủi anh.

Mẹ cô an ủi anh nói: "Thạch Khiêm à, cố gắng học cho giỏi, đừng làm cho mẹ cháu thất vọng, có chuyện gì, cần gì, thì hãy nói với dì, bắt đầu từ hôm nay, dì Uông sẽ chăm sóc cho con."

"Tớ cũng thế." Uông Xảo Ninh vội vã biểu đạt sự an ủi của cô, bày tỏ ủng hộ của cô, cô khóc trước mặt anh, ngược lại càng làm cho anh đau lòng hơn.

Trong nháy mắt vành mắt của anh đỏ hồng, lại cố đè xuống đau đớn trong lòng, Quý Thạch Khiêm biết anh bây giờ không thể gục ngã, anh phải càng thêm kiên cường, nhất định phải sống qua cửa ải khó khăn này.

Xử lý xong hậu sự, Quý Thạch Khiêm trở lại trường học, cố gắng trải qua cuộc sống mới. Thỉnh thoảng anh sẽ trở lại đó, đi đến nhà họ Uông, để hưởng thụ một chút cảm giác gia đình.

Xảo Ninh vẫn cố gắng làm tâm trạng anh vui vẻ hơn, nỗ lực để anh nở nụ cười, cô cười nói, mỗi lần anh về nhà, cô sẽ nấu một bữa ăn ngon an ủi trái tim nhớ nhà của anh.

Anh đột nhiên phát hiện, nét ngây thơ trên khuôn mặt cô so với năm đó anh lần đầu tiên nhìn thấy đã biến mất rồi; cô bây giờ, đem tóc buộc lên, nét mặt mệt mỏi, công việc nhất định rất vất vả.

Nghĩ tới cô chỉ mới hai mươi tuổi, lại phải gặp phải áp lực công việc; mà anh vẫn còn đang đi học, anh rất gấp, vội vàng muốn ra xã hội, luôn nghĩ không thể kéo dài thêm nữa, không thể nếu để cho cô vất vả như thế, không thể để cho anh tiếc nuối như chuyện của mẹ anh.

Nhưng số mệnh hình như không muốn bỏ qua cho bọn họ, nửa năm sau, mẹ cô cũng xảy ra chuyện!

Thân thể mẹ cô luôn luôn khỏe mạnh, thời gian dài làm việc cũng không thấy vấn đề gì, đang lúc cùng mọi người tăng ca mẹ cô đột nhiên ngã xuống, dọa Uông Xảo Ninh và mọi người hoảng sợ.

Bọn họ đưa nẹ cô vào bệnh viện, cũng từ ngày đó trở đi mẹ cô lâm vào hôn mê. Bác sĩ kiểm tra, mẹ cô mắc bệnh ung thư gan, lúc đưa vào bệnh viện đã là thời kỳ cuối.

Uông Xảo Ninh chăm sóc mẹ cô ở trong bệnh viện, cô khóc khô nước mắt cũng không có biện pháp khiến tình trạng mẹ cô tốt lên, mỗi ngày cô đều ngồi ở bên giường bệnh, nắm tay bà, không ngừng nói làm ơn, thỉnh cầu ông trời, hy vọng mẹ cô có thể có chuyển biến tốt, ngàn vạn lần không thể để lại cô một mình.

Quý Thạch Khiêm nhận được tin, không quan tâm vẫn còn đang thi giữa kỳ, lập tức trở về, lúc anh chạy đến bệnh viện thì không biết Uông Xảo Ninh đã ngồi ở bên giường bệnh mấy ngày rồi.

Tại sao có thể như thế? Trong nháy mắt xảy ra nhiều biến cố lớn như vậy, bọn họ làm sao chịu đựng nổi đây?

Không quá một tuần, mẹ cô cũng qua đời!

Uông Xảo Ninh khóc rống lên ở trong phòng bệnh, mẹ cô đã qua đời - không đến một năm, hai đứa bé đều mất mẹ.

Lại là hình ảnh gác đêm, lần này đổi thành Quý Thạch Khiêm an ủi Uông Xảo Ninh đang khóc thút thít không dứt. Trong nháy mắt, từ không phải người thân, hiện tại chỉ có thể nương tựa giúp đỡ lẫn nhau.

"Xảo Ninh, khóc đi! Khóc có lẽ sẽ bớt đau buồn hơn một chút..." Anh không nhịn được muốn chia sẻ bớt nỗi đau trong lòng của cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Gật đầu một cái, tựa vào trong ngực anh, nước mắt rơi xuống càng nhiều, cô nhìn ảnh của mẹ cô, nhớ khi còn bé mẹ cô trách cứ cùng ân cần chăm sóc cho cô, khiến cô càng thêm đau buồn.

"Mẹ tớ và mẹ cậu mẹ cũng đã hoàn thành bài trắc nghiệm của cuộc sống rồi, họ đã vượt qua bài kiểm tra, hiện tại hai chúng ta phải cố gắng lên, biết không?"

"Nhưng..."

"Chúng ta đều phải kiên cường lên, dì Uông sẽ phù hộ cậu. Cậu có thể khóc, nhưng không nên làm cho dì lo lắng, phải kiên cường..." Anh nói cho cô nghe, nhưng giống như cũng nói cho chính anh nghe.

Giọng cô nói đứt quãng trong tiếng nức nở: "Nhưng không có mẹ..." Như vậy thì không phải là nhà...Anh nghe vậy liền nói: "Còn có tớ mà! Tớ nói rồi chúng ta là người nhà, có nhớ không?" anh cúi xuống hôn lên trán của cô nói tiếp: "Cho tớ một chút thời gian, tớ sẽ cố gắng hoàn thành việc học, trở lại bên cạnh cậu, đừng lo lắng, ít nhất tớ sẽ không rời khỏi cậu, tớ vĩnh viễn ở chỗ này." Đây là lời thề của anh, bên trong hàm chứa một loại tình cảm sâu đậm, mà bọn họ không có phát hiện ra, chỉ nghe theo trái tim, muốn nói ra tâm ý của mình.

Đột nhiên Uông Xảo Ninh ngồi thẳng dậy, ở trước mặt anh, trong hốc mắt đều là nước mắt, mang theo đau lòng sâu sắc, cô hỏi anh: "Thạch Khiêm, mạng của chúng ta thật sự không đáng bao nhiêu tiền sao?"

Anh nhíu mày hỏi: "Tại sao nói như vậy?"

"Cậu biết không? Chủ nhiệm của cái công xưởng kia rất quá đáng, mỗi ngày ông ta đều gọi mẹ làm thêm giờ, giao cho cho mẹ rất nhiều việc, còn có tớ... Bởi vì tớ rất ngốc, mẹ phải giúp tớ, cho nên mỗi ngày đều tan việc rất trễ..."

“…” Anh nghe xong, cảm thấy rất đau lòng.

"Bác sĩ nói, thật ra gan của mẹ tớ vốn không tốt lắm, mỗi ngày còn làm việc trong thời gian dài như vậy... Người chủ nhiệm kia thật sự rất quá đáng... Nhưng mẹ nói mạng của chúng ta không đáng bao nhiêu tiền, vì nuôi sống bản thân đành phải chấp nhận... Thạch Khiêm, thật sự là như vậy phải không?" Cô như cô gái nhỏ bị lạc đường, không ngừng khóc thút thít, vừa khóc vừa lau nước mắt, khiến Quý Thạch Khiêm rất đau lòng nhưng không biết nên phản ứng ra sao.

"Tớ chỉ không đi học tiếp mà thôi..."

Lau nước mắt cho cô, ôm cô vào trong ngực, "Xảo Ninh, tớ không phải phê bình dì Uông, nhưng dì nói thế là sai rồi, không có chuyện này. Ngược lại, ở trong lòng tớ, cậu... rất quan trọng."

Cô là tất cả hi vọng của anh, là lí do khiến anh nở nụ cười. Anh đang đi học ở Đài Bắc, mỗi lần muốn về nhà, cũng vì muốn gặp được cô, cô như vậy, còn chưa đủ quý giá sao?

Quý giá đến nỗi anh luôn muốn đem cô đặt ở nơi mềm mại nhất trong lòng, rất sợ làm đau cô.

Khóc đi! Cô gái nhỏ, tiếp đó, tớ sẽ chăm sóc cậu. Cậu sẽ không cần lo lắng, không cần phải sợ, bất luận như thế nào, cậu còn có tớ.

Không đến một năm, người lớn hai nhà đều đi, trong một đêm hai đứa trẻ bắt buộc phải trưởng thành, chập chững, cả người đều là đau thương, vì vậy càng thêm gần gũi, lệ thuộc vào nhau.

Hai căn nhà bên cạnh nhau, trong lúc nhất thời người đi nhà trống. Chủ cho thuê nhà thu lại hai căn phòng, Uông Xảo Ninh mang theo hành lý, vào ở trong kí túc xá cũ của công xưởng.

Cô và Quý Thạch Khiêm cách xa hai miền nam bắc, mỗi người đều có thế giới riêng. Có chuyện phiền lòng khác nhau, nhưng cái chung chính là sự nhớ nhung đối với nhau.

Công việc ở công xưởng may không có gì thú vị, dây chuyền sản xuất luôn lặp đi lặp lại, đối mặt với những tấm vải dệt lớn, nghe âm thanh do máy khâu phát ra, với bộ quần áo cônh nhân nóng bức, buổi sáng bắt đầu làm việc, buổi tối tan việc, trở lại kí túc xá, trò giải trí duy nhất chỉ có ngắm sao, đêm khuya đến ngay cả trăng sáng cũng không thấy.

Uông Xảo Ninh tuổi còn trẻ, cô cố gắng để thích ứng với cuộc sống như thế, sau khi mẹ cô qua đời, cô càng cố gắng thích ứng với cuộc sống này để bản thân trưởng thành hơn.

Cô chưa từng nghĩ muốn rời khỏi nơi này, nơi này là nhà của cô, cho dù không phải nhà, nhưng để cô nhớ lại rất nhiều kỉ niệm đẹp, hơn nữa cô muốn khi Thạch Khiêm trở về thì có thể tìm được cô.

Cho nên vì anh cô không thể rời khỏi chỗ này, có vất vả nữa, cô vẫn muốn tiếp tục bám trụ ở đây.

Xế chiều hôm nay, trong nhà xưởng công việc đang bận rộn, Uông Xảo Ninh đang chuyên tâm làm việc, âm thanh ầm ĩ bốn phía.

"Xảo Ninh!"

Người ở bên cạnh gọi tên cô rất to, nhưng trong hoàn cảnh công việc như vậy, tiếng gọi to đó vẫn khó có thể nghe thấy.

"Xảo Ninh...”

Uông Xảo Ninh quay đầu sang, bỏ khẩu trang xuống, cũng phải hỏi to tiếng: "Chuyện gì…"

"Điện thoại...”

"Cái gì...”

"Tôi nói... Điện thoại...”

Uông Xảo Ninh gật đầu, lòng đầy hoài nghi rời chỗ làm việc, đi về phía phòng làm việc, đẩy ra cửa thủy tinh cách âm, trong phòng làm việc yên tĩnh hơn nhiều, Uông Xảo Ninh cầm điện thoại lên, đang hoài nghi là ai gọi điện thoại cho cô.

Uông Xảo Ninh nói: "Xin chào!"

Người ở đầu điện thoại bên kia dừng một chút, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Xin hỏi có phải là cô Uông Xảo Ninh không?"

"Vâng là tôi, xin hỏi ông là..."

" Tôi là thầy giáo chủ nghiệm của Thạch Khiêm, bởi vì Thạch Khiêm viết số điện thoại của cô vào chỗ người liên lạc, cho nên tôi gọi điện thoại liên lạc với cô có chút chuyện."

"A chào thầy." Cô ngạc nhiên không biết thầy giáo của Thạch Khiêm có chuyện gì mà gọi điện thoại cho cô đây?

"Cho hỏi cô là người thân của Thạch Khiêm sao?"

Người thân? Người nhà xem là người thân sao? "Vâng"

"Là như vậy, tôi biết mẹ của Thạch Khiêm mới qua đời, cho nên tôi mới gọi điện thoại tới hỏi lại một chút, ngày đó Thạch Khiêm tới tìm tôi, nói muốn tạm nghỉ học..."

"Tạm nghỉ học?" Cô kinh ngạc kêu lên.

Làm sao lại như vậy? Tuần trước Thạch Khiêm mới về mà! Sao cô không nghe anh nói gì đến chuyện này?

"Chuyện thế này, lúc đang thi giữa học kỳ không biết tại sao hắn bỏ thi, mặc dù đa số thành tích các môn học ở học kỳ này đều đạt tiêu chuẩn, nhưng vì hắn đột nhiên bỏ thi, vì vậy không có đủ điều kiện để nhận học bổng, nên hắn còn chưa đóng tiền học phí, tôi đang giúp hắn xem có thể xin được học bổng không. Nhưng sắp hết hạn thu học học phí rồi, cho nên hắn tới tìm tôi, nói muốn tạm nghỉ học, hắn muốn đi nhập ngũ trước."

“…” Cô kinh ngạc nói không ra lời.

Thạch Khiêm bỏ thi? Tại sao lại như vậy chứ? Thi giữa học kỳ... Đó không phải là thời gian mẹ cô qua đời sao? Lúc đó Thạch Khiêm ở bên cạnh cô mà!

Ông trời! Thạch Khiêm vì cô, mà bỏ thi..."Tôi nghĩ thông báo trước cho người thân của hắn, xem có biện pháp nào giúp hắn giải quyết vấn đề này, trường học cũng sẽ giúp đỡ hắn một chút, chỉ là thời gian có hơi gấp..."

Thầy giáo đang nói cái gì tiếp theo Uông Xảo Ninh đều không nhớ được, trong đầu cô chỉ quanh quẩn câu nói: Thạch Khiêm muốn nghỉ học, muốn nhập ngũ... Thạch Khiêm lúc bỏ kỳ thi giữa học kỳ... Uông Xảo Ninh như người mất hồn, trở lại làm việc, ngay cả tiếng người bên cạnh gọi cô cũng không nghe được, cho đến lúc gần tan việc, cô mới dần thoát khỏi trạng thái này. Thạch Khiêm vì cô mà việc học cũng không cần, thật đáng tiếc, Thạch Khiêm thông minh như vậy, tại sao có thể muốn tạm nghỉ học chứ?

Không được! Như vậy mẹ anh sẽ rất thất vọng, nói không chừng mẹ cô biết cũng sẽ mắng cô.

Lúc tan việc vừa đến, Uông Xảo Ninh lập tức rời khỏi chỗ làm, nghĩ hết lí do để xin chủ nghiệm cho nghỉ một buổi, nói cô có chuyện rất khẩn cấp, hôm nay không thể làm thêm giờ, có thể ngày mai cũng phải xin nghỉ.

Dưới ánh mắt hoài nghi của chủ nhiệm, Uông Xảo Ninh trở lại kí túc xá, cầm thẻ ATM, thu dọn một ít đồ dùng cá nhân gì đó, chạy đến máy rút tiền đem rút toàn bộ tiền gửi ngân hàng ra, trên đường còn bị ngã, chân giống như bị trật khớp rồi.

Cô quyết định, đi chuyến tàu đêm đến Đài Bắc tìm Thạch Khiêm.

Thời gian hết hạn nộp học phí đã rất gần, cô không biết anh gần đây có thể trở về hay không, cô cũng không thể chờ tới lúc anh trở về, mới phát hiện anh đã nghỉ học, vậy thì quá muộn rồi.

Thật quá đáng, không phải nói là người nhà sao? Tại sao anh muốn tạm nghỉ học đều không nói với cô một tiếng... chân của cô thật là đau... Đi chuyến tàu đêm, thành thật mà nói cô thật sự rất dũng cảm, đời này cô chưa từng đến Đài Bắc, lần đầu tiên đến đây bởi vì Thạch Khiêm, không ngờ cô luôn nhát gan sợ phiền phức lại tự làm ra quyết định này, vừa biết chuyện cô cứ như vậy lên đường, chỉ vì lo lắng anh thật muốn tạm nghỉ học.

Trời vừa sáng, xe đến Đài Bắc, đến lúc này cô mới phát hiện bản thân rất nóng vội, địa chỉ trường học của Thạch Khiêm ở nơi nào cô cũng không biết, cứ như vậy đi tới Đài Bắc.

Đứng ở bến xe, nhìn người đến người đi, trên mặt của mỗi người đều là vẻ mặt vội vã, Uông Xảo Ninh đứng nhìn cảnh sắc của thành phố rộn rịp, rộng lớn này, cô thừa nhận cô có điểm bị dọa sợ.

Thật náo nhiệt đó!

Quả nhiên so với vùng nông thôn khác biệt rất nhiều... Nhưng bây giờ cô đi đâu để tìm Thạch Khiêm đây!

Cô biết tên trường học của anh, cũng biết anh học khoa gì, nhưng rốt cuộc phải đi như thế đây... Uông Xảo Ninh đi cà thọt, bắt đầu hỏi đường.

Không ngờ hỏi đường mất rất nhiều thời gian, đến khi cô tìm được trường học của anh thì đã qua hơn hai giờ, cô thở hổn hển, vừa đi vừa chảy mồ hôi, quên cả cái chân đang đau của cô.

Cô vốn nghĩ có thể bắt tắc xi, nhưng không biết mất bao nhiêu tiền, rất sợ tất cả tiền cô mang theo đều tiêu hết. Dĩ nhiên, cô biết không nghiêm trọng như thế, nhưng cô đang muốn giúp anh giải quyết vấn đề học phí trước, nên cô không thể tiêu tiền lung tung được.

Vì vậy cô đi bộ, đi quãng đường thật là xa, xa đến nỗi cô cho rằng bản thân đã đi hết Đài Bắc, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cổng trường học của anh.

Hỏi sinh viên đi ngang qua, cô biết chỗ khoa anh đang học, nhưng không có nghĩa cô có thể tìm được anh ở đó.

Cô không biết nên đi đâu để tìm Quý Thạch Khiêm, cả người vừa lo lắng, vừa sợ, cô rất sợ trong khoảng thời gian này anh đã làm xong thủ tục tạm nghỉ học.

Uông Xảo Ninh ngồi ở trước khoa của anh, nhìn người đến người đi, trong lòng không biết nên làm thế nào."Thạch Khiêm... Cậu đang ở đâu..."

Một đêm không ngủ, mắt cô tràn đầy tia máu, hiển nhiên vô cùng mệt mỏi, nhưng cô không dám nghỉ ngơi, nhìn bốn phía, mỗi người đều có bộ dạng phấn khởi vui vẻ.

Thì ra đây chính là đại học đó... Thật tốt! Mỗi người xem ra đều rất thông minh... Lúc này, từ phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp hơi kinh ngạc nói: "Xảo Ninh, làm sao cậu lại ở chỗ này?"