Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

Chương 30: Viên kẹo ngọt 30



Rất lâu sau đó, cả người Diêu Mỹ Nhân mềm oặt không thể động đậy, đôi tay chỉ có thể bám lấy cổ chàng trai. Gò má được phủ một lớp hồng phấn, sâu trong đôi mắt đen như mực hiện lên một tầng hơi nước, sóng mắt long lanh mơ hồ, lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.

Thư Mạch thở dốc bên tai cô, vừa gợi tình lại cám dỗ. Bình thường, nhìn cằm cậu trơn nhẵn, bây giờ mới thấy có cả vài sợi râu, cọ cọ ở hõm vai cô. Cậu khẽ liếm bờ vai trắng nõn của Diêu Mỹ Nhân, khiến cho cô cảm thấy ngứa ngứa, trong lòng rạo rực không thôi.

"Cậu buông mình ra đi."

Giọng cô hổn hển êm ái, khiến Thư Mạch càng ôm chặt lấy thân thể mềm mại. Hai thân hình áp sát vào nhau, không có một khe hở. Cơ thể chàng trai phản ứng vô cùng mãnh liệt, không để người khác phải khinh thường, Diêu Mỹ Nhân thẹn thùng đến cực điểm, gương mặt căng bóng hồng hào.

"Cậu...cậu là đồ lưu manh!" Cô dừng lại, rất muốn mắng cậu một trận.

"À." Thư Mạch cười nhỏ, "Ừ. Mình chỉ lưu manh với mỗi mình cậu."

_____________

Dưới tán cây, ánh nắng mặt trời xuyên qua lá cây xanh biếc, những tia nắng rải rác trên gò má Diêu Mỹ Nhân khiến đường nét tinh xảo trên gương mặt cô hiện lên rõ nét, tựa như được phủ thêm một lớp ánh sáng xinh đẹp, khiến người khác phải ngắm nhìn.

Tề Dao Dao vừa đi tới liền nhìn thấy cảnh này, một cô gái xinh đẹp như vậy, chẳng trách cả Lục Hạo Niên và Thư Mạch đều muốn ra tay.

Tề Dao Dao ngồi xuống cạnh Diêu Mỹ Nhân, loáng thoáng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt. Đúng là người đẹp có khác, ngay cả cơ thể cũng mang theo hương thơm.

"Mỹ Nhân, cậu tìm mình làm gì vậy?"

Diêu Mỹ Nhân nhìn Tề Dao Dao, không bỏ qua bất kì một tia cảm xúc nào trên mặt cô ấy. "Hôm đó cậu đưa cho mình một cốc trà sữa, sau đó bị Nghiêm Thi Lâm uống, bên trong trà sữa có vấn đề."

Ly trà sữa đó vốn là dành cho cô, nhưng sau đó lại bị Nghiêm Thi Lâm cướp đi.

Vốn dĩ ngay từ đầu, việc bỏ thuốc này nhằm vào cô.

Bị cô nhìn chằm chằm, Tề Dao Dao không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái.

"Mỹ Nhân, không phải mình đâu."

Hôm đó, sau khi trở về, Tề Dao Dao cũng nghĩ đến việc Nghiêm Thi Lâm chịu họa thay Diêu Mỹ Nhân. Khi đó, chắc là có người muốn hại Diêu Mỹ Nhân, muốn bêu xấu cô hoặc ngăn cản cô lên sân khấu.

Lúc này, Tề Dao Dao lại cảm thấy lời nói của mình không có giá trị, dù sao ly trà sữa kia cũng là tự tay cô cầm đến cho Diêu Mỹ Nhân.

"Cậu phải tin mình, không phải mình thật mà."

Diêu Mỹ Nhân thu lại ánh mắt quan sát, chắc hẳn không phải là cô ấy. Cô ấy không có lý do gì để hại cô, hơn nữa ánh mắt kia cũng không có dấu vết khả nghi.

"Ly trà sữa cậu đưa cho mình có qua tay người khác không?"

Tề Dao Dao thở phào một cái, cô cũng không muốn người khác hiểu lầm mình, Diêu Mỹ Nhân tin cô khiến cô rất vui vẻ.

"Trừ mình, cậu và Nghiêm Thi Lâm ra thì còn một người nữa, nhưng mình nghĩ không phải cậu ấy."

"Cậu ấy là ai?"

Tề Dao Dao không suy nghĩ nhiều, thẳng thắn trả lời: "Chị họ cậu, Phương Mộng Nhàn."

Chính là cô ta!

"Hôm đó, mọi người nhận được khá nhiều đồ uống, chị cậu sợ cậu không có, nên nhờ mình mang loại cậu thích đến cho cậu." Tề Dao Dao là con một, khá là cô độc nên cô rất ngưỡng mộ tình cảm chị em thân thiết. "Mỹ Nhân, chị cậu đối xử với cậu thật tốt."

Diêu Mỹ Nhân lau khóe miệng một cái, cười châm chọc, "Cậu nghĩ người bỏ thuốc hại mình không phải Phương Mộng Nhàn đúng không?" Cô thực sự rất muốn biết.

"Ừ?" Tề Dao Dao lơ đãng nhìn vào mắt Diêu Mỹ Nhân, bên trong thâm thúy âm u, lóe lên một tia lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên cô thấy Diêu Mỹ Nhân lạnh lùng, cứng rắn, hóa ra không phải lúc nào cô cũng yếu đuối.

"Cậu ấy là chị cậu, hơn nữa, bình thường đối xử với mọi người xung quanh khá hào phóng, biết điều, có lẽ không biết làm mấy chuyện này đâu." Cô đang phát biểu dựa vào trực giác của bản thân. Phương Mộng Nhàn rất có khí chất. Trước kia, có một lần cô vô tình đạp phải Phương Mộng Nhàn, vậy mà cô ấy lại tươi cười an ủi cô, trông rất thân thiện. "Thật sự là vậy sao?" Cô biết Phương Mộng Nhàn giỏi đối nhân xử thế, nhưng không ngờ vẻ ngoài và hình tượng tốt đẹp của cô ấy đã đi sâu vào trong lòng người.

Đã biết là người nào muốn hãm hại mình, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện nữa, cô đứng lên, "Cảm ơn cậu, mình đoán được rồi, hôm nay, làm phiền cậu rồi."

"Ơ?" Tề Dao Dao đi theo cô, "Cậu biết ai hãm hại cậu rồi?"

Diêu Mỹ Nhân gật đầu một cái, không phải đã rõ ràng rồi sao?

"Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Cảm ơn cậu, mình có việc phải đi trước." Diêu Mỹ Nhân không để ý tới tề Dao Dao đang đứng ngây tại chỗ nữa. Có những lúc, có một số việc, có tin hay không, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Nhìn bóng lưng đã đi xa của Diêu Mỹ Nhân, Tề Dao Dao không dám tin, người đó là Phương Mộng Nhàn sao? Hai người họ không phải là chị em ư?

Tuy nhiên, Diêu Mỹ Nhân còn có việc quan trọng hơn phải làm. Bà nội Thư nói với cô rằng Thư Mạch có bệnh, vậy mà cô lại không biết chút gì.

Cô nhanh chóng đi tới thư viện lớn nhất thành phố, chạy thẳng lên tầng ba.

Nhìn tài liệu trong tay, Diêu Mỹ Nhân mới biết rối loạn nhân cách ranh giới là gì. Ngày đó, chắc cô là nguyên nhân kích thích đến Thư Mạch, khiến cậu phát bệnh rồi đánh Lục Hạo Niên.

Do cô chưa tốt, chưa hiểu thấu cậu, chưa quan tâm nhiều đến cậu.

Diêu Mỹ Nhân tiếp tục lật tài liệu, cô đã phát hiện ra, nguyên nhân chủ yếu gây ra căn bệnh trên là do thiếu thốn tình cảm. Người phát bệnh lúc nào cũng nghĩ người mình yêu không hề yêu mình.

Vậy...chẳng lẽ, lúc nào chàng trai đó cũng thiếu thốn tình cảm ư?

Diêu Mỹ Nhân nhíu chặt lông mày, cô cứ nghĩ, bản thân đã thể hiện rõ là cô thích cậu. Nhưng trong mắt Thư Mạch tất cả những thứ đó vẫn là chưa đủ. Cuối cùng cô cũng đã biết tại sao Thư Mạch thường xuyên hỏi cô có chê cậu không, đó chính là do thiếu cảm giác an toàn.

Buổi tối, lúc ăn cơm, Diêu Thiên Nhai rất vui vẻ, cuối cùng công ty cũng đã thu mua được mảnh đất ở vùng ngoại ô kia.

"Mỹ Mỹ, ba được khách hàng tặng hai tấm vé xem phim, thấy bảo đó là một bộ phim điện ảnh, hình như lứa trẻ bọn con rất thích thể loại này. Mai là chủ nhật, có muốn hẹn bạn thân của con đi xem không?"

"Ba, ba với mẹ đi xem đi." Diêu Mỹ Nhân lắc đầu một cái.

Tô Tú Phương cười: "Ngày mai, mẹ và ba con có việc phải ra ngoài nên không đi xem được. Thi thoảng con mới được nghỉ, đừng có ru rú trong phòng suốt ngày, nên rủ bạn ra ngoài chơi một chút."

"Mẹ con nói chỉ có đúng chứ không có sai." Diêu Thiên Nhai đưa vé sang, "Vé này chỉ có hạn trong ngày mai, không đi sẽ hết hạn, rủ bạn con đi cùng đi."
"Cảm ơn ba."

Nhìn tấm vé trên tay, Diêu Mỹ Nhân nghĩ ngợi, rủ bạn tốt sao?

Màn đêm dần dần buông xuống.

Sau khi tắm xong, Diêu Mỹ Nhân lau qua tóc chứ không thèm sấy, để tóc ẩm ướt rồi đi dép lê vào, chạy thẳng ra ngoài sân thượng.

"Thư...Mạch!" Cô đứng sát vào lan can sắt, nhìn sang nhà cách vách rồi gọi, "Thư...Mạch!"

Gọi mãi cũng không thấy đâu, có lẽ cậu đang bận việc khác.

Diêu Mỹ Nhân không gọi nữa, khoanh tay đặt lên lan can, cằm gác lên cánh tay mảnh khảnh, mở to mắt nhìn sang cửa số phía đối diện, chờ Thư Mạch đi ra.

"Hắt xì! Hắt xì!..." Diêu Mỹ Nhân hắt xì liên tục ba cái, lúc này, Thư Mạch mới xuất hiện. Cậu vẫn chưa kịp sấy khô mái tóc ướt.

Nhìn sang phía đối diện thì thấy cô gái đang bày ra vẻ tội nghiệp, lòng cậu bỗng mềm nhũn, "Đợi lâu lắm hả?"

Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, "Không có."

Cô đứng thẳng người, vì xấu hổ nên hơi mất tự nhiên.

"Thư Mạch, ngày mai cậu có phải đến công trường không?"

"Không, công trình sắp hoàn thành nên mình không cần qua đó nữa."

Diêu Mỹ Nhân vui mừng, cô suy nghĩ một lát rồi mở lời, "Thực ra..." Cô di di mũi chân trên mặt đất, "Chuyện là, Thư Mạch, mình muốn đi hẹn hò với cậu." Cô cảm thấy gò má của mình như bị lửa thiêu đốt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng lên, bạo dạn hỏi tiếp: "Ý cậu thế nào?"

Một trận gió nhẹ thổi qua, mái tóc ướt trên trán Thư Mạch khẽ lay động. Trong bóng tối, đôi mắt cậu như chứa cả bầu trời sao, tỏa ra ánh sáng lấp lánh khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.

"Mình! Đồng! Ý!" Cậu cười tươi, để lộ ra hàm răng trắng tinh.

Khóe miệng Diêu Mỹ Nhân cong lên, "Vậy mai chúng mình sẽ bắt đầu đi hẹn hò."

Thư Mạch, mình đã chủ động, có phải cậu sẽ cảm thấy an toàn hơn?

Hôm sau, mặt trời vừa lên không bao lâu, ánh mặt trời còn chưa chiếu đến sân thượng, Diêu Mỹ Nhân đã thức dậy. Lần đầu hẹn hò, cô rất vui vẻ và mong đợi.

Cô nhìn cô gái vừa tỉnh ngủ trong gương, da thịt trắng hồng, gò má mũm mĩm, cả người tản ra khí chất của tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống. Đôi mắt ngọt ngào lúc nào cũng ngập tràn niềm vui, nhìn vào đó khiến tâm trạng cô tốt hơn nhiều.

Quả nhiên, tình yêu khiến con người ta trở nên xinh đẹp hơn.

Bây giờ đang là mùa hè nóng nực, cộng với việc phải đi hẹn hò nên cô không chọn quần jeans. Diêu Mỹ Nhân mở tủ quần áo, lấy ra chiếc váy màu xanh ngọc mà mẹ mua cho. Trời oi nóng như vậy, mặc chiếc váy màu này sẽ khiến người nhìn thoải mái hơn.

Thay váy xong, cô đi một đôi sandal đế trắng, cả người vô cùng xinh đẹp và thoải mái.

Bây giờ vẫn còn sớm, Diêu Mỹ Nhân mặc quần áo đẹp đẽ xong liền xuống dưới nhà ăn sáng, ba mẹ cô đã đi ra ngoài, nên cô phải ăn một mình.

Diêu Mỹ Nhân ăn chậm vì thời gian vẫn còn dài. Buổi chiều mới chiếu phim nên cô định ăn trưa cùng Thư Mạch rồi mới đi xem.

Khác với dáng vẻ ung dung, nhàn nhã của Diêu Mỹ Nhân, ở cách vách, Thư Mạch đang lâm vào cuộc đại chiến.

Cậu mở tủ quần áo, bên trong quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy bộ đồ, trong đó đồng phục học sinh đã chiếm tới bốn bộ, hai bộ mùa đông và hai bộ mùa hè.

Cậu không thể mặc đồng phục học sinh để đi hẹn hò được. Sau khi loại trừ, quần áo có thể mặc đi chơi chỉ còn 3 bộ.

3 bộ quần áo ở trên giường không cũ chỗ này thì cũng trầy xước ở chỗ kia. Cậu nhận ra đã rất lâu rồi mình chưa mua quần áo.

Thư Mạch không biết phải làm sao, đôi lông mày đen nhánh nhíu lại, bờ môi mỏng cũng mím chặt. Cuối cùng, Thư Mạch quyết định thay bộ quần áo ở mép giường vào.