Yến Hoài Tích

Chương 32: Đêm quyết chiến (thượng)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

chapter content



“Làm sao giờ?” Bách Lý Du hỏi tôi.

“Cái gì mà làm sao giờ? Đây là chuyện tốt mà.”

“Nếu là chuyện tốt tại sao lại trói chúng ta lại?”

“À… Cái này à.”

“Hơn nữa,” Bách Lý Du uốn éo gào lên, “Triệu lão yêu quái! Tại sao ngươi không trói Cảnh Ngôn lại hở?!”

Chuyện bắn tên trộm từ xưa đã có, đánh bậy đánh bạ cũng có từ xưa rồi, nhưng chuyện bắn tên trộm mà đánh bậy đánh bạ bắn chết một gã đại tướng tiên phong của quân Liêu nghe nói là vì khinh địch mà dám một mình ra trận thị sát địa hình trước trận chiến, chả biết xưa nay đã có bao giờ chưa nữa.

Theo nguồn tin đáng tin cậy, tên tướng lĩnh họ Tiêu tên Điệt Đạt, trí dũng song toàn, văn võ song tu, là nhân tài quân sự hiếm có của quân Liêu, được Liêu chủ trọng dụng vô cùng. Lần Nam tiến này, chính là do gã ta cật lực khởi xướng. Bởi vậy, cái chết của gã khiến quân Liêu chấn động vô cùng, làm dao động mạnh ý chí chiến đấu của quân Liêu.

Cùng lúc đó, quân ta đột ngột xuất hiện ba vị anh hùng dân tộc, tướng quân uy vũ đồng chí Cảnh Ngôn trở thành vị tướng yêu nước tiêu biểu, đương nhiên, hai vị anh hùng còn lại đang bị trói thành bánh chưng ném tạm lên giường của thủ trưởng.

“Triệu Thụy Lam! Ngươi quá bất công rồi!”

Bách Lý Du lật qua lật lại, lăn tới lăn lui, lòng đầy căm phẫn.

Triệu Thụy Lam quay phắt đầu lại, áo đen giáp đen, dáng người thanh mảnh, vẻ mặt hung dữ hết sức.

Bách Lý Du bị anh ta dọa hết hồn, vội vàng nhích về sau tôi, trốn trốn tránh tránh, “Là không công bằng sao…”

Tôi xoa xoa cậu ta, ngoan, trước mặt công chúng đừng khiêu chiến với quyền uy của lãnh đạo.

Tuy rằng công bằng chỉ như kem đánh răng, bóp chút nào ra chút ấy, không bóp không ra, nhưng mà giờ nào phải lúc bóp đâu.

Tôi cười làm lành, thủ trưởng à, mời nói mời nói, rửa tai lắng nghe.

Triệu Thụy Lam không để ý đến chúng tôi, hỏi, “Quân Liêu hiện tại thế nào?”

Một trong vô số mật thám của anh ta quỳ xuống đáp, “Chủ tướng quân Liêu Tiêu Tịch Lạp tự mình đỡ quan tài khóc lóc thảm thiết, quân Liêu từ trên xuống dưới đều thương tiếc vô ngần, sĩ khí xuống dốc không phanh.”

Triệu Thụy Lam cười lạnh, “Khóc thì tốt, chỉ sợ hắn không khóc thôi.”

Yên lặng một chút, anh ta cao giọng, gằn từng chữ mà nói, “Vậy chúng ta để hắn ta khóc thêm hai canh giờ nữa. Phân phó tướng sĩ ăn uống no nê, đêm nay một trận đánh tan.”

Nét mặt các tướng sĩ lộ rõ niềm vui, dường như điều này đã sớm nằm trong dự liệu của họ, xoa tay hăm hở, chuẩn bị lĩnh mệnh mà đi.

Đột nhiên một người hô lên, “Trăm triệu lần không thể!”

Mọi người nâng mắt, lại là Lý Hoài Thương.

Gã ta kích động đến tái mặt, cao giọng nói, “Triệu tướng quân! Trăm triệu lần không thể! Người mang tin tức giữa quân ta và triều đình đã trở về, ước định là ngày mai tiến quân thần tốc, tướng quân há có thể lừa gạt kim thượng! Huống chi đại tướng quân Liêu mới mất, tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, quân ta nhất thiết không thể tùy tiện hành sự được!”

Tôi hỏi Bách Lý Du, “Thời gian tiến công còn phải do Hoàng đế định nữa cơ à?”

“Cách thức lỗi thời! Thái Tổ thiện chiến, thích các tướng lĩnh biết điều binh khiển tướng.”

“Hắn ta nói vậy có đạo lý gì không?”

“Hắn chỉ là quan văn thì biết cái gì!”

Hừ hừ.

Tôi và Bách Lý Du kề tai thì thầm, cậu ta ừ ừ gật đầu, cười hì hì thuật lại lời tôi dạy, “Nói đúng! Nói đúng lắm! Lý đại nhân, văn vẻ của ngài đến là hay. Hiện giờ tuy rằng kị binh của địch ngay trước mặt, ta thấy tướng quân của chúng ta cũng chẳng cần xuất binh, ngài mau chóng viết một áng thơ một bài vịnh mà đẩy lui quân địch đi.”

Những lời này của Vương gia thật sự rất cay nghiệt, mặt mũi Lý Hoài Thương đỏ hết cả lên, chỉ biết giương mắt nhìn, các tướng sĩ dưới trướng Triệu Thụy Lam hết sức hả hê, người nào người nấy đều muốn cười mà chả dám cười.

Triệu Thụy Lam liếc nhìn chúng tôi một cái, hai đứa tôi vội vàng câm miệng, bày ra vẻ mặt trung trinh. Triệu Thụy Lam cười khổ, sai người thả hai đứa tôi ra, lại lừa lừa gạt gạt đuổi ra khỏi doanh trướng.

Mảnh đất trống bên ngoài doanh trướng đèn đuốc sáng trưng, chúng tôi đi được một lát, bỗng một tốp binh linh ùa tới, cả Uy vũ tướng quân mới ra lò là Cảnh Ngôn cũng ở trong số đó.

Giữ chặt lại hỏi, thì ra là đang tuyển chọn tử sĩ tiên phong.

Đây quả là một hành động hết sức liều mạng. Nhưng đã đánh giặc thì nào có ai không liều mạng đâu? Đều là liều mạng với nhau cả, thì cũng phải chơi ra tên tuổi mới được. Một dũng sĩ đó, chỉ cần không chết, thì sẽ được thưởng cao vô cùng, chưa biết chừng còn được ngay một chức quan nhỏ; mà kể cả bất hạnh bỏ mình, người nhà cũng được trợ cấp. Cho nên một mệnh lệnh được ban ra, giơ tay, mở miệng, bước ra khỏi hàng, lập tức đã được tới sáu trăm người. Lâm thời chia làm ba đội, tay vác đại đao, trên eo hoặc giày cắm hai thanh chủy thủ, buộc vải bố trắng trên cánh tay, dễ bề phân biệt trong đêm tối, chờ bố trí sẵn sàng, lập tức xuất phát.

Tôi xiết chặt lấy Cảnh Ngôn, “Ngươi ngoan ngoãn cho ta, nếu dám đi ta giết ngươi ngay bây giờ luôn.”

Cậu bạn nhỏ chớp chớp mắt, “Nhưng mà ta là đội trưởng đội tử sĩ mà.”

Cái gì?!

Gà… gà mái già tôi đây còn chưa đồng ý đâu!

Tôi lao vút vào lều lớn, mọi người đã giải tán rồi, Triệu Thụy Lam còn đang xem chiến đồ.

“Sao ngươi lại cho Cảnh Ngôn lên tiền tuyến cơ chứ?!”

“A,” anh ta nói chậm rì rì, “Chiến cuộc lúc này đang là lúc đánh giáp lá cà, vốn không duy trì được lâu. Cảnh Ngôn đã mất công lập công lớn rồi, chẳng ngại giao cho hắn thêm đại công nữa.”

“Không được, Cảnh Ngôn thì không được.”

“Ta đã hạ lệnh rồi.”

“Đổi lại đi.”

“Đổi ai?”

“… Thôi được rồi, ta đi, ngươi cho Cảnh Ngôn quay về đi.”

“Ngươi?” Triệu Thụy Lam đánh giá tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt cười cợt.

“Yến Hoài Tích.”

“Gì?”

“Ngươi đi đào động đi.”

……

……

Con bà anh.

Tôi giận thật đấy.

Người anh em bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh…

“Được rồi,” tôi gật đầu, “Nghe lời ngài, ta ra ngoài trước.”

Cảnh Ngôn đã sắp xuất phát rồi, tôi lại chẳng thể cản cậu ta, chỉ là thực lo sợ bất an.

Tôi đi dạo hai vòng, lôi kéo Bách Lý Du nói, “Đợi lát nữa ta đi theo Cảnh Ngôn… Ngươi thì thôi đi, ngươi chắc chắn không thể đi được, ngoan ngoãn đợi bọn ta trở về.”

“Không được!”

“Bớt nói nhảm đi!”

Chỉ nghe một tiếng quát khẽ, đèn đuốc tắt ngóm, phân đội tử sĩ xuất phát.

Hất Bách Lý Du ra, vội vàng đuổi theo, bị một bàn tay chặn lại câu tôi lên, đặt trên yên ngựa.

Bàn tay ấm áp, áo giáp lạnh băng, hương mực thoang thoảng.

Triệu Thụy Lam.

Có đôi khi tôi cảm thấy tôi và anh ta là quan hệ bạn bè chiến lược, lúc tốt thì cứ như cùng một mẹ sinh ra vậy, còn lúc không tốt thì lúc nào trở mặt cũng được.

“Võ công của Cảnh Ngôn rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả ta nữa.”

“…”

“Ngươi đi, chỉ càng khiến hắn vướng víu thôi.”

“…”

“Sao lại không nói gì? Hiểu chưa?”

“…”

“Yến Hoài Tích! Nói chuyện đi!”

“Đây!”

Triệu Thụy Lam mỉm cười, “Ngươi đi theo ta.”

Hả? Hả…!?

Khởi hành lúc canh hai, nguyệt hắc tinh ám.

Bên kia bờ sông đột nhiên ánh lên ngọn lửa hừng hực, tiếng người tiếng ngựa, chắc là nhóm Cảnh Ngôn đã đắc thủ rồi, xông vào trận địa của địch, đánh giáp lá cà.

Nghe được ba tiếng vang lớn, thì ra là tiếng trống thúc quân.

Triệu Thụy Lam lên ngựa, vung thương bạc lên, hô to, “Chúng tướng sĩ! Cùng sinh cùng tử!”

Các binh sĩ cũng đồng thanh, “Giết chó Liêu! Cùng sinh cùng tử!!”

Sau đó là tiếng hô “Giết” kinh thiên động địa, xếp thành ba hang, kị binh phía trước, bộ binh phía sau, quan tướng phía trước, binh lính phía sau, lấy thế dời non lấp bể mà tiến về phía doanh trại quân Liêu. Tiếng hò hét này, đảm bảo trong vòng hơn mười dặm đều nghe rõ.

Ngựa của tôi cũng là loại ngựa tê phong truy nguyệt xịn, nhưng khả năng cưỡi lại không tốt, lại mặc áo giáp rất nặng, thao tác không tiện, chỉ có thể miễn cưỡng theo hướng Chiếu Dạ Bạch, lúc qua sông cũng chẳng dám chậm trễ.

Bên cạnh tôi là thân binh cầm cờ, quả là trong vạn người tuyển một người, lực cánh tay đến là kinh người. Ở trên lưng ngựa mà vung soái kỳ hai ba mét lên rõ cao. Ánh lửa của trại quân Liêu, cùng ánh chớp của súng ống đạn dược hắt lên trong màn đêm, gió thổi phần phật, mặt cờ lộ rõ, thấy trên lá cờ thêu chữ “Triệu” to bằng chỉ vàng.

Tôi kiềm lòng không đậu mà quay lại nhìn, người xưa thật là thuần phác (khô khan), nửa đêm đánh giặc còn vác cờ theo. Tuy nói là đại quân của Kỳ quốc, chính là cầm lá cờ này rong ruổi xung phong liều chết, nhưng cũng có phải đèn tín hiệu đâu cơ chứ, có nhìn thấy được không? Nên lẻn vào trong thôn, bắn tỉa dần mới đúng chứ.

Vừa quay đầu lại đã giật nảy mình, tôi thế mà lại đang chạy ở phía trước.

Thế nhưng sau đó lại thấy đuốc của Kỳ quân, tựa như sóng triều ngoài khơi, cuồn cuộn mà đến, chiến tuyến cực kì dài, thấp thoáng như cả cùng trời cuối đất này chỉ có một đội quân thôi vậy. Người hô ngựa hí, khí thế sắc bén vô cùng, như là cuồng phong mưa rào mà khắc sâu vào lòng người.

Kỵ binh xung phong thẳng một đường, thoáng cái đã tiến sát đến doanh trại quân Liêu rồi.