Ý Tưởng Không An Phận

Chương 7: Đăng ký kết hôn



Khương Thời Niệm cảm thấy như thể trời đất quay cuồng, chờ đến khi cô đứng vững, trong tầm mắt không còn là Thương Thụy và nhà họ Khương trong phòng khách, mà là lồng ngực của người đàn ông được lớp lụa trắng che phủ.

Tình thế đột nhiên đảo ngược, nhịp tim của cô dao động không thể kiểm soát, cô không còn sức lực để suy nghĩ xem tại sao Thẩm Diên Phi lại ở đây, khi anh đi tới, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào cánh tay đang khoác trên vai cô.

Lòng bàn tay anh nóng đến mức gần như xâm nhập vào cơ thể cô qua lớp áo dày.

Khương Thời Niệm bấu lấy ngón tay, kiềm chế hơi thở mất cân bằng do căng thẳng.

Cô chưa bao giờ ở gần anh như vậy, thậm chí cô còn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của anh, cùng với yết hầu đang khẽ run khi anh lên tiếng vì cô.

Trên người anh mang hơi thở có tính xâm lược bản năng, rất dễ khiến người ta thất thố, cô cảnh cáo bản thân phải tỉnh táo, tuyệt đối đừng giãy giụa, lộn xộn.

Bất kể bây giờ Thẩm Diên Phi nói hay làm gì, chỉ là đang thực hiện lời hứa trong thỏa thuận tiền hôn nhân rằng sẽ hỗ trợ cô.

Cô không thể không biết tốt xấu.

Hơn nữa...

Khương Thời Niệm khẽ thở một hơi từ đôi môi nóng bỏng.

Mặc dù Thẩm Diên Phi làm ra động tác tương tự như ôm cô, nhưng trên thực tế rất có chừng mực, thân mật, che chở, bảo hộ dưới lớp áo choàng, nhưng cũng không ôm chặt quá mức.

Ngoại trừ lúc ban đầu anh ôm cô, anh tựa hồ có chút dư thừa thoáng qua, còn chưa kịp phân biệt đã biến mất, còn lại đối với cô là sự bình tĩnh và uy nghiêm thường ngày của anh.

Hơi lạnh trong phòng khách đông cứng lại, Khương Cửu Sơn hồi lâu không thở nổi, mặt tím tái vì bực bội.

Ông nhìn chằm chằm vào Thẩm Diên Phi, há hốc miệng như thể mất giọng, không thể phát ra âm thanh.

Ánh mắt ông lại chuyển đến Khương Thời Niệm, ông tận mắt nhìn thấy hai người có thân phận chênh lệch như vậy đứng cùng nhau, mà "con gái" mà ông luôn chán ghét đang ở trong vòng tay của gia chủ nhà họ Thẩm.

Sự ngỡ ngàng của Khương Cửu Sơn cuối cùng cũng bùng phát đến đỉnh điểm, khóe mắt ông đỏ ngầu: "... Ý cậu là gì? Thẩm tổng, cậu đang làm gì vậy?"

Cảm xúc của ông đã trở nên cuồng loạn, nhưng ông vẫn không dám gây rắc rối trước mặt Thẩm Diên Phi.

Gương mặt Diệp Uyển trở nên tái nhợt khi nhìn thấy Thẩm Diên Phi, bà nắm chặt tay Kiều Tư Nguyệt, mím chặt môi lẩm bẩm: "Cậu ấy vừa nói cái gì? Người của... cậu ấy?"

Khương Cửu Sơn không có gan để nói hỏi Thẩm Diên Phi nhiều hơn, vì vậy ông chỉ có thể nhắm mâu thuẫn đến Khương Thời Niệm một lần nữa, theo thói quen nghiêm nghị làm khó: "Mày tự nói đi! Bị câm sao?!"

Khương Thời Niệm đã thoát khỏi sự kiểm soát của họ. Mới chỉ có một ngày, chỉ có tối qua thôi, không biết cô qua đêm ở đâu sau khi trả phòng khách sạn.

Bọn họ căn bản không quan tâm Khương Thời Niên ở đâu, bọn họ vốn tưởng cô chỉ có thể trốn ở nơi đó khóc lóc, oán hận số phận bất công, sợ thanh danh của mình bị đài truyền hình hủy hoại, mấy ngày nữa phải chạy về cầu xin bọn họ nương tay.

Làm sao chỉ sau một đêm mà cô có thể kinh động đến Thẩm Diên Phi.

Thẩm Diên Phi ôm vai Khương Thời Niệm, kéo áo khoác của cô cho chỉnh tề, nghe thấy thái độ của Khương Cửu Sơn, anh thản nhiên ngước nhìn, ngữ khí băng lãnh nói: "Nhìn cho kỹ ông đang nói chuyện với ai? Là do vừa nãy tôi nói không đủ rõ? Hay các người nghe không hiểu."

Anh nói chậm rãi nhưng sức uy hiếp khiến da đầu những người trong phòng muốn nổ tung: "Kể từ ngày các người quyết định tổ chức tiệc sinh nhật, kể cả nhà họ Khương cũng không ai có tư cách chất vấn Khương Thời Niệm, tôi nghĩ Chủ tịch Khương cũng đã nghe qua, tính cách của tôi không tốt cho lắm, hậu quả ông có muốn thử xem?"



Cổ họng Khương Cửu Sơn bị nghẹn lại, lùi về sau hai bước, lõm sâu xuống ghế sô pha.

Đôi mắt của Diệp Uyển đỏ lên vì sợ hãi, trong một tình huống như vậy, làm sao bà dám để con trai mình lên tiếng, vì vậy bà đặt tất cả hy vọng của mình vào Thương Thụy.

Sau khi Thương Thụy bị ném ra ngoài, anh ta vẫn cúi nửa người, hai tay bám vào mép tủ trà ngày càng chặt, gân trên trán và cánh tay nổi lên, không ngừng thở ra nặng nề.

Hôm nay trước khi đến nhà họ Khương, anh ta đã nghĩ đến điều đó. Nếu Khương Thời Niệm ở nhà, chỉ cần thái độ của cô dịu lại và sẵn sàng nói mấy câu dỗ ngọt thì anh ta có thể giải thích với cô về việc đưa Kiều Tư Nguyệt ra biển.

Cũng có thể cân nhắc nói với cô rằng anh ta không có ý định hủy bỏ hôn ước, vẫn sẽ tổ chức lễ cưới.

Hôm đó cô tác oai tác quái, còn cho anh ta một bạt tai rồi đòi chia tay, không phải vì cô ghen tị việc anh ta đối xử tốt với Kiều Tư Nguyệt?! Hay chẳng qua chỉ vì cảm thấy những lời anh ta nói trong phòng riêng ở Hải Vực quá đáng?

[TRUYỆN DO HANLOVENI EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD, MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ CHÍNH CHỦ]

Chuyện Kiều Tư Nguyệt anh ta dỗ dành đôi chút thì không sao, nhưng những lời trong phòng riêng tuy khó nghe nhưng câu nào cũng là sự thật. Cô vốn là con gái nuôi, nhường nhịn con gái ruột, cư xử cẩn trọng, muốn không mất giá thì đến dỗ cho anh ta vui, có gì sai chứ?

Anh ta thừa kế công việc kinh doanh, lại còn chịu kết hôn với một cô con gái nuôi không được yêu thương.

Cuối cùng, khi đến nhà họ Khương, anh ta mới biết rằng Khương Thời Niệm vẫn chưa quay lại, không biết đi chơi sa đọa lêu lổng ở đâu mà cả đêm không về, ngay cả tung tích cũng không tra được.

Lúc ấy anh ta tức giận đến không muốn nói nữa, liền đồng ý với Thương Tuyền đến cầu hôn đổi cô dâu.

Đến khi đổi thật, xem cô hối hận không.

Nhưng bây giờ...

Máu nóng trong đầu Thương Thụy sục sôi, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Khương Thời Niệm và những người xung quanh cô, trong một khoảnh khắc, nó giống như quay ngược thời gian, một bức tranh bị phân mảnh chợt cắt ngang đầu anh.

Vào năm thứ hai trung học, thời tiết cũng như thế này, Khương Thời Niệm ngã bệnh và hôn mê một cách yếu ớt, Thẩm Diên Phi, người đang rũ rượi trong bộ đồng phục học sinh, lặng lẽ ôm cô, coi cô như một bảo bối quý hiếm.

Dù là bảo bối thì sao, chẳng phải vẫn là bạn gái, vị hôn thê của anh ta ư!

Cổ họng Thương Thụy có chút nghẹn ngào, anh ta đứng thẳng người, lạnh lùng nói: "Khương Thời Niệm, em điên rồi sao? Tôi chấp nhận chia tay với em khi nào?"

Anh ta hất tủ trà đi, tiến về phía trước, quyết tâm kéo Khương Thời Niệm trở lại.

Vật trang trí bị Thương Thụy đạp đổ trước đó nằm dưới chân Thẩm Diên Phi, trông anh không có động tĩnh gì, chướng ngại vật bỗng "rầm" một tiếng lăn về phía Thương Thụy.

Thương Thụy không có cách nào tránh được, anh ta va thẳng vào nó, và ngã xuống không một tiếng động. Đầu gối được phủ bởi quần đập mạnh xuống đất một cái "Bốp", còn lòng bàn tay bị ấn xuống sàn gỗ tối màu.

Thẩm Diên Phi dùng ngón tay vỗ vỗ vai Khương Thời Niệm, cúi đầu hỏi cô: "Còn muốn lấy gì nữa không?"

Khương Thời Niệm phát lên thanh âm khô khốc: "Không, đồ đạc của tôi đều đã mang theo rồi. Những thứ còn lại nhà họ Khương không liên quan gì đến tôi."

Thẩm Diên Phi nhẹ gật đầu, trượt khớp ngón tay, phủ lên cánh tay của Khương Thời Niệm, hoàn toàn bảo vệ cô trong tầm tay.

Anh không nhìn những người trong phòng khách nữa, bình tĩnh đưa cô ra ngoài, đế giày như thường lệ giẫm lên, tình cờ đay nghiền bàn tay vừa nắm lấy cổ tay của Khương Thời Niệm.

Khóe mắt Thương Thụy đỏ ngầu, anh ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau sự kiện kinh thiên động địa.

Khi anh ta nghiến răng đứng dậy sải bước ra ngoài, đuôi xe Maybach đã quay đầu lại, chỉ còn lại chú Từ cung kính đứng ngoài cửa, nghiêm mặt nói: "Thương tổng, cô chủ nhờ tôi chuyển lời với cậu, chia tay là chia tay, không cần phải có sự đồng ý của cậu. Với lại, cô ấy chúc cậu kết hôn vui vẻ."

Lúc này, Kiều Tư Nguyệt, người đã im lặng nãy giờ, tay đã bị đỏ ửng vì bị Diệp Uyển véo.

Cô ta nghẹn ngào áy náy nói: "Bố mẹ, anh trai, là lỗi của con. Tại con không nói chuyện trước với Thời Niệm, khiến em ấy đã hiểu lầm quá nhiều chuyện. Cho nên mới có oán hận lớn như vậy với nhà mình và Thương tổng. Tình nguyện để cho người ta nuôi, trở thành con chim hoàng yến không thấy được ánh sáng."

Bầu không khí đột ngột thay đổi.

Khương Cửu Sơn thở hổn hển hơn: "Tư Nguyệt, con đang nói gì vậy?!"

Kiều Tư Nguyệt cau mày, quên nhìn ra ngoài cánh cửa trống rỗng, lén lút nhéo ngón tay.

"Chuyện như thế này trên đài truyền hình có rất nhiều, những cô gái trẻ đẹp sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có người chống lưng," Cô ta nhẹ nhàng nói, "Xuất thân của Thẩm Diên Phi như vậy, không thể nói chuyện kết hôn với Thời Niệm. Bây giờ em ấy phụ thuộc vào anh ấy, cũng chỉ có thể trao đổi một ít tài nguyên trong thời gian ngắn, cũng không biết sau lưng sẽ phải trả giá bao nhiêu."

Diệp Uyển thở phào một hơi, lại giống như tức giận, khua tay hất chiếc ly thủy tinh để phát tiết: "Vậy thì đúng rồi, khó trách từ trước đến giờ mẹ không ưa nổi tướng mạo của nó. Mẹ biết sớm muộn gì nó cũng làm ra loại chuyện bại hoại môn phong mà!"

Thương Thụy đứng ở cửa không nhúc nhích, tay phải bị đâm đau đến không chịu nổi.

......Phải.

Là như vậy.

Đã quá lâu rồi, Thẩm Diên Phi quyền cao chức trọng, tuyệt đối sẽ không bao giờ coi người không ra gì như Khương Thời Niệm là một người bạn gái nghiêm túc.



Cùng lắm chỉ là cảm xúc mối tình đầu trỗi dậy, chỉ muốn cầm nó trong tay mà chơi đùa.

Khương Thời Niệm... cũng chỉ là tuyệt vọng, bán rẻ chính mình, dựa vào gương mặt để nương tựa Thẩm Diên Phi mà thôi.

Chính cô đã cam chịu sa đọa, nghĩ ra cách như vậy để trả thù anh ta.

Anh ta không thua.

-

Trong xe quá yên tĩnh, Khương Thời Niệm ở gần cửa, dựa vào hơi mát từ kính xe để ổn định tâm trạng, đôi mi đẹp rũ xuống, tìm sổ hộ khẩu trong túi hành lý, úp ngược để trên chân.

Sau khi lên xe, Thẩm Diên Phi không nói lời nào, cũng không hỏi lại cô nghĩ sao, tựa hồ đã biết, xe vừa rời khỏi nhà họ Khương liền lái thẳng đến Cục dân chính.

[TRUYỆN DO HANLOVENI EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD, MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ CHÍNH CHỦ]

Khương Thời Niệm có thể hiểu được.

Yêu cầu Thẩm tổng dành thời gian trong lịch trình bận rộn để hạ mình giải quyết chuyện gia đình cho cô đã là bôi nhọ thân phận của anh rồi. Anh đã trả giá xong, lập tức thực hiện quan hệ hôn nhân là hợp tình hợp lý.

Khương Thời Niệm tự thuyết phục bản thân rằng cô không còn do dự về việc kết hôn nữa, cô cũng diễn tập trước quá trình lấy giấy chứng nhận kết hôn, hy vọng không mắc sai lầm, làm lãng phí thời gian của Thẩm Diên Phi.

Nhìn thấy Cục Dân chính chỉ cách hai con phố, nhưng xe lại rẽ ở ngã tư và lái sang một con đường khác, Khương Thời Niệm không thể không lên tiếng trước: "Thẩm tổng, chúng ta có sắp xếp nào khác sao?"

Phản ứng của Thẩm Diên Phi không tài nào phân biệt được vui buồn: "Đi đổi đồ cùng em."

Đổi quần áo?

Khương Thời Niệm bất ngờ liếc nhìn chiếc sườn xám, không nghĩ ra lý do gì để thay đổi nó, màu sắc và kiểu dáng khá phù hợp để chụp ảnh đăng ký, vì cô đã phá vỡ sự im lặng, liền lấy hết can đảm để tiếp tục hỏi: "Chiếc sườn xám này không tốt sao? "

"Tốt" Tầm mắt Thẩm Diên Phi bị lông mi che đi một nửa, như có như không nhìn chằm chằm vào ống tay trái của cô, bên tay đó đã bị Thương Thụy dùng sức nắm lấy, trên vải còn lưu dấu vết, "Chỉ là bộ này không xứng với em, nên đổi thôi."

Khương Thời Niệm ngạc nhiên và bối rối.

Thẩm tổng thật sự rất kén chọn, bộ sườn xám cô đang mặc là đẹp nhất trong tất cả những bộ cô từng mặc, bất kể chi tiết vải hay đường may, vậy mà anh lại không thích.

Tuy nhiên, là Thẩm tổng đi đăng ký kết hôn nên yêu cầu cao cũng dễ hiểu.

Xe lái vào cổng của một tòa nhà cổ, một đội đã chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp ở cổng, một nhóm người đưa Khương Thời Niệm vào, chiếc sườn xám màu ánh trăng mà cô cởi ra đã được chuyển đến tay của Thẩm Diên Phi.

Trong hành lang dài yên tĩnh bên ngoài sân, mùa đông lạnh giá và các hành lang phủ đầy tuyết.

Thẩm Diên Phi cắn điếu thuốc giữa môi, cụp mắt xuống, gò má chìm trong bóng tối mờ mịt, anh nắm ống tay trái của chiếc sườn xám, vuốt phẳng những nếp nhăn do người khác để lại, dùng sức siết chặt vào tay.

Im lặng hồi lâu, yết hầu của anh động đậy, anh gấp chiếc sườn xám còn sót hơi ấm cơ thể cô lại, cầm trên tay không muốn dính chút bụi.

Khương Thời Niệm thay quần áo bên trong, nhìn vào gương vài lần, nhưng cô không thấy bất kỳ sự khác biệt rõ ràng nào giữa bộ cô đang mặc và bộ cô đã thay ra. Tất cả đều được thêu màu nhã nhặn, chỉ có bộ hiện tại là màu trắng trân châu, hợp với chiếc áo sơ mi của Thẩm Diên Phi hơn.

Khương Thời Niệm được dẫn đến sảnh dưới lầu, Thẩm Diên Phi đã đợi sẵn ở đó, làn khói mờ trên người anh đã hoàn toàn tiêu tan, anh giơ tay gọi những nhiếp ảnh gia đang đứng bên cạnh, quay đầu lại nói với Khương Thời Niệm: " Không vội, chụp ảnh ở đây trước đã."

Nhiếp ảnh gia này là người nổi tiếng trong ngành, bình thường phụ trách chụp ảnh bìa cho các ngôi sao hàng đầu. Tất nhiên, anh ta biết thân phận của Khương Thời Niệm là một người dẫn chương trình nổi tiếng. Khi nhìn thấy tình huống này, anh ta hiểu mình đã thấy một chuyện động trời nên sợ hãi không dám phát ra tiếng động, thận trọng bắt đầu chụp ảnh.

Hơn nữa...

Theo hướng dẫn trước của Thẩm Diên Phi, anh ta đã chụp một bức ảnh chứng nhận đơn giản nhất, thành ra một trăm tấm.

"Cô Khương nghiêng đầu một chút, lại gần Thẩm tổng—"

"Còn chưa đủ, tốt hơn hết là tựa vào, đúng rồi, tựa vai vào nhau—" "

Cô Khương cười tươi hơn đi, làm phiền Thẩm tổng tựa vai, thân mật hơn, đúng rồi—"

Khương Thời Niệm nghiêm túc nghi ngờ rằng có điều gì đó không ổn, nhưng quá trình chụp hình có vẻ nghiêm túc, khiến cô không có gan để bình luận.

Cô chưa từng đăng ký kết hôn, nhưng cô đã xem ảnh của những người khác, tất cả họ chỉ ngồi thẳng lưng với nhau, lại gần một chút là được.

Không giống như bây giờ...

Nhưng Thẩm tổng thực sự rất tốt bụng và tràn đầy kiên nhẫn, sau khi chụp ảnh với cô khoảng mười phút, anh còn làm những tư thế của cặp đôi mà đến cô cũng không ngờ đến, quả thật là đang xúc phạm uy nghiêm của Thẩm tổng.

Cuối cùng sau khi chụp xong, Khương Thời Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô hơi lo lắng rằng những bức ảnh này có thể không tuân thủ quy định của Cục Dân chính.



Cô từ trên ghế đứng lên, dùng tay phải phủi vạt áo sườn xám, cúi đầu nhìn nghiêng, bỗng nhiên có người nắm lấy cổ tay trái của cô.

Khương Thời Niệm giật mình, không thể không nhìn Thẩm Diên Phi.

Anh nới lỏng cà vạt bằng một tay, tay còn lại vòng qua cổ tay cô, ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay mỏng nhưng rất dễ chịu, vẫn còn rất nhiều khoảng trống để vòng qua cô, ngón tay cái của anh để ở ngay mạch đập trên tay cô. Nhịp đập từng chút từng chút chấn động lẫn nhau.

Giống như che đậy một số dấu vết một cách mạnh mẽ.

Khương Thời Niệm cảm thấy ngứa ngáy không chịu được, nhưng cô không dám tự ý lấy ra, cô khẽ thở ra, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Trong mắt Thẩm Diên Phi trữ đầy sương mù, mặt càng không đổi sắc, siết chặt, nắm tay cô đi về phía trước, dửng dưng nói: "Làm quen với mối quan hệ vợ chồng, cô Khương không để tâm chứ?"

Khương Thời Niệm thực sự muốn để tâm, nhưng mọi người xung quanh cô đang theo dõi, làm sao cô có thể đi ngược lại mong muốn của anh được.

Khi đến Cục dân chính, trời đã gần trưa, Tết đang đến gần, nên có rất nhiều người đến lấy giấy đăng ký kết hôn. Khương Thời Niệm hạ quyết tâm, đeo khẩu trang và cùng Thẩm Diên Phi bước vào.

Cuối cùng điều cô lo sợ đã xảy ra.

Ảnh chụp không được chấp nhận.

Cùng lúc đó, điện thoại của Thẩm Diên Phi khẽ rung lên, thợ chụp ảnh đã sửa sang lại hàng trăm tấm ảnh, tượng trưng cho ảnh kết hôn, gửi tất cả đến WeChat của anh, không bỏ sót một tấm nào.

[TRUYỆN DO HANLOVENI EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD, MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ CHÍNH CHỦ]

Cô mỉm cười dựa vào anh, thực sự coi anh như bạn trai, vị hôn phu và người yêu của mình.

Khương Thời Niệm lại cùng Thẩm tổng chụp ảnh chung theo tiêu chuẩn tại Cục dân chính, trước khi đăng ký chính thức, hai bên cần điền vào một biểu mẫu, sau khi điền xong, ký tên và bàn giao, là giấy chứng nhận kết hôn sẽ nằm trong tay.

Thời tiết rất lạnh, điều hòa trong sảnh Cục dân chính bị hỏng, nhiệt độ xuống thấp, nhiều người phải hít thở không khí nóng để giữ ấm.

Khương Thời Niệm chọn một góc tương đối yên tĩnh để ngồi xuống và dùng bút điền vào biểu mẫu, cuối cùng đến lúc ký tên, ngón tay cô lạnh đến mức khó viết.

Cô không biết rằng ánh mắt tập trung phía sau đã dán chặt vào cô trong giây lát, vào khoảnh khắc cô ngừng viết và do dự, nó chìm xuống như mất kiểm soát.

Khương Thời Niệm muốn xoa tay để khôi phục nhiệt độ.

Lưng cô chợt nóng bừng.

Thẩm Diên Phi bước tới, dáng người cao lớn hơi cúi xuống, dùng lưng ngăn cách cô với đám đông hỗn loạn, tay trái chống lên mép bàn bên cạnh cô, tay phải nóng rực, không nặng không nhẹ phủ lên lòng bàn tay cô.

Màu sắc xung quanh dường như biến thành hư ảnh chỉ trong chốc lát.

Lòng bàn tay Thẩm Diên Phi mở ra, xương ngón tay dài đều, bao phủ hoàn toàn bàn tay nhỏ bé của cô, nhiệt độ xâm chiếm, da thịt như dính vào nhau, anh cứ như vậy siết chặt, nắm lấy tay cô viết tên "Khương Thời Niệm" một cách ngay ngắn.

Sau đó, giọng nói của anh lẫn với tiếng nói chuyện hỗn loạn trong đại sảnh, giọng anh trầm thấp, kiềm chế bản thân, thì thầm hỏi cô.

"Niệm Niệm, ấm chưa?"