Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 29: Thánh thủ đồng nãi



Lâm Nhất Tần biết hàn độc của Vi Nhất Tiếu có hi vọng chữa khỏi, nhất thời cao hứng hoa chân múa tay trên nhảy dưới múa, lương thực cũng không mua liền chạy một mạch như điên về chỗ giấu Wild Boar, liền đi tới Sơn Nữ hồ Khấu Châu.

Mặc kệ ‘Thánh thủ đồng nãi’ này là ‘bò sữa’ trị bách bệnh (từ ‘nãi’: sữa) hay là ‘đứa bé’ thánh thủ gì đó (‘đồng’: trẻ con), chỉ cần có thể trị thương, bắt Tiểu Lâm truyền thụ tuyệt thế bí phương sách dạy nấy ăn canh đu đủ nấu táo đỏ hầm chân gà nàng cũng không tiếc.

Đi thẳng một mạch, nhiều lần lạc đường, vừa đi vừa hỏi. Nơi ở của Thánh Thủ Đồng Nãi tuy là hoang cốc, nhưng xung quanh không ít người biết.

Hỏi thăm mới biết, bà ẩn cư nơi đây hơn mười năm, bình sinh thích nhất là trị liệu các loại bệnh lạ khó chữa (nghi nan tạp chứng), nội thương ngoại thương, đều là chữa khỏi, vì vậy mới có được danh hiệu ‘thánh thủ’, nhiều người trong võ lâm đều nghe danh đến xem bệnh trị thương.

Bà vừa không giấu diếm chỗ ở, vừa được người bệnh đã chữa khỏi tuyên truyền rộng rãi, bởi vậy khá có danh tiếng trong chốn giang hồ. Chỉ tiếc Vi Nhất Tiếu trời sinh tính cẩn thận, không muốn nơi nơi đều biết mình trúng hàn độc nội thương, nên chỉ lặng lẽ tìm kiếm lương y nơi phố phường, nào biết có vị thần y nơi này.

Đi đến ven hồ Sơn Nữ, lúc này xuân ý dạt dào, khắp núi đều là sắc hoa vàng nhạt đón xuân rực rỡ nở rộ. Nhưng hai người vội vã tìm đại phu chữa bệnh, cũng không có tâm trạng ngắm cảnh. Đi lòng vòng mấy vòng, chỉ thấy trước mặt là vách núi cao, không còn đường

“Ta nói…Cao nhân sao cứ phải tìm chỗ hoang sơn dã lĩnh để ở vậy, chẳng lẽ chút tiền thuê nhà trong thành cũng không đủ sao? Vị tiều phu kia nói chính là đi đường này nha”

Lâm Tiểu Tiên đã đi xung quanh hơn một giờ, lúc này đã mệt đến choáng váng, nhịn không được oán giận.

Vi Nhất Tiếu không đáp lại, đến gần vách núi, nơi hoa xuân nở rộ, dùng tay phất một cái, từ bụi hoa lộ ra một con đường mòn, bên cạnh vách đá có treo một khối gỗ nho nhỏ, mặt trên khắc chữ

“Hồ Điệp cốc Thánh Thủ Đồng Nãi chuyên trị các loại nghi nan tạp chứng nan ngôn chi ẩn (bệnh lạ khó nói), phía trước ba dặm quẹo trái lại đi thêm ba trăm trượng, thấy tảng đá lớn liền men theo dòng suối nhỏ sẽ đến nơi.”

“… orz :shock2: ... Tốt lắm, quả thật là toàn tâm toàn ý vì bệnh nhân, toàn tâm toàn ý làm chữa bệnh...” = =!

Băng qua bụi hoa đi dọc đường mòn, hai người cảm thấy Hồ Điệp cốc này quả không phụ tên, suốt đường đi bươm bướm bay càng nhiều, màu sắc diễm lệ phức tạp, nhẹ nhàng phất cánh.

Ven Sơn Nữ hồ nơi nơi là hoa tương, nhưng chỉ có trong cốc này có nhiều loại bươm bướm hiếm thấy tới vậy. Thật là kì quái, có lẽ trong cốc có thực vật kì lạ hấp dẫn chúng.

Dựa theo tấm biển gỗ kia, hai người đi nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy mọt ngôi nhà tranh hơn mười gian, trước sau trồng vô số thực vật kì quái, tuy rằng có nở hoa, nhưng không có lấy một con bướm tới gần, xem ra đây là dược liệu thánh thủ gieo trồng.

Lâm Nhất Tần tâm thần kích động, đến trước cửa cung kính gõ cửa. Đợi nửa ngày, cửa mới ‘chi nha’ một tiếng mở ra, một nữ tử trẻ tuổi đầu tóc rối bù, sắc mặt khô vàng tựa vào khung cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn đánh giá Lâm Nhất Tần từ cao xuống thấp, nói:

“Làm gì?” Ngữ khí thật vô lễ.

Lâm Nhất Tần biết đại phu có tiếng luôn làm cao, liền ngay cả hộ sĩ đăng kí cũng tuyệt đối không thể đắc tội, tức thời cũng không dám nói thêm gì, khom người cười nói:

“Tỷ tỷ, ta đến xem đại phu.”

“Bệnh gì?”

“Bệnh thương hàn.”

Nàng kia nghe xong, tựa như bị vũ nhục thật lớn, nhất thời giận tím mặt quát:

“Bệnh thương hàn mà cũng coi là bệnh sao? ! Nhàm chán!”

Nói xong, ‘oanh’ một tiếng đem cửa đóng, suýt nữa đập thẳng vào mũi Tiểu Lâm.

Lâm Tiểu Tiên vô cùng ủy khuất:

“Bệnh thương hàn mà không coi là bệnh à? Đều cùng loại cấu tạo, nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân đâu?”

Lúc này ủ rũ lui ra, giao quyền lại cho Vi Nhất Tiếu.

Vi Vi cũng gõ cửa thật lâu, lúc này mở cửa là một nam tử trẻ tuổi, tướng mạo thần thanh cốt tú (tuấn tú), vẻ mặt cũng đầy ngạo mạn phiền chán:

“Ngươi đến làm chi?”

Vi Nhất Tiếu cười hì hì nói:

“Xem bệnh”

“Bệnh gì?”

“Đau bụng kinh.”

Nam tử này sửng sốt, nhất thời sắc mặt biến màu, giận dữ nói:

“…Sư muội ta vừa mới nói rồi, đây không xem là bệnh, nàng nói tuyệt không sai, sao các ngươi có thể nhiều lần quấy rầy nàng chế độc? Mau mau cút khỏi cốc đi!”

Nói xong lại ‘oành’ một tiếng đóng sầm cửa.

Nhưng muốn sập cửa vào mặt Bức Vương cũng không phải dễ dàng vậy. Cửa vung chưa đến khung liền dừng, đập ngược lại vào người nam tử kia, đem hết lực sập cửa đẩy về phía hắn. Hắn phản ứng không kịp, tức thời bị ván cửa đè ngã xuống đất.

Thì ra trong lúc Vi Nhất Tiếu cùng hắn nói chuyện, liền âm thầm vận khí, nhẹ bóp nát thanh chốt giữ cửa. Nam nhân kia võ công thấp kém, cũng không phát hiện bất thường, thế là lãnh đủ.

Cũng may hắn không ngu ngốc, đứng dậy liền thấy thanh chốt bị bóp thành mảnh nhỏ, liền biết đắc tội cao thủ, bị ngã một cái còn xem như rất nhẹ. Hắn liếc nhìn Vi Nhất Tiếu nói:

“Ngươi muốn tìm sư phụ ta xem bệnh trị thương, chỉ cần nói thẳng ra, thật lãng phí thời gian của ta.”

Hắn đem cửa nâng lên dựa vào tường, quay đầu vào phòng gọi sư phụ. Đến cửa cũng không có, không cần gõ cửa cầu y, Lâm Vi hai người vào phòng ngồi chờ Thánh Thủ Đồng Nãi đi ra chẩn bệnh.

Trong phòng này cũng không giống y quán đầy mùi thuốc Đông y, mà phảng phất mùi hoa nhàn nhạt, trên tường cũng không treo tranh vẽ huyệt đạo mà treo thư pháp họa đồ chân dung, cả hai ba bức tranh đều vẻ thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi xinh đẹp.

Nàng dung nhan tú lệ, tư thái lả lướt cực kì yêu kiều. Mặt mày ẩn chứa nụ cười, có nét thành thục yêu mị không nói nên lời, xem ra không hợp với tuổi nàng cho lắm.

Lúc này trong buồng vang lên tiếng nói già nua bất nam bất nữ:

“Cao thủ tới chơi, đồ đệ thất lễ, xin nể mặt Đồng Nãi mà khoan thứ”

Vừa dứt lời, một lão nhân dáng người thấp bé đi ra. Nàng còng lưng, thân cao không đủ bốn thước, da trên mặt đầy những đồi mồi, một mắt to một mắt nhỏ, mũi khoằm, ngũ quan vặn vẹo. Diện mạo này đã đủ khủng bố, thấy nàng tay trái còn dài hơn tay phải hai tấc, chân trái ngắn hơn chân phải hai tấc, xiêu xiêu vẹo vẹo khập khiễng, đúng là người cực kì dị dạng.

Lâm Nhất Tần chưa từng nghĩ tới loài người còn có diện mạo đáng sợ như thế, trong lòng kinh hãi. Cũng may nàng còn có giáo dưỡng, biết tôn trọng người tàn tật, trên mặt vẫn mang biểu tình như không có việc gì, đứng lên chắp tay tiếp đón.

Nghĩ rằng vị Thánh Thủ này có lẽ vì bản thân từ nhỏ bất hạnh mới khổ công nghiên cứu y thuật, hi vọng có thể thay đổi vận mệnh của người khác.

Vừa náo loạn một hồi, hai bên cũng có sai, nếu không có người bị thương liền xem như hòa nhau, xin lỗi hàn huyên vài câu liền vào chủ đề chính.

Lâm Nhất Tần vẫn là người mở đầu, vươn tay đặt lên túi nhỏ trên bàn. Đồng Nãi cũng vươn tay bắt mạch. Tiểu Lâm thấy hai tay bà đều mang bao tay bạc lấp lánh, không biết là bà có bệnh thích sạch sẽ hay đã dùng với mục đích khác. Đồng Nãi bắt mạch Tiểu Lâm, nhân tiện hỏi:

“Đứa nhỏ, ngươi ba tháng trước bị thương rất nặng do giá rét?”

Lâm Vi hai người nhất thời kinh hãi, biết rốt cục gặp danh y, liền đam chuyện Tiểu Lâm ba tháng trước bị treo trong tuyết nói ra.

Đông Nãi gật gật đầu nói:

“Ngươi bị treo một đem, bị nội thương rất nặng, xem thể chất của ngươi vốn tuyệt không thể sống, nhưng may mắn có cao thủ không tiếc hao thổn nội lực ngày đêm truyền khí mới giữ được tính mệnh của ngươi. Chỉ là khí trệ huyết ứ vừa mới hạ, mỗi tháng dều phải chịu khổ sở một phen.”

Lời nói êm tai cứ như chính mắt chứng kiến mọi việc xảy ra, không thể không kinh ngạc, danh xưng ‘thánh thủ’ quả là danh bất hư truyền.

Lâm Nhất Tần nhìn Vi Nhất Tiếu, nắm chặt tay hắn, trong lòng thêm cảm kích.

Hai người đều thấy bệnh đối phương có hi vọng chữa khỏi, tất nhiên vui mừng khôn xiết.

Đồng Nãi tiếp tục nói:

“May mà ngươi chỉ là khí huyết suy yếu, khí lạnh ngưng trệ, nội tạng vẫn chưa bị tổn thương, khí âm hàn còn trong mạch không nhiều, để chữa khỏi tuyệt không vấn đề, chỉ cần chút dược liệu hơi kì quái thôi”

Vi Nhất Tiếu lập tức nói: “Cần cái gì cũng được, xin thánh thủ cứ nói.”

Đồng Nãi cười:

“Không vội, không vội, chút nữa biết cũng không muộn, trước để ta xem nội thương cho ngươi.”

Bà thấy Vi Nhất Tiếu sắc mặt cực tái nhợt, tròng mắt mang ánh xanh, ẩn ẩn tầng khí đen, tuy hành động như thường, nhưng chắc chắn bị nội thương.

Lần khám này chậm hơn so với Lâm Nhất Tần, Đồng Nãi xem mạch trầm tư, ước chừng suy nghĩ tầm một ly trà mới buông tay, mở miệng nói:

“Thương thế của ngươi nặng gấp bộ so với nữ hài nhi này. Ngươi gần một năm trước từng trúng chút độc, nhưng vẫn chưa trị liệu hết, độc còn tồn tại trong cơ thể. Độc này mặc dù không quá nghiêm trọng, người bình thường không có trở ngại gì, nhưng đáng tiếc ngươi thể chất bất đồng, lại luyện âm hàn nội lực, độc tố tụ ở Khí Hải hình thành hàn độc cực hại. Mỗi lần ngươi luyện công, hàn độc xâm nhập bát mạch, lục phủ ngũ tạng mới dẫn đến nội thương.”

Lâm Vi hai người nhìn nhau, đều nhớ tới lần đầu tiên họ gặp mặt, trên tay Vi Nhất Tiếu có nhiều miệng vết thương nhỏ do ám khí có độc tạo thành. Vi Nhất Tiếu bị người đuổi giết, trong hốt hoảng không kịp trị liệu,

Lâm Nhất Tần lại chỉ coi trọng ngoại thương trên đùi hắn, hai người không hiểu y thuật lại quên việc trúng độc này. Trăm triệu lần không nghĩ tới miệng vết thương nho nhỏ kia là đầu sỏ gây nên mọi việc nghiêm trọng.

Lâm Nhất Tần trong lòng vô cùng hối hận. Vì sao lúc ấy chỉ mua chút thuốc bôi trị ngoại thương, lại không nhớ tới việc trị liệu trúng độc, để hắn hiện tại bị tra tấn thế này. Đôi mắt nàng đỏ hoe chứa đầy ánh lệ. Vi Nhất Tiếu lại thần sắc như thường, nắm chặt tay nàng, ý bảo chính hắn cũng không thèm để ý.

Kỳ thực trong lúc Đồng Nãi bắt mạch phát hiện hàn độc nghiêm trọng hơn là do hắn ba tháng trước không tiếc hao tổn mấy năm công lực cứu người, đem khí lạnh từ nữ hài nhi này hút hết vào cơ thể. Nhưng Vi Nhất Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo bà không cần nói ra.

Đồng Nãi không khỏi cảm động bởi tấm chân tình hai người dành cho nhau, tức thời nói:

“Vết thương này tuy phức tạp nghiêm trọng, nhưng không phải là không có thuốc chữa khỏi. Tổ tiên ta có phương thuốc đặc biệt, tên là cửu chuyển hùng xà đoàn, đầy cay độc khô nóng, cần đủ loại dược liệu hiếm có có thể trị loại bệnh này.”

Vi Nhất Tiếu lại nói: “Như vậy nàng cần thuốc gì để khỏi hẳn?”

Đồng Nãi cười nói:

“Âu đây cũng là duyên phận. Hai người các ngươi đều bị hàn thương, lấy nóng chế lạnh sẽ chữa khỏi bệnh, chỉ cần cửu chuyển hùng xà hoàn cũng đủ kháng bệnh. Chỉ là nàng bệnh nhẹ, uống thuốc liền chuyển biến tốt đẹp, ngươi nặng hơn, cần dùng nó làm thuốc dẫn tiêu trừ hàn độc, khả năng phải tiếp tục trị liệu. Chỉ là phương thuốc này cần đủ loại dược liệu hiếm có khó tìm, ta mới chỉ làm một lần, hiện tại cũng không có sẵn. Bởi vậy các ngươi cần đi tìm dược liệu, ta sẽ chế thuốc.”

Cửu chuyển hùng xà hoàn, tên như ý nghĩa, thuốc này chủ yếu cần mật gấu cùng mật rắn độc. Mật gấu lợi gan giải độc, mật rắn tiêu trừ khí lạnh, rắn độc lại càng là bảo vật hiếm có, có thể trị đau, kháng độc, cầm máu, phải nói là quý hơn vàng.

Nhưng gấu sức lớn lại hung dữ, khi sinh mệnh bị uy hiếp càng trở nên đáng sợ, ở thời đại này tuyệt không dễ đối phó. Mà Đồng Nãi muốn là mật gấu ngựa, loại gấu lớn thứ bảy trên thế giới. Chưa kể mật rắn cũng là các loại rắn độc có tiếng: rắn chuông, rắn hổ mang,…đầy kịch độc. Trách không được Thánh Thủ Đồng Nãi không lưu trữ đủ dược liệu.

Vị Đồng Nãi cực kì đắc ý với phương thuốc tổ truyền này, nhiều lần nói qua thiên hạ không người thứ hai có phương thuốc trị nổi nội thương của Vi Nhất Tiếu.

Lâm Nhất Tần nhìn tờ đơn, cảm thán chữa bệnh lại cần giết nhiều động vật quý hiếm cấp quốc gia đến vậy, lòng có chút không đành.

Thật sự cần 100 con gấu + 1000 con rắn + một vị tiểu tiên.

Ngoại truyện: Nhật kí


Quen biết vào mùa hạ

Nàng thừa dịp ta hôn mê, cởi quần áo ta, lấy danh nghĩa băng bó vết thương thuận tiện sờ loạn khắp nơi.

Giả vờ không biết.

Thời tiết nóng bức ẩm ướt, nàng thật tự nhiên nới rộng cổ áo, để lộ cần cổ tuyết trắng

Không nhìn.

Nàng xắn tay áo lên cao, để lộ hai cánh tay trắng như ngó sen.

Tiếp tục không nhìn

Nàng lại cởi giày đi chân trần nghịch nước…

Được rồi, người này xác định là tiên nhân vô sỉ không để lễ nghi nam nữ khác biệt vào mắt.

Mặc niệm mà sư phụ truyền lại, điều thứ ba: phú quý bất năng dâm, nghèo hèn bất năng di, uy vũ bất năng khuất mười lần.

Luyện công.

Đồng hành cùng mùa thu

Người này làm vô số hành động kì quái, cách làm tự nhiên, đầy ngây thơ, không chút ngại ngùng.

Dần dần thành thói quen, không để người ngoài nhìn thấy là được.

Lần đầu tiên ôm nữ tử trèo tường.

Lần đầu tiên mang nữ tử nghe cửa sổ.

Lần đầu tiên ôm nữ tử leo lên cây.

Lần đầu tiên chạm vào da thịt nữ tử, dù chỉ là bôi thuốc lên vết thương.

Lần đầu tiên vi phạm sư phụ dặn điều thứ 27: dạy nữ tử nhận thức huyệt đạo

Lần đầu tiên…

Lần đầu tiên…

… …

Nói, vì sao ta lại chủ động dạy nàng nhận thức huyệt đạo?

Nam nhân to con kia

Trên đường đi gặp Tạ Tốn, kết làm tri kỉ, cùng đồng hành.

Tạ Tốn cũng ngồi trên xe, có cách nào để không cho nàng vén váy lên lái xe?

… …

Tạ Tốn say xe.

Lần đầu tiên cảm thấy có lẽ ông trời thật sự tồn tại.

Tạ Tốn trở về nhà, gặp cha mẹ vợ con.

Đột nhiên thật muốn biết trong nhà nàng có cha mẹ anh em cùng…

Ta mặc dù không cần, nhưng…

Hẳn là, hẳn là nàng chưa có đứa nhỏ đi?...

Ánh mắt nhìn đứa bé của lão to con kia, thật giống…

Vào đông

Tuyệt không thể để chuyện này lại phát sinh

Tuyệt không thể quên chuyện này

Còn có…

Người trì độn này dường như cũng có chút hiểu ra…

điều thứ nhất: chuyện đã quyết định, người đã quyết định, tuyệt không buông tay, chắc chắn không buông tay.

Tiếp tục đồng hành mùa xuân

Tuy rằng đã quyết định

Nhưng mà gần đây…

Nàng thật sự rất kì quái…

Đột nhiên lại ôm cánh tay ta…

Đột nhiên bắt ta cõng nàng…

Một ít động tác nhỏ…

Ngây thơ?

Thế nào mà ta cảm thấy người này tươi cười càng ngày càng…

Tà ác?

Tâm lại không thể không ngại

Mùa xuân…

Ta cũng trở nên kì quái…


Bạn học Tiểu Lâm là xử nữ.

Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận chuyện xấu hổ đáng giận này.

Năm 2028, 50 tuổi chưa gả là chuyện bình thường, nhưng 23 tuổi chưa thử qua H (hot) chính là dán dòng chữ ‘Ta là gái ế, ta không có người muốn ở sau gáy’

Nàng luôn luôn AQ thôi miên bản thân:

“Không phải ta không có sức quyến rũ, ta chỉ chưa tìm được người thích hợp thôi. Không phải ta ngây thơ, chỉ là ta là hàng cực phẩm thôi. Bánh bích quy cùng khoai tay chiên đều bán ra rất nhanh, nhưng hải sâm cùng cá muốn không thể bán mau như vậy, vì sản phẩm chất lượng cao giá cũng cao thôi.”

Mẹ Lâm đã nhiều lần khuyên nhủ tận tình:

“Dù là hải sâm cá muối, để lâu cũng sẽ hỏng, không phải bán sớm mới tốt sao, quản cái gì có thích hợp hay không. Nữ nhi à, ngươi đã trưởng thành rất lâu, người cũng không phải xấu, quên chuyện cổ tích ngây thơ đi, nỗ lực một chút có được không hả?”

Nỗ lực tìm một nam nhân H thử để thoát li thân phận xử nữ xấu hổ?

Lâm Nhất Tần mỗi lần nhớ tới những lời này, mặt sẽ không tự chủ văn vẹo.

Nàng quả thật có chút khuynh hướng trạch, cũng quả thật tương đối mê luyến thế giới ảo, nhưng cũng không phải là nữ hài tử đầy não toàn truyện cổ tích a, càng không phải thạch nữ tính tình lạnh nhạt.

Chẳng qua pháo hoa cất giữ lâu ngày càng để lâu càng ẩm, đến khi mốc meo luôn rồi, có châm lửa cũng khó lòng cháy nổi.

Nhưng pháo hoa tịch mịch, cuối cùng ở bảy trăm năm sau…Ân, không phải, là bảy trăm năm trước…Ân, hình như cũng không đúng…

Khụ, tóm lại là Lâm Nhất Tần cuối cùng ở công nguyên năm 1322 tìm được một que diêm có thể châm ngòi pháo hoa của nàng.

Tuy mồi lửa này có điểm cổ xưa, sử dụng hơi phúc tạp, hơn nữa bình thường đều đem bản thân lạnh đến đông cứng, nhưng nàng xem phải xem phải, càng xem càng thích, càng xem càng vừa lòng, nhịn không được càng cười tà ác, cho nên thường không tự chủ được mà đùa giỡn vài phen, không tự chủ được giơ vuốt ra phi lễ…

Mùa xuân tới, băng tuyết tan, động vật đều phát xuân.

Tâm tình Lâm Tiểu Tiên lại càng ngày càng buồn bực.

Bởi vì nàng phát hiện mồi lửa này tuy ngày thường khôn khéo lão luyện, cơ mưu đa đoan, lại thuần khiết có vẻ như không hiểu rõ lắm phương pháp ‘sử dụng’…

Một người lớn như vậy, chẳng lẽ không một ai từng nói cho hắn chút gì về khóa học sinh lý hay xuất bản một quyển ‘hướng dẫn đốt lửa’ sao?

Trời ạ! Mất hết nhân tính cỡ nào hả trời! Giáo dục công dân toàn diện tuyệt đối là quốc sách tất yếu!

Sau khi biên soạn mấy giáo trình nhập môn yêu đương cơ bản, lão sư Tiểu Lâm bi ai phát hiện ‘con dơi’ không phải khuyết thiếu tri thức luyến ái, mà là từ chối thưởng thức quá trình luyến ái, hơn nữa là một người tiêu cực, vô cùng ngượng ngùng, là học sinh kì quái không chịu nhận phụ đạo.

Lâm Tiểu Tiên mấy lần ám chỉ, tỏ rõ, đùa giỡn, phi lễ, cư nhiên một nụ hôn cũng chưa từng thành công.

Thật hối hận đem Tạ Tốn đã kết hôn thả về nhà, ít nhất cũng phải để hắn (Tạ Tốn) chỉ đạo huynh đệ (Vi Nhất Tiếu) hắn một chút chứ.

Chẳng lẽ tương lai trên đỉnh Quang Minh, danh hiệu ‘Xử nam duy nhất’ sẽ quang vinh ban cho Bức Vương sao? Orz…

Vì hạnh phúc tương lai, Lâm Tiểu Tiên từ trạng thái bị áp bức vùng lên, hai tay nắm chặt thành quyền, sau lưng dấy lên ngọn lửa hừng hực: “Vũ nhục! Tuyệt đối là vũ nhục! Đây tuyệt đối là vũ nhục sức quyến rũ, nhân phẩm, thủ đoạn cùng tương lai tính phúc của ta! Vi Nhất Tiếu, ngươi cho là có thể chạy khỏi lòng bàn tay ta sao? Nằm mơ đi! Lão tử nhất định phải phá thân ngươi! ! ! Diệt ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~~~”

Trong lòng hai yêu nghiệt trong ngoài không đồng nhất nảy nở đủ loại ý tưởng kì dị

Nhưng dù sao vật chất cũng không vì ý thức con người mà dời chuyển, bởi vậy ý niệm vẫn chỉ là ý niệm. Tuy đủ loại hint (ám chỉ) bay đầy trời, nhưng đối phó với ‘con dơi’ kì quái giá trị võ lực siêu cấp cao, Tiểu Lâm không dám thật sự ‘bá vương ngạnh thượng cung’ (mạnh bạo làm chuyện ấy đấy), chỉ dám đun nước nấu cháo loãng.