Y Sam

Chương 8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bác sĩ Quan, tốt quá tìm được cô rồi."

Quan Sam hết tiết giảng từ viện y trở về thì gặp bác sĩ Hứa đang tìm cô, cô thấy sắc mặt bác sĩ Hứa không được tốt lắm liền chủ động mở miệng hỏi: "Bác sĩ Hứa, có chuyện gì vậy?"

Bác sĩ Hứa lặng lẽ thở dài một tiếng mới nói với Quan Sam: "Bệnh nhân phòng 9V1 khó hầu hạ quá."

"Là quyền vương đó hả?" Quan Sam nhớ tới buổi sáng cậu ta bắt gặp ánh mắt cô thì cả người run rẩy, ngay từ đầu cô đã không có chút cảm tình với cái người gióng chống khua chiêng nhập bệnh viện như cậu ta rồi.

"Cậu ta la hét đòi đổi bác sĩ điều trị, bây giờ tôi còn không vào được phòng bệnh nữa đấy." Bác sĩ Hứa hơi ngượng khi nói lời này, ai đời có bệnh nhân nào lại nhốt bác sĩ ngoài cửa chứ.

Quan Sam gật đầu: "Chuyện này anh phải tìm chủ nhiệm Trần, tìm tôi tôi cũng không nghĩ ra cách giúp đâu."

Bác sĩ Hứa không nói rõ chỉ lắc đầu: "Trời ơi, hiện tại chỉ mỗi cô mới có thể vào phòng đó thôi."

"Tôi? Tại sao?" Quan Sam có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Quyền vương đó, cậu ta muốn đổi bác sĩ, còn chỉ đích danh bác sĩ Quan đấy."

"Tôi?" Quan Sam chỉ vào mình cười khúc khích: "Nói đùa cái gì thế?"

Bác sĩ Hứa khẳng định gật đầu: "Tôi bây giờ làm gì có tâm trạng mà đùa giỡn với bác sĩ Quan chứ, người ta là quyền vương đấy, là nhân vật của công chúng. Nếu như cậu ta nói với bên ngoài bệnh viện của chúng ta không tốt, thậm chí trách móc bệnh viện của chúng ta, trách cả tôi vậy thì thật sự là chấm hết rồi."

Quan Sam buồn cười nhìn bác sĩ Hứa: "Tính cách của cậu ta như vậy mà cũng có sức ảnh hưởng tới công chúng ư? Thật không biết mấy nữ sinh kia thích cậu ta chỗ nào? Trách móc ư? Cậu ta cho là cậu ta là ai chứ?"

"Bác sĩ Quan, giúp đỡ một chút đi." Bác sĩ Hứa chắp tay trước ngực nhìn Quan Sam, thời gian qua anh ta thận trọng từ lời nói đến hành động, sắp tới có khả năng sẽ được đề bạt nên không thể để ngay thời điểm mấu chốt như thế này mà bị trách phạt được.

"Vậy người nhà của cậu ta đâu rồi? Cái người đàn ông ở bên cạnh cậu ta đó." Quan Sam nghĩ đến Mạnh Khâm, theo lý nếu như Mạnh Khâm ở đó sẽ không để Cao Trạm tự ý làm xằng làm bậy đâu nhỉ?

Bác sĩ Hứa nghe xong lắc đầu than thở: "Trời, cũng vì anh của cậu ta không có ở đó cậu ta mới hận không thể đem cả phòng cấp cứu của chúng ta phá nát, cứ mở miệng là một tiếng trách móc, chủ nhiệm Trần cũng không có cách luôn, kêu chờ cô về giúp đỡ."

Quan Sam nghe thấy thế là hiểu rồi, cũng đúng thôi, Mạnh Khâm tuỳ tiện nói một câu, liếc mắt một cái, Cao Trạm chỉ có thể câm nín không dám phản kháng, sao có thể để cho cậu ta mở miệng ngậm miệng toàn trách móc còn quậy ầm ĩ đòi đổi bác sĩ nữa chứ.

"Được rồi, đươc rồi, tôi qua đó xem một chút." Quan Sam thấy mặt bác sĩ Hứa đầy đau khổ gật đầu với cô nở nụ cười, ngay sau đó xoay người đi vào thang máy.

Đến phòng 9V1, Quan Sam đẩy cửa đi vào, vừa vào đã thấy Cao Trạm đang chuẩn bị ném gối thì dừng lại giữa không trung không ném đi nữa, đổi thành khuôn mặt tươi cười nhìn Quan Sam: "Chị đến rồi sao?"

Quan Sam nghe thấy âm thanh dịu dàng thế này thì toàn thân nhanh chóng nổi hết da gà, cô đi tới, sắc mặt không đổi: "Nghe nói Cao tiên sinh chỉ đích danh muốn đổi tôi thành bác sĩ điều trị?"

"Đúng vậy." Cao Trạm lấy gối để lại chỗ cũ, tìm tư thế thoải mái dựa vào liếc nhìn Quan Sam, khuôn mặt cười nịnh nọt: "Tôi muốn chị."

"Tôi không phải bác sĩ riêng của cậu."

"Tôi có thể để cho chị trở thành bác sĩ riêng của tôi."

Quan Sam đứng ở cuối giường nhìn Cao Trạm: "Nói như thế thì có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh hay không?"

Cao Trạm gật đầu: "Tôi thấy chị thật sự là người có vịnh hạnh đó."

"Hừ, Mạnh Khâm đâu rồi?" Quan Sam đổi chủ đề nói chuyện, cố ý tạo cảm giác cực kì ái muội.

Cao Trạm vừa nghe xong, dáng vẻ tươi cười liền cứng ngắc, cuối cùng trong đôi mắt đào hoa kia rõ ràng có chút nghi hoặc: "Chị hỏi anh tôi làm gì?"

Quan Sam cười cười lúm đồng tiền lộ ra, khoé mắt vui vẻ, cả người như chìm đắm trong không khí hạnh phúc, cô không nhanh không chậm nói: "Đương nhiên là muốn biết, hơn nữa tôi đề nghị cậu nên khách khí với tôi một chút, dù sao thì tôi với anh cậu..."

Cao Trạm vừa nghe liền ngồi dậy đụng vào cái chân đau của cậu ta, hít một hơi chờ giảm bớt đau đớn mới nhìn chằm chằm hỏi Quan Sam: "Chị với anh tôi như vậy là sao? Hai người có quan hệ gì"

"Uh." Quan Sam không chút hoang mang, đem hai tay đặt trên bàn ở giường bệnh, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi: "Cậu cảm thấy quan hệ như thế nào thì chính là quan hệ như thế đó."

"Không thể nào." Cao Trạm không tin, cậu ta biết Mạnh Khâm nhiều năm như thế, người này đối với phụ nữ hoàn toàn như vật cách điện vậy đó, người phụ nữ trước mắt quả thực rất đẹp nhưng cũng không thể cùng anh ấy có bất cứ quan hệ gì được.

"Mọi thứ đều có thể." Quan Sam dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Đã như vậy rồi cậu còn muốn tôi làm nữa không?"

"Đương nhiên muốn." Cao Trạm không thèm tin, Mạnh Khâm có phụ nữ tại sao một chút tin tức cậu ta cũng không biết, không hợp logic, không có đạo lý mà.

Quan Sam gật đầu: "Được, sau này sẽ hối hận."

Cao Trạm cười haha một tiếng: "Cuộc đời của Cao Trạm tôi không có chuyện sau này phải hối hận đâu."

Nói đến hối hận, ngày thứ hai Cao Trạm đã nhanh chóng hối hận rồi, khi Quan Sam đến kiểm tra phòng đều dẫn theo một đám thực tập sinh bình phẩm từ đầu đến chân vị quyền vương này, coi cơ thể con người như tiêu bản để quan sát, cậu ta cảm thấy mình như cá nằm trên thớt mặc người ta chém giết không thể phản kháng.

Cậu không nên đắc tội với phụ nữ mà, nhất là với bác sĩ Quan không lộ chút hỉ nộ ái ố này.

Hơn nữa làm cậu khóc cạn nước mắt chính là anh trai Mạnh Khâm thật sự phối hợp với sự kiểm tra của bác sĩ Quan, bác sĩ Quan nói gì anh ấy cũng nhanh chóng làm theo, rõ ràng biết đối phương đang đùa giỡn cậu mà còn nghe lời răm rắp như học trò của người ta vậy. Cậu đây đâu phải đến dưỡng bệnh, là tới chịu tội mới đúng.

Cậu thật sự bắt đầu tin lời nói của Quan Sam, hai người bọn họ ăn ý mười phần, cô nói anh làm, không cần giải thích trao đổi, có thể kẻ xướng người hoạ lẽ nào thật sự hai người này có bí mật không thể nói? Thật sự có quan hệ khó nói?

Cứ thế trong vòng một tuần lễ Quan Sam mỗi ngày đều kiểm tra, Cao Trạm cảm giác như mình mỗi ngày đều bị người ta bày đủ trò đùa giỡn, cái chính là chân cậu ta bị đau cho nên không thể nào xé xác đối phương được. Bác sĩ là do mình yêu cầu đổi, anh trai thì lại cực kì phối hợp, cậu thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi.

Cuối cùng cậu hạ quyết tâm coi như què chân cũng muốn xuất viện, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì cậu sẽ phải chuyển viện ngay, chuyển luôn sang bệnh viện tâm thần.

Vốn dĩ muốn ở bệnh viện để tránh bị làm phiền, xem ra về nhà vẫn tốt hơn, nhà mới là cảng tránh gió, là nơi bình yên của cậu.

Mạnh Khâm lại hoàn toàn không đồng tình với Cao Trạm, ngược lại còn nói: "Tự gây hoạ không thể sống."

Ngày xuất viện bầu trời trong xanh, Cao Trạm ngồi xe bảo mẫu (1) đi trước còn Mạnh Khâm ở lại giải quyết thủ tục xuất viện, sau khi làm xong anh nghĩ nên nói với Quan Sam một tiếng cảm ơn.

Chưa kịp đến khoa chỉnh hình đã trông thấy cô chạy như bay và một bác sĩ nam vội vã theo phía sau chạy về một hướng khác, gặp tình cảnh như thế này này anh cũng không tiện quấy rầy vì vậy liền xoay người rời đi.

Đi đến bãi đậu xe có mấy người đang thảo luận: "Anh có thấy cảnh sát giao thông được đưa vào sau không, người đầy máu, không biết có thể cứu sống không?"

"Nếu thật sự không cứu được thì thật đau xót, tôi thấy cảnh sát giao thông vẫn còn trẻ tuổi, người ta còn trẻ như vậy mà."

Mạnh Khâm chuẩn bị lên xe thì di động đổ chuông, lúc nghe điện thoại thần sắc liền thay đổi, nhanh chóng chạy ngược lại.

Khu cấp cứu

Phòng cấp cứu số 1, giường cấp cứu, tất cả đều là máu, màu trắng đã nhuộm thành đỏ, nhìn thật giật mình khiến người khác phải đau tim.

Quan Sam và Bạch Hạo chạy vào phòng cấp cứu hỏi: "Tình huống như thế nào?"

"Tai nạn xe, cơ thể gãy xương nhiều chỗ, nghiêm trọng nhất là chân, nghi ngờ chấn thương não."

"Mở khí quản, cho thở máy, chiếu X-quang, CT não, chuẩn bị phòng phẫu thuật." Quan Sam dặn dò.

Cùng lúc đó Chu Tử Thần chạy vào, sững sờ một giây khi thấy Quan Sam ở bên trong, lập tức nhìn về phía người bị thương hỏi thăm tình trạng, tiến hành kiểm tra sơ bộ.

"Mạch đập càng ngày càng thấp, huyết áp tăng cao." Y tá ở bên vội vàng báo cáo.

"Áp lực nội sọ tăng cao, xuất huyết não, bác sĩ Chu không thể đợi thêm được nữa." Quan Sam nhìn Chu Tử Thần, dáng vẻ nghiêm túc.

Chu Tử Thần nhìn Quan Sam không lên tiếng, những gì cô nói đều đúng cả, anh hỏi y tá: "Người nhà đã tới chưa."

"Người nhà ở bên ngoài, vừa mới tới."

"Lập tức chuẩn bị phẫu thuật, tôi ra nói chuyện với người nhà." Chu Tử Thần nói xong mắt nhìn Quan Sam: "Chân như thế nào rồi?"

Kết quả kiểm tra còn chưa có, Quan Sam không thể kết luận 100%, nhưng mà vừa rồi cô đã kiểm tra sơ, chắc sẽ không có gì khác biệt, có khả năng không giữ được nữa.

"Xem sơ bộ thấy chân bị xuất huyết nhiều, chắc là tổn thương động mạch, nếu không có khả năng khâu lại thì chỉ có thể cưa chân, đây là phương án xấu nhất." Quan Sam nói với Chu Tử Thần.

Phẫu thuật gần mười tiếng, tính mạng mong manh của cảnh sát giao thông dạo một vòng ở quỷ môn quan cũng được kéo trở về, giữ được mạng nhưng lại không giữ được chân, phải cắt bỏ một chân.

Quan Sam từ phòng phẫu thuật đi ra đã thấy khuôn mặt Mạnh Khâm nghiêm trọng đứng cách đó không xa. Anh cứ như vậy đứng dựa vào cửa sổ, khắp người đầy vẻ muốn sống thì chớ lại gần, không nói lời nào cứ đứng đấy như hoàn toàn tách biệt với thế gian.

Chưa bao giờ cô thấy dáng vẻ này của Mạnh Khâm, cô tháo khẩu trang cùng mũ phẫu thuật, đi về hướng Mạnh Khâm.

"Sao anh lại ở chỗ này?" Quan Sam đi tới hỏi thăm.

Mạnh Khâm nhìn thoáng qua Quan Sam, đôi mắt xuyên qua cô, anh không nói hai lời, đụng phải bả vai Quan Sam cũng chẳng quan tâm, đi thẳng đến cửa phòng mổ.

Quan Sam xoay người nhìn sang, bác sĩ vừa đi ra đang cùng Mạnh Khâm nói gì đó, không ngừng lắc đầu. Sau đó cô trông thấy một người phụ nữ dắt một bé trai chạy tới, mới nghe bác sĩ nói được hai câu, nước mắt liền trào ra, nếu không phải Mạnh Khâm đỡ chị ấy thì có khả năng chị ấy đã té trên đất luôn rồi.

Sau đó, cô trông thấy chiếc giường được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, màu trắng trùm lên phía trên. Người phụ nữ không thèm quan tâm đổ rạp đến bên giường khóc lóc, cô nhìn thấy tay Mạnh Khâm siết chặt bên người.

Cuối cùng bọn họ theo giường phẫu thuật kia biết mất khỏi tầm mắt của Quan Sam.

Chu Tử Thần không biết từ nơi nào chạy tới, trao đổi vài lời với bác sĩ vừa nãy nói chuyện với Mạnh Khâm, nhìn thấy Quan Sam thì đi đến phía cô.

"Vất vả rồi bác sĩ Quan."

"Anh cũng vất vả rồi." Quan Sam đáp lễ một câu, dừng một chút tiếp tục hỏi: "Vừa rồi bác sĩ kia làm phẫu thuật gì vậy, hình như không thể cứu được."

Chu Tử Thần nghe xong mặt mang vẻ tiếng nuối: "Người đó ở trong vụ tai nạn của cảnh sát giao thông, hình như là do cứu người mới bị thương, chấn thương não quá nghiêm trọng cứu không được."

"Tôi về trước đây, cảnh sát giao thông kia có chuyện gì thì báo cho tôi biết." Quan Sam nói xong chuẩn bị rời đi.

"Bác sĩ Quan." Chu Tử Thần gọi cô: "Khoa giải phẫu thần kinh mới thích hợp với cô."

Quan Sam xoay người: "Anh chẳng qua chỉ muốn so tài cao thấp với tôi mà thôi."

"Đó cũng là một trong những nguyên nhân." Chu Tử Thần cũng không phủ nhận.

Quan Sam cười cười xoay người rời đi.

Chú thích:

(1) Xe bảo mẫu: xe mấy diễn viên hay đi, khoang xe khá rộng.

chapter content