Y Kiến Chung Tình

Chương 20



Diệp Thu Hàm càng nghĩ càng giận. Một ngày vào buổi trưa, nhân lúc không có người, bèn kể chuyện cho Tôn Địch nghe. Tôn Địch nghe xong cũng rất tức giận nói: “Những người này thật không biết xấu hổ. Bác sỹ Trình toàn tâm toàn ý cứu bệnh nhân, bọn họ chẳng qua là đố kị mà bịa chuyện. Thật khiến người Trung Quốc mất mặt!”

“Chị Tôn, việc này nếu chỉ nói mình tôi thì tôi cũng nhịn được. Nhưng bác sỹ Trình không nên bị đối xử như vậy.”

Tôn Địch cắn môi nghĩ một lát mới nói: “Thực ra người nói những lời này tôi đều biết là ai.”

“Chị biết? Vậy có thể nói cho tôi biết không?” Diệp Thu Hàm bất ngờ với lời nói của Tôn Địch.

Tôn Địch thở dài: “Mối quan hệ của chúng ta tốt, cô kín miệng tôi cũng không sợ cô nói ra ngoài. Tổng cộng có ba người, một người là Phùng Lệ, một người là Lưu Tâm Viện.”

Phùng Lệ này vẫn chưa để yên, Lưu Tâm Viện cũng quá đáng! Chỉ vì Trình Sở Tiêu từ chối mà đi nói lung tung như vậy, xem ra bằng cấp cao tới đâu cũng không nói lên được nhân phẩm con người: “Vậy còn một người là ai?”

“Hoàng Đằng Đạt”

“Anh ta? Một đại nam nhân như thế sao lại đi nói năng lung tung? Bác sỹ Trình vừa dạy anh ta học lại vừa cho tiền. Anh ta có phải điên rồi không?” Hai người trước cộng lại cũng không khiến Diệp Thu Hàm tức giận như Hoàng Đằng Đạt.

Tôn Địch lắc đầu: “Tôi cũng không biết cậu ta sao lại làm như vậy. Tôi vô tình nghe được cậu ta nói với người khác như vậy ở nhà ăn, nếu không ai có thể nghĩ tới việc cậu ta nói xấu bác sỹ Trình? Cô cảm thấy cậu ta có phải đố kỵ tài hoa và địa vị của bác sỹ Trình không? Trong ba người này tôi có thể trị được Phùng Lệ, còn hai người kia thì không có cách nào. Nhưng mà chỉ trị một mình Phùng Lệ thì không có ích gì.”

Diệp Thu Hàm nghe xong cũng nhụt chí. Hoàng Đằng Đạt đúng là như Tôn Địch nói, nếu vậy quả thực không có lương tâm. Hơn nữa, cho dù kĩ thuật giỏi thế nào mà đạo đức bị dơ bẩn cũng bỏ đi!

Lưu Tâm Viện ở khoa nội tim mạch còn là cháu gái của Phó viện trưởng nên càng không có cách nào. Hoàng Đằng Đạt lại là bác sỹ chủ trị của bộ phận hai, vẫn là bất lực. Loại cảm giác rõ ràng biết kẻ địch là ai nhưng không biết làm cách nào để bọn họ ngưng làm xằng làm bậy thật khiến người ta thất bại! Vậy sau này cô có nên cố gắng ít tiếp xúc với Trình Sở Tiêu? Cô thật sự không muốn nhìn thấy Trình Sở Tiêu bị tổn thương.

Trở lại văn phòng với tâm tình sa sút thì lại nhận được điện thoại của Trương Diệu Thân bảo cô đi xuống cầu thang.

“Việc gì mà không thể nói trong điện thoại vậy?”

Trương Diệu Thân kéo tay của Diệp Thu Hàm, nhíu mày: “Em đừng nói là không biết những lời đồn đó! Anh thấy tốt nhất là sau này em ít tiếp xúc với Trình Sở Tiêu đi. Thà không theo anh ta học cũng được nhưng phải giữ danh tiếng tốt. Những lời này thật quá khó nghe!”

Diệp Thu Hàm vốn dĩ tâm tình không tốt, lại nghe Trương Diệu Thân nói như vậy mặt liền nghiêm lại: “Anh cũng nói chỉ là tin đồn mà lại còn để ý như vậy? Nếu anh hoài nghi em làm việc gì không thể nói cho ai biết thì nói thẳng ra đi! Những người làm sai anh không trách bọn họ mà ngược lại còn nói em? Em chắc chắn muốn giữ khoảng cách với bác sĩ Trình, nhưng không phải là thanh danh của em mà là vì để bác sĩ Trình không bị những kẻ tiểu nhân đó hãm hại. Giống như anh nói, thà rằng không dạy học cũng không thể làm hại đến thanh danh người ta. Bằng không có thêm những lời khó nghe nữa em cũng không sợ. Em không tin bọn họ có thể nói tận 10 năm, 20 năm!”

“Anh không có ý đó. Anh sao lại không tin em cơ chứ? Anh chỉ là lo lắng cho em thôi, em sao lại nóng nảy rồi”. Trương Diệu Thân mặc kệ Diệp Thu Hàm vì thanh danh của ai mà suy nghĩ, thấy cô ấy nguyện ý rời xa Trình Sở Tiêu thì anh ta liền yên tâm, cũng không còn để ý việc Diệp Thu Hàm tức giận nữa.

Diệp Thu Hàm nhìn sắc mặt của Trương Diệu Thân liền biết anh ta đang nghĩ gì, hừ lạnh một tiếng gạt tay anh ta: “Anh lo lắng cho em, nhưng phần lớn là vì thanh danh của anh thôi. Đừng tưởng em không biết!” Quan niệm bảo thủ của Trương Diệu Thân cô đều biết. Có lẽ điều này với hoàn cảnh trưởng thành có quan hệ rất lớn, nếu không sao hai người yêu nhau nhiều năm như vậy, vào những lúc tình cảm nồng nhiệt anh cũng cố nén không cùng mình phát sinh quan hệ, nhất định phải giữ gìn điều đó của người con gái đến ngày tân hôn.

Nhìn Diệp Thu Hàm bỏ đi, Trương Diệu Thân cũng không đuổi theo. Qua 2 ngày nữa đến dỗ dành cô là được rồi. Dù sao chỉ cần Diệp Thu Hàm đồng ý rời xa Trình Sở Tiêu là mục đích của anh đã đạt được rồi.

Diệp Thu Hàm đứng ở hành lang không một bóng người nghĩ thế nào cũng cảm thấy tủi thân, hạ vài lần quyết tâm mới đi tìm Trình Sở Tiêu.

Trình Sở Tiêu nhìn Diệp Thu Hàm cứ cúi đầu không nói liền hỏi: “Cô làm sao vậy, hình như không được vui?”

Diệp Thu Hàm buồn rầu nói: “Bác sĩ Trình, tôi muốn rút khỏi hạng mục dạy học của anh.” Nói xong trong lòng cô nặng trĩu vô cùng. Việc này không chỉ mất đi tiền tài của bản thân mà hơn hết là những kinh nghiệm quý giá cả đời. Phương pháp dạy học của Trình Sở Tiêu không ai sánh được, căn bản không thể dùng tiền mặt để so sánh.

“Nói rõ nguyên nhân đi, tôi sẽ quyết định có đồng ý cho cô rút lui không.”

Diệp Thu Hàm lại không nói. Nguyên nhân nói thế nào được, nói sự thật ra có khiến Trình Sở Tiêu thêm phiền không? Nhưng bây giờ lại không bịa được lí do nào hợp lí.

Trình Sở Tiêu chờ một lát thấy Diệp Thu Hàm vẫn không nói, anh chậm rãi nói: “Cô làm như thế này, có phải liên quan đến một số tin đồn gần đây?”

Diệp Thu Hàm liền ngẩng đầu: “Việc này sao anh biết?”

“Nghe được một vài tin đồn. Thu Hàm, nếu cô vì việc này mà rút lui thì thật sự không cần thiết. Tôi luôn cho rằng cô là một người rất nhẫn nhịn và kiên cường, sẽ không vì gặp phải khó khăn liền chùn bước.”

Đây là lần đầu tiên Trình Sở Tiêu gọi tên mình, Diệp Thu Hàm lại rung động muốn khóc. Cô cố gắng khống chế bản thân nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ sợ anh vì tôi mà liên lụy. Ước mơ của tôi là trở thành một bác sĩ ưu tú của ngoại khoa tim mạch, sẽ không quan tâm những lời nói bịa đặt của người khác. Nhưng một người cao thượng như anh làm sao chịu được loại sỉ nhục này!”

Trình Sở Tiêu giật mình, không nghĩ đến việc Diệp Thu Hàm vì mình mà bỏ qua việc học. Phải biết rằng đây là ước mơ tha thiết của nhiều người. Hành động của Diệp Thu Hàm đối với anh thật sự chấn động quá lớn, chỉ là thần thái của anh ta vẫn bình thản như cũ: “Trái tim thiếu sót chúng ta có thể cứu chữa, nhân cách thiếu sót chúng ta tuy rằng bó tay đành chịu nhưng cũng không thể lùi bước. Tôi không phải là người yếu đuối như vậy. Những tin đồn có nhiều hơn nữa, chỉ cần không để ý là được rồi. Tôi không hi vọng mất đi một người học trò có tài hoa, có thiên phú như cô.”

Diệp Thu Hàm cảm động vô cùng. Có Trình Sở Tiêu cổ vũ và an ủi cô cảm thấy chính mình không e ngại gì sự phỉ báng hãm hại nữa!

“Bác sỹ Trình, nếu như anh thật sự không cho rằng việc này liên lụy đến anh, vậy tôi khẳng định sẽ không lùi bước!”

Trình Sở Tiêu rất vui mừng vươn tay phải ra: “Bây giờ xem ra chúng ta ngoài việc hợp tác vui vẻ, còn phải thêm một câu kề vai chiến đấu.”

“Đúng, kề vai chiến đấu!” Diệp Thu Hàm cầm chặt tay Trình Sở Tiêu, cảm thấy chính mình tràn đầy năng lượng.

“Bác sỹ Diệp, tôi có một biên bản cần viết, buổi tối cô ở lại giúp tôi hoàn thành.”

Diệp Thu Hàm cùng Trình Sở Tiêu nhìn nhau cười: “Không thành vấn đề!” Không phải là thích nói bậy sao, vậy để cho bọn họ nói đi! Chính mình cùng Trình Sở Tiêu sẽ theo tới cùng!

Sau khi tan làm, Diệp Thu Hàm đi mua cơm đưa đến cho Trình Sở Tiêu, hai người như thường lệ ăn cùng nhau ở phòng làm việc.

Ăn cơm xong trong lúc dọn dẹp đột nhiên “ ầm” một tiếng, cửa văn phòng đã bị người ta đá văng rồi, làm Diệp Thu Phàm hoảng sợ, Trình Sở Tiêu bình tĩnh nhìn người đi tới, chỉ thấy một người phụ nữ hơn 40 tuổi ăn mặc hợp thời hùng hổ xông vào.

“Chị có chuyện gì không?” Diệp Thu Hàm qua đó hỏi, tâm lý rất là kì lạ.

Chị ta nhìn xung quanh một chút, khi nhìn đến Trình Sở Tiêu cao to đẹp trai ngời ngời bỗng dừng lại một lúc, sau đó mới hỏi: “Phùng Lệ ở đâu?”

Tìm Phùng Lệ? Mình thật sự không biết, Diệp Thu Hàm vẫn tỏ vẻ dễ chịu như trước nói: “Chị à, Phùng Lệ là y tá, chúng tôi không rõ là ở ban nào, hơn nữa bây giờ đã tan ca.”

“Tôi không quan tâm tan hay không tan ca, cô ta chắc chắn chưa đi!”

“Lúc nãy tôi thấy y tá Phùng vào cầu thang rồi, không biết là đi tầng nào.” Trình Sở Tiêu nghĩ một lúc chuyện ban nãy rồi nói.

Chị ta cười lạnh: “Cậu biết hay không, tôi làm sao biết” nói xong chị ta bèn đi.

“Đây là việc gì vậy, thật không lịch sự chút nào.”

Trình Sở Tiêu lại chẳng có một chút ảnh hưởng nào: “Làm việc đi”

Diệp Thu Hàm mới định tâm lại giúp Trình Sở Tiêu sắp xếp tài liệu, nhưng được một lát cửa phòng lại có người gõ rồi, lần này là y tá trưởng Tôn Địch, vừa vào liền hưng phấn nói to: “Bác sỹ Trình, Thu Hàm ra ngoài xem đi, bên ngoài đánh nhau náo nhiệt lắm!”

“Chuyện gì thế?” Diệp Thu Hàm đoán là người phụ nữ vừa nãy với Phùng Lệ đánh nhau rồi, thiết nghĩ có phải là Phùng Lệ thái độ làm việc không tốt nên đặc tội với bệnh nhân nào không!

Tôn Địch cười vui sướng: “Còn chuyện gì nữa? Vợ Hoàng Đằng Đạt chạy tám tầng bắt kẻ gian dâm, không ngờ là bắt được đúng lúc, Hoàng Đằng Đạt quần còn chưa kéo lên cơ!”

Diệp Thu Hàm trước đây không thích xem náo nhiệt lúc này cũng không nhịn được, liên tiếp nhìn Trình Sở Tiêu không nhúc nhích thì mình cũng không nên đi.

Trình Sở Tiêu tự nhiên cảm thấy Diệp Thu Hàm nhìn chằm chằm, thở dài nói: “Vậy qua đó xem thử xem, phòng ban hai vẫn chưa thấy lãnh đạo tới thì bảo người đi tìm, đừng ồn ào đến mức khó coi.”

Bác sỹ Trình đáng thương còn không biết việc Hoàng Đằng Đạt và Phùng Lệ chơi xấu mình mà còn nghĩ cho bọn họ, Diệp Thu Hàm thực sự thay Trình Sở Tiêu thấy không xứng đáng.

Ba người đi ra ngoài, vừa mới ra liền nghe thấy hành lang bên kia ồn ào: “Đây chính là bệnh viên của các người bồi dưỡng nên công nhân tốt, chuyên môn phá hoại gia đình câu dẫn chồng người khác, các người rốt cuộc là bệnh viện hay là ổ hồ ly tinh vậy! Đồ đỹ mặt trát đầy phấn dày hơn cả đế giày này cô ta không thể yên phận làm việc sao? Gọi lãnh đạo phòng ban các người ra đây cho tôi, còn có phòng ban hai cút ra đây cho tôi, đừng làm bộ như người ngoài cuộc! Mày trốn làm gì, có bản lĩnh làm bồ nhí cướp chồng người khác còn biết xấu hổ sao, hôm nay tao sẽ lột từng lớp da mày để mọi người thấy mày rốt cuộc là thứ gì, hai người các ngươi đừng tưởng bở!”

Diệp Thu Hàm nhìn thấy trạm y ta bên kia nhiều người vây quanh, Phùng Lệ đang bị người phụ nữ vừa nãy túm lấy tóc tai bù xù dùng lực để giật ra, Hoàng Đằng Đạt thảm hại hơn là dây thắt lưng bị vợ ông ta nắm chặt, ông ta một tay xách quần mấy lần muốn kéo lên nhưng không thành công, cuối cùng vợ anh ta trực tiếp vứt thắt lưng ra ngoài cửa sổ.

Người phụ nữ này thật là hung dữ túm tóc khiến cho Phùng Lệ không ngẩng đầu lên được, sau đó duỗi tay tát Phùng Lệ vài cái, mặt cô ta lập tức như nở hoa, cô ấy không phải không muốn phản kháng mà là thực sự đánh không lại vợ Hoàng Đằng Đạt.

Diệp Thu Hàm trong lòng thấy đã hết giận, cũng hiểu ra tại sao Hoàng Đằng Đạt lại nói xấu mình và Trình Sở Tiêu, thì ra là cùng Phùng Lệ bưng bít với nhau, Phùng Lệ này lúc đầu vì lấy lòng Trình Sở Tiêu bất thành ngược lại bị Tôn Địch giáo huấn một trận, không ngờ cô ta vẫn không bỏ ý định không tìm một bác sỹ thì không được, chỉ là tại sao phải phá hoại gia đình người khác, thật là đáng đánh!

Nhưng mà sự việc có chút không đúng, đầu tiên không nói việc sao lại trùng hợp hôm nay Phùng Lệ và Hoàng Đằng Đạt đều trực đêm, càng kì lạ hơn là đến mình còn không biết là y tá nào trực ban mà vợ Hoàng Đằng Đạt mới đến đã khẳng định hôm nay Phùng Lệ trực ban, lẽ nào là Tôn Địch sắp xếp sau đó ngầm thông báo?

Nghĩ đến đây cô không khỏi khâm phục khẩu phục sự lanh lợi cùng tin tức linh thông của Tôn Địch, hồi trưa còn hết đường xoay sở như mình, kết quả nhanh như vậy đã trị được hai trong ba người rồi.

Diệp Thu Hàm nhìn về phía Tôn Địch, thấy cô cũng đang nhìn về bên mình, bèn cười một cái.

Tôn Địch thực ra là nhìn qua bên này, chỉ là cô ấy xem không phải là Diệp Thu Hàm mà là Trình Sở Tiêu, cô ấy cuối cùng cũng hiểu ra Trình Sở Tiêu sao lại bảo mình sắp xếp Phùng Lệ trực ban hôm nay, chắc chắn Hoàng Đằng Đạt anh cũng sắp xếp rồi, thủ đoạn của người này thật quá lợi hại rồi!

Trình Sở Tiêu gật đầu với Tôn Địch, khoa tim ngoại không có cái gì anh không nắm trong tay, giành giật và việc anh nói, nhiều người muốn giúp anh, dù sao Hoàng Đằng Đạt xảy ra chuyện có thể nhân việc đó răn dạy nhân viên. Vốn dĩ anh không hề để ý đến đời sống cá nhân hỗn loạn của người khác, chỉ là Hoàng Đằng Đạt và Phùng Lệ lại trở thành chướng ngại vật của bản thân thì chỉ có thể cho bọn họ chuyển đi, còn về Lưu Tâm Viện anh không muốn quản, vì người phụ nữ đó làm không tốt cũng có thể giúp được mình!