Y Kiến Chung Tình

Chương 1



2 giờ 40 phút sáng, Diệp Thu Hàm kiểm tra một nửa số hồ sơ bệnh án vừa mới viết, chuẩn bị xuống lầu mua thức ăn, trong lòng mong mỏi thời gian có thể trôi nhanh một chút, tốt nhất đêm nay yên ổn trôi qua như vậy, đừng có bất kỳ tai nạn nào.

Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, cô đã được nhận vào bệnh viện đứng thứ hai trong ba bệnh viện hàng đầu ở thành phố để trở thành một bác sĩ thường trú, chú hai của cô Diệp Chi Lâm là chuyên gia tim mạch và mạch máu não nổi tiếng của tỉnh. Vốn dĩ ông ấy hi vọng hai đứa con của mình sẽ tiếp quản nghề của mình để Diêp gia trở thành một gia đình y khoa. Không ngờ con trai cả lại chạy đến phía nam để kinh doanh cua. Con trai thứ hai thì đi đến thành phố ven biển để nuôi hải sâm, bọn họ không chỉ tham gia nghề thủy hải sản, mà mỗi lần quay về đón tết hàng năm còn nói về các giao dịch kinh doanh. Diệp Chi Lâm căn bản có thèm bận tâm đâu.

Bởi vì bố mẹ của Diệp Thu Hàm cũng làm kinh doanh, cha cô và chú hai lại là anh em, vì vậy chú hai rất xem trọng việc đứa cháu gái này được nhận vào trường y khoa trọng điểm, thành tích của cô lại rất tốt, vì vậy trước khi tốt nghiệp chú hai làm mọi thứ có thể để cố có mối quan hệ tốt với bệnh viện trực thuộc của học viện y học, đương nhiên cái giá phải trả cũng rất đáng kể không phải một gia đình bình thường có thể đảm nhận được, nhưng may mắn thay ở trong bệnh viện không có vấn đế gì, lúc đầu khi chọn khoa cô đã chọn ngoại khoa tim mạch, do đó trong vòng nửa đầu năm nay đến kết thúc năm thứ ba cô sẽ vẫn ở bộ phận đầu tiên của ngoại khoa tim mạch.

Nhưng thời gian ở bệnh viện hơn ba năm, cô cũng dần hiểu tại sao hai em trai trong gia đình chú lại không đồng ý trở thành bác sĩ, một người quá mệt mỏi vì nghĩ về nó, một nguyên nhân quan trọng đó là cái cho đi và cái thu lại không tỉ lệ thuận với nhau, giống như vài người bạn tiểu học, trung học hay cấp ba đều kết hôn sinh con rồi, nhưng bản thân 25 26 tuổi mới tốt nghiệp không nói, gần 30 tuổi mới bắt đầu sự nghiệp.

“Chị Tôn, tôi xuống lầu mua cơm, một lát sau quay lại”. Rời khỏi phòng trực ban Diêp Thu Hàm đến phòng y tá chào hỏi, hôm nay đúng lúc y tá trưởng Tôn Địch trực ban, thông thường thì y tá trưởng không cần trực đêm, nhưng vì ngày hôm nay có một bệnh nhân đặc biệt, vì vậy y tá trưởng cố tình ở lại.

Y tá Tôn Địch mỉm cười và nói: “đi đi, may vì gia đình cô có điều kiện, nếu không thì số tiền cô kiếm được ngoài việc ăn cơm còn lại có thể làm gì, tôi thấy Tiểu Trương bình thường trực đêm đều tự làm cơm mang đến cả.”

Tiểu Trương mà Tôn Địch nhắc tới là bạn trai Trương Diệu Thân của Diệp Thu Hàm, gia đình vốn ở nông thôn. Trương Diệu Thân có một người chị gái, cùng hai người em, gia đình năm người cùng nhau nổ lực kiếm tiền mới có thể giúp cậu ấy học đại học, nó còn phải tính thêm việc cậu ấy giành được học bổng cùng với ở bên ngoài làm thêm để đủ số tiền trang trải trong thời gian đại học.

Thành tích học của Trương Diệu Thân vô cùng ưu tú, ngoài việc tốt nghiệp với thành tích đứng đầu, vào thời điểm đó, trường đã có một kế hoạch để hỗ trợ sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Người được chọn có thể trực tiếp đến bệnh viện trực thuộc trường để được đào tạo và làm việc. Một sự việc tốt như vậy, ngoài Trương Diệu Thân ra thì ai cũng khó giành được, cộng thêm việc nhà trường cũng coi trọng nhân tài, đặc biệt là sinh viên tốt nghiệp của trường mình. Vì vậy Định Khắc Thời cho Trương Diệu Thân nhiều sự lựa chọn, nhưng Trương Diệu Thân tất nhiên muốn cùng với bạn gái ở bên nhau, vì vậy đương nhiên xin vào ngoại khoa tim mạch, chỉ là anh ấy bị chuyển đến khoa tim bộ phận thứ hai.

Ở đây ba năm hai người bọn họ luân phiên đạt vị trí đầu, thực tế bởi vì sự lựa chọn của Định Khắc Thời là ngoại khoa tim mạch, vì vậy ba năm ở đây căn bản ở lại hay luân chuyển đến các bộ phận khác thì thời gian đều rất ngắn, cũng để chuẩn bị được chính thức vào khoa tim mạch .

Thực tế những lời nói của y tá trưởng không phải là giả, các khoản trợ cấp hàng tháng của các bác sĩ y tế đào tạo này đều được cộng thêm mới tới 1600 tệ, đúng là làm gì cũng không được, ngay cả tiền lương chính thức cuối năm cũng không qua 3 4 ngàn tệ, phải từ từ làm nhiều năm chức vụ mới có thể tốt lên, nhưng mà thu nhập của cô cũng chưa được tính là làm lâu năm nên đưa bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, có lúc tiền thưởng thấp nhất là sáu mươi bảy mươi tệ cô cũng đành phải cầm.

Vì vậy, ngay cả khi bố mẹ muốn mua một chiếc xe hơi cho cô đi làm, cô thậm chí còn không muốn. Gần 30 tuổi nhưng lại dựa vào bố mẹ ở nhà, như vậy còn phải tiêu tiền bố mẹ để mua xe, cô cảm thấy thật đáng xấu hổ, chưa kể đến việc thường bị tắc đường.

“Anh ấy không quen ăn đồ ăn ngoài, quá nhiều dầu mỡ’’ Diệp Thu Hàm thay bạn trai giải thích.

Tôn Địch tỏ vẻ hổ thẹn mỉm cười lần nữa, kiểu biểu cảm ấy nhìn qua đã biết không tin lời của Diệp Thu Hàm nói, Diêp Thu Hàm cũng không giải thích thêm, dù sao đi nữa thì mấy người trong khoa bọn họ đều cho rằng điều kiện gia đình của Trương Diệu Thân không tốt và cậu ấy không thể so cùng với bọn họ, nhưng bọn họ cũng tự nhìn thấy được con người của Trương Diệu Thân, nhìn được năng lực cậu ấy tốt như vậy, tương lai còn phải sợ không có tiền đồ hay sao?

Bởi vì lầu năm có một siêu thị nhỏ, khoa ngoại tim mạch lại nằm ở lầu bảy, vì vậy cô không đợi thang máy mà trực tiếp chạy xuống, cố gắng quay lại phòng trực ban trong vòng mười phút.

Mặc dù có những trường hợp bệnh nhân cần được bác sĩ chăm sóc điều trị, nhưng bác sĩ thường trú vẫn phải có mặt, nếu xảy ra chuyện gì trách nhiệm chắc chắn cô gánh sẽ không nổi. Cái tên bác sĩ thường trú nghe có vẻ không tệ nhưng thật ra ở bệnh viện chỉ hơn thực tập sinh một chút, đến y tá có bằng cấp cũng có thể mắng những người mới như bọn họ, công việc cơ bản của bọn họ là làm việc vặt, kiểm tra phòng, thay thuốc, ghi chép bệnh lí, hồ sơ bệnh án, thanh toán các thủ tục xuất viện...còn phải kiểm tra bệnh nhân, xét nghiệm, nắm rõ lịch sử bệnh của bệnh nhân, nhưng mà khó nhất vẫn là cùng với người bệnh và người nhà họ nói chuyện, không những vậy còn 3 ngày 1 lần trực với 24 tiếng thâu đêm, nhưng mà từ khi khoa tim mạch có thêm cô là một nữ bác sĩ thì có lúc ít nhiều cũng có thể nhận được sự chăm sóc của các bác sĩ khác.

Ở siêu thị tầng năm Diệp Thu Hàm đã mua xong mì ăn liền cùng xúc xích với một túi lớn đồ ăn vặt chuẩn bị đến cầu thang quay lại phòng trực, kết quả vừa bước đi vài bước thì nghe thấy phía sau rung lên tiếng bánh xe của băng ca cấp cứu, cô nhanh chóng tránh đường sau đó nhìn theo người đang đẩy một thanh niên trẻ với vẻ mặt đau đớn chạy vào phòng phẩu thuật.

"Có chuyện gì vậy, muộn như vậy vẫn còn phẫu thuật ?" Diệp Thu Hàm hỏi y tá đứng cạnh.

“Tự chuốc lấy phiền phức thật, người đó làm thêm ở nhà bếp của một quán ăn, một ngày không ăn gì, buổi tối đột nhiên ăn 4 trái bắp nướng thì cảm thấy đau bụng, 10h hơn thì được đưa tới bệnh viện, bác sĩ Ngô nghi ngờ anh ta bị tắc ruột nên khuyên anh ta nhập viện, nhưng anh ta lại nói vẫn chưa tan làm như vậy sẽ bị ông chủ trừ tiền, thế là không nghe lời khuyên bác sĩ liền tự ý rời đi, kết quả là lúc nãy tự đạp xe quay lại, đã chẩn đoán tắc ruột phải được phẫu thuật ngay lập tức, không thì ảnh hưởng tới sức khỏe, anh ta vừa mới gọi điện cho một người đồng hương mượn tiền”

Diệp Thu Hàm nghe xong liền thở dài, đúng thật là tự chuốc lấy khổ, có thể ăn như vậy, không xảy ra việc gì mới lấy làm lạ.

Xách túi đồ ăn quay về lầu 7, nhưng vừa tới cầu thang thì Diệp Thu Hàm lại nghe tiếng khóc từ phía xa vọng lại, trong lòng cô lại cảm thấy đột nhiên lo lắng, tại sao có thể trong khoảng thời gian cô vừa đi mua một bữa ăn lại xảy ra việc rồi!

Không nghĩ nhiều cô liền bỏ đồ ăn lên của sổ rồi lập tức chạy về nơi có tiếng khóc đó. Khi cô chạy đến nơi, thì nhìn thấy 5 hay 6 người phụ nữ đang khóc bên giường bệnh, đứng bên cạnh còn có vài người đàn ông, lại nhìn vào bệnh nhân trên giường thì không còn chút gì để... ngạc nhiên nữa.

Đó chính là một cụ ông đã 82 tuổi, vốn dĩ bị cấm chỉ định phẫu thuật, nhưng bởi vì nếu không làm phẩu thuật thì khả năng sống không quá nửa tháng, vậy nên chỉ còn cách lấy 95% không thể phẩu thuật ra đặt cược. Chỉ là những đứa con gái của ông ấy đều rất hiếu thuận, chỉ cần có một chút hi vọng sống bất luận phải tốn bao nhiêu tiền cũng phải để ông cụ được điều trị tới cùng, bệnh viện đã nghiên cứu vài lần nhưng đều không đồng ý bắt đầu phẫu thuật, thế là người trong nhà này ngày ngày ở bệnh viện làm ồn lên, ồn đến nỗi các bệnh nhân khác đều không được nghỉ ngơi. Cuối cùng bệnh viện không có cách nào khác đành phải triệu tập một cuộc họp chuyên ngành để tất cả các thành viên thuộc gia đình của họ ký một bản cam kết, cam kết nêu rõ nếu trong quá trình phẫu thuật hoặc sau khi phẫu thuật phát sinh sự việc ngoài ý muốn thì tuyệt đối không phải lỗi của bệnh viện, sau đó mới giải quyết được vấn đề.

Cũng may ông cụ có thể qua được cơn phẫu thuật, nhưng mà tình hình sau đó không mấy lạc quan, thực ra bất luận là bác sĩ hay là người nhà bệnh nhân đều biết rõ đây chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Nhưng chỉ còn một hơi thở trên người ông ấy thì những người con này không thể nói ngưng thiết bị thở được, điều này chính là nguyên nhân vì sao y tá trưởng Tôn Địch cố ý trực đêm hôm nay.

Diệp Thu Hàm bên giường cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy y tá Tôn Địch cùng với bác sĩ trị liệu Mã Minh Lượng đang đứng phía bên kia giường, nhưng cũng là một dáng vẻ đầy đau buồn, cô không kiềm nổi ngạc nhiên mở to mắt.

“Mau qua đây, khóc nhanh đi!” Tôn Địch kéo Diệp Thu Hàm về bên mình và nói nhỏ.

Diệp Thu Hàm không hiểu: “Tại sao?”

“Cái nhà này rất có thể lại náo loạn cô không biết hay sao? Chúng ta không tỏ ra chút bi thương, ai mà biết ai trong bọn họ không thuận mắt lại làm loạn lên, đến lúc đó thì giấy cam kết cũng chỉ là một tờ giấy trắng.’’

Diệp Thu Hàm hiểu được điều này và ngay lập tức cũng cúi đầu cùng với đôi mày trĩu xuống. Cô vốn là một người có cảm xúc khá dạt dào, bình thường chỉ cần xem một bộ phim hoạt hình có chút quá buồn, rối rắm thì đã có thể làm cô rơi nước mắt. Huống gì thật sự đang nhìn cảnh bố mẹ và con cái vĩnh viễn chia ly, vì vậy vốn là chỉ muốn làm dáng một chút không ngờ thế mà càng về sau khóc càng dữ dội, từng giọt từng giọt nước mắt như mưa rơi không ngừng.

Nỗi buồn của vài người trong gia đình bệnh nhân đã giảm đi đôi chút, vài người họ quay đầu xem Diệp Thu Hàm đang khóc một cách bất lực liền tiến đên năm chặt tay cô: “Bác sĩ, cảm ơn các vị, các vị đã cố gắng hết sức rồi, đều là do chúng tôi không có phúc làm phận con.”

“Mong các vị kiềm chế đau thương, các ý tá khác đã giúp các vị gọi điện cho xe tang lễ qua rồi ” Tôn Địch cũng vội vã động viên .

“Cảm ơn, cảm ơn” Người nhà bệnh nhân liên tục nói cảm ơn.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, mọi thứ đã được giải quyết xong, gia đình của bệnh nhân cũng đã đều quay về đợi ngày mai mới có thể làm các thủ tục thanh toán, Tôn Địch lúc này mới vỗ nhẹ Diệp Thu Hàm khen: “Khóc đủ xúc động đấy, có tiền đồ.”

Không chỉ y tá Tôn đến cả bác sĩ điều trị Mã Minh Lượng đi ra cũng dùng ngón tay trỏ chọc vào trán Diệp Thư Hàm một cái, làm cô thật sự gượng cười không được .

Sau khi đi nhà vệ sinh rửa xong mặt cô mới chợt nhận ra mình vẫn chưa ăn cơm, chỉ là dù mang một cái bụng trống rỗng cũng không muốn ăn nữa đành quay về phòng trực ban tiếp tục viết bệnh án, may sau đó không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau chưa đến 7 giờ Trương Diệu Thân đã từ lầu 2 xuống, bước vào phòng làm việc nhìn vào Diệp Thu Hàm, sau đó thì không kìm được mỉm cười .

Diêp Thu Hàm lúng túng nhìn Trương Diệu Thân: “Cười cái gì?” Trong lòng biết rõ tối qua anh ấy cũng trực đêm, chắc chắn đã sớm biết được việc tối qua rồi.

“Nỗi đau của em cùng với người nhà bệnh nhân đã tới tầng 8 rồi, ngó bộ thì nguyên cả khoa tim mạch đều biết rồi, khả năng truyền tin của chị Tôn quả nhiên không phải bình thường mà.”

“Em như thế nào anh còn không biết hay sao, chỉ là bầu không khí lúc đó không khóc cũng không được, anh tại sao lại có thời gian mà chạy xuống đây thế?”

“Anh đi lấy kết quả xét nghiệm, sau đó kiểm tra phòng còn phải quay về phòng làm việc giúp thực tập tâp sinh sửa bệnh án, sửa xong đánh giá thì có thể quay về kí túc xá nghỉ ngơi rồi.”

Diệp Thu Hàm thấy Trương Diệu Thân lúc nói chuyện sắc mặt không tốt lắm thì muốn đem cái đề tài này vứt qua một bên: “Vậy cũng tốt, anh không phải còn muốn học tiến sĩ sao, quay về kí túc ngủ một giấc vừa vặn có thể xem sách nhiều một chút.”

“Cái đó nói sau đi, anh vẫn chưa quyết định, việc học tiến sĩ thì chứng chỉ của anh chưa đủ, nếu như có thể thì đầu tư cũng quá lớn rồi.”

Trương Diệu Thân rất lo lắng, bởi vì trong bệnh viện có quy mô như vậy, muốn tiến tới tốt nghiệp tiến sĩ là cơ bản nhất, nhưng việc học tiến sĩ phải đợi trong 5 năm để đủ điều kiện về trình độ, toàn thời gian đó mà nói hắn cũng không thể đủ khả năng đó, tốt nghiệp tiến sĩ y khoa cộng thêm ba năm huấn luyện thì hắn cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, số tiền kiếm được mỗi tháng hắncòn phải dựa vào gia đình, bây giờ làm sao có thể thẳng tay đòi tiền người nhà nữa. Nếu không bởi vì tiết kiệm thì bản thân sao phải tới kí túc của bệnh viện, ở đó điều kiện kí túc kém như vậy, vì vậy hiện tại cách tốt nhất là hắn phải tăng cường kỹ năng thực hành càng sớm càng tốt, vào phòng phẫu thuật nhiều hơn, tương lai mới có thể làm bác sĩ trị liệu.

Chỉ cần nghĩ tới việc nên vào phòng phẫu thuật nhiều hơn thì hắn lập tức có chút phẫn nộ.

Diệp Thu Hàm nhìn sắc mặt Trương Diệu Thân lại có chút khó coi, tự nhiên cô ấy cũng hiểu hắn đang nghĩ cái gì, xem ra thì chủ đề này không thể tránh khỏi được: “Những việc làm này đều do bác sĩ Vương bảo anh làm? ”

Giáo sư Trần chủ nhiệm của khoa Trương Diệu Thân vẫn tương đối coi trọng hắn, vì vậy mới mang bác sĩ chính Vương Đằng Đạt có chút “sợ dạy học trò thì chết đói sư phụ” chỉ dẫn hắn, cho nên ông ta bình thường chỉ đưa Trương Diệu Thân những công việc lặt vặt, phòng giải phẫu có thể không cho hắn vào thì không để cho hắn vào, giống như buổi sáng hôm nay có đại thủ thuật hắn mới dày vò Trương Diệu Thân chạy từ lầu này sang lầu khác như vậy, Trương Diệu Thân mặc dù biết điều này nhưng cũng không có cách để nói, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp.

"Trừ ông ta còn có thể là ai, cũng có ngày nào đó ông ta ép anh phải trực tiếp tìm trưởng khoa để nói chuyện! "

"Hay là từ từ đi, bây giờ chưa phải lúc, chờ qua một thời gian ngắn nữa xem sao, nếu không hay là anh mời ông ta đi ra ngoài ăn cơm kéo gần quan hệ một chút."

"Hừ, anh một phân tiền cũng sẽ không tốn cho ông ta, ông ấy có kỹ năng gì mà nói, vừa vào phòng giải phẫu cả người liền đầy mồ hôi, còn làm bác sĩ trị liệu cái gì, anh nhìn chủ nhiệm có khi còn không đồng ý để cho ông ta lại gần bàn mổ!"

Ông ta không làm thì càng không tới phiên anh, trừ khi ông ta lú lẫn lắm mới có thể cho anh cơ hội đấy!

Diệp Thu Hàm nhìn kiểu người mạnh mẽ như Trương Diệu Thân thì biết những lời này của mình không thể nói ra, một khi nói, anh ấy chắc chắn sẽ tức giận, nó còn ảnh hưởng tình cảm giữa hai người, cho nên chỉ có thể chờ chính anh ấy từ từ suy nghĩ cẩn thận mới được.

"Không nói những chuyện không vui này, một hồi anh mang lên cho em chút đồ ăn sáng, em muốn ăn cái gì? " Trương Diệu Thân cũng không muốn để cho Diệp Thu Hàm vì mình lo lắng liền cười kết thúc cuộc nói chuyện.

"Thịt cá kho."

"Mới sớm liền ăn nhiều dầu mỡ vậy à."

"Tối hôm qua ầm ĩ một đêm em cũng không ăn gì, em bây giờ liền muốn ăn cái này, hay là để em đi mua đi, chờ anh trở lại chúng ta ăn chung."

Trương Diệu Thân cười lắc đầu: "Anh biết em là muốn thay anh tiết kiệm tiền, anh không có tiền cũng không tệ đến như vậy, nếu ngay cả đồ ăn của bạn gái cũng tính toán thì anh có phải là đàn ông nữa không, em nghỉ ngơi đi, anh đi chút sẽ trở lại."

Nhìn bóng lưng Trương Diệu Thân, khóe môi Diêp Thu Hàm nhếch lên cười ngọt ngào, mặc dù người bạn trai mình tính tình bướng bỉnh, nhưng đối với cô vẫn là chân tâm thật ý nhất, từ năm thứ hai đại học hai người lui tới đến bây giờ nhiều năm như vậy hắn như thế nào đi nữa thì chuyện tiết kiệm cũng không bạc đãi bản thân, đều cố gắng hết sức tự chăm sóc bản thân, đây cũng là lí do tại sao cô lại có lòng tin như vậy đối với tương lai của hai người.

Trương Diệu Thân quay lại rất nhanh để thức ăn lên bàn, hai người nhanh chóng ăn cơm xong lại mỗi người bắt đầu một ngày bận rộn công việc, buổi tối tan việc lúc Diệp Thu Hàm đích thân đến lầu tám xem một lượt thì thấy Trương Diệu Thân đang còn tăng ca, sau đó cô mới ngồi xe buýt về nhà, bọn họ giống nhau như vậy, đầu năm đến cuối năm đều không có đến một ngày để nghỉ, tìm đối tượng thật đúng là nên tìm người cùng nghề, nếu không nhất định gia đình sẽ nháo nhào mâu thuẫn.

Về đến nhà ba mẹ cô liền đem thức ăn nóng hổi bưng lên bàn, Diệp Thu Hàm cùng bố mẹ cười nói cơm nước xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, nằm ở trên giường rất nhanh cô ngủ thiếp đi, còn mơ lấy một giấc, trong mơ cô làm bác sĩ mổ chính dáng vẻ đầy oai phong .