Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 42: Yến hội (3)



Edit: ThienDa

Lông mày Bạch Chấn Tường hạ xuống, nhưng tức giận trong lòng lại rất khó tiêu.

"Hừ, không lấy gia pháp cũng có thể phạt hắn! Để hắn đi Từ đường đóng cửa sám hối! Trước yến hội của Lam gia, không cho phép hắn rời đi một bước! Chờ qua yến hội, ta lại giáo huấn hắn!"

Vu Dung nói không phải không có lý, hắn không thể để người hiểu lầm hắn khắt khe Bạch Tiêu, cũng chỉ tạm thời thả cho hắn (BT) một con ngựa.

Chờ qua yến hội, hắn (BCT) sẽ cùng hắn (BT) tính sổ sách!

...

Bạch Tiêu ra khỏi cổ trạch, cũng không lập tức về Bạch gia, mà đi tới Lam gia, đem lời của Bạch Nhan nói cho lão phu nhân, rồi mới về Bạch gia.

Trở về Bạch phủ, hắn bị người thông báo Bạch Chấn Tường cho hắn đi từ đường hối lỗi, hắn cười lạnh một tiếng, cũng lười giải thích, đi thẳng vào từ đường.

Nếu như phải đối mặt với người ở Bạch phủ, vậy hắn thà ở trong từ đường, cũng không muốn thấy bọn họ...

Mấy ngày nay, tin tức Lam gia vì Bạch Nhan tổ chức yến hội, đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, càng có nhiều thế lực nhận được thiệp mời.

Đương nhiên, vị hôn phu tiền nhiệm của Bạch Nhan Nam Cung Dực cũng nghe nói chuyện này, hắn lúc đầu nghĩ Lam gia tất nhiên sẽ tới đưa thiếp mời, ai ngờ đợi đến đêm đó, vẫn không có người tới.

"Thái tử."

Thanh âm mềm mại tới tận xương truyền đến, kéo lại tâm thần của Nam Cung Dực, hắn đem nữ tử nằm bên cạnh ôm vào ngực, ôn nhu hỏi: "Nhược Nhi, Bạch Nhan trở về, ngươi cũng đã biết?"

Rõ ràng cảm giác được thân thể nữ tử trong ngực cứng đờ, trong lòng Nam Cung Dực lập tức đau: "Ta biết ngươi ở Bạch gia những năm qua vì Bạch Nhan mà chịu nhiều ủy khuất, hiện tại không cần sợ, có ta ở đây, ta sẽ vì ngươi làm chủ."

"Thái tử," Bạch Nhược cúi đầu xuống, trầm thấp nức nở, "Bạch Nhan tính tình đanh đá ngoan độc, lại đối với ngươi si tình, lần này nàng trở về, nhất định sẽ không tha cho ta, dù sao ta đã cướp đi ngươi."

"Nhược Nhi, ngươi nói những lời ngốc nghếch gì vậy? Ta thế nào lại bị ngươi cướp đi? Chúng ta lưỡng tình tương duyệt (*), Bạch Nhan tính là cái gì?" Nam Cung Dực nhướng mày, tất nhiên đối với Bạch Nhan không có hảo cảm gì, "Huống chi, ngươi hiện tại đã là Thái tử phi, thiên hạ ngoại trừ Thái hậu cùng Hoàng hậu, ngươi là nữ nhân tôn quý nhất, Lân Nhi của chúng ta cũng là cao quý không thể với tới, sao phải sợ nàng?"

(*) lưỡng tình tương duyệt: yêu nhau, hai bên đều có tình cảm với nhau

"Không, không phải," Bạch Nhược lắc đầu, cười khổ nói, "Tính cách Bạch Nhan ta rõ ràng, nàng thường xuyên đổi trắng thay đen, nàng biết thân phận không bằng ta, nhất định sẽ bôi nhọ Bạch gia, giả như nói, nàng thất thân là do ta hại nàng, nàng bỏ trốn là do mẫu thân ta tham tài bán đứng nàng,... Bạch Nhan cho tới bây giờ đều đem trách nhiệm của mình đổ cho người khác."

Sắc mặt Nam Cung Dực trầm xuống, đáy mắt lửa giận phun trào.

"Thái tử..." Nói đến đây, Bạch Nhược cầm tay Nam Cung Dực, liếc mắt đưa tình, "Người trong thiên hạ nghị luận như thế nào, Nhược Nhi mặc kệ, chỉ cần ngươi tin Nhược Nhi là đủ."

Dưới ánh mắt đầy thâm tình của Bạch Nhược, sắc mặt Nam Cung Dực hòa hoãn lại: "Nhược Nhi, ta làm sao lại không tin ngươi? Không tin Bạch gia? Bạch Nhan tâm địa độc ác, ngươi ôn nhu thiện lương, ta tin tưởng người trong thiên hạ đều rõ ràng, đến nỗi nói ra là trong nhà bán nàng, quả nhiên thật buồn cười!"

Hắn cười lạnh một tiếng, khóe môi hàm chứa châm chọc: "Bạch gia giàu có, sao phải bán nàng lấy ngân lượng, chỉ bằng thân thể bẩn thỉu của nàng, cũng không thu được một đồng."

"Phu quân..."

Một tiếng "phu quân" khiến tâm Nam Cung Dực tê dại, hắn cúi đầu nhìn nữ tử vùi trong ngực hắn, thanh âm ôn nhu như ngọc: "Nhược Nhi, ta dự định đi một chuyến tới Lam gia."