Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 8



“Xin hỏi, ngươi là daddy của ta sao?”

Câu này mang theo tính trẻ con, khiến Trình Trì nguyên bản còn mang theo nụ cười đầy mặt liền ngốc lăng tại chỗ.

Trình Trì lúc này mới chú ý tới, đứa trẻ này có hai cái lỗ tai nhỏ và cái đuôi nhỏ màu đen, còn có đôi mắt màu xanh sẫm giống như Claude, đây không phải là Ian, con của Claude và Lance sao?

Ian chăm chú nhìn Trình Trì, trong mắt lóe ra ánh sáng khát khao.

.

Lúc đầu, Claude nói cho Ian, daddy của nó thân thể không tốt, cho nên phải đợi thân thể của daddy tốt rồi mới có thể đi gặp, cho nên Ian tuy rằng rất muốn gặp daddy của mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời papa, ở nhà chờ daddy khỏe mạnh.

Ian chờ hoài chờ mãi, một ngày qua đi, ba ngày qua đi, bảy ngày qua đi, Ian cũng không đợi được ngày papa dẫn nó đi gặp daddy.

Trong bộ óc nhỏ của Ian tràn ngập hoài nghi, Barry gia gia không phải thầy thuốc giỏi nhất trong trấn sao, lần trước Jerome bướng bỉnh chạy vào rừng chơi bị dã thú cắn bị thương, Barry gia gia cũng trị bảy ngày là ổn rồi, vì sao daddy của mình lâu như vậy còn chưa có khỏe?

Ian bắt đầu hỏi papa daddy khi nào có thể khỏe lại, nhưng papa chỉ là xoa xoa đầu Ian, hỏi nó, sống với papa không tốt sao?

Tuy rằng papa là cười hỏi như vậy, nhưng Ian cảm thấy trong mắt papa hình như có mưa, một chút cũng không nhìn ra vui sướng, tuy rằng nó thực sự rất muốn rất muốn gặp daddy, nhưng nó cũng rất thương rất thương papa, cho nên Ian ôm cánh tay của papa, nhỏ giọng nói, “Ian chỉ cần papa, Ian muốn ở cùng papa suốt đời.”

Sau đó papa ôm lấy Ian, ôm nó thật lâu thật lâu.

Lại sau đó, Ian không còn nhắc đến chuyện muốn gặp daddy ở trước mặt papa nữa.

Cho đến hôm nay, papa mang giày da mà hắn làm tới thị trấn Vaart, Ian bé bỏng đứng trong sân quan sát đàn kiến dọn nhà.

Sau đó nó bị tiếng nói cười của bọn trẻ xa xa truyền đến hấp dẫn, Ian bé bỏng chạy đến trước hàng rào, nó thấy Jerome dẫn theo vài đứa bạn nói nói cười cười đi tới gần nhà mình, trên tay bọn họ cầm một cái túi giấy nhỏ xinh xắn, Ian ngửi được một hương vị ngọt ngào dễ nghe.

Jerome thấy được Ian vịn hàng rào nhìn ra ngoài này, chớp mắt, nghênh ngang đi tới trước mặt Ian, “Này, Ian, ngươi ở đây làm chi?”

Ian buông hàng rào ra, lui lại một bước, nhạ nhạ nói, “Ta không làm gì cả.”

Phía sau có một dứa trẻ mắt nhỏ dài đuôi lông xù cười quái dị nói, “Ian còn có thể làm gì, chắc chắn lại ngồi xổm ở nơi nào xem đàn kiến dọn nhà, hắn là một đồ ngốc chỉ biết ngồi nhìn con kiến!”

Đứa trẻ kia nói những lời này khiến bọn nhỏ cười vang, bọn chúng bắt đầu đứng thành một vòng tròn kêu lên, “Nga, Ian ngu ngốc, Ian là một đồ ngốc thích xem đàn kiến dọn nhà, Ian là đồ ngốc…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ian đỏ bừng, quơ nắm tay gấp gáp nói, “Ta, ta mới không phải đồ ngốc!”

Nhưng tiếng kháng nghị rất nhỏ của Ian bị che khuất bởi tiếng cười của bọn nhỏ, bọn chúng không kiêng nể gì mà pha trò chọc Ian.

Jerome đứng một bên thấy Ian không duyên cớ cắn chặt môi, ngực có một trận phiền táo, rống lớn một câu, “Được rồi, đừng ồn ào!” Nói xong, nó cúi đầu mở túi giấy, từ bên trong lấy ra một viên kẹo đưa cho Ian, “Cho!”

Ian nhìn thoáng qua vẻ mặt không kiên nhẫn của Jerome, lui về phía sau, đưa tay sau lưng, quật cường nói, “Ta không lấy.”

Không ngờ lại bị cự tuyệt, Jerome sửng sốt một chút, vươn tay muốn bắt Ian, “Tại sao ngươi không lấy?”

Ian vẫn lắc đầu, “Papa nói không được tùy tiện lấy của người khác.”

Jerome cầm viên kẹo quơ quơ trước mắt Ian, “Ngươi không lấy sao? Hôm nay trong trấn có một cửa hàng bánh kẹo mới mở, ông chủ tặng cho chúng ta mỗi người một túi kẹo, ăn ngon.”

Ian ngửi thấy hương vị mà kẹo tỏa ra, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn lắc đầu.

Bị liên tiếp cự tuyệt, Jerome cũng nổi giận, oán hận đem kẹo thu về, “Hứ, không lấy thì thôi, ngươi quả nhiên là đồ ngốc! Chúng ta đi!”

Bọn trẻ cười hì hì lại gọi một lần Ian ngu ngốc mới hỉ hả đi theo Jerome, đứa trẻ mắt hẹp dài đi sau cùng như cười như không liếc mắt nhìn Ian, cũng quay đầu đi.

Ian lại một mình ngồi trong sân nhỏ, trong đầu không ngừng hiện lên hình dáng viên kẹo trong suốt trong tay Jerome, cuối cùng nó mấp máy miệng, mở cửa gỗ, đi đến cửa hàng bánh kẹo mà Jerome nói.

.

Khi Ian đi tới cửa hàng bánh kẹo, còn có một vài đứa trẻ nghe được tin tức chạy đến, đang xếp hàng chờ ông chủ đem kẹo cho vào túi giấy sau đó đưa cho bọn nó.

Ian xa xa nhìn thấy ông chủ đang cười ấm áp cúi đầu nói chuyện với các bạn nhỏ thì ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn có mái tóc đen mềm mại, Ian thủy chung nhớ rõ trước đây hỏi papa daddy có bộ dáng như thế nào, papa trả lời: daddy của Ian có một mái tóc đen mềm mại độc nhất vô nhị trấn Topaz, hắn có nụ cười ấm áp, còn có một đôi mắt biết cười.

Ian bỗng nhiên cảm thấy trong ngực có vật gì muốn nhảy ra ngoài, trước đây nó chưa từng có cảm giác như vậy.

Ian lại đến gần vài bước, nó nhìn nam tử có mái tóc đen kia cười tủm tỉm đem túi giấy đưa cho một bạn nhỏ, nó nhìn bạn nhỏ đó lễ phép cảm tạ hắn rồi rời khỏi.

Bọn nhỏ từng đứa rời đi, cuối cùng đứng trước cửa sổ của cửa hàng kẹo, chỉ còn có một mình Ian.

Ian khẩn trương cắn ngón tay, nó đăm đăm nhìn nam tử tóc đen cúi đầu thu dọn kẹo, sau đó nó thấy nam tử đó ngẩng đầu nhìn ra cửa, còn cười giơ cái túi giấy ra trước cửa sổ đưa cho mình.

Ian không thể ức chế hỏi ra câu hỏi kia, nó mong muốn nam tử kia cười nói ‘đúng vậy’ biết bao nhiêu.

Nhưng sau khi Ian hỏi ra câu hỏi kia, nụ cười ấm áp của nam tử biến mất, hắn chỉ là mặt không biểu tình nhìn nó. Ian cảm thấy trong ngực có vật gì vỡ nát, khiến nó vô cùng khó chịu, loại cảm giác này, so với khi bạn chim nhỏ Bối Bối mà nó nuôi vĩnh viễn rời đi còn khó chịu hơn gấp trăm lần.

Ian nhịn xuống xung động muốn khóc, vươn tay tiếp nhận kẹo trong tay người kia, ngẩng đầu bày ra nụ cười đáng yêu nhất, nói với người không biểu tình kia, “Thì ra ngươi không phải a, thật xin lỗi, tiên sinh, cảm ơn ngài tặng kẹo.”

Nó vội vàng xoay người, chạy đi.

Về đến nhà, Ian trốn dưới gầm bàn, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào hai chân, Ian khổ sở nghĩ, mình có lẽ là đồ ngốc, tùy tùy tiện tiện lại hỏi người khác có phải daddy của mình hay không.

.

Trình Trì nhìn đứa trẻ kia, đôi mắt sáng sủa bởi vì trầm mặc mà trở nên ảm đạm, nó cúi đầu, cái đuôi nhỏ phía sau cũng rũ xuống.

Sau đó nó vươn tay tiếp nhận kẹo từ tay mình, nỗ lực muốn bày ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng Trình Trì biết, đôi mắt nó đang khóc.

Trình Trì nhìn đứa trẻ nọ cố nén khóc nói xin lỗi với mình, sau đó cảm ơn, cuối cùng không quay đầu lại rời hỏi đường nhìn của mình.

Trình Trì giơ tay muốn gọi nó lại, nhưng lý trí ngăn trở hắn, khi không còn thấy bóng lưng đáng thương của bé trai đó, Trình Trì thở dài một hơi, rầu rĩ thu dọn kẹo, đóng cửa sổ trở về phòng.

.

.

Khi Rebertine từ trong biển ló đầu ra thì thấy gương mặt phiền muộn cực kỳ của Trình Trì.

Rebertine cười xấu xa dùng đuôi đập nhẹ vào mặt nước, khiến bọt nước vẩy lên tung tóe ướt sũng cả người Trình Trì.

Trình Trì cũng chỉ liếc mắt nhìn Rebertine, lau nước trên mặt, không nói gì, Rebertine lúc này mới cảm thấy mọi chuyện hình như không được nhỏ cho lắm.

Hắn búng người lên ngồi bên cạnh Trình Trì, khoác tay lên vai Trình Trì, “Anh em, chuyện gì vậy? Buôn bán không tốt a?”

Trình Trì lắc đầu, “Không phải.”

Rebertine không rõ, “Vậy ngươi phiền muộn chuyện gì a?”

Trình Trì thở dài, rầu rĩ không vui nói, “Hôm nay ta gặp đứa trẻ kia.”

“Đứa nào ——” Vô thức tiếp lời, Rebertine nói được phân nửa mới phản ứng kịp, hỏi ngược, “Làm sao gặp được? Claude dẫn đến tìm ngươi?”

Trình Trì lắc đầu, “Không, hôm nay ta phát kẹo cho bọn nhỏ trong trấn, sau đó nó đến, tất cả trẻ con đều đi hết, chỉ có mình nó đứng trước mặt ta. Lúc đó ta còn chưa kịp phản ứng, còn đưa kẹo cho nó, ai ngờ đứa trẻ đó hỏi một câu ‘Ngươi là daddy của ta sao’?”

Rebertine chăm chú nghe, “Vậy ngươi nói thế nào?”

Trình Trì có chút bất đắc dĩ, “Ta còn có thể nói thế nào a, nó nói ra lời này khiến ta đứng ngốc một chỗ, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.”

“Sau đó?” Rebertine cảm thấy không ổn.

“Ta vẫn không lên tiếng, bởi vì ta thật không biết nên nói gì, sau đó đứa bé đó cầm kẹo đi, trước khi đi còn xin lỗi ta, còn cảm ơn ta cho kẹo.” Trong lòng Trình Trì hiện tại có chút hối hận, “Ngươi không thấy được dáng vẻ của nó, rõ ràng rất muốn khóc còn phải buộc mình cười, ngươi nói ta khi đó nên nói cái gì?!”

Rebertine mấp máy miệng vỗ vỗ vai Trình Trì, suy nghĩ rồi nói, “Chuyện này, cũng không thể nói ngươi sai, dù sao đây cũng không phải trẻ con mà chúng ta thường gặp trên đường, nếu lúc đó ngươi ừ một tiếng, sau này trách nhiệm sẽ to lắm.”

Trình Trì cúi đầu ảo não, “Ta biết, chỉ là cảm thấy có chút khó xử, nhưng hiện tại ta vừa nghĩ đến dáng vẻ thất vọng của đứa trẻ đó, thì lòng ta lại đau.”

Rebertine chưa từng gặp chuyện như vậy, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể chăm chú nói, “Chuyện này, ngươi phải thận trọng.”

Trình Trì bực mình nhặt lên một hòn đá nhỏ ném vào trong biển, khiến cho mặt biển gợn lên những con sóng lăn tăn.

.

Bởi vì tới thị trấn Vaart, gần khuya Claude mới về đến nhà, Ian có lẽ đã đi ngủ.

Khi cúi đầu, Claude ngây ngẩn, hắn rõ ràng thấy, con ngoan tuy đã ngủ, nhưng trên hàng mi vẫn còn đọng giọt nước trong suốt, Claude bối rối không biết vì sao Ian lại khóc, xốc lên đệm giường muốn xem Ian có bị thương không, nhưng khi ánh mắt của Claude nhìn đến bàn tay nhỏ bé của Ian, liền ngây ngẩn.

Bởi vì hắn thấy, một viên kẹo đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của nó.