Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 27



Vượt qua hai tháng lạnh nhất trong năm, thời tiết rốt cuộc đã bắt đầu chậm rãi ấm lên, Trình Trì cũng không cần cả ngày ru rú trong nhà, hắn bắt đầu tu bổ lại nhà cửa một lần.

Phòng ở bởi vì lần trước bị linh cẩu đánh lén mà bừa bộn, bởi vì Trình Trì bị thương nên chỉ đơn giản thu dọn một chút, sau đó vết thương đã lành nhưng lại không thể làm việc nặng, hôm nay thời tiết cũng đã ấm lên, thân thể cũng tĩnh dưỡng lành lặn, Trình Trì mới quyết định phải tập trung tu chỉnh lại một chút.

Al và Rupert như trước rất nhiệt tình tới giúp đỡ, thậm chí ngay cả Claude đang dưỡng thương cũng ra sức, nhiều người nên tốc độ thi công cũng tăng lên, đại bộ phận đã chuẩn bị tốt, chỉ còn một ít vật nhỏ lẻ tẻ cần mua, những thứ này Trình Trì hoàn toàn có khả năng làm một mình.

.

“Ian, mau mở cửa ra, ta đã trở về.” Trình Trì ôm bao lớn bao nhỏ mua trong cửa hàng đứng trước nhà hô to.

Không bao lâu cửa lại kẽo kẹt mở ra, Trình Trì còn chưa nói gì đã thấy trên tay nhẹ hẫng, vật dụng đều được người bên trong cửa nâng lên, “Sao lại mua nhiều như vậy?”

“Ủa? Claude?” Trình Trì nhìn thanh niên khôi ngô trước mặt, có chút ngốc lăng.

“Chuyện gì vậy?” Claude nhìn thoáng qua Trình Trì đang ngẩn ngơ, hỏi.

“Ách, không, không có gì.” Lấy lại tinh thần, Trình Trì lắc đầu, cùng Claude vào nhà, “Thương tích của ngươi lành hẳn chưa?”

Claude giúp Trình Trì đem đồ vật đặt trên bàn gỗ, gật đầu nói, “Ừ, vừa nãy Barry tiên sinh đã tới, hiện tại đã có thể tự do chuyển hoán hai loại hình thể rồi.”

“Nga, vậy tốt a.” Trình Trì cảm thấy mình không thích ứng với việc Claude đột nhiên biến trở lại thành thanh niên khôi ngô thay vì thân báo quen thuộc, “Ian đâu?”

“Đi ra ngoài chơi.” Claude đáp.

“Nga.” Trình Trì gật đầu, sau đó hai người lại đều im lặng.

Claude nhìn Trình Trì cúi đầu phân chia những vật để trên bàn ra từng nhóm, cảm thấy bầu không khí quá im lặng này có chút xấu hổ.

“Ngươi…”

“Ta…”

Phân chia xong mọi thứ, Trình Trì xoay mặt nhìn Claude định nói gì đó, không ngờ Claude cũng đã mở miệng, đồng thời nói cùng một câu, hai người song song sửng sốt, lập tức nhìn nhau cười, Trình Trì gãi gãi đầu, nói, “Ngươi nói trước đi.”

Claude cũng cười cười, “Thôi ngươi nói trước đi.”

Trình Trì lắc đầu, “Không sao, ngươi nói trước đi.”

Claude lúc này mới gật đầu, quan sát xung quanh một chút, cuối cùng nhìn về phía Trình Trì đang đứng cách đó không xa, “Chuyện đó… quấy rầy ngươi lâu như vậy, lại để ngươi chăm sóc lâu như vậy, thực sự không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào nữa. Bây giờ thương thế của ta đã lành rồi, không thể tiếp tục làm phiền ngươi. Ta nghĩ, ta nên dẫn Ian trở về nhà.”

Nghe Claude nói vậy, nụ cười của Trình Trì cứng lại, sau đó vô thức gật đầu, “Nga, phải, phải, ai, ngươi quá khách khí, chăm sóc ngươi là phải, thương thế của ngươi bây giờ lành rồi ta cũng vui…”

Claude cười cười, chỉ chỉ lên lầu, “Vậy, ta phải đi lên lầu thu xếp quần áo cho Ian.”

Trình Trì theo ngón tay của Claude nhìn lên lầu một chút, gật đầu, “Ừ.”

Claude liếc nhìn Trình Trì, xoay người lên lầu.

Trình Trì nhìn theo bóng lưng của Claude biến mất trên lầu, trong ngực bỗng nhiên cảm thấy rầu rĩ, kéo ghế ngồi xuống, xuất thần nhìn đống đồ trên bàn. Nếu như Claude không nhắc tới, Trình Trì hầu như đã quên hắn đang sống một mình, thói quen thật là một thứ gì đó đáng sợ.

Trình Trì cố gắng muốn quên cảm giác mất mát khi Claude muốn cùng Ian rời khỏi, Claude vốn chỉ ở tạm nơi này thôi, bởi vì hắn bị thương, không phải sao? Chính mình vì áy náy nên mới gánh trách nhiệm chăm sóc hắn, không phải sao? Thương thế lành rồi thì người ta đương nhiên phải về nhà, không phải sao? Trình Trì không ngừng nói thầm trong lòng, thuyết phục bản thân, còn cuối cùng trong lòng có dễ chịu chút nào hay không, Trình Trì cũng không biết.

.

Thời gian có thể là thế này, khi ngươi muốn nó đi chậm một chút thì nó luôn muốn đối nghịch với ngươi chạy nhanh một chút, Ian chơi đùa đến mặt mũi đỏ bừng trở lại nhà Trình Trì, đã ngay lập tức được papa nó báo tin cả hai phải đi về nhà, nhất thời cái đuôi và lỗ tai đang vểnh lên đều rũ xuống, len lén nhìn thoáng qua Trình Trì đang ngẩn ngơ không tập trung, gật đầu.

Trình Trì trầm mặc nhìn Ian kiểm tra xem nó có để quên vật gì hay không, nhìn Claude ôm lấy nó, nghe nó lễ phép nói cảm ơn mình vì đã chăm sóc trong khoảng thời gian này, Trình Trì lúc này mới nhoẻn miệng cười cười, vươn tay sờ đầu Ian, “Sau này nếu rảnh nhớ đến đây chơi nha.”

Ian gật đầu, vươn bàn tay nhỏ bé ôm cổ Trình Trì, hôn một cái lên má hắn, “Hẹn gặp lại, Trình Trì thúc thúc.”

Trình Trì cảm nhận được sự lưu luyến của Ian, cúi đầu thơm lên trán nó một cái, “Hẹn gặp lại, Ian bé bỏng của ta.”

Claude cúi đầu nhìn Trình Trì đang gượng cười, mở miệng nói, “Hẹn gặp lại.”

Trình Trì ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu xanh sẫm sâu thẳm, cố gắng điều chỉnh nét mặt, “Hẹn gặp lại.”

Cuối cùng Trình Trì nhìn Claude ôm Ian đang cố gắng ngoái lại nhìn mình, cho tới khi khuất tại góc đường, Trình Trì lại dựa vào cửa phát ngốc một hồi, lúc này mới xoay người về phòng.

.

Liếc mắt nhìn quanh căn phòng đã được Claude thu dọn sạch sẽ, trong lòng có chút vắng vẻ, không tiếng động thở dài một hơi, xoay người đi tới bàn gỗ, đem mấy thứ mới mua cất vào tủ, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị bữa cơm hôm nay, nhìn nguyên liệu nấu ăn mà mình đã chuẩn bị đầy đủ, Trình Trì có chút hối hận, lẽ ra nên giữ họ lại ăn cơm tối rồi hãy đi, nhiều món như vậy, may mà trời lạnh, mà mình lại có một hầm băng, bằng không chắc sẽ lãng phí.

Tối hôm nay, Trình Trì ngồi trước chiếc bàn ăn rộng lớn, lần đầu tiên cảm thấy ăn một mình thật là quạnh quẽ, không còn tiếng nói líu ríu của Ian, không còn tiếng hắc báo ôm xương gặm răng rắc, cho dù hôm nay và hôm qua đều vẫn sưởi một lò sưởi ở góc tường, Trình Trì vẫn cảm thấy hình như hơi lạnh.

Bữa cơm tối này, Trình Trì ăn có chút cụt hứng, sau khi ăn xong dọn dẹp sạch sẽ bát đĩa, Trình Trì nằm trên ghế lắng nghe tiếng củi nổ lép bép trong lò sưởi, xuất thần suy tư, có thể do tên Rebertine kia cứ mãi dụ dỗ mình nên tìm một bạn lữ chăng? Nghĩ tới chuyện này, hiện ra đầu tiên trong óc Trình Trì chính là hình bóng của Claude, điều này khiến Trình Trì càng thêm hoảng hốt, phất phất tay trong không trung, giống như làm vậy thì có thể đuổi đi hình ảnh xuất hiện trong đầu, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má, lẩm bẩm, “Chỉ bất quá là do đột nhiên trở về nguyên trạng nên không thích ứng mà thôi, đúng, nhất định là như vậy.”

.

Bên này Trình Trì đang cố gắng thích ứng với cuộc sống cô đơn lần nữa, bên kia hai cha con Claude và Ian, bởi vì thu dọn căn nhà đã lâu không ở nên ăn tối trễ, ngồi bên bàn cơm cũng có chút quá mức an tĩnh, toàn bộ gian phòng chỉ có miếng vang thanh thúy của đĩa ăn thỉnh thoảng được đặt lên bàn.

Một lát sau, Ian buông chiếc đĩa trong tay, “Papa, no rồi.”

Claude ngừng động tác, nhìn về chiếc khay trước mặt Ian còn đến phân nửa thức ăn, “Mới ăn chút đã no? Vừa giúp papa bận rộn như vậy, không đói bụng à?”

Ian lắc đầu, “Không đói bụng, chiều nay ta ăn thật nhiều bánh ngọt Trình Trì thúc thúc làm rồi!” Nói tới đây, Ian dừng một chút, “Không biết Trình Trì thúc thúc có ăn cơm tối không.”

Nghe con trai nhắc tới Trình Trì, Claude cũng dừng một chút, lập tức vươn cánh tay vỗ vỗ đầu Ian, “Chắc là ăn rồi, Trình Trì tiên sinh biết tự chăm sóc mình.” Nói rồi, đem khay của Ian chuyển qua một bên, “Nghỉ ngơi một chút rồi lập tức đi tắm, bận rộn lâu như vậy cũng mệt rồi, ngủ sớm một chút.”

Ian ngoan ngoãn gật đầu, trèo xuống ghế chạy tới phòng mình cầm lấy quần áo mới, đi tắm.

Claude nhìn bóng dáng nhỏ bé của Ian, cúi đầu nhìn nhìn thịt quay do mình làm, cũng cảm thấy nuốt không trôi, buông đĩa, thu dọn khay đĩa xong, xoay người đi quét tước vài nơi chưa kịp thu dọn trong nhà.

.

Bận rộn tới nửa đêm, Claude cuối cùng cũng dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, mà Ian đã sớm tiến vào mộng đẹp, Claude tới phòng tắm tẩy đi bụi bặm trên người, nhẹ chân đi vào phòng Ian, giúp nó đắp lại chăn, ánh mắt chạm vào con búp bê đặt bên gối mà Trình Trì đã làm cho nó, hơi sửng sốt, sau đó lại cúi đầu thơm lên trán Ian một cái rồi mới đóng cửa rời đi.

Trở lại căn nhà đã ở từ rất lâu, nằm trên chiếc giường đã ngủ rất nhiều năm, Claude chợt có một ít cảm giác không quen, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, Claude bắt đầu nhớ tới chiếc đệm mang theo mùi nắng của Trình Trì, bắt đầu nhớ tới hình dạng Trình Trì đang mặc tạp dề lục đục nấu nướng tại nhà bếp, bắt đầu nhớ tới dáng vẻ Trình Trì bên bàn cơm cùng Ian nói nói cười cười mỗi ngày, lúc này, Claude mới phản ứng được, bản thân mình, trong lơ đãng đã tập trung ánh mắt hướng tới con người dịu dàng kia.

Bây giờ nhớ đến Trình Trì, Claude phát hiện chính mình đã đem hắn đặt vào trong bức tranh gia đình lý tưởng, vì sao lại nghĩ như vậy? Có thể là bắt đầu từ đêm mùa đông bão tuyết bay đầy trời nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp, ánh nến vàng nhạt ấm áp, thanh niên vóc người tinh tế đứng trong nhà bếp chăm chú nêm nếm món canh xương hầm đang sôi sùng sục sùng sục trong nồi, vẻ mặt chăm chú mà chuyên tâm. Nằm sấp trên chiếc giường mà Trình Trì hay nằm phơi nắng, Claude mãi nhìn cảnh đó, cảm thấy đây là hình ảnh mang tới cho hắn sự an bình.

Có thể do quá mức khát vọng sự ấm áp, cho nên mới quý trọng từng ngày trôi qua, nhìn Trình Trì vì mình mà làm đủ món ăn để có thể giúp vết thương khép lại, dáng vẻ tập trung của Trình Trì khi vì mình mà chăm chú thoa thuốc lên vết thương, nhìn đôi hàng mi thật dài của Trình Trì khẽ run run, đôi môi khép chặt, nhìn Trình Trì khi thời tiết tốt thì dẫn Ian vào sân chơi đùa với con chuồn chuồn tre mà hắn làm, thậm chí có đôi khi, trong đầu Claude hiện lên một suy nghĩ làm cách nào cho vết thương chậm lành…

Mặc kệ mong muốn thời gian qua chậm như thế nào, khi lần nữa có thể biến lại hình thái của thú nhân, Claude biết trong lòng mình có cỡ nào mất mát, chung quy, vẫn phải rời đi, khoảng thời gian ấm áp và bình yên này đối với Claude mà nói, hình như là hạnh phúc mà mình trộm được, tốt đẹp và cũng ngắn ngủi vô cùng.