Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 21: Xuân hàn (Cái lạnh đầu xuân)



Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Thời điểm ngày khó khăn dần qua, thời tiết rảo bước tiến vào mùa xuân.

Tuyết bắt đầu tan dưới những cơn mưa, thời tiết trên núi càng thêm vài phần rét lạnh.

Đại Hùng mang theo một đội nhân mã xuống núi, chỉ còn lại có bốn tráng hán lưu thủ đại bản doanh. Lúc này đây nhiệm vụ của bọn họ rất nặng, cho dù là người thường, nhiều nhân khẩu như vậy, còn phần lớn là nam nhân thành niên, riêng đồ ăn cũng đã không ít. Huống chi, bọn họ đều là người tập võ, mà ngay cả trình độ tập thể dục theo đài như Ôn Luân, đều kiên định cho là mình đang trên con đường bước tới võ lâm cao thủ, từ sáng tới tối nằm mơ đều mơ thấy mình đánh lão hổ, nhưng luôn luôn bị con gấu canh chừng ở bên cạnh đánh tỉnh.

Người tập võ mỗi ngày tiêu hao, không chỉ là thức ăn, mà quần áo mài mòn cũng nhiều. Công thêm một ít đồ dùng sinh hoạt, trong khoảng thời gian ngắn còn có thể được thông qua, nhưng trường kỳ lại không được.

Ôn Luân liệt thật dày một xấp danh sách. Vài tráng hán nhìn tất cả đều đỏ bừng mặt già. Trên người bọn họ tuy rằng cũng có vài đồng tiền, nhưng mà Đại Hùng kiên quyết không muốn. Ôn Luân cũng không nói. Cậu không phải là kẻ ngốc, chỉ là cảm thấy nhóm tráng hán này vốn là chưa từng ăn cơm trắng*. Tới đây cũng đã vài ngày, đều lên núi không biết bao nhiêu lần, trong nhà con mồi đều nhanh xếp thành núi nhỏ. Cậu đối giá hàng không thế nào hiểu biết, nhưng là dùng đầu gối nghĩ cũng biết, thịt này có thể đổi lấy đủ chi phí để nhóm tráng hán tự nuôi thân.

*Ăn cơm trắng: đại loại như ăn không uống không, không làm gì đền đáp người ta.

Thôn trưởng cũng mang theo Nhị Trụ tử nhờ xe đi theo.

Thời điểm tuyết mới vừa tan, là thời điểm sơn đạo khó đi nhất. Vốn là thôn trưởng còn muốn qua một đoạn thời gian mới xuống núi, nhưng Nhị Trụ Tử thật sự là không bớt lo, một chút đều không có yếu thế khi sống nhờ dưới mái hiên nhà người khác, đập bàn ném bát mọi thứ đều làm rất lưu loát, bị đánh một chút có thể khóc đến xốc nóc. Tổ tông như vậy, thôn trưởng thật sự lưu không nổi, liền đi theo Hùng gia một chuyến xuống núi.

Nhị Trụ tử rốt cuộc vẫn là một tiểu hài nhi không có kiến thức gì, bị một đám tráng hán diện mạo hung ác vây, nhất thời lui thành con chim cút. Thôn trưởng vốn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ vẫn không phát huy công dụng, cũng thở ra một hơi.

Nhị Trụ tử nhốt mình trong góc xe lừa, âm thầm kéo túi áo. Một đôi tay nhỏ bé tối như mực nắm chặt đến khớp xương trắng bệch, bên trong là tiền hắn lần đầu tiên trong đời bắt được.

Đến trong thị trấn, nháy mắt liền thể hiện ra tác phong quân đội. Vài tráng hán không rên một tiếng, trực tiếp liền cầm danh sách của mình, hướng phương hướng đã thám thính tốt từ trước, từng người đi mua sắm vật phẩm.

Thôn trưởng mang theo Nhị Trụ tử đi Dục Anh đường, Đại Hùng cùng Ôn Luân cùng bọn họ có tiện một đoạn đường, sẽ mang hộ đi một đoạn. Nhị Trụ tử lúc này cũng không cúi đầu, ánh mắt chuyển cũng không chuyển mà nhìn thị trấn náo nhiệt. Phòng ở xinh đẹp như vậy, trời lạnh như thế, còn có thể nhìn đến hoa lộ trên đầu tường. Thời tiết rét lạnh, trên đường người đi đường không nhiều lắm, nhưng đa số còn mang theo không khí tân niên vui mừng, trên người tất cả đều bao bọc vững chắc, mặc quần áo đủ mọi màu sắc. Hết thảy mọi thứ, đều cùng cái tiểu tiểu sơn thôn kia bất đồng.

Nhị Trụ tử tay nắm chặt túi áo chặt hơn. Tầm mắt dừng ở đôi tay bẩn hề hề của mình cùng vài cái miếng vá may phía dưới quần áo, nhất thời xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ.

Trong thôn người nói đến Dục Anh đường có cỡ nào đáng sợ, trong lòng Nhị Trụ tử lại thấy không đáng sợ như vậy. Hắn sau này sẽ là người trong thành, hắn cũng có thể trụ phòng ở xinh đẹp như vậy, mặc vào quần áo xinh đẹp như vậy.

Xe lừa đi không bao lâu, thôn trưởng đã bắt Nhị Trụ tử xuống xe. Dục Anh đường ở tại địa phương tận cùng trong thị trấn.

Đại Hùng quay đầu xoa xoa tay Ôn Luân, quả nhiên lạnh lẽo một mảnh. Hiện tại xe lừa này bất quá là xe ba gác, dùng cho chở nhiều hàng nhiều người. Những người khác không hề gì, nhưng mà tức phụ nhà mình là trong nhà cao cửa rộng nuông chiều lớn lên, tại sao có thể chịu khổ này?

Ôn Luân nhìn Đại Hùng mày lại nhíu lại, không để bụng mà bĩu môi. Theo nhận thức càng sâu, càng nghĩ ra một câu nói, ngậm trong miệng sợ tan. Cha mẹ cậu đều không như Đại Hùng đối cậu như vậy… Khụ, yêu thương.

Đại Hùng nhảy xuống xe lừa, xoay người đem Ôn Luân từ trên xe bế lên, cũng không để xuống, trực tiếp ôm tư thế công chúa, đi vào quán trà ở ven đường. Quán trà sinh ý trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Điếm tiểu nhị vừa thấy có khách nhân, lập tức liền ân cần mà tiếp nhận lừa, dắt đi lều gia súc.

Chưởng quầy hai mắt phát sáng, một đôi râu chuột quả thực muốn bay đến cái mũi phía trên: “Hai vị khách quan mau vào trong, con lừa cứ yên tâm giao cho chúng ta. Đến nhã giang trên lầu sao? Hai vị muốn dùng gì?”

Đại Hùng lấy vài đồng tiền ném cho chưởng quầy: “Thức ăn gia súc phải tốt, một nắm đậu. Chúng ta ngồi trên lầu.”

Chưởng quầy bắt tiền, ánh mắt đều mị thành hai sợi chỉ, tự mình xung phong làm tiểu nhị mời khách, lời hay từng sọt từng sọt nói ra, một hơi đem Ôn Luân khen từ đầu đến chân.

Ôn Luân mặt dày đỏ lên, vỗ vai Đại Hùng hai cái, ý bảo tự mình xuống dưới đi.

Đại Hùng cau mày, thật cẩn thận đem người thả xuống: “Cẩn thận, chân đã tê rần phải không?”

Ôn Luân vịn đầu vai Đại Hùng không hề động: “Có một chút.”

Đại Hùng đỡ Ôn Luân từng bước một chậm rãi đi.

Chưởng quầy mãn nhãn hâm mộ mà nhìn một đôi phu phu này. Ôn Luân trong thị trấn đại danh đỉnh đỉnh đại thiếu gia Huyện Bá phủ, bởi vì trong ngày thường ru rú trong nhà, chưởng quầy cũng không nhận ra, nhưng này một thân phong độ của người trí thức nhưng giấu không được. Chưởng quầy ánh mắt độc ác, sao không rõ một thiếu gia trong sạch gả cho một anh chàng lỗ mãng. Nhưng nhìn bộ dáng hai người, ngược lại còn cảm giác gả thật đúng.

Quán trà không gian không lớn, thang lầu không cao. Đại Hùng nhìn nhìn, đối với chưởng quầy phân phó: “Chúng ta an vị dưới lầu, phiền toái điểm hai cái chậu than lại đây.” Nói xong liền hướng một góc đi đến.

Chưởng quầy tự nhiên gật đầu nói vâng.

Vị trí góc tất nhiên sẽ không thật tốt, nhưng dưới loại thời tiết này ngược lại liền không tồi. Chậu than một đốt, độ ấm lập tức cao đi lên.

Đại Hùng chà xát nóng bàn tay, cho Ôn Luân che lỗ tai mũi mặt.

Ôn Luân kéo tay gấu xuống, trừng qua: “Đừng làm rộn.”

Đại Hùng bị trừng đến tim đều run rẩy, hận không thể lập tức đem tức phụ ôm lấy hung hăng mà…hôn, chỉ có thể hôn. Đại Hùng âm thầm tính toán, trong chốc lát còn phải đi bái phỏng Hoa lão thần y một chút, hảo hảo làm chút dược cho tức phụ điều trị điều trị. Tức phụ không thích uống dược không sao, đến lúc đó y có chính là biện pháp bắt cậu uống xuống.

Điểm trà rất nhanh liền lên đây. Bên trong đủ loại, nhiều thứ giống như là cháo bát bảo.

Ôn Luân uống một hơi, lập tức vị giác đã bị trùng kích cực đại, ót như là bị cây búa gõ mạnh một phát. Cái trà bát bảo do Ôn Luân đặt tên này, thật sự là quá ngọt. Quán cơm đại trù sư phụ chắc là ở đây!

Đại Hùng thấy Ôn Luân đem bát trà đẩy đến rất xa, liền biết cậu không thích uống. Ôn Luân bình thường không kén ăn, Lý Nhị về điểm này trà nghệ cũng đơn giản. Đại Hùng còn tưởng rằng là Ôn Luân luôn luôn ở trên núi chịu khổ, hiện tại xem ra cậu là thật thích uống những thứ trà đơn giản. Tức phụ quá dễ nuôi sống, làm tướng công không chỗ để biểu hiện.

Điếm tiểu nhị đưa đĩa trái cây lên, Đại Hùng phân phó một câu: “Đổi một bình trà gừng đến.”

Điếm tiểu nhị lên tiếng trả lời rời đi.

Ôn Luân tầm mắt dừng ở ngoài cửa.

Đối diện quán trà là một gian tửu lâu, cũng là vắng vẻ. Tửu lâu mái hiên rất rộng, thập phần khí phái. Dưới góc mái hiên, xếp một cái bàn, hai cái “tiểu sừng” ở trên góc mặt bàn, lay lay.

*Mấy thím có coi Na Tra không? Mấy đứa bé thời cổ thường hay được búi tóc như 2 cái sừng ấy, nhìn rất dễ thương.

Điếm tiểu nhị đem nấu xong trà gừng bưng lại đây, theo tầm mắt Ôn Luân nhìn qua, cảm thán một tiếng: “Đó là tôn tử Diêu Đại tiên sinh, còn tuổi nhỏ…” Đột nhiên ý thức được hai vị này không phải là đối tượng nên bát quái, điếm tiểu nhị lập tức đeo lên vẻ mặt tươi cười, chính mình đánh mặt một chút, “Ôi, ta nói lời này làm chi đâu? Hai vị còn có cái gì phân phó, cứ việc gọi tiểu nhân.”

“Từ từ. Ngươi nói đây là tôn tử Diêu Đại tiên sinh? Diêu Đại tiên sinh làm sao vậy?” Long Châu huyện địa phương mặc dù nhỏ, chính là có hai đại cao nhân, một vị là thần y có danh xưng Hoa Mậu; một vị khác chính là đào lý thiên hạ đại gia, nhân xưng Diêu Đại tiên sinh Diêu Cẩm. Thầy dạy nguyên thân chính là Diêu Cẩm. Ôn Luân tuy rằng không được sư ân kia dạy, nhưng mà từ trong trí nhớ nguyên thân xem ra, Diêu Đại tiên sinh đối học sinh của hắn đều rất tốt là không thể nghi ngờ. Diêu Đại tiên sinh người cũng không cổ hủ, còn có thể nhằm vào mỗi đặc điểm học sinh bất đồng, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.

Ôn Luân là một học tra không tồi, từ nhỏ đến lớn cũng gặp được lão sư giỏi, chính mình cũng có gia giáo, nhiều ít hiểu rõ một chút làm lão sư không dễ dàng. Diêu Đại tiên sinh làm người không cần phải nói, như thế nào sẽ ở trời rất lạnh để cho mình tôn tử ra bên ngoài bày quán?

Ở trong quán trà làm điếm tiểu nhị, tự nhiên biết rất nhiều bát quái. Diêu Đại tiên sinh mất, mà ngay cả phủ thành đều chấn động, chớ nói chi là chuyện xảy ra ở thị trấn này.

Diêu gia nhân số không vượng. Bạn già Diêu Đại tiên sinh sau khi sinh hạ con trai độc nhất, không vài năm liền đi. Diêu Đại tiên sinh vừa làm cha lại làm mẹ mà đem con trai độc nhất nuôi nấng lớn lên, thành gia lập nghiệp sau, lại là một hồi người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lưu lại tôn tử Diêu Thanh, cùng diêu Đại tiên sinh ở Long Châu huyện sinh hoạt. Hiện tại Diêu Đại tiên sinh đi. Long Châu huyện xa xôi, lại là ngày đông tin tức không thông, vẫn có không ít học sinh tới rồi vội về chịu tang.

“Không ít vị tiên sinh đại nhân muốn thu dưỡng tôn tử Diêu Đại tiên sinh, chính là tiểu hài nhi bản thân không nguyện ý, hiện tại ngay ở nơi này thay người viết thư.” Điếm tiểu nhị nói xong, chính mình hốc mắt đều có chút hồng.

Ôn Luân mày nhăn đến so Đại Hùng còn chặt hơn, nhắc tay đổ ra hai chén trà gừng, đem mấy đĩa trà bánh mềm mại cùng quả vỏ cứng ít nước ghép lại, hợp với trà gừng đồng thời giao cho điếm tiểu nhị: “Đi cho Diêu Thanh, nói là khách nhân chưa ăn, không dùng cũng vứt.”

Điếm tiểu nhị nghe được tên Diêu Thanh, nhất thời liền giật mình một chút. Khóe miệng kéo ra tươi cười: “Tiểu nhân hiểu được, khách quan ngài yên tâm.” Khách quan này hiển nhiên nhận thức tôn tử Diêu Đại tiên sinh.

Ôn Luân nhìn điếm tiểu nhị bưng trà cùng điểm tâm, còn giả thành bộ dáng chưởng quầy lừa gạt, diễn xuất kiêu ngạo mà chạy đến kia cái bàn bên cạnh.

Tiểu sừng quơ quơ, như là không tiếp thu.

Điếm tiểu nhị giả thành bộ dáng chưởng quầy sợ hãi bị phát hiện, đem trà gừng nóng hầm hập đổ vào chén lớn trên bàn, lại đem điểm tâm từng món đặt tại trên bàn.

Tiểu sừng ngốc lăng lăng, qua một hồi tiểu hài nhi mới bước ra, thân cao không bằng cái bàn, hướng về phương hướng điếm tiểu nhị quy củ mà thi lễ, nhìn trà gừng trong bát nhanh chóng nguội đi, ôm bụng xoa xoa, rốt cục vẫn bưng lên uống hai miếng.

Hương vị trà gừng không phải vài tiểu hài nhi sẽ thích, nhưng mà bỏ thêm đường đỏ điềm điềm hương vị lại mất mùi gừng cay độc. Tiểu hài nhi từng chút từng chút mà uống.

Ôn Luân nhìn có chút mũi chua, đột nhiên ngẩng đầu ánh mắt hung ác mà nhìn Đại Hùng: “Mang về núi!” Đại Hùng nhiều đồng bào như vậy mình đều nuôi, mình dưỡng thêm cái tiểu hài nhi thì thế nào?

Đại Hùng vỗ vỗ lưng tức phụ: “Diêu Đại tiên sinh là tiên sinh của đệ?”

Ôn Luân gật đầu, như trước nhìn chằm chằm Đại Hùng không tha. Dám không đồng ý thử xem?

Đại Hùng vò đầu: “Tôn tử của tiên sinh đệ…Diêu Thanh đúng không? Nhìn qua bộ dáng như là muốn tự lực cánh sinh.” Đại Hùng đối người đọc sách vẫn luôn không có cảm tình gì, vẫn là nhận thức tức phụ mình sau, mới chậm rãi thay đổi. Tiên sinh có thể đem tức phụ mình dạy thành như vậy, không thể nghi ngờ cũng là đáng giá tôn kính. Đại Hùng không phản đối trong nhà nuôi thêm một đứa bé. Đứa nhỏ này so với Nhị Trụ tử, quả thực một cái trên trời một cái dưới đất.

Ôn Luân trực tiếp động thủ nhéo vạt áo Đại Hùng: “Cái này ngươi đừng động. Ngươi chỉ cần gật đầu thì tốt rồi.”

Đại Hùng đương nhiên chỉ có thể gật đầu.

Ôn Luân nhất thời cười, vỗ bả vai Đại Hùng: “Đi thôi, chúng ta ghé trong phủ ở một đêm, ngày mai lại trở về.”