Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 27: Thí nghiệm năng lực…



Đêm đó mọi người đều thực tận hứng. Lục Văn Thụy  đối với việc vừa hưởng thụ mỹ thực vừa giao lưu tân bằng hữu liền  thấy thực vừa lòng. Lúc gần đi, Tạp Lạc Tư còn nói với hắn, buổi sáng ngày mai có thể đi đến chỗ của hiến tế để thí nghiệm năng lực. Hắn tự cổ vũ bản thân một chút. Cho nên nói, mặc kệ đi đến đâu, có lãnh đạo hỗ trợ chính là hảo!

Đạp ánh trăng, Lục Văn Thụy  trên đường cứ ngâm nga, tâm tình tốt lắm.  Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc hộ tống hắn về đến tận nhà. Sau khi nói lời từ biệt với hai người, tâm tình hắn rất là phấn khởi liền gột rửa sau đó đi ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải đi thí nghiệm năng lực nữa! Không biết năng lực của hắn là cái gì đâu? Dị năng? siêu năng lực? võ công? Không nghĩ tới những thứ mà trước kia hắn không dám mơ thì từ khi xuyên qua đến nay hắn đều có thể có được. Thật tốt! Mang theo mỹ mãn tươi cười, Lục Văn Thụy  ngủ thật ngon.

Sáng sớm hôm sau, Lục Văn Thụy  mang theo tâm tình rất tốt mà rửa mặt, mặc vào một kiện quần áo ngắn gọn mà cũng không thất lễ, sau đó liền xuất môn.

Ra tới ngoài cửa, hắn không ngạc nhiên khi thấy Mễ Lai Khắc mang theo vẻ mặt tươi cười đứng ở đó. Tuy nhiên hắn có chút kinh ngạc nhìn Ngải Tư Đặc đang ở bên cạnh mà ôn hòa nhìn hắn. Chẳng lẽ gần nhất lưu hành việc huynh đệ cùng nhau hành động sao? Nhớ lại từ sau khi hắn đi vào Thái Cách bộ lạc, nhận thức Ngải Tư Đặc thì người này cùng Mễ Lai Khắc vẫn luôn xuất hiện bên cạnh hắn. Có lẽ là bởi vì người này khi  tươi cười quá mức thân thiết, cũng có lẽ là người này  xuất hiện quá mức tự nhiên, nên  cho tới bây giờ Lục Văn Thụy  mới phát hiện đối phương  tựa hồ bất tri bất giác đi vào cuộc sống của hắn. Nhìn Ngải Tư Đặc bởi vì thấy hắn ra mà nở nụ cười sáng lạn, Lục Văn Thụy  tựa hồ không thể nói lời cự tuyệt. Quay đầu nhìn thoáng qua Mễ Lai Khắc đang chờ ở bên cạnh, thấy y đang im lặng nhìn mình. Lục Văn Thụy  liền đối với hai người nói sớm an, sau đó cùng hai người đồng loạt xuất phát.

Ba người một đường đi tới. Trên đường, nhiều người thấy bọn họ đều rất là nhiệt tình tiếp đón, có một vài thú nhân quen biết còn tiến lên cùng huynh đệ Mễ Lai Khắc quàng vai, vỗ ngực đối phương, tỏ ra bộ dáng là  huynh đệ tốt.

Khi bọn hắn nhìn đến Lục Văn Thụy đang đứng cùng hai huynh đệ, trên mặt đều mang theo kinh diễm. Bọn họ tuy rằng biết trong bộ lạc có một giống cái mới tới, nhưng bình thường hắn luôn được hai huynh đệ Mễ Lai Khắc bảo hộ cho nên mọi người đều còn chưa có gặp qua hắn lần nào. Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp mặt. Đây quả thật là một giống cái tinh xảo xinh đẹp. Mọi người  đều vui mừng quá đỗi. Hơn nữa giống cái này còn độc thân, chỉ cần hắn  không có bạn lữ thì bất cứ thú nhân nào cũng đều có quyền được theo đuổi. Cho nên, thú nhân có chút gan lớn liền nhiệt tình tiến lên tự giới thiệu với Lục Văn Thụy, thỉnh thoảng  còn bày ra vài cái tư thế, hướng hắn biểu hiện bản thân cường tráng, hy vọng có thể hấp dẫn được đối phương.

Lục Văn Thụy  nhìn nhóm thú nhân trước mắt không ngừng triển lãm bản thân lại còn thỉnh thoảng sử dụng ánh mắt nồng cháy nhìn hắn, trong lòng không khỏi buồn bực. Hắn nghĩ trước kia bản thân ở địa cầu sống qua 22 năm đều không có người hỏi thăm, như thế nào vừa đến thế giới thú nhân này, sau khi biến thành giống cái thì lại được hoan nghênh như vậy? Chẳng lẽ trời sinh hắn không có nhân duyên với nữ tử, ngược lại hắn có vẻ chiêu nam nhân sao?

Bị một đám thú nhân bề ngoài cao lớn hơn hắn nhìn chằm chằm, Lục Văn Thụy cảm thấy thực choáng váng. Tuy rằng hắn đã tiếp nhận thân phận giống cái, nhưng nội tâm hắn vẫn kiên trì bản thân là một nam nhân chân chính. Hắn nghĩ cho dù là ai bị nhiều người đồng tính như vậy vây quanh  cũng không thể quá cao hứng đi?! Lục Văn Thụy nhìn một nhóm thú nhân đang quay quanh, hắn cảm thấy bản thân có áp lực rất lớn.

Huynh đệ Mễ Lai Khắc một phải một trái gắt gao bảo hộ hai bên Lục Văn Thụy . Chú ý tới sắc mặt của  hắn không tốt, lại nhìn nhìn nhóm thú nhân dù đuổi thế nào cũng không đi, hai người liếc nhau, phối hợp ăn ý, một người che hai tai Lục Văn Thụy , một người ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hổ gầm.

Tiếng huýt gió như sấm, làm cho thân hình nhóm thú nhân khẽ run, động tác quanh thân bị kiềm hãm, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Sau đó nhìn thì đã  không còn thấy thân ảnh ba người kia. Trong lòng mọi người nổi lên một trận thất vọng, nhưng chỉ có thể liếc mắt một cái, phẫn nộ rời đi.

Vừa thoát ly vòng vây các thú nhân, ba người một đường chạy như điên. Chạy đi được một đoạn đường mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn nhau đều thấy có chút chật vật, nhịn không được cười ha ha.

Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đã không còn sớm, Lục Văn Thụy  nghĩ không thể để cho hiến tế đợi lâu, không thì sẽ làm cho đối phương có ấn tượng không tốt về mình, vì thế hắn xoay người nhắc nhở hai người vẫn còn đang cười ở bên cạnh nên chạy nhanh đi thôi. Hai huynh đệ cũng chú ý việc thời gian có chút chậm trễ cho nên không có dị nghị mà đuổi kịp cước bộ của Lục Văn Thụy , vẫn như cũ một phải một trái tiêu sái ở bên người hắn.

Khi ba người tới thần điện, nhìn thấy Thụy Lạp đang ở cửa tựa hồ đã đợi thật lâu. Y ngẩng đầu trừng mắt liếc ba người một cái, đối với Lục Văn Thụy  ác thanh ác khí nói:

“Đến chậm như vậy, một chút cũng không có lịch sự, hại ta đợi lâu như vậy, nếu phụ thân không kêu ta ra cửa chờ ngươi, ta mới không nghĩ chờ ngươi đâu, hừ! Phụ thân ngay tại bên trong, chính ngươi vào đi thôi!”

Nói xong không hề nhìn Lục Văn Thụy, y  xoay người đối với Mễ Lai Khắc lập tức nở ra một nũ cười ngọt ngào. Tiến lên ôm lấy cánh tay của đối phương, thanh âm nọa nọa nói:

“Mễ Lai Khắc ca ca, ngươi đã lâu đều không có đi chơi cùng ta, hôm nay theo ta đi vào trong rừng cây ngoạn được không?”

Mễ Lai Khắc nghe Thụy Lạp nói, theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Văn Thụy, chỉ thấy hắn tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn mình một cái, sau đó quyết đoán xoay người hướng bên trong thần điện đi vào.

Tuy rằng Thụy không nói câu nào nhưng Mễ Lai Khắc vẫn là không hiểu sao cảm giác phía sau lưng chợt lạnh.  Hắn đang muốn từ chối Thụy Lạp, đuổi theo đối phương giải thích, kỳ thật hắn cùng Thụy Lạp thật sự không có cái gì hết. Lúc này,  Thụy Lạp chợt rúc vào bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi:

“Mễ Lai Khắc ca ca, theo giúp ta đi, được không?”

Nói xong còn không quên dùng cặp mắt to ngập nước nhìn chằm chằm hắn, bộ dáng giống như nếu ngươi không đáp ứng, ta liền khóc cho ngươi coi.  Mễ Lai Khắc phiền não ngẩng đầu lên nhờ ca ca hỗ trợ, ai ngờ hắn mới vừa nhấc đầu liền thấy ánh mắt trêu tức của Ngải Tư Đặc. Quả nhiên ca ca hắn luôn luôn ở bên cạnh xem kịch vui đây mà.

Ngải Tư Đặc nhìn ánh mắt mang theo tia cầu cứu của Mễ Lai Khắc, tuy rằng cảm thấy biểu tình trông mong của đệ đệ nhà mình kia nhìn thực đáng yêu, nhưng vẫn quyết định coi như không nhìn thấy, cho nên hắn thản nhiên nói một câu:

“Mễ Lai Khắc, ngươi chậm rãi đi, ca ca trước hết đi bồi Thụy nga!”

Dứt lời còn không quên  nháy mắt mấy cái với Mễ Lai Khắc, sau đó không quay đầu lại đuổi theo Lục Văn Thụy ở  phía trước. Dù sao có một số việc, Mễ Lai Khắc cần phải tự mình đi giải quyết, đặc biệt là chuyện tình cảm. Người khác không giúp được.

Mễ Lai Khắc nhìn hai người rất nhanh biến mất sau cửa thần điện, lại nhìn Thụy Lạp vẫn khư khư như cầm lấy tay hắn mang theo vẻ mặt chờ đợi, thật sự là khóc không ra nước mắt! Hắn thật sự không nghĩ cùng Thụy Lạp đi vào rừng cây ngoạn cái quỷ gì a. Tại sao không ai hiểu và giúp hắn hết vậy. Hắn muốn đi cùng Thụy của hắn a, tuyệt đối không thể để cho ca ca giành trước!

Mắt thấy không ai hỗ trợ, chỉ có thể tự mình cứu lấy thân,  Mễ Lai Khắc miễn cưỡng lộ ra một nụ cười coi như ôn hòa, đối với Thụy Lạp nói:

“Thụy Lạp, hôm nay ta đã hứa với Thụy là sẽ cùng hắn đến chỗ cha ngươi  thí nghiệm năng lực, để ta nói ca ca cùng ngươi đi chơi, được không?”

Nhìn Mễ Lai Khắc cườ tựa hồ có chút cứng ngắc, Thụy Lạp vẫn làm nũng lôi kéo tay đối phương:

“Không cần, Mễ Lai Khắc ca ca, bên Lục Văn Thụy kia đã có Ngải Tư Đặc ca ca cùng đi thì tốt rồi! Ngươi hôm nay trước theo giúp ta thôi, trước kia không phải ngươi nói thích nhất là Thụy Lạp sao? Chẳng lẽ hiện tại ngươi đã không thích ta nữa sao?”

Nhìn Thụy Lạp nói xong liền rơi lệ, trong lòng Mễ Lai Khắc rất là phiền chán, chết tiệt, hắn khi nào thì nói là thích y, tại sao hắn không biết! Mễ Lai Khắc muốn trực tiếp bỏ y mà đi, nhưng lại có chút giãy dụa. Nếu để cho Phỉ Nhĩ thúc thúc biết hắn chọc tiểu nhi tử của mình khóc thì nhất định sẽ nói Lôi Mông Đặc thúc thúc đem hắn tấu một chút. Nhưng hắn thật sự không thích tiểu quỷ hay khóc ngay từ nhỏ liền thích quấn quít lấy hắn này. Mỗi lần chỉ cần y vừa khóc, mặc kệ có phải lỗi của y hay không, thì sau đó hắn đều bị hai phụ thân luôn cưng chiều tiểu nhi tử tấu một chút. Hơn nữa mỗi lần phụ thân của hắn không thèm bênh hắn mà còn nói Thụy Lạp là giống cái nên hắn không được ăn hiếp y. Có thể nói hắn chính là bị Lôi Mông Đặc thúc thúc ức hiếp mà ráng lớn lên. Hắn có thể cao lớn như vậy có lẽ là nhờ nguyên nhân này a.

Như vậy hiện tại làm sao bây giờ đây? Hắn phải giải quyết người này ra sao? Thụy đi vào lâu như vậy cũng chưa thấy hắn đến nhất định sẽ tức giận. Nghĩ đến đây Mễ Lai Khắc đột nhiên giật mình, nhớ tới phương pháp lần trước của Thụy nên hắn quyết định làm theo. Hắn đầu tiên là khoa trương “A” một tiếng, quả nhiên hấp dẫn lực chú ý của Thụy Lạp. Sau đó hắn nhân cơ hội rút tay về, miệng thì nói:

“Mau nhìn, có một con heo đang bay trên trời kìa”.

Thụy Lạp tò mò theo hướng ngón tay Mễ Lai Khắc, phát hiện không có heo bay. Y nghi hoặc quay đầu nhìn người ở bên cạnh, muốn hỏi hắn con heo kia ở đâu? Tại sao y không có thấy? Ai ngờ vừa quay đầu lại mới phát hiện người kia đã sớm biến mất, sau đó y mới phản ứng lại. Nguyên lai vừa rồi Mễ Lai Khắc nói có heo trên trời là muốn lừa y. Tại sao bây giờ hắn lại trở nên hư hỏng như vậy chứ, còn học cách lừa y, nhất định là do Thụy dạy hư Mễ Lai Khắc ca ca. Nghĩ như vậy, trong lòng Thụy Lạp đối với Lục Văn Thụy  càng sinh  ra chán ghét. Thụy Lạp nghĩ rằng, Mễ Lai Khắc ca ca hiện tại nhất định là đi tìm tên Thụy kia, như vậy y sẽ đi đến chỗ phụ thân thì có thể nhìn thấy hắn. Nghĩ xong, y cũng xoay người đi vào thần điện.

Mà lúc này Lục Văn Thụy đã đi vào thần điện. Trong lòng  hắn thật sự cũng không bình tĩnh giống như biểu hiện bên ngoài của mình. Trong lòng hắn hơi hơi ảo não. Hắn vừa rồi thấy Thụy Lạp kéo cánh tay Mễ Lai Khắc liền muốn xông lên phía trước một roi đem đối phương đánh bay ra ngoài. Sau nghe được Thụy Lạp làm nũng nói chuyện với Mễ Lai Khắc, hắn liền nổi hết da gà. Thụy Lạp như thế nào lại yểu điệu như vậy chứ? Cho dù là giống cái, nhưng hắn gặp qua Khoa Lan thúc thúc cùng Pháp Lan đều không có giống như vậy. Người này tại sao lại như thế…. …… Ân, thật đặc biệt? Dù sao hắn cũng  không chịu nổi loại giống cái ẻo lã như thế này. Đương nhiên hắn xem đối phương không vừa mắt, chính yếu vẫn là bởi vì Mễ Lai Khắc không khỏi tay đối phương, điều này làm cho hắn thực sinh khí. Hắn nghĩ có nên tặng Mễ Lai Khắc một roi?. [Y-H: nên đánh]. Bất quá, hắn dù là suy nghĩ nhưng không có thật sự hành động. Không phải vì hắn là người hiền lành, mà là hắn nghĩ bản thân cùng Mễ Lai Khắc chưa có xác định quan hệ. Cái hôn môi ngày hôm qua cũng chỉ là do hai người nhất thời xúc động mà thôi, cho nên hắn cũng không có quyền gì mà chỉ trích đối phương.

Nghĩ như vậy, tuy rằng đối với Đại Thước có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn là lựa chọn bình tĩnh xoay người rời đi, cho dù là có hảo cảm với Mễ Lai Khắc, hắn cũng không cho phép bản thân mất đi lý tính. Hắn không giống như mấy người đàn bà chanh chua tranh giành tình nhân, hắn là nam nhân, là một người địa cầu  thế kỷ 21 tự tin kiêu ngạo,  nếu hắn thật sự tùy tiện cùng cái loại tiểu hài tử bốc đồng này so đo, như thế chính lạ hạ thấp bản thân. Đối với cảm tình, hắn cảm thấy bản thân có thể thích, yêu thượng đối phương, nhưng tuyệt đối không thể hèn mọn trước mặt đối phương, phóng thấp tư thái của bản thân. Đây là điểm mấu chốt của Lục Văn Thụy  đối với tình yêu.

Ở trong lòng suy nghĩ thông suốt, Lục Văn Thụy  thấy Ngải Tư Đặc đã muốn đuổi theo. Lúc này đối phương đang im lặng nhìn chăm chú vào hắn, trên mặt còn mang nụ cười ôn hòa thân thiết mà hai người lần đầu gặp mặt. Lục Văn Thụy  nhìn hắn, lơ đãng cũng mỉm cười. Cảm giác tâm tình của hắn lập tức trong sáng lên, cái gì Thụy Lạp, cái gì nam nhân ẻo lã, tất cả đều bỏ qua một bên.

Ngải Tư Đặc mang theo Lục Văn Thụy  đi vào một gian phòng bên trong thần điện. Đi qua đại môn, quả nhiên thấy bên trong có một người mặc trường bào màu trắng đang chờ bọn họ.

Thấy hai người, đối phương ngẩng đầu lên, một ít tóc màu thủy lam vướn vào hai má. Lập tức có một bàn tay ngăm đen từ bên cạnh đưa qua mềm nhẹ mà đem mấy sợi tóc phá phách kia vén vào bên tai của đối phương. Tại thời điểm tầm mắt hai người giao nhau, người mặc áo bào trắng lộ ra một nụ cười  nhu hòa. Tiếp theo hắn đem ánh mắt chuyển hướng Lục Văn Thụy  cùng Ngải Tư Đặc.

Lúc này Lục Văn Thụy  mới phát hiện nguyên lai trong phòng có hai người, một người mặc áo bào trắng, một người mặc áo bào đen. Xa xa nhìn thật giống như là hắc bạch gì đó. Người mặc hắc bào nhìn rất giống người Trung Quốc, tóc đen mắt đen, lại thêm một thân hắc bào, mà ánh sáng trong phòng lại không rõ ràng khiến cho người ta không chú ý đến sự tồn tại của y, hơn nữa y còn ẩn dấu hơi thở của mình.

Lúc này, người mặc áo bào trắng đang dùng cặp mắt màu thủy lam nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy, trong mắt mang theo điểm tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, đánh giá một lát, trong phòng vang lên thanh âm nhu hòa:

“Nhĩ hảo, ta là hiến tế Phỉ Nhĩ, thật cao hứng nhận thức ngươi! bên cạnh ta đây là bạn lữ của ta, Lôi Mông Đặc. Ta nghe Tạp Lạc Tư nói, ngươi muốn thí nghiệm năng lực của mình, ngươi đến đây, để tay lên thần thạch đi!”

Nói xong, hắn giơ cây gậy của mình lên trước mặt Lục Văn Thụy , ý bảo đối phương để tay lên mặt trên. Lục Văn Thụy  vươn tay phải, đưa tay chạm vào trên tảng đá trong suốt có chút giống như là thủy tinh ở trên đỉnh gậy. Ai ngờ ngón tay vừa mới  tiếp xúc mặt ngoài tảng đá, tảng đá nguyên bản vốn trong suốt liền phát ra một trận ánh sáng mãnh liệt màu lục, trong nháy mắt toàn bộ căn phòng đều bao trùm trong lục sắc quang mang [ánh sáng màu lục].

Lục Văn Thụy  bởi vì trực diện hào quang, cho nên theo bản năng nhắm lại hai mắt, bỗng nhiên hắn cảm giác bản thân rơi vào một chiếc ôm ấm áp quen thuộc, một bàn tay to ấm áp che lại hai mắt của hắn, hắn ngữi được mùi cỏ xanh trên người đối phương nên biết là Mễ Lai Khắc đã đến.

Lục Văn Thụy  thả lỏng thân thể có chút cương cứng của mình, chậm rãi tựa vào trong lòng đối phương, nghe tiếng tim đập vững vàng của đối phương, không hiểu sao liền thấy an tâm, cảm giác được Mễ Lai Khắc nhẹ tay cầm bàn tay mà hắn đang để trên gậy xuống dưới, sau một lúc lâu, lục sắc quang mang rốt cục dần dần yếu bớt cho đến khi biến mất hẳn.

Lục Văn Thụy  nắm tay Mễ Lai Khắc, nhẹ nhàng đẩy thân thể đối phương ra, ngẩng đầu nhìn bốn phía, có chút không biết nên khóc hay cười.

Hiến tế Phỉ Nhĩ đang dùng vẻ mặt khiếp sợ  đứng sau lưng Lôi Mông Đặc. Ngải Tư Đặc vẻ mặt ảo não nhìn Thụy Lạp đang ở trong lòng mình. Xem ra Thụy Lạp là đuổi theo Mễ Lai Khắc vào. Bất quá sự kết hợp giữa Thụy Lạp cùng Ngải Tư Đặc  như thế nào cảm thấy có chút buồn muốn cười đâu? Lục Văn Thụy  không quá phúc hậu nhìn biểu tình ảo não của Ngải Tư Đặc, khe khẽ nở nụ cười.

Mà ngay lúc này, Ngải Tư Đặc cùng Thụy Lạp là tối buồn bực. Ngay tại lúc lục quang chói sáng nhất, Ngải Tư Đặc vốn là muốn đi đến chỗ Lục Văn Thụy , nhưng không biết vì sao Thụy Lạp vừa đi vào phòng lại ngã vào trong lòng hắn. Mà khi thấy lục quang chói mắt kia thì định chạy về phía Mễ Lai Khắc, ai ngờ khi đó Mễ Lai Khắc đã đi tới bên người Lục Văn Thụy . Thụy Lạp chậm chân liền bổ nhào vào trong lòng Ngải Tư Đặc vốn cũng đang đi tới hướng này, âm kém dương sai, liền biến thành loại tình huống hiện tại. Lúc này,  hai người vẻ mặt xấu hổ ảo não đẩy đối phương ra, phân biệt phóng ra sóng điện ai oán vào Lục Văn Thụy  cùng Mễ Lai Khắc đang cười trộm.

Mà luc này, Phỉ Nhĩ đã khôi phục lại tinh thần liền từ phía sau Lôi Mông Đặc bước ra, đi nhanh đến trước người Lục Văn Thụy , lôi kéo tay hắn kích động nói:

“Rất thần kỳ, ngươi thế nhưng có được năng lực lợi hại như vậy, đây chính là loại năng lực được ghi lại trong lịch sử của bộ lạc nga, chưa từng thấy xuất hiện qua!”

Nhìn vẻ mặt kích động của  Phỉ Nhĩ, Lục Văn Thụy  không hiểu ra sao, chẳng lẽ năng lực của hắn thực sự manh lắm sao?