Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 19: Trở lại bộ lạc [ tam ]…



Nhìn biểu tình của phụ thân, Mễ Lai Khắc biết nhất định là y đang muốn thấy hắn bị chê cười, hừ, vẫn là cha hảo, ôn nhu thiện lương, lúc trước vì sao lại  coi trọng phụ thân không biết? Bất quá hắn nhất định phải cố gắng, phải tranh thủ nhanh  nhanh theo đuổi Thụy mới được.

Phụ tử hai người cùng mang ý xấu liếc nhau một cái, sau đó đều lộ ra một nụ cười tươi, theo loại trình độ này mà nhìn thì không khó phát hiện  ra đây chính là cha con ruột nha, quả nhiên rất giống.

Tạp Lạc Tư đột nhiên nhớ tới vừa rồi chỉ lo nhìn diện mạo của Lục Văn Thụy  có bao nhiêu ưu điểm, nên giờ rất muốn biết lai lịch của y nên hỏi:

“Mễ Lai Khắc, ngươi gặp được Thụy tại Hắc Chiểu rừng rậm, vậy ngươi có biết hắn vốn là người của bộ lạc nào không? Hay hắn là con của một đôi phu phu lưu lạc cho nên sống một mình ở trong rừng rậm?”

“Ân, quả thật là ta gặp được Thụy tại Hắc Chiểu rừng rậm, về phần lai lịch của hắn, hắn chưa có nói với ta. Ta cảm thấy nếu ta hỏi, hắn sẽ không cao hứng. Nhưng thông qua lời nói của hắn, ta cảm thấy hắn chắc chắn có chút quan hệ với  bộ lạc Lý Âu ở phụ cận rừng rậm. Hơn nữa, lúc trước hắn còn hỏi qua ta rằng ta có cảm thấy phát sắc cùng đồng tử sắc bất đồng là rất kỳ quái. Cho nên ta đoán hắn từ rất nhỏ liền rời đi bộ lạc, một mình sinh hoạt tại rừng rậm. Hơn nữa hắn hình như không hề biết đến lịch sử của  toàn bộ đại lục Lạc Vân”.

Mễ Lai Khắc suy nghĩ một chút trả lời.Tạp Lạc Tư cũng đoán được hẳn là như vậy.

“Như vậy, nếu hắn hiện tại lựa chọn đi vào bộ lạc chúng ta, hơn nữa lúc  trước hắn còn cứu ngươi, chúng ta cũng không nên so đo đến lai lịch của hắn. Ta nghĩ đó nhất định không phải là một đoạn ký ức thật đẹp để nhớ lại. Nếu hắn không nói, ngươi cũng đừng chủ động hỏi hắn. Chuyện này, nếu trong tương lai hắn muốn nói thì sẽ tự nhiên nói thôi.”

“Ân, ta cũng nghĩ như vậy, ta sẽ không bức Thụy. Đúng rồi, phụ thân, Thụy lúc trước nghe ta nói cha do có  phát đồng dị sắc nên trời sinh có chứa năng lực chữa bệnh, cho nên hắn rất ngạc nhiên về năng lực của chính mình. Ta có thể dẫn hắn đi đến nơi hiến tế thí nghiệm một chút được không?”

Mễ Lai Khắc nghĩ nếu hiện tại cả hai đã về tới bộ lạc, vậy hắn  cũng nên thỏa mãn tâm nguyện này của Thụy. Tạp Lạc Tư trầm tư một lát, trả lời:

“Ân, được rồi. Hôm nay ngươi trước hết giúp hắn đem phòng ở chuẩn bị cho tốt. Ngày mai ta sẽ nói chuyện này với  hiến tế, nếu hiến tế đáp ứng, ta sẽ nói cho ngươi hay. Gần đây Phỉ Nhĩ hiến tế hình như đang bế quan, ta phải đi hỏi trước mới ổn.”

“Vâng, cám ơn phụ thân, giờ ta đi tìm Thụy nga! Ta sẽ làm cho cha về nhà sớm một chút.”

Mễ Lai Khắc nói xong liền mang đồ đạc của Lục Văn Thụy  ly khai. Tạp Lạc Tư nghe lời con trai nói, nhìn bóng dáng vội vã của hắn, hơi mỉm cười lại có chút  thở dài:

“Ha ha, tuổi trẻ thật tốt a! Ta chỉ còn ở nhà chờ bảo bối Khoa Lan trở về sớm một chút đi.”

Mễ Lai Khắc một đường chạy đi, đến chỗ một loạt phòng trống tìm tới tìm lui, rốt cục nhìn thấy thân ảnh cha mình trước cửa một gian phòng ở cạnh bờ sông, xem ra là gian này, đúng vậy.

Hắn mang theo hành lý, ở tại cửa kêu lên một tiếng: “Thụy, cha! ta mang hành lý đến, hai người tìm được phòng vừa ý chưa?”

Khoa lan cùng Lục Văn Thụy  đồng thời quay đầu, nhìn bộ dáng Mễ Lai Khắc mang theo bao lớn bao nhỏ, trăm miệng một lời nói: “Ngươi đã đến rồi a!”

Sau đó Lục Văn Thụy  tiến lên nhận lấy một ít hành lí từ trong tay Mễ Lai Khắc, tiếp tục trả lời: “Ta thích gian phòng này, bên cạnh có sông nhỏ, dùng nước giặt quần áo đều thực phương tiện, hơn nữa ta cũng thực thích mấy cây phong ở ngoài cửa kia”.

“Ngươi thích là tốt rồi, ta giúp ngươi đem mấy thứ này vào, ngươi muốn bày trí như thế nào đây?”

Mễ Lai Khắc chờ Lục Văn Thụy  trả lời sau đó quay đầu nói với người bên cạnh luôn cười cười nhìn hắn cùng Thụy:

“Cha, nơi này có ta đến hỗ trợ thì tốt rồi, ngươi về nhà trước đi, phụ thân còn chờ ngươi đó!” [Y-H: đúng là con với cái]

Tuy Khoa Lan nhìn con trai vì có giống cái hắn thích nên không thèm để ý tới cha cũng  không sinh khí, trong lòng nghĩ Mễ Lai Khắc nhà chúng ta đang muốn tìm bạn lữ a, ân, thật tốt. Nghe được hắn nói Tạp Lạc Tư đang ở nhà chờ mình, ngẫm lại hiện tại chính mình đứng ở chỗ này cũng sẽ gây trở ngại cho con trai theo đuổi bạn lữ, vậy thì tốt nhất  trở về bồi lão nhân nhà mình đi. (^_^).

“Vậy được rồi, Thụy, vừa rồi ta có nói đến mấy  việc cần chú ý,  nếu ngươi có chỗ nào không rõ ràng lắm thì có thể hỏi Mễ Lai Khắc, ta đây đi về trước, ngày mai ta lại đến nhìn ngươi!”

Dứt lời, Khoa Lan khoát tay với hai người, đi ra ngoài cửa.

“Vâng, ngài đi thong thả! Ngày mai gặp!”

Lục Văn Thụy  ngừng soạn hành lý, ngẩng đầu lên nói lời từ biệt với Khoa Lan vốn đã chạy ra tới cửa. Mễ Lai Khắc thấy thế chỉ gật gật đầu với cha của mình, sau đó liền cúi đầu tiếp tục thu thập mấy thứ khác.

Nhìn bộ dáng kia của Mễ Lai Khắc, Khoa Lan buồn cười, lắc đầu, thở dài một tiếng: “Con lớn không cần cha nga!” [ thanh: Mễ Lai Khắc chưa có tức phụ đã quên nương a! Loại hành vi này là không tốt.]

Sau khi Khoa Lan đi rồi, Lục Văn Thụy  cùng Mễ Lai Khắc lại bận rộn một trận, rốt cục đem này nọ đều đặt ở vị trí tương ứng, lại quét tước hết từ trong phòng ra ngoài một lần. Lục Văn Thụy  mới đứng thẳng dậy, thở phào một hơi. Nhìn những vật dụng mà mình dùng ở  sơn động lúc trước, giờ bày ra trong phòng ở mới thì cảm thấy có chút thô ráp. Vừa rồi nhìn thấy chất liệu quần áo của Khoa Lan có vẻ giống như vải bố, xem ra về sau hắn chắc là không cần dùng da thú làm quần áo cùng khăn mặt, nói không chừng nơi này đã có đồ gốm, có lẽ về sau hắn sẽ không cần lại dùng thạch oa và thạch bát mà có thể dùng rất nhiều đào bát đào oa đi. Hơn nữa hiện tại căn nhà này khá lớn, bên trong có một gian phòng ngủ, một gian bếp còn có một gian không biết dùng để làm phòng khách,  phòng ăn hay là làm phòng ngủ cho khách đây.

Trong lòng miên man suy nghĩ xong, Lục Văn Thụy  ngẩng đầu nhìn Mễ Lai Khắc đầy mồ hôi bên cạnh, nghĩ đến vừa rồi, đa số công việc  sửa sang cùng quét tước phòng ốc đều bị đối phương cướp làm, khó trách hiện tại y một thân đầy mồ hôi. Nhìn Mễ Lai Khắc như vậy, đáy lòng Lục Văn Thụy  lại tràn ra một dòng nước ấm quen thuộc, giống như chỉ cần ở  bên cạnh y  thì trong lòng hắn đều cảm thấy rất là ấm áp.

Trong lòng nghĩ như vậy nên Lục Văn Thụy  nhìn Mễ Lai Khắc, sau đó nở ra một nụ cười vô cùng sáng lạn. Nhìn trên mặt đối phương bởi vì hành động của hắn mà lộ ra biểu tình ngốc lăng, Lục Văn Thụy nhịn không được cười ha ha, Đại Thước thật sự là rất đáng yêu.

Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy đang ở trước mặt cười vui đến như vậy, cũng không vì đối phương cười nhạo hắn mà sinh khí, vì hắn có thể làm cho Thụy lộ ra nụ cười sáng lạn mà cao hứng. Thụy, ta hướng thần thú cao nhất thề, ta về sau vẫn sẽ luôn bảo hộ nụ cười của ngươi,  vĩnh viễn.

Ở trong lòng phát thệ xong, Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy đang  cười thoải mái nên bản thân hắn nhịn không được cũng nở ra một nụ cười. Ở cùng một chỗ với Thụy, cuộc sống như vậy thật sự  tốt lắm.

Hai người nhìn phòng ở đã được đổi mới hoàn toàn, trong lòng đều thực thỏa mãn. Đang cao hứng, đột nhiên có một đạo bóng đen chợt lóe qua trước mắt, đợi cho Lục Văn Thụy  phản xạ quay đầu lại chỉ thấy trước cửa nhà mới của hắn xuất hiện một con hỗ màu kim hoàng có  hai cánh. Bộ lông màu vàng của lão hổ này dưới  ánh chiều tà lòe lòe sáng lên. Lúc này đôi mắt kim hoàng sắc kia đang nhìn thẳng vào hắn.  Đây  là ai a? Vì cái gì nhìn hắn như vậy? Hắn hình như không biết người này a.

—–