Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Chương 46: Lại bị khi dễ



Lại một năm nữa trôi qua, Sẫm Hảo Nguyệt lên mười ba tuổi, danh hoàn khố của nàng vẫn là đại từ nóng hổi của kinh thành. Đó là do nàng khéo tay không những có thể duy trì đại danh mà còn không quên khuếch đại a.

Sẫm Minh Kiệt lại thờ ơ trước tất cả tin đồn bởi hắn biết tin đồn này đối với tôn nữ của mình đặc biệt có lời. Trước mắt chính là đám người hoàng thất ngoại trừ Sất Vưu Thần cùng Sất Duệ Kỳ thì tất cả đã lập phi hết rồi. Hoàng thượng cũng là không còn nhắc nhiều đến nàng nữa.

Sáng sớm hôm nay khi Sẫm Hảo Nguyệt vẫn còn ôm gối say giấc nồng thì Lưu cố vấn đã chạy vào thông báo: “Tiểu thư, lão thái gia cho gọi người ra tiền thính.”

Sẫm Hảo Nguyệt hừ một tiếng, do đêm qua không ngủ được nàng luyện tập cả một đêm gần sáng mới ngủ chưa gì đã bị gọi ra ngoài. Thật tình, chán chết được!

Sau khi mất cả đống thời gian cho việc ăn chải chuốc làm đẹp Sẫm hảo Nguyệt cuối cùng cũng rời khỏi Trúc viên ra tiền thính. Hóa ra sáng hôm nay đã có rất nhiều người đến mắng vốn về những phá phách của Sẫm Hảo Nguyệt nha.

Sẫm Hảo Nguyệt lại như mọi hôm mang Sẫm Bí Uy ra khóc lóc đầy thương tâm: “Nếu là cha ở đây nhất định sẽ không để người ta ủy khuất như vậy đâu. Trước khi rời đi cha nói không thể để người khác khi dễ mình, cho dù xảy ra mạng người cũng có cha gánh cho người ta.”

Lại là câu nói này, khóe miệng của Sẫm Minh Kiệt rút một cái, vỗ bàn quát: “Đáng tiếc hắn không có ở đây.” Hừ ngay cả câu này cũng mang ra để nói, cũng may là không để Sẫm Hảo Nguyệt theo Sẫm Bí Uy nếu không còn không biết sẽ hư hỏng đến độ nào nữa.

“Nếu như hắn có ở đây nhất định sẽ dùng gia pháp...” Sẫm Minh Kiệt nhấp xong một ngụm trà lại nói.

Đúng lúc nàng có một giọng nam khàn khàn nhưng lại cực to từ bên ngoài truyền vào khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thôi: “Phụ thân đang bảo ai không có ở đây?”

Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa chính, chỉ thấy một đôi nam nữ sóng vai bước vào trên mặt treo nụ cười hạnh phúc không gì che giấu được. Bên cạnh người bọn họ còn có một nam hài mười ba tuổi, gương mặt nhìn thoáng ra cùng Sẫm Hảo Nguyệt có chút giống nhau chỉ là không giống y đút như trước nữa rồi. Ba người đều là nhiễm một màu da nâu khỏe khoắng của sương gió ở phía tây không còn hồng nhuận như trước nữa.

Gương mặt già nua của Sẫm Minh Kiệt có chút run lên: “Đã trở về rồi sao?” Cuối cùng cũng đoàn tụ rồi, hắn là biết biên cương ổn định hoàng thượng triệu hết bốn vị tướng quân hồi triều nhưng không biết khi nào trở về nên không có cùng Sẫm Hảo Nguyệt nói qua chuyện này.

“Nguyệt nhi đây là làm sao? Không nhận ra chúng ta?” Phí Khả Doanh mỉm cười nhìn nữ nhi đang ngơ ngẩng của mình. Nàng bước đến ôm lấy nữ nhi hôn vài cái lên mặt bày tỏ nhớ thương.

Sẫm Hảo Lân cao hứng cũng bước đến đưa tay véo gò má của tiểu tỷ tỷ rồi hôn lên má nàng một cái: “Nguyệt nhi, chúng ta trở về rồi.”

Sẫm Hảo Nguyệt vốn là mất hồn mà đứng nhìn mỹ nương ôm lấy mình hôn mà người cứng đờ, lại nhìn tiểu đệ đệ nay đã cao hơn mình hai đốt tay chu môi hôn mình, cả người đều như rơi vào hầm băng lạnh vậy. Nàng rùng mình một cái chạy sang ngồi bên cạnh ôm lấy soái gia gia khóc tu tu.

“Gia gia, bọn họ khi dễ người.”

Sẫm Hảo Lân cười hà hà bước đến xoa đầu tiểu tỷ tỷ của mình: “Nguyệt nhi vẫn như xưa vẫn thích khóc lóc nha, để ta hôn thêm một cái.” Tiểu tỷ tỷ giờ đây cao lớn không ít a, lại phi thường khả ái nha.

Sẫm Hảo Nguyệt liều mạng lắc đầu đẩy hắn ra: “Ta là tỷ tỷ của ngươi có biết không, là tỷ tỷ.” Tên tiểu đệ đệ này lớn lên nhìn cũng giống soái cha a, chỉ là vì sao tính cách lưu manh thích khi dễ nàng vẫn không chịu bỏ a.

“Nhưng Nguyệt nhi là nữ hài hay khóc lại hay thấp hơn ta.” Sẫm Hảo Lân bậc ra dáng cười lưu manh mà ngày trước chưa bao giờ có khiến Sẫm Hảo Nguyệt nghĩ tên trước mặt không phải tiểu đệ đệ ngày đó của mình.

Sẫm Hảo Nguyệt liên tục trừng mắt nhìn tiểu đệ đệ của mình. Hắn nói rất đúng nha, nhưng nếu là hiện tại nàng bảo nàng võ công tốt hơn hắn nhưng khi tỉ thí lại là không có khinh công nhất định sẽ thua a. Nàng ủy khuất quá, ô ô, bọn họ mới trở về đã khi dễ nàng, ăn đậu hủ của nàng.

Sẫm Bí Uy bị lãng quên liền ho khan vài tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Hắn bước đến bế Sẫm Hảo Nguyệt lên cũng hôn lên gò má đẫm nước mắt của nàng: “Nguyệt nhi không còn nhớ vi phụ nữa sao?”

“Không chơi cùng các ngươi nữa, toàn là gạt người thôi, chớp mắt một cái chính là đi hết mười một năm.” Sẫm Hảo Nguyệt giận hờn vu vơ lại trở về dáng vẻ của tiểu hài tử.

“Nhưng vi phụ hứa mua lễ vật về cho Nguyệt nhi là thật nha.” Sẫm Bí Uy nói xong hướng bên ngoài hô to gọi người mang lễ vật vào.

Một cái hộp gấm bình thường vừa mở ta, một chiếc vòng cổ bằng bạc khảm đá hổ phách đập thẳng vào mắt người xem. Đôi mắt của Sẫm Hảo Nguyệt mở to không biết chớp nữa. Tay nàng bất giác vươn ra định chạm vào thì bộp một tiếng nắp hộp đóng lại khiến nàng thanh tỉnh hẳn ra, lúc này mới phát giác bản thân đang làm gì.

Trong khi Sẫm Hảo Lân cùng Phí Khả Doanh vay quanh Sẫm Minh Kiệt chào hỏi thì phụ nữ Sẫm Bí Uy lại ở một bên túm năm tụm bảy to nhỏ.

“Không gọi vi phụ?”

“Cha.” Sẫm Hảo Nguyệt nhẹ giọng gọi nhưng mắt vẫn không rời hộp gấm.

“Vi phụ ở bên này, không phải bên kia.” Sẫm Bí Uy có chút không hài lòng nói.

“Ân.” Sẫm Hảo Nguyệt gật đầu như người máy.

“Những năm nay có ngoan không?” Sẫm Bí Uy là hỏi như thế thôi chứ ở biên quan hắn nghe chuyện của nữ nhi mình không có ít đâu nha. Lại nói vừa tiến vào kinh thành liền nghe đến ngập lỗ tai rồi.

“Ngoan.” Sẫm Hảo Nguyệt gật đầu vươn tay ôm lấy hộp gấm kéo vào trong lòng: “Nhưng là gia gia không ngoan nha.”

“Thật sao? Không ngoan thế nào?” Sẫm Bí Uy bật cười ngạc nhiên hỏi. Đúng là vừa trở về liền có thật nhiều chuyện để nghe nha.

Sẫm Hảo Nguyệt vẫn ở bên này ton hót, mắt không rời khỏi hộp gấm trong lòng vuốt ve: “Gia gia dạo này rất bá đạo, cứ muốn người ta thuận theo ý mình, cực kỳ khó hầu hạ.”

Sẫm Minh Kiệt mãi lắng tai nghe đôi phụ nữ bên kia nói chuyện nhưng nghe không được tức giận quát: “Phụ nữ các ngươi ở bên kia to nhỏ cái gì?” Là nói xấu hắn đi.

Đôi phụ nữ đồng loạt quay nhìn soái gia gia rồi lại nhìn nhau, Sẫm Hảo Nguyệt rất nhanh mở miệng nói to: “Lần trước ở ngoài bắc thành có một hộ nông thôn nuôi con bò, con bò đó là sinh được một con con...”

“Không cần nói lớn như vậy.” Sẫm Minh Kiệt lại quát.

“A.” Sẫm Hảo Nguyệt gật đầu một cái liền lại nhìn soái cha như muốn nói ‘thấy chứ’.

Sẫm Bí Uy gật gù như là muốn nói ‘thấy rồi’. Phụ thân của hắn quả thực đúng là bá đạo nha. Hỏi người ta to nhỏ cái gì, khi người ta nói lớn lại không cho.

Sẫm Minh Kiệt thẹn quá hóa giận liền cáo trạng: “Ngươi xem chuyện tốt mà nữ nhi của ngươi làm đi.” Lại còn dám trước đó bao che nữa.

Sẫm Bí Uy ngượng ngùng ho khan hai tiếng đặt nữ nhi xuống rồi bước đến. Hắn vờ hỏi: “Không biết Nguyệt nhi đã làm chuyện gì khiến phụ thân tức giận như vậy?”

Sẫm Minh Kiệt kể lại chuyện trấn động nhất kinh thành ra. Chính là dùng ngự lâm quân bức hôn năm đó, cũng may là giải thích thỏa đáng hoàng thượng mới không trách phạt a.

Sẫm Bí Uy vờ biệu lộ vẻ thập phần ngạc nhiên: “Nguyệt nhi thực sự mang ngự lâm quân đi bức hôn?” Đây cũng là chuyện binh sĩ ở biên quan bàn tán nhiều nhất a. Có người còn nói nếu Sẫm Hảo Nguyệt ở chiến trường giết giặc nhất định là bách chiến bách thắng. Bọn họ Sẫm gia chính là hổ phụ sinh hổ tử, gan của nữ nhi hắn chính là to hơn trời rồi.

Sẫm Hảo Nguyệt kéo tiểu đệ đệ ở bên cạnh sang làm điểm tựa gục đầu vào khóc lóc luôn miệng kêu oan: “Oan uổng, tuyệt đối là oan uổng, là kẻ nào đồn thổi linh tinh, để bổn tiểu thư biết được nhất định mang kẻ đó nhổ hết răng.”

Sẫm Hảo Lân ôm lấy nàng vỗ vỗ vai an ủi: “Nguyệt nhi vì sao lại hành động như vậy, lần sao không được như thế nữa biết không?” Chuyện này hắn cũng có nghe nha, không ngờ mười một năm không gặp gan của tiểu tỷ tỷ ngày một to ra. Lại còn dám ở đây bảo người ta đồn linh tinh nữa chứ, có ai có lá gan đủ to dám thêu dệt chuyện này đây.

Sẫm Minh Kiệt trợn to mắt nhìn tôn nữ của mình nói dối: “Ngươi còn không chịu nhận? Chuyện hôm đó đã kinh động đến hoàng thượng luôn rồi.”

“Người ta là cầu hôn a, đến hoàng thượng cũng thấy đúng mà không trách phạt cơ mà.” Sẫm Hảo Nguyệt vểnh môi cãi lại đầy đạo lý. Nàng là giúp hoàng thượng giải quyết rắc rối nha.

Phí Khả Doanh ngồi ở một bên theo dõi màn đối thoại mà không xen được vào câu nào. Nàng vốn là muốn dạy dỗ lại nữ nhi một phen nhưng hoàng thượng cũng thấy đúng nàng làm sao dám nói gì.

“Nếu hoàng thượng thấy đúng thì cũng không nên truy cứu nữa.” Sẫm Bí Uy vội vội vàng vàng đem chuyện này ném sang một bên. Chuyện này hắn cũng phải tìm cơ hội hỏi nữ nhi lại cho rõ ràng mới được.

Sẫm Minh Kiệt lại mang câu nói kia của Sẫm Hảo Nguyệt ra chất vấn Sẫm Bí Uy. Sẫm Bí Uy nghe xong không chút phủ định mà gật đầu xác nhận: “Nhi tử quả thực có nói như vậy, lúc đó là sợ Nguyệt nhi bị khi dễ a.”

Sẫm Minh Kiệt trừng to mắt: “Ngươi chìu đến hỏng tôn nữ của ta còn dám to tiếng thừa nhận sao? Sủng nàng đến vô pháp vô thiên!” Thật là tức chết mà.

Sẫm Hảo Nguyệt bày bộ dạng ủy khuất nhìn soái cha hỏi: “Cha, người ta vô pháp vô thiên sao?”

“Không có, không có.” Sẫm Bí Uy yêu chìu xoa đầu nữ nhi đáp.

Sẫm Minh Kiệt thở hổn hểnh mắng: “Còn dám bảo không? Nàng dám làm những chuyện này là do có ngươi ở phía sau chống lưng đấy.” Cũng may Sẫm Hảo Nguyệt vẫn chưa giết người a.

Sẫm Bí Uy chớp chớp mắt vạn lần không tin tưởng vào những thứ tai mình nghe được. Hắn ở biên quan tận mười một năm làm sao chìu hư nàng cơ chứ. Lại nói câu kia của hắn chính là để cho nàng có chỗ dựa tin thần thôi, nào ngờ nàng thực sự dám giúp hắn thanh lý đám thiếp thất, đại náo kinh thành còn kinh động long nhan đâu.

“Phụ thân a, hình như có gì đó không đúng ở đây a.”

“Còn dám bảo không đúng?” Sẫm Minh Kiệt lại một trận lửa giận xung thiên mở miệng mắng người.

Sẫm Hảo Nguyệt thấy không ổn liền viện cớ chuồn xuất phủ. Sẫm Hảo Lân cũng chạy theo tiểu tỷ tỷ ra ngoài.