Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

Chương 3





Chương 3

“Tô Nghiên ~~ vì cái gì? Tôi… Tôi đối với em tốt như vậy!” Bám chặt mép lan can thuyền, Ngụy Tử Tiên gắt gao trừng mắt nhìn nữ nhân cậu yêu.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tử Tiên… Em ~ em yêu anh!” Tô Nghiên khóc đến lê hoa đái vũ nhìn cậu, “Đừng trách em, em thật sự yêu anh… Là Ngụy Hồng Ngạn muốn hại anh! Không phải em ~ không phải…”

“Nhị thúc? Nghiên ~ em giúp tôi đi lên, chúng ta chậm rãi nói! Nghiên ~~ tôi sắp không giữ được rồi, cứu tôi! Cứu tôi! !” Ngụy Tử Tiên vẫn ôm hy vọng, đó là cô gái duy nhất cậu yêu thật lòng trong cả đời này, cho dù thừa dịp cậu chưa chuẩn bị đẩy cậu xuống biển, cậu hiện tại cũng vẫn là yêu nàng…

“Nghiên ~~ em muốn cái gì tôi đều có thể cho em, thật sự, Nhị thúc ra điều kiện gì với em tôi đều có thể đáp ứng giống như thế!”

“Không ~ anh không biết! Từ nhỏ mẹ em đã cùng nhân tình chạy mất, ba ba suốt ngày đánh chửi em để hết giận, em thực cố gắng học tập, hy vọng có thể thay đổi hết thảy!” Tô Nghiên giống như lâm vào hồi ức, ánh mắt đăm đăm nhìn về biển rộng phía ngoài xa, “Về sau lại vì  trả nợ cho ba ba mà tới hội sở tư nhân cao cấp công tác, anh có biết đó là địa phương như thế nào hay không! Em… Em mệt mỏi quá!”

“Là Ngụy Hồng Ngạn đã cứu em, ông ta nuôi em, giúp em đến trường, cho em hết thảy những gì em muốn, cũng là ông ta nói với em anh thích nhất hương vị dược thảo… Em ~ em nhất định phải nghe lời ông, bằng không em cái gì cũng đều không có, còn phải trở lại cái địa phương dơ bẩn kia, tất cả mọi người sẽ biết rằng em đã từng ở nơi đó, em không cần! Em không cần! !” Tô Nghiên kích động vừa khóc vừa lui về phía sau hai bước, sợ chính mình mềm lòng, nàng biết người nam nhân này là thật tâm yêu nàng.

“Nghiên ~~ giúp tôi đi lên, tôi sẽ cưới emlàm vợ, sẽ không để cho em phải trở lại cái địa phương kia, sẽ không ~ tin tưởng tôi, tôi sẽ cưới em! !” Cánh tay đã muốn chết lặng, thân tàu bóng loáng không có nơi nào có thể mượn lực để bò lên trên, MD, không thể tưởng được du thuyền tư nhân ông nội mấy tháng trước tặng cho cậu này là lại nơi cậu táng thân!

“ Cưới tôi? Đừng gạt tôi, những kẻ có tiền như mấy người chính là như vậy! Tôi đã thấy nhiều lắm rồi, anh có thể thuyết phục ông nội cho anh cưới một  nữ nhân như tôi sao? Nhị thúc anh sẽ đem quá khứ của tôi nói ra hết!” Tô Nghiên càng nói càng kích động, “Không, anh sẽ không cưới tôi, nhà các người sẽ không để cho anh cưới một cô gái như tôi! Chỉ cần anh chết, Ngụy Hồng Ngạn sẽ cho tôi một số tiền lớn, còn có thể đưa tôi đi Mĩ Quốc, để tôi làm lại cuộc đời! Thực xin lỗi ~~ Tử Tiên ~ thực xin lỗi…”

Khí lực như bị hút ra khỏi thân thể, ngón tay chết lặng từng chút thoát ly lan can. Tôi sẽ chết sao? Sẽ chết như vậy? Khốn kiếp, bổn thiếu gia không muốn chết! Vì cái gì lại như vậy?

Ngay một khắc khi thân thể rơi xuống, Ngụy Tử Tiên vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nghiên đứng trên boong thuyền, nàng khóc thực thương tâm, ha ha ~~ thẳng đến giờ khắc này, vẫn là ánh mắt hồn nhiên vô tội như vậy, tôi ~~ hận em! !

Nước biển lạnh như băng theo xoang mũi xâm nhập thân thể, ý thức dần dần mất đi, biển đêm nguyên lai lại đen và lạnh như thế! Phổi tràn đầy nước biển, thật là khó chịu! Thở không nổi! !

…”Ông già! Tôi đã yêu một cô gái! Thế nhưng nàng lại đem tôi đuổi ra ngoài! Nàng…” Ngụy Tử Tiên hưng phấn mà kể lại cậu hôm nay như thế nào gặp được một nữ nhân, nàng không giống với những cô gái cậu từng hẹn hò trong dĩ vãng, nàng thật tinh thuần, thật đẹp!

“Thằng nhóc thối, mày bình thường toàn kết giao với nhữn đứa con gái không đứng đắn, mở miệng liền bày ra dáng vẻ lưu manh, làm mấy cô gái tốt đều bị dọa chạy!” Ngụy Thanh Sam cười mắng, thần tình tràn ngập sủng nịch.

“Ông già, ngài cũng hiểu được nàng là một cô gái tốt đúng không, nàng đã cứu tôi, ông xem tôi bây giờ trông không khác gì đầu heo, trên người cũng không có tiền! Nàng không biết tôi là ai, còn cứu tôi, na ~~ nàng nhất định là một cô gái tốt đúng không? Đúng không! !”

“Thằng nhóc thối không biết tốt xấu! Về sau bị người ta lừa gạt cũng đừng trở về tìm ta khóc lóc than thở đấy, muốn trách thì tự trách mình không biết nhìn người!”

“Ngụy thiếu tôi  là ai chứ! Chê cười ~ ha ha, tôi chính là dược vương tương lai a! Ha ha!”

Ý thức càng ngày càng mơ hồ… Ông già! Tôi đã nhìn nhầm rồi! Tôi thực chỉ muốn ~ thực chỉ muốn trở về khóc nhè nha! ! Ha ha ~~ nhớ ông như thế nào giơ gậy đánh tôi ,đánh cho cái P nở hoa, có lẽ… Có lẽ như thế trong lòng liền không đau đớn như vậy! Thực xin lỗi ngài! Ông nội…

Ngụy Tử Tiên giống như lâm vào trong bóng đêm vô tận, toàn thân lạnh như băng, nghe không được thanh âm gì, cảm giác này làm cho cậu sợ hãi, chết tiệt! Như thế nào còn không chìm luôn đi! Thật là khó chịu! Mau để tôi chết đi! Nhanh đi! Đây là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu trước khi Ngụy Tử Tiên mất đi ý thức…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Tê ~” Thân thể hảo trầm trọng, không có một chỗ nào không đau xót, Khốn! Ai TM lại ở thời điểm ta uống rượu mà đánh ta! Xem ra lần trước mấy người kia xử lý còn chưa đủ ngoan! Chờ ta tìm ra, ta đánh chết nhà ngươi !

Ngụy Tử Tiên mơ mơ màng màng nghĩ, mí mắt nặng trĩu đến khó có thể mở ra, cố gắng mở ra một cái, mây mù mênh mông, tựa hồ là buổi sáng. MD, “Người tới a ~~ có ai không…” Cổ họng giống như mấy trăm năm không được uống nước, khàn khàn còn có thêm vị rỉ sắt!

Thực TM, từ trước tới nay trừ bỏ Tô Nghiên cứu cậu lần đó… Từ từ, Tô Nghiên? Đúng rồi, cậu không phải đang dùng tân du thuyền ông nội đưa mang theo Tô Nghiên cùng nhau hưởng một đêm lãng mạn trên biển đó sao? Như thế nào lại bị người đánh ?

… Du thuyền ~~ Tô Nghiên…

“Tê ~” Cả người đau nhức, chính là toàn thân đổ mồ hôi lạnh lại làm cho Ngụy Tử Tiên thanh tỉnh vài phần, đúng vậy, cậu không phải bị Tô Nghiên đẩy xuống biển sao? Nằm mơ? Không đúng! Cảm giác nước biển lạnh như băng tràn vào phổi chân thật như vậy mà !

Chẳng lẽ cậu được người cứu ? Không chết? Lucky! Tử nữ nhân! Xem gia trở về như thế nào giết chết cô! Còn có Ngụy Hồng Ngạn! Hảo Nhị thúc của ta a ! !

Mặt trời dần dần lên cao, nắng ấm dào dạt, xem ra đã là giữa trưa. Ngụy Tử Tiên rốt cục khôi phục được chút thể lực, chậm rãi hoạt động thân mình, cố gắng đem tay trái bám trụ một thân cây để đứng lên.

Kỳ quái ~ cậu đây là bị đưa tới chỗ nào đây, rừng rậm? Nhìn đại thụ cao che trời, đúng vậy, chính là loại đại thụ nhìn không tới đỉnh, chạc cây thưa thớt, lá cây rất nhiều, trong trí nhớ chưa từng thấy qua loại cây nào giống thế này!

Ngụy Tử Tiên nghi hoặc, N đảo chung quanh có loại địa phương này sao? Chẳng lẽ cậu phát hiện giống cây mới? Những thứ khác cậu không dám nói, đối với thực vật, trên địa cầu không tính mấy loại hiếm thấy, Ngụy thiếu cậu không có loại nào cậu lại không biết !

Ai ~ mặc kệ, trước khi trời tối nhất định phải tìm được người cứu.

Nhặt một nhánh cây chắc khỏe, Ngụy Tử Tiên gian nan bước hai bước, nên đi đâu đây? A ~ là tiếng nước chảy, hảo khát a, trước tìm được nguồn nước rồi nói sau, nếu đi dọc theo dòng nước khả năng sẽ tìm được đường đi ra ngoài!

Theo tiếng nước chảy dần dần rõ ràng, đi không bao lâu liền nhìn thấy phía trước khoảng 100m có con sông nhỏ. Ngụy Tử Tiên bất chấp toàn thân đau đớn, liên chạy nhanh tới bờ sông, một đầu chui vào trong nước.

Nước sông trong suốt thấy đáy, “A ~~ thoải mái! ! Thật thích! !” Này nước cũng thật ngọt nha, hoàn toàn không ô nhiễm, cái gì nông dân sơn tuyền quả thực không khác chút nào! Cổ họng khô khốc được cứu vớt, lại nhìn bàn tay bẩn hề hề, sự thực thì, toàn thân đều là bẩn hề hề,còn nữa, ai thừa dịp cậu hôn mê lột quần áo cậu! ! ! ! ! Kháo! ! ! (=_=b hiện tại mới phát hiện, ngươi cũng quá chậm chạp đi! )

Dùng nước sông tắm rửa, nhất thời nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, “Tê ~ bị thương nhiều như vậy!” Nhìn cánh tay bầm một khối, tím một khối, cũng có vết thương miệng đã ngừng chảy máu. Nhất định là thời điểm ngã xuống biển thì bị thương sau đó theo dòng hải lưu mà trôi tới trong rừng ! ( ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu trì độn a! )

Đúng rồi, mặt không có bị thương chứ? ”Khuôn mặt anh tuấn của mình không thể bị hủy a…”

Một bên than thở một bên Ngụy Tử Tiên đem mặt hướng mặt nước nhìn xuống. Nhìn ảnh ngược trong sông, Ngụy Tử Tiên sửng sốt… Không biết qua bao lâu, phục hồi tinh thần lại, vỗ  miệng chính mình hai cái giúp bản thân thanh tỉnh, dùng sức xoa bóp ánh mắt: “Ảo giác, nhất định là hoa mắt, mình như thế nào lại…”

Ảnh ngược trong nước lại làm cho cậu sửng sốt! 囧! ! ! ! ! Này là ai? ? ? ? Tuy rằng mặt sông có nho nhỏ sóng gợn, nhưng vẫn là có thể nhìn đến vô cùng rõ ràng hình ảnh một tiểu mỹ nhân, đúng vậy! Tiểu mỹ nhân! !

Tóc ngắn màu đay, mày liễu dài nhỏ, mắt hạnh, cái mũi tú đĩnh, còn có cái miệng ngốc ngốc mở lớn! ! ! ! !

Tay phải run rẩy nâng cái cằm đang rơi xuống, bóng người trong sông lập tức trở nên càng thêm linh động động lòng người! ! ! Từ từ… Người kia là ai? Cậu sao? Nhìn kỹ, là có như vậy bảy tám phần tương tự, được rồi, sáu bảy phần…

Ngụy Tử Tiên thừa nhận người trong nước so với cậu xinh đẹp hơn! Nhưng thấy thế nào cũng giống như em gái thất lạc của cậu a! ! ! Nhắm mắt lại, tay phải run rẩy sờ ngực, hô ~~ bằng phẳng a! ! Hoàn hảo hoàn hảo, nhẹ nhàng thở ra, Ngụy Tử Tiên ngã ngồi trên mặt đất, là nam nhân! ! !

“Ân ân ~ đúng đúng ~~” Ngụy thiếu luôn luôn vô tâm vô phế than thở, rất nhanh từ trong đả kích thật lớn thoát ra, nhất định là cậu chết, sau đó… Cái kia gọi là gì nhỉ, tá thi hoàn hồn! ! Đúng! Chính là như vậy, linh hồn chuyển hoán thôi, trên tivi đã từng thấy qua! Không có việc gì, người này giống cậu , chính là có điểm thanh tú thôi, cậu nghĩ ông nội khẳng định sẽ không để ý đại tôn tử của ngài biến đẹp đâu ! Như thế nào cũng so đã việc chết đi tốt hơn nhiều!

Nghĩ thông suốt Ngụy thiếu lại tiếp tục rửa mặt rồi chống nhánh cây một lần nữa đứng lên, liền dọc theo dòng sông đi xuống phía dưới. Hướng dẫn du lịch dã ngoại từng nói qua, nếu ở trong rừng rậm lạc đường, dọc theo sông là đi là có thể đi ra!

Tin tưởng vững chắc đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời Ngụy Tử Tiên vừa đi vừa nguyền rủa Ngụy Hồng Ngạn cùng Tô Nghiên đối cẩu nam nữ này! Hoàn toàn xem nhẹ mới vừa rồi thái dương công công còn ở giữa không trung lúc này lại đang đần khuất về hướng đông…

____________________________

Tác giả có lời muốn nói: cầu cất chứa ~~ bình luận ~~~~ hiên ngang ngang

Ê đuýt tờ có lời muốn nói: vẫn như cũ, văn gì khó hiểu quá chừng, tiếp tục chém gió a~~~~

P/s: Đã thay đổi cách xưng hô, nhưng mà ‘nhị thúc’ thì có nên đổi thành ‘bác hai’ không nhỉ, hay là để nguyên ta?