Xuyên Về 1983

Chương 37: 1



Chị dâu Giang Phàm Lưu Lỵ cũng cảm thấy bộ quần áo trên người chú rất đẹp, mặc vào rất sạch sẽ đẹp trai, không biết tại sao lại nhớ tới cháu trai nhà mẹ đẻ và em họ, mặc vào khẳng định cũng đẹp.

Nếu có thể mua được ở Nam thị, không chừng đã sớm phổ biến ở thủ đô, Lưu Lỵ nghĩ thầm.

Thế nhưng chờ Lưu Lỵ hôm nào đó ra phố dạo phố vài vòng, cho dù cô có chú ý đến thì cũng không thấy bộ đồ giống như của chú mình trong cửa hàng quần áo, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng cô không để ý lắm cho đến hai ngày sau, khi thấy vợ của một đơn vị lãnh đạo nào đó mặc một bộ đồ cùng kiểu, cô liền hỏi: "Chị Đặng, bộ đồ này chị mua ở đâu vậy?"

Chị Đặng cười ngoác đến tận mang tai, từ khi chị mặc bộ đồ này bước ra ngoài đã có rất nhiều người hỏi chị, nhưng chị chỉ có thể nói với Lưu Lỵ: "Chị xin lỗi, chị cũng được người khác tặng, nghe nói là hàng phiên bản giới hạn gì đó, không có sẵn bên ngoài."

Thì ra mấy ngày trước khi Thư Nhiên đưa quần áo cho Chu Huệ thuận tay cầm thêm mấy bộ, hôn sự của Chu Huệ lúc trước còn phải cảm ơn lãnh đạo đơn vị tác hợp, mấy bộ quần áo đó không có giá trị gì nhiều, để Chu Huệ dùng lấy lòng.

Lưu Lỵ vừa nghe thấy sửng sốt, phiên bản giới hạn?

Cô có thể hiểu chuyện chị Đặng có thể lấy được đồ giới hạn, vậy Giang Phàm dựa vào cái gì?

Vốn chỉ là một bộ quần áo rất nhỏ, nhưng hai chữ "giới hạn" cào vào tim Lưu Lỵ, sau khi trở về, cô tò mò hỏi chú út trên bàn ăn: "Tiểu Phàm, hôm nay chị thấy vợ Lưu phó đoàn mặc đồ cùng kiểu với em, rốt cuộc hai người mua ở đâu?"

"Không phải mua, chị dâu, là sản phẩm của công ty bạn em." Giang Phàm nói: "Hay là em lấy cho hai người nhé? "

"Được." Lưu Lỵ vội vàng đồng ý, sau đó mới kinh ngạc lên tiếng: "Bạn em mở công ty quần áo? "

Giang Phàm: "Đúng vậy, em có thể lấy bất kỳ sản phẩm nào từ công ty của anh ấy."

Giang Hàng liếc xéo: "Bạn bè mở công ty quần áo? Lúc trước sao chưa từng nghe em nói qua, lại mới quen bạn mới rồi. "

Thằng em này chẳng làm được gì ngoài có nhiều bạn, cứ qua hai ba ngày lại có bạn mới.

Giang Phàm nở nụ cười: "Anh à, anh cũng biết đấy, chữ như người, thấy chữ như mặt." Nói tròn thì anh hắn cũng coi như đã gặp Thư Nhiên.

"Thì ra là cậu ta." Giang Hàng giật mình, lập tức nhớ tới bức quan thương hải kia còn treo trong phòng ngủ của em trai mình, hắn cảm khái: "Vốn tưởng rằng là một văn nhân, không ngờ tuổi còn nhỏ thế mà đã có thể làm ăn."

Nghe Giang Hàng khen Thư Nhiên, Giang Phàm vui mừng như được khen, đắc ý nói: "Đúng vậy, quan hệ của bọn em rất tốt."

"Vậy chú học người ta nhiều hơn đi." Lưu Lỵ cười nói.

Biết làm ăn còn biết viết văn, nho thương mà, thế hệ trước đều thích thanh niên trẻ tuổi tài tuấn như này.

Giang Phàm nghĩ thầm: Bọn họ chung một trí hướng, địa vị ngang nhau.

Lưu Lỵ quay đầu lại lấy được quần áo chú út đưa cho, mặc đến đơn vị cũng bị rất nhiều người hỏi, cuối cùng cô cũng cảm nhận được niềm vui của chị Đặng.

"Tiểu Phàm, rất nhiều người hỏi bộ đồ này, công ty của bạn em khi nào mới mở bán?" Lưu Lỵ giúp người khác hỏi.

Giang Phàm: "Không mở bán, loại này chỉ xuất khẩu. "

Không còn cách nào khác là phải làm như vậy, việc phân phối hàng hóa ở Nam Thị do các ông chủ lớn trong nước độc quyền, nhà máy nhỏ bọn họ nào dám lấy cứng đối cứng đối đầu với ông chủ, vừa lúc lợi nhuận xuất khẩu cao, đành phải im lặng phát tài, trước tiên kiếm đủ tiền rồi nói sau.

Đầu tháng tám, Thư Nhiên cùng Từ Thận mang theo năm kiểu dáng do nhà máy sản xuất, đi về phía nam, thẳng hướng chợ đầu mối quần áo may sẵn ven biển thuê một gian hàng nhỏ.

Hai người đang quét dọn trong gian hàng nhỏ đáng thương, Thư Nhiên thỉnh thoảng lén nhìn bóng lưng cường tráng của Từ Thận, khi thì thất thần, khi thì lâm vào trầm tư, nên giải thích chuyện mình biết tiếng nước ngoài như thế nào đây... Chẳng lẽ bịa ra một câu chuyện huyền huyễn?

Từ Thận lại không ngốc, nếu thật sự bịa ra một câu chuyện huyền huyễn, Thư Nhiên đã có thể tưởng tượng được biểu tình muốn cười nhưng cố nín của Từ Thận.

Vì vậy, cậu không thể làm điều đó.

Còn một cách khác là bỏ tiền ra thuê người dịch nhưng cũng không được, bây giờ ngành nghề dịch thuật không phổ biến, muốn mời thì phải bỏ ra một số tiền lớn, bọn họ vốn đã nghèo, lỡ như thuê người không đáng tin cậy thì đúng là tiêu tiền vô ích.

Chơi xấu, trực tiếp không giải thích?

Khó quá đi, chỉ cần có thể vượt qua khảo nghiệm, cũng không phải là không thể.

"Ai." Thư Nhiên bất giác thở dài ra tiếng.

"Làm sao vậy?" Từ Thận lập tức quay đầu lại, buông đồ trên tay xuống nhìn cậu: "Tâm tình không tốt à?"

"Không có." Thư Nhiên lắc đầu.

Không có là tốt rồi, Từ Thận lại hỏi một câu: "Sao đột nhiên lại than thở?"

Thư Nhiên không nói gì.

Từ Thận cũng không dám xem nhẹ, gần đây bận rộn khởi nghiệp, hai người bọn họ đều bận đến chân không chạm đất, áp lực rất lớn. Đôi khi hắn nghĩ mà sợ hãi, sợ rằng kết quả cuối cùng không lý tưởng, tất cả mọi người sẽ rất thất vọng.

Huống chi Thư Nhiên còn nhỏ tuổi hơn hắn, ít kinh nghiệm hơn hắn, lại là người dẫn đầu khởi nghiệp, nếu kết quả thật sự không lý tưởng, sẽ đả kích Thư Nhiên không nhỏ.

"Không cần suy nghĩ quá nhiều." Từ Thận nói.

"Ừ..." Thư Nhiên có hơi mông lung, hưmm, sóng truyền hình của bọn họ có vẻ không khớp rồi.

Nhìn ngoài cửa không có ai, Từ Thận ôm đầu Thư Nhiên, hôn lên trán một cái thật mạnh: "Đã cố gắng hết sức, không thẹn với lương tâm là tốt rồi. "

Thư Nhiên: "A, à..." Lần khớp kênh này, cậu miễn cưỡng cười cười, cái này không cần lo lắng, sự nghiệp nhất định sẽ thành công.

Muốn nói đến người áp lực lớn tâm tình không tốt phải là Từ Thận mới đúng, người này không ngạc nhiên thì thôi, lại còn dư lực đến an ủi cậu.

"Anh Thận." Thư Nhiên gọi một tiếng.

"Em đã làm rất tốt rồi." Từ Thận nhìn thấy có người, buông cậu ra thấp giọng nói.

"Ừm, anh cũng vậy, đừng lo lắng..." Thư Nhiên nói: "Sẽ ổn thôi. "

Có một chuyện cậu chưa từng nói với ai, thực ra điều khiến cậu tự tin nhất không phải là đoán trước được tương lai, mà là, người hợp tác với mình là Từ Thận, ông chủ lớn của tương lai, có Từ Thận tựa như có một chỗ dựa vững chắc, nếu mình thật sự ngã xuống, Thư Nhiên tin tưởng... Từ Thận có thể tự dựa vào chính mình đi lên.

Đó là, loại cảm giác lá bài cuối cùng.

Khá xấu hổ, nhưng đó là sự thực.

"Ừm." Từ Thận nở nụ cười: "Anh không lo, được ở cùng với em, anh chẳng sợ điều gì."

Bốn mắt nhìn nhau một lát, Thư Nhiên chớp chớp mắt, mở miệng đổi đề tài: "Không biết mời phiên dịch nước ngoài có đắt hay không? "

Thời buổi này rất ít người biết ngoại ngữ, suy đoán một chút đều biết hẳn là không rẻ.

Từ Thận vào cũng nhanh: "Đi học viện ngoại ngữ hỏi, sinh viên làm thêm hẳn là sẽ rẻ hơn chút."

Thư Nhiên ho nhẹ hai tiếng, không đành lòng đánh nát ảo tưởng của Từ Thận: "Trình độ học sinh kia cũng chỉ đủ ứng phó thi viết, nếu thật sự bàn chuyện làm ăn với người nước ngoài có hơi gượng gạo."

"Vậy thì phải tốn một số tiền lớn." Từ Thận cau mày.

"Thật ra thì không tốn tiền..." Thư Nhiên nhỏ giọng.

Thính giác của Từ Thận tốt gấp bội, nghe vậy nhíu mày: "Không tốn tiền? Là như thế nào?"

"Khụ." Thư Nhiên nhìn trần nhà, bất chấp tất cả: "Em bảo anh đừng hỏi nhiều, nếu không sau này em sẽ không nói với anh những điều này nữa."

Từ Thận nhìn vợ không được tự nhiên như vậy, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn kéo cửa cuốn xuống, ôm đối phương vào trong lòng hôn đủ.

"Được." Hắn tận lực nhịn xuống xúc động, sảng khoái đồng ý: " Anh không nhiều lời nữa, em nói đi."

Lúc này Thư Nhiên mới nói: " Em biết tiếng nước ngoài. "Sau đó liếc mắt nhìn Từ Thận, xem đối phương phản ứng như thế nào.

Chỉ thấy Từ Thận nói được làm được, bình tĩnh thản nhiên: " Hả? Ôi,lợi hại."Suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: " Đỉnh quá."

Chỉ có thế à?

Tuy Thư Nhiên bảo người ta đừng nhiều lời cho nên giờ đối phương không nói nhiều, chỉ hời hợt khen cậu, cậu lại cảm thấy không đúng, tổng kết lại, thật sự rất rắc rối.

"Cho nên không cần mời phiên dịch nước ngoài." Thư Nhiên nói.

"Ừm, tiết kiệm một khoản." Từ Thận gật đầu cười nói.

Nếu đã thẳng thắn với Từ Thận chuyện này, Thư Nhiên sẽ không giấu diếm nữa, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cậu lấy một miếng vải sạch trải trên mặt đất, dùng mực viết thông tin mời chào khách hàng, dùng tiếng Anh...

Từ Thận đang giúp đỡ ở bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười thưởng thức, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như vậy.

Một thiếu niên đi ra từ một thôn trang nhỏ, tuổi còn nhỏ lại có thể biết được nhiều điều phi thường như thế.

Thật ra Từ Thận đã sớm phát hiện chỗ không đúng, chỉ là mỗi lần đều cố ý vòng qua.

Nói thẳng ra, Thư Nhiên sẽ làm gì không phải chuyện của hắn, hắn chỉ quan tâm Thư Nhiên có ở đây hay không, còn có rời đi hay không.

Tâm lý đà điểu, nhưng đây chính là triết lý của Từ Thận.

(Tâm lý trốn chạy thực tế)

Thư Nhiên cũng là tâm lý đà điểu, chỉ thấy cậu cầm bút rũ mắt viết rất chuyên tâm, nhìn như tập trung tinh thần rất nhập tâm, thật ra chỉ là không dám quan sát phản ứng của Từ Thận mà thôi.

Ngoại trừ chuyên tâm viết chữ, ở trong lòng cậu còn đang chửi bới, tính cách của Từ Thận rốt cuộc là hình thành như thế nào?

Nói không hỏi thì không hỏi, ngay cả biểu tình dư thừa biến hóa cũng không có, đúng là trâu bò.

Phỏng chừng đây chính là tố chất tâm lý của ông lớn.

Viết xong một tờ tuyên truyền lớn, trên mặt Thư Nhiên đã thấm ra một tầng mồ hôi.

"Lau cái đi." Từ Thận đưa khăn tay cho cậu: "Biết em lại không cầm theo rồi."

"Cảm ơn." Thư Nhiên nhận lấy lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi.

"Có thể treo lên không?" Từ Thận chỉ vào tấm vải trên mặt đất.

"Ừm." Thư Nhiên đắc ý cười cười: "Vừa có thể che mặt tiền lại có thể làm bảng hiệu, rất thu hút." Nhất định sẽ hấp dẫn được khách nước ngoài.

"Thu hút lắm." Tuy rằng Từ Thận nhìn không hiểu mấy chữ như gà bới trên vải.

Hắn và Thư Nhiên hợp lực treo 'bảng hiệu' lên, sau đó trở lại trong cửa hàng bắt đầu treo bản.

Đồ mang đến từ Nam thị có năm phiên bản, 3 kích cỡ đều là cỡ nước ngoài, vô cùng lớn, cái mã ở giữa Từ Thận có thể mặc, nhưng ở Trung Quốc, kích cỡ đã là hàng to nhất, hắn vừa treo vừa hỏi:"Có đúng là người nước ngoài thường to cao như vậy không?"

Thư Nhiên: "Chủ yếu là béo. " Những người mua loại phong cách thể thao thông thường này có khi còn béo hơn.

Từ Thận: "Ồ." Sao vợ hắn giống như đã gặp qua nhiều người nước ngoài vậy?

Hắn tò mò, nhưng hắn không hỏi.

Sau này thật sự có người nước ngoài tới tận nhà bàn chuyện làm ăn là biết.

Đang nói chuyện, một người đàn ông ngoại quốc hốc mắt sâu, sống mũi cao vén rèm nhìn vào bên trong: "Hello? "

Thư Nhiên và Từ Thận nhìn nhau, hai người đều đọc được vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương, nhanh như vậy sao?

Xem ra 'bảng hiệu" của bọn họ quả thật đủ thu hút!

Vốn Từ Thận đã chuẩn bị cho việc phải đợi thật lâu mới có việc làm ăn tới cửa, đang nghĩ làm thế nào an ủi Thư Nhiên, không ngờ còn chưa treo hết bản thiết kế, người nước ngoài đưa tiền cho bọn họ đã tới.

Nhìn dáng người, thật đúng là rất cao lớn cường tráng, trách không được kích cỡ lớn như vậy.

Thư Nhiên nghênh đón bắt chuyện với đối phương, tiếng anh lưu loát của cậu khiến người nước ngoài ngạc nhiên, lập tức líu díu nói một đống.

Những lời vô nghĩa đó không quan trọng, Thư Nhiên mỉm cười đáp lại.

Biểu cảm khoa trương và động tác khoa tay múa chân của người nước ngoài khiến Từ Thận khó chịu nhìn chằm chằm vào ông ta, sợ đụng phải Thư Nhiên.

Vị khách này là người Mỹ, ông muốn tìm một xưởng gia công đáng tin cậy để may một lô quần jean, Thư Nhiên lập tức lấy bản thiết kế của mình cho ông xem, đồng thời nói với ông bằng tiếng Anh: "Nhà máy của chúng tôi ở Nam thị, chúng tôi có thể giúp ông số lượng lớn, lấy hàng từ bến tỉnh, số lượng ít không làm được, giá thành cao."

Không thể đến thăm nhà máy, bác già người Mỹ tỏ vẻ từ chối, nhưng gian hàng nhỏ này có thứ thu hút ông.

Lão Mỹ vừa lắc đầu vừa bị quần áo trong tay hấp dẫn, loại quần áo rộng rãi và giản dị này rất phổ biến ở đất nước họ, và ông nói nó rất tốt.

"Phiên bản độc quyền, nhà thiết kế chúng tôi rất trâu bò, tương lai sẽ có thêm mẫu mới, ông cầm về cam đoan bán không lỗ, tin tưởng ánh mắt của mình." Thư Nhiên muốn hợp tác với lão Mỹ, không muốn thả con dê béo này đi.

Bọn họ mỗi người một câu, Từ Thận không thể hiểu những gì họ nói với nhau, vì thế ở một bên hỗ trợ đưa đồ, khi vợ nói muốn quyển sổ và bút, hắn cứ cảm giác như đang đùa.

Thư Nhiên tính toán chi phí và đơn giá cho lão Mỹ, giải thích rõ ràng những gì nên nói một cách chi tiết, và bên kia cũng rất giỏi trả giá, một vấn đề mà cứ xoay vòng vòng như bánh xe, càng như vậy, Thư Nhiên càng tin tưởng đối phương là người nghiêm túc làm ăn.

Thư Nhiên dường như có chút quen thuộc với nhãn hiệu quần jean mà lão Mỹ đã đề cập trong cuộc trò chuyện, dù sao, cậu chắc chắn đã nghe nói về nó.

Không biết cò kè qua bao lâu, Thư Nhiên mỏi chân, song phương rốt cục đàm phán thỏa đáng, lão Mỹ nói muốn đi nhà máy xem thử rồi mới quyết định có hợp tác hay không.

Thư Nhiên và Từ Thận cũng vui vẻ, đóng cửa hàng xong dẫn theo lão Mỹ trở về Nam thị.

Nhà máy của họ không sao, công nhân đều mặc đồng phục, có quy trình thủ tục bài bản, không sợ lão Mỹ soi ra khuyết điểm.

Cũng là do Thư Nhiên có yêu cầu cao đối với nhà máy của mình, lão Mỹ đã nhìn thấy rất nhiều xưởng nhỏ ở các thôn trong thành phố, lần đầu tiên nhìn thấy một nhà xưởng sạch sẽ và ngăn nắp như vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, điều này trong mắt ông rất đúng tiêu chuẩn.

Hơn nữa, đối tác này có thể giao tiếp không có rào cản nên đỡ được rất nhiều phiền phức, dù sao người nước ngoài đến đây làm ăn cũng không thực sự tin tưởng vào phiên dịch ở đây, chỉ sợ bọn họ hợp nhau lại lừa đảo.

"Tôi nghĩ tôi có thể đặt hàng chỗ các cậu, nhà máy của cậu rất tuyệt." Lão Mỹ không ngừng gật đầu khẳng định, sau đó đặt hàng ngay tại chỗ trong văn phòng của họ.

Năm phong cách đó, mỗi mẫu đều cần một số lượng không nhỏ.

Sau khi thỏa thuận xong, Thư Nhiên và Từ Thận lại đi cùng khách hàng đến bờ biển đặt mua nguyên liệu. Loại vải mà khách hàng muốn là loại cao cấp hơn loại vải họ làm ra, cảm giác cảm thấy gần gũi hơn với ấn tượng của Thư Nhiên về quần áo thể thao.

Lô nguyên liệu này do khách hàng thanh toán và họ sẵn sàng trả trước một phần phí gia công.

Dù chỉ là một phần nhưng con số cũng rất đáng kể.

Sau khi hai người bọn họ trở về Nam thị, lập tức bảo Giang Phàm lái xe đến ngân hàng rút tiền, hai người mang về một đống lớn, đặt ở trên bàn thành từng bó trông rất hoành tráng.

Mục đích chính của việc làm này là để động viên mọi người, họ để cho toàn bộ nhân viên nhà máy đến xem nguyên một bàn tiền thật này!

Dù sao ngày hôm nay, toàn xưởng trên dưới ai nấy cũng cười tới ngoác cả mồm, mọi người trở lại xưởng làm việc khí thế hừng hực.

" Hai người, trâu bò!" Sau khi công nhân đều đi rồi, Trần Khải giơ ngón tay cái lên với Thư Nhiên và Từ Thận: " Em còn tưởng hai người đi bờ biển phải một thời gian dài mới có thể trở về, không ngờ nhanh thế đã dẫn một khách hàng nước ngoài về." Hắn nói một lần nữa: "Trâu bò! "

Hai người còn lại cũng nhìn bọn họ cười, không phục không được: "Lần này được rồi, có thể an tâm đưa vào sản xuất!"

Thư Nhiên và Từ Thận cũng cười, thật ra chính bọn họ cũng rất kinh ngạc, hẳn là do vận khí tốt...sản phẩm của họ có thể bán được là do chọc trúng nhu cầu của đối phương.

Bây giờ họ cũng rất thoải mái: "Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu sản xuất khi có vật liệu."

Lý Kiệt dẫn người từ bờ biển vận chuyển vật liệu về, đã là giữa tháng tám, thợ may trong xưởng cũng luyện tập lâu như vậy, thông qua khảo hạch lập tức bắt đầu đưa vào sản xuất.

Ngày đầu tiên xuống, Thư Nhiên cùng mọi người tính toán tỷ lệ phế liệu, khống chế trong phạm vi lý tưởng, vì thế thần kinh cả người coi như hoàn toàn thả lỏng.

"Tôi muốn nghỉ."

Thời khắc tính ra kết quả, mọi người nhìn thấy Thư Nhiên ném quyển sổ và bút, sau đó liệt nằm liệt trên ghế không nhúc nhích.

"Nghỉ đi, nghỉ đi!" Mấy người la hét.

"Trong khoảng thời gian này Thư Nhiên quả thật đã vất vả rồi." Bọn họ nhìn Từ Thận: "Anh cũng nghỉ đi, trở về chăm sóc thật tốt."

Từ Thận gật đầu: "Nghỉ tới ngày kiểm tra hàng mới thôi. "Đến lúc đó khách hàng đến kiểm tra hàng hóa thì hết cách, vẫn cần Thư Nhiên ra mặt thương lượng.

Thư Nhiên bị Từ Thận kéo về nhà 2 mắt đã díp lại, ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Cậu và Từ Thận là hai con ong nhỏ cần mẫn điều hành công việc, thật sự đã lâu không được nghỉ ngơi, hiện tại có thể ôm nhau ngủ ở nhà, hận không thể ngủ mười ngày tám ngày.

Nhưng nói thật, thời gian này bận rộn thì bận rộn, cũng không cảm thấy khổ, cảm giác chân chính của bọn họ là thỏa mãn, mỗi ngày mở mắt ra đều có vội vàng bôn ba, cảm giác này rất đẹp.

Chiều hôm sau, hoàng hôn buông xuống.

Từ Thận tỉnh sớm hơn Thư Nhiên, tỉnh lại tìm kiếm trên người vợ, động tác này... chắc giống như một người nông dân đang kiểm tra xem lợn Tết của mình có béo không, đến cuối năm có thể làm thịt hay không?

Gần như...

Trong khoảng thời gian này mặc dù bận rộn nhưng Từ Thần cũng không buông lỏng chế độ ăn uống và chăm sóc sức khỏe của vợ, coi như không để Thư Nhiên tiếp tục gầy đi, ước chừng không còn gầy hơn, có chút thịt nhỏ.

Chắc là tác dụng của thuốc Đông y, sau khi uống thuốc Đông y xong, khẩu vị trở nên tốt hơn, một bữa có thể ăn được hai bát cơm, tăng một nửa so với trước kia.

Từ Thận vừa tìm tòi vừa nghĩ đến những chỗ cải thiện này, không bao lâu sau, hắn nghe được hô hấp của Thư Nhiên hơi thay đổi, cúi đầu liền đụng phải một đôi mắt ngấn nước cùng gò má gầy đỏ ửng.

Thì ra là Thư Nhiên bị hắn quấy rầy tỉnh lại, dùng ánh mắt tức giận trách cứ nhìn hắn.

Im lặng một lát, đang lúc Thư Nhiên cảm thấy ngượng ngùng, Từ Thận phục hồi tinh thần nuốt nước miếng, sau đó tiến đến bên tai cậu hỏi thăm: "Anh ôm em đi tắm nhé?"

Thư Nhiên đương nhiên biết 'tắm' này là có ý gì, nhịn mấy ngày như vậy, xem ra Từ Thận rốt cục không nhịn được nữa, suy nghĩ bọn họ nghỉ phép là muốn giày vò cậu.

"Phải anh ôm, em tự đi." Thư Nhiên tỉnh táo, ánh mắt khôi phục thanh minh, uể oải đứng dậy xuống giường.

Thật ra... Thư Nhiên cũng muốn Từ Thận, dù sao ở tuổi này, ai có thể một mực bảo trì thanh tâm quả dục.

Từ Thận cười cười, đi theo: "Chờ anh, anh đi mang nước nóng lên."

Trong phòng ngủ bọn họ cũng có một cái ấm đun nước, nhưng dùng để uống, dưới lầu có hai ấm không uống, đều mang lên tắm cho Thư Nhiên, không có thì buổi tối nấu nữa là được.

Thư Nhiên cẩn thận dùng nước ấm, trở lại trong phòng chờ Từ Thận tới, đối phương cũng rửa mặt, cố ý cạo sạch râu, để tránh đâm vào làn da của cậu.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì công việc bận rộn và cần phải chăm sóc cơ thể Thư Nhiên, hai người họ đã không làm gần hai tháng.

Khi Thư Nhiên nghe được tiếng bước chân Từ Thận đi vào, cậu xấu hổ cảm giác được cả người mình căng thẳng, giống như vừa trải qua lần đầu tiên non nớt vậy.

Từ Thận chú ý tới phản ứng của vợ, lại cho rằng đó là biểu hiện của lo lắng, hắn phải dành nhiều thời gian hơn để Thư Nhiên chậm rãi thích ứng với mình mới được...

Cũng không phải là lo, mà là Thư Nhiên cảm thấy, đã lâu không tiếp xúc xác thực sẽ có chút xa lạ, cần một chút thời gian mới tìm lại được cảm giác quen thuộc, sau đó sẽ tự nhiên mà đến, nước chảy thành sông.

Thư Nhiên dần dần không không còn giữ lại mà thả lỏng ra, chủ động đến mức làm cho Từ Thận cảm giác linh hồn đều bị nắm chặt, không có chỗ trốn.

Thể xác và tinh thần, giác quan, sức chú ý của hắn, hết thảy tất cả chỉ có thể hoàn toàn thuộc về Thư Nhiên, cái gì cũng cho Thư Nhiên, không hề giữ lại.