Xuyên Về 1983

Chương 36: 2



Giang Phàm lập tức ngừng nói.

Đúng vậy, hắn có thể lái ô tô, sau này nhất định sẽ phải chạy tới chạy lui, nói hắn nhàn rỗi thì quả thật còn quá sớm.

Từ Thận ở bên cạnh cười, ân cần bưng trà đưa nước cho vợ, phân loại tài liệu, phụ giúp dọn đồ.

Lúc này Trần Khải bỗng nhiên hỏi: "Thư Nhiên, sao em biết nhiều thế?"

Thư Nhiên nghĩ tới sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ hỏi những vấn đề này, nhưng giờ phút này thật sự bị hỏi rồi, cậu lại không biết nên trả lời như thế nào.

"Giống như máy in này, người bình thường rất hiếm khi được nhìn thấy." Trần Khải quan sát cái máy nói: "Mà em lại biết sử dụng như thế nào, chẳng lẽ em học ở ven biển à? ”

Nhưng ra bờ biển mới có nửa tháng thôi, sao học nhanh thế?

Ở ven biển không có cái này mà học, Từ Thận mỗi ngày ở cùng mình, Thư Nhiên không dám mở to hai mắt nói dối, cho nên cậu nhất thời lâm vào nghẹt lời, mà đúng lúc này, Từ Thận giúp cậu trả lời một câu: "Đúng vậy, ở ven biển có đi thăm qua rất nhiều văn phòng nhà máy, đây đều là thiết bị cần thiết để làm nhà máy, xem nhiều tự nhiên sẽ biết. ”

Vậy cũng không sai, bọn họ đích xác đã đi thăm rất nhiều văn phòng của nhà máy, nhưng cũng chỉ nhìn qua loa, lời này chỉ có thể hù dọa người ngoài. Thế hệ máy fax và máy in đầu tiên vận hành hơi rắc rối, đối với những người chưa từng tiếp xúc với những thiết bị này, không có người dạy căn bản không học được.

Thư Nhiên không dấu vết nhìn Từ Thận một cái, muốn biết đối phương là thật lòng nghĩ như vậy, hay là đang giúp mình che đậy?

Thấy sắc mặt Từ Thận vẫn như thường, sau khi phát hiện ánh mắt của cậu thì cười cười với cậu, ánh mắt luôn mang theo say mê nóng rực, ẩn chứa một phần chân thành có thể đả động lòng người.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thư Nhiên đã nghĩ ra một câu trả lời chu đáo: "Đúng vậy, em đã xem qua rồi, trên đó có sách hướng dẫn sử dụng, lúc đi mua em cũng đã hỏi ông chủ."

"Đúng vậy, ông chủ bán đồ sẽ kèm theo sách hướng dẫn, xem ra cũng không khó lắm, bọn anh hẳn là cũng có thể học được nhỉ?" Trần Khải vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ xoay người lại.

"Đương nhiên học được rồi, em sẽ dạy các anh." Thư Nhiên cười nói, thuận tiện quan sát lại phản ứng của Từ Thận, có gan xoay chuyển một ván, nhưng trước mắt cậu cũng không xác định Từ Thận nghĩ như thế nào, cũng chỉ là tự giải trí: "Đi, mọi người học đi, phòng khi cần."

"Được rồi." Mấy người tụ tập cùng nhau học cách sử dụng máy in và máy fax, máy fax kết nối với điện thoại, trước mắt còn chưa kéo xong đường dây điện thoại, Giang Phàm cảm thấy mình nhàn rỗi, giờ chẳng phải có việc làm rồi sao?

Giang Phàm gãi gãi mặt: "Nhà máy vừa mới thành lập, xem ra còn có rất nhiều chi tiết cần hoàn thiện."

Từ Thận động viên: "Mọi người cùng nhau cố gắng hơn nữa."

"Đúng." Thư Nhiên vẽ bánh lớn cho họ, ah không, vẽ kế hoạch chi tiết: "Xưởng may chỉ là sự khởi đầu, chờ chúng tôi để kiếm được tiền rồi, nhiều ngành công nghiệp kiếm tiền hơn đang chờ đợi chúng ta lật bài."

Từ Thận gật đầu: "Ba năm làm lớn, năm năm niêm yết trên thị trường. ”

Thư Nhiên phì cười một tiếng, trừng mắt nhìn Từ Thận, người này cướp lời thoại của cậu, vậy cậu còn nói cái gì?



"Nói đi cũng phải nói lại," Từ Thận phát hiện một câu hỏi đã hoàn toàn bị bỏ qua: "Doanh nghiệp của chúng ta tên gì? ”

Mọi người: "..."

Sao, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết sao?

"Khụ khụ, lúc viết hợp đồng em cũng nghĩ đến, hiện tại vừa lúc thương thảo, đến lúc đó còn phải đi khắc mấy con dấu." Thư Nhiên nói.

Mọi người lập tức nói: "Loại chuyện đặt tên này giao cho Thư Nhiên đi. " Ở đây bọn họ chỉ có một người là phần tử trí thức.

Thư Nhiên cũng không từ chối, gật đầu đồng ý: "Như vậy được không, em viết mọi người bỏ phiếu nhé?"

"Được." Mọi người vốn tưởng rằng phải mấy ngày nữa mới có thể bỏ phiếu quyết định, kết quả đã thấy Thư Nhiên mở ra một trang giấy trắng mới, cầm bút một hơi viết ra hơn mười cái tên thay thế.

Bọn họ nhìn mà sửng sốt.

Có cần lợi hại dữ vậy không?

“Đủ chưa?” Sắc mặt Thư Nhiên tựa hồ có thể một hơi viết hơn mười cái.

Mọi người gật đầu: "Đủ rồi..."

Thư Nhiên cảm giác mình dọa bọn họ, hổ thẹn, cậu không có lợi hại như vậy! Chẳng qua là xào xáo lại tổ chức tên thương nghiệp thường gặp ở đời sau mà thôi, thao tác như thế, đừng nói mười mấy, hơn trăm cái cũng không cần phải nói.

"Anh thích Đồng Tâm." Từ Thận nói.

"Vạn Hằng cũng không tệ." Giang Phàm chỉ chỉ.

"Không ai thích Hoa Hưng sao?" Trần Khải khinh bỉ thẩm mỹ của bọn họ.

Thư Nhiên gãi đầu: "Mấy huynh đệ các anh sao mà mỗi người một sở thích riêng thế?"

Vậy đành phải đi hỏi ý kiến của Trần Sâm, mười phút sau, Thư Nhiên từ chỗ Trần Sâm lấy được một cái tên nổi danh trở về, hiện tại, chỉ cần Thư Nhiên bỏ phiếu cho tên nào là tên đó có thể thắng.

"Thư Nhiên! Bỏ phiếu cho anh! Tên của họ rất khó nghe, em thực sự muốn chọn chúng à?" Trần Khải khàn giọng kéo phiếu.

Giang Phàm liếc nhìn Trần Khải đang ồn ào: "Cái tên của tôi cũng rất tốt nha, vừa nghe là có thể phát tài. ”

Từ Thận không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hàm súc quyến rũ của mình để dụ dỗ Thư Nhiên đến chọn hắn.

Người bên ngoài thấy hai ánh mắt giao nhau, lập tức cao giọng kháng nghị: "Không được, Thư Nhiên, em bỏ phiếu không thể mang theo tư tâm!"

"Đúng, em không thể bỏ phiếu cho anh Thận, thắng không vẻ vang!"

Bọn họ lại không nghĩ tới, người ta vốn là vợ chồng, có ưu thế tự nhiên thì làm sao đâu!

Thư Nhiên bất lực, bỏ phiếu không có tư tâm thì biết bỏ như thế nào bây giờ?

Cậu suy nghĩ một hồi, sao phải chịu áp lực chú ý đến quan hệ nội bộ hài hòa, giờ phút này tạm thời như mây bay, cậu muốn trắng trợn thiên vị cho Từ Thận.

"Em cũng rất thích Đồng Tâm." Thư Nhiên bất chấp kháng nghị của Trần Khải và Giang Phàm, không nói lời nào bỏ phiếu cho Từ Thận, khiến đối phương vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Dù sao Từ Thận rất hiểu rõ tính cách của Thư Nhiên, vợ hắn là người công bằng, có thể công tư phân minh.

"Thật sự chọn cái này sao?" Từ Thận được tiện nghi còn khoe khoang, giả vờ nói: "Nếu không em cân nhắc lại, không thì mọi người lại cảm thấy không công bằng."

Trần Khải: "Đúng vậy! " Rất không công bằng!



Thư Nhiên: "Không cần phải suy nghĩ, em có quyền bỏ phiếu này, em chắc chắn muốn chọn anh" Nhưng để không tạo ra mâu thuẫn nội bộ, cậu nói thêm: "Nếu mọi người cảm thấy như vậy là không công bằng thì em bỏ phiếu trắng, mọi người cứ tiếp tục thảo luận đi."

Mọi người an tĩnh lại, vậy không được, tước đoạt quyền bỏ phiếu của Thư Nhiên, chuyện này bọn họ không thể làm.

Thư Nhiên một mình làm nhiều việc như vậy, bọn họ còn muốn tước đoạt quyền bỏ phiếu của đối phương, vậy có còn là con người không?

"Chậc, coi như anh chiếm được món hời." Trần Khải chỉ chỉ Từ Thận, hắn cũng muốn được thiên vị trắng trợn như thế, đáng tiếc Thư Nhiên là vợ của Từ Thận, cho nên chỉ biết hướng về Từ Thận!

Từ Thận theo cách này đã giành được chiến thắng trong việc đặt tên, cười rất vui vẻ, bị Trần Khải chỉ trỏ cũng không bật lại, bình thường hắn khẳng định sẽ cho Trần Khải một đấm.

Trần Sâm lớn tuổi ổn định hơn chút, hoàn toàn không có lòng hiếu thắng, hơn nữa hắn cảm thấy cái tên Đồng Tâm rất tốt, anh em đồng tâm, tát nước biển cũng cạn.

( Gốc là Kỳ Lý Đoạn Kim, nghĩa tương tự)

Thư Nhiên lấy cái tên này làm nguồn cảm hứng, sau đó thiết kế một logo công ty đơn giản và trang nhã, cậu in ra cho mọi người xem, ai cũng cho rằng nó đẹp và bắt mắt.

Những người thợ tại đây đang quên ăn quên ngủ, miệt mài làm việc, chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn thành bộ mẫu tiêu chuẩn đầu tiên của Xưởng may Đồng Tâm.

Bộ này lấy cỡ Thư Nhiên, đóng xong cậu ấy lập tức tự mình làm người mẫu mặc vào cho mọi người xem.

Bộ đồ yếu tố thể thao thoải mái đơn giản chủ yếu mang phong cách giản dị, trang nhã, với dáng người cao gầy như Thư Nhiên mặc vào thì trông chỉn chu, đẹp trai không thể đẹp hơn.

"Thế nào rồi?" Thư Nhiên hỏi một câu, tầm mắt bất giác nhìn về phía Từ Thận.

Chỉ thấy ánh mắt đối phương đã khóa chặt trên người mình, đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt thâm thúy tràn đầy tán thưởng cùng trìu mến, khiến Thư Nhiên có chút không được tự nhiên.

"Đẹp trai!" Giọng nói của Từ Thận ẩn giấu trong tiếng đồng thanh của mọi người, vì chúc mừng bộ quần áo đầu tiên của xưởng may ra đời, mọi người kìm lòng không được vỗ tay tán thưởng.

Có lẽ là bắt đầu từ con số không tới thành quả, tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vui sướng.

Thư Nhiên vỗ tay cùng mọi người, chờ tiếng vỗ tay đã ngưng bớt, cậu cười nói: "Bộ quần áo đầu tiên của xưởng may Đồng Tâm chúng ta có thể sản xuất nhanh như này, phải cảm ơn mấy vị sư phụ đã phối hợp cùng nhau nỗ lực, còn có mọi người ở đây, trong khoảng thời gian này mọi người đều vất vả rồi. ”

Tiếng vỗ tay lại nổi lên.

Thư Nhiên một mạch cảm ơn rất nhiều người, tóm lại mỗi nhóm người ở đây đều được nhắc tới một lần, mọi người được nhắc tới đều rất vui vẻ, thấy vậy bọn Trần Khải rất bội phục năng lực động viên của Thư Nhiên, đúng là thu phục được lòng người.

Chỉ có Từ Thận ở sau lưng cười trộm, sở trường của vợ hắn, có thể quan tâm tới mọi mặt.

Thư Nhiên: "Kiểu dáng này trên người tôi, tương lai sẽ sản xuất hàng loạt, mọi người trong nhà máy sẽ được phát miễn phí một bộ, sau đó kiểu dáng mới cũng sẽ được phát cho mọi người mặc làm đồng phục nhà máy."

Thư Nhiên đã sớm nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo rất cũ, tới tới lui lui chỉ có hai bộ đồ. Sau khi xưởng may hoạt động hiệu quả, điều đầu tiên cậu cảm thấy phải giải quyết là nhu cầu ăn mặc của mọi người.

"Được!" Nghe nói phát quần áo miễn phí, mọi người đều vui vẻ, gật đầu vỗ tay, hẳn là rất chờ mong.

May đồng phục nhà máy không khó chút nào, trong nhà máy chỉ có năm mươi tám người, con số này không nhiều, in logo nhà máy, đồng phục đã sẵn sàng.

Sau một ngày, những bộ quần áo này sẽ được phân phát theo kích cỡ.

Các cổ đông cũng chia nhau một bộ, mang về nhà giặt sạch, hôm sau mặc vào, họ không thấy mặc đồ giống công nhân có gì không ổn.

Chủ yếu là bộ quần áo này quả thật rất đẹp, mặc vào rất thể hiện tinh thần, cho nên đẹp trai xong việc còn suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì.

Các công nhân rất vui khi được khoác lên mình những bộ đồng phục lao động mới toanh, tự nhiên sinh ra cảm giác vinh dự tập thể.

Có lẽ Thư Nhiên, một con người đến từ nửa thế kỷ sau nhân loại, không hiểu con người ở thời đại này có một sự gắn bó khó hiểu với đồng phục, cảm giác rất tự hào.

"Vợ, em thật thông minh, anh còn chưa từng nghĩ tới chuyện đồng phục." Từ Thận cũng mặc vào, nắm tay Thư Nhiên nói: "Giai đoạn hiện thực tự do"



Câu này là học từ Thư Nhiên.

Thư Nhiên muốn cười, nhưng cũng cảm thấy mình hình như quá vô tâm, vì vậy 'chua xót' gật đầu: "Đúng vậy, rõ ràng là chuyện giữa hai người, nhưng hiện tại đã trở thành chuyện của cả nhà máy."

Nếu như không có toàn bộ nhà máy mặc thì 2 người bọn họ cũng không có cơ hội mặc đồ tình nhân, chờ hai người bọn họ có thể quang minh chính đại mặc đồ đôi, có lẽ còn phải rất lâu sau này.

Lần này đến bản thân Từ Thận cũng không khỏi bật cười, không nói nên lời, chuyện buồn như vậy có thể đừng nói thành kịch ngắn được không.

"Nếu toàn bộ xưởng đều mặc rồi thì ngày mai em tặng hai vợ chồng chị của em." Thư Nhiên nói: "Dù sao thế giới tình yêu của hai chúng ta đã quá đông đúc rồi, có thêm cũng không sao."

Từ Thận quay đầu nhìn Thư Nhiên, thấy đối phương không có gì khác thường, cực kỳ tự nhiên, trái lại có vẻ mình quá mức kinh ngạc, vì thế hắn cũng điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, mây trôi nước chảy gật đầu: "Có thể. ”

Khoảnh khắc "thế giới tình yêu của chúng ta" thốt ra, Thư Nhiên thực sự sững sờ trong giây lát, meow, cậu nói chuyện thực sự không có suy nghĩ trước sau mà.

Chờ cậu phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, cũng may Từ Thận thần kinh thô không để ý, đối phương vẫn bình tĩnh nhìn về phía chân trời, hoàn toàn không có phiền não của một thiếu nam văn nghệ như cậu.

Hơn nữa, Từ Thận mặc vào bộ quần áo giản dị siêu hiện đại do mình thiết kế, lại phối hợp với kiểu tóc siêu hiện đại kia, trong nháy mắt khiến Thư Nhiên có ảo giác mình đã trở về thời hiện đại.

Cảm giác rất thú vị, Thư Nhiên tự mình ôm bí mật trộm vui.

Cùng lúc đó, Giang Phàm mặc quần áo bình thường mới được sản xuất trong xưởng may của mình lắc lư ở nhà, lập tức thu hút ánh mắt của anh trai.

"Mua quần áo mới à?" Giang Hàng hỏi.

"Đúng vậy, đẹp không?" Giang Phàm kìm nén hết sức muốn khoe thành tích cho mọi người xem, giờ phút này nhịn không đắc ý không dám lộ ra: "Có muốn em trai đây cho anh một bộ không?"

Giang Hàng nở nụ cười: "Anh đây muốn làm một bộ còn cần em à?"

Giang Phàm cũng cười thầm nghĩ: Em là một trong những xưởng trưởng nhà máy, thật đúng là phải có em.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thư Nhiên cũng rất yêu anh Thận.

Anh Thận: Happy~

Edit: Chúc mọi người năm mới vui vẻ ~ 🧧