Xuyên Về 1983

Chương 21



"Hơn nữa cũng không thể để cho chị em ấy biết." Từ Thận nhìn như không thèm để ý, đeo nhẫn giống nhau rất dễ bị lộ.

Thư Nhiên nhận thấy Từ Thận nhìn mình vài lần, thật ra Từ Thận muốn mua nhẫn, chỉ là đang xem ý của mình.

Tất cả mọi người đang nhìn mình, Thư Nhiên nuốt thức ăn trong miệng, uống một ngụm trà nói, "Ngày hôm đó anh cũng không nói mua nhẫn cưới, em cứ nghĩ anh muốn mua đồ trang sức cho em."

Từ Thận cười nói, "Vậy hôm nay đi xem, nhân tiện lấy con dấu."

Thư Nhiên còn có thể nói như thế nào, bèn gật đầu: "Được. ”

Không bao lâu Tiết Phượng đã về, trong tay xách không ít đồ ăn, Trần Sâm là con trai mẫu mực quan tâm khó khăn của mẹ, đứng dậy xuống bếp giúp:" Mọi người uống đi, chờ lát nữa ăn cơm.”

"Anh Sâm là chàng trai tốt." Thư Nhiên nhìn bóng lưng Trần Sâm nói.

Không ngờ thanh niên có hình tượng giang hồ, lại là một người ấm áp chịu vào phòng bếp lại có thể ra sân chém giết.Tương lai nếu cưới vợ khẳng định cũng sẽ thương người ta.

"Ừm." Từ Thận gật đầu khẳng định, Trần Sâm quả thật rất tốt, hắn cười nói: "Người đàn ông của em cũng tốt.”

Não Thư Nhiên giật giật, thuận miệng dập một câu: "Anh nấu cơm có ngon bằng anh Trần Sâm nấu không?"

Từ Thận∶ "..."

Vậy quả thật không bằng thật, chủ yếu là hắn đơn thân sống qua ngày, bình thường ít nấu cơm, muốn hắn học cũng được. Có thể đạt tới trình độ của Trần Sâm hay không, hắn cũng không biết.

"Thư Nhiên." Từ Thận chú ý tới lúc Thư Nhiên vào Trần gia hình như cảm thấy hứng thú bèn hỏi: "Có muốn đi dạo nhà Trần Khải không?"

"Được không?" Thư Nhiên nhìn Trần Khải.

"Cái này có là gì, đi!" Trần Khải cực kỳ thoải mái, lập tức đứng lên dẫn bọn họ đi.

Từ Thận không phải là người nhiều lời, huống hồ chuyện nhà họ Trần cũng không tới phiên hắn giảng giải, thế nhưng hôm nay dù sao cũng phải cắm vào hai câu, dù sao Trần Khải cũng là cái loại không có văn hoá, miệng chó không mọc được ngà voi, đồ nhà mình có khi còn không biết tên.

Vì vậy, Trần Khải không thể nhận công việc đến vùng nông thôn thu đồ cổ, không thì có khi bị người lừa tới cái quần đùi cũng chẳng còn.

Nhà họ Trần có chút nội tình, là một tứ hợp viện rất điển hình, truyền qua nhiều thế hệ, mà lần đầu Thư Nhiên gặp Trần Khải, ấn tượng đối với Trần Khải chính là thanh niên tinh thần mồm chạy như xe lửa.

Thật ra vẻ ngoài của Trần Khải không tệ, nếu như thay đổi phong cách ăn mặc, rồi thay đổi phương thức nói chuyện không đứng đắn thì sẽ thành một thanh niên tài tuấn.

Thư Nhiên thuận miệng hỏi Từ Thận: "Hai anh em anh Sâm cũng không còn nhỏ tuổi, dì Phượng không gả vợ cho họ sao?"

Theo lý thuyết, tuổi này của Tiết Phượng rất thích làm bà mai, nào có chuyện hai đứa con của cô còn độc thân.

"Có." Từ Thận nghe câu hỏi này, còn chưa bắt đầu nói đã nở nụ cười, "Anh Khải của em 18 tuổi đã bắt đầu xem mắt, dì Phượng đã tìm kiếm tất cả những cô gái ở nam thị có thể gặp nó, kết quả không có ai thích nó hết."

"Đcm!" Trần Khải sải bước đuổi theo đánh đầu Từ Thận, "Con mẹ nó anh! Lại nói xấu em!"

Từ Thận trở tay ngăn cản, không để Trần Khải thực hiện được: "Nói ra sự thật, sao có thể gọi là nói xấu?"

Nếu hắn không cười như được mùa thế kia thì người ta sẽ tin hắn nói thật.

Trần Khải trợn mắt, đó là lịch sử đen tối của hắn, ai nhắc hắn sẽ cáu với người đó, nhưng Từ Thận lại dùng nó trêu chọc vợ, Từ Thận có còn là người không?

"Anh Sâm đâu? Sao anh ấy không cưới vợ?" Thư Nhiên không muốn bọn họ cãi nhau, dễ dàng dẫn họa về đông, dù sao Trần Sâm cũng không có ở đây.

...... Xin lỗi anh Sâm.

Nói đến chuyện này Trần Khải liền hăng hái, mỗi người một câu song ca với Từ Thận, kể câu chuyện tình yêu đau lòng của anh trai Trần Sâm ra.

Thì ra Trần Sâm có một mối tình, đến nay vẫn chưa quên.

Sự tình còn phải bắt đầu từ lúc Trần gia xuống dốc, lúc đó Trần Sâm là phú nhị đại danh xứng với thực, có một người bạn gái tình đầu có tình cảm rất sâu đậm, vốn định nói chuyện hôn nhân luận gả cũng được, đáng tiếc Trần gia xảy ra biến cố, chủ nhà xảy ra chuyện, ngay sau đó lại thanh lý, một loạt đả kích rơi xuống, hôn sự của Trần Sâm cũng xem như thất bại.

Bạn gái không chịu nổi sự thúc ép của gia đình, sau khi chia tay kết hôn với người khác. Nhưng cuộc sống sau hôn nhân không như ý, vẫn luôn muốn ly hôn.

Trần Sâm cũng nhớ thương mối tình đầu, một mực chờ người ta ly hôn, đợi đến bây giờ đứa con của mối tình đầu đã ba tuổi rồi, vẫn không có kết quả.

"Mẹ anh nói rồi." Trần Khải thở dài, "Con chồng trước nếu là bé gái thì không sao, đáng tiếc lại là một thằng cu…"

Vậy chuyện này thật sự là khó xử…

Thư Nhiên vừa đồng cảm vừa nghi ngờ "Con để lại cho chồng cũ không được à?"

Nếu thật sự ly hôn, bây giờ nhà gái muốn mang con trai đi có vẻ không thực tế.

Từ Thận nói với cậu: " Mâu thuẫn ở chỗ này, nhà gái không nỡ bỏ con, bằng không đã đi sớm rồi."

Chuyện tình của Trần Sâm quả thật rất thương tâm, thoạt nhìn nhà gái cũng không yêu anh lắm, lần đầu tiên không chịu nổi dư luận gả cho người khác có thể lý giải, lần thứ hai vì đứa nhỏ vẫn không lựa chọn Trần Sâm, chứng tỏ phân lượng của Trần Sâm cũng chỉ như vậy.

"À." Thư Nhiên nhỏ giọng tổng kết, "Con đường tình yêu của mấy anh em các anh gập ghềnh quá, người này gập ghềnh hơn người kia."

Trần Khải cũng cảm thấy vậy, nhưng lại nhìn Thư Nhiên và Từ Thận: "Chẳng phải hai người rất thuận lợi đấy sao?"

Thư Nhiên nhìn về phía Từ Thận, vừa lúc Từ Thận cũng nhìn về phía cậu, ánh mắt nóng bỏng chạm nhau, Thư Nhiên dẫn đầu không dám tiếp chiêu, bèn bỏ qua.

"Đi, ăn cơm đi." Trần Khải thấy anh trai mình đến, có chút chột dạ lau mặt, đoạn song ca vừa rồi chắc không bị ảnh nghe thấy chứ?

Cũng giống như hắn không thể đề bạt lịch sử đen tối khắp thành phố Nam Thị, mối tình đầu gả cho người ta cũng là vảy ngược của Trần Sâm, ai đề cập đến sẽ bị đánh.

Trần Sâm không nghe thấy, cách xa vẫy tay nói đã làm xong đồ rồi.

Đến bữa tiệc, Tiết Phượng xin lỗi Từ Thận: "Từ Thận à, ngày con kết hôn dì không đi, thật ngại quá."

"Không sao đâu dì Phượng, Sâm Tử và Khải Tử đều tới cả, nếu dì cũng đi thì ai trông cửa hàng?" Từ Thận cười cười, theo thói quen gắp thức ăn cho Thư Nhiên.

Người này không thích ăn thịt, hắn lại muốn cậu ăn nhiều hơn một chút.

Thư Nhiên muốn rút bát của mình, lại sợ quá đột ngột.

Cậu có chút căng thẳng ngẩng đầu nhìn Tiết Phượng, may mà lực chú ý của đối phương còn đang đổ dồn về phía Từ Thận, không nhìn về phía cậu.

"Sao lại không dẫn vợ con đến?" Tiết Phượng còn muốn gặp vợ của Từ Thận, tặng cho người ta một phong bao lì xì để chúc mừng.

Những người còn lại nội tâm trộm cười, chẳng phải vợ ở đây đấy sao. Nhưng Từ Thận không cho công khai, bọn họ cũng không dám nói lung tung.

Từ Thận: " Vợ con hơi ngại, giờ còn chưa muốn gặp người."

Tiết Phượng nở nụ cười, "Mới kết hôn mấy ngày, hơi ngại thật."

Nếu vợ đã không có ở đây, Tiết Phượng nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ, nhiều chuyện hỏi thăm ∶ "Sao, Từ Thận, có hợp với vợ không? Tính bao giờ làm ba đấy!"

Nhìn nụ cười tươi rói trên khuôn mặt dì, đôi mắt sáng như đèn lồng ngày Tết, chắc chắn không đơn giản như nghĩa đen.

Từ Thận liếc mắt nhìn hai anh em Trần gia một cái, trong lòng nói thầm chỗ này có hai tên chưa kết hôn, nói những thứ này làm gì chứ?

"Hợp." Từ Thận cười cười, tùy ý nhìn về phía Thư Nhiên, lỗ tai trắng như tuyết của đối phương đã ửng hồng, trong lòng hắn không khỏi nhói lên một cái, lập tức quay đầu đi chỗ khác, "Làm cha thì tùy duyên phận đi, không cưỡng cầu."

Thư Nhiên sao có thể không hiểu ẩn ý của Tiết Phượng, đúng là cậu hơi điên cuồng so với đám bạn cùng trang lứa, ở trước mặt trưởng bối đỏ mặt cúi đầu ăn cơm.

"Vợ con mập hay gầy? Trong phòng con cũng ngại vậy à?" Về phương diện này, dì lớn tuổi không sợ hãi, tán gẫu về tình dục còn lợi hại hơn cả thanh niên.

Từ Thận cũng chống đỡ không nổi, "Khụ, cũng gầy, trong phòng không có ngại."

Tiết Phượng cười ra nước mắt, "Vậy con để vợ con ăn nhiều hơn đi, mập chút! Nghe dì, dì tuyệt đối sẽ không hại con! Vợ mập một tí vẫn tốt hơn, ôm thoải mái!"

Cuộc trò chuyện này khiến mọi người nghe thấy đều đỏ mặt, Trần Sâm vội vàng nói với mẹ của y: "Mẹ đừng nói nhảm, đồ ăn lạnh cả rồi."

"Trời nóng như này, lạnh kiểu gì." Tiết Phượng nhanh nhẹn gắp cho Thư Nhiên một ít thức ăn, “Tiểu Nhiên ăn đùi gà đi, là khách đến nhà lần đầu, đừng khách sáo."

"Cám ơn dì Phượng." Thư Nhiên không dám ngẩng đầu, sợ bị người khác nhìn ra vẻ mặt khác thường của mình.

Nhưng người khác làm sao có thể không nhìn ra, mặt cậu cũng sắp chôn vào trong bát rồi.

"Ôi xem dì này, Tiểu Nhiên mới mười tám tuổi, không nói nữa không nói nữa." Tiết Phượng rốt cuộc vẫn thấy Thư Nhiên không được tự nhiên, cảm thấy mấy cái kinh nghiệm truyền đạt này Thư Nhiên nghe tới sảng luôn rồi.

Những người còn lại đều trộm cười, không, lúc trưởng bối không có ở đây, có khi Thư Nhiên còn phát cuồng, ăn "thịt" nhiều hơn cơ.

Ăn cơm trưa xong không đợi nữa, Thư Nhiên thúc giục Từ Thận ra cửa, nghe nói bọn họ còn có việc phải làm, Tiết Phượng cũng không ngăn cản nữa, chỉ là bảo bọn họ lần sau lại đến nhà ăn cơm.

Từ Thận chở Thư Nhiên đi đến nơi ngày đó đặt khắc dấu, lấy được hai con dấu rồi đến cửa hàng trang sức xem nhẫn.

Trước đây tay nghề chế tác đồ trang sức rất tốt, sau một thời gian thì sa sút ở thời cận đại, Thư Nhiên gặp đúng thời điểm thô ráp nhất, may mà hai người bọn họ đều là nam, quyết định chọn đôi nhẫn không có bất kỳ kỹ thuật nào, chỉ là hai vòng bạc, còn có thể điều chỉnh.

"Có phải quá đơn điệu không?" Từ Thận không biết Thư Nhiên không thích hoa văn nên mới chọn cái đơn giản.

"Hoa văn không đẹp." Thư Nhiên nói, "Đeo trước đi, sau này em àm một bản thiết kế tìm sư phụ làm. ”

Từ Thận rất kinh ngạc ghé mắt, không ngờ Thư Nhiên còn biết thiết kế nhẫn, người này rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện ẩn dưới đáy đây.

"Chủ kiến của em hay lắm." Từ Thận nói.

Thư Nhiên cũng thuận miệng trả lời một câu, "Không có chủ kiến thì ngày đó nào dám tìm anh đàm phán."

Cũng đúng, Từ Thận nghĩ lại khi đó, mình bị dọa không nhẹ.

Hai người không tiếp tục nói chuyện này, Từ Thận cất nhẫn rồi dẫn Thư Nhiên về nhà, trước không đeo, chờ chị Thư Nhiên kết hôn mới có thể đeo.

Trong nhà có người đang chờ Từ Thận, là đàn em của Từ Thận.

"Tới thanh toán tiền, lát nữa anh phải ra ngoài với nó một chuyến, muộn tí mới về được"

"À."

Từ Thận trở về phòng cầm quyển sổ sách cùng một ít tiền cất vào, quay đầu lại ôm eo Thư Nhiên, hôn thật sâu một lát, nhìn Thư Nhiên, "Nếu chạng vạng tối chị em còn chưa về, thì em tự đi ăn mì nhé, đừng để bị đói."

"Anh không về à?" Thư Nhiên hai tay áp vào ngực người đàn ông, dưới cơ bắp ấm áp dày đặc là trái tim đang đập.

"Không nỡ xa anh hả." Từ Thận khẽ cười lại hôn cậu hai cái, lòng tràn đầy mềm mại,

"Anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng không nhất định, có đôi khi rất nhiều việc vụn vặt."

"Vậy được." Thư Nhiên gật đầu, "Chạng vạng hẳn chị em sẽ về."

"Ừm, em không đi ra ngoài cũng tốt."

Từ Thận vẫn luôn lo lắng.

"Anh mau đi đi." Thư Nhiên đẩy người đàn ông dính người này ra:, "Đừng lề mề nữa, người ta đợi kìa.”

"Được, anh đi đây." Các anh em đang chờ rất gấp, Từ Thận không rảnh nói thêm, vội vàng ra khỏi cửa.

Thư Nhiên tới Từ gia đã được mấy ngày, đây vẫn là lần đầu tiên Từ Thận không ở nhà, cậu bình tĩnh làm chuyện của mình.

Trong phòng khách lầu hai có một cái bàn không dùng đến, Thư Nhiên thu dọn ra viết chữ.

Lúc trước mua bút mực giấy mực cũng chưa có dùng lần nào.

Hôm nay lần đầu tiên lấy ra sử dụng, không phải luyện chữ, mà là làm thiết kế bao bì trà, viết quảng cáo.

Công nghệ in ấn bây giờ rất hạn chế, không thể làm một cái gì đó phức tạp.

Thư Nhiên làm thiết kế chủ yếu lấy đơn giản mộc mạc làm chủ đạo, nhưng cũng không thể quá mộc mạc, còn phải có chút khéo léo, cố gắng làm cho trà khách của thời đại này có cảm giác mới mẻ.

Nhìn thấy nhiều, Thư Nhiên có thể thiết kế một cách dễ dàng, rất trơn tru. Cậu đã hoàn thành phần thiết kế và sau đó bắt đầu viết khẩu hiệu cho các loại trà.

Đương nhiên là không thể so sánh với văn nhân thời đại này, cho nên Thư Nhiên viết khẩu hiệu tuyên tuyền vẫn tập trung vào mới lạ.

Đơn giản thôi, người thích chữ nghĩa rất nhạy cảm với chữ nghĩa, trong đầu cậu có rất nhiều tư liệu, chỉ cần lấy ra biên tập chỉnh sửa cẩn thận là được.

Nhưng chưa chắc sự đón nhận của mọi người đến đâu, xoá xoá sửa sửa,, bất tri bất giác trời đã tối.

Trương Vân Sinh đưa Chu Huệ trở về, hai vợ chồng lưu luyến không rời ở cửa nói lời tạm biệt thật lâu, Chu Huệ lúc này mới xoay người vào nhà, biết được Từ Thận không có ở nhà, cô hỏi em trai: "Định tử, em ăn cơm tối chưa?"

"Chưa ăn." Thư Nhiên phục hồi tinh thần, bụng đói kêu ùng ục.

Chu Huệ, "Em không đói sao? Chị không về thì em phải tự đi kiếm cái gì ăn đi chứ."

"Đang muốn đi làm…mải viết quá quên mất. "Thư Nhiên bắt đầu thu dọn giấy vụn.

Chu Huệ lại hỏi "Buổi sáng và buổi trưa qua như thế nào."

Thư Nhiên nhét giấy vào thùng rác bằng tre, "Buổi sáng ăn mì anh Thận nấu, trưa làm khách nhà anh Khải.”

"Ai, biết ngay là anh Thận lại hầu em." Chu Huệ đã không biết nên nói gì với Thư Nhiên, chỉ có thể nói một người nguyện đánh một người nguyện chịu, Từ Thận thì cam tâm tình nguyện nuông chiều! Cô thở dài quay lại nhà bếp nấu bát mì cho em trai mình.

Thư Nhiên nghĩ thầm em cũng từng hầu ảnh mà.

Rất nhanh, Chu Huệ nấu mì bưng đến phòng khách, lên lầu kêu Thư Nhiên xuống ăn.

Lúc này cô mới nghiêm túc nhìn tờ giấy tuyên thành trên bàn, "Đây là cái gì?"

Thư Nhiên: "À, em giúp anh Khải thiết kế bao bì trà nhà anh ấy làm."

"Thiết kế" Chu Huệ hứng thú cầm lên xem xét: "Em trai chị tài quá, làm đẹp lắm. ”

Nhìn từng tờ một, Chu Huệ cũng không ghét bỏ chuyện em trai mình lười như hủi nữa, hai tay này nên dùng để viết chữ vẽ tranh.

"Hôm nay chị và anh rể mua gì" Thư Nhiên cười xuống lầu với Chu Huệ.

Chu Huệ ở phòng khách kể cho cậu nghe, cái gì cũng có, cô cầm lấy một ít sợi len cười nói: "Cái này dùng để đan áo len, giờ đan đến mùa đông thì vừa."

Thư Nhiên húp một ngụm mì, thấy là sợi len màu xám bèn hỏi, "Đan cho anh rể ạ?"

Chu Huệ" Không phải, trước tiên cho em cái áo ba lỗ."

"Tràn đầy tự hào về năng lực của thầy, thực đúng là tài năng." (?)

Chu Huệ nghĩ nghĩ: "Được rồi."

Hai chị em đều cười, Chu Huệ nói, "Lãnh đạo của anh rể em đã phê chuẩn thời gian nghỉ kết hôn, ngày 29 là ngày tốt, bọn chị dự định ngày đó đi nhận giấy chứng nhận kết hôn."

"Ngày 29" Thư Nhiên suy nghĩ một chút, hơi ngớ ra nói, "Anh cả hình như cũng đãi rượu ngày đó, vậy chị không về nữa rồi."

"Trùng hợp vậy à." Chu Huệ không quan tâm đến hôn lễ của Chu Cường, không muốn đụng phải, vậy làm sao bây giờ.

Thời gian Trương Vân Sinh nghỉ kết hôn khẳng định không dài, ngày tốt thì chỉ có một ngày, cũng không thể bỏ qua. "Không sao, đến lúc đó em với anh Thận đi một chuyến được rồi." Thư Nhiên liếm liếm canh mì khóe miệng nói.

Chu Huệ nghịch sợi len, nghe vậy nói: "Em cứ không khách sáo với anh Thận, giống như ảnh nợ em vậy, Định tử, làm người không thể như thế."

Hai chị em cô nợ Từ Thận đã đủ rồi.

Thư Nhiên: " Em biết, nhưng giữa người với người không cần phải tính toán vậy đâu, mọi người đều vui vẻ là được."

Chu Huệ rũ mi mắt không nói gì, không ngừng cuộn sợi len trong tay.

Lặng lẽ ăn xong một bát mì, Thư Nhiên bưng cái bát rỗng đi vào phòng bếp rửa sạch. Cậu thật sự nghĩ như vậy, một đời người quá nhỏ bé, sao phải lo lắng nhiều thế làm gì, chỉ cần mọi người đều vui vẻ là được.

Cái gì có thể nhường được cậu sẽ nhường, không tranh giành những thứ vụn vặt, cũng không cần phải có quá nhiều cảm xúc kịch liệt.

Loại quan niệm này nhất định mâu thuẫn với người hiện tại, nhưng thôi, Thư Nhiên không muốn thay đổi bản thân, cũng không muốn thay đổi người khác.

Trời đã tối, Từ Thận vẫn chưa về, Chu Huệ có chút lo lắng, "Anh Thận nói khi nào anh ấy sẽ về?"

"Không nói, có thể sẽ về muộn." Thư Nhiên trả lời.

Chu Huệ cảm thấy giọng điệu của em trai quá mức vô tâm, hơi bất mãn: "Em không lo cho anh Thận chút nào à?"

"Vâng, sao phải lo ạ?" Thư Nhiên thật sự không lo lắng cho Từ Thận, ăn no uống đủ nên làm gì thì làm gì đấy: Chị, Anh Thận rất lợi hại, không cần chúng ta phải quan tâm."

Không phải cậu tâm địa sắt đá, chủ yếu là rất rõ... Từ Thận không phải là người dễ chọc, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện.

Người ta tới đây nhiều năm rồi, sao mà cần bọn họ lo lắng.

Khoảng tám giờ, Từ Thận còn chưa về, Thư Nhiên tắm xong, tắm rửa vô cùng sạch sẽ, sau đó dựa vào trên giường đọc tiểu thuyết.

Không phải đọc tiểu thuyết võ hiệp, Thư Nhiên đã thuộc lòng những tác phẩm kinh điển đó rồi. Cậu đang đọc tiểu thuyết khiêu dâm của Từ Thận, không phải Thư Nhiên có nhu cầu, cậu chỉ tò mò muốn xem chút thôi.

Hiện tại hầu như ngày nào sinh hoạt cũng có xxx, Thư Nhiên không cần cái này để giải quyết bớt.

Thư Nhiên mở trang sách vừa nhìn cực kỳ khủng khiếp, vẫn là tiểu thuyết khiêu dâm võ hiệp, câu cuộn mình trên giường nở nụ cười, bắt đầu ở tìm các tình tiết khiêu dâm bên trong. Các tiểu thuyết trước đây rất mạnh về mặt này, tiểu thuyết khiêu dâm cũng có một cấu trúc cốt truyện tốt.

Tác giả hành văn khá tốt, mới ban đầu Thư Nhiên không có ý nghĩa kia, xem xong không khỏi thở dốc, ngón chân siết chặt, nhịn không được ngón tay thăm dò phía dưới.

Cũng không dụng tâm lắm, chỉ là đọc câu được câu chăng săn sóc mà thôi.

Bởi vì Thư Nhiên đọc quá mức nhập tâm, không phát hiện Từ Thận đã trở về, còn thấy cậu vừa cầm loại sách này vừa tuốt.

Lúc nãy Từ Thận ở dưới lầu, thấy Chu Huệ đan áo len, Chu Huệ nói cho hắn biết Thư Nhiên đã ngủ say, nên hắn thả nhẹ bước chân.

Từ Thận không ngờ mở cửa sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, bình thường khi ân ái vợ đều ỡm ờ nửa vời, cuộn tròn bên gối tự an ủi mình...

Từ Thận lập tức mông lung, ừm, là cách mở cửa của hắn không đúng sao?

Một giây này Từ Thận suy nghĩ rất nhiều, vợ như vậy, là nhớ mình hay là vì mình không có ở nhà, vợ ở một mình càng thoải mái vui vẻ.

Nhưng cũng chỉ suy nghĩ một giây, trong giây tiếp theo, đầu óc Từ Thận ngừng quay cuồng, hoàn toàn vứt bỏ những thứ phức tạp kia, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Thư Nhiên hiện ra mà hắn thấy.

"Anh về rồi." Từ Thận nói, "Này là nhớ anh à."

Thư Nhiên"..."

Lúc người ta cực kỳ xấu hổ sẽ đóng băng chốc lát, ví dụ như hiện tại, Thư Nhiên đang trải nghiệm cảm giác bị hạ định thân chú.

*Định Thân Chú, bạn nào hay đọc kiếm hiệp, tu tiên sẽ biết ha. Bùa đứng im đó.

Từ Thận bước tới, từ phía sau dán vào Thư Nhiên, tay cũng tiếp nhận việc Thư Nhiên đang làm, trình độ kích thích thoáng cái tăng lên không chỉ một cấp.

Thư Nhiên rên rỉ một tiếng, không còn cầm vững sách, ngẩng đầu cả người căng thẳng, gọi một tiếng vừa dài vừa ngọt ngào: "Anh Thận…"