Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 10: Khúc trang 4



Bàn tay nghĩa mẫu đặt trên vai tôi run run, bà cúi đầu xuống, không nói lời nào.

“Thương nhi bọn chúng sao còn chưa đến ?” Nam tử trung niên lên tiếng phá vỡ bầu không khí này

Đại nương nở nụ cười : “Diệp Thương nó….”

Một trận bước chân vội vã chạy lại, phía sau dường như có mấy người đang đến.

“Thương nhi các con sao bây giờ mới tới ?”

Thanh âm nghe được tối hôm qua lại vang lên lần nữa, tuy rằng không có hạ giọng, nhưng tôi vẫn nghe ra. “Hài nhi cùng Vô Loan, Tỉ Phong, Nghiên Nhi ở bên ngoài thả diều, cho nên đến muộn. Nghiên Nhi muội muội luôn muốn mọi người cùng nó đi thả diều nên…”

“Được rồi, được rồi, Kinh Thiên, Thương Nhi bọn chúng cũng không cố ý đến trễ” Đại nương khẩn trương đứng lên.

Trong lòng tôi cười cười, tì ra Khúc trang Trang chủ, người đàn ông trung niên đó tên Kinh Thiên. Khúc Kinh Thiên.

“Vậy lần này bỏ qua, Thương nhi, Loan nhi, Phong nhi, Nghiên nhi qua đây, Tam nương con hôm qua mới nhận nuôi một cô bé, sau này nó chính là muội muội của các con. Qua đó làm quen đi”.

“Cha, nó tên là gì vậy “ Một giọng nữ yểu điệu vang lên.

Nghĩa mẫu đang muốn lên tiếng, tôi đã tiến lên một bước “ Mộ Thiên Vẫn”

Tôi xoay người, không chút e sợ nhìn nhười phía sau, nghênh đón một cặp mắt sắc bén.

Đó là một nam tử có một ặp mắt sáng rực, khoảng 15,16 tuổi. Một thân bạch y, mái tóc đen rủ xuống khẽ lay đông,tướng mạo tuấn mỹ phi phàm. Anh ta liếc mắt nhìn tôi, một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt, rất nhanh đã khôi phục bình thường. sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ ngang ngạnh bướng bỉnh. Anh ta nhìn tôi, khóe môi ưu mỹ câu ra một nụ cười chế giễu.

Tôi đáp lễ anh ta bằng một nụ cười tương tự. Anh ta sững người một lát. Tôi nhìn như không nhìn. Người ở bên cạnh anh ta cũng là một nam tử nho nhã, cũng khoảng 15,16 tuổi, phong thái hiên ngang, mang một chút tà khí giống như Khúc Vô Loan. Ngoài ra còn có một chút lúng túng, nên nói là người gọi là “Thương nhi” Khúc Diệp Thương tuổi lớn hơn một chút, 17,18 tuổi…Công tử Khúc gia không phải người thường, đều anh tuấn như vậy. Tôi cảm thấy có chút bất công.

Tôi liếc sang Khúc Nghiên Nhi, hình ảnh một đại tiểu thư được nuông chiều sống động như thật, khoảng 13 tuổi. Tuy tướng mạo cũng được, nhưng so với thân thể này thì khác biệt một trời một vực.

“Thiên Vẫn, sau này đây sẽ là các ca ca và tỷ tỷ của con. Theo thứ tự là Diệp Thương, Tỉ Phong, Vô Loan và Nghiên Nhi. Con có thể tìm bọn chúng chơi đùa”.

“Cha, tại sao muội ấy tên Mộ Thiên Vẫn mà chúng con đều mang họ Khúc vậy ?” Nghiên Nhi có một chút bất bình.

“Đây không phải vấn đề mà các con có phải thảo luận, được rồi, các con đi chơi đi”.

Nghiên Nhi trừng mắt với tôi, kéo Vô Loan bỏ đi.

“Thiên Vẫn, con cũng đi chơi đi”. Tôi gật đầu rồi rời đi.

Vừa mới ra khỏ đại sảnh, một âm thanh yểu điệu vang lên : “ Mộ Thiên Vẫn kia, ngươi đứng lại !”

Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Khúc Nghiên Nhi đứng bên cạnh Khúc Vô Loan lớn tiếng gọi tôi.