Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái

Chương 33: Xảy ra chuyện



Edit: Sơn Tra

Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu và Lê Tiêu đến bệnh viện.

Đầu tiên là hỏi bác sĩ tình hình cụ thể, bác sĩ biết bọn họ là người nhà của cô bé được đưa tới tốt hôm qua thì nhíu mày: "Trình trạng của đứa nhỏ này thật sự không tốt, lao động vất vả cộng thêm bị bỏ đói lâu dài dẫn tới suy dinh dưỡng, sức khỏe rất kém, trên người còn có dấu vết bị hành hung, cần phải từ từ điều dưỡng mới được."

Giang Nhu nhận bệnh án trong tay bác sĩ để xem, phía trên viết chi chít chữ, làm cho người xem hãi hùng khiếp vía.

Chỉ riêng báo cáo vết thương đã có mấy chục chỗ, ngoại trừ vết thương mới, còn có vết thương cũ năm xưa, Giang Nhu hoàn toàn không có cách tưởng tượng rốt cuộc đứa nhỏ này đã trải qua những gì?

Lê Tiêu tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô: "Đến phòng bệnh xem trước đi."

Giang Nhu nhìn hắn, khẽ "ừ" một tiếng.

Hai người đến phòng bệnh.

Đẩy cửa ra, thiếu nữ mười bốn tuổi nữ an tĩnh nằm ở trên giường, dáng vẻ chết lặng, đang nhìn chằm chằm trần nhà.

Giang Nhu bước đến gần, nhìn thấy cô bé ấy rất gầy, cả người chỉ còn lại bộ xương, tóc tai rối bù lởm chởm, bị cắt giống như chó gặm, có chỗ thậm chí chỉ còn lại da đầu, mặt mũi xanh tím, gò má vẫn còn lưu lại một dấu bàn tay màu đỏ.

Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu nữ cứng đờ xoay chuyển tròng mắt, liếc nhìn bọn họ một cái rồi nhắm mắt lại.

Thanh âm lạnh nhạt nghẹn ngào: "Mấy người đều không cần tôi, còn tới tìm tôi làm gì?"

Đôi mắt của Giang Nhu ngay lập tức đỏ ửng, cô đi đến mép giường, nghiêm túc nhìn cô bé nói: "Bọn họ không cần em, nhưng chị ba cần em."

Những lời này không biết đã chạm tới chỗ nào của thiếu nữ, cô bé nhắm chặt mắt run rẩy, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Cô bé trùm chăn kín đầu, đầu tiên là nhỏ giọng khóc nức nở, sau đó là nghẹn ngào khóc lớn.

Mấy ngày nay cô bé đã rất sợ hãi, không thể quay về nhà cha mẹ nuôi, cha mẹ ruột cũng không cần cô bé, tên đàn ông kia còn động tay động chân với cô bé, cô bé thật sự rất sợ.

Thậm chí ngay cả chết cũng làm không được.

Lê Tiêu ôm con gái đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh, Giang Nhu nghe về nguyên nhân lúc trước cùng hậu quả sau này.

Hóa ra kể từ sau khi mẹ nuôi cô bé sinh con trai thì bắt đầu ghét bỏ cô bé là đồ dư thừa làm lãng phí lương thực, nhưng lại không đuổi cô bé đi, cảm thấy là cô bé mang em trai tới, lo lắng cô bé mà đi thì em trai cũng không còn. Cho nên bọn họ xem cô bé như một công cụ lao động, bắt cô bé phải làm rất nhiều việc mỗi ngày.

Đã có lúc cô bé chịu không nổi nữa, lén lút chạy về nhà họ Giang, cô bé biết mình là con gái nhà họ Giang, chỉ là cuối cùng lại bị Lâm Mỹ Như mắng cho điếng người, từ đó về sau, cô bé không còn nhớ tới nhà họ Giang nữa.

Lần này bị cha mẹ nuôi hứa hôn cho gã đàn ông lớn tuổi, cô bé đã thật sự rất tuyệt vọng, lại một lần nữa chạy về nhà họ Giang, kết quả là bị cha Giang đích thân bắt trở về, ông ta còn đòi cha mẹ nuôi của cô bé hai mươi tệ.

Cả nhà cha mẹ nuôi sợ cô bé tìm đường chết nên vẫn luôn canh giữ chặt chẽ, trước một ngày bị đưa tới chỗ gã đàn ông kia, cô bé cố tình dùng con dao bị rỉ sét cắt mái tóc của mình thành như vậy, nhà trai vì điều này mà trả thiếu một trăm tệ, mẹ nuôi tức giận đến mức cho cô bé một cái tát ngay tại chỗ...

Giang Nhu càng nghe sắc mặt càng khó coi, nhưng lúc cô bé nói tới những chuyện này, trong giọng nói lại không có một chút gợn sóng nào.

Buổi sáng ra ngoài, Giang Nhu mang theo món cháo vịt thanh đạm, sau khi đút cô bé ăn xong, cô nói: "Hôm nay em ở bệnh viện đi, chị về nhà thu xếp chỗ ở cho em trước, giữa trưa lại đến thăm em."

Trước khi đi, thiếu nữ còn không yên tâm hỏi cô một câu: "Chị thật sự sẽ lo cho em sao?"

Ánh mắt nhìn Giang Nhu mang theo sự hoảng sợ và bất an.

Giang Nhu ôn hòa cười nói: "Ừ, chị sẽ không bỏ rơi em đâu."

Thiếu nữ nhìn bóng lưng rời đi của cô, lại một lần nữa trùm chăn khóc.

Thật ra cô bé biết Giang Nhu, lúc còn ở nhà cha mẹ nuôi cô bé từng lén lút hỏi thăm về người nhà họ Giang, cô bé biết mình có ba người chị gái, còn có một anh trai sinh đôi, cũng vì bản thân là con gái mà bị tặng cho người ta.



Sự thật là lúc đó cô bé cũng không hận cha mẹ ruột, ở nông thôn nghèo, rất nhiều bé gái bị tặng cho người ta, nhất định bọn họ không biết cô bé ở nhà cha mẹ nuôi phải chịu bao nhiêu khổ sở, cho nên mới luôn không tới tìm cô bé. Lúc trước cô bé chưa bao giờ dừng ảo tưởng, sau khi cha mẹ và anh chị biết mình sống khổ sở như thế nào, sẽ đau lòng mà đón mình trở về.

Nhưng làm thế nào cũng chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ bị mẹ ruột của mình mắng xối xả, còn kêu mình cút càng xa càng tốt.

Cha ruột của mình thậm chí còn bán mình lần thứ hai.

Chị ba.

Cô bé nghĩ, thì ra chị ba là thật lòng cần mình.

Trên đường trở về, Lê Tiêu kể lại chuyện tối hôm qua. Trước tiên hắn và Chu Kiến đến nhà cha mẹ nuôi của em gái út, hỏi hàng xóm xung quanh mới biết được người đã bị đưa đi hai hôm trước, vì thế hai người quay lại đi đến thôn của gã đàn ông kia.

Hai người sợ tiếng xe đánh thức người trong thôn nên cố ý dừng rồi giấu xe máy ở cổng thôn, sau đó mò mẫm đi vào trong thôn.

Đầu tiên là đến tìm một người bạn của bọn họ, sau khi hỏi thăm rõ ràng nhà của gã đàn ông kia ở chỗ nào thì ba người cùng nhau đi qua đó, cuối cùng tìm được em gái của Giang Nhu bị trói trong phòng bếp.

Ba người cũng không ở lại lâu, tìm được người rồi thì nhanh chóng rời khỏi, người trong thôn đó đoàn kết, nếu như bị phát hiện sợ là không thể rời đi được.

Cũng may là bọn họ có người quen ở đó nên mới có thể suôn sẻ như vậy.

Giang Nhu nghe xong thì rơi vào trầm mặc.

Giữa trưa, cô làm bốn món ăn tương đối thanh đạm, Giang Nhu bế theo bé con mang một phần đến bệnh viện, lúc trở về thì phát hiện Lê Tiêu đang thu dọn phòng chứa đồ trong nhà.

Đối diện với ánh mắt của cô, Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Trong nhà còn một chiếc giường cũ, chân có hơi hỏng, buổi chiều anh sẽ tu sửa lại."

Giang Nhu gật đầu.

Giờ nghỉ trưa, hai người cùng nằm trên giường. Giang Nhu cũng không biết nên mở miệng nói với Lê Tiêu như thế nào, nửa năm tiếp theo, cô muốn toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kì thi đại học, mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều chỉ dựa vào một mình Lê Tiêu.

Nhưng cô lại không thể mặc kệ đứa nhỏ này, nếu cô bỏ mặc không lo, đứa nhỏ này sẽ thật sự không còn đường sống.

Trăn trở trên giường không có cách nào ngủ được, lúc đang do dự không biết nên nói như thế nào, Lê Tiêu bên cạnh đột nhiên nói: "Không phải chỉ là nuôi một đứa nhỏ hay sao, nuôi thì nuôi thôi, ngủ đi."

"..."

Giang Nhu sửng sốt, sau đó trong lòng mềm nhũn, không biết nên nói cái gì, cảm động xoay người, trực tiếp ôm chặt lấy hắn.

Việc này làm cho người nọ có chút không nói nên lời, thân thể có hơi cứng đờ.

Ngày thường đều là hắn chủ động nắm tay hoặc ôm lấy bả vai cô, mà cô thì có rất ít khi thân mật như vậy.

Lê Tiêu im lặng một hồi, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Nhu vùi mặt vào cổ hắn, lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Không có gì, chỉ là cảm thấy anh đặc biệt tốt."

Thật sự rất tốt.

Trước kia cô chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng không rõ lắm làm thế nào để kết giao quan hệ giữa nam với nữ.

Mẹ cô muốn tính tình của cô phải cứng rắn hơn một chút, muốn cô học hỏi chị dâu của mình, bằng không về sau lấy chồng dễ bị bắt nạt.

Chị dâu nói với cô, sau này tìm được đối tượng rồi thì phải lười biếng một chút, đừng tự làm hết mọi chuyện, đàn ông sẽ không đau lòng cho mình.

Nhưng Giang Nhu đã ở chung với Lê Tiêu lâu như vậy, cô cũng không cố ý thay đổi bản thân, tính tình vẫn dễ nói chuyện như cũ, luôn cố gắng thu xếp sạch sẽ, chu toàn nhà cửa.

Mà Lê Tiêu cũng sẽ không bởi vì tính tình của cô tốt mà cố ý ức hiếp cô, cũng sẽ không bởi vì cô nấu ăn mà không làm gì hết, hắn sẽ chủ động nấu cơm, giặt giũ, sẽ chơi với con gái, còn sẽ mua quà cho cô...

Giang Nhu không rõ tình yêu là cái gì, nhưng cô nghĩ, nếu muốn sống cùng một người cả cuộc đời, cô hi vọng người đó là Lê Tiêu.

Lê Tiêu có phần mất tự nhiên hắng giọng, rõ ràng Giang Nhu cũng chưa nói cái gì, nhưng hắn đã cảm thấy trên mặt có chút nóng.

Hắn không nhịn được vươn tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nói: "Cũng không có gì, con bé là em gái em."

Nếu đổi lại là người khác thì hắn cũng sẽ không quan tâm đến mấy chuyện đó.

Giang Nhu không nói chuyện, vùi mặt sâu hơn vài phần.

Chóp mũi chạm vào da thịt trên cổ của người đàn ông, Giang Nhu dường như ngửi thấy mùi hương xà phòng sạch sẽ và thoải mái trên người hắn, nhịn không được ngửi nhiều thêm hai lần.

Lê Tiêu cảm thấy có chút ngứa, nhưng lại không đành lòng nhúc nhích, chỉ ôm sát eo cô.

Căn phòng yên tĩnh tràn ngập cảm giác ấm áp.

Đúng lúc này, một tiếng "oa oa" truyền đến từ giữa hai người.

Lúc này Giang Nhu mới sực nhớ ra, vội lùi về sau, lộ ra bé con bị kẹp ở giữa.

Cục cưng hẳn là bị kẹp đau, há miệng khóc đến đáng thương, vừa khóc vừa nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.

Giang Nhu có chút xấu hổ, vội bế bé con lên dỗ dành.

Cũng may cô bé là đứa nhỏ dễ dỗ, vỗ về hai cái đã không còn khóc, tựa đầu lên vai Giang Nhu thút tha thút thít, chỉ là không đặt xuống được, vừa đặt xuống đã khóc, trong lòng dường như có bóng ma.

Lê Tiêu đứng dậy đi ra bên ngoài dọn nôi em bé vào: "Để con bé ngủ ở đây đi."

Giang Nhu không yên tâm: "Có thể bị lạnh hay không đây?"

Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Đắp thêm hai cái chăn là được."

Giang Nhu không nói thêm nữa.

Lê Tiêu tìm hai cái chăn nhỏ, gấp lại lót bên dưới, sau đó dùng một chiếc khăn lông sạch sẽ gấp thành hình vuông làm gối đầu.

"Đưa con cho anh."

Tiếp nhận đứa nhỏ trong lồng ngực Giang Nhu, Lê Tiêu đi vòng quanh phòng, sau đó cầm một con lắc chuyển động qua lại trước mặt bé con.

Tâm trí của cô bé quả nhiên bị dời đi, đầu chuyển động theo con lắc rồi dần dần nhắm mắt lại.

Lê Tiêu nhẹ nhàng đặt bé con đã ngủ vào trong nôi, đắp chăn cẩn thận rồi mới trở về giường.

Giang Nhu thấy hắn đi đến, có chút xấu hổ xoay người hướng vào trong.

Không có bé con, đột nhiên cảm thấy chiếc giường này trống trải không ít.

Lê Tiêu không nói chuyện, chẳng qua lúc nằm xuống lại nhích vào trong, vươn một bàn tay đặt trên eo cô.

Giang Nhu vốn muốn lấy ra thì nghe thấy người phía sau nói: "Chuyện của em gái em không dễ giải quyết, nếu cha mẹ nuôi của con bé đã biết, nhất định sẽ đến gây phiền phức cho em, gã đàn ông kia cũng sẽ không bỏ qua."

Giang Nhu nhíu mày, quay đầu lại nhìn hắn: "Còn bé còn chưa thành niên, bọn họ như vậy là phạm pháp, chúng ta báo cảnh sát đi."

Lê Tiêu lại dịch tới gần, trực tiếp dán lên phía sau lưng cô: "Vậy báo cảnh sát, thuận tiện dời hộ khẩu của con bé đến đây, cho dù sau này có bị người ta tìm tới cửa thì chúng ta cũng sẽ có lý. Anh nghe nói trước đây em gái em học rất giỏi, vậy để con bé tiếp tục đi học đi, không phải em nói đi học rất tốt hay sao..."

Giang Nhu cảm thấy hắn lại quá gần, có chút không được tự nhiên, nhưng nghe được lời này thì không rảnh lo mà rơi vào trầm tư.

Cảm thấy dời hộ khẩu là một cách hay, chỉ là có thể không dễ làm.

Đang chuẩn bị hỏi một câu thì phía sau truyền đến giọng nói mệt mỏi của người nọ: "Ngủ đi."

Nghĩ đến tối hôm qua hắn vất vả đến rạng sáng mới trở về nên không nói nữa, cũng không có lấy bàn tay bên hông ra.

Ngày hôm sau, Giang Nhu để Lê Tiêu ở nhà chăm con còn mình đến bệnh viện đón người, cô mang theo cháo trắng và bánh bao hấp, chờ em gái ăn xong thì làm thủ tục xuất viện.

Em út của Giang Nhu gọi là Phó Tiểu Nguyệt, cô bé nghỉ ngơi một ngày đã có thể xuống giường đi lại, vết thương trên người chủ yếu vẫn phải dựa vào quá trình điều trị và hồi phục tiếp theo, Lê Tiêu còn dự định nhờ Kim Đại Hữu đến đây xem giúp cô bé, chẳng qua không biết mấy hôm nay Kim Đại Hữu đi đâu chơi mà không tìm thấy người.

Trên đường trở về, Giang Nhu dẫn người đến tiệm cắt tóc cạo hết toàn bộ đầu tóc, cũng không biết đã bao lâu rồi cô bé chưa được gội đầu, bên trên còn có cả chấy.

Sau khi ra ngoài, Phó Tiểu Nguyệt không được tự nhiên sờ đầu, Giang Nhu đội mũ của mình lên cho cô bé: "Không cần vội, qua một khoảng thời gian nữa tóc sẽ dài ra."

Phó Tiểu Nguyệt lắc đầu: "Em không để ý."

Nếu cô bé quan tâm đến đẹp xấu thì cũng đã không biến tóc mình thành như vậy.

Giang Nhu lại dẫn cô bé đi mua chút đồ vệ sinh cá nhân, sau khi ra khỏi quầy bán đồ dùng, Phó Tiểu Nguyệt thật cẩn thận nói: "Chị ơi, về sau em sẽ nỗ lực làm việc kiếm tiền, kiếm được bao nhiêu sẽ cho chị hết."

Giang Nhu nghe xong không khỏi cảm động, mỉm cười nhìn cô bé: "Chị không cần em kiếm tiền cho chị, hiện tại em chủ yếu phải bồi dưỡng thân thể, chị và anh rể em dự định sẽ cho em đi học vào sáu tháng cuối năm, em cố gắng học tập cho tốt, sau này trở thành người có bản lĩnh đã là cách tốt nhất để báo đáp anh chị rồi."

Phó Tiểu Nguyệt nghe xong không nói nên lời, qua một hồi lâu, cô bé đột nhiên nhỏ giọng nói: "Chị, nếu em có thể gặp chị sớm một chút thì tốt rồi."

Giang Nhu không trả lời được.

Nếu hai người gặp nhau sớm hơn, thì "cô ấy" cũng không phải là mình.

Giang Nhu cảm thấy khó chịu trong lòng, cô cũng không biết đời trước cô gái nhỏ này đã có kết cục như thế nào.

Cô nắm lấy tay cô bé: "Bây giờ gặp được cũng không trễ."

Thiếu nữ nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.

Phòng để đồ linh tinh trong nhà đã được Lê Tiêu thu dọn xong xuôi, căn phòng có hơi nhỏ, bên trong chỉ có thể kê một chiếc giường và một bàn học, nhưng ánh sáng rất tốt, cửa sổ hướng Tây.

Chiều hôm qua Lê Tiêu đã dùng báo cũ để dán tường, còn thay mới bóng đèn trên trần.

Căn phòng được thu dọn sạch sẽ, cửa sổ cũng để mở cả đêm, bên trong đã sớm không còn mùi khó chịu.

Lê Tiêu ôm chăn ra ngoài phơi, hôm nay bên ngoài hiếm khi mới có một trận nắng to, chỉ là buổi sáng có hơi ẩm ướt, chờ đến lúc này mới có thể lấy ra phơi.

Trong nhà không có nhiều chăn, ngày thường Lê Tiêu và Giang Nhu đắp riêng hai cái, nhưng hiện tại trong nhà có thêm một người, buổi tối hai người bọn họ chỉ có thể đắp chung một ổ chăn.

Lê Tiêu đột nhiên cảm thấy trong nhà có thêm một người cũng khá tốt.

Phó Tiểu Nguyệt rất thích căn phòng nhỏ này, cô bé vuốt mấy tờ báo trên vách tường, nhìn hết lần này đến lần khác, không xác định hỏi Giang Nhu: "Đây thật sự là cho em sao?"

Cô bé cảm thấy tất cả mọi thứ giống như đang nằm mơ, cô bé vốn cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng đột nhiên lại có thêm chị gái và anh rể, bây giờ còn có căn phòng thuộc về mình, sau này còn có thể đi học.

Đây là chuyện mà mấy ngày trước cô bé thậm chí không dám tưởng tượng đến.

Giang Nhu kéo cô bé ra: "Đương nhiên, chỉ là có hơi nhỏ, mấy ngày nữa anh rể sẽ làm cho em một cái tủ quần áo."

Phó Tiểu Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, như vậy đã tốt lắm rồi."

Buổi chiều, Giang Nhu và Lê Tiêu dẫn Phó Tiểu Nguyệt đến đồn cảnh sát xử lý chuyện dời hộ khẩu. Lê Tiêu có thể xem như là người quen cũ của đồn cảnh sát huyện thành, hắn vừa tiến vào đã có mấy người mang theo ánh mắt đánh giá nhìn qua đây, còn có người chủ động chào hỏi: "Lê Tiêu, ây da, thằng nhóc cậu cắt tóc rồi, suýt chút nữa đã không nhận ra."

Lê Tiêu đến gần cửa sổ, rất tự nhiên móc ra điếu thuốc từ trong túi, đưa một điếu qua: "Đội trưởng Lý đâu? Tôi tìm ông ấy có chút việc."

Chàng trai trẻ xua tay không nhận, nói đùa: "Làm sao vậy? Lại phạm tội à?"

Lê Tiêu nghe xong có chút không được tự nhiên, hắng giọng nói: "Nói bậy bạ cái gì đó, vợ con tôi còn đang ở đây."

Viên cảnh sát trẻ liếc nhìn sau lưng hắn, anh ta đương nhiên biết Lê Tiêu có vợ, nửa năm trước vợ hắn có đến chuộc người một lần, sau đó thì không còn nhìn thấy nữa, còn tưởng rằng đã đường ai nấy đi rồi, không nghĩ tới hai người còn ở bên nhau.

Gần đây trong đồn cảnh sát còn đang thảo luận, nói thằng nhóc Lê Tiêu hình như đã lâu không tới đây, có người quen biết rộng nói hắn hiện tại mở một hàng bán đồ ăn kiếm không ít tiền, bọn họ không tận mắt nhìn thấy nên cũng không biết thật giả.

Nhưng lúc này nhìn thấy người, ăn mặc tươm tất, tóc cũng được cắt tỉa sạch sẽ mới phát hiện thật đúng là không giống lúc trước.

Tầm mắt của viên cảnh sát trẻ cuối cùng dừng ở trên người bé con trong lồng ngực Giang Nhu, khuôn mặt bụ bẫm, đôi mắt to tròn, trên đầu còn cột hai bím tóc dài hai tấc rưỡi, không cần nói có bao nhiêu đáng yêu.

Cục cưng tò mò quay đầu nhìn khắp nơi, nhận ra mình chưa từng tới nơi này bao giờ.

Viên cảnh sát trẻ nhìn đến tim muốn tan chảy, nói với Lê Tiêu: "Hình như đội trưởng Lý đang có cuộc họp ở trên lầu ba, cậu lên đó đợi đi."

"Được."

Lê Tiêu cất điếu thuốc, trực tiếp dẫn theo mấy người Giang Nhu lên lầu ba.

Giang Nhu vừa đi vừa quan sát, trong lòng không khỏi có cảm giác quen thuộc khi về nhà mẹ đẻ.

Bọn họ lên lầu ba chờ không bao lâu thì đội trưởng Lý trong miệng Lê Tiêu ra tới, là một người đàn ông có chiều cao trung bình, ước chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi.

Nhìn thấy Lê Tiêu, câu đầu tiên nói cũng là: "Thằng nhóc cậu lại phạm phải tội gì đây?"

"..."

Giang Nhu xấu hổ không thôi, cũng cảm thấy xấu hổ thay Lê Tiêu.

Đây là kết quả của việc thường xuyên làm chuyện xấu, ai nhìn thấy hắn cũng cho rằng hắn lại phạm tội.

Nhưng da mặt Lê Tiêu dày, hắn không có phản ứng gì nhiều, tiến lên một bước nói đại khái ý mình tới đây.

Biểu cảm trên khuôn mặt của đội trưởng Lý dần trở nên nghiêm túc, tức khắc nói với Lê Tiêu: "Cậu lại đây, nói tỉ mỉ chi tiết cho tôi nghe."

Lê Tiêu bèn dẫn theo Giang Nhu đi lên, đi được mấy bước, còn tiếp nhận lấy con gái cưng bụ bẫm trong lồng ngực Giang Nhu.

Đội trưởng Lý đi phía trước quay đầu nhìn lại thì thấy cảnh này, ông không nói lời nào.

Mấy người bọn họ đi vào một gian phòng trống, Lê Tiêu để cho Phó Tiểu Nguyệt kể lại mọi chuyện với đội trưởng Lý, Phó Tiểu Nguyệt ngay lập tức nói ra, hai bàn tay đặt trên đùi nắm chặt, có thể nhìn ra được cô bé đang rất căng thẳng.

Chờ cô bé nói xong, Giang Nhu lấy ra báo cáo của bệnh viện từ trong túi: "Tôi là chị ba của con bé, lúc em gái bị cha mẹ đưa đi thì tôi vẫn còn nhỏ nên không làm được gì, hiện tại tôi muốn chăm sóc cho con bé."

"Cha mẹ nuôi của con bé hiện bị tình nghi có liên quan đến hành vi ngược đãi trẻ vị thành niên và buôn bán trẻ em, tôi đưa con bé đến đây để báo án, hơn nữa dời hộ khẩu của con bé đến danh nghĩa của tôi, không biết có thể hay không?"

Giang Nhu rất rõ ràng chỉ dời hộ khẩu thôi vẫn là không đủ, phải để hai vợ chồng kia bị dọa cho sợ, nếu không bọn họ cũng sẽ không dễ dàng thả người như vậy.

Đội trưởng Lý cầm lấy báo cáo lên xem, càng xem sắc mặt càng thêm trầm trọng, cuối cùng dứt khoát đưa ra quyết định: "Lập án điều tra đi."

Giang Nhu thở phào nhẹ nhõm, Phó Tiểu Nguyệt bên cạnh không hiểu, mờ mịt bắt lấy tay Giang Nhu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, trong lòng cũng yên ổn hơn một chút.

Lúc đi ra ngoài, đội trưởng Lý vỗ vai Lê Tiêu, mang theo vài phần vui mừng nói: "Cậu giống như bây giờ không tệ, về sau hãy sống cho tốt."

Trong lòng cảm khái Lê Tiêu biến hóa thật lớn, ngày này năm trước vẫn là một tên cứng đầu cứng cổ không chịu nghe quản giáo, đánh người ta đến máu chảy đầy đất, nói chuyện với mình không thiếu được mấy chữ "ông đây", hiện tại hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ lúc trước.

Lê Tiêu khẽ cười, giọng điệu thản nhiên mang theo mấy phần khoe khoang: "Vợ tôi rất tốt."

Còn bế bé con trong lồng ngực lên trước mặt ông ta, hỏi: "Con gái tôi đấy, có xinh đẹp hay không?"

"..."

Đội trưởng Lý giật giật khóe miệng.

Nhưng khi tầm mắt rơi trên người đứa nhỏ bị hắn giơ lên, mặt mày trở nên hòa nhã, dịu dàng: "Đúng là rất xinh đẹp, rất giống cậu."

Lê Tiêu nói thêm: "Cũng rất giống mẹ con bé."

Đội trưởng Lý nghe xong ê răng, chỉ là trong lòng lại có chút buồn cười, một thằng nhóc cả người đều là gai như vậy, làm thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày hắn lại biến thành dáng vẻ yêu thương vợ con như hiện tại.

Giang Nhu đi ở phía sau nghe thấy, mặt có chút đỏ.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Lê Tiêu trấn an Giang Nhu: "Có đội trưởng Lý ở đây, việc này hẳn là không thành vấn đề."

Giang Nhu gật đầu, Lê Tiêu có thể nói như vậy, có thể thấy được đội trưởng Lý này là một người đáng tin.

Quả nhiên, mấy ngày sau, cô nghe được tin tức cảnh sát đã phái người bắt giữ cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt và gã đàn ông kia, cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt còn đỡ, trực tiếp bị bắt giữ ngay tại nhà, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, nhưng bên phía gã đàn ông kia thì có chút phiền phức, người trong thôn đó rất đoàn kết, thậm chí còn đả thương hai cảnh sát làm nhiệm vụ.

Đáng lẽ cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng bản thân Phó Tiểu Nguyệt không muốn truy cứu, cô bé nói với Giang Nhu mình ăn cơm nhà họ phó mà lớn lên, bất kể bọn họ đối xử như thế nào với mình, cô bé cũng không hận họ, bởi vì cha mẹ ruột không cần cô bé, không thể trách người khác được.

Hơn nữa em trai mới học lớp ba, nếu bọn họ ngồi tù sẽ không có ai chăm sóc cho thằng bé, cô bé không muốn nó trở thành một người giống mình.

Còn về phần gã đàn ông kia, nên xử lí sao thì làm như vậy đi.

Sau khi vụ án kết thúc, Lê Tiêu cho cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt một trăm tệ, sau đó lấy sổ hộ khẩu từ chỗ bọn họ, trực tiếp đem hộ khẩu đến đồn cảnh sát làm thủ tục dời.

Giang Nhu nhờ người ghi tên cô bé vào sổ hộ khẩu của Lê Tiêu, nói xong thì quay đầu nói với Phó Tiểu Nguyệt: "Sau này em cùng họ với anh rể, lấy tên là Lê Hân, hân hân hướng vinh hân."

Lê Tiêu ôm con gái đứng ở bên cạnh sửng sốt.

Nhưng Phó Tiểu Nguyệt lại không có phản ứng gì, hiện tại cô bé chỉ nghe chị mình nói, chị cô bé nói sửa như thế nào thì sửa như thế nấy.

Trong miệng thì thầm hai chữ Lê Hân, cô bé rất thích cái tên này.

Nữ cảnh sát phụ trách cũng nghe thấy: "Sửa tên xong lại tới đăng ký một chút."

"Được."

Cha mẹ nuôi bên cạnh lấy sổ hộ khẩu về nhìn xem, tên của Phó Tiểu Nguyệt đã bị xóa bỏ.

Về sau nhà bọn họ chỉ có một đứa con là Phó Thông.

Lại nhìn cả gia đình bên kia đang vui mừng, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.

Dời hộ khẩu xong, Giang Nhu bèn đưa người đi đổi tên, cô thẳng thắn nói với Lê Tiêu: "Em không muốn sau này Lê Hân sống tốt lại bị cha mẹ nuôi và Chương Yến đến đây hút máu."

Việc này Chương Yến làm được, sửa tên cho Lê Hân, lại ghi dưới danh nghĩa của Lê Tiêu có thể tránh được rất nhiều phiền toái.

Lê Tiêu gật đầu, hắn cũng không quá để ý chuyện này, coi như có thêm một đứa em gái mà thôi.

Giang Nhu lại nói: "Mấy ngày nữa chúng ta đăng ký kết hôn đi."

Cô đột nhiên nhớ tới qua sang năm mình đã hai mươi tuổi, có thể đăng ký kết hôn.

Lê Tiêu nhìn cô thật sâu rồi "ừ" một tiếng.

Tiếp đó bổ sung một câu: "Chờ anh từ phía Nam kiếm tiền trở về, chúng ta cũng sẽ tổ chức hôn lễ."

Giống như Chu Cường lúc trước vậy, mời mọi người đến khách sạn ăn cơm.

Người khác có, Giang Nhu cũng phải có.

Trên đường trở về, một nhà bốn người đi đường vòng đến chợ, bởi vì đang là Tết, trong chợ chỉ có mấy sạp hàng mở cửa, Giang Nhu mua thịt và một ít rau dưa.

Về đến nhà, Giang Nhu thể hiện kĩ năng, làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Lê Hân ở trong phòng bếp hỗ trợ cho Giang Nhu, Lê Tiêu đi ra ngoài một chuyến, đi tìm Kim Đại Hữu.

Lúc cho gạo vào nồi, thím Vương nhà bên cạnh có tới đây một chuyến, bà vừa biết chuyện của em gái Giang Nhu hôm qua, thấy hôm nay nhà bọn họ vẫn luôn đóng cửa thì biết là đi ra ngoài có việc.

Hiện tại nghe được có động tĩnh, liền bưng mấy món ăn qua đây, nhìn thấy Lê Hân gầy trơ xương, không khỏi nói số đứa nhỏ này quá khổ.

Nhưng Lê Hân lại vui vẻ cười nói: "Thím, con không khổ, hiện tại con đã có chị."

Cô bé không gọi là "chị ba", bởi vì ở trong lòng Lê Hân, cô bé chỉ có một mình Giang Nhu là chị.

Thím Vương nghe xong hai mắt đỏ bừng: "Nhớ nghe lời chị và anh rể con nói, hai vợ chồng chúng nó là người tốt."

Lê Hân dùng sức gật đầu: "Con đã biết."

Thím Vương đi không bao lâu thì Lê Tiêu mang theo Kim Đại Hữu trở về.

Kim Đại Hữu vừa vào sân đã than đói bụng, nhìn thấy Lê Hân bưng chậu than từ trong phòng bước ra, còn cười hì hì hỏi: "Anh, tại sao trong nhà lại có thêm một hòa thượng vậy? Bữa tối sẽ không ăn cơm chay đấy chứ?"

"..."

Giang Nhu mới từ phòng bếp ra tới thì nghe được lời này, tức giận đến mức muốn đập mâm thức ăn trên tay lên người hắn.

Trước kia cô đã nghe Chu Kiến nói Kim Đại Hữu chanh chua, không nghĩ tới lại là sự thật.

Nhưng Lê Hân thì không cảm thấy gì, trực tiếp bưng chậu than xuống phòng bếp để thêm than lửa.

Lê Tiêu tức giận gõ lên đầu Kim Đại Hữu một cái: "Lịch sự chút đi, đó là em gái anh."

Đi thẳng vào nhà hỗ trợ cho Giang Nhu.

Bởi vì bốn người, chiếc bàn lớn được dọn ra ngoài, vừa đủ mỗi người ngồi một bên.

Cơm nước xong xuôi, Lê Tiêu bảo Kim Đại Hữu xem bệnh cho Lê Hân, Kim Đại Hữu bày ra dáng vẻ cợt nhả khiến Lê Tiêu ngứa tay, tức giận nói: "Có xem hay không đây? Không xem thì cút."

Kim Đại Hữu lại cười: "Xem chứ, em gái của anh chính là em gái của em."

Sau đó kêu Lê Hân đưa tay ra.

Lê Hân xụ mặt, tuy rằng cô bé không phải là người để ý đến vẻ ngoài, nhưng người này vừa vào cửa đã nói mình là hòa thượng, trong lòng nhất định sẽ có chút không vui vẻ.

Có điều vẫn đưa tay ra, bởi vì đây là ý tốt của anh rể cô bé.

Kim Đại Hữu bắt mạch cho cô bé, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thân thể của em gái anh có chút hư hại, Tây y trị không được, cần phải dùng Trung y để chữa trị."

Lê Tiêu cảm thấy hắn nói chuyện quá chậm, trực tiếp thúc giục: "Vậy chú kê một ít thảo dược đi."

"Được."

Kim Đại Hữu lấy một cuốn sổ nhỏ và bút trong túi, sau đó bắt đầu viết chữ.

Đợi hắn viết xong, Lê Tiêu không chút khách sáo đuổi người đi.

Lê Hân rất nhanh chóng đứng lên thu dọn chén đũa mang vào phòng bếp rửa.

Giang Nhu thấy thế cũng ôm bé con xuống phòng bếp, an ủi Lê Hân: "Tính tình người bạn này của anh rể em chính là như vậy, đừng để bụng, chờ một thời gian nữa tóc mọc dài ra thì ổn thôi, trong khoảng thời gian này em cứ đội mũ đi, đúng lúc hiện tại thời tiết lạnh."

Nhưng Lê Hân vốn không thèm để ý: "Xấu thì xấu thôi, em cảm thấy giống như bây giờ rất tốt."

Giang Nhu thấy cô bé thật sự không để ý mới yên tâm, cô đến nhà chính tìm Lê Tiêu, tựa như nghĩ tới cái gì, khó hiểu hỏi: "Em nhớ Kim Đại Hữu học Tây y mà, sao chú ấy lại biết xem Trung y?"

Sao lại có cảm giác hơi không đáng tin cậy?

Lê Tiêu thuận miệng trả lời: "Tự học, từ nhỏ hắn đã thích chữa bệnh cho người ta, trước kia heo nhà hàng xóm khó sinh, hắn chỉ kê một đơn thuốc là sinh ngay."

Giang Nhu cũng không biết nên nói cái gì.

Đó là em gái cô, không phải heo.

Lê Tiêu còn bổ sung một câu: "Dù sao uống vào cũng không chết người, yên tâm đi."

"..." Cô yên tâm cái con khỉ!

Buổi tối, bởi vì đưa cho Lê Hân hai cái chăn, Giang Nhu chỉ có thể ngủ chung một ổ chăn với Lê Tiêu.

Bé con đột nhiên bị tách ra ngủ riêng với bố mẹ nên có chút không quen, vừa mới đặt xuống không bao lâu đã tỉnh, thút thít, la làng đòi người. Cuối cùng, Lê Tiêu đặt áo khoác của Giang Nhu ở trên đầu bé con, An An lúc này mới chịu yên tĩnh ngủ.

Lúc Lê Tiêu trở lại trong ổ chăn, trực tiếp ôm người vào trong ngực.

Giang Nhu đỏ mặt đẩy hắn: "Anh làm gì đấy?"

Lê Tiêu bình tĩnh đáp lại: "Lạnh."

Giang Nhu: "..."

Trợn mắt nói dối, cả người hắn nóng như một quả cầu lửa.

"Vậy cũng không cần ôm ngủ."

Quá dính nhớp.

Lê Tiêu: "Trưa hôm qua chúng ta cũng ôm nhau ngủ, anh thấy em ngủ rất ngon đó."

Giang Nhu không biết nói cái gì, rõ ràng là hắn muốn ôm ngủ, nói như thế nào lại giống như vì muốn tốt cho cô.

Nhịn không được nói: "Không ôm thì em cũng ngủ rất ngon."

"Anh không tin."

"..." Edit: Sơn Tra

Ngày hôm sau, Giang Nhu cùng Lê Tiêu đi ra ngoài đăng ký kết hôn.

Lúc hai người họ chụp ảnh, Lê Hân ôm bé con đứng ở một bên nhìn.

Cục cưng trong lồng ngực cô bé dường như khó hiểu vì sao lại không cho mình theo, vươn tay về phía bọn họ, trong miệng kêu "a a a".

Giang Nhu vẫy tay dỗ dành: "Chờ chút sẽ xong ngay."

Bé con mở to mắt nhìn, có điều không khóc nữa, ngoan ngoãn ngồi trong lồng ngực dì út.

Lúc chụp ảnh, Lê Tiêu cởi chiếc áo khoác dày bên ngoài, mặc chiếc áo khoác mỏng Giang Nhu mua cho hắn khi Tết. Giang Nhu không nghĩ đến hắn sẽ mặc cái này, nhịn không được hỏi: "Anh không lạnh à?"

Người nọ bình tĩnh đáp: "Không lạnh."

Giang Nhu khó hiểu nhìn hắn một cái, nhưng cũng không nói cái gì.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen bên trong, là chiếc áo tối hôm qua bị Lê Tiêu lấy đi dỗ con ngủ, nào biết buổi sáng mặc thì phát hiện trước ngực đã bị tay nhỏ của con gái moi một cái lỗ, nhưng cũng không tiện cởi ra.

Vì thế, Giang Nhu mặc áo bông dày bên ngoài chụp ảnh cùng Lê Tiêu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cảnh sát chụp ảnh còn bảo bọn họ dựa gần một chút, Giang Nhu bèn nghiêng đầu sang một bên, trên mặt nở nụ cười, khi bấm nút chụp ảnh, Lê Tiêu đột nhiên đưa tay ôm lấy bả vai cô.

Hình ảnh dừng ở khoảnh khắc này.

Khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, Giang Nhu có cảm giác như hai người trong ảnh như đang ở hai mùa khác nhau.

Nhưng vẫn chụp rất đẹp, đặc biệt là Lê Tiêu, Giang Nhu có cảm giác hai khuôn mặt đặt cạnh nhau, bản thân sẽ bị coi thành người qua đường.

Cô có chút không cam tâm, cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của viên cảnh sát này không được tốt bèn lôi kéo Lê Tiêu đến tiệm chụp ảnh lần trước chụp thêm mấy tấm, còn tìm một lý do hết sức thuyết phục: "Lúc nãy bé con còn chưa được chụp, trong lòng tủi thân lắm đấy."

Lê Tiêu tỏ vẻ không sao cả: "Vậy đi thôi."

Nhịn không được nhìn giấy chứng nhận kết hôn thêm một chút, sau đó mới cẩn thận đặt vào trong túi.

Vì thế một nhà bốn người lại đi đến tiệm chụp ảnh.

Lần này bé con bị ôm trong lồng ngực mẹ, cục cưng cười rất ngọt ngào, Lê Hân ngồi bên cạnh Giang Nhu cũng mím môi cười.

Năm 1999, một nhà bốn người chụp tấm ảnh gia đình đầu tiên.

——

Mùng tám Tết, Chu Kiến tổ chức đám cưới.

Trong nhà Chu Kiến chỉ có một mình hắn, thân thích cũng không lui tới cho nên Lê Tiêu bèn đến đó hỗ trợ cho hắn, bận rộn suốt mấy ngày, đến tận mùng tám Tết cũng không nhìn thấy người.

Cũng may là có Lê Hân ở nhà cùng Giang Nhu, bây giờ bé con càng lớn càng hoạt bát, ngay cả khi mệt mỏi ngủ cũng ít hơn và phải có người ở bên cạnh khi cô bé thức.

Hiện tại Giang Nhu đã học xong sách giáo khoa học kì một lớp mười một, dù sao thời gian có chút gấp gáp, có đôi khi chăm chú đọc sách sẽ không chú ý đến con gái nên Lê Hân bèn đem nôi ra bên ngoài chơi với đứa nhỏ.

Cô bé rất có kinh nghiệm chăm em bé, em trai con nhà mẹ nuôi chính là do một tay cô bé chăm sóc mà lớn, cầm khối gỗ trong tay cho An An nắm, nắm tới năm lui có thể chơi cả nửa ngày.

Lê Tiêu biết tình hình ôn tập gần đây của Giang Nhu, có đôi khi nửa đêm mới nằm xuống, nếu quên mấy câu thơ vừa học ban ngày sẽ lại ngồi dậy lật sách ra xem.

Hắn chưa từng gặp qua người nào chăm chỉ như vậy, muốn ngăn cũng ngăn không được. Hắn và mấy người Chu Kiến cùng nhau lớn lên, Chu Kiến và Chu Cường căn bản sẽ không làm bài tập về nhà, thật ra hắn và Kim Đại Hữu có làm, nhưng đều là làm ngay tại lớp học, tan học sẽ lập tức đi ra ngoài chơi.

Cho nên tới mùng tám, hắn nói trước với Chu Kiến một tiếng chuyện Giang Nhu phải ở nhà học bài, buổi tối mới đến đây ăn cơm được.

Chu Kiến rất tôn trọng Giang Nhu, đến giữa trưa, hắn cố ý sai hai đứa nhỏ nhà anh rể dẫn theo Chu Hồng đến nhà họ Lê đưa đồ ăn để Giang Nhu khỏi tốn công nấu nướng.

Hôm nay đãi tiệc cưới, Chu Kiến đặc biệt mời đầu bếp trong thôn, là người mà anh rể hắn giới thiệu, tay nghề không hề kém cạnh cậu của Chu Cường.

Đãi chín bàn, mời hàng xóm xung quanh và mấy anh em trước kia, sân chứa không đủ, phải dọn bàn ra ngoài cửa, cử hành lễ nghi nghiêm túc mất một lúc, náo nhiệt hơn hôn lễ đầu tiên của Uông Nhạn rất nhiều.

Nhà mẹ đẻ của Uông Nhạn lúc này mới dám ngẩng đầu lên, ngực cũng ưỡn thẳng, đặc biệt là cha mẹ của Uông Nhạn, nếu lúc trước cảm thấy có bao nhiêu mất mặt thì lúc này lại cảm thấy rất có mặt mũi.

Anh trai và chị dâu của Uông Nhạn là vui vẻ nhất, bận trước bận sau, từ sáng đến giờ vẫn chưa được ăn một miếng cơm nào.

Hơn bốn giờ chiều, Giang Nhu ôm bé con đi ra ngoài, Lê Hân không muốn đi, dáng vẻ hiện tại của cô bé rất khó coi, hơn nữa cô bé cũng không quen biết mấy người bạn của anh rể, đi cũng cảm thấy ngại.

Giang Nhu cũng không miễn cưỡng, lấy nguyên liệu nấu ăn ra để sẵn trong phòng bếp, để cô bé đến giờ cơm thì tự nấu ăn, còn dặn dò nhớ đóng cửa nẻo cẩn thận.

Bản thân bế bé con đi ra ngoài.

Lúc tới nhà Chu Kiến thì Chu Kiến đã đi vào trong thôn rước dâu, chỉ còn Lê Tiêu ở lại nhà họ Chu tiếp đãi khách.

Thấy Giang Nhu đến, hắn sải bước đi tới, sau đó tiếp nhận lấy con gái trong lồng ngực cô.

Cục cưng đã không nhìn thấy bố suốt một ngày, vừa mới được hắn ôm lấy đã dựa đầu vào cổ hắn, vừa ngoan ngoãn lại tri kỷ.

Mặt mày Lê Tiêu cũng trở nên dịu dàng hơn, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng bé con, sau đó nói với Giang Nhu: "Em ở đây chờ anh một lát, anh đi lấy cho em chút đồ ăn."

Trực tiếp ôm con gái đi về hướng phòng bếp.

Giang Nhu không nghe, đi theo phía sau hắn, tò mò hỏi: "Nhà của Uông Nhạn xa nơi này lắm sao?"

Lê Tiêu thấy cô cũng đi theo, bèn đi lên phía trước che chắn, còn duỗi tay giúp cô mở đường: "Có hơi xa, đường dưới chân núi không dễ đi, xe chạy không được, phải đi bộ mất một quảng, hẳn là năm sáu giờ mới có thể trở về."

Giang Nhu gật đầu, cảm thấy có hơi trễ.

Tới cửa phòng bếp, Lê Tiêu để cô chờ bên ngoài. Giang Nhu liếc nhìn phòng bếp, bên trong rất nhỏ, bài đầy bàn, trên bàn đều là đồ ăn, trước bệ bếp có ba người đang bận rộn cúi đầu, một người nấu ăn, hai người cắt thái.

Lê Tiêu ôm bé con đi vào, thuận tay cầm đi dĩa thịt viên chiên, còn lấy thêm hai cái đùi gà lớn từ cái dĩa bên cạnh.

Giang Nhu thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt có chút xấu hổ, chờ hắn ra nhịn không được nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, anh để lại đi, em không đói bụng."

Thật ra là có chút đói, cả một buổi trưa chưa có gì trong bụng, chờ buổi tối ăn ngon.

Lê Tiêu tỏ vẻ không sao cả: "Không có việc gì, thịt viên còn rất nhiều, mỗi dĩa thiếu mấy viên không sao."

Nói xong thì kéo Giang Nhu đến một góc, đưa dĩa cho cô: "Em ăn đi, thịt viên ngon lắm."

Giang Nhu nhìn hắn một cái, đỏ mặt bóc thịt viên lên ăn, hương vị quả thật rất ngon, bên trong có thịt và ngó sen, ngoài giòn trong mềm, làm cho cô không nhịn được mà ăn thêm hai viên.

Lê Tiêu nhìn dáng vẻ đói bụng của cô, cười nói: "Ăn đùi gà đi."

Giang Nhu ngoan ngoãn cầm đùi gà lên ăn, cắn một miếng rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười nhìn chằm chằm mình, có chút ngượng ngùng, cắn đùi gà trong tay, cầm cái đùi gà còn lại trong dĩa đưa đến bên môi hắn, giọng nói như bị nghẹn lại: "Anh cũng ăn đi."

Lê Tiêu rũ mắt nhìn, há miệng cắn một miếng, sau đó tự mình cầm lấy ăn.

Bé con bị hắn ôm trong lồng ngực cũng há miệng, khóe miệng còn chảy cả nước dãi, thấy không có phần của mình, trực tiếp vươn tay muốn cướp đồ ăn trên tay Lê Tiêu.

Lê Tiêu quay đầu tránh đi, cắn hai ba miếng đã ăn xong đùi gà, xương bị hắn ném vào trong một góc.

Ăn xong còn dùng khăn thấm nước bọt trước ngực con gái lau tay, làm in lại hai dấu ngón tay.

Bé con nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn khăn thấm nước bọt trước ngực mình, dường như cho rằng hắn không hiểu, cánh tay nhỏ vươn về phía cái dĩa trong tay Giang Nhu, trong miệng không ngừng "a a a".

Vừa mở miệng thì khóe miệng đã chảy nước dãi, tham ăn không chịu được.

Trực tiếp chọc cho Giang Nhu và Lê Tiêu bật cười.

Lê Tiêu giả vờ bóc đồ ăn từ trong dĩa rồi chạm vào cái miệng nhỏ của cô bé, cười nói: "Con ăn đi."

Bé con cũng không hiểu, thật sự há miệng, chẹp chẹp mấy cái, sau đó cười ngọt ngào với Lê Tiêu, bắt lấy tay hắn muốn ăn nữa.

Lê Tiêu mỉm cười tiếp tục đút ăn.

Giang Nhu ở bên cạnh nhìn, cười đến đau cả bụng.

Cảm thấy Lê Tiêu quá xấu rồi.

Chờ Giang Nhu ăn xong, Lê Tiêu đưa cô đến bàn của người trong nhà Chu Kiến còn bản thân thì tiếp tục bận rộn.

Mẹ Chu Kiến đang nói chuyện với ai đó, thấy Giang Nhu đến, vội vàng kêu cô ngồi gần trò chuyện.

Chờ đến năm giờ năm mươi, trời cũng đã tối thì mấy người Chu Kiến trở về.

Người vừa trở về thì tiệc cũng bắt đầu, Chu Kiến và cô dâu bị mọi người vây quanh vào nhà, qua một lát sau mới ra ngoài kính rượu.

Bên ngoài đã bắt đầu ăn, Giang Nhu ôm con gái nhỏ, mỗi lần gắp đồ ăn đều sẽ dùng tay che mắt bé con lại, sau đó mới bỏ đồ ăn vào miệng.

Nhiều lần như vậy, có lẽ cục cưng cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, lúc tầm mắt bị che khuất, bèn duỗi tay nhỏ kéo ra, quay đầu lại nhìn cô.

Giang Nhu đối diện tầm mắt của bé con, miệng lập tức ngừng nhai.

Chờ đến khi bé con không còn nhìn nữa mới lén lút nhai tiếp.

Mẹ Chu Kiến bên cạnh thấy vậy thì mỉm cười, cảm thấy người trẻ tuổi thời nay chăm con giống như chơi đùa.

Ăn uống đến hơn tám giờ tối mới kết thúc, trời bên ngoài đã tối hẳn, trong sân treo đầy dây điện và bóng đèn.

Giang Nhu ăn xong thì rời đi, bé con trong lồng ngực cô đã ngủ, giữa buổi Lê Tiêu có đến đây một chuyến, hắn lấy ghế ngồi bên cạnh Giang Nhu, trực tiếp dùng đũa của cô gắp đồ ăn lên ăn, Giang Nhu thấy hắn ăn ngấu ăn nghiến, còn múc cho hắn một chén canh.

Lê Tiêu nhìn An An trong lồng ngực cô đã ngủ say, hạ thấp giọng nói nhỏ: "Lát nữa em về trước đi, anh sẽ tìm người đi cùng em, có lẽ anh sẽ về trễ hơn một chút, không cần chờ anh, nhớ để cửa cho anh là được."

Giang Nhu gật đầu: "Được."

Cúi đầu, kéo cổ áo của bé con, che cô bé đến kín mít.

Lê Tiêu trực tiếp ngửa cổ bưng cả chén canh lên uống, sau đó đứng lên rời khỏi, trước khi đi còn duỗi tay muốn sờ khuôn mặt mũm mĩm trắng trẻo của bé con, nhưng vừa định chạm vào đã bị Giang Nhu nhanh chóng vỗ rớt.

Cô ngẩng đầu trừng hắn: "Bớt lại đi."

Thật vất vả mới ngủ, nếu bị làm phiền mà tỉnh thế nào cũng đòi ăn.

Cả đêm hôm nay đã phải nhìn người khác ăn, cũng không biết thèm đến mức nào mà nằm mơ vẫn còn chép miệng.

Lê Tiêu mỉm cười rời khỏi.

Lát sau, hắn dẫn theo hai thím tới, bọn họ cũng là đưa con theo đi ăn tiệc, đi chung đường với Giang Nhu nên hắn mới để Giang Nhu đi về cùng bọn họ.

Giang Nhu chào hỏi mẹ Chu Kiến xong thì ôm đứa nhỏ rời khỏi.

Lê Tiêu đưa cô tới cửa, Giang Nhu cùng hai người kia đã đi xa nhưng lúc cô quay đầu lại thì vẫn thấy hắn còn đứng ở cửa nhìn theo.

Hai thím đi cùng Giang Nhu cũng biết Lê Tiêu, thấy thế không khỏi cười nói: "Thằng bé Lê Tiêu kia, không nghĩ tới nó lại là người biết yêu thương vợ."

"Ha ha ha, đúng đó, Tuệ Tuệ nhà tôi khi còn nhỏ muốn đi theo chơi cùng bọn chúng, nhưng lần nào cũng bị mấy đứa con trai nghịch ngợm chạy mất vứt bỏ, còn nói mấy đứa con gái tối ngày chỉ biết khóc thật đáng ghét. Có lần tôi hỏi thằng bé Lê Tiêu kia, hỏi nó lớn lên không cưới vợ sao? Nó còn không kiên nhẫn trả lời tôi một câu, nói có ngu mới đi cưới vợ."

Hai thím nói về quá khứ đáng xấu hổ của Lê Tiêu, còn cười đến không ngừng được.

Giang Nhu không nghĩ tới Lê Tiêu còn có một mặt như vậy, cũng không thể nhịn cười được, không biết chuyện này có tính là tự vả mặt mình hay không.

——

Ba ngày sau hôn lễ của Chu Kiến, Lê Tiêu và hắn lại tiếp tục đi bán món kho, Lê Tiêu đã chuẩn bị qua Tết sẽ đi, mấy ngày nay ở nhà không có việc gì làm cho nên muốn bán được một ngày hay một ngày.

Giang Nhu không quá kiến nghị như vậy, muốn cho hắn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt thêm mấy ngày, cũng đừng làm việc.

Lê Tiêu không nghe.

Sau đó không quá hai ngày, sạp hàng của bọn họ xảy ra chuyện. Bước sang năm mới, chợ ở thành phố mọc thêm mấy sạp hàng bán thức ăn chín, có một nhà quá đáng nhất, bá chiếm luôn sạp hàng của bọn họ từ năm ngoái, còn đặt một cái tên giống như đúc bọn họ, món ăn bán ra cũng giống nhau.

Mấy ngày trước, lúc bọn họ không có ở đây, có mấy khách hàng cũ còn hỏi đối phương có quan hệ gì với bọn họ, đối phương nói là cùng một nhà.

Ngay từ đầu, Lê Tiêu và Chu Kiến không muốn làm lớn chuyện, nhưng cũng nhịn không nổi, trực tiếp bày sạp hàng ở phía đối diện, khuôn mặt kia của Lê Tiêu chính là bằng chứng tốt nhất cho thân phận của bọn họ, dù sao thì một khi đã gặp qua hắn, hầu như không có mấy người có thể quên.

Những khách hàng cũ lần nữa quay trở lại, còn nói hương vị của nhà bọn họ ngon hơn, tuy rằng ruột heo có mùi vị giống, nhưng khi ăn rất đặc sắc và có thể yêu thích. Không giống sạp mới của nhà đối diện, dường như chưa được sơ chế sạch sẽ, ăn vào có mùi tanh, khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Chu Kiến là người biết nói chuyện, bèn nói đây là bí quyết độc quyền của nhà bọn họ, lần nào cũng được làm sạch nhiều lần, đảm bảo vệ sinh và sạch sẽ.

Nhưng ai biết, Lê Tiêu và Chu Kiến không đến tìm đối phương gây phiền phức, nhưng đối phương lại chủ động gây sự với bọn họ. Thấy mọi người đều mua món kho của hai anh em bọn họ, đối phương nhìn không vừa mắt, lúc sắp dọn hàng vào buổi chiều, trực tiếp tìm bảy tám người đến đập phá sạp của bọn họ.

Lê Tiêu muốn động thủ nhưng bị Chu Kiến ngăn cản: "Chúng ta chỉ có hai người, hơn nữa chân anh cũng chưa hoàn toàn bình phục, nếu anh bị thương, chị dâu nhất định sẽ đau lòng."

Nghe xong lời này, Lê Tiêu mới dừng lại được, hai tay rũ bên hông nắm chặt.

Chu Kiến cũng tức giận, đứng tại chỗ trơ mắt nhìn sạp của mình bị người ta phá, sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng chỗ này là thành phố, nếu đổi lại là ở huyện thành, hắn tuyệt đối sẽ không chịu đựng.

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ chưa từng chịu loại ấm ức như vậy.

Bởi vì sạp và xe liền nhau, cho nên sạp bị đập phá thì xe cũng hỏng, hai người chỉ có thể đẩy xe hỏng trở về.

Ngày thường chạy xe mất hai giờ, thế cho nên hôm nay về đến huyện thành thì trời cũng đã tối.

Giang Nhu ở nhà mãi không thấy người trở về, đến buổi chiều cũng không đọc sách nổi nữa, mắt thấy trời đã tối, cô thậm chí đã nghĩ có nên nhờ người đi tìm xem hay không.

Lúc này nhìn thấy hai người chật vật đẩy xe trở về, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp kêu cho bọn họ vào nhà ăn cơm.

Chu Kiến không ăn, chào hỏi rồi trở về nhà, sợ Uông Nhạn ở nhà sốt ruột chờ.

Đi bộ cả buổi chiều, Lê Tiêu đổ mồ hôi đầy người, chân phải cũng có chút chịu không nổi, đi phòng tắm rửa mặt, sau đó ngồi xuống băng ghế ở nhà chính ăn cơm.

Tay cầm đũa có chút run rẩy.

Giang Nhu liếc nhìn hắn, sau đó đứng dậy vào phòng bếp lấy cho hắn cái muỗng.

Lê Tiêu yên lặng tiếp nhận.

Cơm nước xong, Lê Tiêu cầm công cụ ra sân sửa xe, Giang Nhu cũng mặc kệ hắn, cùng Lê Hân tắm rửa cho bé con, sau đó là Lê Hân tắm, cuối cùng là Giang Nhu.

Giang Nhu tắm rửa xong thì trở về phòng, khi đi ngang qua cửa, cô nhìn thấy Lê Tiêu một tay cầm đèn pin, tay kia cầm cờ lê, vẻ mặt nghiêm túc.

Giang Nhu đặt con gái xuống phía trong giường chơi, bản thân ngồi ở phía ngoài giường đọc sách.

Hiện tại An An đã biết lật, hai lần trước Giang Nhu ở trên giường làm mẫu cho bé con mấy lần, bé con giống như đã nhớ kĩ, lúc nằm ở trên giường sẽ dùng sức lật người, còn thành công hai lần, chuyển từ nằm ngửa sang nằm sấp, thở phì phà phì phò.

Có đôi khi còn dùng sai lực làm mông dẩu lên cao.

Lúc Lê Tiêu trở về phòng, bé con đã chơi mệt nên ngủ rồi.

Hắn ôm con gái đặt xuống nôi, thấy Giang Nhu không nhúc nhích, tự mình leo vào bên trong ngủ.

Giang Nhu thấy thời gian không còn sớm nên cũng đặt sách xuống.

Tắt đèn, trong phòng rơi vào tối đen.

Cô mới vừa nằm xuống, người đàn ông bên cạnh đã dán đến gần ôm lấy cô, Giang Nhu cứng đờ trong chốc lát, ngay sau đó thích ứng mới thả lỏng, hỏi hắn ban ngày đã xảy ra chuyện gì.

Lê Tiêu vốn đang muốn lừa gạt cho qua: "Chỉ là xe bị hỏng giữa đường thôi."

Giang Nhu lại không ngốc, trực tiếp chỉ ra: "Hỏng thành như vậy? Chẳng lẽ là ở trên đường bị người ta đụng phải?"

Lê Tiêu không nói.

Giang Nhu tức giận đẩy hắn một cái: "Nói thật đi."

Không có biện pháp, Lê Tiêu đành nói với cô chuyện sạp hàng bị người ta đập phá, nghe thấy Lê Tiêu không động thủ cùng đám người đó, Giang Nhu thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi: "Anh làm đúng rồi, quả thật không nên xung đột trực diện với loại người như vậy, nếu bọn họ đã dám ngang ngược như vậy, thì hoặc là là ỷ thế hiếp người, hoặc là chính là kéo bè kéo cánh lộng hành."

Sau đó lại khuyên nhủ: "Mấy ngày nay anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, tạm thời tránh xa đầu sóng ngọn gió. Anh cũng đừng lo lắng, hương vị món kho của bọn họ không tốt, cho dù không có hai người, bọn họ cũng sẽ trụ không được bao lâu."

Lê Tiêu nghe xong không đáp lại, chỉ vỗ sau lưng cô: "Ngủ đi."

Giang Nhu cho rằng hắn nghe lọt tai, yên tâm nhắm mắt lại ngủ.

Nào biết, sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng thì Lê Tiêu đã thức dậy.

Giang Nhu thấy vẻ mặt hắn không đúng, nhíu mày giữ chặt hắn hỏi: "Anh muốn làm gì đấy?"

Lê Tiêu nhìn cô một cái rồi ngăn cô ngồi dậy: "Em ngủ tiếp đi, anh đi ra ngoài một chuyến."

Giang Nhu không buông tay, hoài nghi nhìn hắn: "Anh muốn đi đâu?"

Sạp cũng bị đập hư rồi, còn chạy ra bên ngoài làm cái gì?

Sau đó như là phản ứng kịp cái gì: "Là bởi vì chuyện hôm qua sao? Không được đi, không phải đã nói là nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt hay sao? Hôm qua anh đã đi bộ nhiều như vậy, chân của anh không muốn khỏi nữa phải không?"

Lê Tiêu không nghĩ tới Giang Nhu lại hiểu rõ mình như vậy, hắn còn chưa nói gì thì cô đã đoán được tất cả.

Chỉ là hắn không nghe, mà là đáp lại một câu: "Tối hôm qua anh cũng không có đáp ứng em."

Loại chuyện bị người ta dẫm đạp trên đầu sao có thể không đi? Hôm qua hắn không ra tay, đó là do biết bản thân có hại cho nên mới nhẫn nhịn, nhưng hôm nay không đi, đó chính là thật sự hèn nhát.

Sợ cô lo lắng, lại nói thêm: "Yên tâm, trong lòng anh hiểu rõ."

Nói xong trực tiếp nhảy xuống từ phía cuối giường.

Giang Nhu tức giận đến ngồi dậy, gọi một tiếng: "Lê Tiêu ——"

Người đã sớm mở cửa chạy trốn không thấy bóng dáng.

Giang Nhu tức giận ném gối đầu của hắn xuống đất.

Thằng cha này tuyệt đối là muốn đi gây chuyện.

Quả nhiên, giữa trưa, Uông Nhạn dẫn theo Chu Hồng sốt ruột tìm tới, nói vừa rồi có người tới thông báo với cô ấy, Chu Kiến và Lê Tiêu kéo bè kéo cánh đánh nhau ở thành phố, hiện tại đã bị bắt vào đồn cảnh sát.

Lúc trước Uông Nhạn thường xuyên đi ra ngoài cùng Chu Kiến, mấy anh em của Chu Kiến đều biết cô ấy, cho nên trực tiếp đi tìm Uông Nhạn. Không giống Giang Nhu, trừ mấy người Chu Kiến, Lê Tiêu chưa từng giới thiệu cô cho người khác, trước kia là cảm thấy không cần thiết, sau lại là cảm thấy những người đó ăn nói thô lỗ, sợ dọa tới Giang Nhu.

Giang Nhu nghe được lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Cô đã đoán được sẽ xảy ra chuyện, nhịn không được mắng: "Chị đã bảo anh ta đừng đi nhưng anh ta một hai phải đi, xứng đáng."

Uông Nhạn không biết nên nói cái gì, buổi sáng Chu Kiến cũng đã nói với cô ấy chuyện này, nhưng cô ấy tán thành, cảm thấy làm buôn bán thì nên cứng rắn một chút, bằng không sẽ bị người ta ức hiếp.

Lúc này trong lòng mới có chút hối hận.

"Chị dâu, hiện tại làm sao bây giờ?"

Giang Nhu liếc nhìn bụng cô ấy, từ trong miệng Lê Tiêu mới biết Uông Nhạn đã có thai hai tháng, việc này cô ấy không thích hợp ra mặt.

Vì thế nói: "Không có việc gì, để chị thành phố nhìn xem, hẳn là có thể chuộc người ra."

Uông Nhạn nghe xong thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Còn từ trên người móc ra một trăm tệ đưa cho cô.

Giang Nhu cũng không dám nói cái gì, tiễn người đi xong thì về phòng nói với Lê Hân một tiếng, sau đó trở về phòng cho bé con uống sữa rồi dỗ ngủ.

Lê Hân nói với Giang Nhu: "Chị yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho An An."

Giang Nhu gật đầu, dặn cô bé ở nhà đóng cửa cho cẩn thận, sau đó cầm tiền đi ra ngoài, có điều trước khi đi lại đến nhà thím Vương bên cạnh nói một tiếng, nhờ bà giúp đỡ nhìn một chút.

Thím Vương hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Giang Nhu ngại nói thẳng, chỉ nói nhà mẹ đẻ xảy ra chút chuyện, Lê Tiêu không có ở nhà nên cô tự mình đi.

Như vậy thím Vương cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

Giang Nhu trực tiếp đi ra bến xe.

Cũng thật may mắn, đúng lúc có một chiếc xe sắp chạy, bước lên chờ không bao lâu thì xe đã nổ máy.

Giang Nhu đi xe buýt, nhanh hơn đi xe khách, nhưng khi tới thành phố thì cũng đã hơn hai giờ chiều, nghe ngóng vị trí của đồn cảnh sát và xe buýt trong thành phố xong lại đổi sang một chuyến xe buýt khác.

Đến đồn cảnh sát, Giang Nhu nói thẳng mục đích tới đây, sau đó có cảnh sát dẫn cô đi ra phía sau.

Bước kế tiếp trong lòng Giang Nhu đại khái đã hiểu rõ, đi theo người ta điền giấy tờ rồi nộp tiền, Lê Tiêu và Chu Kiến mang theo tám người, hai người bọn họ cầm đầu cho nên mỗi người năm mươi tệ, những người khác mỗi người hai mươi tệ, tổng cộng hết hai trăm sáu.

Cũng may mắn Giang Nhu đi ra ngoài mang theo nhiều tiền, bằng không sẽ không đủ nộp.

Nhịn đau nộp tiền xong, cảnh sát bảo cô ngồi chờ một lát.

Giang Nhu đen mặt ngồi chờ trong văn phòng.

Đợi một lát thì nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy đám người Lê Tiêu bước vào, người nào người nấy thảm hại, mặt mũi bầm dập, tuy rằng Lê Tiêu khá hơn một chút, nhưng khuôn mặt và khóe miệng hắn đều bầm tím, trên cổ cũng có vết xước.

Hai tay hắn cắm trong túi, bình tĩnh đi ra ngoài, tựa như nhận ra cái gì, hắn theo bản năng nhìn qua đây, đối diện với tầm mắt của Giang Nhu, sắc mặt nháy mắt cứng đờ.

Giang Nhu trực tiếp quay mặt qua một bên không nhìn hắn.

Lê Tiêu mím môi, bỏ tay ra khỏi túi, thân thể cũng đứng thẳng lên, không còn bình tĩnh thong dong như lúc nãy, vừa muốn nói cái gì đó đã bị cảnh sát gọi qua một bên điền giấy tờ.

Chu Kiến cũng nhìn thấy Giang Nhu, trong lòng có chút đồng tình với Lê Tiêu, thằng nhóc Nhị Hỉ kia quá không biết điều rồi, gọi ai không gọi, sao lại gọi chị dâu tới đây chứ?

Điền giấy tờ xong, những người khác đều đi ra ngoài, chỉ có Lê Tiêu đứng yên không nhúc nhích, một thanh niên mặt đầy mụn trước khi ra ngoài còn quay đầu nhìn lại, lấy làm lạ hỏi: "Anh, sao anh lại không đi?"

Thanh niên bên cạnh cậu ta còn cười nói: "Chắc là anh muốn nhìn mấy thằng nhóc kia có người tới chuộc hay không?"

"Nhất định là không có, ha ha ha…"

Ngoài hành lang hi hi ha ha, trong văn phòng, cảnh sát ghét bỏ lên tiếng: "Còn muốn bị nhốt nữa đúng không?"

Mấy thanh niên đó cũng không sợ, cợt nhả che miệng lại, có người còn làm động tác hành lễ: "Yes, sir!"

Học theo cảnh sát trong phim Hồng Kông, chỉ là bọn họ làm có chút chẳng ra gì cả.

Cảnh sát bó tay lắc đầu, bảo bọn họ nhanh đi đi.

Ngay sau đó Giang Nhu cũng đứng dậy, khách sáo từ biệt mấy vị cảnh sát, sau đó cũng không thèm liếc nhìn Lê Tiêu lấy một cái, trực tiếp vòng qua người hắn đi ra cửa.

Khi đi ngang qua người Lê Tiêu, hắn vừa định duỗi tay giữ cô lại nhưng bị Giang Nhu nâng cánh tay lên tránh đi.

Lê Tiêu nhìn theo bóng lưng cô, có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Cảnh sát trong văn phòng thấy một màn như vậy cũng có chút buồn cười.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Chu Kiến đã dẫn những người khác đi trước, muốn chừa cho Lê Tiêu chút mặt mũi.

Nhưng Giang Nhu không muốn như vậy, cô đi đến bên đường chờ, Lê Tiêu đi qua đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi một câu: "Tức giận sao?"

Giang Nhu làm như không nghe thấy, cúi đầu nhìn mặt đất.

Lê Tiêu hắng giọng một cái, hạ giọng tiếp tục nói: "Anh sai rồi, được rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, lần này là so đối phương thật sự quá đáng, nếu anh nhẫn nhịn, anh còn là đàn ông sao?"

"Hơn nữa em cũng biết rồi đó, anh muốn đi nơi khác nhưng Chu Kiến còn muốn ở lại huyện thành, nếu không cho bọn chúng một trận, vậy công việc buôn bán của hắn cũng không có cách nào tiếp tục…"

Giang Nhu quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Anh có thấy phiền hay không?"

Lê Tiêu cũng không dám nói nữa.

Đợi trong chốc lát thì xe buýt đến, Giang Nhu bước thẳng lên, chỉ đưa tiền cho mình, không quan tâm đến Lê Tiêu ở phía sau.

Nhưng động tác của Lê Tiêu nhanh hơn, trực tiếp chạy đến sau lưng cô, Giang Nhu chỉ có thể đen mặt giúp hắn trả tiền.

Giang Nhu ở phía trước tìm chỗ ngồi xuống, không để ý người nọ.

Nửa giờ sau, hai người xuống trạm xe, sau đó lại đổi sang chuyến xe buýt về huyện thành.

Trên đường về, Giang Nhu không thèm nói lấy một câu, Lê Tiêu nhìn xung quanh, thi thoảng khi người xung quanh không chú ý, hắn sẽ ghé sát vào bên tai Giang Nhu nói mấy câu.

Giang Nhu trực tiếp quay mặt về hướng cửa sổ.

Một đường về đến nhà, Lê Hân ở nhà đã nấu cơm xong, cô bé ôm An An ngồi ở cửa lớn chờ, một lớn một nhỏ đều trông mong mà nhìn ra ngoài.

Đôi mắt An An còn có chút đỏ, hẳn là đã khóc.

Nhìn thấy Giang Nhu bước vào cửa, trên mặt bé con lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, vươn tay kêu "a a a".

Trong lòng Giang Nhu mềm nhũn, vội vàng bước qua ôm lấy con gái. . Đam Mỹ Hài

Bé con vừa chạm tới lồng ngực mẹ thì đã lập tức không muốn rời xa, vùi mặt vào trong cổ cô.

An An cũng nhìn thấy Lê Tiêu ở đằng sau, cười có lệ một cái, nhưng không vươn tay.

So với bố, cô bé rõ ràng là thích mẹ hơn.

Bé con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết cả một buổi trưa không nhìn thấy mẹ, lúc ăn cơm đều phải là Giang Nhu ôm, Lê Tiêu ôm thì cô bé cũng không cần.

Lê Hân thấy không khí giữa hai người không được tốt lắm, cơm nước xong xuôi thì yên lặng cầm chén đũa đi rửa.

Giang Nhu ôm bé con vào phòng tắm tắm rửa, bé con tắm xong thì cô cũng vội vàng tùy tiện tắm qua một lượt, sau đó trở về phòng đọc sách.

Buổi tối, sau khi bé con đã ngủ, cô cũng lên giường, dịch sát vào bên trong, tận lực rời xa người nào đó bên ngoài.

Lê Tiêu vừa tới gần thì cô đã dịch vào trong.

Cuối cùng dán sát vào tường, Lê Tiêu đang muốn ôm lấy cô từ phía sau nhưng Giang Nhu trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Lê Tiêu vội ngồi dậy: "Em đi đâu đấy?"

Giang Nhu vốn dĩ không muốn phản ứng, nhưng nghe lời này, đột nhiên quay đầu cười lạnh một tiếng: "Anh ngủ tiếp đi, em đi ra ngoài một chuyến."

Nói xong liền ôm gối đầu rời đi.

Lê Tiêu ngồi trên giường một lúc, cảm thấy lời này có hơi quen tai, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, đó chính là lời buổi sáng hắn nói với Giang Nhu.

Thấp giọng mắng câu: "Đệt!"

Sớm biết như thế, có đánh chết hắn cũng không nói những lời này.

Hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, đoán được Giang Nhu hẳn là đã qua ngủ cùng Lê Hân.

Tầm mắt cuối cùng rơi xuống trên khuôn mặt của cục cưng đang ngủ ngon lành trong nôi, nhịn không được nói: "Tính tình của mẹ con lớn thật đó."

Sáng hôm sau, Lê Tiêu ăn cơm xong lại nhỏ giọng nói với Giang Nhu: "Anh đi ra ngoài một chuyến."

Giang Nhu cũng không ngẩng đầu lên.

Lê Tiêu sờ sờ cái mũi rời đi.

Đợi không còn nhìn thấy người, Lê Hân ôm An An chạy ra cửa nhìn, nhìn không thấy bóng dáng mới lập tức chạy trở về nói: "Thật sự đi rồi."

Giang Nhu cười lạnh một tiếng: "Đi thì đi thôi, ai còn lạ lùng gì?"

Lê Hân ôm An An, trộm chớp mắt.

An An cái gì cũng không hiểu, còn nhếch môi cười.

Lê Tiêu không đi ra ngoài lâu, hơn mười giờ sáng đã trở về, trên tay còn xách theo rất nhiều đồ ăn, sau khi trở về thì nấu cơm, chẻ củi, buổi chiều thì rửa xe trong sân.

Buổi tối, Giang Nhu dỗ con ngủ, đợi đứa nhỏ ngủ thì chuẩn bị đi nhưng bị Lê Tiêu ngăn lại ở cửa, người nọ tức giận nói: "Em đi đến nghiện rồi đúng không?"

Hắn đưa tay kéo Giang Nhu, Giang Nhu theo bản năng tránh đi, nhưng lần này không tránh được, bị hắn nắm chặt lấy cánh tay.

Giang Nhu nâng cánh tay muốn rút ra, lôi lôi kéo kéo một hồi, cô đấm một quyền vào cằm hắn, người nọ ăn đau rít lên một tiếng.

Giang Nhu cười lạnh trong lòng, cảm thấy hắn đang giả vờ.

Lê Tiêu nhìn cô một cái thật sâu, sau đó cúi đầu phun ra một ngụm máu.

Đầu lưỡi thật sự bị cắn nát.

"..."

Không khí nháy mắt đình trệ.