Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái

Chương 10



Hơn tám giờ tối, Giang Nhu bỏ ruột heo vào nồi, lại thêm củi vào trong bếp lò.

Trước khi ra khỏi phòng bếp, một lần nữa kiểm tra xem cửa sổ phòng bếp đã đóng kín chưa, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.

Ra đến nhà chính, nghe được bên ngoài sân có tiếng gõ cửa, cô có chút kinh ngạc, cảm thấy hôm nay người đến tìm mình nhiều thật đấy.

Đi tới cửa, tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, có tiếng nam nữ đang nói chuyện: "Trời cũng đã tối rồi, người ta chắc hẳn đã ngủ, bà sốt ruột cái gì chứ, sáng mai đến đưa cũng được mà."

"Ai cần ông lo, tôi chính là chờ không kịp không được sao, được rồi được rồi, lảm nhảm mãi ấy, trở về ngủ thôi."

Thanh âm không lớn, nhưng bởi vì ban đêm an tĩnh, Giang Nhu rất nhanh đã nhận ra là thím Vương đang nói chuyện.

Hướng ra ngoài hô một tiếng: "Thím?"

Người bên ngoài vội phấn khích lên tiếng: "Tiểu Nhu, là thím, không làm phiền đến con chứ?"

Giang Nhu yên tâm mở cửa ra, nhìn thấy hai bóng dáng một cao một thấp đứng trước cửa, mỉm cười: "Không có, vừa rồi ở trong bếp kho ruột heo nên mới không nghe thấy."

Sau khi mời hai người vào cửa, mới quan tâm hỏi một câu: "Chú thím bận rộn đến bây giờ mới trở về sao? Có đói bụng hay không? Trong bếp còn một ít chè đậu đỏ, để con đi múc cho hai người."

Bởi vì đang mang thai cho nên Giang Nhu tương đối cẩn thận, không ăn đậu xanh có tính lạnh, mà nấu một ít đậu đỏ để ăn.

Đậu đỏ là thực phẩm có bán quanh năm ở chợ, được trồng ở vùng quê ở đây, giá rất rẻ.

Nhà họ Lê có một cái bếp đất đỏ kiểu cũ cùng một cái nồi nhỏ bằng sành, cho đậu đỏ và nước vào, đun qua cả đêm, sáng hôm sau lúc ăn thì bỏ thêm một muỗng đường trắng, hương vị rất ngon, mềm mại lại ẩm ngọt.

Hơn nữa ngày thường nấu cơm đều dùng củi để đốt, trực tiếp đun bằng than còn sót trong bếp lò là được, Giang Nhu làm cơm chiều sớm, đến năm giờ chiều thì bắt đầu đun, đun đến bây giờ cũng đã chín.

Thím Vương đi theo sau Giang Nhu vào trong sân, trên tay bà còn cầm đèn pin soi sáng phía trước cho Giang Nhu, trên gương mặt cười có có ngượng ngùng: "Không cần phiền phức, thím chỉ là gấp gáp muốn đến nói cho con một tiếng, tất cả ruột heo hôm nay đều đã bán hết rồi."

Nói tới đây có chút kích động, bước nhanh đuổi theo Giang Nhu: "Con không biết đâu, buổi chiều và buổi tối có rất nhiều người đến mua, phần lớn đều là nữ công nhân tan làm trở về mà lại lười nấu cơm, nhìn thấy ở sạp thịt của chúng ta có bán thức ăn chín, liền trực tiếp mua một ít đem về."

"Thật sao?"

Giang Nhu nghe xong thì có chúng phấn khích, cô đã chuẩn bị cho việc buôn bán ngày đầu tiên, cứ nghĩ có người mua là tốt lắm rồi, nghe được đã bán hết sạch, trong lòng thật sự có chút vui vẻ.

Dẫn người vào đến nhà chính, thím Vương vừa ngồi xuống đã lấy tiền trong túi ra, chồng bà ngồi đối diện không nói lời nào, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ.

Giang Nhu nhìn thấy tiền, ý tươi cười trên mặt liền gia tăng: "Thím đếm trước đi, con đi múc chè đậu đỏ."

"Ai da, thật sự không cần, chúng tôi không đói bụng." Thím Vương khách khí xua tay, để cô không phải bận tâm.

Giang Nhu không nghe, vào phòng bếp rửa sạch hai cái chén, sau đó dùng giẻ lau nhấc cái nồi sành nóng hổi trên bếp lò xuống, múc cho mỗi người một chén, còn thêm vào mỗi chén một muỗng đường trắng.

Sau đó bưng ra nhà chính: "Hai người ăn trước đi, con đi lấy giấy bút ra."

Lại đi vào phòng lấy một cây bút chì cùng một cuốn sổ bị rách, mấy trang trước đã bị cô xé dùng để vẽ quần áo em bé, chỉ còn lại ba trang có thể sử dụng, trong lòng thầm nghĩ ngày mai phải đi ra ngoài mua một cuốn sổ mới làm sổ sách.

Lời vừa rồi của thím Vương cũng là khách sáo, hiện tại nhìn thấy một chén chè đậu đỏ thơm lừng trước mặt làm gì còn tâm tư nghĩ đến tiền, hai vợ chồng vừa thổi vừa ăn, động tác có chút gấp gáp.

Nhìn thấy Giang Nhu trở lại, thím Vương nhếch môi cười đến thỏa mãn: "Ăn rất còn, lại còn được thêm đường."

Bên trong cũng có rất nhiều đậu đỏ, ăn một miếng thật là ngọt đến tận xương.

Giang Nhu mím môi cười: "Thím ăn trước đi, con đi tính sổ."

Kéo băng ghế dài dưới bàn ra ngồi xuống, bắt đầu đếm từng đồng từng đồng tiền một, phần lớn đều là một mao, hai mao, năm mao, có tiền giấy cũng có tiền xu, Giang Nhu tách riêng tiền giấy với tiền xu ra đếm đến hai lần, mất khoảng hơn mười phút mới đếm xong, thấy kết quả giống nhau mới ghi vào trong sổ số tiền kiếm được là sáu mươi ba đồng bốn mao.

Ruột heo là chú Vương ở trong thôn giết heo cung cấp, sạp cũng là đến từ nhà họ Vương, mà bên này, Giang Nhu ra công thức, gia vị và củi đốt, như vậy chi phí tổn thất cũng không dễ tính, cũng là do cô ngay từ đầu đã không nghĩ kĩ.

Cuối cùng hai bên ngồi lại thương lượng, dứt khoát chia đôi tiền lời, mỗi bên ba mươi mốt đồng bảy mao, chưa bao gồm chi phí tổn thất.

Thím Vương cảm thấy nhà mình không tốn tiền, chỉ hỗ trợ buôn bán thôi đã có thể kiếm được tiền, mà Giang Nhu cũng cảm thấy chi phí tổn thất của mình cũng không phải rất cao, đặc biệt là chỉ cần ở nhà cũng có thể kiếm được tiền, vô cùng tiện lợi.

Vì thế, hai bên có thể nói là cùng vui mừng.

Giang Nhu ghi vào trong sổ sách, sau đó lại đưa cho chú thím Vương xem, thím Vương xua xua tay: "Không cần không cần, thím cũng không biết chữ, sổ sách con tự mình nhớ kĩ là được rồi."

Nói xong lại hớn hở nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên, ngày mai nhất định có thể kiếm nhiều hơn, hiện tại trong huyện có nhiều người có tiền, hôm nay còn có người mua ba cân."

Giang Nhu cẩn thận thu lại ba mươi đồng tiền, nghe được lời này cũng mỉm cười: "Cảm giác thật tốt, chờ bé con ra đời, con cũng sẽ cho em uống sữa bột."

Thím Vương nghe thấy thế trong lòng cũng mềm nhũn, cảm thấy Giang Nhu sống thật không dễ dàng, ít nhiều cũng gặp được chính mình, đổi lại là gặp người khác ắt hẳn sẽ bị lừa gạt, tay nghề kiếm tiền tốt như vậy, bên cạnh lại không có ai, nhưng không thể để bị khi dễ.

Đêm đã quá khuya, hai vợ chồng nói vài câu liền nhanh chóng rời đi, ngày mai còn phải dậy sớm.

Giang Nhu tiễn người đi xong, cầm tiền cùng sổ sách trở về phòng.

Rạng sáng hôm sau, Giang Nhu đưa nồi ruột heo đã kho cho thím Vương, sau đó lại trở về phòng ngủ nướng.

Một giấc ngủ đến hừng đông, buổi sáng cũng không có việc gì làm, vì vậy cô đến phòng chứa đồ xem thử, sau đó tìm được vài cuốn sách trong chiếc túi da rắn, phần lớn là sách tiểu học sơ trung, cao trung chỉ có bảy, tám cuốn, sách toán hai học kì cao hạ, vật lý, hóa học chỉ có học kì sau, cao nhị chỉ có hai cuốn sách toán và ngữ văn học kì một, còn có mấy cuốn vở cũ.

Có điều làm cô ngoài ý muốn chính là, chữ ghi trên vở cực kỳ đẹp, như rồng bay phượng múa, nước chảy mây trôi.

Không giống như cô, đã tốt nghiệp đại học vẫn còn rất ấu trĩ, khi còn đi thực tập, các tiền bối trong phòng còn nói chữ của cô nhỏ xíu đọc không nổi, phải lấy kính lúp mà soi, cô cũng không có mặt mũi mà nói mình cố ý viết chữ nhỏ, bởi vì cô viết chữ xấu, viết nhỏ một chút mới có vẻ trông thanh tú, sạch sẽ.

Giang Nhu lấy tất cả những cuốn sách có thể sử dụng ra lau sạch sẽ, sau đó dọn về phòng.

Đến giữa trưa, cô đi ra ngoài một chuyến, trực tiếp đi chợ ở phố Nam, trước tiên đến sạp hàng của thím Vương xem thử, mua hai cân thịt nạc đóng gói riêng, trước sạp còn có những người khác, Giang Nhu thấy hai vợ chồng đang bận rộn nên chào hỏi rồi ra về, đi mua thêm chút đồ ăn cùng gia vị.

Sau khi mua xong, đang chuẩn bị đến cửa hàng vải, nào biết lại gặp phải mẹ chồng đã lâu không thấy.

Là Lâm Mỹ Như nhìn thấy cô trước, giữ chặt quần áo của cô, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao cô lại tới đây? Mua cái gì?"

Duỗi tay liền túm lấy giỏ rau xem, hai cân thịt vừa mua được đặt ở phía dưới rau dưa, bà ta vội vàng quét mắt nhìn qua nên chỉ nhìn thấy một giỏ rau xanh.

Trên mặt nháy mắt mang theo chút không hài lòng: "Sao lại đến chỗ người khác mua?"

Giang Nhu không thích hành vi này của bà ta, cũng học theo lay rổ của bà, còn làm ra vẻ mặt hối hận nói: "Còn không phải là do nghĩ rằng mẹ bán hết rồi sao? Mẹ còn đồ ăn không? Cho con một ít đi."

Lâm Mỹ Như không nghĩ tới cô còn có hành động như vậy, vì vậy Giang Nhu nhìn thẳng vào số đồ ăn trong giỏ, nào là thịt ba chỉ, thịt thăn, một cái móng heo, hai con cá, ruột heo kho, còn có hai miếng đậu hũ, chất đến đầy ắp.

Chỗ thức ăn này cũng thật ngon nha.

Giang Nhu nhìn bà đầy ẩn ý.

Vẻ mặt Lâm Mỹ Như có chút mất tự nhiên, có tật giật mình giấu giỏ thức ăn ra phía sau, ngượng ngùng nói: "Sạp hàng của tôi còn ở bên ngoài, được rồi, còn thừa một chút đồ ăn, đều cho cô."

Nói xong liền nhanh chóng đi về phía trước, vừa đi vừa cứng rắn đổi chủ đề: "Bụng của cô cũng đã lớn, nhớ may quần áo cho đứa nhỏ, hai ngày nữa tôi cũng sẽ mua cho đứa nhỏ hai cái áo bông."

Nửa câu cũng không đề cập tới muốn cho cô chút gì.

Giang Nhu chậm rãi đi theo ở phía sau, nghe xong lời này, cũng không biết là vô tình hay cố ý, đột nhiên nói một câu: "Vậy con thay đứa nhỏ cảm ơn bà nội, có điều quần áo chỉ là thứ yếu, chính là gần đây vẫn luôn ăn không đủ no."

"..."

Lâm Mỹ Như đã đến sạp hàng của mình, nghe xong lời này, động tác lấy đồ ăn dừng lại, đưa giỏ rau dưa còn thừa cho Giang Nhu, Giang Nhu cũng không khách khí nhận lấy, nhưng vẫn đứng đó không đi.

Mắc mớ gì hai cha con kia ở nhà ăn thịt ăn cá? Cô là một phụ nữ mang thai còn chưa có được ăn thứ tốt như vậy.

Trong bụng cô cũng là cháu gái ruột của bà ta mà.

Lâm Mỹ Như nhìn cô, Giang Nhu da mặt dày, còn vô tội chớp chớp mắt, hướng tầm mắt về giỏ thức ăn sau lưng bà ta.

"..."

Cuối cùng Lâm Mỹ Như cũng hết cách, không tình nguyện chia cho cô một con cá trích, Giang Nhu cũng mặc kệ, còn từ bên trong cầm thêm một miếng thịt cùng một miếng đậu hủ.

Nhìn đến vẻ mặt đau khổ co giật của Lâm Mỹ Như, còn phất tay với cô: "Cô là cái đồ đòi nợ, còn chưa biết là mang thai cháu trai hay cháu gái đâu, được rồi, đi nhanh đi, đi nhanh đi."

Cũng chưa thấy qua người da mặt dày đến vậy.

Giang Nhu nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn mẹ."

Sau đó vừa lòng xoay người rời đi, đến cửa hàng vải gần đó, cũng chính là cửa hàng tới lần trước.

Tốc độ làm quần áo của cô quá chậm, hiện tại cô có thể kiếm tiền, Giang Nhu cũng không làm khó chính mình, lần này chọn vài miếng vải bông dày có chất liệu tốt hơn, sau đó mẫu mã đã sớm chuẩn bị cho người ta xem, nhờ chủ tiệm làm bốn bộ quần áo đệm bông cùng hai chiếc chăn bông nhỏ.

Nói xong việc này, cô lại nhìn xem trong tiệm, chọn một khúc vải màu xanh da trời và một khúc vải màu xám, nhờ chủ tiệm làm hai chiếc áo sơ mi nam: "Anh ấy cao một mét bảy mươi tám, người không mập không ốm, làm lớn một chút."

Lại nhìn trúng một khúc vải lanh màu xanh xám: "Màu này cũng không tồi, ông lại may hai cái quần, cũng là của nam, kích thước vừa phải."

Lúc Giang Nhu ra cửa vốn không có ý định này, nhưng vừa rồi nhìn thấy thái độ của mẹ chồng, trong lòng có chút không vui nổi, bà mẹ này của Lê Tiêu quả thật bất công đến cùng cực rồi.

Lại nghĩ đến tủ quần áo trong phòng chỉ còn sót lại một bộ, nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định cũng làm cho hắn hai bộ.

Hẹn thời gian lấy quần áo xong, Giang Nhu đi đến chỗ bến xe cũ cuối phố kia.

Vốn đang lo lắng Chu Kiện không có ở nhà, cũng may gõ hai lượt, Chu Kiện liền ra mở cửa, nhìn thấy cô còn có chút kinh ngạc: "Chị dâu, sao chị lại đến đây? Mau vào trong ngồi đi."

"Không cần, không cần, tôi còn đi về nấu cơm, lại đây là muốn nhờ chú một việc."

Nói xong, từ túi trung móc ra một tờ giấy đưa cho hắn.

"Tôi muốn nhờ chú tìm giúp một ít sách giáo khoa cao trung, không biết có được không?"

Chu Kiện tiếp nhận lấy tờ giấy liếc mắt nhìn một cái, cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp sảng khoái nói: "Việc này có cái gì mà không được? Chuyện đơn giản, Đại Hữu mấy ngày trước vừa thi đại học xong, em đến tìm hắn là được."

"Vậy cảm ơn chú." Giang Nhu mỉm cười từ trong rổ lấy ra một miếng thịt: "Mới vừa từ chợ bán thức ăn lại đây, chú cầm lấy cái này đi."

Chu Kiện nhìn đến thịt, vội lui về phía sau vài bước, không ngừng xua tay: "Chị dâu, em thật sự không thể nhận, lần trước chị đã cho em rồi."

Giang Nhu dở khóc dở cười: "Không có việc gì, mấy ngày nữa có khả năng còn phải phiền đến chú."

"Thật sự không cần đâu." Chu Kiện trực tiếp sợ tới mức chạy về phòng: "Chị dâu, buổi tối em sẽ đưa sách đến cho chị."

Giang Nhu không thích nợ ân tình, nhưng thấy hắn bị dọa thành như vậy, cũng khó có thể tiếp tục: "Vậy cũng được, cảm ơn chú."

——

Chạng vạng, Chu Kiện đưa sách đến đây.

Toàn bộ sách của ba năm cao trung, bên trên ghi chép dày đặc, còn có một ít bài thi kẹp ở bên trong, điểm số đều rất cao.

Chu Kiện dọn sách vào cái bàn lớn trong nhà chính, Giang Nhu thấy hắn mệt đến mồ hôi nhễ nhại, liền rót cho hắn một ly nước.

"Chú ăn cơm chưa? Nếu không ở lại đây ăn cơm đi?"

"Không được không được, mẹ em đã làm cơm xong rồi."

Giang Nhu cũng chỉ là thuận tiện hỏi một chút, trai đơn gái chiếc cùng nhau ăn cơm, để người ta thấy cũng không tốt: "Vậy được, tôi có làm một ít bánh, chú lấy một ít mang về đi."

Xoay người đi phòng bếp chia một ít bánh kếp hẹ làm buổi tối, trừ bánh kếp, còn có mấy miếng đậu hũ chiên vàng làm lúc chiều.

Chu Kiện có chút ngượng ngùng cười cười, gãi gãi đầu: "Cảm ơn chị dâu, sáng mai em sẽ đến đây trả lại cái dĩa."

Hỏi cô còn thiếu cái gì, biết được không có liền cầm một cái dĩa đồ ăm trở về.

Giang Nhu tiễn người ra đến cửa, lúc đóng cửa có nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi ngang qua, bà ta liếc nhìn Giang Nhu nhiều chút, sau đó quay mặt đi.

Cô cũng không để ở trong lòng, trong khoảng thời gian kế tiếp, cô an tâm ở nhà dưỡng thai, đọc sách, thuận tiện kiếm một chút tiền tiêu.

Lê Tiêu rốt cuộc cũng không gọi điện thoại về, trong lòng đại khái đánh giá thời gian hắn trở về, hẳn là sẽ nhanh thôi.

Nào biết còn chưa chờ được người trở về, mẹ chồng lại đột nhiên nổi giận đùng đùng tới cửa.

Còn cố ý chọn buổi sáng thím Vương đến đây lấy ruột heo, nhìn thẳng vào mặt Giang Nhu, đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, lửa giận đầy chất vấn: "Tiểu Nhu, cô là đang làm cái gì đây?"