Xuyên Thành Thầy Của Hoàng Đế Hắc Liên Hoa

Chương 4: Bổn công tử sẽ tự dạy dỗ



ổn công tử sẽ tự dạy dỗ

Mắt thấy sói con sắp xù lông, Thẩm Thanh Trác nhàn nhạt nói bổ sung: "Giả như ta có lòng hại ngươi, sẽ không chờ từ hôm qua tới bây giờ."

Vẻ mặt Tiêu Thận ngưng lại, không nhịn được nhìn về phía tay trái băng bó của y.

"Ngươi yên tâm đợi, nếu như thực sự không yên tâm, vậy chờ đêm đến ngươi lại về chỗ ở của chính mình, lặng lẽ, đừng làm cho người khác chú ý." Thẩm Thanh Trác đứng dậy, lần thứ hai nhấn mạnh nói, "Sẽ không có ai quấy rầy ngươi, bao gồm cả ta."

Dứt lời, không cho bánh trôi có cơ hội phản bác, y liền quay người đi ra khỏi phòng.

Tiểu Đức tử đang trông coi ở cửa, thấy y đi ra, lập tức cất bước đi theo.

"Hôm nay đừng theo ta." Thẩm Thanh Trác quay đầu phân phó nói, "Trông coi cánh cửa này, trừ ngươi ra không cho bất kỳ kẻ nào đi vào, hiểu chưa?"

Tiểu Đức tử: "Nô tỳ đã rõ."

An bài xong mọi chuyện, lúc này Thẩm Thanh Trác mới một mình đi đến phòng đọc sách nhỏ ở sân sau, dự định nghiên cứu tàng thư của nguyên chủ trước tiên.

Y liền nhanh chóng phát hiện, Đại Ung tuy là vương triều giả tưởng, nhưng phần lớn điển tịch lịch sử, thơ từ văn hóa vẫn luôn sử dụng tư liệu chân thực trong lịch sử, dù sao trình độ tác giả có hạn, kêu cậu ta bịa cũng bịa không ra.

May mà từ nhỏ y đối với văn hóa lịch sử tương đối cảm thấy hứng thú, đại học cũng chọn chuyên ngành lịch sử, không dám nói học phú năm xe, tài trí hơn người, miễn cưỡng có thể có thể xưng tụng đọc nhiều sách vở. Chỉ có điều, khi đó không nghĩ tới sẽ có một ngày y sẽ xuyên vào trong tiểu thuyết giả tưởng, ngược lại thật sự có mấy phần đất dụng võ.

Nhưng mà, Thẩm Thanh Trác mới vừa xem hai quyển tàng thư, Tễ Nguyệt Các đã có một vị khách không mời mà đến.

Người tới là tiểu thái giám tay cầm phất trần, tự xưng phụng mệnh Thái tử Đông Cung, nói là trời lạnh, Thái tử Điện hạ chuẩn bị một vò rượu ngon, thỉnh công tử di giá Đông Cung một phen.

Thẩm Thanh Trác bất động thanh sắc để sách xuống, xem thường trong lòng.

Đã biết trời lạnh, còn muốn gọi y tới cửa, vị Thái tử Điện hạ này bụng dạ khó lường mà.

Nhưng vui hay không vui, nên đi thì vẫn phải đi.

Chống lại gió lạnh, Thẩm Thanh Trác một đường theo tiểu thái giám, rẽ trái lượn phải đi đến Đông Cung phủ Thái tử.

"Công tử kim an." Vừa vào ngoại điện, đã có cung nữ mỹ mạo tiến lên đón tiếp, xinh đẹp thướt tha cúi mình hành lễ, lại cung kính thay y cởi bỏ áo choàng tuyết, thu vào trong lòng.

Xem chừng, dường như là người quen cũ.

Điều này cũng không kỳ lạ, nguyên chủ ở Đông Cung đợi ba năm, chắc hẳn đối với người nơi này đều rất quen thuộc.

Thẩm Thanh Trác yên lặng lên mười hai vạn phần tinh thần, đến ứng đối vị Thái tử Điện hạ chưa từng gặp mặt này.

Tiểu thái giám dẫn y bước vào nội điện, chỉ thấy trên chủ vị bên trong điện một vị nam tử trẻ tuổi ngồi ngay thẳng, mặc một bộ thường phục màu đỏ thẫm, anh tuấn đoan chính, khí vũ hiên ngang.

Căn cứ miêu tả bên trong nguyên tác, Thái tử Tiêu Dật Thần của Đại Ung, tuổi mới hai mươi mốt, bên ngoài ôn hòa nhân đức, thật ra kiêu căng tự phụ, bụng dạ hẹp hòi, giỏi về giở trò mánh khóe, là ngụy quân tử từ đầu đến cuối.

Mà nguyên nhân Thái tử Điện hạ cố chấp dằn vặt Tiêu Thận như thế rất đơn giản, mẹ đẻ Lý thị của gã từng chết trong tay Triệu Quý phi.

Lý thị vốn là tiểu cung nữ hầu hạ trong cung Triệu Quý phi, bất ngờ được Hoàng thượng sủng hạnh sau đó sinh ra long tử, vì thế được phong làm Lệ Tần.

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, mấy năm sau Lệ Tần chết đuối trong ao sen ở Ngự Hoa Viên, nhất thời không điều tra ra được hung thủ, lão Hoàng đế cũng không có ý định truy cứu, dùng lý do trượt chân rơi xuống nước kết án, Lệ Tần cũng chỉ có thể chết không minh bạch như vậy. Mà Nhị Hoàng tử tuổi nhỏ không nơi nương tựa được nhận làm con thừa tự cho Trung Cung Hoàng hậu, sau đó không lâu liền được phong thành Thái tử.

Cho đến khi Tiêu Dật Thần hơn mười tuổi, Hoàng hậu cố ý sai người tiết lộ cho gã, năm đó chính Triệu Quý phi giết mẫu phi của gã. Vì vậy Thái tử Điện hạ liền căm hận hai mẹ con Tiêu Thận, vẫn luôn ở trong bóng tối dằn vặt trả thù đệ đệ của mình.

"Thái tử Điện hạ." Thẩm Thanh Trác khom người chắp tay, hành đại lễ Đại Ung.

"Một quãng thời gian không gặp, Thanh Trác sao lại xa lạ với cô như vậy?" Tiêu Dật Thần đi xuống, giả tạo đỡ y một cái, "Không phải cô đã nói, lúc không có ai không cần hành lễ sao."

Thẩm Thanh Trác thẳng người lên, nhẹ nhàng trả lời: "Thần gần đây không cẩn thận nhiễm phong hàn, Điện hạ vẫn nên cách xa thần một chút, để tránh lây phong hàn qua cho Điện hạ."

Gương mặt Tiêu Dật Thần lộ vẻ thân thiết: "Ngươi thân thể yếu đuối, trời đông giá rét này, phải chú ý phòng lạnh giữ ấm mới phải."

Thẩm Thanh Trác: "Tạ Điện hạ quan tâm."

Tiêu Dật Thần nhìn y, giống như thuận miệng nhắc đến một câu: "Thanh Trác phụng mệnh dạy dỗ Thất đệ đã một thời gian, không biết tiến độ thế nào?"

Thẩm Thanh Trác ngữ khí bình thản: "Tiến độ chậm chạp."

"Thất đệ trời sinh tính tình bướng bỉnh, hơn nữa vẫn chưa hiểu chuyện, việc dạy dỗ nhất định rất không dễ dàng." Tiêu Dật Thần làm bộ thở dài một hơi, câu chuyện đột nhiên chuyển hướng, "Nhưng mà cô nghe nói, hôm qua Thất đệ bị phạt quỳ hai canh giờ, Thanh Trác lại tự mình ôm người trở về trong Các?"

Không chờ y trả lời, Thái tử Điện hạ liền cười như không cười hỏi: "Thanh Trác, ngươi mềm lòng?"

"Mềm lòng ngược lại là không có." Thẩm Thanh Trác sắc mặt không hề thay đổi, "Hôm qua tuyết lớn, thần chỉ là lo lắng, nếu như Thất Hoàng tử thật sự bị chết cóng, Hoàng thượng trách tội xuống, thần không gánh được."

Quả nhiên không ngoài dự liệu của y, nhãn tuyến ở Tễ Nguyệt Các không chỉ có một mình Tiểu Đức tử, có người vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của y, báo cáo bất kỳ lúc nào cho vị Đông Cung Thái tử Điện hạ này.

"Ngươi sợ cái gì, không phải còn có cô hay sao?" Tiêu Dật Thần cười như không cười theo dõi y, "Còn nữa, ngươi cho rằng phụ hoàng đang thật sự quan tâm Thất đệ?"

Đương nhiên là không quan tâm, bằng không cũng sẽ không để Tiêu Thận lớn lên trong loại hoàn cảnh kia.

Nhưng Thẩm Thanh Trác không đáp, chỉ nghiêng mặt sang một bên che miệng ho khan: "Khụ khụ..."

"Ngươi ngồi xuống trước đã." Tiêu Dật Thần dừng một chút, ngữ khí hoà hoãn lại, "Người đâu, pha trà."

Thẩm Thanh Trác theo lời ngồi xuống, uống cạn một ngụm trà nóng, lúc này mới mở miệng yếu ớt nói: "Điện hạ, ngài cũng biết tình cảnh của ta. Ở trong hoàng cung này, nhận được sự ưu ái của Thánh Thượng, người người gọi ta một tiếng Thẩm công tử, nhưng trên thực tế..."

Tiêu Dật Thần đứng chắp tay: "Ngươi không chỉ là Thẩm công tử, mà còn là người Đông Cung ta."

"Chính vì như thế." Thẩm Thanh Trác ngước mắt, ánh mắt bằng phẳng chân thành, "Ta ở trong cung mỗi lời nói cử động đều có người nhìn chằm chằm, Điện hạ có nghĩ tới hay không, ta vừa là người của Đông Cung, thì cũng là người của Điện hạ. Vạn nhất có người dùng việc này mà làm lớn chuyện, thì sẽ như thế nào?"

Lời vừa nói ra, Tiêu Dật Thần lúc này mới ý thức được vấn đề nằm ở đâu.

Phụ hoàng cũng không để ý Thất đệ, thậm chí ngầm đồng ý bọn họ tùy ý bắt nạt Thất đệ, nhưng không có nghĩa là ông ta có thể khoan nhượng, có người ở dưới mí mắt ông ta hại chết nhi tử của ông ta.

Thiên gia từ trước đến giờ kiêng kỵ nhất nhi tử thủ túc tương tàn.

Nhưng hôm nay người người trong cung đều biết Thẩm Thanh Trác là người đi ra từ Đông Cung, nếu như Tiêu Thận thật sự xảy ra chuyện trên tay y, đến lúc đó bị người có lòng viết văn tố cáo, Đông Cung Thái tử làm sao có thể hoàn toàn không có liên quan đây?

"Có một số việc, không cần phải đặt lên bàn cân." Thẩm Thanh Trác khẽ mỉm cười, "Dưới tình huống không gây ra tai nạn chết người, thần sẽ làm bí mật hơn chút, khiến bất cứ kẻ nào cũng không biết được chuyện."

Thật không ngờ nụ cười này, lại khiến Thái tử Điện hạ thoáng chốc giật mình.

Thẩm Tam Công tử dung sắc điệt lệ, nhưng không nhiễm mùi son phấn, lại nuôi đến thiên kiều bách quý, cả người đẹp đẽ tựa như một khối mỹ ngọc không tỳ vết.

Nhưng y xưa nay không thích cười, trên mặt luôn che đậy vài phần ấm ức tức giận, giờ khắc này đột nhiên nhoẻn miệng cười, mặt mày như tranh vẽ thoáng chốc trở nên sống động hơn, đẹp đến nỗi khiến người hô hấp cứng lại.

Thẩm Thanh Trác: "Điện hạ, ý ngài như thế nào?"

"Hả?" Tiêu Dật Thần đột nhiên khôi phục lại tinh thần, tựa như che giấu xoay người, "Vẫn là Thanh Trác nghĩ chu đáo, cứ làm theo lời ngươi nói đi."

Hắn ngồi trở lại chủ vị, nâng chung trà lên, ngữ khí chân chân thật thật mà cam kết: "Thanh Trác, ngươi yên tâm, đến ngày cô đăng cơ, chắc chắn ta sẽ cho ngươi vinh quang xứng đáng."

"Thần tạ ơn Điện hạ ân điển." Thẩm Thanh Trác tạm thời ăn bánh hắn vẽ, "Nhưng mà, hôm nay cơ thể thần thật sự không khỏe cho lắm khụ khụ..."

"Tam Công tử, bệnh cũ của ngươi lại tái phát?" Y đang ho khan, lại nghe một giọng nói sáng sủa như thanh nguyệt từ ngoài điện truyền đến.

Thẩm Thanh Trác chếch con ngươi tìm theo, một thân ảnh thon dài đĩnh bạc xuất hiện bên trong tầm mắt.

Y hơi nhíu mày, đây là vị nào?

【Thiếu phó* của Thái tử, Bùi Ngôn Hề.】 Hệ thống ngủ say chẳng biết tỉnh lại lúc nào, đúng lúc giải đáp nghi hoặc cho y.

*Chức quan thuộc Chánh nhị phẩm - Tam thiếu gồm: Thiếu sư, Thiếu phó, Thiếu bảo.

Thẩm Thanh Trác không lộ ra vẻ mặt gì, nỗ lực từ trong trí nhớ điều tra tin tức tương quan của người này bên trong nguyên tác, cùng với quan hệ của hắn ta với nguyên chủ.

Bùi Ngôn Hề, tự Vân Khanh, kỳ nhân ôn nhuận như ngọc, mục như thanh phong, nguyên là người thứ hai đỗ đầu tam nguyên* của Đại Ung, được lão Hoàng đế khâm điểm làm Trạng nguyên, sau vào Hàn Lâm Viện đảm nhiệm chức tu soạn**. Vì tài hoa quả thực hơn người, là Đại Ung trăm năm khó gặp một lần nhân tài, lão hoàng đế trao tặng kỳ vi Thái tử thiếu phó, đi vào đông cung giáo dục Thái tử.

*Liên tiếp đứng đầu trong ba kỳ thi Hội, thi Hương, thi Đình.

**Chức quan thuộc Chánh bát phẩm.

Thái tử chết rồi, Bùi Thiếu phó tự biết không còn đường sống, dứt khoát từ quan thoái ẩn, trước khi đi từng nhắc nhở nguyên chủ, nếu muốn mạng sống, cách Thất Hoàng tử càng xa càng tốt.

Đáng tiếc lúc này đã muộn.

Hệ thống: 【Người yêu cũ của anh.】

Thẩm Thanh Trác: "?"

Hệ thống: 【Coi như tôi chưa từng nói đi.】

Thẩm Thanh Trác: "Mày đừng có gạt tao, đây không phải là quyển tiểu thuyết quyền mưu không CP hoàn toàn gây dựng sự nghiệp sao?"

Y lấy người yêu cũ ở đâu ra?

Hệ thống không lên tiếng nữa, liền lặng yên không một tiếng động chạy trốn.

Thẩm Thanh Trác phục hồi lại tinh thần, đứng dậy chắp tay: "Bùi Thiếu phó, đã lâu không gặp."

Đôi mắt Bùi Ngôn Hề tinh tế đánh giá y, than nhẹ một câu: "Bên ngoài rốt cuộc không thoải mái bằng Đông Cung, Tam Công tử gầy đi rôi."

Thẩm Thanh Trác nghe được giọng điệu thất vọng này da đầu tê rần, thầm nghĩ vị Bùi Thiếu phó này, chẳng lẽ thật sự có tình xưa gì đó với nguyên chủ chứ?

"Khoảng thời gian này, Thanh Trác quả thật cực khổ rồi." Tiêu Dật Thần vung tay lên, "Người đâu, đem noãn ngọc mấy ngày trước trình lên cho cô, ban tặng Thẩm khanh."

Thẩm Thanh Trác bái tạ, biểu lộ lòng trung thành nói: " Làm việc vì Thái tử Điện hạ, thần đương nhiên không ngại cực khổ."

Y khẽ động, bàn tay giấu dưới ống tay áo lộ ra, ánh mắt Bùi Ngôn Hề trong nháy mắt dừng lại trên tay y, mi tâm cau lại, "Ngươi bị thương?"

"Không sao." Thẩm Thanh Trác rũ cánh tay xuống, vân đạm phong khinh để ra phía sau lưng, "Hôm qua không cẩn thận bị con chó nhỏ cắn một cái."

Tiêu Dật Thần cau mày: "Là tiểu súc sinh kẻ nào nuôi trong cung, lại không trông chừng?"

"Chó con mà thôi, răng vẫn chưa khỏe lắm, không có gì đáng ngại." Thẩm Thanh Trác khom người chắp tay, "Nếu như Thái tử Điện hạ không phân phó gì khác, thần xin được cáo lui trước."

Bùi Thiếu Phó tìm đến Thái tử Điện hạ, tất nhiên là có chuyện quan trọng phải bàn bạc, y liền thức thời xin cáo lui.

Tiêu Dật Thần đồng ý, ngược lại đôi mắt Bùi Thiếu phó lại nhìn y, nhìn đến mức y sợ hãi trong lòng.

Người này đa trí như yêu quái, lại cẩn thận dè dặt, sau một quãng thời gian ở chung, không tránh khỏi sẽ nhìn ra chút vấn đề, về sau nhất định phải ít giao thiệp với hắn ta.

Nhưng mà cũng may lúc trước sau khi nguyên chủ biết được chân tướng bản thân phải tiến cung, bị đả kích lớn, từ đó tính tình trở nên u ám, đối bất cứ người nào trong cung cũng không tỏ vẻ thân thiện, cũng miễn cho y hao tốn công phu diễn kịch.

***

Trên đường quay trở về Tễ Nguyệt Các, Thẩm Thanh Trác nỗ lực gọi hệ thống lần nữa, lần này ngược lại thuận lợi gọi ra được.

Hệ thống: 【Không phải tôi đã nói, không có chuyện gì thì đừng gọi tôi.】

Thẩm Thanh Trác: "Đi thẳng vào vấn đề, mày mau nói bây giờ mày có thể cung cấp trợ giúp gì cho tao."

Hệ thống: 【Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.】

Thẩm Thanh Trác: "..."

"Ha ha, khó trách kí chủ trước tao đều thất bại."

Hệ thống: 【Anh đang nhầm lẫn nhân quả.】

Thẩm Thanh Trác: "Có ý gì?"

Hệ thống: 【Chính là bởi vì hai người trước đó đảm nhiệm đều thất bại, cho nên tôi bị Cục Quản lý Xuyên sách trừng phạt, cho nên phần lớn công năng đều bị ngăn chặn.】

Giọng nói điện tử vẫn luôn biếng nhác, lúc này nghe ra mơ hồ có mấy phần nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Thanh Trác: "..."

"Phần lớn công năng bị ngăn chặn, cho nên còn sót lại cái gì?"

Hệ thống: 【Tôi có thể cung cấp đồ vật thực thể bên ngoài, ví dụ như anh muốn biết bất cứ vấn đề gì, tôi cũng có thể giúp anh điều tra.】

Thẩm Thanh Trác: "Bách khoa Baidu?"

Hệ thống: 【...】

Thẩm Thanh Trác: "Quên đi, mày cứ ngủ tiếp đi."

Kết thúc đối thoại cùng hệ thống, thời điểm đến gần Tễ Nguyệt Các, bỗng nhiên y nghe thấy bên trong truyền đến một trận âm thanh huyên náo.

Thẩm Thanh Trác hồi hộp trong lòng, không khỏi tăng nhanh bước chân, mới vừa bước vào cửa, liền thấy mấy tên tiểu thái giám đang ấn bánh trôi quỳ xuống đất.

Giống như thú non không cẩn thận rơi vào bẫy săn, sói con ra sức giãy giụa, nhưng cuối cùng thế đơn lực mỏng, bị mấy tiểu thái giám gắt gao đè ép đến không ngẩng đầu lên được, bên má phải cũng bị nhấn trên đất ma sát qua lại.

Y vừa giận vừa sợ: "Các ngươi đang làm cái gì?"

"Công tử, ngài đã trở về!" Đại thái giám cầm đầu lập tức chạy chậm lại đây tranh công, "Thất Điện hạ trộm đồ bên trong phòng ngủ của ngài, bị nô tỳ bắt được!"

Sắc mặt Thẩm Thanh Trác thoáng cái trầm xuống: "Ngươi còn biết nó là Thất Điện hạ?"

Tiểu Đức tử vốn ở một bên gấp đến độ giậm chân, thấy thế vội vàng la to: "Công tử lên tiếng, còn không mau buông Thất Điện hạ ra!"

Mấy tên tiểu thái giám vẻ mặt mờ mịt buông tay ra, Tiêu Thận lập tức cắn răng đứng lên, thân hình bất ổn mà lung lay hai lần.

Sói con bệnh nặng chưa khỏi, trên người chỉ có trung y phong phanh, bạch y dính đầy bụi đất, khuôn mặt nhỏ tái nhợt bẩn thỉu, trên môi dính một vết máu, vẻ mặt tràn ngập khuất nhục cùng phẫn hận.

Thái giám cầm đầu không nhịn được nói: "Công tử, Thất Điện hạ vừa nãy lén lén lút lút xuất hiện ở phòng ngủ của ngài ——"

"Ngươi tên là gì?" Thẩm Thanh Trác lạnh giọng ngắt lời hắn.

"Công tử, tiện danh nô tỳ là Vương Quý." Vương Quý mang vẻ nịnh nọt trả lời.

Lúc này trong lòng Vương Quý còn đang đắc ý, công tử từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu, căn bản khinh thường nhìn thẳng đám nô tài bọn họ, hôm nay vậy mà chủ động hỏi tên của hắn, xem ra việc hắn làm quả nhiên rất đúng tâm ý công tử!

Giọng nói Thẩm Thanh Trác lạnh xuống: "Ai cho ngươi lá gan, đối xử Thất Điện hạ như thế?"

Tam Công tử dung mạo thanh tuyệt, đôi mắt đào hoa bẩm sinh hơi nhếch lên, mặc dù không cười cũng hiện ra mấy phần đa tình. Nhưng một khi y lạnh mặt, mặt mày liền mang theo một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, làm người ta không nhịn được run chân sợ hãi.

"Nô... Nô tỳ..." Vương Quý không ngờ tới công tử sẽ phản ứng thế này, liền lập tức hoảng sợ, vội vã giơ tay lên tự tát một phát, "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!"

Thẩm Thanh Trác không nói, chỉ lạnh lùng như thế liếc nhìn hắn.

Bị ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú như vậy, Vương Quý nào dám dừng lại, chỉ có thể "bốp bốp" tự tát qua lại, âm thanh cái tát lanh lảng vang đội không ngừng vang vọng bên tai.

Mọi người thở mạnh cũng không dám.

"Không có quy củ, không thành quy tắc." Thẩm Thanh Trác nghe đủ tiếng bạt tay, lúc này mới gằn từng chữ một, "Đều nhớ kỹ cho ta, chuyện Thất Điện hạ làm sai, bổn công tử sẽ tự dạy dỗ, không tới phiên đám nô tài các ngươi đi quá giới hạn."

Trong sân rộng lớn như vậy, nhất thời quỳ đầy đất.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh Trác: Tiểu đồ đệ của ta, chỉ có ta có thể dạy dỗ.